Tin Quân Sự - Blog tin tức Quân sự Việt Nam

Paracel Islands & Spratly Islands Belong to Viet Nam !

Quần Đảo Hoàng Sa - Quần Đảo Trường Sa Thuộc Về Việt Nam !

Thứ Năm, 23 tháng 4, 2009

Tại sao Hoàng Sa ???






Chỉ còn 10 ngày nữa thôi là tới lễ kỉ niệm chiến thắng 30/4, ngày mà đất nước Việt Nam chúng ta non sông Bắc Nam thống nhất một nhà !!!

Song liệu tất cả trong số chúng ta có biết được rằng một phần máu thịt của Tổ Quốc - Quần đảo Hoàng Sa đã không còn thuộc đất Mẹ Việt Nam nữa, một mảnh đất tiền tiêu của nước Việt đã rơi vào tay Trung Quốc sau trận hải chiến đẫm máu 33 năm về trước ...

Máu của những người lính Hải Quân Việt Nam anh dũng vẫn đổ xuống vì từng tấc đất Cha Ông để lại, nhưng điều đáng nói là Sự Hi Sinh cao cả của họ vì biển đảo Tổ Quốc ngày nay vì "lý do nào đó" không được tất cả mọi người biết tới .

Dường như ngày nay nhiều người, vì cuộc sống mưu sinh, vì cơm áo gạo tiền, hình như đã thờ ơ mà quên đi một cách vô tâm sự hi sinh cao cả thầm lặng của họ đã ngã xuống để đổi lại cho chúng ta từng ngày bình yên.

Tôi - là một sinh viên - là một công dân của nước Việt Nam . Mặc dù chẳng làm gì được nhiều cho Tổ Quốc nhưng nhân dịp này cũng xin viết mấy lời để tỏ lòng biết ơn những người lính đã khuất vì Biển Đảo Tổ Quốc, để cho nhiều người nữa biết được rằng niềm vui đất nước thống nhất chỉ thật sự trọn vẹn khi Hoàng Sa - Trường Sa thật sự là của chúng ta !!!

Dưới đây là nguyên văn 1 bài viết được lấy từ website http://hoangsa.org/ - Một website chính thức được tạo dựng để giúp mọi người ý thức rõ ràng hơn về chủ quyền đất nước !!!

"Tại sao Hoàng Sa?"
http://hoangsa.org/forum/showthread.php?s=6787689c0c64fea3dac2c233f4701b86
&t=1837 >
...
1 Không muốn nhắc về một cái tên cũ, khi mảnh đất ấy không còn thuộc về Tổ quốc mình. Nhưng mấy ngày này có rất nhiều blog của đồng nghiệp và bạn bè nhắc đến nên cũng muốn có một vài dòng.

Blog của nhà báo Bùi Thanh, của anh Ngô Đồng... nhắc nhớ về cái ngày 33 năm trước, mảnh đất tiền tiêu của nước Việt rơi vào tay Trung Quốc. Về nỗi buồn trước sự thờ ơ của rất nhiều người khi những cái tên Vàng Anh hay Trà - Chanh lấn át mất từ Hoàng Sa.

Đọc xong blog của anh Ngô Đồng (mượn từ blog của Apo), K'ku đã comment rằng:

"Chúng ta nên hỏi chúng ta thôi. Người ta quan tâm đến Vàng Anh vì Vàng Anh được lên báo, còn nỗi đau Hoàng Sa thì buộc phải câm nín, không một tờ báo nào được nói đến. Vì mối quan hệ bang giao, như ngàn đời nay cha ông ta vẫn phải chịu cái "ách" của bọn "xì thẩu".

Nhưng Vàng Anh, một hai năm sau người ta sẽ quên mất, còn Hoàng Sa 33 năm rồi và nhiều lần 33 năm nữa chắc rằng rất nhiều người Việt Nam sẽ không quên.

Chúng ta không hèn nhưng chúng ta yếu hơn anh bạn láng giềng, điều đó phải chấp nhận, như cha ông ta đã chấp nhận. Lấy nhu hoãn cương, không ai đặng lòng, nhưng nhờ thế mà ngàn năm bị độ hộ vẫn còn giữ được cái mảnh đất cong hình chữ S này, dù không nguyên vẹn cho lắm!"
2 Ba năm trước, nhờ anh của một đứa bạn tôi được vào thăm quân cảng Cam Ranh, nơi có những tàu chiến đang trú đậu với nhiệm vụ canh giữ Trường Sa và làm chốt giữ tỏa ra suốt 3000 cây số bờ biển và hơn 1 triệu km vuông thềm lục địa. Con tàu mà tôi bước lên, được ở suốt một đêm trên đó dài hơn 60 m. Vũ khí hiện đại nhất là hai khẩu đại bác 37 ly, bốn quả tên lửa tự tìm mục tiêu... với tầm hoạt động có bán kính khoảng 600 km. Thuyền trưởng mói rằng đó là một trong những con tàu chiến hiện đại nhất Việt Nam.

Tôi không rành về quân sự nhưng mở Wikimedia, con số chiến hạm của Trung Quốc là 14 cái. Chiến hạm của họ có cái dài gần 300 m, so với chiến hạm ấy, con tàu mà tôi thấy có lẽ chỉ như một chiếc xuồng.

Bạn và tôi sẽ hỏi: Tại sao? Tại sao ta không có những chiến hạm như họ để mà chống đỡ?. Tôi không tìm được câu trả lời như mình muốn. Chỉ tìm được một con số: Ngân sách quốc phòng (được công bố) của họ là hơn 60 tỷ USD năm vừa rồi, gần bằng GDP của chúng ta. Ngân sách quốc phòng của chúng ta dĩ nhiên không được công bố, nhưng, không thể nào lấy hết tiền của của nhân dân để đổ và mua súng ống cho cân bằng với Trung Quốc. Mà thế giới thì đâu phải chỉ mỗi mình Trung Quốc.

3 Hồi nhỏ khi mới biết chữ, bố tôi đã treo bản đồ và chỉ cho tôi đất nước mình nằm ở đâu, chỉ cho tôi cả Hoàng Sa với hàng chữ mở ngoặc - "thuộc tỉnh Quảng Nam -Đà Nẵng". Hàng chữ ấy cho đến bây giờ vẫn còn trên tất cả các bản đồ chính thức của Việt Nam ( được thay bằng "thuộc thành phố Đà Nẵng).

Năm 1988 lúc 6 tuổi, tôi nghe một buổi phát thanh tiếng Việt của đài Tiếng nói nhân dân Trung Quốc cùng với bố về trận hải chiến ở Trường Sa giữa hai nước. Bố tôi nghe xong vỗ một phát mạnh lên cái Radio làm rơi cả mấy cục pin đã nhão nhoét. Tôi không hiểu điều gì nhưng sau này lớn lên, tìm những tài liệu cũ (không chính thức) trên mạng, tôi biết được năm đó đã có một tàu hải quân của ta bị Trung Quốc ngoắc neo kéo về...

Tôi đọc trên ở nhiều tài liệu, forum và thấy nhiều người quy kết rằng năm 1955 có một văn bản đăng trên báo Nhân Dân do thủ tướng Phạm Văn Đồng ký đã làm cho Hoàng Sa không thể trở về với Việt Nam. Tôi không dám lạm bàn, vì năm 1955 và năm 1974 nữa, tôi chưa ra đời. Chỉ mong những ai đó nếu không trải nghiệm được lịch sử thì đừng bao giờ quy kết.

Năm cuối đại học tôi nhảy tàu ra Hà Nội chơi và bắt xe lên Tân Thanh (Lạng Sơn) cùng một thằng bạn thân. Hai đứa đã làm được một trong những việc hả hê nhất suốt 25 năm từ lúc chào đời là theo dân cửu vạn, chon một góc khuất không có lính biên phòng, đứng bên này Việt Nam tè sang đất Trung Quốc.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn hả hê vì điều ấy. Nhưng sự hả hê ấy của tôi cũng như những lời quy kết nêu ở trên, tôi nghĩ nó rất vụn vặt, tầm nhìn hẹp hòi. Và tóm lại là không giải quyết được vấn đề, không nhìn được sâu vào cái mất mát và sự tự ái mà chúng ta đang gánh chịu.

4 Tại sao Hoàng Sa? - Bài viết của nhà báo Bùi Thanh trên mục Bút bi báo Tuổi Trẻ hai năm trước, cuối cùng đã đọng lại bằng một lời nhắc nhớ rằng chúng ta không bao giờ quên mảnh đất ấy đã thấm máu cha ông mình. Bởi:

Đã từng có những đội quân từ thời chúa Nguyễn bỏ xác ở Hoàng Sa, nay vẫn còn miếu thờ bên bờ biển Quảng Ngãi.

Đã từng có một đài khí tượng của Việt Nam mang số hiệu 48860 trước năm 1974 ở Hoàng Sa.

Và dù cho trang thông tin của Yahoo hay bất cứ trang nào khác gọi Hòang Sa là Xisha Dao thuộc về Trung Quốc thì vẫn đang và sẽ luôn còn những tấm bản đồ của chúng ta ghi chú Hoàng Sa là một huyện của thành phố Đà Nẵng hay một tỉnh nào đó của Việt Nam.

Tôi biết sẽ có nhiều bạn không đồng tình với tôi về một tư tưởng "an phận". Tôi còn quá trẻ, không trải nghiệm lịch sử, không đủ kiến thức để có thể nói lại tất cả những phản biện...

Nhưng tôi cũng như nhiều người trẻ khác vẫn luôn đau đáu và quyết liệt rằng: "Tại sao Hoàng Sa?".

Câu hỏi ấy, sự đau đáu ấy tôi xin trả lời bằng quan điểm đã comment trên blog của đồng nghiệp: "Chúng ta không hèn nhưng chúng ta yếu hơn anh bạn láng giềng, điều đó phải chấp nhận, như cha ông ta đã chấp nhận. Lấy nhu hoãn cương, không ai đặng lòng, nhưng nhờ thế mà ngàn năm bị đô hộ vẫn giữ được mảnh đất cong hình chữ S này...".


Thứ Tư, 8 tháng 4, 2009

Tháng Tư Về



Tháng 4 về, mùa nắng đã lên rồi !!!


Trên cánh đồng bát ngát, dây hoa tím tỏa khắp chân đồi, hoa thơm mùi dịu nhẹ... vương chút ký ức đắng cay.

Tháng 4 về, hoa điệp vàng,hoa osaka vàng, rực rỡ và chói chang giữa tháng 4 xa vắng…

Liệu có ai còn nhớ, 1 mùa điệp vàng rực trời, cái màu xa xưa ấy…như níu kéo bước chân. Có cái nắng dìu dịu, bước chân nhè nhẹ in lên những cánh hoa vừa tàn.

Ta yêu giọt mưa giữa trời, có cái nắng cái gió da diết, giữ lại đó cả 1 thời vụng dại.

Người ta vẫn bảo mưa đầu mùa rất đẹp. Có lẽ đúng thế thật, những hạt nước trong vắt đến 1 cách nhẹ nhàng nhưng cũng đầy bất ngờ, chợt đến…rồi chợt đi.

Uh, thì mối tình đầu cũng đến và đi như thế mà…

Rồi cả 1 ánh mắt thiết tha chan chứa bao điều…tạm biệt nhé đôi mắt biết nói.

Những gì nồng nàn của thời xưa cũ, có ai còn nhớ..chợt bay..chợt tan...giữa tháng 4 thật gần.

Nếu 1 mai trên thảo nguyên đầy nắng, người có còn chợt nhớ tới tôi? Có chợt nhớ cánh đồng hoa phất phơ.

Nếu 1 mai giữa đường đời tấp nập, tay người sẽ nắm chặt tay ai?
Nếu thời gian có quay trở lại, vẫn xin người 1 trái tim chân thành....

(Copy & Paste)


Thứ Năm, 19 tháng 3, 2009

Điều Học Từ Cuộc Sống









-- Điều Học Từ Cuộc Sống --


Cuộc sống như một dòng sôn
g, bên trên mặt luôn luôn gợn sóng êm đềm và bình lặng nhưng ở phía dưới lại là những dòng cuồn cuộn chảy, cũng như những sóng gió gặp phải trong cuộc đời !


Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi không thể bắt người khác yêu mến mình, tất cả những điều tôi có thể lảm là cố gắng trở thành một người đáng được yêu mến ...


Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi có thể đúng khi giận giữ ai đó nhưng không thể chấp nhận bất cứ lý do nào cho việc tôi biến thành một kẻ tàn nhẫn với người khác ....


Tôi đã học được từ cuộc sống: cho dù bạn bè tôi tốt như thế nào cũng sẽ có lúc họ làm tôi bị tổn thương và tôi phải biết tha thứ cho điều đó ...


Tôi đã học được từ cuộc sống: trước khi muốn tha thứ cho người khác, tôi phải tập tha thứ cho chínn bản thân mình ...


Tôi đã học được từ cuộc sống: khi một người không yêu mến tôi như tôi như tôi mong muốn, không có nghĩa là họ không yêu mến tôi hết lòng...


Tôi đã học được từ cuộc sống: mình phải mất nhiều năm để tạo lòng tin nơi người khác nhưng lại có thể đánh mất nó chỉ trong một giây ...


Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi phải luôn cẩn trọng vì những lỗi lầm tôi gây ra trong một khoảnh khắc, có thể làm tôi hối hận cả một đời ...



-----------------------------------------------


Khi bạn yêu ai đó : đừng viết tên người đó vào trái tim mà viết vào một vòng tròn. Bởi vì vòng tròn không có điểm đầu và không có điểm cuối. Bạn không hề biết tình yêu bắt đầu từ khi nào & tốt nhất là không có điểm kết thúc !


Thứ Năm, 12 tháng 3, 2009

Thư Cho Em Iu







Hi !

Chào tất cả các người bạn iu quý của tui.

Tui tặng các bạn 1 bức thư tình hay nhứt wuả đất... .....hi` hi` hi` ........!

Chúc mọi người 1 ngày học tập năng suất & hiệu quả ^^


Hà Nội một ngày buồn như con chuồn chuồn , tháng chán như con cá rán, năm đen như con mèo hen. Em yêu dấu, người em như cái đấu, tóc em xù như lông gấu, tuy em hơi cá sấu nhưng anh vẫn yêu em nung nấu. Ðêm nay trăng cao tít mít, anh ngồi cong đít viết thư cho em, không gian bốn bề im ắng chỉ có tiếng ếch kêu và âm thanh như tiếng đàn violon du dương nhẹ nhàng của đàn muỗi đang vây quanh anh .Em có biết rằng anh nhớ em nhiều lắm không? Anh ăn không ngon nhưng ngủ như điên, anh đi giầy quên đi tất, ăn sáng quên đánh răng, anh dùng xăng vo gạo, anh khờ khạo cũng chỉ vì yêu em đó.

Khổ thân anh khi chúng bạn toàn là những đứa không có nhà phải ở trong biệt thự, không có xe đạp mà phải ngồi lăncuđơ, không có tiền mà phải xài card
.


Anh thì cái gì cũng có chỉ không có mỗi tiền. Anh xin tình nguyện dâng hiến cho em tấm thân trong trắng như tờ giấy than của anh cho em. Tấm thân của anh tuy đang mang trong người hai dòng máu nhưng vẫn còn là hàng xài được một số thứ. Anh chỉ muốn những gì của em là của anh và những gì của anh là của riêng, ủa nhầm là của chung. Em có biết rằng anh yêu em từ khi anh thấy em lon ton như con chó con cùng mấy đứa bạn cùng là lũ quỷ cái đánh 1 thằng bạn nhỏ xíu. Anh sẽ làm tất cả để cho em vui.

Ranh ngôn có câu : "Không có việc gì khó, chỉ sợ tiền không nhiều, đào cống và lấp bể, cố làm cũng thành không". Em đừng buồn vì những lời bạn anh nói nhé, nó nói em :" Nhìn xa cứ tưởng con người, nhìn gần mới biết đười ươi xổng chuồng".

Anh đau lắm nhưng không sao,bôi cao sẽ khỏi , không khỏi ăn tỏi sẽ hết, không hết cho chết là vừa. Về nhà anh không nuốt trôi cơm cố gắng lắm mới chỉ có 6 bát phở. Một lần và mãi mãi anh muốn nói với em rằng anh yêu em như que kem mút dở, như dưa bở với đường, như lọ tương ngâm cà pháo, như con báo với cánh rừng, như muối vừng với lạc, như lão Hạc với con chó vàng ...

Thôi mệt quá rồi anh đành phanh bút ở đây. Chào em và yêu em nhiều, chúc em gặp nhiều ác mộng, anh sẽ hiện ra để cùng em chạy trốn.

Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2009

HappyWomen'sDay


Hoa và Mỹ nhân

Tôi không biết rồi chúng ra sẽ đi tới đâu. Chúng ta cất những căn nhà vuông vức, cất từng dãy dài hai bên con đường thẳng băng trơ trụi không một bóng cây. Không còn những con đường ngoằn ngèo nữa, không còn những ngôi nhà cổ xưa, không còn những vườn hoa nữa,...

Đối với người Á Đông chúng ta, hoa có một vị trí đặc biệt trong cuộc sống, nó không đơn thuần là một tặng vật kỳ diệu của tự nhiên mà còn mang ý nghĩa tinh thần cao cả : ngự sử mai, quân tử trúc, trượng phu tùng,...

Trên con đường tìm về lẽ sống, chúng ta thường gửi gắm tâm hồn nhỏ bé của mình vào thiên nhiên, coi hoa như một người bạn thân thiết. Có người thậm chí còn coi hoa mai như vợ, coi hạc như con xa lánh cõi trần tục để sống cuộc đời thanh cao.Nhưng có lẽ vì tạo hóa đố kỵ nên hoa đẹp thường hay sớm tàn, cũng giống như mỹ nhân không chỉ là bảo vật một thời mà là bảo vật ngàn đời nên phải chịu lênh đênh.

Chính vì thế khi nhắc đến hoa chúng ta thường nghĩ ngay đến mỹ nhân, và khi nhìn ngắm một mỹ nhân chúng ta lại liên tưởng đến một bông hoa đẹp. Hoa và mỹ nhân dường như có một sự đồng điệu diệu kỳ.Lấy lòng yêu hoa mà yêu mỹ nhân thì tất có cái thú riêng, lấy lòng yêu mỹ nhân mà yêu hoa thì thêm cái thâm tình và thêm lòng nâng niu, thường tiếc. Mỹ nhân hơn hoa ở chỗ biết nói, hoa hơn mỹ nhân ở chỗ tỏa hương. Mua được một chậu hoa đẹp còn nâng niu thương tiếc, huống chi là một " bông hoa biết nói" có lẽ vì vậy mà đối với mỹ nhân chúng ta thường tặng những bó hoa thơm ngát để bù vào khiếm khuyết đó.Hoa có ngôn ngữ riêng của chúng, một dạng ngôn ngữ lặng lẽ với sự dịu dàng thơm ngát, đam mê và màu sắc. ..

Đôi khi người ta chỉ cần một sự an ủi tinh tế với sự yên lặng hiền hòa, chứ không cần 1 giọng nói ngọt ngào. "Khi một bông hoa đựơc trao tặng với trạng thái tự nhiên, nó mang ý nghĩa xác định, còn ngược lại, nó sẽ mang ý nghĩa phủ định" - cũng giống như nếu bạn trai đem tặng cành hồng tự nhiên cho bạn gái, nó sẽ có ý nghĩa là "bạn rực rỡ như cánh hồng", nhưng nếu cánh hồng bị tỉa bớt gai, vặt bớt nhiều lá thì ý nghĩa lại khác đi.Cũng như vậy, số đóa hoa trong một bó hoa cũng mang ý nghĩa đặc biệt. Nếu là một đóa thì biểu hiện sự duy nhất, nếu hai đóa thì đại diện cho thế giới hai người, ba đóa thì tượng trưng cho " anh yêu em ", bốn đóa tượng trưng cho tâm hồn như biển cả, năm đóa thì không có hận thù, sáu đóa thì tâm sự như ý, bẩy đóa là chúc phúc, tám đóa là xin được tha thứ, chín đóa là thiên trường địa cửu, mười đá là sự hoàn mỹ, mười một đóa là nhất tâm nhất ý, mười hai đóa là cả hai tâm hồn cùng hòa chung,....

Chúng ta không nên nhầm lẫn điều này.Hôm nay đã là ngày 8/3, cũng là ngày của hoa và phụ nữ trên khắp thế giới. Một số người chắc chắn sẽ nhận được nhiều hoa, nhưng một số có thể không. Chúng ta, những người yêu hoa không nên nhìn thấy tình trạng này, chính vì vậy tôi hy vọng chúng ta sau khi tặng những đóa hoa cho người mà mình quý mến hãy tặng những đóa hoa tươi đẹp cho một người nào đó tình cờ đi qua mình để cho cái ngày tươi đẹp này không có ai phải ủ rũ cả.Xin chúc chị em phụ nữ một ngày 8/3 hạnh phúc, nhận được nhiều bông hoa từ những người quan tâm đến mình.

Thứ Bảy, 3 tháng 1, 2009

I Belive In Myself




Muốn chạy thật nhanh, hét lên thật lớn để xóa tan mọi căng thẳng...


Những suy nghĩ, những hình ảnh, những giây phút, từng giọng nói, từng nụ cười đã theo mình đến tận những giây phút cuối của năm 2008. Và có khi là ngay cả bây giờ nó vẫn còn quanh quẩn đâu đó trong đầu mình.

Đã quyết định rồi, không thể nói và nghĩ mà không làm, mình sẽ bắt tay thực hiện,dù là phải thực hiện từng bước rất nhỏ đi nữa mình cũng phải làm.

Phải thay đổi lại tất cả để thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn như bây giờ. Mình biết mình sẽ làm được , chắc chắn sẽ làm được cho dù biết trước sẽ có khó khăn thế nào đi nữa.

Cũng hơi buồn vì những dòng đầu tiên này mình viết trong 1 tâm trạng ko được thoải mái cho lắm, dù sao hãy cứ lạc quan lên và tin tưởng rằng tất cả mọi chuyện sẽ êm đẹp và sẽ đi dần vào quỹ đạo chuyển động vốn có của nó.

Quan trọng nhất với mình bây giờ là 1 thời gian biểu thật khoa học và hợp lý , 1 tinh thần vững vàng phấn chấn từng bước thực hiện những gì đã vạch sẵn trong đầu từ lâu.

Những lời này tự nói với mình hay chia sẻ với bất kỳ ai không quan trọng dù là nói với chính mình, mình mình đọc đi chăng nữa thì cũng rất có ý nghĩa, ý nghĩa với mình.

Chắc chắn mình sẽ làm được !

Thứ Ba, 23 tháng 12, 2008

Merry Chirstmas !






Cầu Chúc Cho Thế Giới Một Giáng Sinh An Lành, Hạnh Phúc .Cầu Chúc Cho Bao Người Tìm Được Sự Âm Áp Bên Cạnh Những Người Thương Yêu. Merry Chirstmas ... !



2h !

Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, vươn vai 1 cái,mới bắt đầu cảm nhận được không khí lạnh lan tràn xung quanh mình.


Đọc bài báo lúc chiều, có viết Noel này sẽ rất đẹp vì cả nước không mưa lại có đợt lạnh bao trùm mấy ngày.Ui trời, thở dài !
Đẹp hay không đẹp thì với mình cũng có khác gì ngày thường, nghĩ rồi, nếu hôm ấy mà học thì về sẽ tự ban cho mình 1 ngày nghỉ ngơi thảnh thơi về đầu óc để ... ngủ .Nếu không học thì cũng ...ngủ ^^.

Lạnh thế này còn gì hơn là việc trùm chăn và ngủ khì cơ chứ ???
Nhưng có thật lòng mình nghĩ thế không nhỉ ?

ừ, có lẽ với mình và những người còn đang đơn độc thì sẽ như thế, còn với những ai đã có đôi có cặp thì chắc niềm vui và hạnh phúc là đc nắm tay người yêu đi tung tăng khắp phố,nụ cười của người yêu có thể sẽ sưởi ấm cả 1 mùa rét buốt ...

ừ, và có lẽ bài viết này sẽ dành cho những ai trong hoàn cảnh như mình, những thằng con trai một mình trong Giáng Sinh này.

ừ, và lời chúc với họ là một Noen tới sẽ không còn cô đơn nữa ,có lẽ đó là lời chúc tốt nhất.

Thật ra, với mình đã chẳng nghĩ tới điều này nữa rồi, điều mình thật muốn lúc này là càng mau qua cái tháng 12, qua cái năm 2008 đầy sóng gió và biến động .Mình sẽ đón, sẽ chờ năm 2009 đến sẽ mang lại cho thế giới 1 sức sống mới, hay ít nhất với mình là mang lại cho mình 1 quyết tâm, một hi vọng và mở ra 1 cơ hội mới .Mình tin và sẽ quyết tâm để làm và cống hiến hết sức vì mục tiêu phía trước !

Còn 1 tuần nữa thôi, tất cả sẽ mới mẻ & mới mẻ .Sẽ bỏ lại tất cả những ưu tư, những sầu não,những thất bại bước đầu,những sụp đổ rất nhiều thứ .Mình sẽ xây 1 nền móng chắc từ ngay những đống đổ nát kia, và mình tin sẽ chẳng bao lâu ngay tại đó, sẽ có sự thay đổi, 1 sự hiện diện sừng sững, còn mới còn to lớn hơn rất nhiều những gì đã từng có.

Đêm có dài, đông có lạnh với những hồi ức băng giá, nhưng hiện tại lòng mình đã ấm lên và 1 niềm vui gì đó đã bắt đầu nhen nhóm trở lại...













Thứ Năm, 18 tháng 12, 2008

Một Lần & Mãi Mãi



Một Lần & Mãi Mãi !
Em à !Còn gần 1 tháng nữa là sinh nhật thứ 20 của Em. Anh vẫn nhớ !

Làm sao có thể quên được ngày hôm ấy, ngày sinh nhật Em một năm trước,bó hoa của Anh không phải đẹp nhất trong những bó hoa Em được bạn bè tặng, nhưng nó lại là niềm vui mang lại bất ngờ và thật có ý nghĩa với Em phải không, vì Anh muốn là người đầu tiên chúc mừng Em khi Em vừa bước sang tuổi 19! Anh đã thật thấy rất hạnh phúc khi nhìn thấy nụ cười nở trên khuôn mặt rạng ngời của Em khi Em đón nhận bó hoa của Anh.

Anh vẫn nhớ, nhớ như in Em à !
Cùng với Anh Em đã thắp 19 ngọn nến bé xíu, và Em đã muốn khi ấy chỉ có 2 đứa mình thôi, Em còn nhớ không ???


Với Anh cũng thế ,ngày hôm ấy Anh đã biết một điều, tình cảm của mình đã được chấp nhận ...
....

Một năm đã trôi qua rồi !

Anh đã tự hỏi năm nay sinh nhật Em thế nào ?Có lẽ chẳng bao giờ Anh tìm được niềm hạnh phúc như ngày hôm ấy nữa, vì bây giờ Em đã xa Anh rồi ! Sẽ chẳng bao giờ được cùng Em châm nến, chẳng bao giờ ngồi bên Em trong ánh sáng lung linh huyền diệu ấy nữa...Đã xa quá rồi phải không Em ?

Liệu ngày Em bước vào tuổi 20 Em còn nhớ tới một người, một người đã bên Em khi Em bươc vào tuổi 19 !Không có Anh trong ngày hôm ấy liệu Em có cảm thấy sự cô đơn và thiếu vắng, liệu Em còn nhớ tới Anh, nhớ tới ngày này năm ngoái...

Anh không biết nữa,nhưng dường như bao nhiêu chuyện đã đổ ập lên Anh một cách quá bất ngờ,dù đã cố gắng cố gắng rất nhiều để chống đỡ lại nhưng có lẽ Anh dường như đã thất bại rồi. Càng những lúc như thế, nỗi nhớ trong Anh lại trào dâng nhắc Anh nhớ tới Em, nhớ từng phút giây.

Anh không quên được Em, Em à ! Giá như Em còn bên Anh, giá như Anh có thể coi được cuộc sống bây giờ như chưa có gì xảy ra, giá như...


Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2008

Bao giờ mới có bạn gái đây?






Ra trường. Đi làm chỗ này chỗ nọ, chẳng có đồng nghiệp nữ nào thèm liếc. Soi gương thấy mình giống cái điện thoại đời cổ, vỏ xước phím lô, sóng chập chờn pin 1 vạch, thi thoảng lại sụt nguồn...


Năm mình học lớp một, mình xinh trai nhất lớp. Lúc này đã biết phân loại con trai và con gái. Nhưng khi đó với mình con gái vẫn là sinh vật rắc rối, thường xuyên khóc nhè và hay nhún chân khi hát tốp ca - ghét!

Năm lên lớp hai, mình xinh trai thứ nhì lớp. Thằng được coi là xinh trai nhất lớp theo mình thì ẻo lả, trắng như cục bột và chỉ có thể từ trường về nhà nếu được bố mẹ đón. Mặc kệ! Mình chẳng care con gái trong lớp, mình mơ chị Hằng liên đội phó xinh gái nhất trường. Thích nhất là lúc đầu giờ cả trường tập thể dục, chị ý đánh trống. Lúc hát Quốc ca thì chị ý bắt nhịp cho cả trường hát, tay thì kéo cờ. Tóm lại ở trong trường chị ý có địa vị, xinh đẹp, biết hát, lại biết làm việc thành thạo với trống và cờ.

Năm lớp năm. Ngoài mình ra cũng có nhiều thằng xinh trai trong lớp (chúng nó ở đâu chui ra thế nhỉ?). Mình không còn đứng thứ nhì nữa, nhưng cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là chị Hằng Liên đội phó đã chuyển trường. Mình cũng hiểu ra rằng dù chị ý không chuyển trường thì cũng ngoài tầm với. Mình chuyển sang quan tâm đến em Diệp lớp phó phụ trách học tập kiêm quản ca. Diệp cũng có chức sắc, hát cũng hay, lại học cùng lớp với mình. Diệp thích ăn xí muội Thái, nhưng kệ thôi, Diệp thích thì Diệp bảo bố mẹ mua cho!

Năm lớp bảy. Mình bớt xinh trai dần, cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là có vẻ mình chậm lớn hơn các bạn cùng lớp. Tình hình cũng không tệ lắm vì nói chung tầm tuổi này con trai nhỏ người hơn con gái. Diệp có vẻ gắn bó với Hoàng - Chi đội trưởng. Hai đứa học nhóm với nhau suốt ngày, mình thừa biết không phải lúc nào Hoàng đến nhà Diệp cũng chỉ để học nhóm. Nhà mình gần nhà Hoàng, mình sẽ mách bố mẹ nó. Còn Diệp, nếu cần mình có thể nhịn ăn sáng mua xí muội Thái cho Diệp gặm chơi!

Năm lớp Chín. Mình còi nhất lớp, cũng không biết mình xinh trai đứng thứ mấy trong lớp vì đã lâu không thấy ai khen. Đếch cần khen luôn! Hai năm nay Diệp và Hoàng đi học bằng một xe đạp. Bố mẹ Hoàng quản lý con kiểu gì thế không biết? Ứ quan tâm luôn! Thực ra yêu cán bộ lớp có gì hay ho nhỉ? Em Hiền Anh cũng xinh đấy chứ, lại hay cho mình mượn bút. Mấy lần nghỉ ốm toàn em ý chép bài cho, còn mang vở qua tận nhà.

3 năm cấp 3. Mình vẫn còi như thế thôi (không còi hơn đâu nhá!), nhan sắc có vẻ tệ hơn vì mầm tình tua tủa trên mặt. Hiền Anh không thi cùng trường với mình. Năm cuối cấp chia tay chỉ đề nghị mình ghi vài dòng trong lưu bút. Con gái cấp ba dữ quá, toàn kết bạn với con trai ở ngoài trường. Mấy thằng mặt già như rễ cây, chạy xe hai kỳ đến cổng trường đón bạn gái nẹt pô ầm ĩ. Bụt chùa nhà không thiêng mà! Bây giờ mình chỉ mơ có Hiền Anh để đi học cùng, mình có bao nhiêu chuyện để kể nhá, mà cũng thích nghe Hiền Anh kể chuyện nữa cơ.

Đại học. Nhan sắc của mình bị thời gian, khí hậu nóng ẩm nhiệt đới gió mùa ở VN và sự thờ ơ của nữ giới tàn phá không nương tay. Có thằng bạn thân mô tả: “Mặt mày nhìn kỹ lộ rõ cả đầu lâu”. Bây giờ mà có bạn gái thân thì tốt quá! Chẳng cần xinh đâu, tính tình hiền hậu là được, quan trọng là chịu kết bạn với mình. Sớm hôm đi về lẻ bóng buồn quá ai ơi. Nhanh lên không ra trường mất rồi!

Ra trường. Đi làm chỗ này chỗ nọ, chẳng có đồng nghiệp nữ nào thèm liếc. Soi gương thấy mình giống cái điện thoại đời cổ, vỏ xước phím lô, sóng chập chờn pin 1 vạch, thi thoảng lại sụt nguồn. Nói thế nhưng vẫn thèm có bạn gái, xinh thì không dám mơ rồi, ngay cả hiền hậu cũng không cần nốt. Cứ là con gái, mình mẩy tóc tai tứ chi đủ cả là phải lòng ngay.

Up to now. Mình đã quên hẳn thói quen soi gương mỗi buổi sáng. Việt Nam có 2 nhân vật xấu xí nhất trong lịch sử văn học là Trương Chi và Sọ Dừa, 2 vị này nhất định sẽ bớt mặc cảm nếu sống cùng thời với mình. Hy vọng có bạn gái hơi bị mong manh, giống như xem đá bóng, đội nhà bị dẫn trước 3 trái không gỡ, hiện giờ là phút bù giờ thứ 4 của hiệp 2. Thằng bạn thân (lại 1 thằng bạn thân) góp ý chân tình: “Mày hiện giờ không còn quyền đặt tiêu chuẩn bạn gái đâu. Cứ là con gái, trời mưa biết chạy vào nhà là được!”

Ừa nhỉ, tao cũng có cần gì cao xa đâu, trời mưa biết chạy vào nhà là được. Ví dụ trời mưa không vào nhà mà cứ đứng giữa sân ngửa mặt lên cười tao cũng OK, tao sẽ ra sân đứng cạnh cô ấy, 2 đứa nắm tay nhau... cười.

Vnexpress.net


Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2008

The day without You








13h 34 phút

Gửi Em !
(Hãy để Anh gọi như thế 1 lần vì từ khi mình quen nhau đến giờ phút này chưa khi nào Anh được gọi Em như thế !)

Em à, vậy là 1 tuần đã qua đi,tới bây giờ Anh vẫn không sao quên được ngày hôm ấy, một ngày trời đầy gió và nắng , dường như mới vừa xảy ra hôm qua thôi ! Anh ngồi viết những dòng này khi mà Noen sắp tới, nhưng cũng khác ngày thường mấy đâu khi Anh không còn gần Em nữa ,Anh cũng không thể cùng đi bộ với Em đi trên con đường quen thuộc mà tối Noen năm ngoái chúng ta đã từng đi,với Em giờ đó là hoài niệm rồi phải không ???

Cảm giác nuối tiếc và hụt hẫng đã bớt đi vì Anh thật sự đã cố gắng xóa đi trong đầu những hình ảnh và ký ức về Em... mỗi khi nhớ tới, không thể cho nó ùa về được nữa.

Nếu được nói với Em bây giờ thì Anh sẽ nói rằng :"Em sẽ toại nguyện với những gì Em mong muốn, mong muốn Anh sẽ quên em đi !".
Cái cảm giác ấy thật khó chịu mỗi khi Anh nhớ tới, dường như nó làm cho con người Anh yếu mềm đi rất nhiều.Mất đi hết sức lực dù chẳng phải làm bất kỳ một điều gì cả.

Một tuần để Anh lấy lại bình tĩnh, để Anh suy nghĩ lại thật chín chắn tất cả moi việc đã xảy ra ,không quá dài nhưng cũng đủ để Anh nhận ra và thấy được một số điều,nhận ra Anh sẽ phải làm những gì .
Em ạ, trong tình yêu, nếu cả 2 đã yêu và đã tin tưởng vào nhau thì Anh dám chắc chẳng có chuyện gì có thể ngăn cách và chia rẽ tình cảm của chúng ta được !

Huống chi hằng ngày có hàng tá lý do được Em đưa ra, với Anh những lý do đó quá nhỏ nhặt, chẳng thể là 1 lý do chính có thể tạo nên sóng gió hay sự tan vỡ .Trừ khi tình yêu và niềm tin Em dành cho Anh đã nhạt nhòa đúng như những gì Em đã viết cho Anh .Chỉ đến khi ấy Anh chỉ có thể nhìn Em ra đi mà chẳng thể níu kéo dù đã cố gắng ,cố gắng rất nhiều ...

Anh cũng đã nghĩ lại Anh đã từng nhận ra điều này: Một điều gì khác trong Em, nhưng vì Anh quá tin tưởng vào Em tin tưởng vào những gì Em nói với Anh.Để rồi bây giờ với Anh đó là nỗi đau...Nhưng thôi Em à, chuyện gì đến thì cũng đến rồi,những gì Anh chịu thì Anh cũng đã chịu rồi, Anh thật chẳng muốn khơi lại tất cả nữa!

Bây giờ mong ở một nơi nào đó Em sẽ tìm được cho chính bản thân 1 tình yêu theo đúng nghĩa, 1 tình yêu có thể mang lại 1 niềm vui và niềm hạnh phúc mãi mãi và chẳng có bất kỳ lý do gì làm ngưng lại niềm vui ấy !

Hãy mở rộng lòng mình chút nữa để người khác có thể thấy được niềm vui mà Em mang tới cho mọi người,mặc dù nó rất nhỏ, rất nhỏ thôi,dù Em không nhận ra đâu nhưng
với một số người
nó lại rất quan trọng đấy...

Cuộc sống thì lúc nào cũng thế, như em nói ấy "Nó luôn không công bằng với bất kỳ ai"...Nhưng đừng vì thế mà buông xuôi và chấp nhận tất cả,vì bên Em còn có rất nhiều người luôn mong Em vui là gia đình em, là những người thân quen của Em và cả Anh nữa !

Đừng cố nghĩ mọi thứ quá khó, quá phức tạp để rồi tự tạo cho mình những áp lực những căng thằng mà với Em luôn giữ trong lòng, có khi nào Em chịu để cho ai biết những gì Em đang gặp phải. Em hãy nghĩ rằng có phức tạp hay khó khăn đến mấy cũng có thể tìm ra lối đi, cũng có cách gỡ rối,điều quan trọng hơn cả là Em không hề đơn độc trên mỗi bước đi trong cuộc đời này!

Trong bài hát Lệ Đêm có 1 câu Anh thấy cũng đúng với chuyện của chúng ta "Em à, mình đã có nhau trong một giây phút và để rồi cũng lại để mất nhau trong chính khoảnh khắc định mệnh mà bọn mình đã biết trước.Từ đáy lòng sâu thẳng của mình gửi đến Em... Anh yêu Em !
"

Cuộc đời còn dài, dù sao thì mỗi người cũng phải tiếp tục bước đi trên con đường còn lại của mình.Cuộc sống chẳng thể đoán hay nói trước bất kỳ điều gì, cả hai còn tương lai phía trước,nhưng biết đâu một ngày nào đó phút giây định mệnh ấy lại trở lại ...

Em hãy luôn vui vẻ & tươi cười như đúng con người của Em,Em nhé .


Thứ Tư, 10 tháng 12, 2008

Em sẽ hiểu ...


Song : Lệ Đêm

Em à ! anh biết giờ này em đã chìm trong giấc ngủ rồi,
Mùa đông đã sang rồi, mang về những cơn gió tuyết thổi rụng những chiếc lá còn sót lại của mùa thu.
Đêm nay lại là một đêm anh thức trắng ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ,căn phòng vẫn vậy chẳng có gì thay đổi, 4 bức tường dường như im lặng, lạnh ngắt.
Khi anh biết vị thần tình yêu đã không mỉm cười với đôi ta .. anh yêu em , anh nhớ em nhiều lắm ...và có lẽ chẳng bao giờ anh có thể quên được hình ảnh của em trong trái tim anh ....

***
Con tim anh thêm đau buốt , vì tình mình lỡ mất nhau ...
Ai xa xôi có biết hay chăng , lòng anh vẫn thế thôi.

***
Ôi bầu trời ! Ôi bao vị thần đã chứng giám đã hiểu lòng ta
Mà tại sao vẫn không mỉm cười để thấy đôi ta vẫn chia ly!
Anh giờ này chỉ biết ngậm ngùi ngắm chiếc lá rơi nghiêng mùa đông.
Lã chã nước mắt rơi trong lòng, và tất cả anh dành cho em ..
Từng giờ từng ngày trôi qua, anh vẫn sống bằng niềm tin đã có,
Dù mệt nhọc mồ hôi thấm đẫm vai anh, anh vẫn luôn vui vì anh có em,
Cùng hòa nụ cười khi anh vui, cùng nước mắt khi anh buồn,
Cùng sẻ chia khi cô đơn về đêm đềm! Em là tình yêu sáng trong






***

Gửi một người...

Giờ đây khi ngồi viết những dòng chữ này là mình đã phải chấp nhận rằng người ấy đã không còn bên mình nữa,và từ nay cho dù có bước đi cùng 1 hướng nhưng cũng chỉ mãi là bước trên hai con đường song song nhau và chẳng bao giờ đến chung một đích !

Mọi cố gắng đã trở nên vô nghĩa khi mà mọi thứ như tuột khỏi tầm tay mà chẳng thể kiểm soát được.Xa thật rồi, tất cả đã xa rồi ! Ngồi dưới hàng cây hoa sữa một mình,thả lòng mình theo từng cơn gió, ừ ngày hôm nay, một ngày mãi mãi không quên, một ngày nhiều gió.

"Lá muốn rời xa cây do cây không muốn giữ lá lại hay lá muốn bay theo những cơn gió ???
...Cũng có gì khác đâu khi mà giờ này lá đã không còn ở bên cây nữa !"

Uhm, cứ bay đi nếu có thể , bay đi để đến với những chân trời mới, những chân trời mà lá luôn mơ ước. Chẳng thể thay đổi được điều gì trong giờ phút này, chuyện gì đến sẽ phải đến, rồi tất cả sẽ đi vào dĩ vãng, chỉ có thời gian mới là phương thuốc hữu hiệu nhất chữa lành tất cả những vết thương lòng.

Hãy cứ buồn, nếu thấy buồn, nhưng chỉ buồn trong ngày hôm nay mà thôi. Vì ngày mai, mình sẽ bắt đầu 1 ngày mới,với niềm tin mới,bắt đầu một ngày như chưa từng có gì xảy ra.Tương lai đang đợi mình phía trước,mình sẽ không bao giờ dừng lại trên còn đường mình đang bước đi.

Từng ngày từng ngày sẽ trôi qua ...

Thứ Tư, 26 tháng 11, 2008

Ngày khóc trong mưa...








Ngày Khóc Trong Mưa...

Bầu trời màu xám lạnh không phải là một điều gì qua bất thường đối với cô gái mang bó hoa màu trắng. Gió vi vút đâu đó trên tán cây. Chuông cửa leng keng. Ông chủ quán mỉm cười: “Cô lại đến!”.

Cô gái mang bó hoa màu trắng đến ngồi bên cạnh tấm kính lớn nhìn ra phía bên kia đường. Quán vắng ấm áp ánh nến vàng và nhạt không màu nắng, có tối đi vì bầu trời hắt ánh bình minh không tươi tỉnh vào. Những ngày này rất lạnh. Cô gái ắt hẳn cũng biết được điều đó. Bộ quần áo màu đen cô đang mặc không làm cô trở thành một thiếu phụ già nua. Tóc đen xõa dài ngang vai, cô đưa đôi mắt màu xanh ngọc lên nền trời đồng, thầm nói: “Mưa đi!”

Ông chủ quán với cái mặt hình tròn đầy đặn mang đến cốc cà phê bốc khói “Đây là cà phê của cô…” và đặt trên phần bàn đối diện cô một cốc cà phê bốc khói khác: “Đây là cà phê cho anh.”

“Cảm ơn ...”

Ông chủ quán cầm cái khay nhôm nhấp nhoáng tròn như khuôn mặt mình khẽ cúi đầu chào cô rồi đi, cũng không quên nở một nụ cười ngụ ý: “Cô biết là cô không cần phải cảm ơn như thế mà!”

Cô gái chống cằm đưa ánh mắt ánh ngọc xa xăm sang phía bên kia đường. Có một ngọn đồi nhỏ, hình như chỉ là một gợn đất lên thế, người ta thường gọi là gì nhỉ? À, gò đất! Trên gò đất đó có một bóng cây cổ thụ. Và bên cạnh cây cổ thụ…


Một ngày mưa...

Cà phê nhanh chóng không tiếp tục nhả những lọn khói màu trong đặc lên trước mắt, cũng cạn dần theo nhịp thời gian tưởng chừng chậm chạp. Cô gái lấy động tác đưa cốc cà phê lên miệng và uống từng chút từng chút như một hành động vô thức. Mắt nhìn vào khoảng không đờ đẫn đâu đó, nghe buồn thảm như khi nghe một tiếng quạ kêu giữa chiều mùa đông. Ngày mưa có bao giờ là ngày vui?

Bắt đầu có những hạt nước bám vào tấm kính trước mặt cô. Trời đã đổ mưa.

Cô gái mang bó hoa màu trắng đứng lên, một bàn tay mang theo cốc cà phê phía đối diện ra phía cửa, không quên ngoái nhìn và cúi chào trước nụ cười của ông chủ quán.

Cô gái mang bó hoa màu trắng đi về phía bên kia đường.

Cổng sắt kêu lên như lạnh.

Cây cổ thụ chẳng có vẻ già đi, cũng không thể trẻ thêm, chỉ thấy lá đang đỏ lên dưới chân cô gái và cành vẫn khẳng khiu vươn dài như những ngón tay thiếu nữ đã chết. Cốc cà phê trên tay cô cũng đã nguội. Và bên cạnh cây cổ thụ là một cây thánh giá. Mưa vẫn đang phủ lên cô, cốc cà phê, cây cổ thụ và cây thánh giá.

Cô gái chậm rãi nghiêng cốc cà phê, nhấp một ngụm thấy đắng đắng, mà lâng lâng; rồi sau đó cho cà phê chảy từ trên đỉnh cây thánh giá đến vơi nửa cốc, nửa cốc còn lại cô rải trên cỏ, phần cỏ ngay sau cây thánh giá.

Hôn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay phải.

Thì thầm…

“Những ngày mưa thế này, chẳng ai biết là em rất nhớ anh.”

“Em nhớ anh lắm!”

... cô đến và thả hồn theo mưa.

Cô xoay người, vung tay ném mạnh chiếc cốc thủy tinh vào thân cây cổ thụ. Tiếng thủy tinh vỡ òa trong tiếng mưa ướt át. Chiếc cốc vỡ hằn lên trên nét sần sùi thân cây cổ thụ một vết rách. Nếu tìm quanh đó, hẳn thế nào người ta cũng tìm ra bảy vết rách khác như thế.

Cô gái trong bộ quần áo đen mảnh khảnh bước đi không run rẩy qua những ngôi mộ không người quen, đẩy cổng nghĩa trang hoen rỉ kêu lên như run rẩy, bước sang bên kia đường.

Tiếng chuông lại leng keng, không gian ấm áp ánh nến vàng nồng lại hiện ra, ông chủ quán nhìn cô tóc đẫm nước, đôi mắt tròn mở to vẻ gì đó vừa thương, vừa cảm thông, vừa day dứt…

“Chào bác cháu về.”

Ông chủ quán khẽ gật đầu. Sau tiếng chuông cửa leng keng, ông biết cô gái đã bước ra ngoài mưa, nhắm mắt thầm cảm ơn con trai đã yêu người con gái như thế.

Nước mưa thấm đẫm hàng lông mi trên ánh mắt màu ngọc. Phố lạnh chỉ mình cô đi, gió bấc mưa phùn.

“Nếu tai nạn đó là không thật, ngày hôm nay của bảy năm trước, em đang được anh cầu hôn…”

“Em nhớ anh, nhiều lắm”Có ai phân biệt được nước mắt và mưa?


Thứ Hai, 4 tháng 8, 2008

Con trai khóc....




Con trai khóc đâu có gì lạ ^^


Con trai cũng khóc như con gái thôi nhưng khóc về vấn đề gì và tại sao thì nhiều nàng vẫn luôn thắc mắc.

1. Đậu đại học, con trai cầm giấy báo mà mắt cứ rưng rưng. Con trai nghĩ về ba mẹ, nghĩ về số tiền ít ỏi của ba từ viêc chạy xe ôm, nghĩ về từng đồng bạc cắc mà mẹ kiếm được với bó rau ngòai chợ. Gịot nước mắt hạnh phúc và thỏa mãn khi đã làm được điều mà gia đình ao ước. Khóc vì sung sướng, khóc vì từ nay thằng con trai nhỏ bé ngày nào giờ đã lớn, sắp là sinh viên rồi chứ chẳng chơi.

2. Chia tay một thằng bạn thân lên đường du học, con trai cũng cảm thấy xót xa vì từ nay mình không còn cùng chung nó đá bóng với lũ bạn trong xóm, không còn cãi nhau vì mấy nhân vật game online, không còn học chung nhóm mỗi khi mùa thi đến. Con trai cố gắng kiềm chế, chỉ khi thằng bạn thân đi khuất con trai mới lén chùi nước mắt. Con trai vẫn có tình cảm đó chứ, khóc vì xa một đứa bạn cũng nên lắm mà!

3. - Uhm! Mình chia tay…

Con trai đau khổ nhìn con gái. Con gái lặng lẽ quay đi. Vậy là kết thúc một mối tình dài sau 2 năm quen nhau. Nàng chia tay vì năm nay là năm cuối cần chú tâm vào việc học. Con trai buồn nên...khóc! Thằng bạn thân an ủi, con trai giận lẫy: ”Mặc tao!”. Cũng có đôi lúc cần khóc để vơi đi một nỗi buồn lắm chứ! Có lẽ sau khi khóc con trai sẽ quên được hết những gì đã qua, tự tin bước vào cuộc sống mới không có “ấy” kề bên chứ không ủ rũ như một thằng thất tình, vậy thì khóc có gì là sai!

Con trai khóc, nghe cũng hơi lạ nhưng nào ai cấm con trai khóc? Con trai cũng có quyền khóc như ai kia mà thôi. Vì một lẽ đôi lúc trái tim con trai cũng phảu yếu mềm vì một chuyện gì đó. Và việc khóc là liều thuốc tốt nhất để giải tỏa. Anh bạn B(trường HV) chia sẻ:”Mình đã khóc trong một lần đi thăm các trẻ em mồ côi vào ngày 1/6. Dường như nhiều người có quan niệm sai lầm và cho rằng con trai mà khóc thì hèn lắm nhưng theo mình thì khác, con trai cũng có quyền khóc. Miễn sao lí do bạn khóc là chính đáng, được mọi người đồng tình là nhất rồi!”.

Tuy nhiên, cũng có nhiều chàng trai chỉ vì thất bại một chút đã khóc ngon lành hay khi bị từ chối một tình yêu đã khóc một cách yếu đuối. Tại sao thế? Thất bại là mẹ thành công mà và việc khóc lúc này chẳng giải quyết được gì, hãy dành nước mắt cho chuyện khác đáng để... khóc hơn.

Cô bạn L (trường TV) có cái nhìn về việc con trai khóc như sau: ”Mình vẫn ủng hộ việc con trai khóc, không có gì là lạ khi con trai cũng cần có những lúc biểu hiện tình cảm thật của mình. Bạn trai mình cũng đã từng khóc vì mất một đứa bạn, mình vẫn ủng hộ và xem anh ấy là một người sống có tình cảm. Mình trân trọng những giọt nước mắt ấy!”.

Khi con trai khóc thì luôn có một lí do chính đáng nào đó và việc ấy được con gái ủng hộ hết mình. Khóc vì thương ba mẹ làm việc vất vả lo cho mình, khóc vì cảm động trước một số phận, khóc vì tình bạn - điều đó nên lắm chứ! Không ai có quyền cấm con trai khóc và chính những giọt nước mắt thật ý nghĩa của con trai đôi khi lại rất có giá trị đấy!

Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2008

Nếu Lúc Trước Em Đừng Tới

Gío thật vô tình khi đã mang Em ra đi , Em đã nhẹ nhàng đến bên Anh và rời xa Anh cũng thật bất ngờ.Mới đây thôi trong Anh còn tràn đầy bao kỉ niệm về Em ,về tình yêu của hai đứa, thế mà trong giây phút này Anh không khỏi bàng hoàng khi nhận ra Anh đã để Em tuột ra khỏi vòng tay...


Chàng Trai Và Cô Gái




  1. Chàng Trai Và Cô Gái

    Cô gái và Chàng trai chơi với nhau từ nhỏ, và khi lớn lên một chút, tình bạn của họ chuyển thành tình yêu, nhưng bố mẹ hai bên không đồng ý . Rồi Chàng trai nhận được một học bổng du học. Sợ tình yêu sẽ ảnh hưởng đến việc học của Chàng trai, bố mẹ cậu tìm đến Cô gái, yêu cầu cô tránh mặt Chàng trai. Nghĩ đến sự nghiệp của Chàng trai nên Cô gái đồng ý . Chàng trai cực kỳ suy sụp. Vài ngày sau, Cô gái nghe chị gái Chàng trai nói rằng cậu đã tới London... Nhiều tháng trôi qua, Cô gái không nhận được tin gì từ Chàng trai. Đôi khi, không chịu nổi nữa, cô gọi điện cho chị gái Chàng trai để hỏi thăm. Chị Chàng trai nói rằng cậu vẫn khỏe mạnh, học giỏi và đã có bạn gái mới. Cô gái cảm thấy mọi thứ như đều đảo lộn, dù biết đó là điều tốt nhất của Chàng trai. Cô cố quên Chàng trai, nhưng ko thể. Cô gái trở nên tuyệt vọng, mệt mỏi và hay khóc ... Một đêm, khi Cô gái đang khóc, thì có tiếng chuông điện thoại. Đầu dây bên kia là tiếng của Chàng trai : - Cô bé, đừng khóc. Anh sắp về nhà rồi, chờ anh nhé ! Chỉ được có thế, rồi Chàng trai vội vã gác điện thoại .

    Đêm hôm đó, Cô gái nằm mơ thấy Chàng trai. Họ gặp nhau ở khu công viên trước đây hai người thường đến chơi. Chàng trai nói rằng cậu rất vui được gặp lại Cô gái, rằng cậu không hề có bạn gái mới. Nhưng trước khi Cô gái kịp hỏi gì thì Chàng trai đã biến mất.

    Sáng hôm sau, Cô gái vội vã gọi điện cho chị của Chàng trai, kể lại mọi chuyện và hỏi có phải Chàng trai sắp về không .Chị gái Chàng trai chợt òa khóc: - Xin lỗi em, tất cả là do chị nói dối đấy. Em trai chị đã mất cách đây 6 tháng, nó bị tai nạn ô tô... Nó từng nói là nó không chịu được khi thấy em buồn ..... Chị đã nghĩ là có thể nói dối để em quên nó đi.... Cho dù Cô gái khẳng định một ngàn lần rằng đêm hôm trước, Chàng trai đã thật sự gọi điện về cho cô, thì chị gái Chàng trai vẫn khăng khăng rằng đó chỉ là do cô tưởng tượng và sự thật là Chàng trai đã mất rồi . Nhưng Cô gái không tin. Cô tin rằng Chàng trai sẽ gọi điện lần nữa.

    Và đúng như thế, khoảng bằng giờ đêm trước, điện thoại reo. Cô gái nhấc máy ngay lập tức. Lần này, Chàng trai nói nhiều hơn, rằng cậu chưa bao giờ quên Cô gái, rằng cậu không ở cạnh Cô gái được, nhưng họ vẫn có thể nói chuyện qua điện thoại như vậy.
    - Anh đã sửa điện thoại rồi à ? - Mẹ Cô gái hỏi bố cô như vậy khi ông vừa bước vào nhà . - Em thấy con gái nói chuyện điện thoại với ai đó suốt đêm hôm qua. - Em làm sao thế ? - Bố Cô gái lắc đầu khó hiểu - Anh đã sửa điện thoại đâu, máy vẫn hỏng mà !

    Câu chuyện thật buồn, nó nhắc chúng ta nếu chúng ta yêu thương một người, hãy biết trân trọng khi bạn còn có thể. Bởi không ai nói trước được tương lai, đừng bao giờ để mình phải hối hận vì mình đã không đủ quan tâm, không đủ yêu thương, hoặc không đủ can đảm để vượt qua những khó khăn, để giữ những gì mình yêu quý...




Tree, Leaf & Wind

Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó… đầu tiên hãy yêu người đó trước đã.
Cây
Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ 1 cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với 5 cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có 1 người tôi rất mến, rất mến nhưng lại ko có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài,không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…

Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “ cứ tự nhiên” trước khi chạy đi.Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ …và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn 1 tiếng

Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn ko phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình

Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.

Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một ngừời con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.

Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?

Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó, nó nói “ lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại”

Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình ko thể có – Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác
Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh ấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi 1 tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn…cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.

Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??
Gió
Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khỏang 1 tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.

Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi

“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu”
“Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây”
Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy “ em đang làm gì vậy, sao em ko nói gì hết vậy”, cô ấy nói “ Đầu của em đau lắm” “hả?” “đầu em đau lắm” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng….và từ hôm đó…chúng tôi là một cặp

Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?...
(Theo :Thaỏ Nguyên Tình Yêu)

Somethings about love....


Tình yêu chỉ đến với những người vẫn còn niềm tin khi đã từng bị thất vọng. Nó chỉ đến với những người vẫn còn muốn yêu khi họ đã từng bị tổn thương. Chỉ cần thời gian một phút thì bạn đã có thể cảm thấy thích một người. Một giờ để mà thương một người. Một ngày để mà yêu một người. Nhưng mà bạn sẽ mất cả đời để quên một người.Chính vì thế mong bạn đừng bao giờ đi yêu một người chỉ vì bề ngoài diện mạo đẹp đẽ của họ tại vì cái đẹp đó rất dễ bị phai tàn. Và đừng bao giờ yêu người ta chỉ vì tiền tài danh vọng, tại vì những cái đó đều sẽ tan theo mây khói. Bạn hãy chọn một người mang lại được nụ cười trên môi của bạn tại vì chỉ có nụ cười mới có đủ quyền lực xua tan màn đêm u tối trong bạn.
Bạn hãy chọn một người mà muốn những thứ tốt nhất đến với bạn và sẵn sàng để sự vui vẻ của bạn trên hết mọi thứ, trên cả sự vui vẻ của chính mình. Bạn hãy chọn người mà bạn có thể cùng tâm sự, chia sẻ niềm vui với nỗi buồn, sẵn sàng ôm bạn vào lòng khi cần thiết và hoàn toàn hiểu rõ tất cả về bạn và những gì bạn muốn. Bạn hãy chọn người mà chịu bỏ hết tất cả thời gian quý báu của họ để đến với bạn và không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì ngoại trừ được nghe lời nói dịu dàng của bạn và làm một nơi nương tựa tốt nhất khi bạn cần đến.

Tình yêu bắt đầu từ một nụ cười, chớm nở bằng một cái hôn và cảm nhận được từ những cái ôm ấp dịu dàng. Một tình yêu thật sự không thể xây dựng từ những mâu thuẫn đổ vỡ của quá khứ mà phải bằng những gì trong sáng ở tương lai. Bạn nên hướng nhìn thẳng về phía trước chứ đừng bao giờ ngoái nhìn lại dĩ vãng. Bạn sẽ không thể nào tiếp tục sống vui vẻ nếu như bạn không chịu bỏ qua những đau đớn từng xảy đến trong đời.Bạn nên có nghị lực để làm những gì bạn cảm thấy là đúng và tốt cho những người bện cạnh bạn, nhất là chính bản thân bản. Nếu bạn để cho một mối tình không vui vẻ luôn níu kéo bạn thì bạn sẽ càng bị nhiều đau khổ, tan nát con tim và cay đắng của sự chia tay. Chính vì những thứ nói trên, bạn đừng bao giờ ngần ngại nói lên những gì bạn đang suy tư và những gì đang đến trong lòng bạn. Những lời nói mà không thể nói được, lúc nào cũng mang đến những bất hạnh cho chính bản thân. Những lời không nói đó có một lực rất mạnh mẽ và nó sẽ làm ảnh hưởng đến bạn rất nhiều nếu bạn không nói ra. Có những lúc trong cuộc sống khi bạn thật sự nhơ nhung một người và chỉ muốn lấy người đó ra khỏi giấc mơ và mong muốn có thể ôm lấy họ trong thực tại. Bạn hãy mơ những gì bạn muốn mơ và đi tới những chỗ nào bạn muốn tới. Bạn hãy làm những gì bạn muốn làm, tại vì bạn chỉ có một cuộc đời và một lần cơ hội để làm những gì bạn muốn.


Bạn nên nhớ lúc nào cũng phải đặt bản thân mình vào vị trí của người khác. Nếu như những gì làm hoặc nói đó sẽ làm tổn thương đến bạn thì bạn phải biết rằng nó cũng sẽ làm tổn thương đến người đó. Một lời nói tế nhị cũng có thể dẹp được những cuộc tranh luận (tranh cãi lớn) , một lời tàn nhẫn có thể làm tan nát một đời người, một lời nói hợp thời có thể làm dịu những căng thẳng và một lời nói yêu thương có tác dụng chữa lành một vết thương. Niềm vui không phải gồm toàn những điều đẹp nhất trong cuộc sống nhưng phải tạo thành từ tất cả những điều xảy ra trong thời gian dài và với tiến trình của nó.Niềm vui chỉ chờ đợi những người đã từng khóc, những người đã từng thương tâm và những người đã từng tìm kiếm, tại vì chỉ có những người đó mới biết từng yêu quý trong niềm vui của mình và của những người bên mình.


Bạn sẽ cảm thấy rất đau khi bạn thât sự thương yêu một người mà người ấy lại không yêu bạn. Nhưng cái ấy còn chưa đau bằng nếu bạn thật sự thương yêu một người nhưng lại không có can đảm để nói cho người đó biết. Có thể là Thượng Đế, ngài muốn chúng ta quen trước những người mà không phải thuộc về mình trước khi cho mình gặp được “người bạn trăm năm” để cuối cùng mình sẽ biết quý trọng người đó hơn.Nhưng bạn hãy nên nhớ rằng trên đời sẽ không có một ai có thể biết được “người bạn trăm năm” của mình sẽ là người như thế nào? Có thể bạn đã gặp được người đó nhưng vì sự rụt rè nhút nhát không dám nói của bạn sẽ làm bạn mất đi cái người lý tưởng đó.
Bạn sẽ không thể ngờ được nhiều khi người đó cũng có những tình cảm như bạn nhưng còn đang chờ đợi bạn ngỏ lời. Bạn nghĩ thử coi, bạn đã tìm được một người trần quý nhất thì người thiệt thòi nhất chính là bạn mà thôi. Nhưng mà thật sự cái buồn thảm nhất chính là khi bạn đã tìm được ngươi tình trong mộng của bạn rồi nhưng để tới cuối cùng mới phát hiện ra rằng người đó lại không có duyên phận với bạn và bạn không còn đường chọn lựa nào khác hơn là đành phải xa nhau. Cái đó là một điều đau khổ nhất nếu xảy ra trong đời bạn.Cuối cùng hãy yêu quý những gì bạn đang có và đừng nên vì những giận hờn nhỏ nhặt nàp để rồi dẫn đến cuộc chia tay không nguyên cớ. Hãy thương yêu và tôn trọng lẫn nhau vì trong đời người, tình yêu có khi chỉ đến có 1 lần mà thôi.


Có thể bạn sẽ nghĩ đến sự thất bại khi nghĩ về cuộc tình đã qua, nhưng nó lại chính là bài học cho bạn khi tìm đến một tình yêu mới. Trong trò chơi tình yêu, vấn đề không phải ai là kẻ thắng cuộc hay thua cuộc. Điều quan trọng của Tình yêu mà bạn cần biết đó là khi nào bạn nên giữ lại hay thời điểm nào nên để nó ra đi !


Chỉ khi bạn thật sự mong muốn ai đó được hạnh phúc, thậm chí hạnh phúc đó không phải dành cho bạn, bạn mới hiểu rằng bạn đã yêu người đó thật sự mất rồi. Mọi việc bạn làm đều dành cho điều tốt đẹp nhất. Vậy khi người bạn yêu không dành chút tình yêu nào cho bạn, đừng ngại ngần mà không đến với người khác nữa - đơn giản - vì bạn sẽ không bao giờ biết tình yêu là gì nếu không thử nó. Bạn sẽ không tự nhiên yêu ai được trừ khi chính bạn phải mạo hiểm với tinh yêu. Tình yêu luôn phải giằng xé với niềm đau. Nếu bạn chưa từng đau đớn ư? Thế thì bạn sẽ chẳng học được thế nào là yêu đâu. Tuy vết thương bởi tình yêu không phải lúc nào cũng làm bạn đau đớn. nhưng nỗi đau vẫn còn đó ....để thử thách bạn, .... để giúp bạn trưởng thành hơn.

Đừng tìm kiếm Tình yêu, hãy để Tình yêu tìm ra bạn. Điều đó giải thích tại sao ta gọi " ngã vào tình yêu " ....bởi vì bạn cũng không thể tự buộc mình ngã được. Chỉ đơn giản là bạn bị ngã thôi. Bạn cũng không thể nói rằng đã đọc xong quyển sách nếu bạn chưa kết thúc từng chương một. Còn muốn đọc tiếp tục ư? Thì bạn đành phải để lại những gì đã qua khi muốn lật sang trang mới mà thôi . Tình yêu không bị bào mòn bởi do mỗi sự đổ vỡ hay bởi hạnh phúc. Đó là một cuộc phiêu lưu tình ái suốt trọn đời ta luôn phải học hỏi, khám phá và vươn lên. Điều trớ trêu lớn nhất của Tình yêu là ta lại để nó ra đi đúng lúc ta nên giữ lại hay lại cố níu kéo thay vì nên để nó ra đi. Ta mất đi một người chỉ khi số phận đã sắp đặt ta phải gặp người khác - người có thể yêu ta thậm chí hơn cả chính ta yêu bản thân ta. Khi bị vấp ngã trong tình yêu , nên có thời gian để hàn gắn vết thương lòng và sau đó ta lại bắt đầu tiếp tục " leo lên lưng ngựa ". Nhưng bạn đừng bao giờ tái phạm sai lầm : cưỡi lại một con ngựa giống con ngựa cũ đã đá ngã bạn lúc ban đầu.

Yêu là mạo hiểm vì có thể bị từ chối. Sống là rủi ro với cái chết. Hy vọng là liều lĩnh với sự thất bại. Nhưng không mạo hiểm thì đã là thất bại rồi vì trong cuộc sống điều nguy hiểm nhất là không thử thách điều gì . Để đạt được cái kế tiếp, bạn phải dám mạo hiểm với những gì liên quan. Để bộc lộ cảm xúc là chính bạn đang nói lên sự thật. Thử thách trong tình yêu chính là bạn yêu mà có thể không được đáp trả. Làm thế nào để định nghĩa Tình yêu : vấp ngã nhưng không suy sụp, kiên định nhưng không cố chấp, chia sẻ và công bằng, đồng cảm và không đòi hỏi, tổn thương nhưng đừng bao giờ giữ lại nỗi đau.

Tình yêu là con dao. Nó đâm nát con tim hay có khi nó khắc sâu vào tim ta những vết khắc diệu kỳ và sẽ theo ta đến cuối đời. Tình yêu là một cảm giác tuyệt vời nhất. Nó có thể truyền cảm hứng và đem đến cho bạn niềm vui sướng và sức mạnh.

(STam)





Copyright 2012 Tin Tức Quân Sự - Blog tin tức Quân Sự Việt Nam
 
Lên đầu trang
Xuống cuối trang