Tin Quân Sự - Blog tin tức Quân sự Việt Nam: 28 tháng 4 2013

Paracel Islands & Spratly Islands Belong to Viet Nam !

Quần Đảo Hoàng Sa - Quần Đảo Trường Sa Thuộc Về Việt Nam !

Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2013

>> Đánh hay không đánh Iran ?

Đánh hay không đánh Iran đang là vấn đề tranh cãi giữa Mỹ và Israel. Để ngăn chặn khả năng tấn công của Israel, Mỹ đã quyết không cung cấp cho đồng minh này một thứ vũ khí bí mật là bom phá boongke.

>> Chiến tranh thế giới thứ 3 xảy ra nếu Mỹ đánh Iran
>> Israel "không hề ngán" Iran

Nhân chuyến thăm tới Israel mới đây của Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Chuck Hagel, Mỹ và Israel đã công bố một hợp đồng vũ khí trị giá nhiều tỷ USD. Theo đó, Mỹ sẽ bán cho Israel phiên bản tên lửa diệt radar mới nhất, máy bay tiếp nhiên liệu KC-135, các hệ thống radar tiên tiến dành cho máy bay chiến đấu cũng như một số máy bay V-22 Osprey.

Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Chuck Hagel tuyên bố đây là các loại vũ khí mới của Mỹ và tiên tiến nhất trong khu vực. Khi được hỏi về ý nghĩa của hợp đồng này, ông Chuck Hagel đã úp mở khi khẳng định đây là thông điệp rõ ràng đối với Iran.


Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Chuck Hagel (trái) trong chuyến thăm Israel mới đây

Tuy nhiên, giới chuyên gia đã phát hiện ra một “khiếm khuyết” quan trọng trong hợp đồng này là sự vắng mặt của bom phá boongke.

Đây là loại vũ khí mà Israel luôn khao khát có được nhằm đảm bảo chắc thắng cho một chiến dịch quân sự chống Iran.

Mỹ hiện đang sở hữu loại bom xuyên boongke lớn nhất thế giới là GBU-57 do Boeing chế tạo. Bom dài 6,2 m, đường kính 0,8 m và nặng xấp xỉ 14 tấn. Ngoài GBU-57, Mỹ còn có sát thủ boongke nổi tiếng khác là GBU-28. Tuy nhiên, loại này chỉ nặng 2,3 tấn.


Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Bom xuyên bê tông GBU-57 của Mỹ

Hiện không quân Mỹ sở hữu khoảng 20 quả GBU-57 và sẽ trang bị cho máy bay ném bom B-2. Mỗi chiếc B-2 có thể mang 2 quả GBU-57 để xâm nhập sâu vào bên trong lãnh thổ đối phương và tấn công các hầm ngầm sâu dưới lòng đất.

Bom GBU-57 được điều khiển bằng hệ thống GPS, đảm bảo độ chính xác tuyệt đối và có thể đánh trúng mục tiêu nằm trong boongke ở độ sâu từ 8-60 m trong lòng đất. Giới chuyên gia quân sự Mỹ đánh giá đây là loại bom duy nhất có thể phá hủy các cơ sở hạt nhân của Iran vì hầu hết chúng được đặt sâu trong lòng núi đá.


Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Bom xuyên bê tông GBU-28

Israel hiện cũng sở hữu một số loại bom xuyên bê tông, song không thể đe dọa tới các mục tiêu hạt nhân của Iran. Thiếu bom xuyên bê tông của Mỹ, các đòn tấn công đường không của Israel chỉ có khả năng gãi ngứa cho các cơ sở hạt nhân của Iran. Lựa chọn duy nhất còn lại của Israel là tấn công Iran bằng bộ binh, một lựa chọn đầy mạo hiểm và khó có tính khả thi.

Giới phân tích cho rằng Mỹ không bán cho Israel loại bom phá boongke, chìa khóa quan trọng để tấn công Iran, vì Mỹ không muốn xảy ra một cuộc chiến ở khu vực Trung Đông trong thời điểm hiện nay. Việc Israel phát động một cuộc chiến chống Iran sẽ kéo theo nhiều vấn đề đối với Mỹ cũng như các nước đồng minh của Mỹ tại Trung Đông. Khi bị dồn vào chân tường, Iran có thể sẽ tấn công trả đũa vào bất kỳ mục tiêu nào có thể và gây ra các hậu quả khôn lường.

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Máy bay ném bom B-2 của Mỹ

Một lý do khác khiến Mỹ không muốn bán loại bom phá boongke cho Israel là vì Mỹ không thể bán các phương tiện mang loại bom này cho Israel. Bom phá boongke GBU-57 của Mỹ nặng gần 14 tấn. Hiện có hai loại máy bay có thể mang được loại bom này là B-52 và B-2, cả hai Israel hiện không có. Nếu bán bom GBU-57, Mỹ sẽ phải bán cả máy bay cho Israel. Trong trường hợp Israel sử dụng máy bay và bom do Mỹ bán cho để tấn công Iran, Mỹ sẽ không khỏi bị liên lụy.

Ngoài ra giới phân tích cho rằng Mỹ hiện vẫn đang “cầu giờ” để tìm kiếm một giải pháp ngoại giao. Lý do để Mỹ hy vọng là cuộc bầu cử tổng thống Iran vào tháng Sáu tới với khả năng nước Cộng hòa Hồi giáo này sẽ có một Tổng thống mới thay đổi theo hướng Mỹ mong muốn.

Tuy nhiên, việc Mỹ không bán bom xuyên boongke cho Israel chỉ là bước trì hoãn trước mắt. Cả Mỹ và Israel đều có những nước đi riêng nhằm chuẩn bị cho một hành động quân sự chống Iran.


Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Kịch bản Israel có thể không kích vào các cơ sở hạt nhân của Iran

Chuyên gia Anthony Cordesman thuộc Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược và Quốc tế ở Washington nhận định: "Thực tế, Israel đang là mối đe dọa hiện hữu nghiêm trọng hơn nhiều đối với Iran, chứ không phải Iran có thể đe dọa Israel trong tương lai gần".

Không loại trừ trường hợp Israel bất chấp áp lực từ phía Mỹ sẽ tiến hành một cuộc tấn công quân sự chống Iran. Khi đó, nhiệm vụ mà Israel phải giải quyết là hạ gục ngay lập tức khoảng 2.000 mục tiêu, bao gồm các cơ sở hạt nhân, các căn cứ quân sự và tên lửa, và các hệ thống phòng không.

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
F-15I, một trong những loại vũ khí Israel có thể sử dụng để không kích Iran

Về phía Mỹ, việc nước này vẫn đang lưỡng lự trước khả năng can thiệp quân sự chống Syria cho thấy Mỹ có thể sẽ dồn toàn lực cho một cuộc chiến chống Iran trong tương lai không xa. Nhà cựu đàm phán hàng đầu của Mỹ Aaron David Miller mới đây cho rằng việc đứng ngoài cuộc khủng hoảng Syria sẽ cho ông Obama sự linh hoạt và nhiều lựa chọn hơn trong vấn đề Iran.

Giới phân tích đã cảnh báo, một khi các cơ hội đàm phán và giải pháp ngoại giao bị bỏ lỡ, một cuộc chiến tranh quy mô lớn với những hậu quả khủng khiếp nhiều khả năng sẽ nổ ra ở Trung Đông.


(DVO)

>> Nhật khiến TQ ‘rụng rời tay chân’, Châu Á lo ngại

Tại hội nghị Hiệp ước không phổ biến vũ khí hạt nhân tổ chức tại Geneva, Thụy Sĩ ngày 25/4/2013 đã đưa ra Tuyên bố chung có nội dung “nhấn mạnh tính phi nhân đạo của vũ khí hạt nhân, không sử dụng vũ khí hạt nhân trong bất cứ trường hợp nào”, nhưng Nhật Bản, nước duy nhất bị hại bởi vũ khí hạt nhân, đã không ký Tuyên bố này.

>> Xung đột Trung - Nhật và bài học 100 năm
>> Khi tàu khu trục Aegis Nhật Bản và "Aegis Trung Quốc" so găng
Giải thích về điều này, đại diện Chính phủ Nhật Bản là Đại sứ Mari Amano nói: “Tuy bày tỏ tán thành với tính chất phi nhân đạo của việc sử dụng vũ khí hạt nhân, nhưng việc không sử dụng vũ khí hạt nhân trong bất cứ trường hợp nào không phù hợp với chính sách bảo đảm an ninh của Nhật Bản”. Chấm hết.

Rõ ràng, những quốc gia có VKHN thì họ không bao giờ ký vào Tuyên bố này, bởi vì hoặc là vô nghĩa, không ai tin hoặc là họ phải hủy bỏ ngay toàn bộ VKHN, giữ làm gì cái đồ vô dụng, “không được dùng trong bất kỳ trường hợp nào” nhưng tốn kém và vô cùng nguy hiểm đó? Điều này có bao giờ xảy ra không? Xin thưa là không bao giờ.

Rốt cuộc, trong 74 quốc gia ký vào tuyên bố này, đương nhiên là những quốc gia không có và không có khả năng chế tạo được VKHN. Vì thế, tuyên bố của 74 quốc gia này giống như một lời “cầu xin Chúa ban phước lành” mà thôi, không hơn không kém.

Nhưng Nhật Bản thì không, dù không có VKHN. Tại sao? Có 2 lý do.

Trước hết, cho đến lúc này, khối mâu thuẩn Trung Quốc – Nhật Bản có từ quá khứ và hiện tại đã bộc lộ đỉnh điểm và không thể che giấu được nữa. Đó là sự hận thù dân tộc bởi chủ nghĩa dân tộc cực đoan đang thắng thế đẩy lên cao; đó là sự đối đầu về địa chính trị, đia quân sự và địa kinh tế không thể dung hòa bởi tham vọng quá lớn trong sự trỗi dậy của Trung Quốc.

Nhật Bản, một cường quốc kinh tế, nhưng tại sao Trung Quốc lại tỏ ra hung hăng, xem thường, coi như “con gà” muốn giết lúc nào thì giết để dọa “khỉ” Mỹ, trong khi hơn 30 năm nín nhịn, chờ thời, mới đuổi kịp Nhật Bản năm 2010 về GDP?

Đơn giản dễ hiểu là vì Trung Quốc có 2 thứ mà Nhật Bản không có (vì Nhật Bản dựa vào ô của Mỹ và đang bị trói buộc bởi Hiến pháp hòa bình), đó là tên lửa đạn đạo (TLĐĐ) và vũ khí hạt nhân (VKHN).


Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Mục tiêu của tên lửa DF-21C của Trung Quốc đang nhắm tới Nhật Bản, trong khi Nhật Bản có TLĐĐ để nhắm vào Trung Quốc hay không?

Mới đây, một vị tướng Trung Quốc đe dọa sẽ sử dụng VKHN nếu “lợi ích cốt lõi” của Trung Quốc bị uy hiếp, trong khi quần đảo Điếu Ngư/Senkaku đang bị Nhật Bản quản lý, là nơi xảy ra tranh chấp quyết liệt cũng được Trung Quốc cho là “lợi ích cốt lõi”…

Đành rằng trên đất Nhật Bản có căn cứ quân sự của Mỹ, nhưng khi sử dụng đòn hạt nhân hay TLĐĐ, Trung Quốc đâu có dại nhằm vào đó để buộc Mỹ không còn sự lựa chọn nào khác là thực hiện đòn trả đũa. Trung Quốc sẽ nhằm vào chỗ khác trên đất Nhật Bản để Mỹ có thời gian lựa chọn mà “tính toán thiệt hơn”.

Tất cả những điều trên liệu Nhật Bản có biết cái “thiệt, hơn” trong đầu của Mỹ là gì? Và do đó có yên tâm dựa vào “ô hạt nhân” của Mỹ không?...

Với tình thế đó, việc Nhật Bản không ký vào tuyên bố “không sử dụng vũ khí hạt nhân trong bất cứ trường hợp nào” là “đừng có ngạc nhiên”.

Với tình thế đó Nhật Bản không thể ngây thơ để “xin Trung Quốc ban phước lành, đừng dùng đòn hạt nhân, tên lửa tầm xa vào đất Nhật Bản”.

Cuối cùng, Nhật Bản dù bị bại trận trong thế chiến thứ 2, nhưng là một cường quốc kinh tế thứ 2 thế giới suốt hơn nửa thế kỷ qua trong khi Trung Quốc mới đuổi kịp (chỉ về tiêu chí GDP) năm 2010, cho nên Nhật Bản đang tích trữ một nội lực hùng hậu, một “thế năng” rất lớn.

Chẳng hạn như về năng lượng hạt nhân. Theo tiết lộ, kế hoạch của Ủy ban Năng lượng nguyên tử Nhật Bản năm 1990 định ra thì đến năm 2010, Nhật sẽ cung ứng 85 tấn plutonium. Nhưng theo tính toán, lượng plutonium mà Nhật yêu cầu đến năm 2010 nhiều nhất cũng chỉ hơn 20 tấn. Như vậy, đến năm 2010 Nhật sẽ dư thừa hơn 60 tấn plutonium.

Được biết, cứ khoảng 1 tấn plutonium có thể chế tạo được 120 đầu đạn hạt nhân thì Nhật Bản có đủ nguyên liệu chế tạo ra 7200 đầu đạn hạt nhân.

Về kỹ thuật, Nhật Bản có đủ đội ngũ chuyên gia giỏi và nhân viên kỹ thuật trình độ cao, tay nghề chắc trên mọi lĩnh vực chuyên môn liên quan đến nghiên cứu chế tạo VKHN

Nhật Bản đã nghiên cứu thành công máy tính siêu cao tốc, vận hành tốc độ 600 tỉ lần/giây; với loại máy này hoàn toàn có thể mô phỏng thực thử nghiệm nổ hạt nhân giúp cho việc tiếp tục nghiên cứu chế tạo và hoàn thiện VKHN kiểu mới.

Nhật Bản nhanh chóng có thể nắm vững bí quyết vận dụng máy tính tiến hành thử nghiệm nổ hạt nhân phi giới hạn, đồng thời qua đó có thể tiến hành thử nghiệm chế tạo và cải tiến tính năng của đầu đạn VKHN mà không ai biết , không giống như Triều Tiên hay Iran.

Như vậy có thể nói việc Nhật Bản không ký vào tuyên bố “không sử dụng VKHN trong bất kỳ trường hợp nào” (lưu ý là trong khi Nhật Bản không có VKHN) với lời giải thích ngắn gọn nhưng đầy hàm ý đã gửi đến cho các quốc gia có VKHN và quốc gia đòi lăm le sử dụng VKHN, một thông điệp mà chắc rằng không ai có thể nghĩ khác đi, đó là:

“Hãy cẩn trọng với VKHN, sử dụng nó là vô nhân đạo nên đừng đem nó ra dọa nạt nhau. VKHN hay TLĐĐ đối với Nhật Bản là không thành vấn đề. Vấn đề của Nhật Bản là tuyên bố có lúc nào, bao nhiêu và sự hiện đại tiên tiến ở mức độ nào mà thôi”.

Người Mỹ sẽ làm gì? Mỹ chắc là OK, Ixrael hay Nhật Bản có gì là khác nhau với Mỹ, vả lại, đâu phải dễ dàng khống chế được Nhật Bản khi Trung Quốc càng ngày càng hung hăng.

Người dân khu vực châu Á-TBD chẳng thích thú gì việc quốc gia nào cũng sở hữu VKHN, nhưng khi có quốc gia sở hữu VKHN lại tỏ ra hung hăng, bất chấp, đe dọa giáng vào quốc gia không có VKHN thì hết sức thông cảm với Nhật Bản… tuy hết sức lo ngại.

Báo chí Trung Quốc chẳng có bình luận nào sâu vào động thái này của Nhật Bản bởi vì bình luận càng sâu khiến càng “rụng rời tay chân”. Việc ông tướng về hưu La Viện hô hào đòi LHQ “bóp chết tiềm lực hạt nhân của Nhật Bản từ trong trứng” là đã quá muộn. “Trứng” đã đủ lông đủ cánh và chỉ cần một cái nhún chân nhẹ là con đại bàng Nhật Bản tung cánh.

Vấn đề chỉ là thời gian khi nào?

Thủ tướng Nhật Bản, ông Shinzo Abe tuyên bố: "Chỉ trong vòng 2 năm nữa thôi, tương quan sức mạnh quân sự Trung - Nhật sẽ bị phá vỡ triệt để".

Trung Quốc có hiểu điều gì không hay là bất chấp hay là như không nghe thấy để che dấu sự hoảng hốt?

Tại sao Trung Quốc biết thực hiện sách lược “giấu mình, chờ thời”, bắt tay nhún nhường với Mỹ, Nhật Bản để “trỗi dậy” mà Nhật Bản lại không?

Thật ra, sau thất bại trong cuộc tranh thế giới lần 2, hơn ai hết Nhật Bản đã hiểu bài học về thói ngạo mạn, hung hăng, về ý muốn “mặt trời không bao giờ lặn trên đất Nhật”.

Từ những nỗi đau đầy máu và nước mắt khi bị 2 quả bom nguyên tử, nhưng người Nhật đã làm cho cả thế giới phải sững sờ khi họ biết cách để nuốt nước mắt lẫn máu vào trong trái tim câm lặng của mình để bắt tay với người Mỹ.

Hiệp ước An ninh Mỹ - Nhật năm 1951 đã giải phóng cho nước Nhật khỏi mọi gánh nặng chạy đua vũ trang và nước Nhật, đất nước vừa nhỏ (377.600km2) lại vừa chật chội (130 triệu dân – 2005), 4.000 hòn đảo nhưng chỉ có chưa đầy 10% đất đai có thể canh tác, tài nguyên chủ yếu là “động đất và sóng thần” có được vị trí, vai trò như bây giờ khiến thế giới ngưỡng mộ, kính trọng.

Xem ra dù đang còn non nớt nhưng Trung Quốc cũng đang cố tập tễnh đi vào con đường mà Nhật Bản đã đi, đã từng biến mình thành nạn nhân.

Tham vọng quá lớn, khả năng hạn chế, bộc lộ quá sớm Trung Quốc khó có thể vượt qua được “lời nguyền Nhật Bản”.


(Nguồn : Lê Ngọc Thống - DVO)

>> So sánh lực lượng vũ trang Nga - Mỹ

Cách đây không lâu, báo “Bình luận quân sự độc lập” của Nga đã đăng bài “So sánh lực lượng vũ trang Nga- Mỹ“ của tác giả X.Iuferev. Xin được lược dịch để bạn đọc tham khảo.

>> Chiến tranh Nga Mỹ sẽ xảy ra tại Syria?



Trong điều kiện hiện nay khó có thể hình dung là một cuộc xung đột quân sự chỉ giữa hai nước Nga - Mỹ lại có thể xảy ra. Nếu có một cuộc xung đột như vậy thì các quốc gia có chung đường biên giới cũng sẽ bị lôi kéo vào cuộc chiến.

Hơn nữa, Mỹ với tư cách là một nước thành viên NATO có thể trông đợi vào một sự hỗ trợ hoàn toàn, nếu không phải là của toàn khối, thì ít nhất cũng từ một đồng minh Châu Âu chủ chốt là nước Anh. Tuy nhiên, trong phạm vi bài viết này chúng ta hãy chỉ thử phân tích xem quân đội hai nước có gì trong tay để đối đầu nhau.

Các thông tin để so sánh đều lấy từ các nguồn công khai mà bất cứ ai cũng có thể tiếp cận được nếu muốn. Phần lớn các số liệu về số lượng các loại vũ khí và sinh lực là thuộc loại thông tin bí mật, cho nên nếu có được công bố thì thường bị chậm, chính vì thế mà các con số thực có thể ít hơn hoặc nhiều hơn số liệu được dẫn ra dưới đây.


Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Tăng Т-90

Thứ nhất - về quân số

Có thể bắt đầu việc so sánh tiềm lực quân sự của hai cường quốc bằng so sánh dân số của hai nước. Dân số Nga đến ngày 01/01/2013 là 143.347.059 người, dân số Mỹ đến tháng 12/2012 là 314.895.000 người.

Từ các con số trên có thể thấy là trong trường hợp xảy ra chiến tranh toàn cầu thì Mỹ có thể huy động lực lượng nam giới khỏe mạnh cầm vũ khí nhiều hơn so với Nga.

Tiềm lực lực lượng dự bị động viên của Nga được đánh giá vào khoảng 31 triệu người, còn Mỹ là 56 triệu người (nếu tính toàn bộ nam giới từ 17 đến 49 tuổi thì không ít hơn 109 triệu người).

Tuy nhiên, cũng nên hiểu rằng dĩ nhiên là Mỹ không thể huy động toàn bộ lực lượng trên. Để duy trì một quân đội với quân số như vậy sẽ không đủ vũ khí, đạn dược, lương thực, quân trang và dịch vụ hậu cần vận tải sẽ biến thành một địa ngục thực sự.

Nếu tiến hành chiến tranh tiêu hao thì việc bù đắp tổn thất của Mỹ sẽ hiệu quả và kéo dài được hơn nhiều so với Nga. Nga cũng chưa có lực lượng dự bị chuyên nghiệp. Công việc xây dựng lực lượng dự bị động viên chuyên nghiệp hiện mới chỉ đang trong giai đoạn bắt đầu.

Quân số lực lượng vũ trang Nga có thể tăng đến 1 triệu người, trong đó số quân có trong biên chế là 70.000 người, còn khoảng 300.000 là lính nghĩa vụ. Quân đội Mỹ được chuyên nghiệp hóa hoàn toàn với quân số là 1,4 triệu người và có khoảng 1,1 đến 1,3 triệu người là lực lượng dự bị động viên hoặc quân dự bị.

Tất cả họ (lực lượng dự bị động viên và quân dự bị) đều có hợp đồng với Bộ quốc phòng, thường xuyên được tham gia các cuộc tập trận và huấn luyện tác chiến và trong trường hợp cần thiết có thể được gọi vào đội quân thường trực.

Theo học thuyết quân sự “Duy trì vai trò lãnh đạo toàn cầu của Mỹ. Các ưu tiên quốc phòng thế kỷ XXI“ được công bố năm 2012 thì quân đội Mỹ chỉ có thể sẵn sàng tiến hành 01 cuộc chiến tranh quy mô lớn và đồng thời kiềm chế các hành động xâm lược của đối phương ở các khu vực khác nhau trên Trái đất.

Trước đó, Mỹ cho rằng nước này có thể tiến hành đồng thời 02 cuộc chiến tranh quy mô lớn. Xuất phát từ học thuyết trên, có thể thấy trong trường hợp tiến hành một cuộc chiến tranh xâm lược chống Nga, Mỹ có thể sử dụng một phần lớn lực lượng vũ trang của mình.

Thứ hai - trang bị kỹ thuật của lục quân

Lực lượng xung kích chủ yếu của lục quân là xe tăng. Trong trang bị của Lục quân Mỹ đến năm 2012 có 1.963 tăng “Abrams” biến thể M1A2, trong số đó có 588 xe tăng đã hiện đại hóa theo phiên bản M1A2SEP. Ngoài ra, Mỹ còn có khoảng 2.400 tăng M1A1 và khoảng 2.385 tăng M1 đang được niêm cất.


Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Tăng "Abrams" М1А2 biên chế Quân đội Mỹ

Loại tăng hiện đại nhất của Lục quân Nga là T-90. Tất cả có 500 xe tăng loại này với 2 phiên bản là T-90A và T-90AK hiện có trong biên chế.

Điều đó có nghĩa là, nếu chỉ tính những loại tăng hiện đại nhất thì giữa hai bên có một sự cân bằng tương đối.

Ngoài loại tăng trên, đến năm 2010 Lục quân Nga còn có 4.500 tăng T-80 với các biến thể khác nhau đã qua sửa chữa lớn (đại tu).

Hiện tại, các đơn vị và các kho bảo quản còn có khoảng 12.500 tăng T-72 nhiều biến thể khác nhau.

Như vậy, chỉ cần 1/3 tất cả các loại xe tăng nói trên được đưa vào sử dụng thì số lượng cũng đã vượt số tăng của Mỹ. Nếu tính đến việc Mỹ không thể triển khai toàn bộ số xe tăng đang có để chống Nga thì ưu thế số lượng của Nga là tuyệt đối. Tính tổng số thì ưu thế về tăng của Nga sẽ vượt Mỹ ít nhất 2,5 lần.

Trong trang bị của Lục quân Mỹ còn có khoảng 6.500 xe chiến đấu bộ binh “Bradly”, còn Nga có khoảng 700 xe chiến đấu bộ binh BMP-3, 4.500 BMP-2 và gần 8.000 BMP-1.

Nga có khoảng 4.900 xe vận tải bọc thép từ BTR-70 đến BTR-80A. Dự định đến năm 2020 tất cả các xe vận tải bọc thép sẽ được hiện đại hóa và nâng cấp lên thành BTR-82A (AM).

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Pháo tự hành МСТА-С

Bộ đội đổ bộ đường không Nga sở hữu 1.500 xe chiến đấu đổ bộ tất cả các biến thể và khoảng 700 BTR-D (xe vận tải bọc thép dành cho lính đổ bộ đường không – ND). Quân đội Mỹ sở hữu số lượng xe vận tải bọc thép lớn hơn nhiều- tới gần 16.000 chiếc.

Một trong những thành tố quyết định thắng lợi của các chiến dịch trên bộ vẫn là các đợt pháo bắn chuẩn bị. Hiện nay Lục quân Mỹ có khoảng 2.000 pháo tự hành và 1.500 pháo xe kéo.

Lục quân Nga, theo số liệu năm 2010, có hơn 6.800 pháo tự hành và 7.500 pháo xe kéo. Trong số đó có 4.600 khẩu là pháo 122 mm D-30 sẽ được đưa ra khỏi trang bị cuối năm 2013.

Ngoài ra, Nga còn có gần 3.500 dàn pháo phản lực bắn dàn, trong khi đó Lục quân Mỹ chỉ có khoảng 830 dàn pháo kiểu này.

Như vậy, về mặt lý thuyết Quân đội Nga có ưu thế về pháo tự hành so với Mỹ là 3,4 lần, pháo xe kéo là 5 lần (sẽ là 1,9 lần sau khi thanh lý pháo D-30), còn về pháo phản lực bắn dàn thì Nga hơn Mỹ 4,2 lần.

Tuy nhiên, theo biên chế trực tiếp của các lữ đoàn và các căn cứ quân sự thì trong lực quân Nga chỉ có 2.500 xe tăng. Để khẳng định điều này không khó khăn lắm và chỉ cần làm một phép tính đơn giản. Trong Lục quân Nga chỉ có 4 lữ đoàn tăng độc lập, mỗi lữ đoàn được trang bị từ 91 đến 94 tăng chiến đấu cơ bản. Lục quân Nga cũng có 30 lữ đoàn bộ binh cơ giới, mỗi lữ đoàn có 01 tiểu đoàn tăng với 41 chiếc. Các xe tăng còn lại hiện nằm tại các kho niêm cất và sửa chữa phương tiện kỹ thuật quân sự. Tình hình đối với pháo binh cũng tương tự như vậy.

Ngoài xe tăng và các loại xe thiết giáp nói trên, Lục quân 2 nước có một số lượng lớn các máy bay lên thẳng. Lục quân Mỹ có 2.700 máy bay lên thẳng chiến đấu. Lục quân Nga có ít hơn- 1.368 chiếc (ít hơn 2 lần).

Thứ ba - về không quân

Không quân Mỹ thực sự là một lực lượng đáng gờm, nếu tính theo số lượng máy bay chiến đấu thì Không quân Mỹ đứng đầu thế giới.

Trong thành phần của các đơn vị thường trực (năm 2011) lực lượng này có 144 máy bay ném bom chiến lược (66 B-1, 20 B2 và 58 B-52), 297 máy bay cường kích A-10, 1.629 máy bay tiêm kích (471 F-15, 968 F-16, 179 F-22, 11 F-35).

Cần ghi nhận rằng Mỹ là nước duy nhất trên thế giới có máy bay tiêm kích thế hệ 5 (máy bay F-22 Raptor). Ngoài ra, Hải quân Mỹ (số liệu năm 2008) cũng có 867 máy bay tiêm kích - cường kích F/A-18. Tổng cộng số lượng các máy bay chiến đấu (không tính máy bay dự trữ) – 2.937 chiếc.

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
F-22 Raptor

Thành phần của Không quân Nga được giữ bí mật, điều đó có nghĩa là những số liệu dẫn ra dưới đây có chỗ nào đó không chính xác. Lực lượng thường trực của Không quân Nga có 80 máy bay ném bom chiến lược (16 Tu-160, 64 Tu-95MS), 150 máy bay ném bom tầm xa Tu-22M3, 241 máy bay cường kích Su-25, 164 máy bay ném bom chiến trường Su-24M và M2, 26 máy bay ném bom chiến trường Su-34.

Không quân tiêm kích có tổng cộng 953 máy bay (282 MiG-29, 252 MiG-31, 400 Su-27, 9 Su-30 và 10 Su- 35S. Tổng cộng số lượng máy bay chiến đấu của Không quân Nga là 1.614 chiếc (con số tương đối). Như vậy, không quân của đối phương (Mỹ) có ưu thế gấp 2 lần về số lượng.

Tuy vậy, có một thực tế là hiện nay Không quân Nga đang tích cực hiện đại hóa và tái trang bị. Số lượng máy bay chiến đấu hiện đại sẽ nhanh chóng tăng lên, sẽ đưa vào trang bị máy bay thế hệ 5 của Nga – PAK FA (máy bay của không quân chiến trường trong tương lai).

Không những thế, nếu căn cứ vào các khả năng của mình thì Su-35S trên thực tế không thua kém gì các máy bay thế hệ 5 (của Mỹ) và Không quân Nga đã lên kế hoạch sở hữu ít nhất là 48 chiếc máy bay loại này. Đến năm 2012, một nửa sô máy bay Su-27 đã được hiện đại hóa lên phiên bản Su-27 SMZ, và về thực chất thì nó đã là một loại máy bay khác và hoàn toàn có thể tác chiến ngang ngửa với tất cả các loại máy bay thế hệ 4. Các máy bay tiêm kích- đánh chặn MiG-31 cũng đang được nhanh chóng hiện đại hóa.

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Su-35S

Ngoài những yếu tố trên, Không quân Nga còn có một con bài rất lợi hại. Các tên lửa có điều khiển lớp “không đối không” hiện có trong trang bị của Không quân Nga có cự ly bắn xa nhất so với tất cả các loại tên lửa cùng loại hiện có.

Tên lửa R-37 mà máy bay tiêm kích đánh chặn MiG-31BM và máy bay tiêm kích Su-27, Su-35 được trang bị có thể tiêu diệt mục tiêu ở cự ly tới 300 km! Không chỉ có vậy, Nga đang nghiên cứu chế tạo tên lửa KS-172 có thể tiêu diệt mục tiêu ở cự ly xa hơn- đến 400 km.

Tên lửa tầm trung RVV-SD có tầm bắn 110 km. Tên lửa có điều khiển bắn trong mọi điều kiện thời tiết của Mỹ hiện đại nhất ATM-120C7 và AIM-120D chỉ có thể tiêu diệt mục tiêu ở cự ly lần lượt là 120 và 180 km .

Su-35, Su-27 và MiG-31BM với đài rada hiện đại và các tên lửa R-37 có cự ly bắn lớn hơn bất kỳ một loại tên lửa nào cùng loại của Mỹ đã cho phép khắc phục được một cách cơ bản những nhược điểm của mình so với máy bay tiêm kích thế hệ 5 hiện đại nhất của Mỹ là F-22 Raptor có bề mặt phản xạ rada ít hơn.

Còn đối với các loại tiêm kích kiểu F-15, F-15 và F/A-18 thì các loại máy bay trên của Nga dễ dàng đối đầu mà không gặp vấn đề gì lớn.

Và cuối cùng – Lực lượng phòng không

Con bài chủ yếu của Nga trong một cuộc xung đột quân sự có thể xảy ra, ngoài lực lượng không quân không phải là quá yếu kém, chính là hệ thống phòng không- một lực lượng có đủ khả năng làm cho không phận Nga trở thành bất khả xâm phạm đối với lực lượng không quân của bất kỳ đối phương tiềm năng nào. Mà thiếu sự yểm trợ của không quân thì không thể tiến hành thành công bất kỳ một chiến dịch quân sự trên bộ nào để chống lại các cụm lục quân tương đối mạnh của đối phương.

Nếu tính đến việc Lục quân Mỹ trong giai đoạn đầu của chiến dịch phải tiến hành các trận đánh xa căn cứ bàn đạp và tiếp tục phát triển, nếu Mỹ không chiếm được ưu thế trên không thì chiến dịch trên đã cầm chắc thất bại.

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Hệ thống phòng không S-400

Trung tâm phân tích của Úc Air Power Australia đã đưa ra một bản báo cáo, trong đó có mục so sánh Không quân chiến đấu Mỹ với các phương tiện phòng không của Nga và đã nhận xét rằng trong trường hợp xảy ra xung đột quân sự quy mô lớn thì khả năng sống sót của Không quân Mỹ trên thực tế hoàn toàn bị loại trừ vì các phương tiện phòng không như các hệ thống rada và các tổ hợp tên lửa phòng không của Nga đã đạt tới đỉnh phát triển cao nhất.

Hệ thống phòng không hiện đại S-400 của Nga nhìn chung không có đối thủ và vượt trội hơn hẳn so với Patriot của Mỹ.

Bên cạnh đó, thành phần xương sống của hệ thống phòng không Nga là các tổ hợp S-300 vẫn còn khả năng trừng trị bất kỳ một đối phương tiềm năng nào. Theo các số liệu của nhiều chuyên gia Châu Âu, hệ thống phòng không của Nga có thể tiêu diệt đến 80% các máy bay bất kỳ loại nào xâm nhập không phận Nga.

Các chuyên gia Nga khiêm tốn hơn và cho rằng con số trên vào khoảng 60 đến 65%, - tuy vậy, trong bất kỳ trường hợp nào (80 % hoặc 60- 65%) thì không quân đối phương cũng đã phải chịu đựng tổn thất không thể bù đắp được và không thể nào hồi phuc lại được.

Đến năm 2010, lực lượng phòng không Nga có khoảng 2.100 tổ hợp phóng S-300 các kiểu khác nhau, 9 tiểu đoàn S-400 với 72 tổ hợp phóng và đến năm 2020 dự định sẽ triển khai 56 tiểu đoàn S-400. Ngoài ra, tại các đơn vị còn có ít nhất 22 tổ hợp phòng không tầm gần – Pantsir-S1.

Chính các hệ thống phòng không Nga với vai trò là con bài chủ chốt và là “cái ô” là lực lượng có thể bảo vệ đất nước trước các cuộc xâm lược có thể xảy ra.

Dưới cái ô của hệ thống phòng không, đến năm 2020 Nga có thể bình tĩnh đổi mới căn bản lực lượng lục quân và không quân, bổ sung vũ khí và phương tiện kỹ thuật mới cho các lực lượng này. Và như vậy, sau năm 2020 xác suất xảy ra xung đột vũ trang trực tiếp giữa Nga và Mỹ (hiện giờ đang rất thấp) sẽ xuống mức gần như bằng không.


(Lê Hùng - DVO)

>> Trung Quốc: bạn hữu hay kẻ thù tiềm tàng?

Phần lớn giới quân sự và chuyên gia Nga cho rằng, việc cung cấp vũ khí Nga cho Trung Quốc chính là nối giáo cho giặc, là trợ giúp kẻ thù tiềm tàng nhất của nước Nga.

>> Nga sẽ hối tiếc khi bán tàu ngầm Amur cho Trung Quốc
>> Theo báo Nhật : Nga - Trung rút cuộc vẫn đối đầu



Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Tiêm kích J-15

Quan hệ Nga-Trung trong lĩnh vực quân sự nhìn từ bên ngoài xem ra gần như êm ả: Bắc Kinh đặt mua vũ khí, Moskva sẵn lòng mang chúng đến. Bởi thế mà những tranh cãi lẻ tẻ xem ra quá bất ngờ đối với người không hiểu chuyện. Nhưng trong những tháng gần đây, giới hạn của những scandal xì ra bên ngoài giữa hai đối tác rõ ràng đã vượt quá mức bình thường: người ta lại một lần nữa “đột ngột” phát hiện ra rằng, đám người Trung Quốc thực dụng hóa ra đang mua vũ khí Nga là để sao chép.

Nhưng đó có phải là sự khám phá gì không?

Cuối tháng 11/2012, quân đội Trung Quốc hể hả báo tin tiêm kích trên hạm J-15 do họ tự thiết kế cuối cùng đã cất và hạ cánh được trên tàu sân bay.

Nhưng các chuyên gia không bỏ qua dịp châm chọc cay độc rằng, chiếc J-15 “nguyên bản” kia là bản sao chép-làm nhái tiêm kích trên hạm thế hệ 4 Su-33 của Nga. Lẽ ra tất cả sẽ êm ở đây. Nhưng bộ quốc phòng Trung Quốc vì quá giận dỗi với những lời bịa đặt vu cáo đã thông qua phát biểu của phát ngôn viên Geng Yansheng bỗng vội vàng tuyên bố rằng, tiêm kích trên hạm J-15 của họ, trước hết hoàn toàn không phải là bản làm nhái Su-33 của Nga và hai là, hoàn toàn vượt trội máy bay Nga về nhiều tính năng.

Điều đó đã khiến một số chuyên gia cười cợt. Những người tác thì phẫn nộ về chuyện Trung Quốc sẽ đưa ra những thành quả hoạt động của các viện thiết kế vũ khí Liên Xô mà họ trắng trợn đánh cắp thành những thiết kế mới của nền công nghiệp quốc phòng Trung Quốc.

Tháng 1/2013, lại có một tin giật gân mới: báo chí Trung Quốc tung tin Bắc Kinh đã thỏa thuận được với Moskva về việc mua dây chuyển sản xuất Tu-22M3. Tu-22M3 là máy bay ném bom tầm xa mang tên lửa có cánh hình tên thay đổi mà NATO gọi là Backfire.
Người ta nói rằng, các máy bay Tu-22M3 được lắp ráp tại Trung Quốc sẽ được đưa vào biên chế hải quân Trung Quốc với ký hiệu Н-10, trị giá hợp đồng Tu-22M3 là 1,5 tỷ USD.

Luồng thông tin khác lại nói đến việc Nga bán một lô lớn gồm 36 Tu-22M3 trị giá 1,5 tỷ USD cho Trung Quốc, còn nước này dự định sử dụng Tu-22M3 cho nhiệm vụ tấn công các mục tiêu trên biển. Nếu như hợp đồng đó trở thành hiện thực, nó sẽ làm thay đổi triệt để cán cân lực lượng trên toàn chiến trường Thái Bình Dương theo hướng có lợi cho Trung Quốc bởi lẽ Tu-22M3 trước hết là phương tiện mang tên lửa hành trình lắp đầu đạn hạt nhân.

Tiếp sau là phản ứng gần như lập tức của Moskva. Quan chức đại diện chính thức của hãng xuất khẩu vũ khí Nga Rosoboronoexport Vyacheslav Davidenko thông qua hãng ITAR-TAS đã tuyên bố rằng, hãng của ông “không có thông tin gì về việc hai bên thảo luận chủ đề này”, “đã và đang không tiến hành bất cứ hoạt động đàm phán nào với Trung Quốc về vấn đề này”. Và nói chung, “bình luận này được đưa ra ở dạng ngoại lệ”, bởi lẽ, như lời ông Davidenko, Rosoboronoexport tuân thủ nghiêm nguyên tắc chỉ bình luận các thông tin từ các nguồn tin chính thức mà các site Trung Quốc nêu trên không thuộc số đó”. Một cách không chính thức, ông ta còn nói thêm rằng, việc xuất khẩu Tu-22M3 ra nước ngoài “về nguyên tắc là không thể bời vì các máy bay này thuộc loại vũ khí chiến lược”.

Nhưng nếu như đây chỉ là tin vịt của báo chí thì việc gì phải quảng bá nó bằng cách phủ nhận ở cấp cao đến thế? Hơn nữa khi nói rằng chưa từng có đàm phán về chủ đề này với Trung Quốc, đại diện của Rosoboronoexport rõ ràng là đã giấu giếm. Vì trước đó, đã có thông tin rò rỉ trên báo chí nói rằng, theo đề xuất của Trung Quốc, vấn đề mua bán Tu-22M3 đã được thảo luận trong những năm 1990-2000. Năm 2005, chủ đề này lại một lần nữa “bất ngờ” được dựng lên trên báo chí để thăm dò, kiểm tra phản ứng của xã hội. Rõ ràng là Trung Quốc cực kỳ muốn có các máy bay ném bom mang tên lửa này. Trong không quân “chiến lược” của họ hiện giờ chỉ có loại máy bay cực kỳ cũ lạc hậu Н-6 vốn cũng là sao chép máy bay ném bom già cỗi Tu-16 của Liên Xô.

Bản thân việc đàm phán cũng đã có thể được tiến hành không thông qua Rosoboronoexport, còn “giá trị chiến lược” của Tu-22M3 tuy đã lạc hậu nhưng chưa chắc làm phiền lòng các chính trị giá trong Điện Kremlin. Có thể dự đoán rằng, điều khiến phía Nga e ngại là mong muốn quen thuộc của Bắc Kinh mua chỉ một lô nhỏ, 3-5 chiếc, thậm chí không phải để sao chép chúng một cách vớ vẩn mà theo các chuyên gia là để kiếm được một cách rẻ tiền các công nghệ và kiến thức cho phép họ tự thiết kế các máy bay ném bom chiến lược.

Ngay từ khi thông tin về khả năng bán Ту-22М3 mới chỉ vừa được tung ra, các nhà quan sát đã không loại trừ khả năng nó được tung ra chỉ để chuẩn bị dư luận cho khả năng bán cho Trung Quốc các máy bay chiến đấu khác, ví dụ như máy bay ném bom Su-34 và/hoặc tiêm kích đa năng Su-35.
Cuối tháng 1/2013, đã có thông báo chính thức đầu tiên: trong cuộc đàm phán ở Bắc Kinh, vấn đề bán Su-35 cho Trung Quốc đã được thảo luận. Tháng 2, điều đó đang trở thành hiện thực: tại triển lãm vũ khí INDEX-2013 khi đó đang diễn ra ở Abu Dhabi, Các tiểu vương quốc Arab thống nhất, trưởng đoàn Nga, Phó Giám đốc Cơ quan liên bang về hợp tác kỹ thuật quân sự FSVTS Vyacheslav Dzirkaln đã thông báo, hiệp định liên chính phủ Nga-Trung về việc bán cho Trung Quốc một lô tiêm kích Su-35 đã được ký kết.

***


Sớm hay muộn, vũ khí Trung Quốc cũng đã nhất định bắt đầu bắn vào những người lính Xô-viết. Hoặc vào các đồng minh của Liên Xô. Điều đó đã xảy ra trong các trận đánh trên biên giới Xô-Trung, trên đảo Damansky và ở khu vực Zhalanashkol, ở đó những tên lính Trung Quốc đã bắn vào các chiến sĩ biên phòng của chúng ta từ những khẩu súng sản xuất sao chép theo giấy phép của Liên Xô. Ở Afghanistan, một tỷ lệ rất lớn vũ khí có trong tay phiến quân Afghanistan cũng mang mác Trung Quốc. Bằng những khẩu súng Trung Quốc sao chép vũ khí Liên Xô, người ta cũng đã chiến đấu chống lại các đồng minh ở châu Phi khi đó của Liên Xô là Angola, Mozambique, Ethiopia…

Trong giới quân sự và chuyên gia Nga tồn tại một luồng ý kiến phổ biến cho rằng, việc cung cấp vũ khí Nga cho Trung Quốc chính là nối giáo cho giặc, là trợ giúp kẻ thù tiềm tàng nhất của nước Nga bất luận những món tiền thu từ các hợp đồng xuất khẩu vũ khí có béo bở đến đâu.


(Nguồn : Vietnamdefence)

>> Quân cảng Cam Ranh - Quân át chủ bài của Việt Nam

Sau chuyến thăm cảng Việt Nam của Bộ trưởng Quốc phòng Nga Sergei Shoigu, cảng Cam Ranh vốn đã không chỉ một lần trở thành phần thưởng trong cuộc tranh đấu giữa các đại cường một lần nữa lại nằm trong trường nhìn của chúng ta.

>> Quân cảng Cam Ranh, điều ít biết



Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com

Nhiều dấu hiệu chỉ ra rằng, ở hiệp đấu này của ván cờ lớn giữa Nga và Mỹ, người chiến thắng tạm thời là Nga, quốc gia đang nỗ lực đáng kể để xúc tiến lợi ích của mình trong khu vực.

Tuy nhiên, liệu nước Mỹ có từ bỏ mộng báo thù? Xuất phát từ những lợi ích quan trọng sống còn của mình, Việt Nam sẽ ứng xử thế nào? Cuối cùng, khi ầm ĩ lắng xuống, tất cả những điều này sẽ ảnh hưởng thế nào đến an ninh của Trung Quốc?


Mỹ sẽ thực hiện những hành động ráo riết nhất để giành lấy Cam Ranh

Trên khắp châu Á và cả thế giới này, thật khó tìm được một hải cảng như Cam Ranh: trong vẻn vẹn chưa đầy 100 năm, vịnh này đã kịp nằm trong tay cả người Mỹ, cả trong tay Liên Xô. Trong thập kỷ 1960-1970, trong thời gian chiến tranh của Mỹ ở Việt Nam, đây là căn cứ hậu cần lớn nhất của Mỹ trong khu vực; khi người Mỹ rút quân, tại đây cũng đã thiết lập căn cứ hải quân lớn nhất của Liên Xô. Vậy đây là hải cảng như thế nào? Tại sao nó lại có tầm quan trọng như thế?

Chúng ta hãy nhìn lên vị trí địa lý của căn cứ này. Nó nằm ở bờ biển đông nam của Việt Nam, ở chót của doi đất nhô ra Biển Đông. Ngay đối diện, đằng sau nhiều kilômet không gian biển là vịnh Subic của Philippines. Từ Cam Ranh có thể với tay là tới cả eo biển Luzon lẫn eo biển Malacca, hải cảng này nằm trên tuyến đường biển Hongkong-Singapore.

Vịnh Cam Ranh được hai bán đảo bao bọc từ hai mặt, tạo ra một vũng tàu trong và một vũng tàu ngoài tiện lợi. Vũng trong được che chắn tốt cả với gió biển lẫn những con mắt người ngoài. Các hòn đảo nằm ở phần ngoài của vũng như đảo Bình Ba tạo ra vật che chắn tiện lợi, tạo điều kiện cho phòng thủ. Ngay từ thời còn quân Mỹ đồn trú, ở Cam Ranh đã xây dựng một sân bay và một hải cảng hiện đại. Quân đội Liên Xô có mặt ở đây sau đó còn hoàn thiện hơn nữa toàn bộ cơ sở hạ tầng địa phương, biến Cam Ranh trở thành hẳn một cảng lớn có khả năng tiếp nhận cùng lúc hơn 100 quân hạm có lượng giãn nước gần 10.000 tấn, cũng như các tàu sân bay.

Liên quan đến Nga, mong muốn trở lại Cam Ranh được giải thích bởi một số lý do. Một là, Moskva cần trở lại Ấn Độ Dương và châu Á-Thái Bình Dương càng nhanh càng tốt để lấy lại cho mình vinh quang quá khứ khi một lần nữa trở thành cường quốc biển đích thức ở nghĩa đầy đủ của từ này.

Vị trí chiến lược của Cam Ranh và hạ tầng hoàn chỉnh có thể là sự hỗ trợ lớn cho nước Nga khi cho phép Nga bảo vệ các lợi ích địa-chiến lược của mình ở toàn vùng Đông Nam Á. Nếu như Nga thực sự khôi phục được căn cứ hải quân của mình ở đây thì đây sẽ là bước tiến quan trọng nhất trên hướng này.

Hai là, việc triển khai một đồn binh Nga tại Cam Ranh sẽ cho phép Nga hạn chế ảnh hưởng của Mỹ ở Nam Á. Điều chẳng còn là bí mật với ai là đa số các nước ở Đông Nam Á nghiêng về Mỹ và thiết lập sự hợp tác chặt chẽ với Mỹ trong lĩnh vực quân sự. Tuy nhiên, bởi lẽ mũi nhọn của chính trị Mỹ vẫn hướng đến khu vực châu Á-Thái Bình Dương, sự hiện diện quân sự của Mỹ ở khu vực sẽ chỉ có tăng lên. Bởi vậy, Moskva cho rằng, chỉ với điều kiện Nga có chỗ đứng vững chắc ở vịnh Cam Ranh, họ sẽ có lực lượng và khả năng đối kháng với Mỹ ở khu vực này.

Ba là, Nga hy vọng bằng cách trở lại Cam Ranh tạo ra cú hích mới cho sự hợp tác giữa Moskva và Hà Nội trong lĩnh vực quân sự, điều đặc biệt quan trọng nếu lưu ý đến tiềm năng hợp tác to lớn trong lĩnh vực mua bán vũ khí. Quy mô mua bán vũ khí giữa Nga và Việt Nam sẽ chỉ có tăng; có thể, trong tương lai, Việt Nam thậm chí sẽ là khách hàng lớn thứ hai của công nghiệp quốc phòng Nga, sau Ấn Độ.

Nếu nói về chuyện tại sao Mỹ muốn quay lại Cam Ranh, thì ở đây, mọi thứ còn đơn giản và rõ ràng hơn nữa. Như vậy, Mỹ sẽ không chỉ gia tăng sự hiện diện quân sự của mình trong khu vực, mà còn có được khả năng kiềm chế sức mạnh quân sự của Trung Quốc. Một số chuyên gia trong lĩnh vực quân sự thậm chí tuyên bố rằng, toàn bộ thực chất của việc triển khai đồn binh Mỹ ở Cam Ranh chính là bảo vệ lợi ích của Mỹ ở Biển Đông và eo biển Đài Loan. Chúng ta hãy nhìn lên bản đồ. Các căn cứ quân sự Mỹ ở Yokosuka, Nhật Bản và Pusan, Hàn Quốc hay ở Singapore - tất cả chúng cung cấp cho Mỹ đường tiếp cận đến “các điểm nóng” ở Biển Đông, cho phép cầm giữ cả khu vực trong một nắm đấm. Tuy nhiên, Cam Ranh còn cho phép làm được nhiều hơn thế: nắm giữ căn cứ ở đây, bạn sẽ kiểm soát được tuyến đường biển then chốt nối Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương.

Nếu người Mỹ giành được Cam Ranh, thì chuỗi căn cứ hải quân của họ đang kiểm soát Thái Bình Dương sẽ còn trở nên hoàn thiện hơn nữa. Bởi vậy, hiện nay, khi mà Mỹ đang khua chiêng gõ mõ om xòm về sự trở lại châu Á của mình, họ không chỉ không thể quên Cam Ranh, mà trái lại họ sẽ thực hiện những hành động ráo riết nhất để giành nó vào tay.

Nếu nói về Việt Nam, thì đối với họ, Cam Ranh là khả năng tăng cường sự hiện diện quân sự ở Biển Đông, là đòn bẩy tác động mà nhờ đó Hà Nội có thể bảo vệ lợi ích biển của mình. Hy vọng thu được không ít lợi ích từ liên minh với Nga, Việt Nam đồng thời tích cực ve vãn các cường quốc khác để cố gắng thu được lợi ích tối đa từ việc ký kết liên minh, lẫn từ sự hợp tác trong lĩnh vực quân sự. Theo các thông tin hiện có, trong mấy năm gần đây, với sự trợ giúp của Nga, Việt Nam đã tăng cường đáng kể Hải quân và Không quân của mình; mũi dùi của chiến lược đó hiển nhiên là hướng ra Biển Đông. Trong chỉ vài năm qua, Hà Nội đã nhận được từ Moskva 2 tàu hộ vệ tên lửa lớp Gepard, cũng như mua sắm 1 tiểu đoàn tên lửa bờ biển Bastion trang bị tên lửa Oniks. Chỉ trong một năm 2012, Việt Nam đã mua của Nga tổng cộng 24 máy bay tiêm kích Su-30MKV/Su-30MK2, cũng như 12 tiêm kích Su-27SK/Su-27UBK, trở thành khách hàng mua máy bay Sukhoi lớn nhất trên toàn Đông Nam Á.

Ngoài Nga, Việt Nam còn cật lực ve vãn cả Mỹ. Có tin Washington hiện tại đang suy tính khả năng nới lỏng lệnh cấm bán vũ khí Mỹ cho Việt Nam. Các nhà phân tích khẳng định rằng, đây không chỉ là chuyện lợi ích từ việc bán vũ khí Mỹ: nên nhớ rằng, đối với nước Mỹ dưới sự lãnh đạo của Obama đã chọn đường lối “trở lại châu Á”, việc có được Cam Ranh có thể là bộ phận quan trọng nhất của chiến lược quốc gia Mỹ.

Đồng thời, tình thế đó mang lại lợi ích không chỉ có lợi cho Mỹ, mà ở ý nghĩa nào đó là lợi cả cho Việt Nam, bởi lẽ, bằng cách đó, Hà Nội có thể bảo đảm an ninh cho Cam Ranh trong bất kỳ cuộc xung đột nào ở Biển Đông.

Điều mà chúng ta có thể tin chắc là bất kể cụ thể là ai sẽ trở lại Cam Ranh, tất cả điều này sẽ chỉ làm phức tạp hơn nữa tình hình xung quanh cuộc tranh chấp ở Biển Đông bởi lẽ số lượng các yếu tố ảnh hưởng đến việc gia quyết định tăng lên chứ chưa nói đến cả cái giá lẫn sự phức tạp của các chiến dịch bảo vệ lợi ích của Trung Quốc ở Biển Đông cũng sẽ tăng lên. Việc đánh giá cả mức độ đe dọa cũng trở nên khó khăn hơn. Tất cả những điều này cần có sự chú ý sát sao nhất từ phía Trung Quốc.


(Nguồn: Wang Bin // Trung Quốc Thanh niên báo, ngày 12.4.2013, inosmi, 16.4.2013.)

Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013

>> Su-24MR - "Kẻ" làm giật mình tàu sân bay lớn nhất của Mỹ

Máy bay trinh sát phản lực Su-24MR của Nga đã bất ngờ tiếp cận, phóng "giả" (tên lửa) dọa tàu sân bay USS Kitty Hawk của Hải quân Mỹ.

>> Tiêm kích Su-35 bị chuyên gia Trung Quốc "dìm hàng"


Ngày 15/11/2000, Quân đội Nga tiết lộ một thông tin gây sốc, tiêm kích đa năng Su-27 và máy bay trinh sát Su-24MR của họ đã qua mặt được hệ thống radar trinh sát trên tàu sân bay USS Kitty Hawk (Mỹ) để thực hiện một cuộc viếng thăm chiếc “siêu hạm” này trên vùng biển Nhật Bản.

Tàu sân bay thông thường lớn nhất thế giới

USS Kitty Hawk (CV-63) là một trong những “siêu hạm” và cũng là chiếc tàu sân bay phục vụ lâu nhất trong Quân đội Mỹ. Nó được hạ thủy năm 1961 và đã trải qua 3 lần đại tu vào năm 1977, 1982 và 1988. Ngoài ra, nó còn được bảo dưỡng trong một thời gian khá dài ở xưởng đóng tàu hải quân ở Philadenphia năm 1987. Kết quả của lần bảo dưỡng này đã kéo dài tuổi thọ của chiếc tàu này từ 30-50 năm.

Tàu Kitty Hawk có lượng giãn nước toàn tải 82.000 tấn, dài 319m. Tàu sử dụng động cơ tuốc bin khí cho phép đạt tốc độ tối đa 61km/h. Có thể nói, trước khi nghỉ hưu năm 2009, Kitty Hawk được xem là “ông vua” về kích thước trong thế giới tàu sân bay thông thường.


Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Tàu sân bay thông thường lớn nhất thế giới USS Kitty Hawk.

Trên tàu Kitty Hawk được trang bị 4 máy phóng thủy lực cùng 4 đường băng cho máy bay cất hạ cánh. Tổng chiều rộng mặt sàn sân bay trên tàu là 76,8 m.

Với thân hình đồ sộ, Kitty Hawk mang được tới 85 máy bay các loại (gồm 40 tiêm kích F/A-18E/F; 4 máy bay tấn công điện EA-6B; 4 máy bay cảnh báo sớm E-2C…) và biên chế thủy thủ đoàn gần 6.000 người.

Những kẻ đột nhập

Su-27 là một loại máy bay tiêm kích hạng nặng do hãng Sukhoi (Nga) sản xuất. Máy bay được tích hợp nhiều trang bị điện tử tối tân gồm radar tầm xa, tổ hợp ngắm quang – điện.

Máy bay có khả năng mang tới 8 tấn vũ khí trên 10 giá treo gồm các loại tên lửa không không tầm ngắn, tầm trung cùng bom và rocket. Ngoài ra, nó còn được trang bị 1 pháo 30 mm với 150 viên đạn dùng cho không chiến tầm cực gần.

Còn Su-24MR là biến thể máy bay làm nhiệm vụ trinh sát của cường kích cánh cụp cánh xòe Su-24.

Trong thân Su-24MR được trang bị một thiết bị trinh sát BKP-1 cùng với các thiết bị chụp ảnh tự động AP-402M nằm ở hai bên thân và bụng máy bay. Sau khoang lái được gắn hệ thống trinh sát hồng ngoại. Với thiết kế hiện đại, Su-24MR có thể trực tiếp xử lý các tin tức thu được sau đó chuyển về trạm tình báo mặt đất.

Su-24MR có một ưu điểm đặc biệt là khả năng duy trì vận tốc siêu âm ở độ cao thấp và năng lực tác chiến trong mọi điều kiện thời tiết. Bên cạnh đó, loại máy bay này cũng có thể mang theo tên lửa và tấn công các mục tiêu mặt đất từ độ cao 1.300m hoặc mang vũ khí hạt nhân chiến thuật.

Với những khả năng này, từ khi chính thức biên chế trong không quân, Su-24MR đã được khối NATO đánh giá là một chiếc máy bay trinh sát nguy hiểm.

Nhận thấy khả năng thâm nhập tầm thấp của Su-24MR, Quân đội Nga đã lên kế hoạch cho máy bay này “viếng thăm” tàu sân bay Mỹ với một chiếc Su-27 hộ tống.


Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Máy bay trinh sát phản lực Su-24MR của Không quân Nga.

Theo tài liệu Quân đội Nga: những điều chưa biết, ngày 9/11/2000, một chiếc Su-27 cùng trinh sát cơ Su-24MR được lệnh bí mật cất cánh từ căn cứ không quân của Trung đoàn Không quân Trinh sát độc lập số 11 với nhiệm vụ đặc biệt: “Bất ngờ viếng thăm tàu sân bay USS Kitty Hawk của Hạm đội 7 – Mỹ đang hoạt động trong vùng biển Nhật Bản”.

Để thực hiện chuyến viếng thăm, các máy bay Nga đã sử dụng các thiết bị gây nhiễu và ngụy trang để lặng lẽ tiếp cận tàu sân bay Kitty Hawk. Khi mục tiêu đã có thể nhìn rõ bằng mắt thường, các thiết bị theo dõi, cảnh giới trên tàu sân bay Mỹ vẫn không hề hay biết.

Thấy thời cơ thuận lợi, viên phi công lái Su-24MR cho máy bay lấy độ cao rồi bổ nhào xuống tàu sân bay rồi nhấn nút phóng tên lửa (giả định), sau đó kéo cần điều khiển và thoát ly khỏi vùng nguy hiểm.

Cuộc viếng thăm bất ngờ của 2 chiếc máy bay Nga đã khiến người Mỹ một phen hú vía. Vì họ có tất cả các phương tiện hiện đại để phát hiện đối phương từ xa nhưng đã trở thành mù lòa khi không hề phát hiện được 2 chiếc máy bay lạ đang di chuyển về phía mình.

>> Các nước châu Á tăng sức mạnh hải quân chống TQ?

Các nước trong khu vực châu Á - Thái Bình Dương sẽ chiếm tới 20% tổng chi các dự án phát triển hải quân trong vòng 20 năm tới.

Châu Á - Thái Bình Dương tập trung mạnh cho hải quân

Châu Á - Thái Bình Dương sẽ chiếm tới 26% (tương đương với gần 200 tỷ USD) tổng chi cho các dự án hải quân trong vòng 20 năm tới nhằm đối phó với thách thức trong khu vực và đặc biệt là sự đe dọa từ Trung Quốc.

Theo Phó chủ tịch Tổ chức phân tích hải quân AMI International Bob Nugent cho hay, các dự án mới trong khu vực này sẽ gồm: 6 tàu sân bay, 2 tàu tuần dương, 42 tàu khu trục, 115 khinh hạm, 82 tàu tuần tra ven biển, 34 tàu quét mìn, 128 tàu đổ bộ, 21 tàu hậu cần, 255 tàu tuần tra và 116 tàu ngầm.

Cũng theo ông Bob Nugent, thị trường tàu tuần tra ven biển (OPV) sẽ rất sôi động, giai đoạn 2013-2030 có thể đạt mức doanh thu 4,6 tỷ USD.

“Mặc dù các tàu OPV không thể thay thế khu trục trong các hạm đội, nhưng OPV có lượng giãn nước 1.500 tấn trở lên có thể đảm nhận nhiệm vụ của tàu hộ tống và khinh hạm khi thực thi pháp luật trên biển”, ông này nói.

Hiện, các loại tàu OPV rất thịnh hành tại một số quốc gia khu vực Đông Nam Á, nhưng đối với Đông Bắc Á thì ngược lại.



Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Các nước Đông Bắc Á như Nhật, Hàn tập trung phát triển tàu chiến Aegis. Ảnh minh họa

Theo chuyên viên nghiên cứu thuộc Chương trình An ninh Hàng hải (Đại học Công nghệ Nanyang Singapore) Sam Bateman thì, khu vực Đông Bắc Á (Nhật Bản, Hàn Quốc) nhắm tới chế tạo tàu khu trục Aegis, tàu đổ bộ cỡ lớn, tàu ngầm tấn công phi hạt nhân… nhằm đối phó với Hải quân Trung Quốc.

Còn theo ông Nugents quyết định về những chương trình này đã được đưa ra trước khi Hải quân Trung Quốc trở thành mối đe dọa chính. Trước đó, Nhật đã có Nga là mối đe dọa cũng như Hàn Quốc có mối đe dọa từ Triều Tiên.

Chuyên gia tới từ Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược Quốc phòng Singapore Sam Batman nhận định, sự thật là tất cả các tàu chiến đấu mặt nước đều dễ bị không kích khi đi vào tầm hoạt động của các căn cứ máy bay chiến đấu.

“Câu hỏi đặt ra là có nên bỏ nhiều tiền vào lực lượng tác chiến mặt nước, nhưng điều này dường như không được các quốc gia trong khu vực châu Á quan tâm”, ông Bateman nói.

Các nhà phân tích đến từ Washington cho rằng, cuộc chạy đua trang bị hải quân ở châu Á xuất phát từ mối đe dọa ngày càng lớn từ Trung Quốc. Nhưng ông Batman cho rằng, qua xem xét tình hình một số quốc gia như Nhật Bản, Philippines thì vấn đề còn phức tạp hơn nhiều.

“Ngoài mối đe dọa từ Trung Quốc, còn có một số nguyên nhân khác bảo gồm yêu cầu hiện đại hóa quân đội, nhu cầu về tài nguyên biển để phát triển kinh tế (an ninh năng lượng) là những lý do chính khiến các quốc gia tăng cường hải quân”, ông Batman nói.

Nhật Bản quyết bảo vệ tuyến đường biển

Nhật Bản sẽ tăng cường bảo vệ các tuyến đường biển, cùng với việc ngăn chặn mối đe dọa của Trung Quốc trong tương lai đối với quần đảo Nansei kéo tài từ phía Nam Kyushu tới Đài Loan.

Trong ngân sách quốc phòng 2013-2014, Bộ Quốc phòng Nhật Bản chú trọng vào việc bảo vệ quần đảo Nanseil và các vùng biển thuộc lãnh thổ nước này.

Chuyên gia hải quân ở Đại học King’s College London Alessio Patalano nhận định: “Nhật Bản là một quốc gia biển nên việc bảo đảm an ninh hàng hải là yếu tố then chốt đối với sự ổn định của nước này”.

Theo một số nguồn tin, Nhật đã chi khoảng 720 triệu USD để đóng một tàu khu trục đa năng có lượng giãn nước 5.000 tấn nhằm cải thiện khả năng chống tàu ngầm. Loại tàu này có thể là nhằm đối phó với tàu ngầm tấn công hạt nhân Type 093 của Trung Quốc.

Bên cạnh đó, Nhật nỗ lực duy trì, đảm bảo đủ số lượng tàu khu trục. Với ngân sách hạn chế hơn một thập kỷ, nước này đã cố kéo dài tuổi thọ 14 tàu trong bốn lớp khác nhau.

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Nhật đang chế tạo thêm 2 tàu đổ bộ có boong phóng máy bay. Ảnh minh họa

Ngoài ra, Lực lượng Phòng vệ biển Nhật Bản (JMSDF) đã chi 540 triệu USD trong năm nay để chế tạo một tàu ngầm tấn công phi hạt nhân thế hệ mới. Đồng thời, họ cũng nỗ lực kéo dài tuổi thọ hạm đội tàu ngầm và tăng số lượng từ 16 lên 22 chiếc.

“Đây là một trong những tài sản quan trọng nhất của JMSDF, vì nó không chỉ cung cấp khả năng trinh sát trong nhiệm vụ tuần tra, mà còn là vũ khí “tàng hình” trong cuộc chiến thông thường”, ông Patalano nói.

Cùng với đội tàu khu trục đa năng, Nhật Bản cũng đang tích cực triển khai đóng thêm 2 tàu khu trục chở trực thăng có lượng giãn nước toàn tải 27.000 tấn. Có những nguồn tin cho rằng, loại tàu này có thể chuyển đổi để thích ứng với việc cất hạ cánh của máy bay tiêm kích tàng hình F-35B.

Quốc gia biển AESAN mua sắm tàu chiến, máy bay

Nhằm bảo vệ vùng biển, đảo rộng lớn, mặc dù gặp không ít khó khăn về ngân sách nhưng nhiều quốc gia biển ở Đông Nam Á cũng nỗ lực phát triển không quân, hải quân.

Năm 2011, Philippines đã thông qua một chiến lược quốc phòng mới, trong đó nhấn mạnh hợp tác an ninh trên biển với quân đội Australia.

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Đối phó với Trung Quốc, Philippines nỗ lực mua sắm thêm tàu chiến, máy bay. Ảnh minh họa

Nước này cũng đang đẩy mạnh hiện đại hóa lực lượng không quân và hải quân vốn dĩ đã rất lạc hậu. Tổng thống Philippines Benigno Aquino đã quyết định chi ngân sách lên tới 60 triệu USD để mua thêm 1 tàu tuần tra và 6 trực thăng để phục vụ bảo vệ các dự án dầu khí ở Malampaya.

Năm 2012, Manila bổ sung một chương trình hiện đại hóa quân sự trị giá 900 triệu USD nhằm tân trang các khinh hạm, máy bay C-130 và trực thăng.

Philippines đang tiến gần với một hợp đồng mua tiêm kích hạng nhẹ FA-50 của Hàn Quốc. Đây có thể là những chiến đấu cơ phản lực đầu tiên của không quân nước này sau gần 10 năm không có máy bay chiến đấu trong biên chế.

Malaysia đã ký thỏa thuận mua 6 tàu tuần tra ven biển hiện đại lớp Gowind của hãng DCNS Pháp, nhằm tăng cường lực lượng bảo vệ biển.

Singapore thì đang có toan tính mua tiêm kích tàng hình F-35 tối tân từ Mỹ để tiếp tục nâng cao sức mạnh không quân hiện đại nhất khu vực này.

Việt Nam cũng không ngừng cải thiện khả năng chiến đấu của lực lượng hải quân và không quân nhằm bảo vệ Biển Đông và các đảo thuộc quần đảo Trường Sa.

Năm 2009, Việt Nam đã ký hợp đồng với Nga mua 6 tàu ngầm phi hạt nhân tối tân Kilo Project 636. Loại tàu này được đánh giá là có độ ồn khi hoạt động rất thấp và trang bị tên lửa chống tàu siêu thanh Klub-S có khả năng đánh chìm tàu sân bay. Dự kiến, chiếc đầu tiên sẽ được chuyển cho Hải quân Nhân dân Việt Nam trong năm 2013.

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Việt Nam sẽ nhận tàu ngầm tấn công phi hạt nhân Kilo 636 trong năm nay.

Bên cạnh đó, Việt Nam đã ký thỏa thuận với Nga mua thêm 2 khinh hạm Gepard 3.9 với một số cải tiến.

Đối với lực lượng không quân, năm 2012, phía Nga đã chuyển giao 4 tiêm kích đa năng Su-30MK2 cho Việt Nam. Với 4 chiếc này, Việt Nam đã có trong biên chế 24 tiêm kích Su-30MK2. Những chiếc máy bay có khả năng thực hiện nhiều nhiệm vụ trên không, trên mặt đất và đặc biệt là mang được vũ khí chống tàu siêu thanh Kh-31A.

Gần đây, đại diện Tập đoàn Lockheed Martin thông tin rằng, Việt Nam có thể mua các máy bay tuần tra chống tàu ngầm P-3 Orion từ Mỹ.

>> Trận đánh thần tốc giải phóng Trường Sa năm 1975

Sáng 29/4/1975, một ngày trước khi giang sơn liền một mối, Trường Sa - một phần máu thịt của Tổ quốc - được giải phóng. Chỉ với hơn 200 chiến sĩ đặc công đi trên 3 tàu không số, đội quân của những “Yết Kiêu thời đại Hồ Chí Minh” đã làm chủ Trường Sa.

>> Nắm chắc thời cơ tạo thế, lực vững chắc cho Tổ quốc

Với những trận đánh xuất quỷ nhập thần dưới nước từng lập nhiều chiến công, Đoàn 126 đặc công hải quân (HQ) được giao nhiệm vụ giải phóng Trường Sa. Những người lính đặc công xác định khó mấy cũng quyết đi, xa mấy cũng quyết đến và địch có mạnh mấy cũng quyết thắng. “Nếu không giải phóng được Trường Sa, anh em quyết không về!” - họ quả quyết

Mật lệnh khẩn cấp

Ngày 5/4/1975, chấp hành chỉ thị của Bộ Tổng Tư lệnh Chiến dịch Hồ Chí Minh, Bộ Tư lệnh Quân chủng HQ: Tranh thủ thời cơ có lợi nhất để giải phóng các đảo ở Trường Sa, kiên quyết không để lực lượng nào khác đến đánh chiếm trước ta. Cùng lúc, Phó Tư lệnh Quân chủng HQ Hoàng Hữu Thái cũng nhận được mật lệnh của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, yêu cầu HQ tổ chức lực lượng, bằng mọi giá đánh chiếm và giải phóng các đảo do quân đội Việt Nam Cộng hòa chiếm giữ trên quần đảo Trường Sa.

Sau khi Quân chủng HQ xác định sử dụng tàu của Đoàn 125 và bộ đội đặc công của Đoàn 126 tiến công giải phóng Trường Sa, một vị chỉ huy ngay lập tức được triệu tập: Đoàn trưởng Đoàn 126 Mai Năng, người dẫn đầu đội quân tinh nhuệ từng đánh hơn 300 trận ở chiến trường Cửa Việt - Quảng Trị.


Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Tàu của Đoàn 125 đưa lực lượng đặc công hải quân ra giải phóng Trường Sa. Ảnh: TƯ LIỆU

Thiếu tướng Mai Năng nhớ lại: “Ban đầu, tôi không biết sẽ nhận nhiệm vụ giải phóng Trường Sa. Sau khi gặp Phó Tư lệnh Hoàng Hữu Thái, tôi cảm thấy trọng trách rất lớn, rất thiêng liêng”. Lĩnh ấn ra trận tiền trên biển, Đoàn trưởng Mai Năng liền phổ biến nhiệm vụ đặc biệt quan trọng và khẩn cấp mà Đoàn 126 được giao.

Những người lính đặc công HQ xác định đây là trận đánh cuối cùng, khó mấy cũng quyết đi, xa mấy cũng quyết đến và địch có mạnh mấy cũng quyết thắng. “Nếu không giải phóng được Trường Sa, anh em quyết không về!” - các chiến sĩ dày dạn kinh nghiệm, từng hàng trăm trận vào sinh ra tử, quả quyết với vị chỉ huy.

Dù rất tin ở khả năng của đoàn đặc công HQ nhưng Phó Tư lệnh Hoàng Hữu Thái vẫn băn khoăn bởi đây là nhiệm vụ đột xuất, các chiến sĩ lại chưa từng được huấn luyện phương pháp đổ bộ và đánh đảo. Thiếu tướng Mai Năng nhớ lại: “Tôi nói với anh Thái đặc công HQ từng đánh tàu, cầu, cảng… rất nhiều nhưng đánh đảo thì đây là lần đầu tiên nên nhiệm vụ giải phóng Trường Sa không hề đơn giản. Anh Thái nghe vậy liền trăn trở: “Thế liệu có giải phóng được không?”. Tôi suy nghĩ vài giây rồi quả quyết: “Được, nhưng phải có cách đánh mới”.

Phương pháp mà Đoàn trưởng Mai Năng phổ biến cho các chiến sĩ của mình là vừa trinh sát vừa tấn công hỏa lực. “Thời gian rất gấp nên không thể trinh sát trước rồi đánh sau” - ông giải thích.

Làm chủ quần đảo

Vị chỉ huy cánh quân giải phóng Trường Sa năm nào nay đã sắp bước sang tuổi 90 nhưng vẫn minh mẫn và nhớ từng chi tiết trận đánh. Thiếu tướng Mai Năng cho biết khi đó, ông đã tham mưu cho Bộ Chỉ huy Tiền phương của Quân chủng HQ ra một chỉ thị quan trọng.

“Ban đầu, Bộ Chỉ huy tiền phương yêu cầu đồng thời tấn công giải phóng cùng lúc các đảo. Tuy nhiên, với lực lượng chỉ có 3 tàu lại chưa quen đánh đảo, tôi nhận định việc tấn công cùng lúc là không ổn. Bởi lẽ, ta sẽ không kịp ổn định lực lượng để giữ đảo và địch có thể chiếm lại. Vì thế, tôi đề nghị đánh từng đảo, giữ vững, sau đó tấn công các chỗ khác” - ông nhớ lại.

Sau khi giải phóng Song Tử Tây, lực lượng đặc công HQ tiếp tục lấy đảo này làm bàn đạp để giải phóng các đảo còn lại. Đến 9 giờ ngày 29/4, quân ta làm chủ đảo Trường Sa Lớn, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà Quân ủy Trung ương giao cho HQ.

Ngay sau khi Trường Sa giải phóng, Đảng ủy Quân sự Trung ương và Bộ Quốc phòng đã có bức điện khen thưởng Quân chủng HQ và đơn vị trực tiếp đánh đảo, cho rằng đây là chiến công xuất sắc của lực lượng đặc công. “Một mình đặc công HQ thì chúng tôi có tài giỏi mấy cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ. Những chiếc tàu của Đoàn 125 cũng có công rất lớn, bên cạnh đó là lực lượng bộ binh của Quân khu 5” - vị chỉ huy trận chiến giải phóng Trường Sa năm nào cho biết.

Cuốn Lịch sử Hải quân Nhân dân Việt Nam do NXB Quân đội Nhân dân ấn hành năm 1985 đánh giá: “Thực hiện thắng lợi nhiệm vụ giải phóng vùng biển và hải đảo chẳng những có ý nghĩa quan trọng đối với Chiến dịch Hồ Chí Minh mà còn tạo tiền đề nghiên cứu cho quân chủng về tổ chức, sử dụng lực lượng phòng thủ và bảo vệ vùng biển, hải đảo sau này trong sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc”.

Trận chiến để đời

Sau khi chỉ huy lực lượng đặc công HQ giải phóng Trường Sa, Thiếu tướng Mai Năng tiếp tục chỉ huy lực lượng giải phóng các đảo ở vùng biển phía Nam Tổ quốc. Sau này, ông còn tham gia chiến đấu ở biên giới Tây Nam, biên giới phía Bắc rồi trở thành tư lệnh Binh chủng Đặc công đến đầu những năm 1990.

Trải qua nhiều trận đánh một mất một còn, cùng những người lính của mình cận kề cái chết nhưng vị tướng anh hùng vẫn cho rằng trận chiến giải phóng Trường Sa là đáng nhớ nhất trong đời binh nghiệp của ông. “Chúng ta đã giữ vững chủ quyền ở Trường Sa và làm chủ một vùng biển rộng lớn” - ông tự hào.


(DVO)

>> Nắm chắc thời cơ tạo thế, lực vững chắc cho Tổ quốc

Đã qua rồi là một quân cờ trên bàn cờ chiến lược khu vực, đã qua rồi thời bị người ta “mặc cả trên lưng”, ngày nay, Việt Nam phải là một trong những người chơi cờ và cũng phải là người có quyền “ra giá”.

Ba mươi tám năm, kể từ ngày 30/4/1975 lịch sử, dân tộc Việt Nam đã làm nên chiến thắng vĩ đại để non sông Việt Nam thu về một mối, Bắc Nam sum họp một nhà, trên đất nước không còn bóng tên xâm lược.

Dân tộc Việt Nam từ chỗ bị chia cắt, một nửa nước phụ thuộc vào ngoại bang... đã trở thành một dân tộc độc lập, tư do, làm chủ vận mệnh của chính mình như bao dân tộc khác trên toàn thế giới.

Ba mươi tám năm, thời gian đó, với 2 cuộc chiến tranh phải tiến hành để bảo vệ thành quả của ngày 30/4/1975, với sự cấm vận ngặt nghèo vô nhân đạo của Mỹ và phương Tây, với sự chống phá quyết liệt của các lực lượng thù địch trong và ngoài nước…đối với một đời người phải gánh chịu là vô cùng gian nan, cực khổ, đối với vận nước là một thách thức hiểm nguy vô cùng to lớn, như “ngàn cân treo sợi tóc”.

Điều đó chứng tỏ rõ ràng là thế lực thù địch chống Việt Nam không ưa một Việt Nam độc lập, thống nhất, hùng mạnh để dễ bề khống chế, điều khiển, không phải chỉ mới bắt đầu bây giờ. Và, dân tộc Việt Nam với một quyết tâm sắt đá dù có “đốt cháy dãy Trường Sơn” cũng phải giành lại giang sơn, thống nhất đất nước, độc lập dân tộc, đã đổ không biết bao xương máu của ba thế hệ, không phải là để làm tay sai cho ai, nô lệ cho ai.

Việt Nam đã đứng vững và phát triển trên đôi chân của chính mình.

Đã qua rồi là một quân cờ trên bàn cờ chiến lược khu vực, đã qua rồi thời bị người ta “mặc cả trên lưng”, ngày nay, Việt Nam phải là một trong những người chơi cờ và cũng phải là người có quyền “ra giá”.

Tình thế mới của khu vực

Có thể nói sự trỗi dậy của Trung Quốc đã thách thức lớn đến tình hình an ninh khu vực châu Á-TBD.

Trên biển Hoa Đông, Trung Quốc đang muốn chiếm Sekaku của Nhật Bản để bảo đảm an toàn cho lối ra phía Đông, chặt đứt mắt xích quan trọng trong chuỗi đảo thứ nhất mà Mỹ và đồng minh triển khai bao vây họ.

Trên Biển Đông, tham vọng của Trung Quốc là muốn chiếm trọn, biến Biển Đông thành “ao nhà” đã được Trung Quốc triển khai chuẩn bị với một động thái ngang ngược, hung hăng, bất chấp tất cả.

Cho đến lúc này, đó là những dấu hiệu cuối cùng của công tác chuẩn bị, tất cả tiềm lực của Hải quân Trung Quốc đã dành cho mục tiêu này. Trung Quốc đã sẵn sàng dùng vũ lực nếu bị quốc gia nào cản trở lối ra phía Nam.

Làm chủ Biển Đông và Hoa Đông, Trung Quốc sẽ có một địa kinh tế, địa quân sự vô cùng thuận lợi và cực kỳ quan trọng trong chiến lược phát triển thành cường quốc biển, thách thức sự bá chủ thế giới của Mỹ.

Như vậy, với ý đồ chiến lược này Trung Quốc sẽ bắt buộc phải gặp một loạt đối tượng tác chiến trực tiếp gồm Nhật Bản, Philipines, Việt Nam, Malaisia, Brunei và có thể là Indonesia, Singapo…tức là những nước bị đường lưỡi bò “liếm”.

Theo các tướng “diều hâu” Trung Quốc thì các nước này là “con gà” mà thôi, chỉ “con khỉ Mỹ” mới đáng sợ vì Mỹ đã “xoay trục” sang châu Á-TBD không chỉ bằng lời nói mà bằng một lực lượng tinh nhuệ hiện đại nhất của một cường quốc quân sự số 1 thế giới.

Mỹ chính là đối tượng tác chiến gián tiếp trong tình hình hiện tại và là trực tiếp trong tương lai của Trung Quốc.

Tại biển Hoa Đông, có Mỹ và Nhật Bản thì Trung Quốc không thể chiếm được Senkaku. Vậy chỉ còn lại Biển Đông, trong khi đối tượng tác chiến của Trung Quốc chỉ là những nước nhỏ, yếu, không đáng gì so với tiềm lực quân sự Trung Quốc thì liệu Trung Quốc có biến thành “ao nhà” được không?


Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Chẳng lẽ những vũ khí hiện đại này của Nga, Mỹ chỉ dùng để bảo vệ chủ quyền trên Biển Đông của Việt Nam thôi sao? Nga, Mỹ không có lợi ích quốc gia trên Biển Đông?

Có 3 vấn đề lớn mà Trung Quốc không thể không tính đến:

Thứ nhất, như chúng ta biết, Biển Đông có một địa kinh tế, địa quân sự rất quan trọng liên quan đến Trung Quốc, Nhật Bản, Mỹ, Việt Nam…và Nga, Ấn Độ. Biển Đông ai làm chủ sẽ làm chủ toàn bộ khu vực và eo biển Malaca, nó còn quan trọng gấp hàng ngàn lần cái Sekaku. Do đó, Biển Đông không phải là vấn đề của riêng Trung Quốc. Việc Trung Quốc hò hét đừng ai can thiệp vào…là vô ích và Mỹ, Nhật Bản “hiện diện” (sẽ có những ông lớn khác nữa) không có gì là ngạc nhiên.

Thứ hai là hành động của Trung Quốc đã dồn ASEAN vào thế hoặc là mất hết vai trò hoặc sẽ đoàn kết lại. Một liên minh ra đời dưới sự bảo trợ của Mỹ để chống lại tham vọng đường lưỡi bò của Trung Quốc có thể xảy ra khi Trung Quốc quá đà. Lúc này địa chính trị, địa quân sự khu vực sẽ thay đổi nhanh chóng rất bất lợi cho Trung Quốc.

Thứ ba là với Việt Nam. Tham vọng của Trung Quốc trên Biển Đông xâm hại đến chủ quyền, quyền chủ quyền của Việt Nam là nhiều nhất bao gồm cả quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa Việt Nam.

Trên Biển Đông, Việt Nam hợp tác chiến lược toàn diện Nga đang “rất sâu”. Với Nhật Bản, Việt Nam chuẩn bị có cuộc hội đàm cấp cao song phương đầu tiên về vấn đề an ninh hàng hải, cung cấp tàu tuần tra biển cho phía Việt Nam và sẽ đối tác chiến lược toàn diện của nhau.

Thông tin việc Mỹ bán cho Việt Nam 6 chiếc máy bay tuần tra, trinh sát, tác chiến chống ngầm hiện đại P-3C Orion cùng với việc Hải quân Mỹ mong muốn hợp tác “sâu hơn” với Hải quân Việt Nam…không phải là những thông tin vô ý.

Tất cả những dấu hiệu đó cho thấy sự hợp tác với Mỹ, Nhật Bản… của Việt Nam cùng chia xẻ lợi ích chung sẽ sâu sắc như thế nào tùy thuộc vào hành động của Trung Quốc ra sao.

Ba vấn đề này đã, đang, sẽ xảy ra và nếu như Trung Quốc có nhu cầu sử dụng vũ lực cho mục tiêu bành trướng của mình thì hoàn toàn bị thất thế.

Theo lý luận quân sự chung, lực sinh ra thế và thế lấy lực làm cơ sở, thì, với lực của Trung Quốc mạnh như họ phô trương, nếu bị đối phương “cân bằng lực”, chắc chắn Trung Quốc không bao giờ dám động thủ. Cho nên xu hướng chung của các quốc gia châu Á-TBD muốn Mỹ cân bằng lực, đối trọng với Trung Quốc là vì vậy.

Và hành động của Việt Nam

Trước diễn biến hiện nay, để tăng cường thế và lực cho quốc gia, hoạt động ngoại giao chính trị và đối ngoại quốc phòng mang tính quyết định, nó phải được ưu tiên và tập trung mọi tinh lực như hoạt động quân sự trong thời chiến. Hoạt động tốt, hiệu quả, có thể răn đe ngăn ngừa chiến tranh, nhưng chủ yếu là tạo cho quốc gia mình một địa chính trị, địa quân sự có lợi nhất trong việc bảo vệ chủ quyền và lợi ích quốc gia.

Đó là nắm chắc thời cơ để vận dụng linh hoạt, quyết đoán, đường lối đối ngoại đa phương hóa, muốn là bạn với tất cả các quốc gia của Đảng CSVN đã đề ra.

Nếu như lợi ích quốc gia là trên hết thì quốc gia nào hỗ trợ, bảo vệ lợi ích quốc gia của Việt Nam đều là bạn của Việt Nam. Vậy, Mỹ là bạn của Việt Nam nếu xảy ra bây giờ thì không phải điều gì đó quá trọng đại, ghê gớm.

Việt Nam có thuận lợi nào hơn khi một cường quốc quân sự số1 thế giới là bạn, tôn trọng, hỗ trợ cho việc bảo vệ độc lập chủ quyền Việt Nam? Phải chăng mối quan hệ Mỹ-Việt đã đến lúc “sâu hơn”?

Việt Nam có thuận lợi nào hơn khi Nhật Bản trở thành một đối tác chiến lược toàn diện, có cùng “quan tâm chung” về an ninh trên Biển Đông?...

Trên thế giới không phải dân tộc nào cũng tự quyết định được số phận của mình bởi không phải dân tộc nào cũng có được độc lập tự chủ. Chẳng phải Việt Nam trước năm 1975 và bán đảo Triều Tiên hiện nay là như vậy sao!

Cảm ơn thế hệ ông cha đã làm nên sự kiện ngày 30/4/1975 vĩ đại. Chỉ có một Việt Nam thống nhất, một dân tộc độc lập mới “tự định vị” mình trên khu vực và thế giới với một vai trò tích cực, chủ động, tự tin và bản lĩnh.


(Theo Lê Ngọc Thống - DVO)
Copyright 2012 Tin Tức Quân Sự - Blog tin tức Quân Sự Việt Nam
 
Lên đầu trang
Xuống cuối trang