Tin Quân Sự - Blog tin tức Quân sự Việt Nam

Paracel Islands & Spratly Islands Belong to Viet Nam !

Quần Đảo Hoàng Sa - Quần Đảo Trường Sa Thuộc Về Việt Nam !

Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2012

>> Hàn Quốc cần 60 máy bay tiêm kích F-X III

Bộ Quốc phòng Hàn Quốc thông báo đã nhận được hồ sơ đấu thầu hợp đồng cung cấp 60 máy bay tiêm kích F-X III. Các công ty tham gia gồm Lockheed Martin, Boeing và Eurofighter.


http://nghiadx.blogspot.com
Mẫu tiêm kích F-35A của Lockheed Marti


Phía Hàn Quốc cũng cho biết thêm có thể kéo dài thời hạn chót đăng ký đấu thầu tới tháng 10/2012.

Gói thầu cung cấp 60 máy bay tiêm kích cho quân đội Hàn Quốc được công bố từ tháng 1/2012. Lockheed Martin chào hàng máy bay tiêm kích thế hệ 5 F-35A. Trong khi đó, Boeing tham gia đấu thầu với F-15 Silent Eagle. Còn hãng Eurofighter của châu Âu tham gia với mẫu tiêm kích Typhoon.

Nga cũng có ý định tham gia đấu thầu với mẫu tiêm kích T-50. Tuy nhiên, cho tới nay Nga vẫn chưa nộp hồ sơ. Ngoài ra, nhiều khả năng hãng chế tạo máy bay Saab của Thuỵ Điển cũng sẽ tham gia đấu thầu với mẫu tiêm kích JAS-39 Gripen.


http://nghiadx.blogspot.com
Tiêm kích JAS-39 Gripen của Thuỵ Điển

Báo chí Hàn Quốc cho biết, trong tháng 6 này, các chuyên gia của Bộ Quốc phòng Hàn Quốc sẽ bắt đầu các cuộc thử nghiệm F-35A. Tới tháng 8, phía Hàn Quốc tiếp tục “xét” tới mẫu tiêm kích F-15 Silent Eagle.

Mẫu Eurofighter Typhoon sẽ được thử nghiệm vào tháng 9 tới. Một trong những phần thử nghiệm sẽ được tiến hành trên thực địa. Còn lại, các cuộc thử nghiệm sẽ được tiến hành trên cơ sở mô hình các loại máy bay trên máy tính.

http://nghiadx.blogspot.com
Tiêm kích F-15 Silent Eagle của Boeing

Các nguồn tin cho biết Seoul sẵn sàng chi 8,29 nghìn tỷ won (7,9 tỷ USD) cho gói thầu này. 60 chiếc tiêm kích mới được gọi là F-X III sẽ thay thế những chiếc F-4E Phantom II và F-5E Tiger II đã lạc hậu hiện đang được trang bị cho quân đội Hàn Quốc. Nhiều ý kiến cho rằng khả năng thắng thầu đang nghiêng về hai mẫu tiêm kích của Mỹ là F-35A và F-15 Silent Eagle.

http://nghiadx.blogspot.com
Tiêm kích Typhoon của châu Âu

Trước đó, trong giai đoạn 2 hiện đại hoá tiêm kích F-X II từ năm 2007-2008, Hàn Quốc đã mua 21 chiếc F-15K Slam Eagle của Mỹ. Đây là phiên bản của mẫu tiêm kích F-15E Strike Eagle cho không quân Hàn Quốc.

http://nghiadx.blogspot.com
Tiêm kích thế hệ 5 T-50 của hãng máy bay Nga Sukhoi

Về tổng thể, theo chương trình F-X, Hàn Quốc sẽ mua tổng số 120 máy bay tiêm kích mới cho không quân nước này đến năm 2020.

>> H-9: Bao giờ mới thành 'ngáo ộp'?

Thông tin và hình ảnh của một loại máy bay ném bom chiến lược có ngoại hình giống B-2B của Mỹ mà thời gian qua các phương tiện truyền thông rầm rộ đưa tin có thể là mô hình thử nghiệm H-9.

>> Tại sao Mỹ muốn máy bay ném bom mới? (kỳ 2)
>> Một số máy bay Tupolev (Tu) nổi tiếng của Nga



http://nghiadx.blogspot.com
Kích thước khổng lồ của ống xả máy bay Tu-22M3. Ảnh: Chinanews


Không quân chiến lược của Trung Quốc

Các đồn đoán Trung Quốc đang nghiên cứu, phát triển H-9 làm thế hệ máy bay ném bom chiến lược tầm xa tương lai cũng không phải là không có cơ sở. Ngày 7/12/2009, một chuyên gia giấu tên tiết lộ trên thời báo Hoàn Cầu (Trung Quốc) là khi đi dự một hội thảo khoa học chuyên môn ông này được phát cặp tài liệu, trong đó có nhắc tới một loại máy bay chiến lược mới đang được triển khai, chính là máy bay H-9.

Dự án "động trời"

H-9 là sản phẩm của "kế hoạch không quân tương lai", là kết quả hợp tác giữa các cơ quan phát triển trang bị của quân đội Trung Quốc với Tập đoàn hàng không Tây An và Cục hàng không vũ trụ Thượng Hải (Viện nghiên cứu, phát triển số 8). H-9 là máy bay ném bom tàng hình chiến lược, có thể bay trên độ cao 36 km với vận tốc gấp 3,7 lần tốc độ âm thanh. Với độ cao và vận tốc này, H-9 có thể vượt qua tầm cao và tốc độ của hầu hết máy bay chiến đấu và tên lửa phòng không trên thế giới hiện nay, kể cả các loại tên lửa không đối không tiên tiến nhất của Mỹ. H-9 được lắp đặt 4 động cơ thế hệ mới (thiết kế ban đầu là 2 động cơ).

Theo một số thông tin từ giới truyền thông, Phòng thực nghiệm của Cục hàng không vũ trụ Thượng Hải đang tập trung giải quyết vấn đề mấu chốt trong hạn chế về động cơ máy bay Trung Quốc là kết hợp động cơ turbin cánh quạt với động cơ trục quay để tăng cường công suất của buồng đốt và sử dụng vỏ động cơ làm một bộ phận của chỉnh thể hệ thống phản lực. Chuyên gia trên khẳng định, hiện kế hoạch của Viện nghiên cứu số 8 đang bước vào giai đoạn tập trung khắc phục các điểm yếu cố hữu của ngành công nghiệp chế tạo động cơ máy bay Trung Quốc.

Viện nghiên cứu số 8 chính là một trong những đơn vị đã tham gia nghiên cứu, chế tạo thành công thế hệ động cơ phản lực WS-10 đang được đưa vào sử dụng trong hàng loạt máy bay tiêm kích Trung Quốc. Tuy đã chế tạo được WS-10 nhưng loại động cơ này cũng có không ít nhược điểm. Cũng theo chuyên gia trên, vì tập trung vào vấn đề động cơ nên các tham số khác của H-9 chưa được định hình toàn bộ, tuy vậy chỉ với độ cao và tốc độ của nó cũng cho thấy sự vượt trội so với các máy bay ném bom hiện có của Nga và chẳng hề thua kém Mỹ.

Nếu đúng theo các thông tin được tiết lộ thì chỉ có H-9 mới đạt đến tầm cỡ máy bay ném bom tầm xa chiến lược tương lai. 5 - 7 năm nữa khi H-10 và H-8 (có thể là dưới 1 cái tên khác) lần lượt ra đời, những dự đoán hiện nay sẽ dần sáng tỏ, nhưng đối với H-9 thì dường như hoàn toàn khác.

Vẫn phải nhập ngoại

Trình độ công nghệ của ngành công nghiệp chế tạo máy bay của Trung Quốc còn nhiều hạn chế, chủ yếu là lắp ráp và mô phỏng chứ chưa có kinh nghiệm nghiên cứu, chế tạo mới, đặc biệt là chưa có hướng giải quyết triệt để tạo đột phá cho động cơ nội địa - điểm mấu chốt tạo nên sự khác biệt cho các đời máy bay.

Nếu sử dụng động cơ nhập ngoại sẽ dẫn đến hai vấn đề nan giải. Một mặt phải phụ thuộc vào nước ngoài, lúc đó thiết kế và tính năng của máy bay lại phải xem xét đến yếu tố đồng bộ với động cơ, sau đó tiến trình sản xuất cũng lại phụ thuộc vào tiến độ bàn giao. Nếu xảy ra trục trặc về đối ngoại, sẽ gây ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch phát triển không quân chiến lược của Trung Quốc. Mặt khác, có thể khẳng định Trung Quốc khó có thể mua được động cơ của Mỹ và các nước Tây Âu khi họ chẳng dại gì "tiếp tay cho đối thủ" nên chắc chắn Bắc Kinh lại phải cậy nhờ đến Moscow­­­­­­.

Tuy vậy, ngay cả với Nga bây giờ thì Trung Quốc cũng không dễ dàng đàm phán. Sau khi thấy Bắc Kinh liên tiếp "nhái" lại các loại vũ khí của mình, Moscow đã trở nên cảnh giác, dè dặt hơn trong các hợp đồng bán vũ khí nhỏ, lẻ.

Ví dụ như trong các năm 2006 và 2009, Nga thẳng thừng từ chối đề nghị mua 14 chiếc Su-33 vì không muốn "tiếp tay" cho Trung Quốc đẩy nhanh tốc độ chế tạo "hàng nhái" J-15. Mới đây nhất là Nga đã từ chối bán hệ thống cáp hãm đà hạ cánh của tiêm kích trên hạm cho Trung Quốc.

Ngoài ra, nếu so sánh với Mỹ, các thế hệ động cơ hiện tại của Nga cũng chưa theo kịp tiêu chuẩn công nghệ, đặc biệt là về kích thước và độ ồn. Độ lớn và cấu trúc của của động cơ dẫn đến hệ thống phản lực và ống dẫn khí cồng kềnh cho nên các loại máy bay của Nga đều có khoang động cơ rất lớn, thậm chí cửa ra của động cơ nối với ống xả phản lực rộng đến hàng mét dẫn đến máy bay rất to và cồng kềnh. Vì thế nếu Trung Quốc có mua được động cơ của Nga cũng vẫn phải cải tiến cho phù hợp với ngoại hình tổng quan phẳng và dẹt theo tiêu chuẩn máy bay tàng hình tiên tiến.


http://nghiadx.blogspot.com

http://nghiadx.blogspot.com
Minh họa máy bay ném bom chiến lược H-9 Trung Quốc

Với các động cơ thế hệ WS-10 Trung Quốc mới chế tạo, dùng để sản xuất máy bay chiến thuật vẫn chưa tạo nên sự yên tâm tuyệt đối, chưa tính đến máy bay ném bom tầm xa chiến lược. Điều này có thể được hiểu qua sự bất đồng về thời điểm ra mắt máy bay chiến đấu tàng hình J-20 của các nhà quân sự Trung Quốc.

Vì vậy, tuy đặt ra các tiêu chí rất cao về độ cao, tốc độ và tầm bay nhưng không có gì bảo đảm động cơ Trung Quốc có đủ độ tin cậy để đạt được các tiêu chí đó, rất dễ gây nên tình trạng "đầu voi, đuôi chuột". Với những khó khăn chồng chất như thế, trong tương lai, có thể phải đến thập niên thứ 3 của thế kỷ này Trung Quốc mới chứng kiến sự hiện diện của H-9 và không rõ lúc đó so với máy bay tương tự của Nga - Mỹ thì máy bay ném bom chiến lược tầm xa này còn giữ được những lợi thế nào.

Thứ Năm, 21 tháng 6, 2012

>> Việt Nam muốn mua 18 chiếc Su-30K

Tờ Kommersant cho biết, một đoàn chuyên gia quân sự Việt Nam đã sang Belarus để bày tỏ ý muốn mua lại 18 máy bay Su-30K hiện đại hóa lên chuẩn Su-30KN với giá hấp dẫn.

>> Việt Nam có thể mua 18 chiếc Su-30K



http://nghiadx.blogspot.com
Su-30K sẽ được hiện đại hóa lên chuẩn Su-30KN với sức mạnh không chiến vượt trội. Ảnh minh họa.

Rosoboronexport đã tìm thấy một khách hàng tiềm năng để mua các máy bay chiến đấu Su-30K đang được sửa chữa tại nhà máy sửa chữa máy bay số 558 ở Baranavichy (Belarus), một nguồn tin giấu tên B tiết lộ với tờ Kommersant.

Theo nguồn tin này, một đoàn chuyên gia quân sự của Việt Nam đã tới thăm nhà máy 558 và bày tỏ sẵn sàng mua tất cả 18 máy bay Su-30K đã qua sử dụng.

Nếu Việt Nam bắt đầu các cuộc đàm phán cụ thể về hợp đồng này, đây sẽ là lần đầu tiên kể từ khi thành lập nhà xuất nhập khẩu vũ khí độc quyền nhà nước Rosoboronexport, có 2 công ty vũ khí của Nga phải cạnh tranh tại thị trường Việt Nam.

Trước đây, việc cung cấp các máy bay Su-30 cho Không quân Việt Nam đều được thực hiện ở nhà máy sản xuất máy bay ở Hiệp hội hàng không Komsomolsk-on-Amur, một thành viên của Tổng công ty Hàng không quốc gia Nga (UAC). Còn 18 máy bay Su-30K đang nằm ở Belarus và thuộc sở hữu của Tập đoàn hàng không Irkut, và công ty này không thuộc bộ phận của UAC.

Thực tế, vào giữa tháng 5/2012, một đoàn đại biểu quân sự Việt Nam đã đến Belarus để thảo luận, Kommersant dẫn nguồn tin B.

Cũng theo nguồn tin này, các chuyên gia Việt Nam đã thể hiện mong muốn được kiểm tra một vài máy bay chiến đấu, và sau đó công việc sẽ được bắt đầu khi có một lời đề nghị từ phía Nga. Các chuyên gia đánh giá rằng, Su-30K không phải là hoàn hảo, nhưng vẫn đủ tốt.

Nguồn tin B của nhà máy 558 tiết lộ thêm, đại diện phía nhà máy cố gắng thuyết phục họ (Việt Nam) rằng, nhà máy này có đủ tất cả những khả năng để thực hiện việc sửa chữa và hiện đại hóa các máy bay chiến đấu Su-30K theo yêu cầu cụ thể của Việt Nam.

Nguồn tin cũng nhấn mạnh rằng hai bên chưa thảo luận về việc mua lại. "Chúng tôi mong muốn sẽ sớm bắt đầu các cuộc đàm phán", ông này nói.

Đối với 18 máy bay Su-30K ở Belarus, Nga dự định sẽ bán với giá trị ít nhất là 270 triệu USD (khoảng 15 triệu USD đối với một máy bay đã được hiện đại hóa), nếu so sánh với giá trị hiện tại của 18 chiếc Su-30 mới (hơn 1 tỷ USD) thì đây sẽ là một con số rất khiêm tốn.

Nguồn B cũng tiết lộ, trong số các quốc gia có hợp tác kỹ thuật quân sự (MTC) thể hiện quan tâm tới việc mua lại 18 máy bay Su-30K không chỉ có Việt Nam, còn cả Sudan, và Belarus. Họ có xu hướng sử dụng nguồn ngân quĩ tài chính tối thiểu để nâng cấp cho các phi đội không quân của mình, đặc biệt để thay thế cho các loại máy bay đã lỗi thời như MiG-21, Su-22 ở Việt Nam.

Tuy nhiên, nguồn tin B dẫn lời từ Tổ hợp công nghiệm hàng không Nga cho biết, Bộ tài chính Nga đã từ chối không cấp khoản vay tín dụng cho Minsk (Belarus) để mua máy bay và yêu cầu phải thanh toán hợp đồng mà không phụ thuộc vào Belarus.

Giai đoạn thực tế để bắt đầu cuộc đàm phán đầu tiên với Việt Nam và Sudan được xem như một giải pháp dự phòng.

Nga đã cố gắng xoay sở để tìm được một khách hàng mua lại 18 máy bay Su-30K, và họ không thể vui mừng hơn khi đã có khác hàng là Việt Nam, nước mà trước đây chỉ mua các máy bay chiến đấu hoàn toàn mới.

Ông Konstantin Makiyenko, Phó Giám đốc Trung tâm Phân tích Công nghệ và Chiến lược đánh giá, giá trị của hợp đồng này là cực kỳ thuận lợi cho Việt Nam và họ (Việt Nam) có khả năng thực hiện được mong muốn mua 18 máy bay Su-30K với mức giá hấp dẫn.
http://nghiadx.blogspot.com
Nếu hợp đồng mua 18 chiếc Su-30K thuận lợi, việc tiếp nhận những máy bay đầu tiên sẽ được thực hiện trong thời gian ngắn.

Theo Kommersant, việc Irkut muốn bán số máy bay Su-30K mà không thông qua UAC chính là nguyên nhân để các lãnh đạo cấp cao của UAC phản đối việc thực hiện hợp đồng, họ cố gắng để bảo vệ được vị trí cung cấp các sản phẩm hàng không trong khu vực châu Á - Thái Bình Dương, mà cụ thể trong trường hợp này là Việt Nam.

Tuy nhiên, UAC sẽ rất khó khăn để thuyết phục được Việt Nam từ bỏ việc mua 18 máy bay Su-30K của Irkut - chủ yếu là do mức giá "quá hấp dẫn".

Ngoài ra, nguồn tin B tiết lộ thêm, Rosoboronexport đã xác định sẽ thực hiện hợp đồng Su-30K trong thời gian nhanh nhất.

Tuy nhiên, tiết lộ gây "sốc" của nguồn tin B nói rằng, vẫn còn 4 máy bay Su-30MK2 đang được sản xuất tại nhà máy ở đây. Bởi theo báo chí trước đó đưa tin, thì chỉ còn 1 chiếc máy bay Su-30MK2 được sản xuất để bù lại chiếc đã mất cho Không quân Việt Nam.

Nguồn tin B nhắc lại rằng, cuối tháng 11/2011, Không quân Ấn Độ đã vận chuyển các máy bay Su-30K bằng máy bay vận tải quân sự chuyển về nhà máy 558 ở Belarus, nơi số máy bay này sẽ được sửa chữa và nâng cấp lên chuẩn Su-30KN trước khi bán cho khách hàng thứ hai.

Năm 1996, công nghệ Nga lúc đó chưa đủ để tạo ra 18 chiến đấu cơ tiên tiến Su-30MKI mà Ấn Độ đã đề nghị mua. Vì vậy Nga đã sản xuất với cấu hình rút gọn là Su-30K. Nhưng sau đó Ấn Độ đã yêu cầu thay thế số máy bay Su-30K này bằng một số lượng tương tự máy bay Su-30MKI cấu hình cao cấp hơn và trả lại 18 chiếc Su-30K cho Tổng Công ty Irkut. Tuy nhiên, số máy bay này không được chuyển về Nga mà tới nhà máy sửa chữa 558 ở Baranavichy ở Belarus, nguồn tin B nói rằng việc này là để công ty nga tránh phải trả thuế hải quan khi nhập khẩu máy bay trở về Nga.

Một số hình ảnh về Tiêm kích Su-30KN :


http://nghiadx.blogspot.com

http://nghiadx.blogspot.com

http://nghiadx.blogspot.com

http://nghiadx.blogspot.com


>> Trung Quốc: 'Mỹ không có cơ hội chiến thắng'

Những ngày gần đây, nhiều tờ báo Ấn Độ và Mỹ đề đặt câu hỏi cho chiến lược bao vây Trung Quốc mà Mỹ đang thực hiện ở khu vực Châu Á Thái Bình Dương.

>> Hải quân Trung Quốc: Tham vọng và thực lực (kỳ 2)
>> Hải quân Trung Quốc có thực sự đáng lo ngại?



http://nghiadx.blogspot.com
Số lượng tàu chiến hàng năm của Trung Quốc ở vào mức 11,8%.


Về vấn đề này, báo chí Trung Quốc bình luận: Ấn Độ tỏ ra thận trọng với khả năng hi sinh quan hệ Ấn – Trung để gia nhập vào vòng vây kiềm tỏa Trung Quốc của Mỹ.

Truyền thông Trung Quốc dẫn nguồn từ Tạp chí Foreign Policy cho biết, nếu có xung đột xảy ra, Mỹ không có cơ hội thực hiện một cuộc chiến tranh đường biển giữa các nhóm tàu xung kích với Trung Quốc.

Trung Quốc tự tin "tiếp đón" Mỹ ở Tây Thái Bình Dương

Theo bài báo trên, trong hội nghị Shangri – La vừa rồi, Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ tuyên bố rằng nước này sẽ thực hiện chiến lược bảo đảm cân bằng lực lượng tại khu vực châu Á Thái Bình Dương. Từ phát biểu của ông Leon Panetta, có thể thấy rằng trong tương lai người Mỹ sẽ gia tăng và mở rộng sự xuất hiện quân sự của họ trong khu vực.

Ông Panetta còn tuyên bố đến năm 2020 Mỹ sẽ điều 60% lực lượng hải quân của mình đến châu Á Thái Bình Dương (*). Ông còn trình bày khái niệm về học thuyết tác chiến không - biển mới, đồng thời, phủ nhận việc gia tăng quân sự ở châu Á là nhằm để khống chế Trung Quốc.

Ông Panetta cho rằng việc gia tăng hiện diện quân sự cũng như thực hiện học thuyết không - hải chiến là cần thiết, tuy nhiên, việc này có thể sẽ gây ra một vài phản ứng ảnh hưởng đến cán cân quân sự hiện nay tại khu vực.

Trong khi đó, báo cáo tình báo của Hải quân Mỹ dự báo, trong 10 năm tới, Hải quân Trung Quốc sẽ phát triển theo hướng thực chất, đặc biệt, khi lực lượng tàu ngầm của Trung Quốc có những bước nhảy vọt về số lượng.

Tất nhiên, nếu chỉ xem xét số lượng tàu chiến thì không thể nhìn nhận được thấu đáo vấn đề. Quan trọng nhất là những tàu này sẽ được dùng cho mục đích và nhiệm vụ gì, cũng như chúng sẽ tác chiến trong các điều kiện chiến trường ra sao.

Báo chí Trung Quốc nhận định: nếu xảy ra xung đột ở Hoàng Hải và biển Đông giữa Mỹ với Trung Quốc, lực lượng chiến đấu của Trung Quốc sẽ có thể có ưu thế hơn so với Hải quân Mỹ. Ví dụ, Trung Quốc có thể phân tán các máy bay chiến đấu của mình ở hơn 100 căn cứ rải rác khắp lãnh thổ, từ đó tiến hành các đòn tấn công vào các mục tiêu trên biển của đối phương.

Theo báo cáo của Hải quân Mỹ, số lượng tiêm kích của Không quân Hải quân Trung Quốc vào năm 2009 là 145 chiếc, đến năm 2020 là 348 chiếc. Tại khu vực Tây Thái Bình Dương, Mỹ chỉ có một số ít căn cứ không quân. Hơn nữa nếu xảy ra chiến tranh, các căn cứ này hoàn toàn nằm trong tầm uy hiếp của các loại tên lửa đường đạn Trung Quốc. Theo hiệp ước cắt giảm tên lửa hạt nhân tầm trung, nếu xét về số lượng loại tên lửa này, Trung Quốc đã chiếm ưu thế so với Mỹ.

Nếu chỉ so sánh tàu chiến chủ lực với nhau, người ta đã quên đi các loại tên lửa chống tàu được bắn từ mặt đất của Trung Quốc, chúng được phóng từ các bệ phóng cơ động. Báo cáo của Hải quân Mỹ cũng không tính đến các tàu tuần tra tên lửa hạng nhẹ gần bờ của Trung Quốc, các nhóm tàu này đều có khả năng mang tên lửa chống hạm.
Học thuyết không - hải chiến nhấn mạnh việc hiệp đồng tác chiến giữa hai quân chủng không quân và hải quân. Việc hiệp đồng này có thể thấy rõ gần đây nhất là tại chiến tranh Libya hồi 2011. Khi đó hệ thống phòng không của Chính phủ Libya hầu như bị tên lửa hành trình của hải quân Mỹ tiêu diệt.

Tác chiến không biển cũng gặp nhiều thách thức, đặc biệt là sự đe dọa từ các lực lượng trên bộ, các giếng phóng tên lửa cố định hoặc các bệ phóng cơ động, chúng có những ưu thế vô cùng to lớn.

Việc hiệp đồng tác chiến này vẫn còn những kẽ hở, nếu muốn đạt được thắng lợi, tác chiến không - biển không chỉ dựa vào việc tránh khỏi các đòn đánh của lực lượng lên lửa đối phương, mà còn phải đảm bảo việc tiêu diệt các trung tâm chỉ huy, mạng lưới thông tin liên lạc, hệ thống cảnh báo tầm xa cũng như các căn cứ nằm sâu trong tung thâm đối phương, có như vậy mới có thể ngăn chặn được các đòn phản công từ lực lượng tên lửa đối hạm ven bờ. Tạo được sức hủy diệt mạnh mẽ đối với nền kinh tế của như ổn định xã hội của đối phương. Tuy nhiên, người ta quan ngại rằng, với phương thức tác chiến như thế, có thể dẫn đến việc mở rộng tính chất và phạm vi chiến tranh.

Ngoài ra, nếu đối đầu với Trung Quốc ở khu vực này, Mỹ sẽ tổn thất rất nhiều về chi phí chiến tranh. Một tàu chiến của Mỹ sẽ tiêu tốn số tiền tương đương với việc sản xuất hàng trăm thậm chí là hàng ngàn tên lửa chống hạm.

Khó khăn trong việc lôi kéo Ấn Độ?

Ông Panetta cho rằng, các ưu thế địa lý có thể là một trong những ưu điểm lâu dài của Mỹ. Trong trường hợp xảy ra xung đột, một vòng cung từ Nhật Bản vượt qua Đài Loan và kéo dài đến Philippines sẽ là sợi dây ngăn chặn Hải quân Trung Quốc, cũng như có lợi cho Mỹ và đồng minh trong việc giám sát các cơ sở quân sự và lực lượng tên lửa của phía Trung Quốc. Điều này vốn được Trung Quốc xem là một thách thức lớn từ xưa đến nay.

Thứ hai, Mỹ và đồng minh có rất nhiều kinh nghiệm trong việc thực hiện các phương án hiệp đồng tác chiến. Trong khu vực, Mỹ có những đồng minh lâu đời, cùng nhau thực hiện các cuộc diễn tập hàng năm, họ xây dựng được một hệ thống hợp tác, chỉ huy, điều phối rất nhuần nhuyễn. Đây cũng là một điều quan trọng đối với việc thực thi tác chiến không biển.

Ưu thế lớn nhất của Mỹ tại châu Á Thái Bình Dương là hệ thống đồng minh đông đảo, các quốc gia kí kết hiệp ước bảo hộ an ninh, các quốc gia đối tác của Washington sẽ giúp cho các nhà hoạch định chính sách của Mỹ có nhiều lựa chọn. Người Mỹ có càng đông đồng minh, Trung Quốc lại càng khó khăn hơn.

Trong bối cảnh sự nổi lên của Trung Quốc ngày càng rõ, chính sách ngoại giao của Mỹ là tìm kiếm càng nhiều đồng minh ở châu Á Thái Bình Dương, từ đó sẽ tạo ra sức uy hiếp lớn hơn, những nguy cơ mà các quốc gia thành viên phải đối mặt sẽ được giảm thiểu. Việc tăng cường cam kết với Austraulia, Philippines và Singapore trong thời gian gần đây không nằm ngoài mục đích trên.

Tuy nhiên, theo truyền thông Trung Quốc, các tham vọng của Mỹ đang gặp những trục trặc đáng kể.

Báo chí Ấn Độ những ngày qua cho rằng, Mỹ xem Ấn Độ là quốc gia đối tác chiến lược có tiềm lực đáng kể nhất trong chính sách châu Á mới của họ, tuy nhiên, một vài nhận định của giới phân tích Ấn Độ cho rằng, hiện tại sẽ không có một quốc gia châu Á nào kể cả Ấn Độ chấp nhận công khai đối mặt với Trung Quốc mà ngả về phía Mỹ.

Ấn Độ và Trung Quốc đang có những tranh cãi gay gắt về vấn đề biên giới. Thế nhưng dù Washington có thể cung cấp vũ khí cho Ấn Độ với những hợp đồng máy bay vận tải hạng nặng hay pháo mặt đất thì trong trường hợp xảy ra xung đột tại vùng Nam Tây Tạng, khả năng Mỹ can thiệp là vô cùng thấp, Ấn Độ chỉ có thể dựa vào chính họ trong cuộc đối đầu với Trung Quốc. Do đó,người Ấn Độ cho rằng, họ có thể hợp tác trên nhiều lĩnh vực với Mỹ, nhưng không thể mang quan hệ với Trung Quốc ra để trao đổi.

Các quốc gia Đông Nam Á đang là đồng minh với Mỹ cũng không hề xem nhẹ yếu tố Trung Quốc vì hiện tại, Trung Quốc là một trong những đối tác thương mại lớn nhất của Mỹ.

Vì vậy, ông Panetta trong bài diễn văn của mình, cho rằng liên minh các quốc gia đồng minh ở châu Á Thái Bình Dương sẽ là một bài toán rất hóc búa với Trung Quốc và đây sẽ là chìa khóa để Mỹ giải quyết trong các cuộc tranh chấp với Trung Quốc. Vấn đề là Mỹ sẽ thực hiện điều này như thế nào và thành công đến đâu?

(*) Theo tin từ bộ quốc phòng Mỹ, trong số 186 tàu chiến của nước này (bao gồm các hàng không mẫu hạm, tuần dương hạm, khu trục hạm tên lửa, tàu chở trực thăng, tàu ngầm tấn công) thì có đế 101 chiếc (54%) hiện đang hoạt động ở khu vực Thái Bình Dương. Trong kế hoạch đóng tàu mới nhất của mình, người Mỹ dự kiến đến năm 2020 số tàu tác chiến chủ lực của họ ở vào khoảng 181 chiếc, trong đó có 109 chiếc chiếm 60% sẽ hoạt động tại Thái Bình Dương, tăng 8 chiếc so với hiện tại.

Dự báo của Hải quân Mỹ cũng cho biết, đến năm 2020 số tàu chiến chủ lực của Trung Quốc sẽ tăng từ con số 86 chiếc vào năm 2009 lên đến 106 chiếc.

Trong đó, có khoảng 72 chiếc là tàu ngầm tấn công, khi đó, Mỹ sẽ có khoảng 29 tàu ngầm tấn công hoạt động ở khu vực này.

Từ giai đoạn năm 2020 đến năm 2040, số lượng tàu chiến của Mỹ không thay đổi nhiều. Với Trung Quốc, sự gia tăng số lượng tàu chiến hàng năm của nước này ở vào mức 11,8%.

Thứ Tư, 20 tháng 6, 2012

>> Su-27 ra Trường Sa

Sáng 15.6, Trung đoàn không quân 940 (đóng quân tại Bình Định) thuộc Sư đoàn không quân 372 đã phối hợp với Quân chủng Phòng không - Không quân tổ chức chuyến bay đầu tiên ra quần đảo Trường Sa để làm nhiệm vụ tuần tiễu, trinh sát, bảo vệ chủ quyền biển đảo của Tổ quốc.

>> So sánh Su-27/30 của Việt Nam và Trung Quốc
>> "Anh em' của Su-27/30 Việt Nam trong khu vực



http://nghiadx.blogspot.com


Đoàn gồm một máy bay vận tải AH-26 (thuộc Trung đoàn không quân 918), một máy bay chỉ huy và 2 máy bay Su-27 xuất phát tại sân bay Phù Cát lúc 7 giờ 30. Khi đến 2 đảo Song Tử Tây và Đá Nam, 2 máy bay Su-27 bay 2 vòng quanh đảo ở độ cao 500 m để làm nhiệm vụ.

Đến 9 giờ 40 cùng ngày, đoàn bay đã hạ cánh xuống sân bay Phù Cát. Đây là chuyến bay bằng máy bay chiến đấu Su-27 đầu tiên của Trung đoàn 940 và từ miền Trung ra Trường Sa để thực hiện nhiệm vụ tuần tiễu, trinh sát, bảo vệ chủ quyền biển đảo.

9 giờ 40 phút, chuyến bay làm nhiệm vụ đặc biệt của Trung đoàn không quân 940 (thuộc Sư đoàn không quân 372) từ Trường Sa bay về đã hạ cánh an toàn tại sân bay Phù Cát (Bình Định). Đây là sự kiện đánh dấu cột mốc quan trọng của Trung đoàn 940 trong nhiệm vụ bảo vệ chủ quyền biển đảo Tổ quốc.

Khó có thể nói hết cảm xúc của các phi công trên hai máy bay Su-27 lúc vừa rời khỏi buồng lái sau chuyến bay đến hai đảo Song Tử Tây và Đá Nam (thuộc quần đảo Trường Sa) trở về. Với hai phi công trẻ Lê Hồng Sơn và Nguyễn Hồng Tuấn (cùng 31 tuổi), lần đầu bay ra Trường Sa do chính tay mình cầm lái, còn là niềm tự hào và vinh dự lớn lao khi được cấp trên giao nhiệm vụ đến mảnh đất thiêng của Tổ quốc.

“Trước khi đi, tôi có tìm hiểu kỹ về Trường Sa, về hai hòn đảo mà mình và đồng đội được giao nhiệm vụ trinh sát, tuần tiễu nhưng khi đến nơi, vẫn thấy rất bất ngờ. Biển xanh, cát trắng, cây cối bên dưới hiện ra sống động, tươi đẹp hơn cả những gì tôi biết”, phi công Nguyễn Hồng Tuấn chia sẻ.

Không khí tại sân bay Phù Cát mỗi lúc lại thêm rộn ràng. Trong tiếng gầm rú của động cơ phản lực khi vừa hạ cánh, niềm vui, sự xúc động lẫn hân hoan hiện rõ trên từng nét mặt, cử chỉ của các thành viên đoàn bay, của những nhân viên kỹ thuật mặt đất.

Ôm bó hoa tươi của lãnh đạo sư đoàn chúc mừng khi vừa bước xuống chiếc Su-27, phi công Lê Hồng Sơn kể lại: “Xúc động nhất là lúc chúng tôi bay hai vòng quanh đảo Song Tử Tây ở độ cao 500 m. Chúng tôi nhìn thấy rõ ngọn hải đăng, thấy các đồng đội ở dưới đảo vẫy tay, vẫy cờ chào chúng tôi!”.

Chuyến bay lịch sử

Trước đó, từ 4 giờ sáng, sân bay quân sự Phù Cát đã sáng rực đèn. Đoàn bay gồm 4 chiếc: một máy bay vận tải AH 26, một máy bay chỉ huy và hai máy bay Su-27 làm nhiệm tuần tiễu, trinh sát. 7 giờ 30, các máy bay lần lượt cất cánh. Bên dưới, một lực lượng gồm kỹ thuật viên, hướng dẫn bay, chỉ huy làm nhiệm vụ theo dõi, kết nối và yểm trợ khi cần thiết. Với các phi công trẻ, vẫn có một chút lo ngại bởi ở một khoảng cách xa (bay đi bay về trên 1.300 km), lại bay qua biển, diễn biến thời tiết rất khó đoán. Tuy nhiên, sau hơn 2 giờ thực hiện nhiệm vụ và xử lý tốt các tình huống trên không, đoàn bay đã hạ cánh thành công, an toàn.


http://nghiadx.blogspot.com
Su 27 bay biển tuần tiễu Trường Sa

http://nghiadx.blogspot.com
Su 27 hạ cánh an toàn trở về căn cứ

Ra tận sân bay đón đoàn bay từ Trường Sa trở về, đại tá Phạm Xuân Thủy, Phó sư đoàn trưởng Sư đoàn không quân 372, một người dày dạn kinh nghiệm bay, cũng không nén nổi cảm xúc: “Chuyến bay có ý nghĩa rất đặc biệt. Các phi công đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao”.

Theo thiếu tá Hoàng Xuân Kiên, Chủ nhiệm Chính trị Trung đoàn không quân 940, để có chuyến bay lịch sử trên, đơn vị đã phải chuẩn bị từ rất lâu với một quyết tâm cao độ. Từ đầu năm 2011, trung đoàn nhận nhiệm vụ trực ban sẵn sàng chiến đấu bảo vệ vùng trời, vùng biển, biên giới, hải đảo ở khu vực miền Trung với loại máy bay tiêm kích Su-27. Ngay sau đó, để hoàn thành nhiệm vụ được giao, trung đoàn cử một bộ phận vào sân bay Biên Hòa thực hiện chuyển loại Su-27. “Lần đầu đến Trường Sa, các phi công của trung đoàn đã cầm lái với rất nhiều vinh dự, tự hào và tự tin” - thiếu tá Kiên nói.

Không quân tiếp sức

Hầu hết các phi công của Trung đoàn không quân 940 đều còn rất trẻ nhưng kinh nghiệm lái máy bay chiến đấu lên đến hàng trăm, hàng ngàn giờ bay. Hằng ngày, ngoài chế độ sinh hoạt chung của bộ đội, các phi công này còn có hẳn một lịch học tập và rèn luyện thể lực gắt gao. Lớp học cũng được chia thành từng nhóm để “vặn vẹo, hỏi lắt léo nhau mới nhớ bài được lâu” - một phi công nói vui. Buổi chiều, họ cùng tập các bài thể lực bắt buộc với huấn luyện viên.

Đặc thù công việc, nhiệm vụ khá căng thẳng nên lãnh đạo trung đoàn và các phi công luôn cố gắng tạo bầu không khí vui vẻ, thoải mái. Ở họ có đầy sức trẻ, lạc quan và những lý tưởng cao đẹp. Khi được hỏi về những khó khăn khi cầm lái, Biên đội trưởng Hoàng Mạnh Hùng dí dỏm: “Lái máy bay hệt như một chàng trai lần đầu nắm tay con gái. Nhẹ nhàng, mềm mại nhưng không được để thoát khỏi lòng bàn tay mình. Dễ mà khó là vậy”.

Với kinh nghiệm lái máy bay nhiều năm, thiếu tá Hoàng Xuân Kiên chia sẻ: “Trong tất cả các nghề, có lẽ nghề bay là thật nhất. Thật ở chỗ là trải nghiệm của chính mỗi phi công ngay trong chuyến cầm lái đầu tiên với tất cả những tình huống, điều kiện đòi hỏi phải xử lý và vượt qua chỉ trong tích tắc. Mỗi lần bay lại có một hoặc nhiều tình huống mới diễn ra”.

“Ở chuyến bay hôm nay, chúng tôi muốn lần nữa khẳng định sẽ luôn sẵn sàng bảo vệ vững chắc chủ quyền biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc. Đơn vị xác định, sau chuyến bay đầu tiên ra Trường Sa này, đây sẽ là nhiệm vụ thường xuyên, chúng tôi luôn sẵn sàng ngay khi có lệnh”, thượng tá Ngô Vĩnh Phúc, Trung đoàn trưởng Trung đoàn không quân 940, khẳng định.

Cùng chung vui với các phi công Trung đoàn không quân 940, thượng tá Vũ Văn Cường, Chỉ huy trưởng đảo Song Tử Tây, Trường Sa, Khánh Hòa hồ hởi: “Các đồng đội trên không của chúng tôi thật tuyệt vời. Tất cả chúng tôi đã được cấp trên báo trước nên khi nghe tiếng động cơ Su-27 gầm rú trên không, chúng tôi đã ào cả ra hết dùng cờ để chào đồng đội. Các phi công chao lượn và bay gần đến mức, chúng tôi thấy rất rõ những gương mặt của họ... Có không quân ra tiếp sức, chúng tôi rất vững tin bám biển, bám đảo để bảo vệ vững chắc chủ quyền của Tổ quốc...”.

Sở chỉ huy trên không

Thượng tá Ngô Vĩnh Phúc, trung đoàn trưởng 940 cho biết đây là những chuyến bay Su-27 ra Trường Sa đầu tiên của đơn vị xuất phát từ miền Trung. Trước đây, đã từng có nhiều chuyến bay Su-27 và Su-30 ra Trường Sa nhưng đều xuất phát từ các sân bay phía nam và do Sư đoàn Không quân tiêm kích 370 thực hiện.

Sự thành công của những chuyến bay đầu tiên của Trung đoàn không quân 940 có sự góp sức vô cùng quan trọng của các phi công Trung đoàn không quân 918. Thượng tá phi công Vũ Đức Long, Phó tham mưu trưởng 918, chỉ huy tổ bay AH26 như một sở chỉ huy chuyển tiếp trên không để chuyển các mệnh lệnh điều hành bay từ mặt đất đến các phi công tiêm kích đang được thực hiện nhiệm vụ trên biển. Được biết, các phi công Trung đoàn 918 đã có hàng trăm lần làm nhiệm vụ chỉ huy di động trên không và lần nào cũng hoàn thành xuất sắc...

>> Hàn-Mỹ xây dựng hệ thống phòng thủ tên lửa chung

Khu vực Đông Bắc Á tiếp tục nóng lên với việc Hàn-Mỹ xây dựng hệ thống phòng thủ tên lửa chung bên cạnh hệ thống phòng thủ tên lửa Nhật-Mỹ.

>> Tiêm kích thế hệ 5 của Hàn Quốc giống J-20 ?
>> Hải quân Hàn Quốc: Khẳng định vị thế trên biển



http://nghiadx.blogspot.com
Tên lửa NHK hiện có của Hàn Quốc, tầm phóng chỉ đạt 250 km.


Ngày 18/6, tờ “Thời báo Hoàn Cầu” Trung Quốc cho rằng, đối với Hàn Quốc, mặc dù mối đe dọa lớn nhất đến từ CHDCND Triều Tiên là hàng chục nghìn khẩu pháo ở sát “vĩ tuyến 38”, nhưng tên lửa của CHDCND Triều Tiên (đưa toàn bộ lãnh thổ Hàn Quốc và tầm bắn) cũng được Hàn Quốc xác định là mối đe dọa to lớn.

Hội đàm 2+2 Hàn-Mỹ vừa kết thúc đã rõ ràng cho biết, phải tăng cường “phương án thế trận phòng thủ tổng hợp” đối với tên lửa của CHDCND Triều Tiên, tức là Mỹ hỗ trợ Hàn Quốc xây dựng hệ thống phòng thủ tên lửa riêng. Báo Hàn Quốc cho biết, cùng với việc nhập radar cảnh báo sớm từ sớm, hệ thống phòng thủ tên lửa phiên bản Hàn Quốc sẽ được hoàn thành vào cuối năm nay.

Theo hãng Yonhap, hai nước Hàn, Mỹ sẽ cùng xây dựng hệ thống phòng thủ tên lửa có phạm vi phòng thủ tên lửa trong bán đảo Triều Tiên, hệ thống này sẽ kết nối khả năng phòng thủ tên lửa của Quân đội Hàn Quốc và quân Mỹ đóng tại Hàn Quốc (mà hai bên đã có trước đây), xây dựng hệ thống phòng thủ tên lửa phiên bản Hàn Quốc.

Nhân sĩ cấp cao Chính phủ Hàn Quốc cho biết, tại cuộc hội đàm 2+2 Hàn-Mỹ tổ chức tại Washington vừa qua, hai nước Hàn-Mỹ đều đồng ý tăng cường “phương án thế trận phòng thủ tổng hợp”, điều này thực tế chính là chuẩn bị cho việc tích hợp hệ thống phòng thủ tên lửa của quân đội hai nước Hàn-Mỹ.

Trong tương lai, Hàn-Mỹ sẽ cùng hợp tác trên các phương diện như tăng tầm phóng cho tên lửa của Quân đội Hàn Quốc, tăng số lượng tên lửa đánh chặn, do thám căn cứ tên lửa, cơ quan nghiên cứu phát triển, hệ thống nhận biết tên lửa của CHDCND Triều Tiên.


http://nghiadx.blogspot.com

http://nghiadx.blogspot.com
Máy bay do thám chiến lược U-2 của Không quân Mỹ.

Nguồn tin này cho biết, thông qua chia sẻ vệ tinh do thám, máy bay do thám U-2 và các biện pháp do thám khác của quân Mỹ, Quân đội Hàn Quốc có thể “nhìn thấy” khu vực biên giới Trung Quốc-CHDCND Triều Tiên như núi Trường Bạch (thuộc ba tỉnh Liêu Ninh, Cát Lâm, Hắc Long Giang của Trung Quốc).

Nguồn tin trên tiết lộ, hệ thống phòng thủ tên lửa do Hàn Quốc và quân Mỹ đóng tại Hàn Quốc cùng xây dựng khác với hệ thống phòng thủ tên lửa khu vực mà Mỹ-Nhật xây dựng để đánh chặn tên lửa tầm xa. Hệ thống đánh chặn và theo dõi của hệ thống phòng thủ tên lửa Hàn Quốc sẽ giới hạn ở bán đảo Triều Tiên.

Tờ “Chosun Ilbo” Hàn Quốc cho biết, phương thức vận hành của hệ thống phòng thủ tên lửa phiên bản Hàn Quốc là, sau khi radar cảnh báo sớm ban đầu Green Pine Block-B (do Israel sản xuất, khoảng cách dò tìm là 900 km) dò tìm được tên lửa của CHDCND Triều Tiên, sẽ sử dụng tên lửa dòng Iron Hawk-II và Patriot để tiến hành đánh chặn.

Tháng 12 năm nay, Hàn Quốc và Mỹ sẽ thiết lập “Sở chỉ huy tác chiến tên lửa đạn đạo”, đây sẽ là trung tâm của hệ thống phòng thủ tên lửa phiên bản Hàn Quốc.

http://nghiadx.blogspot.com
Radar Green Pine do Israel sản xuất.

Tờ “Tin tức Seoul” cho rằng, hệ thống phòng thủ tên lửa phiên bản Hàn Quốc chủ yếu dùng để phòng thủ tên lửa Scud (tầm phóng 300-500 km) và tên lửa Nodong (tầm phóng 1.300 km) của CHDCND Triều Tiên, hệ thống này sẽ xây dựng xong trong năm nay.

Tờ “Nhật báo Trung ương” Hàn Quốc cho biết, Mỹ luôn mời Hàn Quốc tham gia hệ thống phòng thủ tên lửa, nhưng Chính phủ Hàn Quốc luôn do dự vì lo ngại kích động Trung Quốc và phải chi phí khổng lồ.

Lần này Hàn Quốc chính thức tham gia hệ thống phòng thủ tên lửa của Mỹ sẽ giúp Hàn Quốc có khả năng phòng thủ tên lửa CHDCND Triều Tiên tấn công.

Ngày 17/6, hãng Yonhap dẫn lời chuyên gia phân tích cho rằng, mặc dù hệ thống phòng thủ tên lửa phiên bản Hàn Quốc khác với hệ thống phòng thủ tên lửa khu vực do Mỹ-Nhật xây dựng, nhưng vẫn có thể kích động Trung Quốc.

Trước đó, Trung Quốc đã phản ứng gay gắt cho rằng, việc Hàn Quốc và Mỹ tổ chức diễn tập liên hợp trên biển Hoàng Hải có sử dụng tàu sân bay là “quay trở lại Chiến tranh Lạnh”.

Theo hãng Yonhap, ngày 17/6, Lính thủy đánh bộ Hàn Quốc tuyên bố, sẽ tiến hành cuộc diễn tập tổng hợp tại khu vực Ganghwa - Incheon và Gimpo - Gyeonggi từ ngày 18-20/6 nhằm ứng phó với sự “gây hấn” cục bộ của kẻ thù.

http://nghiadx.blogspot.com
Tên lửa phòng không tầm trung của Hàn Quốc.

http://nghiadx.blogspot.com
Hệ thống tên lửa phòng không Patriot của Mỹ.

http://nghiadx.blogspot.com
Mỹ-Nhật tập trận ngày 3/12/2010.

( Nguồn :: Báo Giáo Dục )

>> Điểm mặt những cú đấm thép của Quân đội Nga (P5)

Sơ lược về những loại vũ khí trang bị hàng đầu của quân đội Nga hiện nay: Hệ thống tên lửa phòng không S-300 Favorit, tàu hộ vệ Yaroslav Mudry, hệ thống rocket phóng loạt BM-21 Grad...

>> Điểm mặt những cú đấm thép của Quân đội Nga (P1)
>> Điểm mặt những cú đấm thép của Quân đội Nga (P2)
>> Điểm mặt những cú đấm thép của Quân đội Nga (P3)
>> Điểm mặt những cú đấm thép của Quân đội Nga (P4)


Hệ thống tên lửa bờ biển Redut


http://nghiadx.blogspot.com
Redut (mil.ru)

Hệ thống tên lửa bờ biển chống hạm Redut được phát triển vào nửa đầu những năm 1960 và được nhận vào trang bị vào năm 1966. Năm 1974, Liên Xô phát triển tên lửa mới Progress có hệ thống trên khoang thay đổi cho hệ thống, năm 1977, tên lửa được khuyến nghị nhận vào trang bị cho các hệ thống tên lửa bờ biển Utes và Redut.

Hiện nay, trong trang bị của Hải quân Nga có 18 bệ phóng của hệ thống Redut.

Redut có khả năng di chuyển với tốc độ đến 40 km/h, cự ly hành trình 500 km. Kíp chiến đấu của xe gồm 5 người. Thời gian triển khai bệ phóng từ trạng thái hành quân không quá 30 phút.

Tên lửa có thể bay với tốc độ 1.200 km/h và tiêu diệt mục tiêu trên biển ở tầm đến 460 km. Tên lửa có thể mang đầu đạn nổ phá hay hạt nhân nặng không quá 1 tấn.

Một hệ thống Redut bao gồm 1 xe bệ phóng, các tên lửa P-35B và 3M44 Progress, các xe điều khiển và một đài radar cơ động.

Hệ thống có thể tiếp nhận thông tin chỉ thị mục tiêu từ các máy bay tuần tra bờ biển Tu-95D và trực thăng Ка-25Ts.

Hệ thống tên lửa phòng không S-300 Favorit

http://nghiadx.blogspot.com
S-300 (mil.ru)

Hệ thống tên lửa phòng không S-300 Favorit được phát triển vào nửa cuối thập niên 1960, nhận vào trang bị vào năm 1978. Nó là nền tảng cho các một họ các hệ thống tên lửa phòng không dành cho Bộ đội Phòng không, Hải quân và Lục quân Liên Xô/Nga, gồm gần 25 biến thể.
Năm 2011, Nga dừng sản xuất các biến thể S-300PS và S-300PM. Trong suốt thời gian sử dụng, S-300 chưa từng tham chiến.

Hệ thống có thể phát hiện mục tiêu ở cự ly đến 300 km, tầm bắn mục tiêu bay ở tốc độ đến 2.800 m/s là gần 150 km. Một hệ thống có thể đồng thời bắn 36 mục tiêu và dẫn 72 tên lửa vào các mục tiêu đó. Thời gian triển khai S-300 là gần 5 phút.

Hệ thống S-300 Favorit bao gồm đài chỉ huy chiến đấu 55K6E, radar chiếu xạ mục tiêu và dẫn tên lửa 30N6E2, radar mọi độ cao 96L6E và radar độ cao nhỏ 76N6, radar phát hiện 64N6E2, đến 12 bệ phóng, mỗi bệ mang 4 tên lửa, một tháp anten.

Trong tương lai, Bộ Quốc phòng Nga dự định thay thế các hệ thống S-300 bằng các hệ thống mới S-400.

Tàu hộ vệ Yaroslav Mudry

http://nghiadx.blogspot.com
Yaroslav Mudry (mil.ru)

Tàu hộ vệ Yaroslav Mudry được đóng theo thiết kế Projekt 1154.0 Yastreb và được đưa vào biên chế Hạm đội Baltic của Hải quân Nga vào năm 2009.

Người ta đã dự tính chuyển giao tàu này cho Hạm đội Biển Đen của Nga vào năm 2011 để duy trì chế độ tác chiến ở Biển Đen và Địa Trung Hải, nhưng việc chuyển giao đã không diễn ra.

Ngày 25/4/2012, được sự đồng ý của Tư lệnh Hạm đội Baltic, Phó đô đốc Viktor Chirkov, tàu đã được đặt dưới sự bảo trợ của người đứng đầu Hoàng tộc Nga, nữ đại công tước Maria Vladimirovna.

Các tàu Projekt 1154.0 dùng để bảo đảm phòng thủ chống tàu nổi và tàu ngầm cho các chiến hạm, tấn công các mục tiêu trên biển và ven bờ, chi viện cho lục quân tác chiến, cũng như bảo đảm hoạt động đổ bộ và thực hiện các nhiệm vụ khác.

Tàu Yaroslav Mudry có chiều dài 129,8 m, lượng giãn nước 4.500 tấn, có thể chạy với tốc độ đến 30 hải lý/h, cự ly hành trình đến 3.000 hải lý và hoạt động độc lập trên biển trong vòng 30 ngày đêm.

Thủy thủ đoàn gồm 214 người, trong đó có 27 sĩ quan. Tàu chở được 1 trực thăng trên hạm Ка-27. Vũ khí của tàu gồm 1 ụ pháo АК-100, các tên lửa chống hạm Kh-35, các hệ thống ngư lôi chống ngầm cỡ 533 mm, các hệ thống tên lửa phòng không Kortik và Kinzhal, 1 ụ phóng bom phản lực chống ngầm RBU-6000.

Hệ thống rocket phóng loạt BM-21 Grad

http://nghiadx.blogspot.com
Bão lửa BM-21 Grad (mil.ru)

Hệ thống rocket phóng loạt BM-21 Grad được phát triển trong thập niên 1960, sử dụng khung gầm xe tải 6 bánh lốp Ural.

BM-21 dùng để tiêu diệt sinh lực đối phương, vũ khí trang bị, các trận địa pháo, cối, sở chỉ huy, kho tàng và các mục tiêu khác.

Xe chiến đấu có trọng lượng 13,7 tấn, kíp xe gồm 3 người. BM-21 có khả năng chạy với tốc độ đến 75 km/h và cự ly hành trình đến 750 km. Thời gian hệ thống chuyển trạng thái từ hành quân sang chiến đấu là 3,5 phút.

Tùy thuộc vào biến thể, hệ thống Grad có thể có tới 50 nòng, bắn các loại đạn rocket 122 mm, trong đó có đạn phá-mảnh, chống tăng, tạo khói và gây nhiễu. BM-21 có tầm bắn đến 40 km, diện tích sát thương đến 14,5 ha, thời gian bắn hết cả loạt là 20 s.

Hiện nay, các hệ thống Grad trong quân đội Nga đang được thay thế dần bằng các hệ thống rocket phóng loạt thế hệ mới Tornado-G được chế tạo dựa trên cơ sở BM-21.

Tiêm kích trên hạm Su-33

http://nghiadx.blogspot.com
Su-33 (wikipedia.org)

Máy bay tiêm kích trên hạm Su-33 (NATO gọi là Flanker-D) được phát triển dựa trên cơ sở tiêm kích Su-27 và thực hiện chuyến bay đầu vào năm 1987.

Su-33 là máy bay tiêm kích thế hệ 4 và được nhận vào trang bị Hải quân Nga vào năm 1998.

Su-33 dùng để tiêu diệt máy bay đối phương một cách độc lập, cũng như khi có sự yểm trợ của các cụm tàu sân bay, khi thực hiện các nhiệm vụ phòng không và phòng thủ tên lửa.

Máy bay Su-33 được thiết kế cho một phi công điều khiển, có trọng lượng cất cánh tối đa 33 tấn, tốc độ tối đa 2.300 km/h, tầm bay 3.000 km, trần bay thực tế 17 km.

Su-33 có thể mang 6,5 tấn vũ khí và có 12 mấu treo. Vũ khí của Su-33 bao gồm 1 pháo 30 mm GSh-30-1 với cơ số đạn 150 viên, tên lửa có điều khiển và rocket các loại, bom không điều khiển và bom chùm.

Dự kiến, tuổi thọ của các máy bay Su-33 trong trang bị Hải quân Nga sẽ hết vào năm 2015. Sau đó, nền tảng của không quân tiêm kích trên hạm Nga, theo kế hoạch của Bộ Quốc phòng Nga, sẽ là các máy bay tiêm kích MiG-29К.

>> Khi Hải quân Trung Quốc đẩy mạnh bành trướng ra đại dương.

Nhật Bản ngày càng nóng mặt vì sức ép quân sự gia tăng từ Trung Quốc, nhất là khi Hải quân Trung Quốc đẩy mạnh bành trướng ra đại dương.

>> Hải quân Trung Quốc: Tham vọng và thực lực (kỳ 1)
>> Hải quân Trung Quốc có thực sự đáng lo ngại?



http://nghiadx.blogspot.com
Lực lượng máy bay ném bom chiến đấu của Hạm đội Bắc Hải.


Đối mặt với sự trỗi dậy của Trung Quốc, cảm giác nguy cơ của Nhật Bản ngày càng tăng, vì vậy liên tục có dư luận cho rằng, Trung Quốc mạnh lên về sức mạnh quân sự chủ yếu nhằm vào Nhật Bản, là một “mối đe dọa” đối với Nhật Bản.

Gần đây, trong giới nghiên cứu Nhật Bản lại có quan điểm mới khi giải thích về Trung Quốc, cho rằng ý đồ chiến lược của Trung Quốc không chỉ giới hạn ở Nhật Bản.

Ngày 12/6, tờ “Sankei Shimbun” Nhật Bản đã đăng bài viết của Shigeo Hiramatsu, học giả Nhật Bản nghiên cứu về quân sự Trung Quốc. Bài viết cho rằng, tham vọng chiến lược của Trung Quốc rất lớn, đã để mắt tới bờ bên kia của Thái Bình Dương.

Theo bài viết, máy bay ném bom chủ lực hiện nay của Trung Quốc vẫn là Tu-16 nhập khẩu từ Liên Xô, là một loại máy bay ném bom cỡ trung bình 2 động cơ. Loại máy bay ném bom này ngay từ thời kỳ Chiến tranh Lạnh đã từng tới tấp bay tới biển Nhật Bản để do thám trên không.

Mặc dù máy bay ném bom này có thể mang theo trang bị có tính năng tương đồng với tên lửa hành trình Tomahawk của quân Mỹ, nhưng đã lỗi thời.

Tại Nga, loại máy bay này đã nghỉ hưu vào năm 1990, Trung Quốc cũng từng bước đào thải loại máy bay này. Khả năng của Không quân Trung Quốc một khi được tăng cường, sẽ gây ra ảnh hưởng to lớn tới môi trường bảo đảm an ninh của toàn bộ khu vực Đông Á, vì vậy cần phải đề phòng.

http://nghiadx.blogspot.com
Trung Quốc đã sở hữu "sát thủ tàu sân bay" - tên lửa DF-21D.

Bài viết chỉ ra, Trung Quốc hiện đã sở hữu tên lửa đạn đạo chống hạm DF-21D được mệnh danh là “sát thủ tàu sân bay”, nếu cộng thêm máy bay ném bom kiểu mới, trong tương lai Trung Quốc sẽ có thể thực hiện “chiến lược ngăn chặn” có hiệu quả đối với quân Mỹ.

Shigeo Hiramatsu cho rằng, tham vọng chiến lược của Trung Quốc hoàn toàn không chỉ giới hạn ở Nhật Bản, mà là bờ bên kia Thái Bình Dương xa hơn.

Bài viết nhắc tới việc Trung Quốc ra vào trên đại dương, dư luận Nhật Bản phổ biến quan tâm đến động thái của Trung Quốc xung quanh đảo Senkaku (Trung Quốc gọi là đảo Điếu Ngư), việc chính quyền Tokyo có kế hoạch dùng hình thức quyên góp để có tiền mua các hòn đảo luôn là vấn đề nóng nhất. Nhưng, tầm mắt của Trung Quốc không chỉ là đảo Senkaku, mà còn cả những vùng biển xa hơn.

Từ năm 2001 đến nay, biên đội tàu chiến Hải quân Trung Quốc liên tục đi qua mỏ dầu “Xuân Hiểu ” trên biển Hoa Đông (mỏ dầu do Trung Quốc khai thác), đi qua tuyến đường hàng hải quốc tế giữa Okinawa và Miyako, nam tiến Thái Bình Dương, và liên tiếp xuất hiện ở vùng biển lân cận nhóm đảo Okinotori.

Đồng thời, Hải quân Trung Quốc còn không ngừng từ đảo Hải Nam tiến ra phía đông, đi qua eo biển Bashi giữa đảo Đài Loan và Philippines, đột phá “chuỗi đảo thứ nhất”, chạy tới vùng biển lân cận nhóm đảo Okinotori.

Nếu Hải quân Trung Quốc men theo nhóm đảo Okinotori để tiến về phía nam, sẽ trực tiếp đối mặt với căn cứ quan trọng Guam của quân Mỹ ở Tây Thái Bình Dương.

http://nghiadx.blogspot.com

Ngày 6/5/2012, biên đội tàu chiến Trung Quốc tiến ra Thái Bình Dương từ hướng tây nam, diễn tập đội hình "bầy nhạn", gồm có 2 tàu khu trục 052B là tàu Quảng Châu số hiệu 168 và tàu Vũ Hán số hiệu 169, 2 tàu hộ tống là tàu Ngọc Lâm số hiệu 569 và tàu Sào Hồ số hiệu 568, 1 tàu vận tải đổ bộ lớp 071, mang tên Côn Luân Sơn, số hiệu 998. Hình ảnh này do máy bay tuần tra P-3C của Nhật Bản chụp được.
Ngày 6/5/2012, biên đội tàu chiến của Hải quân Trung Quốc đã tiếp tục tiến hành huấn luyện hoạt động ở biển xa và đã tiến hành huấn luyện đội hình “bầy nhạn” có tàu chỉ huy là tàu đổ bộ.

Trong tương lai gần, Hải quân Trung Quốc rất có thể sẽ sử dụng tàu sân bay tiến hành diễn tập ở biển xa, sau đó thậm chí có thể sử dụng tàu ngầm. Trung Quốc đã hoàn thành thuận lợi công tác cải tạo tàu sân bay Varyag và đã tiến hành thành công nhiều lần chạy thử. Hiện nay, Trung Quốc đã bắt đầu có kế hoạch tự chế tạo tàu sân bay.

Trái lại, để kiểm soát Trung Quốc ra vào trên biển và xây dựng căn cứ hải quân ở biển xa, quân Mỹ đã giảm một nửa lực lượng Lính thủy đánh bộ đồn trú ở Okinawa, Nhật Bản, tiến hành triển khai phân tán ở Guam, Indonesia và Australia.

Nhưng, tổng quan về động thái của quân Mỹ, phòng tuyến của quân Mỹ đối với Trung Quốc đã từ “chuỗi đảo thứ nhất” (kết nối Okinawa – Đài Loan – Philippines) trước đây rút ra “chuỗi đảo thứ hai”.

Bài viết kết luận, đối mặt với tình hình này, Nhật Bản cần thực hiện nhiệm vụ phòng thủ như thế nào, trong tương lai Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản sẽ hợp tác với cụm tấn công tàu sân bay quân Mỹ như thế nào, tất cả những điều này đều còn chưa biết, nhưng Nhật Bản cần nhận thức rõ, Trung Quốc vượt qua vùng biển đảo Senkaku và muốn mở rộng phạm vi ảnh hưởng tới vùng biển Tây Thái Bình Dương, đây mới là tham vọng chiến lược thực sự của Trung Quốc.

http://nghiadx.blogspot.com
Trung Quốc đang cho tàu sân bay Varyag liên tiếp chạy thử.

http://nghiadx.blogspot.com
Trung Quốc muốn mở rộng phạm vi ảnh hưởng ra Tây Thái Bình Dương, thậm chí đã để mắt tới bờ bên kia Thái Bình Dương.

(Nguồn :: Báo Giáo Dục VN)

Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012

>> Tàu TQ hộ tống tàu Hải quân Ấn Độ

Khi 4 tàu chiến Ấn Độ đi qua biển Đông để đến thăm Trung Quốc, 1 tàu hộ tống Trung Quốc bất ngờ đòi “hộ tống” như coi biển Đông là "lãnh hải" của riêng mình.

>> Siêu hạm của Ấn Độ sẽ xuất hiện ở Biển Đông ?
>> Tàu hộ tống NS Satpura - "Át chủ bài" của Hải quân Ấn Độ



http://nghiadx.blogspot.com
Tàu hộ tống tên lửa Shivalik - Hải quân Ấn Độ.


Trang mạng “Hoàn Cầu” Trung Quốc cho biết, 4 tàu chiến Ấn Độ gồm INS Rana, Shakti, Shivalik (Shivalik là tàu hộ tống tên lửa tiên tiến nhất do Ấn Độ tự sản xuất) và Kurmak, ngày 13/6 đã đến Thượng Hải, bắt đầu chuyến thăm hữu nghị Thượng Hải 5 ngày.

Ngày 14/6, tờ “The Hindu” tiết lộ, vào đầu tháng này, khi 4 tàu chiến trên đi qua biển Đông đã bất ngờ bị tàu Trung Quốc “hộ tống” trong thời gian 12 giờ.

Bài báo cho biết, khi đó 4 tàu chiến này vừa rời khỏi Philippines đang đi đến biển Đông, chúng đã nhận được “yêu cầu hộ tống” do Hải quân Trung Quốc chủ động đề xuất.

“Hoan nghênh đến biển Đông, Foxtrot-47” – một tàu hộ tống của Hải quân Trung Quốc đã phát tín hiệu cho tàu Shivalik (F-47).

Trong 12 giờ sau đó, chiếc tàu chiến của Trung Quốc đã “hộ tống” ngoài dự kiến đối với biên đội tàu chiến trên của Ấn Độ. Sau khi kết thúc “hộ tống”, tàu hộ tống Trung Quốc đã rời khỏi tàu Shivalik và cho biết họ đã rời khỏi vùng biển liên quan theo "chỉ đạo" của Trung Quốc.



http://nghiadx.blogspot.com
Tàu INS Rana, Hải quân Ấn Độ.

Theo bài báo, chiếc tàu hộ tống này của Trung Quốc đã biết 4 tàu chiến Ấn Độ sẽ thăm Thượng Hải sau đó, nhưng họ kiên trì muốn tiến hành “hộ tống” đã phản ánh rõ “quan điểm của Trung Quốc đối với tuyến đường hàng hải quan trọng nhất toàn cầu này”.

“Ngữ khí thông tin là hoan nghênh, nhưng đồng thời gây cho người khác cảm giác là, chúng ta dường như đã đi vào vùng biển của Trung Quốc” – một quan chức Ấn Độ giấu tên bình luận.

Bài báo còn cho biết, trước khi thăm Trung Quốc, 4 tàu chiến Ấn Độ đã thăm Singapore, Việt Nam (gồm tàu Shivalik và tàu Kurmak), Philippines (tàu INS Rana và Shakti thăm vịnh Subic), Hàn Quốc và Nhật Bản, toàn bộ hành trình kéo dài gần một tháng, điều này cũng thể hiện rõ Ấn Độ ngày càng quan tâm tới việc bảo vệ lợi ích biển của họ ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương.

http://nghiadx.blogspot.com
Tàu INS Shakti, Hải quân Ấn Độ.

http://nghiadx.blogspot.com
Ngày 19/5/2012, tàu Kurmak Hải quân Ấn Độ thăm Hải Phòng, Việt Nam

(Nguồn :: Báo Giáo Dục VN)

>> Lộ diện vũ khí hạt nhân chiến lược của Trung Quốc

Một trong những loại vũ khí chiến lược của Trung Quốc cho đến năm 2040 là tên lửa DF-31 và tên lửa đạn đạo phóng từ tàu ngầm JL-2.

>> Tàu ngầm Trung Quốc tập trung gần Vịnh Bắc Bộ
>> 6 hệ thống tên lửa đang là tiêu điểm của thế giới
>> Vệ tinh Mỹ bị đe đọa bởi tên lửa hạt nhân TQ



http://nghiadx.blogspot.com
Tên lửa đạn đạo liên lục địa Trung Quốc DF-31.


Hướng phát triển cũng như tốc độ phát triển các loại tên lửa chiến lược của Trung Quốc trong thế kỉ 21 luôn là một chủ đề hào hứng và hóc búa đối với các chuyên gia quân sự thế giới. Trung Quốc đã vận dụng rất nhiều những tiêu chuẩn để bảo đảm bí mật quân sự và Liên Xô trước đây đã gặp phải một vấn đề nan giải trong việc đánh giá khả năng quân sự và xu hướng phát triển lực lượng vũ trang cũng như vũ khí của Trung Quốc.

DF-31 là một trong những thành tựu nổi bật trong kho vũ khí hạt nhân của Trung Quốc. Công cuộc nghiên cứu loại tên lửa này bắt đầu từ giữa những năm 80, với mục đích thay đổi tên lửa thế hệ đầu của TQ là DF-4. Quá trình nghiên cứu được đặt trong 4 bức tường của Học viện hàng không vũ trụ số 4 và Viện Khoa học - cải tiến thuộc Quân đoàn pháo binh số 2. Ngay từ đầu, các nhà khoa học Trung Quốc đã được giao nhiệm vụ phải tạo ra được bệ phóng di dộng cho loại tên lửa này, giống như Nga đã làm với tên lửa đạn đạo liên lục địa Topol.

Một trong những thách thức lớn nhất đối với các nhà khoa học Trung Quốc là phải tạo ra nhiên liệu hỗn hợp rắn cho tên lửa. Đây cũng là lý do lần phóng thử đầu tiên của loại tên lửa này hồi đầu những năm 1990 bị trì hoãn nhiều lần.

Cho đến tận giữa những năm 1990, những thành tựu bước đầu trong quá trình nghiên cứu mới được ghi nhận (năm 1995, Trung Quốc lần đầu tiên đã tiến hành lần phóng thử trên bãi phóng, tuy nhiên kết quả không được công bố).

Đến 2/8/1999, hãng thông tấn Xinhua mới công bố cho toàn thế giới kết quả thử nghiệm thành công của loại tên lửa đạn đạo liên lục địa này. Lần phóng thử này được thực hiện tại bãi phóng của tỉnh Thượng Hải. Tháng 1/2001, cuộc thử nghiệm lần thứ 3 đã được tiến hành.

Tháng 1/10/1999, trong lễ mít tinh kỉ niệm 50 năm ngày thành lập nước Cộng hoà nhân dân Trung Hoa, họ đã “khoe” loại tên lửa mới này. Trên quảng trường Thiên An Môn, 3 chiếc xe HY473 cùng với container phóng có chứa tên lửa mới diễu qua lễ đài. Mọi người tin rằng đây chính là bệ phóng di động dạng sơ khởi. So với bệ phóng của tên lửa Topol thì những chiễc xe này chưa thể gọi là một hệ thống chiến đấu hoàn thiện được.

Một vài năm trước đây, giới tình báo quân sự phương Tây đã thấy những chiếc xe 6 trục, có khả năng vượt chướng ngại vật, MAZ-547B của Belarus có mặt tại Trung Quốc. Đây là bệ phóng di dộng cho tên lửa tầm trung Pioner. Theo Hiệp ước về loại trừ tên lửa tầm gần và trung đã được kí giữa Nga và Mỹ, tên lửa tầm trung, với tư cách là một loại vũ khí chiến lược đã bị loại trừ từ năm 1990.

Người ta cho rằng có khoảng 6 chiếc xe MAZ-547B được đưa đến Trung Quốc và thậm chí, Trung Quốc đã chuẩn bị để sản xuất hàng loạt loại xe này. Tuy nhiên, không có bất cứ một thông tin đáng tin cậy nào được đưa ra. Cũng đã từng có thông tin rằng Trung Quốc đã làm hẳn đường ray cho tên lửa DF-31, nhưng cũng như nhiều thông tin khác, tin này nhanh chóng bị rơi vào quên lãng.

DF-31 là một trong những bí mật quân sự lớn nhất của Trung Quốc. Người ta cho rằng đây là loại tên lửa 3 tầng, dùng nhiên liệu rắn, dài 13m, có đường kính 2,25m, có trọng lượng khoảng 42 tấn. Nó được lắp một hệ thống dẫn đường quán tính bên trong. Độ chính xác khi bắn là vào tầm từ 100m đến 1 km, nhưng hầu hết các chuyên gia cho rằng con số này vào khoảng 300m.

Tên lửa có thể mang được đầu đạn hạt nhân nặng 1 tấn hoặc 3 đầu đạn có hệ thống dẫn đường riêng biệt, với trọng lượng từ 20 đến 150 kg. Về trọng lượng vật mang theo, tên lửa này gần giống Topol và Topol-M. Thời gian khai triển DF-31 mất khoảng từ 15 đến 30 phút. Có vẻ như, cũng giống như Topol, DF-31 sử dụng kiểu khởi động lạnh ( tên lửa sẽ được phóng ở độ cao 30m bằng áp lực do máy phát điện hơi nước tạo ra).

Theo báo chí, Trung Quốc đang phát triển biến thể cải tiến cho DF-31, là DF-41, với mục tiêu nâng cao tầm xa của tên lửa: từ 8.000 lên 12.000 km.

Ngoài ra, họ cũng đang tìm cách hoàn thiện bệ phóng di động cho loại tên lửa này. Nếu thành công, Trung Quốc có thể gây nguy hiểm cho toàn bộ lãnh thổ Mỹ. Đây cũng là một vũ khí quan trọng trợ lực cho Trung Quốc trong cuộc chiến dành ngôi vị bá chủ thế giới.

Dựa trên công nghệ của DF-31, Trung Quốc đã tiến hành chế tạo biến thể hải quân cho loại tên lửa này, có tên JL-2. Tên lửa JL-2 sẽ được trang bị cho tàu ngầm hạt nhận mang tên lửa đạn đạo Type 094. Chương trình này có tên “Tường thành Trung Quốc trên biển”. Mục tiêu của dự án này là tạo ra từ 4 đến 7 tàu ngầm có mang tên lửa đạn đạo liên lục địa. Nếu sở hữu những loại tàu này thì Mỹ hoàn toàn nằm trong tầm ngắm của tên lửa Trung Quốc, mà không phải đối mặt với hệ thống phòng thủ tên lửa của Mỹ và Nhật Bản.

Hiện nay, lực lượng tàu ngầm hạt nhân của Trung Quốc chỉ mới có một loại tàu là Xia. Trong quá trình nghiên cứu và sản xuất loại tàu này, Trung Quốc đã gặp vô vàn khó khăn cả về công nghệ và kỹ thuật. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến họ không thể sản xuất được hàng loạt tàu ngầm hạt nhân cùng loại.

Tàu ngầm Xia mang tên lửa đạn đạo JL-1 với tầm bắn vào khoảng 1700 km, có khả năng mang đầu đạn hạt nhân có trọng lượng 1-2.000kg. Tuy nhiên loại tàu này đã khá lỗi thời. Theo thông tin mà tình báo hải quân có được thì tàu này chưa hề thực hiện một cuộc tuần tra đúng nghĩa nào cả.



http://nghiadx.blogspot.com
Một cuộc phóng thử tên lửa đạn đạo JL-1

Có vẻ như Trung Quốc đã đúng khi không cố gắng chế tạo tàu ngầm và tên lửa thế hệ cũ. Thay vào đó, họ đặt hi vọng vào thế hệ tàu ngầm Type 094 và tên lửa mới JL-2. Những tàu này sẽ có khả năng mang 16 tên lửa JL-2 với tầm bắn khoảng từ 7.500-8.000 km. Có thể chúng sẽ được trang bị 3 đầu đạn hạt nhân có hệ thống dẫn đường riêng biệt. Tất nhiên để làm được điều này thì Trung Quốc cần cải tiến rất nhiều về công nghệ và kỹ thuật.

Vậy, tại sao Trung Quốc lại đi theo con đường của Nga, khi lấy tên lửa với bệ phóng di động làm hình mẫu để phát triển hệ thống vũ khí chiến lược trên biển?

Báo chí phương Tây đã dành rất nhiều giấy mưc để bàn về vấn đề Trung Quốc lại chậm mở rộng kho vũ khí chiến lược của mình đến thế? Điều này được thể hiện ở số lượng những lần thử DF-31. Người ta biết rằng, Trung Quốc hiện có khoảng 20 tên lửa liên lục địa DF-5. Số lượng đạn hạt nhân không được cất giấu cùng với tên lửa. Bằng cách này, họ muốn chứng minh cho Mỹ thấy mình là những người yêu chuộng hoà bình và hoàn toàn không hề có ý định tranh giành ngôi vị với Mỹ.

Trung Quốc luôn tìm cách phủ nhận những thông tin trong bản báo cáo của Cơ quan tình báo Mỹ CIA về việc mở rộng và hiện đại hoá kho vũ khí chiến lược của mình. Để làm gì?

Có lẽ, họ đang trông chờ vào sự thành công của quá trình nghiên cứu chế tạo DF-31/DF-41 và JL-2. Họ đang làm việc này một cách hết sức cẩn trọng. Trong quyết định áp dụng vũ lực với Đài Loan, Trung Quốc cũng rất ít khi triển khai hệ thống vũ khí chiến lược của mình (nếu như tính đến khả năng kinh tế của Trung Quốc, thì việc này là không quá khó khăn để thực hiện).

(Nguồn :: Báo Đất Việt)

>> Hệ thống phòng không nhỏ : Nỗi khiếp đảm của máy bay địch

(Nguồn:: Phunutoday) Chiến tranh hiện đại cho thấy phòng không đóng vai trò hết sức quan trọng. Một khi hệ thống này bị phá vỡ, các mục tiêu mặt đất trở thành miếng mồi ngon cho không lực đối phương.

Tuy nhiên, đối với các quốc gia nhỏ và không có điều kiện kinh tế, việc phát triển hoặc mua sắm các hệ thống phòng không hiện đại gần như nằm ngoài tầm tay. Họ cần có các hệ thống phòng không nhỏ gọn, hợp túi tiền nhưng phải hiệu quả.

>> 'Chiến binh' tiêu biểu của tác chiến phi đối xứng



http://nghiadx.blogspot.com


Trong những năm gần đây, hầu hết các cuộc chiến với sự góp mặt của các cường quốc đều diễn ra theo một kịch bản duy nhất. Khởi đầu là màn chế áp hệ thống phòng không giúp “giải phóng” và chiếm lĩnh bầu trời. Sau đó, không quân tự do xâm nhập và đánh phá các mục tiêu mặt đất.

"Bài" của các nước lớn là chế áp hệ thống phòng không của đối phương rồi tấn công đường không ồ ạt

Trong khi đó, các quốc gia nhỏ không có đủ tiền để mua sắm các phương tiện tấn công tầm xa để tấn công cứ điểm xuất phát của đối phương. Hệ thống phòng không bị chế áp trong khi không thể tấn công tầm xa, các nước này phải nằm “chịu trận” để mặc cho các loại bom đạn và tên lửa bắn phá.

Nhưng ngay cả khi các hệ thống radar hiện có “sống sót” thì các nước này cũng khó có thể phát hiện các loại tên lửa nhỏ và có khả năng bay thấp. Loại radar chuyên sử dụng để phát hiện và theo dõi quá trình phóng và quỹ đạo bay của tên lửa đạn đạo cũng bất lực với các loại tên lửa này.


http://nghiadx.blogspot.com
Khi mất khả năng chống đỡ, các mục tiêu mặt đất trở thành mồi ngon cho bom và tên lửa của đối phương


Vậy làm thế nào để chống đỡ các đòn tấn công đường không khi cuộc chiến xảy ra theo kịch bản này? Các chuyên gia Belarus đã tìm ra câu trả lời cho vấn đề.

Ngay từ thời Liên Xô, Belarus đã tập trung nhiều nguồn lực để phát triển các hệ thống phòng không. Nhờ vậy, quốc gia này có rất nhiều kinh nghiệm trong việc chống đỡ các đòn tấn công đường không.

Phương án của các chuyên gia quân sự Belarus nêu ra thậm chí còn không cần sử dụng tới các trạm radar mà vẫn có thể phát hiện tên lửa có cánh, tính toán quỹ đạo và dự đoán hành trình của chúng.

Khi đã có đủ các yếu tố trên thì việc tổ chức đánh chặn tên lửa của đối phương vào thời điểm và địa điểm thích hợp là điều hoàn toàn có thể thực hiện. Chỉ cần một viên đạn cũng đủ để phá hủy đầu đạn tự dẫn và làm mù tên lửa đối phương.

http://nghiadx.blogspot.com
"Tiểu hệ thống" phòng không rẻ tiền nhưng đủ khả năng khắc phục các nhược điểm cho các loại radar đắt tiền hiện có


Các hệ thống cực nhanh được điều khiển tự động với khả năng tiêu diệt các mục tiêu thấp hiện đã được trang bị cho quân đội Belarus.

Theo Giáo sư Sergei Geister thuộc Viện nghiên cứu Khoa học Quân đội Belarus, nhiệm vụ phát hiện các tên lửa có cánh bay thấp sẽ được thực hiện nhờ các bộ cảm ứng âm thanh-địa chấn. Các bộ cảm ứng này do chính các nhà khoa học quân sự Belarus nghiên cứu chế tạo.

Các bộ cảm ứng này có khả năng bắt và xác định từ khoảng cách xa các loại tiếng ồn do động cơ tên lửa và máy bay tạo ra, kể cả tiếng máy bay trực thăng. Đặc biệt, các bộ cảm ứng này lại hoàn toàn “tỉnh bơ” trước các loại âm thanh khác.

http://nghiadx.blogspot.com
Với khả năng cảm ứng cực nhạy, "tiểu hệ thống" phòng không đủ sức phát hiện các loại tên lửa kích thước nhỏ và bay thấp


Việc thiết lập một mạng lưới các bộ cảm ứng này sẽ giúp giải quyết triệt để nhiệm vụ phát hiện các loại tên lửa có cánh bay thấp và kích thước nhỏ của đối phương. Đặc điểm nổi bật của hệ thống này là không quá phức tạp, mà giá thành lại rẻ.

Các thiết bị cảm ứng này chỉ cần lắp đặt ở các hướng “nguy hiểm” nhất mà đối phương có thể tấn công.

Mạng lưới cảm ứng này có khả năng sống còn cực cao trước các đòn tấn công bằng vũ khí công nghệ cao của đối phương. Với nguyên tắc xây dựng mạng lưới, hệ thống này vẫn hoạt động bình thường ngay cả khi một bộ phận các bộ cảm ứng bị phá hủy.

Đối với Belarus, một nước không quá lớn thì việc sử dụng các bộ cảm ứng này có thể kết hợp với các trạm radar thông thường và các thiết bị gây nhiễu.

http://nghiadx.blogspot.com
"Tiểu hệ thống" phòng không có thể là giải pháp tối ưu cho các quốc gia nhỏ trước các đòn tấn công chớp nhoáng, bất ngờ và bằng vũ khí công nghệ cao của các nước lớn

Cách làm này từng được người Mỹ áp dụng trong Chiến tranh Việt Nam. Khi đó, quân đội Mỹ cho lắp đặt các bộ cảm ứng bí mật trên mặt đất tại các hướng mà phía Việt Nam có thể vận chuyển quân và vũ khí. Sau khi nhận được tín hiệu từ các bộ cảm ứng báo về, Mỹ sẽ cho máy bay đánh phá vào các vị trí nghi vấn.

Về cơ bản, nguyên tắc này cũng được các nhà khoa học Belarus áp dụng cho “tiểu hệ thống” phòng không của mình. Tuy nhiên cho tới nay, Belarus vẫn giữ bí mật về các đặc tính kỹ chiến thuật của “tiểu hệ thống” phòng không này cũng như các vị trí lắp đặt chúng.

>> 10 năm nữa TQ cũng không thể thắng Mỹ?

Trung Quốc muốn chi tiêu khổng lồ cho hải quân và cần vài chục năm nữa để thách thức tầm toàn cầu với Mỹ, nhưng cũng không thể chiến thắng.

>> Trung Quốc và giấc mơ siêu cường số 1
>> Trung Quốc bất lực nhìn Mỹ bao vây?



http://nghiadx.blogspot.com
Trung Quốc tăng cường phát triển khả năng chống can thiệp và ngăn chặn khu vực. Trong hình là máy bay chiến đấu tàng hình J-20 đang được Trung Quốc phát triển.



Ngày 12/6, Phương Đông báo dẫn nguồn từ tờ “Thời báo New York” Mỹ có bài viết nhan đề “Tránh một cuộc chiến tranh Mỹ-Trung”.

Theo bài viết, quan hệ Trung-Mỹ có thể sẽ khiến cho hai nước xảy ra chiến tranh vào một ngày nào đó.

Đầu tháng này, Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Leon Panetta tuyên bố, đến năm 2020, 60% tàu chiến của Hải quân Mỹ sẽ triển khai ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương.

Tháng 11/2011, tại Australia, Tổng thống Mỹ Barack Obama tuyên bố sẽ thành lập căn cứ quân sự của Mỹ ở nước này và khơi dậy thách thức về ý thức hệ với Trung Quốc.

Ông còn nói, Mỹ sẽ “tiếp tục nói thẳng thắn với Bắc Kinh về tầm quan trọng của việc kiên trì các quy tắc quốc tế và tôn trọng nhân quyền”.

Cuốn sách “Sự lựa chọn của Trung Quốc: Tại sao Mỹ cần chia sẻ quyền lực” của Hugh White, chuyên gia các vấn đề quốc tế Australia đã diễn giải về nguy cơ nội tại của Trung-Mỹ và chính sách khu vực hiện nay.

Đến năm 2020, Mỹ sẽ chuyển 60% tàu chiến tới khu vực Thái Bình Dương. Trong hình là máy bay không người lái X-47B dự kiến sẽ triển khai cho tàu sân bay Mỹ.
Ông viết: “Washington và Bắc Kinh đã lặng lẽ rơi vào đối đầu”. Để tránh xảy ra xung đột giữa hai nước, Hugh White cho rằng, Trung Quốc và Mỹ cần tiến hành “điều hòa nước lớn” ở châu Á, nền tảng kinh tế được hai bên đồng thuận đã tồn tại.

Rủi ro xung đột hoàn toàn không đến từ việc Trung Quốc theo đuổi tham vọng khả năng lãnh đạo toàn cầu. Ở khu vực ngoài Đông Á, Trung Quốc thúc đẩy chính sách rất thận trọng, chính sách này lấy ưu thế kinh tế làm cốt lõi, không hàm chứa bất cứ nội dung quân sự nào - báo Trung Quốc bình luận.

Một phần lý do kiên trì chính sách này là, các nhà lãnh đạo Trung Quốc ý thức được rằng, họ muốn có thời gian vài chục năm nữa và chi tiêu hải quân khổng lồ mới có thể tạo ra thách thức mang tính toàn cầu cho Mỹ. Nhưng cho dù đến lúc đó, Trung Quốc cũng hầu như chắc chắn sẽ thất bại.

Ở Đông Á, tình hình lại rất khác. Về lịch sử, hầu hết thời gian, Trung Quốc luôn chủ đạo khu vực này. Khi họ trở thành một nền kinh tế lớn nhất thế giới, chắc chắn sẽ muốn làm như vậy. Mặc dù Trung Quốc không thể xây dựng được một lực lượng hải quân thách thức Mỹ ở biển xa, nhưng trong tương lai, họ có thể sản xuất tên lửa, tăng cường lực lượng trên không, đủ để khiến cho Hải quân Mỹ không thể xâm nhập các vùng biển xung quanh Trung Quốc.

Ngoài ra, giữa Trung Quốc và các nước khác trong khu vực còn tồn tại tranh chấp lãnh thổ đảo, đá. Trong các tranh chấp này, chủ nghĩa dân tộc của Trung Quốc và chủ nghĩa dân tộc của các nước khác va chạm lẫn nhau.


http://nghiadx.blogspot.com
Philippines mới trang bị 4 máy bay trực thăng vũ trang Sokol.

Sự thù địch đó là tài sản lớn nhất và cũng là rủi ro lớn nhất của Mỹ. Báo Đông Phương viết, điều này có nghĩa là, hầu hết các nước láng giềng của Trung Quốc muốn Mỹ duy trì sự hiện diện quân sự ở khu vực này. Đúng như Hugh White nói, cho dù Mỹ rút khỏi Đông Á, những nước này cũng không thể “cúi đầu phục tùng” bá quyền của Trung Quốc.

Nhưng nếu Mỹ dốc sức xây dựng đồng minh chống Trung Quốc với các nước này, Washington đang liều lĩnh đưa bản thân cuốn vào tranh chấp lãnh thổ giữa các nước này. Một khi Trung Quốc và một nước nào đó trong khu vực xảy ra xung đột, Washington sẽ đối mặt với sự lựa chọn: Hoặc bàng quan đứng nhìn, danh dự nước đồng minh bị tổn hại; hoặc giao chiến với Trung Quốc - báo Trung Quốc tuyên truyền.

Cho dù là Mỹ hay Trung Quốc đều sẽ không giành được chiến thắng trong chiến tranh, nhưng họ chắc chắn sẽ tạo ra sự phá hoại mang tính tai họa cho nền kinh tế của nhau và thế giới.

Nếu xung đột leo thang thành chiến tranh hạt nhân, văn minh hiện đại sẽ bị hủy diệt. Mặc dù duy trì sự đối đầu quân sự và chiến lược lâu dài với Trung Quốc - nước có nền kinh tế mạnh, vị thế trên thế giới của Mỹ cũng sẽ bị suy yếu nghiêm trọng.

Để tránh tình huống này, Hugh White cho rằng, trật tự Đông Á cần thiết lập một giới hạn mà Trung Quốc và Mỹ đều đồng ý không vượt qua: cam kết không được sự đồng ý của đối phương, không sử dụng vũ lực. Điều nhạy cảm nhất là, nếu Trung Quốc tuyên bố từ bỏ sử dụng vũ lực đối với Đài Loan, Mỹ rất có thể sẽ công khai ủng hộ Đài Loan và Trung Quốc thống nhất.

http://nghiadx.blogspot.com
Dư luận Đài Loan cho biết, chính quyền Mã Anh Cửu muốn mua máy bay chiến đấu tàng hình F-35 của Mỹ.

Điều cũng quan trọng tương tự là, Trung Quốc phải thừa nhận tính hợp pháp sự hiện diện của Mỹ ở Đông Á, bởi vì đây là nhu cầu của khu vực này và các nước trong khu vực. Mỹ cũng phải thừa nhận trật tự chính trị hiện nay của Trung Quốc, bởi vì nó giúp kinh tế phát triển và thúc đẩy rất lớn tự do thực sự cho nhân dân Trung Quốc. Trong sự điều hòa đó, Mỹ phải từ bỏ những ngôn từ như của Obama ủng hộ dân chủ hóa Trung Quốc.

Chính như Hugh White nói, sự điều hòa này giữa Mỹ và các nước trong khu vực có thể rất khó sắp đặt, “nếu có sự lựa chọn thay thế không có hại, thì quan điểm này hầu như không đáng xem xét”. Nhưng, Hugh White cũng viết một cách đáng sợ rằng, sự lựa chọn khác có thể cũng tạo ra hậu quả mang tính tai họa.

http://nghiadx.blogspot.com
Mỹ triển khai máy bay tác chiến điện tử EA-18G Growler ở khu vực Đông Bắc Á.


(Nguồn :: Báo Giáo Dục)
Copyright 2012 Tin Tức Quân Sự - Blog tin tức Quân Sự Việt Nam
 
Lên đầu trang
Xuống cuối trang