Tin Quân Sự - Blog tin tức Quân sự Việt Nam

Paracel Islands & Spratly Islands Belong to Viet Nam !

Quần Đảo Hoàng Sa - Quần Đảo Trường Sa Thuộc Về Việt Nam !

Thứ Năm, 9 tháng 6, 2011

>> 'NATO sẽ không bao giờ tấn công Nga'



NATO tiếp tục 'hứa miệng' với Nga về việc không dùng hệ thống phòng thủ tên lửa để nhắm vào nước này.

Tổng thư ký NATO, ông Anders Fogh Rasmussen trả lời hãng tin Interfax của Nga ngày 7/6 cho biết NATO coi Nga là đối tác hơn là đối thủ. Tuy nhiên, các yêu cầu của Nga về việc NATO cam kết không dùng hệ thống phòng thủ tên lửa để nhằm vào Nga vẫn chỉ đang thảo luận trong nội bộ khối này.

“Điều quan trọng nhất là chúng ta hướng tới việc tin tưởng lẫn nhau nhiều hơn bằng cách tăng cường thảo luận và trao đổi, thay vì tìm một công thức pháp lý rồi thuyết phục 29 quốc gia đồng ý và phê chuẩn”, ông Anders Fogh Rasmussen cho biết.


Ông Anders Fogh Rasmussen trả lời phỏng vấn của Interfax


Tổng thư ký NATO cũng đưa lời đảm bảo: "Tôi có thể đảm bảo NATO sẽ không bao giờ tấn công Nga và chúng tôi tin tưởng Nga cũng sẽ hành động tương tự đối với NATO".

Trả lời hãng Interfax về viễn cảnh hợp tác phòng thủ giữa Nga và NATO, ông Rasmussen cho biết NATO không muốn Nga và NATO có chung hệ thống phòng thủ tên lửa.

Bởi, "NATO không thể chia sẻ hệ thống phòng thủ của liên minh với một nước không nằm trong liên minh", ông Rasmussen phát biểu, "Tuy nhiên chúng tôi ủng hộ việc Nga và NATO phát triển 2 hệ thống phòng thủ riêng biệt nhưng có sự liên kết để chia sẻ thông tin và cảnh báo tốt hơn về những mối đe dọa".

Trong diễn biến khác, hãng thông tấn Actmedia của Romania ngày 7/6 cho biết tuần dương hạm Monterey của Mỹ vừa cập cảng Constanta nhằm triển khai dự án lá chắn tên lửa của NATO ở nước này.

Đại sứ quán Mỹ tại Romani cho biết chuyến thăm của tàu Monterey đến nước này là 1 phần trong các động thái tăng cường quan hệ đối tác với Hải quân Romani cũng như tăng cường các khả năng hợp tác ở khu vực Biển Đen.

Không những thế, tàu Monterey còn cung cấp hệ thống phòng không AEGIS, cơ sở vật chất ban đầu cho hệ thống phòng thủ tên lửa sẽ được lắp đặt ở Romani trong các giai đoạn tiếp theo.


Tuần dương hạm Monterey của Mỹ cung cấp hệ thống phòng không AEGIS cho Romani. Ảnh: Rian


Romania là một trong những nước nằm gần biên giới với Nga cho phép NATO đặt hệ thống phòng thủ tên lửa trên lãnh thổ của mình.

Từ lâu, Nga đã phản đối việc các thành viên NATO triển khai các cơ sở phòng thủ tên lửa gần biên giới nước này. Moscow cho rằng việc này là một mối đe dọa an ninh với Nga và phá vỡ sự cân bằng chiến lược của các lực lượng ở châu Âu.

Nga và NATO đã đồng ý hợp tác về lá chắn tên lửa trong hội nghị thượng đỉnh Nga - NATO tổ chức ở Lisbon vào tháng 11/2010. NATO khẳng định rằng nên có hai hệ thống độc lập trao đổi thông tin, trong khi Nga ủng hộ một hệ thống với khả năng tương tác toàn diện.
[BDV news]




>> Quân đội Trung Quốc phân tán sự chú ý của dư luận



Sức mạnh quân sự Trung Quốc vẫn tụt hậu 20 năm so với Mỹ, tuy nhiên một số ý kiến cho rằng đây là động thái nhằm tránh sự e ngại của dư luận.

Trong bài phát biểu của mình tại Đối thoại Shangri-la 2011, Bộ trưởng Quốc phòng Trung Quốc Lương Quang Liệt đã lên tiếng thừa nhận: Quân đội Trung Quốc còn tụt hậu đến 20 năm so với Mỹ.

“Tôi muốn nói rằng, khoảng cách giữa Trung Quốc và Mỹ ngày càng lớn, quá trình hiện đại hóa quân đội Trung Quốc đã có những cải thiện đáng kể. Tuy nhiên các trang thiết bị chiến đấu chính của chúng tôi chủ yếu vẫn là các thế hệ vũ khí thứ 2. Chúng tôi không có kho vũ khí thế hệ thứ 3 đủ lớn, cũng như các hệ thống và nền tảng cơ bản. Quân đội chúng tôi mới bắt đầu bước vào cơ giới hóa chứ chưa thực sự được cơ giới hóa như quân đội Mỹ” trích dẫn bài phát biểu của Bộ trưởng Lương Quang Liệt.

Bô trưởng Lương Quang Liệt cũng thừa nhận rằng, quá trình hiện đại hóa quân đội Trung Quốc đã thu hút sự quan tâm của cộng đồng quốc tế về khả năng của mình. "Quân đội Trung Quốc “không tìm kiếm sự bá quyền”, sự phát triển của quân đội Trung Quốc chỉ để bảo vệ lợi ích cốt lõi và chủ quyền của mình", ông này cho biết thêm.



PLA tuy còn kém xa Mỹ, song vẫn mạnh hơn các nước trong khu vực.


Đằng sau những lời lẽ "khiêm tốn"

Đối thoại Shangri-la được tổ chức bởi Viện nghiên cứu chiến lược quốc tế IISS, một tổ chức phi chính phủ chuyên tổ chức các cuộc đối thoại an ninh để quản lý các cuộc chiến tranh lạnh.

Dù Đối thoại Shangri-la đã ra đời cách đây tương đối lâu, nhưng những lần trước Trung Quốc chỉ tham dự đối thoại này một cách “hững hờ”, theo kiểu cho có lệ.

Vậy mà, tại Đối thoại Shangri-la 2011, lần đầu tiên sau 10 năm, đích thân Bộ trưởng Quốc phòng Trung Quốc dẫn đầu phái đoàn quân sự cấp cao tham dự đối thoại này. Điều đó cho thấy Bắc Kinh đã có những chuẩn bị kỹ lưỡng về ngoại giao đối với đối thoại lần này.

Phân tán sự chú ý của dự luận là điều mà Bắc Kinh muốn hướng đến tại Shangri-la 2011.



Trước thềm Shangri-La 10, Trung Quốc có nhiều hành động cứng rắn trên biển Đông.

Thời gian gần đây, dư luận quốc tế tốn không ít giấy mực để nói về quá trình hiện đại hóa quân đội Trung Quốc. Đặc biệt là đầu năm 2011, Trung Quốc liên tiếp trình làng các hệ thống vũ khí mới.

Mẫu thử nghiệm tiêm kích tàng hình thế hệ 5 J-20 xuất hiện và có chuyến bay thử nghiệm đầu tiên. Tên lửa hành trình diệt tàu sân bay DF-21D cũng được cho là đã trải qua quá trình phát triển ban đầu. Tàu sân bay Thi Lang cũng đang được gấp rút hoàn thành. Cùng với đó là sự “úp mở” trên các trang mạng quốc phòng Trung Quốc về các mẫu thử nghiệm tiêm kích mới như J-18, J-15, khiến các nước trong khu vực không khỏi lo lắng. Chưa hết, ngay trước thềm Đối thoại Shangri-la 2011, Trung Quốc liên tiếp có các hành động "cứng rắn" trên biển Đông.

Do đó, có thể thấy bài phát biểu "khiêm tốn" của ông Lương Quang Liệt tại Shangri-La 10 không ngoài mục đích nhằm phân tán sự chú ý của dự luận.

Đúng là quân đội Trung Quốc còn kém xa so với Mỹ, nhưng vẫn mạnh hơn tất cả các nước ASEAN cộng lại. Với những gì quân đội Trung Quốc đã và đang làm ASEAN không thể không lo lắng.

Mỹ đang xem Trung Quốc là đối tượng cạnh tranh, không muốn nói là đối thủ tiềm tàng, Washington đang dành một sự ưu ái đặc biệt đối với châu Á. Tại Shangri-La 10, Mỹ đã cam kết hiện hiện mạnh mẽ và lâu dài tại châu Á, đó quả là một cản trở lớn đối với Trung Quốc. Hạ thấp năng lực của mình so với đối thủ cũng là cách để làm giảm sự tập trung của Washington đối với Bắc Kinh.

Đó vẫn là “chiêu bài” mà giới ngoại giao quân sự Trung Quốc luôn sử dụng để trấn an các nước trong khu vực. Tuy nhiên, vẫn luôn có một khoảng cách nhất định giữa những tuyên bố và những hành động của quân đội đặc biệt là Hải quân Trung Quốc.

Điều đó đặt ra những hoài nghi lớn trong dư luận quốc tế, đặc biệt là các nước ASEAN. Phải chăng, nội bộ Trung Quốc không đạt được sự thống nhất hoàn toàn trong cương lĩnh hành động hay đây là những “chiêu bài” đã được chuẩn bị kỹ lưỡng theo kiểu “ném đá dò đường”, từng bước, từng bước một, nghe ngóng, quan sát thái độ của các nước trong khu vực rồi tính toán bước đi tiếp theo.

Không vội vàng, hấp tấp, Trung Quốc đang “ru ngủ” các nước trong khu vực bằng những tuyên bố của mình. Điều đó một lần nữa cho thấy giá trị của sự đoàn kết trong ASEAN vì lợi ích chung.


[BDV news]



>> Ấn Độ và Pakistan chạy đua vũ trang trên không



Các chuyên gia quân sự cho rằng, kế hoạch hiện đại hoá Không quân của Ấn Độ và các chương trình phát triển vũ trang của Pakistan có thể làm cho Nam Á nóng lên từng ngày.


Mới đây, Ấn Độ cũng đã mua 82 máy bay chiến đấu Sukhoi-30MKI của Nga, hệ thống cảnh báo sớm máy bay A-50/Phalcon của Israel, hàng chục máy bay vận tải C-130J Super Hercules và máy bay tuần tra biển tầm xa P8I của Mỹ.

Dự kiến, Không quân Ấn Độ sẽ thay các máy bay tiêm kích cũ do Liên Xô và Pháp sản xuất bằng các máy bay tiêm kích hiện đại. Kế hoạch này cũng tương tự như kế hoạch của Pakistan - loại khỏi biên chế các máy bay tiêm kích cũ của Trung Quốc, được chế tạo trên cơ sở thiết kế của Liên Xô trước đây.



Máy bay chiến đấu Su-30MKI Ấn Độ mua của Nga


Trước những động thái này của Ấn Độ, Pakistan tuyên bố sắp tới sẽ sở hữu thêm 50 máy tiêm kích JF-17 Thunder. Việc sản xuất các máy bay này được tiến hành bởi một công ty liên doanh giữa Pakistan và Trung Quốc, có trụ sở cách Islamabad 50km. Theo một nguồn tin thân cận, JF-17 mới sẽ được trang bị các thiết bị hàng không do Italy sản xuất.

Nếu so sánh về chất lượng, các thiết bị hàng không của Italy có những ưu điểm vượt trội các thiết bị tương tự của Trung Quốc, được lắp đặt trên 30 máy bay đầu tiên được trang bị trong thành phần Không quân Pakistan. Chiếc tiêm kích đầu tiên đã được sản xuất vào tháng 11/2010. Đến năm 2015, Pakistan có thể sở hữu từ 250 đến 300 chiếc máy bay tiêm kích loại này.

Ngoài ra, Pakistan đang sở hữu các máy bay tiêm kích F-16 do Mỹ sản xuất, trong đó có 18 biến thể cải tiến Block 52. Việc cung cấp mới được 2 bên hoàn tất vào tháng 2/2011 qua. Đến nay, Pakistan đã tiến hành hiện đại hoá 26 chiếc F-16 biến thể cũ.



Máy bay F-16 của Không quân Pakistan


Bộ trưởng Quốc phòng Pakistan Ahmed Mukhtar cho biết, trên nguyên tắc, Trung Quốc đã nhất trí cung cấp cho Không quân Pakistan các máy bay tiêm kích J10 – máy bay tiêm kích nòng cốt của Không quân Trung Quốc.

Theo dự kiến ban đầu, Pakistan muốn mua 36 chiếc tiêm kích J10, nhưng hợp đồng trong thương vụ này còn phải phụ thuộc vào phía Bắc Kinh. Bắc Kinh đang quan ngại nếu cung cấp các công nghệ quân sự tiên tiến cho Pakistan có thể sẽ ảnh hưởng đến quan hệ thương mại với phương Tây.

Đánh giá của các chuyên gia

Cựu nhân viên khoa học thuộc Viện nghiên cứu các vấn đề hoà bình quốc tế Stockholm (SIPRI), ông Siemon Wezeman nói rằng, Ấn Độ muốn trở thành một cường quốc khu vực. Tham vọng này được biểu hiện rõ nhất trong việc Ấn Độ tích cực tăng cường tiềm lực quân sự nước mình.

Trong khi đó, Pakistan đang tìm mọi cách duy trì thế cân bằng có thể với người hàng xóm vốn có nhiều xích mích này.

Ông Siemon Wezeman cho biết thêm, Trung Quốc và Pakistan là mối đe doạ tiềm tàng đối với Ấn Độ. Chính vì vậy, Ấn Độ đã sẵn sàng làm tất cả để tăng cường khả năng quân sự của mình.



Đoàn quan chức quân sự Pakistan thăm Trung Quốc?

Các nhà phân tích quân sự và cựu ngoại giao cho rằng, việc Pakistan tăng cường sức mạnh cho không quân là đòn “đáp trả” trực tiếp trước kế hoạch của Ấn Độ trong việc mua 126 máy bay chiến đấu hiện đại từ phương Tây .

Theo quan điểm của các nhà phân tích Ấn Độ, việc Mỹ bán các biến thể mới nhất của F-16 cho Pakistan đã trở thành lí do quan trọng khiến cho các máy bay tiêm kích F/A-18E/F và F-16IN của Mỹ không trúng thầu trong thương vụ MMRCA (Ấn Độ) .

Với sự tương quan lực lượng như vậy, nhiều chuyên gia cho rằng trong thời gian tới, cuộc chạy đua vũ trang trên không giữa Ấn Độ và Pakistan sẽ còn quyết liệt hơn, nhất là trong bối cảnh hai nước vẫn bất đồng trong nhiều vấn đề như tranh chấp chủ quyền tại khu vực Kashmir, một số nhóm phiến quân chống Ấn Độ ấn náu tại Pakistan và hàng loạt các vấn đề khác.


[BDV news]



>> A-50, 'Radar bay' đậm chất Nga



Thêm một lần nữa, sự so sánh vũ khí Mỹ và Nga có thêm những cuộc đấu mới, lần này là những dữ kiện về AWACS hết sức thú vị.

Lần đầu tiên, Quân đội Nga tổ chức buổi giới thiệu máy bay trinh sát cảnh báo từ xa A–50 với báo giới. Nhìn từ xa loại máy bay này rất dễ nhận ra với anten hình “cây nấm” phía trên thân. Đây là loại máy bay có chức năng và nhiệm vụ giống với các loại AWACS của Mỹ.

AWACS - Airbone Waring and Control System: Hệ thống kiểm soát và báo động đường không đặt trên máy bay; Máy bay cảnh báo và kiểm soát.

Dẫn các phóng viên đi tham quan “nội thất” A-50, đặt trong một không gian chỉ cao khoảng 5 mét, lắp đầy máy móc thiết bị, quyền chỉ huy trưởng căn cứ không quân, Đại tá Igo Plokhikh cho biết: A– 50 được dùng để phát hiện và bám các mục tiêu trên không, tàu nổi, thông báo cho các sở chỉ huy của các hệ thống chỉ huy tự động hoá của các quân chủng về tình hình trên không và trên biển. “Nó có thể được dùng để chỉ huy không quân tiêm kích và xung kích khi dẫn đường cho chúng tiếp cận các mục tiêu trên không, trên mặt đất và trên biển, đồng thời có thể được dùng làm sở chỉ huy”, Đại tá Plokhikh cho bết thêm.

A-50 sử dụng thân của chiếc máy bay vận tải quân sự Il– 76MD với phần nội thất là các hệ thống điện tử phục vụ cho việc trinh sát đường không. Trong mắt các phóng viên Nga điều gây ấn tượng với họ là các màn hình tinh thể lỏng, các máy tính điện tử mới và nhiều thiết bị khác mà ngay cả các quân nhân đi theo đoàn báo chí cũng chưa rõ là gì. “Giống như chúng tôi, họ chưa được “sờ tận tay”, một phóng viên được mời tham quan A-50 thuật lại.




Máy bay vận tải quân sự Il– 76MD được hoán cải thành máy bay cảnh báo đường không A-50.

Theo Đại tá Plokhikh, hiểu theo cách thông thường A-50 là một đài “sóng milimét” hay đơn giản là một radar được máy bay đưa lên độ cao 9.000m. Nhờ ưu thế về độ cao, “trạm radar bay” thấy hết những gì đang xảy ra trên mặt đất, mặt nước và không phận trong bán kính 800Km. Theo thiết kế, A-50 có thể phát hiện và bám đến 150 mục tiêu, đồng thời dẫn đường cho không quân tiêm kích và xung kích tiếp cận mục tiêu.

“Chúng tôi có bốn tổ hợp máy tính điện tử” – thiếu tá kỹ sư về thiết bị vô tuyến Vladimir Lyubimtxev chỉ cho phóng viên – “Mỗi tổ hợp có nhiệm vụ riêng: phát hiện, phân loại, dẫn đường đến mục tiêu”.

“Các anh có thấy trên phim Mỹ những toán máy bay tiêm kích đuổi theo một mục tiêu? Người Mỹ dùng AWACS tìm mục tiêu và chuyển dữ liệu về toạ độ của chúng sang các máy tính lắp trên máy bay tiêm kích. Máy bay tiêm kích sẽ tự đánh giá tình hình. Máy tính của chúng ta (máy bay của Nga) trên các máy bay tiêm kích yếu hơn, vì vậy, toàn bộ diễn biến của trận không chiến tiềm tàng được tính toán và lập kế hoạch trên máy bay của chúng tôi”, Thiếu tá Lyubimtxev nói và nhận xét thêm: Theo cách đánh giá hiện nay làm như vậy rất phức tạp, đổi lại mọi việc rất hệ thống, và kết quả là trận không chiến không phải là trận đánh lộn. Mỗi khâu thực hiện nhiệm vụ riêng của mình.

Tiện đà so sánh với máy bay Mỹ, một sĩ quan không quân Nga kể lại: Mấy năm trước tôi may mắn có mặt trên máy bay trinh sát Mỹ tại một căn cứ ở Đức. Đó là một chiếc “Boeing” dân dụng thông thường, được sơn màu xám của Không quân Hoa Kỳ. Bên trong nhìn như văn phòng công ty với bàn làm việc, máy tính điện tử, màn hình... Đường đi bên trong rộng rãi, nơi nghỉ của kíp trực là giường cá nhân gắn vào vách thân máy bay. “Ở ta mọi thứ khổ hạnh hơn”, vị sĩ quan này nhận xét.



A-50 bay được máy bay Su-27 hộ tống.


Thực vậy, chuyến bay của A–50 kéo dài 5 tiếng (nếu có tiếp nhiên liệu trên không thì có thể bay đến đến 7 tiếng). Suốt thời gian này tổ lái gồm 5 phi công và kỹ thuật viên, 10 sĩ quan tác chiến sẽ ngồi lì tại vị trí công tác. Trong khoang máy bay có lò nướng để hâm thức ăn. Còn nhà vệ sinh… là xô xách nước để ở phần đuôi máy bay.

– Trên máy bay mới có bố trí nhà vệ sinh không? (Một phóng viên hỏi Đại tá Plokhikh – Để làm gì? (Vị Đại tá cười đáp lời)

Trong con mắt các kỹ sư hàng không Nga, dù kém tiện nghi nhưng đáp ứng nhiều môi trường tác chiến khắc nghiệt là “át chủ bài” của A– 50. Máy bay có thể cất hạ cánh tại sân bay bất kỳ, không đòi hỏi đường băng bê tông, có đủ phương tiện để tiến hành bảo dưỡng kỹ thuật và chuẩn bị cất cánh do mọi trang thiết bị cần thiết có thể được đưa đến nơi đóng quân bằng các phương tiện vận tải thông thường…

Việc chuẩn bị bay cho A–50 là cả một quy trình. Như các quân nhân giải thích cho chúng tôi, trước khi cất cánh phải làm nóng, hoặc ngược lai, làm lạnh khoang máy bay tuỳ thuộc vào nhiệt độ bên ngoài. Chỉ có thể mở máy tính khi nhiệt độ trong khoang là 15 độ dương. Thế nhưng vẫn “tốt chán” so với máy bay của Mỹ, nhất là những nơi gần Bắc cực lạnh lẽo, nhiệt độ môi trường thường vào khoảng âm 40 độ.

Khi phóng viên lên khoang A– 50, mùi cồn xộc vào mũi họ. Hoá ra, “hâm nóng” máy móc thiết bị mới là nửa công việc. Còn phải chống ẩm cho thiết bị. Kết quả là cả kíp bay phải lấy chổi lông nhỏ chấm cồn quét lên các núm bật - tắt và núm ấn ở các vị trí công tác.

– Mỗi chuyến hết bao nhiêu cồn?– một phóng viên thắc mắc. – Khoảng độ 2 lít,– sĩ quan Puchkov định lượng.

Vật tư tiêu hao cho chuyến bay không phải chỉ có vậy. A– 50 tiêu thụ nhiều năng lượng điện. A-50 sử dụng động cơ máy bay vận tải A– 26 bố trí ở đuôi. Động cơ này ngốn hết 11 tấn nhiên liệu trong tổng số 60 tấn nạp cho máy bay.

Để quay anten–“cây nấm” trên thân máy bay đến tốc độ 12 vòng/phút là rất tốn kém. Nhưng điều này là cần thiết để đáp ứng yêu cầu theo dõi 150 mục tiêu rõ như trong lòng bàn tay.

– AWACS của Nga hay của Mỹ tốt hơn? – Một phóng viên hỏi đại tá Plokhikh - Người Mỹ dẫu sao cùng bám theo 600 mục tiêu, còn ta thì chỉ 150 …

– Về điện tử, nếu tin tuyên bố của họ thì đương nhiên họ hơn ta,– vị đại tá đồng tình – Nhưng cần 600 mục tiêu làm gì? Năm 2005, chúng tôi đã sang Trung Quốc tham gia diễn tập lớn. Khi đó người Trung Quốc đã cho cất cánh tại vùng có diễn tập, chắc là toàn bộ không quân của họ, màn hình sáng trắng lên vì các mục tiêu ken dày đặc trong khu vực theo dõi. (Vì vậy, 150 là đủ rồi?) Nhưng máy tính của chúng ta không chỉ cho phép quan sát những gì đang diễn ra xung quanh, mà còn cho phép chọn một vùng nhất định. Nghĩa là nơi chúng ta định sử dụng không quân tiêm kích.

Hiện nay, A– 50 là máy bay trinh sát duy nhất có thể phát hiện mục tiêu kích thước nhỏ trên nền địa hình mặt đất. Ví dụ, nó phát hiện máy bay lên thẳng ngay khi cánh quạt vừa quay, nhìn thấy máy bay lên thẳng trên nền địa hình đồi núi. Máy bay của Mỹ không làm được như vậy.

Thậm chí, theo lời các sĩ quan Nga, anten ”cây nấm” của A-50 phát hiện chính xác đuốc lửa phụt ra từ tên lửa đạn đạo xuất phát ở cự li 800Km, máy bay ném bom B–52 từ cự ly 650 Km, máy bay tiêm kích có kích thước như MiG–29 từ cự li 450 Km, còn tên lửa có cánh từ cự li 250 Km. “Hoàn toàn đủ thời gian để phát lệnh “công kích”, Đại tá Plokhikh nói, phát lệnh “công kích”. Bay theo A-50 trong một chuyến trinh sát luôn có các tiêm kích Su– 27 hộ tống.

Trong lịch sử của mình A-50 đã tham gia nhiều nhiệm vụ đặc biệt, Trong cuộc chiến “Bão táp sa mạc” hồi những năm 1990, A-50 trực chiến trên vùng trời Biển Đen. “Chúng tôi theo dõi người Mỹ đánh phá Iraq bằng tên lửa Tomahawk. Biết đâu con quay trên quả tên lửa đổi hướng, và tên lửa không nhằm vào Baghdad, mà lao về phía ta”, Đại tá Plokhikh nhớ lại.

Lần sử dụng A– 50 quan trọng thứ hai là trong chiến dịch chống khủng bố ở Chesnia. Năm 1996, nhờ A– 50, quân đội Nga phát hiện ra máy bay lên thẳng bị bọn khủng bố bắt cóc ở Stavropol. Chúng tôi đã dẫn đường cho máy bay tiêm kích và bộ đội đặc nhiệm tiếp cận nhóm khủng bố.

Hiện nay A– 50 tham gia mọi cuộc diễn tập của quân đội Nga. Một chiếc có căn cứ ở một thành phố trên bờ biển Bering, Đông bắc Liên bang Nga. Đại tá Plokhikh cho biết, A-50 còm đảm bảo hoạt động của các máy bay ném bom chiến lược của Nga trên Thái Bình Dương.
[BDV news]





>>Sự nguy hiểm của Yakhont và chiến thuật bầy sói


Để duy trì môi trường an ninh biển hòa bình và ổn định, cùng hợp tác và phát triển, các nước ASEAN đang từng bước củng cố lực lượng hải quân của mình.


Để bảo vệ vững chắc vùng biển Tổ quốc, Hải quân Nhân dân Việt Nam đã trang bị, làm chủ hệ thống phòng thủ Bastion-P với nòng cốt là tên lửa chống hạm siêu âm Yakhont.


Xe bệ phóng Bastion-P với 2 ống phóng thẳng đứng.

Sự ghê gớm của Bastion-P và Yakhont

Đúng như tên gọi “pháo đài”, Hệ thống vạn năng Bastion-P do công ty quốc phòng NPO của Nga thiết kế, chế tạo, xứng đáng là “lá chắn thép” của các quốc gia có bờ biển dài, hải phận rộng lớn nhờ sự linh hoạt và uy lực của hệ thống này.

Một tổ hợp chiến đấu Bastion-P gồm có các xe chỉ huy, bảo đảm chiến đấu và quan trọng nhất là xe bệ phóng, lắp trên khung gầm 8 bánh lốp, với 2 ống phóng tên lửa chống hạm.

Nhờ đó, Bastion-P có thể triển khai ở bất kỳ nơi nào trong lãnh thổ, để trong 5 phút là sẵn sàng phóng loại tên lửa có sức mạnh ghê gớm Yakhont, tiêu diệt các mục tiêu đe dọa an ninh từ phía biển.

Cái tên Yakhont (“Hồng ngọc”, biến thể xuất khẩu của tên lửa Onyx, “Bạch ngọc”) gợi lên vẻ đẹp danh giá nhưng đây sẽ là một vẻ đẹp ghê gớm. Bởi loại tên lửa này nặng tới 3 tấn, có thể mang đầu đạn nặng 200-250 kg.

Dù nặng nhưng nhờ động cơ phản lực dòng thẳng sử dụng nhiên liệu lỏng, Yakhont có thể đạt tốc độ siêu âm ở mọi giai đoạn bay, (tối đa là Mach 2,6), tạo nên uy lực công phá rất mạnh mẽ, đủ sức vô hiệu hóa mọi loại tàu chiến đang có mặt trên khắp các đại dương.

Trong một cuộc thử nghiệm, tên lửa Yakhont thể hiện khả năng tấn công chính xác của mình khi bắn trúng mục tiêu cỡ một tấm bảng đen trong lớp học. Vì vậy, giới chuyên gia quân sự đánh giá: Yakhont khiến Mỹ và đồng minh phải “dựng tóc gáy” (>> chi tiết), đẩy lùi các vũ khí tương đương của NATO xuống phía sau trong cuộc đua của các tên lửa chống hạm.

Chiến thuật thông minh

Là tên lửa chiến thuật, chiến dịch thế hệ 4, được phát triển từ cuối những năm 197, đầu những năm 1980, Yakhont được lập trình để có quỹ đạo bay phức tạp. Sau khi cất cánh, tên lửa sẽ bay cao nhằm tiết kiệm nhiên liệu (tối đa 15km).

Lúc tới gần mục tiêu, tên lửa sẽ hạ độ cao cách mực nước biển chừng 5-15m, trước khi lao vào tàu chiến đối phương và thực hiện sứ mệnh hủy diệt. Cùng với lớp vỏ đặc biệt hấp thụ sóng radar, chế độ bay này của Yakhont nhằm giảm thiểu tối đa khả năng đánh chặn của đối phương.




Minh họa chiến thuật phòng thủ bờ biển sử dụng hệ thống Bastion-P.

Tuy nhiên, để đảm bảo hoành thành nhiệm vụ với xác suất 100%, những người điều khiển Bastion-P thường sử dụng chiến thuật “bầy sói”. Khi đó, có ít nhất 3 quả tên lửa Yakhont được phóng đi, một quả sẽ bay cao, bật radar chủ động dẫn đường cho 2 quả còn lại hạ gục mục tiêu.

Không chỉ vậy, loại tên lửa này có khả năng độc lập phân cấp mức độ nguy hiểm và lựa chọn mục tiêu dựa vào dữ liệu chiến đấu rất phong phú, có thể nhận dạng tàu sân bay, tàu tuần dương, tàu đổ bộ tới tàu vận tải...

Trong trường hợp đối phó với biên đội tàu chiến, sau khi tiêu diệt mục tiêu chính, những tên lửa còn lại sẽ tự động tiến công những mục tiêu khác, không để xảy ra tình trạng 2 tên lửa tấn công 1 mục tiêu cùng lúc. Do đó, khi tác chiếnm kíp chiến đấu của Bastion-P chỉ cần “bắn và quên”.

Nới rộng tầm bảo vệ

Theo tính năng kỹ chiến thuật mà nhà sản xuất công bố, hệ thống Bastion-P có tầm bắn ngoài đường chân trời, (300km, khoảng 162 hải lý). Tuy nhiên, Yakhont là một tên lửa rất linh hoạt, có nhiều biến thể cho phép triển khai trên nhiều phương tiện mang khác ngoài bệ phóng trên đất liền.

Từ lâu, Yakhont đã được thử nghiệm thành công khi phóng đi từ các tiêm kích Su-27 và “hậu duệ” là Su-30. Tháng 4/2011, Indonesia đã phóng thử thành công Yakhont từ các tàu chiến ở vịnh Zond.



Tên lửa chống hạm Yakhont có thể phóng đi từ tiêm kích đa năng Su-27/30.

Tới đây, Ấn Độ sẽ phóng thử tên lửa Brahmos (biến thể nội địa của Yakhont ở Ấn Độ) từ tàu ngầm vào cuối năm 2011. Do đó, nước nào sở hữu Bastion-P và Yakhont hoàn toàn có khả năng nới tầm bảo vệ hải phận của mình dựa vào các phương tiện mang.

Đặc biệt, trong trường hợp, sử dụng Su-30MK2 để mang phóng, tầm xa 300km của Yakhont hầu như không có ý nghĩa với tầm hoạt động lên tới 3.000km (1.620 hải lý) của loại tiêm kích đa năng được thiết kế để chiến đấu trên biển này.

Triển vọng trong tương lai

Từ lúc được sản xuất tới nay, tuy chưa tham chiến nhưng Yakhont và Bastion-P vẫn dành được sự tín nhiệm cao từ các bạn hàng của Nga. Có thể nói không ngoa, đây là một trong những hệ thống phòng thủ bờ biển “đắt khách” nhất thế giới.

Một loạt quốc gia đã và đang ký hợp đồng để sở hữu tên lửa và hệ thống phòng thủ bờ biển này gồm Ấn Độ, Syria, Venezula, Indonesia… Trong đó, Ấn Độ và Nga đã hợp tác phát triển biến thể của Yakhont là Brahmos (tên ghép của 2 con sông Brahmaputra và Moskva).



Trong tương lai, tên lửa Brahmos II, biến thể phát triển từ nguyên mẫu Brahmos (ảnh) sẽ có tốc độ ghê gớm hơn nữa.

Đẩy mạnh ưu điểm của Yakhont/Brahmos, Ấn Độ tìm cách nâng tốc độ tên lửa Brahmos II lên tới Mach 5, tốc độ chóng mặt trong thế giới của các tên lửa chống hạm. Còn hợp đồng với Syria liên tục bị Israel chỉ trích do lo ngại sự xuất hiện của tên lửa Yakhont sẽ làm cán cân quân sự trong khu vực.

Với các quốc gia phải đối mặt với các mối đe dọa từ hướng biển, hệ thống Bastion-P và tên lửa Yakhont là giải pháp hiệu quả, giúp giảm gánh nặng chi phí đầu từ phát triển các hạm đội tàu ngầm và tàu mặt nước. Hiện Nga đang có kế hoạch triển khai Bastion-P cùng với nhiều vũ khí hiện đại ở Kuril, quần đảo mà Nhật Bản tranh chấp với nước này.

Là nước đầu tiên sở hữu Bastion-P ở Đông Nam Á, Việt Nam có thể yên tâm giữ cho hải phận “sóng yên, biển lặng”. Nếu kế hoạch sản xuất Yakhont với sự trợ giúp của Nga tiến triển, tiềm lực phòng thủ bờ biển của Hải quân Nhân dân Việt Nam sẽ trở nên đáng gờm trong khu vực.

Xe bệ phóng của Bastion-P có thể đạt vận tốc tối đa 80 km/h, với dự trữ hành trình 1.000km; Thời gian độc lập trực chiến 24 giờ, nếu có thêm xe đảm bảo có thể kéo dài lên tới 30 ngày; Cơ số đạn tối đa của 1 hệ thống 36 quả, nhịp phóng 2-5 giây/quả;

Tên lửa Yakhont có chiều dài 8,9m, chiều rộng 0,9 m, trọng lượng 3 tấn, đầu đạn nặng 250 kg, sải cánh rộng 1,7m; tên lửa còn có 4 cánh đuôi giúp chuyển động linh hoạt khi đang bay.
[BDV news]

>> Trung Quốc phát triển hệ thống chỉ huy tác chiến không gian



Trung Quốc đang nghiên cứu phát triển Hệ thống Chỉ huy tác chiến không gian thông qua hệ thống C4ISR.

C4ISR là hệ thống chỉ huy, kiểm soát, thông tin liên lạc tình báo và trinh sát.

Hệ thống này có khả năng phòng thủ trước sự tấn công trong tác chiến điện tử, đồng thời có đủ khả năng chi viện trực tiếp, duy trì hiện đại hóa hệ thống vũ khí và các loại tên lửa của Quân đội Trung Quốc.

Hệ thống này có 3 ưu điểm nổi bật:

Một là, được trang bị loại máy bay cảnh báo đường không thế hệ mới. Hiện Quân đội Trung Quốc đã trang bị máy bay cảnh báo đường không thế hệ mới cho hệ thống C4ISR.

Hai là, kết hợp với tuyến cáp quang hiện đại sẽ duy trì được an ninh thông tin liên lạc ở tốc độ cao. Hệ thống này có thể đáp ứng được mọi yêu cầu của hệ thống C4ISR trong Quân đội Trung Quốc.

Do hệ thống cáp quang được đặt sâu dưới lòng đất, nên cùng lúc có thể chuyển tải các tín hiệu và cung cấp các dải tần băng thông rộng cho Quân đội Trung Quốc theo yêu cầu nhiệm vụ, góp phần tăng cường khả năng tác chiến, đối phó kịp thời với các thủ đoạn gây nhiễu điện tử.

Ba là, C4ISR sẽ nâng cao khả năng tác chiến của lực lượng tên lửa tiến công của Trung Quốc.


Mô phỏng hệ thống chỉ huy tác chiến không gian.


Hiện Quân đội Trung Quốc đã có khả năng sử dụng thành thạo hệ thống mạng cáp quang dưới lòng đất kết hợp với máy tản xạ được bố trí trên tầng đối lưu để chi viện cho hoạt động tác chiến của tên lửa phòng không.

Tuy nhiên, dù phạm vi trinh sát của hệ thống radar này rất rộng, nhưng lại chịu sự tác động rất lớn của điều kiện khí hậu.

Vì vây, lực lượng tên lửa Trung Quốc rất cần sự chi viện của hệ thống thông tin điện tử từ máy tản xạ trên tầng đối lưu, để định vị chính xác mục tiêu cần tiêu diệt; khả năng tác chiến điện tử của Quân đội Tung Quốc sẽ được nâng lên một tầm cao mới.


[BDV news]



Thứ Tư, 8 tháng 6, 2011

>> Venezuela phòng bị khi nằm trong ‘tầm ngắm’ của Mỹ?



Venezuela đang đứng trước nguy cơ trở thành nạn nhân tiếp theo của “cuộc viễn chinh” toàn cầu do Mỹ tiến hành nhằm kiểm soát các khu vực khai thác dầu mỏ và khí đốt chủ chốt.

Các dự báo về tình hình biến đổi khí hậu hiện nay đang đặt Mỹ và phương Tây trước nguy cơ phải hứng chịu những mùa đông khắc nghiệt và lạnh lẽo, trong khi đó nhu cầu tiêu thụ năng lượng của Mỹ và các đồng minh ngày càng lớn.

Hơn nữa, lượng chất đốt hidrocacbon của Venezuela thậm chí ngay cả trong trường hợp khai thác với cường độ lớn vẫn đủ cho nhu cầu sử dụng từ 100-150 năm nữa. Chính vì vậy, Washington cần một “chế độ dễ chịu” hơn từ Caracas.

Tổng thống Hugo Chavez luôn có tư tưởng chống đối các tập đoàn đa quốc gia phương Tây. Trong giai đoạn 2007-2008, Venezuela đã quốc hữu hoá ngành dầu khí, luyện kim đen, công nghiệp xi măng và truyền thông di động.

Trong lĩnh vực quốc phòng, Venezuela lên kế hoạch mua sắm các trang thiết bị quân sự chủ yếu của Nga và Trung Quốc. Trong khi vai trò của vốn đầu tư nước ngoài còn nhiều hạn chế, Caracas đang tìm kiếm sự ủng hộ của Nga.

Năm 2009, Venezuela đã cho phép các doanh nghiệp của Nga khai thác khí đốt và xây dựng đường ống dẫn khí tại nước mình.



Tổng thống Venezuela Hugo Chavez đang nằm trong "tầm ngắm" của Mỹ


Venezuela là một trong những quốc gia có thái độ đối đầu với Mỹ. Nước này cáo buộc Mỹ vi phạm dân chủ tự do, coi các nhà lãnh đạo các nước thuộc thế giới thứ 3 như anh em Castro (Cuba), Ahmadinejad (Iran), Gaddafi (Libya), Asaad (Syria) là những người bạn, thường xuyên chỉ trích chính sách của Mỹ.

Venezuela đang tăng cường hiện đại hoá quân đội. Theo Trung tâm mua bán vũ khí quốc tế TSAMTO, trong những năm gần đây Venezuela đã nhập khẩu của Nga nhiều loại vũ khí (24 máy bay tiêm kích Su-30, 38 trực thăng Mi-17V5, 3 Mi-26T2, 10 Mi-35M2, 100.000 súng Kalashnikov và 5.000 súng trường Dragunov) với tổng giá trị lên tới 5 tỷ USD.

Vào năm 2009, Nga đã cấp cho Venezuela khoản tín dụng trị giá 2,2 tỷ USD để mua vũ khí của Nga (92 xe tăng cớ sở T-72 và các hệ thống pháo phản lực bắn loạt Smerch). Ngoài ra, Venezuela còn mua các loại vũ khí khác: 240 xe chiến đấu bộ binh BMP-3 và xe bọc thép chở quân BTR-80A, các sở chỉ huy – quan sát đa năng 1V152, hệ thống súng cối - pháo tự hành Nona-SVK, súng cối tự hành Sani, bệ pháo phòng không Zu-23-2, xe vận tải Ural-43206 và Ural-4320. Tại Venezuela đã triển khai xây dựng nhà máy sản xuất súng trường tiến công tự động AK và nhà máy sửa chữa bảo dưỡng trực thăng.của Nga.

Năm 2010, khoản tín dụng của Nga cung cấp cho Venezuela tăng đến 4 tỷ USD. Theo lời Thủ tướng Nga V. Putin, tổng giá trị khoản tín dụng mà Nga cung cấp cho Venezuela có thể tăng lên đến 5 tỷ USD. Theo số liệu của báo La Vanguardia (Tây Ban Nha) ra ngày 15/4/2011, con số này tăng đến 11 tỷ USD.

Tổng thống Hugo Chavez tuyên bố rằng, Venezuela cần 600 xe tăng chủ lực và các hệ thống phòng không. Tháng 9/2009, ông Hugo Chevez đã tuyên bố xây dựng hệ thống phòng không tích hợp các hệ thống phòng không tầm ngắn, tầm trung và tầm xa của Nga. Nga đã cung cấp cho Venezuela các tổ hợp Tor-M1, 1.800 tổ hợp tên lửa phòng không vác vai Igla-S.

Hiện nay, Venezuela đang tiến hành đàm phán với Nga để mua lô hàng Su-35, trực thăng Mi-28N, các tổ hợp bảo vệ bờ biển cơ động, thuỷ phi cơ Be-200, các máy bay tuần tiễu hải quân trên cơ sở IL-114, tàu tuần tiễu dự án 14310 “Mirage”, tàu đổ bộ đệm khí dự án 12061 “Murena-E”, tàu ngầm phi nguyên tử động cơ điện-diezel, trực thăng huấn luyện “Ansat”. Ngoài ra, Nga còn đang đào tạo 45 quân nhân cho Venezuela tại Viện Kỹ thuật Tăng Thiết giáp Omsk.

Dường như Tổng thống Hugo Chavez đang thực hiện chính sách có tính chân lý: “Muốn hoà bình thì phải chuẩn bị cho chiến tranh”.
[BDV news]



>> LCS USS Independence được Mỹ triển khai tới Châu Á



Nhằm duy trì sự hiển diện lâu dài tại châu Á-Thái Bình Dương, Lầu Năm Góc sẽ triển khai đến khu vực này loại tàu tuần duyên LCS mới, cùng với một số vũ khí công nghệ cao.

Trong bài phát biểu tại Đối thoại Shangri-la 2011, Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Robert Gates cho biết, quân đội Mỹ sẽ duy trì sự hiển diện mạnh mẽ và lâu dài trên khắp châu Á-Thái Bình Dương.

Lầu Năm Góc sẽ triển khai đến khu vực này các hệ thống vũ khí công nghệ cao để bảo vệ các đồng minh và lợi ích cốt lõi của Mỹ cũng như đảm bảo tự do và an ninh hàng hải trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương.

Washington cam kết, sự hiện diện của Mỹ tại đây không hề giảm sút như nhiều người vẫn nghĩ, quân đội Mỹ sẽ mở rộng hợp tác và chia sẽ các căn cứ với Autralia tại Ấn Độ Dương.

Theo đó, trong thời gian tới Lầu Năm Góc sẽ triển khai đến Singapore loại tàu tuần duyên LCS mới.



Tàu tuần duyên LCS USS Independence trông rất hầm hố.?


Chiến hạm loại LCS được thiết kế để hoạt động tại các vùng biển nông xung quanh Singapore, một đồng minh thân cận của Mỹ tại ASEAN. Khu vực có tuyến đường biển thương mại bận rộn nhất thế giới.

Trước mắt, Lầu Năm Góc dự định sẽ triển khai đến Singapore 1 hoặc 2 tàu LCS, nhằm đánh giá hoạt động cũng như tăng cường sự hợp tác với hải quân các nước trong khu vực thông qua các cuộc tập trận và huấn luyện thủy thủ.

Ngoài việc triển khai hoạt động tàu tuần duyên thế hệ mới đến châu Á, Bộ trưởng Gates còn nhấn mạnh, Lầu Năm Góc sẽ tiếp tục đầu tư phát triển các loại máy bay trinh sát không người lái mới, cùng với các tàu chiến mới, hệ thống vũ khí không gian và các biện pháp đối phó với an ninh mạng.

Các hệ thống vũ khí công nghệ cao này sẽ tiếp tục được triển khai đến châu Á nhằm xây dựng và tăng cường năng lực phòng thủ hợp nhất liên quốc gia, đảm bảo an ninh, chủ quyền, tự do hàng hải của Mỹ cùng với các đồng minh và đối tác trong khu vực.



LCS có khả năng hoạt động như một tàu đổ bộ trực thăng mini.


Việc triển khai tàu tuần duyên cao tốc thế hệ mới LCS đến châu Á sẽ tăng cường đáng kể khả năng tuần tra và ứng phó trước các nguy cơ đối với an ninh hàng hải của Mỹ cũng như các nước đồng minh trong khu vực. Nếu không muốn nói thẳng ra là việc triển khai tàu tuần duyên LCS, cùng với hàng loạt các hệ thống vũ khí công nghệ cao là để đối phó với những thách thức mới đến từ Hải quân Trung Quốc.

LCS Littoral Combat Ship, tàu tấn công khu vực duyên hải, là một loại tàu chiến được thiết kế đặc biệt để hoạt động tại các vùng biển nông.

LCS được thiết kế với khả năng tàng hình tối ưu, trang bị hỏa lực mạnh. Đây là một biện pháp để đối phó trước các cuộc tấn công, xâm nhập theo kiểu tác chiến phi đối xứng, cũng như các mối đe dọa tiềm tàng trong khu vực duyên hải gần bờ.

So với tiêu chuẩn của các tàu khu trục mang tên lửa điều khiển, LCS có thiết kế nhỏ hơn, tuy nhiên đuôi tàu được thiết kế với sàn đáp và nhà chứa khá lớn cho 2 trực thăng SH-60 Seahawk hoạt động.

Đuôi tàu được thiết như một hệ thống đổ bộ mini với khả năng mang theo 4 xe chiến đấu bọc thép Stryker , hoặc xe chiến đấu bộ binh Humvee. Một hệ thống đường nối kiểu roll-on/roll-off cho phép nhanh chóng triển khai các xe chiến đấu bộ binh cho nhiệm vụ đổ bộ nhẹ.

Hệ thống vũ khí trên tàu chủ yếu cho nhiệm vụ đảm bảo an ninh ven biển, pháo hạm Mk-110 57mm, 4 súng máy caliber 50 (2 đặt phía trước, 2 đặt phía sau), 2 pháo Mk44 30mm, hệ thống phòng thủ tên lửa Evolved SeaRam được bố trí phía trên nhà chứa máy bay.

Với thiết kế 3 thân độc đáo, LCS có thể đạt tốc độ tối đa hơn 44 hải lý/giờ, tầm hoạt động 10.000 hải lý.

LCS được trang bị hệ thống điện tử hàng hải rất hiện đại, radar tìm kiếm mục tiêu 3D Sea GiRaffe, radar dẫn đường hàng hải BridgeMaster E, cảm biến chỉ thị mục tiêu quang-điện tử AN/KAX-2, hệ thống chỉ thị mục tiêu hồng ngoại FLIR.

Đặc biệt, trung tâm của LCS là hệ thống quản lý thông tin chiến đấu tích hợp ICMS được thiết kế bởi Northrop Grumman, hệ thống chiến tranh điện tử tích hợp ES-3601. 4 hệ thống phóng mồi bẫy hồng ngoại Mark 36 SRBOC, hệ thống phóng mồi bẫy radar Nulka.


[BDV news]


>>Trung Quốc cấp 8 máy bay vận tải quân sự cho Venezuela



Trung Quốc đã đồng ý cung cấp cho Venezuela 8 máy bay vận tải quân sự hạng trung Y-8C (Yun8C – tương tự An-12).

Công ty sản xuất máy bay Thiểm Tây thuộc Tập đoàn Công nghiệp Hàng không Trung Quốc (AVIC) đã ký hợp đồng với Tập đoàn xuất-nhập khẩu CATIC (Trung Quốc) cung cấp cho Venezuela 8 máy bay vận tải quân sự hạng trung Y-8C.

Hiện nay, tổng giá trị hợp đồng vẫn chưa được công bố. Theo các điều kiện của hợp đồng, Công ty sản xuất máy bay Thiểm Tây sẽ chuyển giao máy bay cho bên đặt hàng vào năm 2012.

Theo yêu cầu của bên đặt hàng, nhà sản xuất cần thay đổi thiết bị điện trên máy bay và vị trí bố trí bảng điều khiển để nâng cao hiệu quả làm việc của hệ thống tải.

Ngoài ra, nhà sản xuất bắt đầu cải tiến hàng loạt các hệ thống của máy bay, bao gồm cả thiết bị kiểm soát các tham số môi trường xung quanh, hệ thống tạo oxy, dây dẫn điện và hệ thống chiếu sáng.

Hợp đồng này kéo dài gần 2 năm. Ban đầu, Venezuela dự định mua từ 10-12 chiếc Y-8 với ý định bổ sung cho các máy bay vận tải quân sự C-130H Hercules vì Mỹ không cung cấp phụ tùng.



Máy bay vận tải quân sự Y-8 của Trung Quốc. Ảnh airliners.net


CATIC dự định tăng số lượng các nhà đặt hàng và ký các hợp đồng mới cung cấp Y-8, trong đó tập trung vào khu vực châu Mỹ La tinh.

Như vậy, Venezuela đã trở thành nhà đặt hàng máy bay vận tải quân sự Y-8 sau Sri-Lanka, Sudan, Mianma, Ai Cập, Tanzania và hàng loạt các quốc gia khác. Cho đến thời điểm này, Trung Quốc đã bán cho các nhà đặt hàng nước ngoài 25 chiếc Y-8, trong đó 13 chiếc đã được chuyển giao.

Máy bay vận tải quân sự Y-8 có thể chở được 96 người hoặc mang tải nặng 20 tấn. Nó được trang bị 4 động cơ tuabin cánh quạt, có thể tuần tiễu với vận tốc đến 670km/h, cự ly bay 5.615km.

Từ năm 2005, Không quân Venezuela đã mua 18 máy bay huấn luyện chiến đấu K-8W và 10 trạm radar phát hiện tầm xa cơ động (7 JYL-1 và 3 JY-11B) của Trung Quốc. Ngoài ra, nước này còn đang xem xét khả năng mua các máy bay tiêm kích J-10 và 7 chiếc máy bay huấn luyện chiến đấu K-8W bổ sung.


[BDV news]


>> 3 bước phát triển của Không quân Indonesia



Tại Triển lãm Indo Defense, Trung tướng Không quân Indonesia Asrena hé lộ với báo giới kế hoạch 3 bước phát triển Không quân của nước này.

Theo đó, kế hoạch này được chia làm 3 giai đoạn (2010-2014, 2015-2019 và 2020-2024).

Trong tương lai gần (từ nay đến năm 2014), nhiệm vụ chủ yếu của không quân Indonesia là tập trung vào việc huấn luyện và sử dụng thành thạo tất cả các loại máy bay đang có trong biên chế.

Máy bay tiêm kích F-5 vẫn sẽ tiếp tục làm nhiệm vụ trong biên chế tác chiến cho đến năm 2018, sau đó sẽ được thay thế bằng các loại máy bay tiêm kích mới.

Trung tướng Asrena cho biết, hiện nay có một vài quốc gia cạnh tranh đấu thầu cung cấp máy bay tiêm kích cho Không quân Indonesia như Trung Quốc (JF-17), Thụy Điển (Saab JAS-39) và Nga (Su-35) nhưng Indonesia chưa xác định chọn nhà thầu nào vì còn phải căn cứ vào khả năng tài chính của đất nước vào thời điểm đó.



Máy bay tiêm kích F-5 vẫn sẽ tiếp tục phục vụ trong biên chế tác chiến của Không quân Indonesia đến năm 2018

Tham gia triển lãm vũ khí IndoDefense, ngoài trung tướng Asrena, còn có Nguyên soái Eris Haryanto. Ông này tuyên bố, trong thời gian tới, Không quân Indonesia sẽ nhập khẩu khoảng 6-8 chiếc máy bay tiêm kích Sukhoi, nhưng ông không cho biết thời điểm cụ thể cũng như dòng Su nào sẽ được chọn. Tháng 9/2010, Không quân Indonesia đã tiếp nhận 3 máy bay tiêm kích Su-30MK2.

Nguồn tin giấu tên từ Không quân Indonesia cho biết, theo thoả thuận khung của Nga và Indonesia, Indonesia sẽ nhận 3 máy bay tiêm kích Su-30MK2 và Su-27SKM vào năm 2009 và 2010.

Vào năm 2003, Indonesia đã ký hợp đồng mua 2 máy bay tiêm kích Su-27SK và 2 chiếc Su-30MKK của Nga (thực tế, những chiếc máy bay này cũng được xuất khẩu sang Trung Quốc).


Máy bay tiêm kích Su-30MK của Không quân Indonesia

Biến thể Su-27SKM mà Indonesia nhận vào tháng 9/2010 khác với các phiên bản khác ở chỗ Su-27SKM được thiết kế để có thể tiến công một cách chính xác vào các mục tiêu mặt đất.

Không quân Indonesia cũng đã mua tên lửa X-29T mang hệ thống dẫn đường hiện đại để sử dụng chủ yếu trên máy bay tiêm kích Su-27SKM. Tuy nhiên, đến nay, loại tên lửa này vẫn chưa một lần được đưa ra thử nghiệm. Trong số 10 chiếc Su của Không Quân Indonesia thì 8 chiếc có thể tiếp nhiên liệu từ trên không.

Indonesia sẽ không mua máy bay tiếp dầu từ trên không chuyên dụng IL-78 của Nga bởi hiện nay nước này sở hữu máy bay tiếp dầu trên không cải tiến KC-130 có khả năng tiếp nhiên liệu cho cả máy bay tiêm kích dòng Sukhoi.

Theo nguồn tin từ Không quân Indonesia, 2 chiếc Su-27 sẽ được hiện đại hóa đến chuẩn Su-27SKM, nhưng kế hoạch này chưa được xem xét. Su-27SK với vai trò là máy bay huấn luyện tác chiến, hoàn toàn đáp ứng mọi yêu cầu của không quân dù sau mỗi đợt huấn luyện, Su-27 phải được bảo dưỡng.

Ở các giai đoạn tiếp theo (2015-2019 và 2020-2024), Không quân Indonesia sẽ tập trung vào việc mua máy bay tiêm kích 2 động cơ, và công ty Sukhoi là công ty sáng giá nhất.

Theo thông báo, trong hợp đồng mua máy bay tiêm kích Su từ năm 2003, Indonesia chỉ mua máy bay mà không mua các hệ thống vũ khí. Máy bay tiêm kích Su-30MK2 của Không quân Indonesia chỉ có tên lửa “không đối không” tầm ngắn và tên lửa Kh-29T.

Ở tất cả các bức ảnh chụp được về máy bay Su-27SKM và Su-30MKK/MK2 chỉ thấy có mỗi Su-27SKM là có giá treo bom không điều khiển, còn Su-30MKK/MK2 không có. Tất cả các loại máy bay tiêm kích của Không quân Indonesia đều thuộc biên chế của phi đội bay số 11.




Không quân Indonesia đã nhận 3 chiếc trực thăng tấn công Mi-35P của Nga


Không chỉ quan tâm đến máy bay tiêm kích, hiện nay, Indonesia còn là nhà đặt hàng trực thăng tấn công Mi-35P của Nga.

Cho đến thời điểm này, Indonesia đã nhận được 3 Mi-35P. Bên cạnh việc mua mới, Indonesia cũng đang xem xét và tính đến khả năng tự nghiên cứu và chế tạo máy bay trực thăng tấn công cho riêng mình.

Một trong số các mô hình máy bay trực thăng tấn công tự chế của Indonesia đã được “trình làng” tại triển lãm Indo Defense. Tuy nhiên, đây mới chỉ dừng lại ở mô hình chứ trên thực tế vẫn chưa có biến thể nào được chế tạo.


[BDV news]


>> Bộ đôi 'kình ngư' trên biển Đông



Để duy trì môi trường an ninh biển hòa bình và ổn định, cùng hợp tác và phát triển, các nước ASEAN đang từng bước củng cố lực lượng hải quân của mình.

Hải quân các nước ASEAN:

Trong nỗ lực hiện đại hóa phương tiện khí tài của Hải quân Nhân dân Việt Nam, khinh hạm Gepard 3.9 và tàu ngầm điện – diesel lớp Kilo được coi là xương sống của lực lượng tuần tra vào thời điểm hiện tại và tương lai gần. Bài viết ở kỳ sau sẽ giúp độc giả tìm hiểu sức mạnh của “bộ đôi” này.

Khinh hạm đa năng Gepard 3.9

Có kích thước khiêm tốn so với nhiều tàu chiến hiện đại trong khu vực, Gepard 3.9 được xếp vào lớp các khinh hạm. Thế nhưng chiến hạm này có khả năng tàng hình, tốc độ cao, hỏa lực tấn công và phòng thủ mạnh.

Được thiết kế tại Viện Thiết kế Zelenodolsk (tức Viện TsKB-340) và chế tạo tại Nhà máy đóng tàu Gorky, CH Tatarstan, Liên bang Nga, Gepard 3.9 có thể đảm đương các nhiệm vụ tuần tiễu, hộ tống, rải lôi, chi viện hỏa lực và săn tìm các mục tiêu như tàu nổi, tàu ngầm, máy bay…

Trong đó, nổi bật nhất là hệ thống tên lửa chống hạm Uran-E với sức mạnh hủy diệt nằm ở tên lửa 3M24E (Kh-35E) mang đầu đạn nặng 145kg. Sử dụng hệ dẫn quán tính cho giai đoạn bay giữa và radar chủ động ở giai đoạn cuối, “cú đấm” của Uran-E có độ chính xác cao và sức mạnh đáng kể đối với các mục tiêu tàu nổi trong cự ly 130km (70 hải lý).


Chiến hạm Gepard 3.9
Chiến hạm Gepard 3.9, "con báo" trên biển khơi.

Để phòng thủ, Gepard 3.9 sử dụng 2 “lá chắn” tầm ngắn và tầm gần, đó là tổ hợp phòng không Palma (gồm tên lửa Sosna-R và pháo tự động 6 nòng AO-18KD/6K30GSh) và pháo cao tốc AK-630. Với 8 tên lửa Sosna-R có tốc độ siêu vượt âm (Mach 5), dẫn bằng laser, Palma sẽ hạ gục các mối nguy hiểm đến từ trên không xuất hiện trong cự ly 8km như tên lửa diệt hạm, máy bay, bom có điều khiển...

Nếu các tên lửa Sosna-R chưa triệt hạ hết mục tiêu, các pháo cao tốc sẽ phun ra từ họng súng “lưỡi lửa” dài cả mét với tốc độ bắn chóng mặt 10.000 phát/phút (AO-18KD/6K30GSh) hoặc 6.000 phát/phút (AK-630) để triệt hạ mục tiêu.

Ngoài ra, hệ thống vũ khí của Gepard 3.9 còn có pháo hạm đa năng AK-176M (cỡ nòng 76,2mm) có thể tấn công các mục tiêu mặt nước, mặt đất và trên không tầm thấp; hệ thống rải lôi phía đuôi tàu và đặc biệt là trực thăng chống ngầm Kamov trực chiến ở bãi đáp phía sau tàu.

Nét đặc sắc trong thiết kế của Gepard 3.9 là ứng dụng công nghệ tàng hình, do đó giảm độ bộc lộ radar khiến tàu khó bị phát hiện. Thêm vào đó, là khinh hạm có tốc độ di chuyển nhanh (28 hải lý/giờ). Khi tuần tiễu trên biển, Gepard 3.9 giống như con báo đi săn, nhẹ nhàng tiếp cận mục tiêu và ra đòn hạ gục “con mồi”.

“Sát thủ vô hình” Kilo

Nếu như Gepard 3.9 đại diện cho lực lượng tuần tra mặt nước thì tàu ngầm lớp Kilo là bạn đồng hành, thực hiện các nhiệm vụ dưới mặt biển.

Biệt danh “sát thủ vô hình” của tàu ngầm lớp Kilo đến từ độ ồn thấp khi hoạt động. Điều này có được do nhà sản xuất bọc vỏ tàu bằng các tấm lợp anechoic, có khả năng dội lại và làm biến dạng tín hiệu của các sonar chuyên dò âm thanh tàu ngầm. Do đó, làm giảm tối đa khoảng cách bị phát hiện, ngay cả với các sonar thụ động.

Được Cục thiết kế hải quân Rubin, St Peterburg thiết kế, tàu ngầm Kilo đầu tiên bắt đầu phục vụ từ những năm 1980, trong vai trò trinh sát, tuần tiễu, tác chiến chống các tàu mặt nước và tàu ngầm đối phương.

Tàu ngầm này được thiết kế thành 6 khoang kín nước được ngăn cách với nhau bằng các vách ngăn nằm ngang trong một thân tàu hai lớp. Thiết kế này cho phép tăng khả năng sống sót của tàu lên rất nhiều, nó vẫn có khả năng hoạt động bình thường khi bị bắn thủng một vài khoang.



Người Mỹ gọi Kilo là "hố đen" trên biển khơi, nhưng tàu ngầm tiến công này được biết nhiều hơn với tên gọi "sát thủ vô hình".


Sức mạnh của tàu ngầm Kilo nằm ở 6 ống phóng lôi cỡ 533 mm bố trí phía trước mũi tàu. Tàu có thể mang tổng cộng 18 ngư lôi, gồm: 6 quả trong ống phóng và 12 quả ở cơ cấu nạp. Ngư lôi được điều khiển bằng máy tính, có xác suất bắn trúng đích rất cao. Với hệ thống kiểm soát bắn hiện đại, chỉ mất 2 phút là tàu ngầm Kilo có thể phóng lượt thứ nhất và sau 5 phút thì có thể phóng lượt ngư lôi thứ hai. Ngoài ra, ống phóng lôi có thể được dùng để rải lôi với cơ số lên tới 24 quả.

Vũ khí đáng sợ hơn cả của Kilo là tên lửa Club-S, có thể dễ dàng tiêu diệt các tàu chiến khác ở khoảng cách lên tới 220 km bằng đầu nổ 450 kg.

Có nhiệm vụ chính là đối phó với các mục tiêu nổi và ngầm trên biển nhưng tàu ngầm Kilo vẫn được trang bị hệ thống vũ khí phòng không mạnh, đó là tên lửa Strela-3 hoặc Igla. Đây là các tên lửa phòng không sử dụng đầu tự dẫn hồng ngoại có tầm bắn xa, 6 km với Strela-3 và 5km với Igla.

Để “nhìn thấy” các mục tiêu của đối phương, tàu ngầm Kilo được trang bị sonar MGK-400EM phát hiện các sóng âm phản xạ lại từ các tàu nổi và tàu ngầm với khoảng cách rất xa cùng với các thiết bị đối kháng điện tử, cảnh báo radar và định vị… Một khả năng đặc biệt nữa của Kilo là có thể hoạt động liên tục 45 ngày dưới biển nhờ 120 bộ ắc quy.

Đến nay, Kilo đã được Nga xuất khẩu sang Trung Quốc, Ấn Độ, Algeria, Iran, Ba Lan, Romania… Tuy nhiên, các tàu ngầm này thường đóng theo projekt 877EKM kiểu cũ. Ở thời điểm hiện tại, các đối tác mới của Nga được chuyển giao tàu ngầm Kilo đóng theo thiết kế của projekt 636 với nhiều ưu điểm nổi trội như thân rộng hơn, động cơ công suất lớn hơn, tốc độ vòng quay chân vịt cao hơn, khả năng tàng hình tốt hơn…

Tính năng kỹ chiến thuật của Gepard 3.9:

Chiều dài: 102,2m, chiều rộng: 13,1m, lượng giãn nước: 2.100 tấn, mớn nước: 3,8m;
Tốc độ tối đa: 28 hải lý/h; Hành trình tối đa 5.000 hải lý (với tốc độ 10 hải lý/h); Thời gian độc lập: 20 ngày đêm;

Tính năng kỹ chiến thuật của Kilo:

Chiều dài: 73,8m, chiều rộng: 9,9m, lượng giãn nước: 2.350 tấn; Lặn sâu tối đa: 300m;
Tốc độ chạy nổi tối đa 25 hải lý/h; Tốc độ chạy ngầm tối đa: 12 hải lý/h;
Hành trình chạy nổi tối đa: 12.000km với tốc độ 7 hải lý/giờ với ống thông hơi;
Hành trình chạy ngầm tối đa 640km với tốc độ 3 hải lý/h;
[BDV news]


>> Chiến hạm Trung Quốc phải nâng cấp trước thời hạn



Hải quân Hoàng gia Thái Lan buộc phải nâng cấp 2 tàu khu trục lớp Naresuan, biến thể xuất khẩu của Type-053H2 (Trung Quốc) dù thời gian sử dụng chưa được bao lâu.

Thái Lan đã thông qua việc nâng cấp các tàu khu trục lớp Naresuan với hệ thống dữ liệu chiến đấu và điều khiển hỏa lực tiên tiến.

Hợp đồng nâng cấp 2 tàu khu trục lớp Naresuan đã được ký kết giữa Hải quân Hoàng gia Thái Lan và Tập đoàn Saab của Thụy Điển. Tổng giá trị hợp đồng nâng cấp 2 tàu khu trục lớp Naresuan khoảng 7,3 triệu USD.

Theo đó, hai tàu khu trục lớp Naresuan sẽ được trang bị hệ thống dữ liệu chiến đấu 9LV Mk4 và hệ thống điều khiển hỏa lực CEROS 200.

9LV Mk4 là hệ thống dữ liệu chiến đấu được thiết kế dành cho các tàu khu trục nhỏ, cung cấp khả năng nhận thức tình huống cao, phản ứng nhanh với nhiều mới đe dọa khác nhau.

Đáp ứng nhiều nhiệm vụ, với thiết kế dạng modun mở cho phép thay đổi tùy theo yêu cầu của khách hàng.


Tàu khu trục Naresuan, thông số cơ bản: Dài 120 mét, rộng 13 mét, mớn nước 4,3 mét, tải trọng 2.900 tấn đầy tải.

9LV Mk4 được mệnh danh là hệ thống chỉ huy chiến đấu hải quân tương tự hệ thống chỉ huy chiến đấu C4I của Mỹ, có giao diện thân thiện, dễ dàng hòa nhập với nhiều lực lượng hải quân khác nhau.

Ngoài ra, các tàu khu trục lớp Naresuan được trang bị hệ thống liên kết dữ liệu giữa tàu chiến và máy bay, tương thích với máy bay chỉ huy và cảnh báo trên không Saab 340 đang có trong biên chế Không quân Thái Lan.

Ông Gunilla Fransson trưởng phòng kinh doanh các giải pháp an ninh quốc phòng của Saab cho biết: “Saab sẽ cung cấp hệ thống dữ liệu chiến đấu và hệ thống điều khiển hỏa lực tiên tiến cho phép tương thích giữa các đơn vị hải quân và không quân Thái Lan, đối phó hiệu quả với nhiều mục tiêu khác nhau”.

Hiện tại, Saab là nhà cung cấp chính cho Hải quân Hoàng gia Thái Lan, từ các hệ thống riêng biệt của mình hoặc một bên thứ 3 và chịu trách nhiệm hợp nhất thành hệ thống tổng thể.

Đôi nét về tàu khu trục Naresuan

Tàu khu trục Naresuan là biến thể sửa đổi dành cho xuất khẩu của tàu khu trục nhỏ Type-053H2, hay còn gọi là F25T, được đóng tại Tổng công ty đóng tàu nhà nước Trung Quốc.

Tàu khu trục này được trang bị hệ thống vũ khí và động cơ của phương Tây gồm: 8 tên lửa chống hạm Harpoon; 8 ống phóng thắng đứng Mk41 cho tên lửa đối không, pháo hạm Mk45 127mm, 2 pháo phòng không 2 nòng 37mm ở đuôi tàu, ống phóng ngư lôi kép hạng nhẹ Mk32. Đuôi tàu có sàn đáp và nhà chứa cho trực thăng chống ngầm S-70

Hải quân Hoàng gia Thái Lan đang có trong biên chế 4 tàu khu trục biến thể của Type-053H2, 2 chiếc thuộc biến thể Typ-053H2, 2 chiếc thuộc biến thể sửa đổi F25T.

Hải quân Hoàng gia Thái Lan phàn nàn rất nhiều về chất lượng các tàu này. Hệ thống dây điện gặp phải nhiều vấn đề, hệ thống kiểm soát thiệt hại kém, hệ thống chữa cháy hoạt động không hiệu quả. Hệ thống dữ liệu chiến đấu và kiểm soát hỏa lực không đủ đáp ứng yêu cầu nhiệm vụ, khiến các tàu này rất dễ bị tổn thương trong chiến đấu. Hải quân Hoàng gia Thái Lan hy vọng sau lần nâng cấp cấp này, khả năng tác chiến của các tàu khu trục lớp Naresuan sẽ được nâng cao đáng kể.


[BDV news]


>> Hải quân Trung Quốc với tham vọng vươn xa



Từ Somalia (châu Phi) đến vịnh Ba Tư hay eo biển Malacca, Bắc Kinh đang cố gắng tăng cường sự hiện diện của sức mạnh hải quân trên khắp thế giới.

Đây là bước đột phá khỏi truyền thống duy trì hạm đội chỉ để tuần tra duyên hải Trung Hoa.

Các tướng lĩnh Trung Quốc một mực khẳng định Hải quân Trung Quốc là lực lượng thuần túy để tự vệ, thế nhưng gần đây, lực lượng này đã được giao thêm nhiệm vụ phục cho các lợi ích hàng hải và kinh tế của Trung Quốc trên khắp thế giới.

“Với sự thay đổi chiến lược hải quân, chúng tôi đang chuyển từ phòng thủ bờ biển sang phòng thủ từ ngoài khơi xa”, phó tư lệnh Hạm đội Đông hải Trương Hoa Sâm trả lời phỏng vấn của Tân Hoa Xã.

Theo các chuyên gia, Hải quân Trung Quốc mỗi năm nhận được hơn 1/3 tổng ngân sách dành cho quân sự nước này. Điều này thể hiện rõ quyết tâm của Bắc Kinh muốn nắm quyền kiểm soát các tuyến hàng hải mang nhiều giá trị về sản xuất và tài nguyên.

Để giúp bạn đọc hiểu rõ hơn sự gia tăng sức mạnh của Hải quân Trung Quốc, Đất Việt xin giới thiệu một số hình ảnh về lực lượng này, tổng hợp từ trang Foreign Policy:



Chiến hạm Châu Sơn hướng về vịnh Aden (Somalia) ngày 21/2/2011. Hạm đội hộ tống số 8 của hải quân Trung Quốc với hai hộ tống hạm tên lửa là Mã Yên Sơn và Ôn Châu có nhiệm vụ chống cướp biển Somalia, sẽ được tàu tiếp vận Vạn Đảo Hồ hỗ trợ.



Thủy thủ trên hộ tống hạm tên lửa Mã Yên Sơn tại cảng Manila (Philippines) tháng 4/2010. Các chuyên gia cho rằng những chiến dịch như thế này sẽ giúp cải thiện khả năng tác chiến từ xa của Trung Quốc.



Hàng không mẫu hạm Varyag được Trung Quốc mua lại từ Ukraine. Được đặt tên là Thi Lang và trang bị radar mảng pha và tên lửa hạm đối không. Giới quân sự Trung Điều đánh giá sự trang bị này giúp Thi Lang có khả năng tác chiến độc lập cao hơn các hàng không mẫu hạm Mỹ, vốn phụ thuộc chặt chẽ vào các hộ tống hạm mang tên lửa Aegis.




Hải quân đánh bộ Trung Quốc trong đợt tập trận chung với hải quân Nga ở Thanh Đảo năm 2005.




Tàu ngầm Trung Quốc phóng tên lửa trong cuộc tập trận năm 2005, Cuộc tập trận tại Thanh Đảo điều động 7.000 binh sĩ cùng nhiều tàu ngầm, tàu chiến và khu trục hạm.




Tháng 3/2010, tàu chiến Trung Quốc có mặt tại cảng Abu Dhabi (UAE), đánh dấu việc lần đầu tiên Hải quân Trung Quốc cập cảng một nước Trung Đông.




Tàu ngầm Trung Quốc tham gia biểu dương lực lượng tại Thanh Đảo năm 2009, chỉ vài tuần sau một vụ va chạm với hải quân Mỹ. Trung Quốc đã cho xây một căn cứ tàu ngầm trên đảo Hải Nam. Từ đây tàu ngầm Trung Quốc có thể lặn sâu trong vòng 20 phút để có mặt tại biển Đông. Hải quân Mỹ luôn theo dõi chặt chẽ hoạt động của căn cứ bằng cách cử tàu ngầm tuần tra gần đảo Hải Nam. Dù không chính thức tuyên bố Hải quân Trung Quốc là đối thủ, nhưng hầu hết các tàu ngầm hạt nhân mạnh nhất của Mỹ đã có mặt tại Thái Bình Dương.




Tàu chiến Trung Quốc đi qua cảng Hong Kong.



Đặc nhiệm biển Trung Quốc diễn tập chống khủng bố trên khu trục hạm Hải Khẩu, tháng 12/2008.



Tàu ngầm lớp Kilo của Trung Quốc ở căn cứ Thanh Đảo. Trung Quốc đã mua nhiều tàu ngầm của Nga.



Tàu ngầm Trung Quốc tại Hong Kong, tháng 4/2004.


[BDV news]


>> M-70, giải pháp phi đối xứng đối phó tàu sân bay Mỹ



Không đủ lực phát triển các hàng không mẫu hạm, giới quân sự Liên Xô tính đến chuyện sử dụng các thủy phi cơ ném bom nhằm tạo thế cân bằng.

Ngày 15/8/1956, phòng thiết kế OKB Myasischev nhận quyết định của Hội đồng bộ trưởng yêu cầu thiết kế một loại thủy phi cơ mới vừa thực hiện nhiệm vụ trinh sát, vừa ném bom tầm xa.

Bối cảnh ra đời của yêu cầu đó là Hải quân Mỹ được trang bị khá nhiều hàng không mẫu hạm, năng lực tác chiến cũng vì thế mà mạnh lên rất nhiều.

Trái ngược lại, Liên Xô đang chật vật với các dự án tàu sân bay của mình. Vì vậy, thủy phi cơ được lựa chọn như là một giải pháp tình thế để vươn tầm tác chiến xa bờ. Đây cũng là cách để nhanh chóng cân bằng lực lượng với đội ngũ tác chiến không quân - hải quân hùng hậu của Mỹ.

Khả năng hạ cánh trên biển để tiếp nhiên liệu và vũ khí từ các tàu chiến sẽ cho phép các thủy phi cơ nhanh chóng trở lại chiến trường mà không cần phải quay về các căn cứ trên đất liền như các máy bay khác.


Thủy phi cơ trinh sát ném bom M-70.


Phòng thiết kế OKB đã cho ra đời bản thiết kế thủy phi cơ M-70, bản vẽ của M-70 là một mẫu máy bay cánh tam giác. M-70 có một cánh đuôi đứng và cánh ổn định nằm ngang ngay trên cánh đuôi đứng.

M-70 sử dụng 4 động cơ phản lực, 2 cái ở hai bên cánh đuôi đứng và 2 ở hai bên cánh chính. M-70 có trọng lượng cất cánh khoảng 200 tấn, tốc độ thiết kế khoảng từ 950-1700km/giờ, phạm vi hoạt động khoảng 6500-7500km, trần bay khoảng 18-22km.

M-70 có thể mang theo các thiết bị trinh sát ở sát cánh chính và thân máy bay cũng như bom ở trong khoang.

Nếu so với thủy phi cơ A-55/57, bản thiết kế của M-70 được cho là thực tế và gần với các cấu hình tiêu chuẩn hơn.

Tuy nhiên M-70 vẫn phải chịu chung số phận như A-55/57, dự án đã “chết yểu” trên giấy tờ. Bản vẽ của M-70 không được các quan chức quân đội thông qua.
[BDV news]


>> Ai "nói một đàng làm một nẻo"?



Việc tàu Hải giám của nhà nước Trung Quốc tấn công cắt cáp của Tàu Bình Minh 02 của PetroVietnam ngày 26/5/2011 đã làm dấy lên làn sóng phản đối của nhân dân Việt Nam. Báo chí đã góp phần để bạn đọc hiểu rõ thực chất vụ việc.



Bộ trưởng Quốc phòng TQ Lương Quang Liệt trước khi lên phát biểu tại Shangri-la 10 sáng 5/6

Đặc biệt, báo chí lần này đã giúp người dân chia sẻ được phần nào những phản ứng tích cực và cần thiết của lãnh đạo Việt Nam. (Thực ra, người dân có quyền đòi hỏi báo chí phải luôn làm được điều đó).

Luật Biển của mỗi quốc gia quy định đường cơ sở phù hợp với Công Ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển 1982 (UNCLOS 82). Vùng nước nằm giữa đường cơ sở và đất liền được gọi là nội thủy. Tàu thuyền nước ngoài không được phép tự do đi lại trong vùng này.

Lãnh hải là vùng biển kéo dài từ đường cơ sở có bề ngang 12 hải lý. Trong vùng này nước chủ nhà toàn quyền nhưng tàu nước ngoài được tự do đi lại “không gây hại” mà không phải xin phép.

Vùng có bề ngang 12 hải lý kế tiếp là vùng tiếp giáp lãnh hải nơi nước chủ nhà vẫn thực thi luật pháp của mình đối với các hoạt động buôn lậu và nhập cư bất hợp pháp.

Vùng có bề ngang 200 hải lý kể từ đường cơ sở là vùng đặc quyền kinh tế. Tại đây nước chủ nhà có độc quyền về khai thác mọi tài nguyên thiên nhiên. Tàu bè nước ngoài được tự do đi lại, máy bay nước ngoài được tự do bay trên vùng trời tương ứng theo sự kiểm soát của quốc gia ven biển.

Nếu hai nước ven biển có các vùng (lãnh hải, tiếp giáp lãnh hải hay đặc quyền kinh tế) chồng lên nhau, thì họ phải thỏa thuận việc phân chia với nhau. Nếu có sự chồng lấn mà các bên chưa thống nhất việc phân chia và còn tranh chấp, thì vùng đó được gọi là vùng tranh chấp.

Tàu Bình Minh 02, khi bị tấn công, đang thăm dò địa chấn hoàn toàn trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam và là vùng không thể có tranh chấp.

Các nhà chức trách Trung Quốc luôn nói hữu nghị, hòa bình, xây dựng nhưng lời nói không đi đôi với việc làm. Liên quan đến vụ Trung Quốc tấn công tàu Bình Minh 02, người phát ngôn của Bộ Ngoại giao Trung Quốc đổ lỗi cho phía Việt Nam một cách mập mờ “việc phía Việt Nam tiến hành hoạt động thăm dò dầu khí tại vùng biển do Trung Quốc quản lý đã làm tổn hại lợi ích và quyền quản lý của Trung Quốc...”.

Còn Bộ trưởng Quốc phòng Trung Quốc biện bạch “quân giải phóng nhân dân Trung Quốc không có hành động can dự nào vào sự việc vừa diễn ra”. Lời biện bạch chỉ khẳng định tàu hải giám, một loại tàu quân sự trá hình, không thuộc biên chế của quân đội Trung Quốc, không hơn không kém.

Đúng như tướng Vịnh nói “Bộ trưởng Lương Quang Liệt phát biểu tại Shangri-La rất tầm cỡ, rất hòa hiếu, thiện chí. Chúng ta chờ những hành động cụ thể thể hiện thiện chí đó. Còn với một đất nước có một sự quản lý chặt chẽ như Trung Quốc, việc cấp dưới đi ngược lại ý kiến cấp trên là điều khó xảy ra.

Vụ tàu Bình Minh 02 nghiêm trọng ở chỗ trước đây Trung Quốc cũng đã đâm tàu và cắt cáp rồi, nhưng khu vực xảy ra là ở vùng ngoài 200 hải lý hoặc vùng tranh chấp. Còn đây là vào rất sâu vùng đặc quyền kinh tế Việt Nam. Thứ hai, không phải tàu cá đâm tàu cá mà đây là tàu chấp pháp xử lý một tàu dân sự trong vùng biển Việt Nam. Thứ ba, đó là hành vi bạo lực”.

Đưa thông tin đủ và đúng là cách giúp mọi người nhìn ra ai là kẻ "nói một đàng làm một nẻo".

[BDV news]


Copyright 2012 Tin Tức Quân Sự - Blog tin tức Quân Sự Việt Nam
 
Lên đầu trang
Xuống cuối trang