Tin Quân Sự - Blog tin tức Quân sự Việt Nam: 20 tháng 11 2011

Paracel Islands & Spratly Islands Belong to Viet Nam !

Quần Đảo Hoàng Sa - Quần Đảo Trường Sa Thuộc Về Việt Nam !

Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

>> Kỷ nguyên mới : Kỉ nguyên của tiêm kích thế hệ 6



Tiêm kích thế hệ 6 được Mỹ nghiên cứu ở cấp độ khái niệm. Khả năng của máy bay này được hình dung gần như giáp ranh với khoa học viễn tưởng.

Theo đó, máy bay sẽ hoạt động bằng năng lượng điện, trang bị vũ khí laser, viba và cả vũ khí virus…

Xu thế tất yếu

Từ thập niên 2060, không quân các nước hàng đầu thế giới bắt đầu giai đoạn quá độ chuyển sang tiêm kích đa năng thế hệ 6 không người lái. Cuộc đua tiêm kích thế hệ 6 đã bắt đầu và tiên phong khởi đầu cuộc đua vẫn là người Mỹ.

Trong khi đó, Nga, Trung Quốc và một số nước khác vẫn loay hoay với các dự án tiêm kích thế hệ 5 thì hiện nay, Hải quân và Không quân Mỹ đã bắt đầu nghiên cứu và lên danh sách các yêu cầu đối với tiêm kích thế hệ 6. Lầu Năm góc dự định nhận máy bay này vào trang bị năm 2030.


http://nghiadx.blogspot.com
Hình ảnh giả định tiêm kích thế hệ 6 trang bị vũ khí năng lượng định hướng và kết nối mạng dữ liệu tàng hình của Northrop Grumman.


Nhận dạng tiêm kích thế hệ 6

Tiêm kích thế hệ 6 hiện tại chủ yếu được nghiên cứu ở Mỹ trên cấp độ khái niệm. Tạp chí Air Force Magazine số tháng 10/2009 đã nêu một số quan điểm của giới công nghiệp hàng không vũ trụ Mỹ về diện mạo tiêm kích thế hệ 6.

Họ cho rằng, thế hệ tiêm kích thứ 6 có thể xuất hiện vào năm 2020 hoặc muộn hơn và có những khả năng gần như khoa học viễn tưởng. Chẳng hạn, máy bay tiêm kích có thể điều khiển thay đổi hình dáng của mình trong khi bay (morfing) phù hợp tối ưu với tốc độ bay, được trang bị vũ khí năng lượng định hướng như vũ khí laser, vũ khí vi ba để phòng vệ và tấn công.

Trong vòng 20 năm tới, có thể chế tạo tiêm kích không người lái và vũ khí năng lượng định hướng cho máy bay.

Máy bay thế hệ 6, ngoài động cơ chính, có thể sẽ được trang bị các động cơ phụ để cấp năng lượng cho vũ khí năng lượng định hướng. Công nghệ siêu vượt âm sẽ được áp dụng cho máy bay thế hệ 6, song không phải ở máy bay mà ở vũ khí động năng của nó.

Theo quan điểm của đa số các chuyên gia Mỹ, Nga, tiêm kích thế hệ 6 sẽ là loại không người lái. Máy bay không người lái có những ưu thế lớn như không cần phi công, sẵn sàng chiến đấu bất kể ngày đêm, thời tiết, có thể bay trên không nhiều ngày đêm, cơ động tốc độ cao và ở điều kiện quá tải mà một phi công không thể chịu nổi.

Các chương trình của Hải quân và Không quân Mỹ

Chương trình NGAD (Máy bay giành ưu thế trên không thế hệ mới), trước đó gọi là F/A-XX, của Hải quân Mỹ nhằm phát triển tiêm kích giành ưu thế trên không thế hệ 6, triển khai trên tàu sân bay, để thay thế các máy bay F/A-18E/F của Hải quân Mỹ từ năm 2025.

Máy bay sử dụng công nghệ tàng hình thế hệ 6, có thể có hoặc không người lái tùy thuộc vào nhiệm vụ. Tiêm kích mới sẽ thực hiện các nhiệm vụ tiến công, giành ưu thế trên không, hỗ trợ mặt đất, ném bom chính xác và trinh sát.


http://nghiadx.blogspot.com
Hình ảnh máy bay khái niệm F/A-XX của Boeing.


Boeing rất quan tâm đến NGAD và đã đưa ra đề xuất tiêm kích thế hệ 6 duy nhất được biết đến hiện nay.

Họ đã đề xuất thiết kế dạng cánh bay không đuôi, sau đó là thiết kế mới có cánh kết hợp, hình dáng giống tiêm kích thông thường từ khu vực buồng lái đến mũi.

Cả 2 thiết kế đều là tiêm kích tàng hình, không đuôi, trang bị 2 động cơ, có khả năng bay siêu hành trình , 2 chế độ điều khiển (có hoặc không người lái).

Ngoài ra, X-47B của hãng Northrop Grumman cũng được xem là một phương án cho NGAD (F/A-XX) của Hải quân Mỹ.


http://nghiadx.blogspot.com
Phương án tiêm kích thế hệ 6 dạng cánh bay của Boeing.


Cuối năm 2011, Hải quân Mỹ dự định xem xét các phương án cho NGAD và bắt đầu giai đoạn trình diễn công nghệ vào năm 2013.

USAF cũng có một chương trình nghiên cứu tương tự có tên gọi Next Gen TACAIR (Máy bay chiến thuật thế hệ mới) nhằm tìm kiếm loại máy bay thế hệ mới thay thế tiêm kích thế hệ 5 F-22 sau năm 2025.

Năm 2010, Trung tâm các hệ thống hàng không (ASC) thuộc Bộ Quốc phòng Mỹ đã yêu cầu các hãng máy bay Mỹ cung cấp thông tin về thiết kế tiêm kích thế hệ 6.

Theo dự kiến của Lầu Năm góc, tiêm kích thế hệ 6 sẽ đạt trạng thái sẵn sàng hoạt động ban đầu vào năm 2030.

Đó sẽ là bước đầu tiên cho việc thay thế tiêm kích thế hệ 5 F-22 Raptor.

Theo yêu cầu của ASC, tiêm kích thế hệ mới phải có khả năng tấn công và phòng thủ tổng hợp, có nhiều chức năng phòng không kết hợp phòng thủ tên lửa, không trợ trực tiếp, chặn đánh mục tiêu bay, thực hiện đầy đủ nhiệm vụ tác chiến điện tử và trinh sát.

Máy bay được trang bị các hệ thống tác chiến điện tử tiên tiến, các hệ thống phòng không tích hợp tinh vi, có thể phát hiện đối phương bằng các sensor hoạt động ở chế độ thụ động, hệ thống phòng vệ tổng hợp, vũ khí năng lượng định hướng và có khả năng thực hiện các cuộc tấn công điều khiển học.

Tiêm kích thế hệ 6 phải có khả năng hoạt động ở các khu vực có phòng không mạnh có thể được xây dựng vào giai đoạn 2030-2050.


http://nghiadx.blogspot.com
FA-XX của Boeing.


Tiêm kích F-X chạy điện

Mới đây, ông Mark Maybury, khoa học gia trưởng của USAF đã đưa ra khái niệm tiêm kích tương lai kiểu hybrid rất táo bạo F-X, dựa trên ý tưởng tiêm kích chạy điện có tên “More-Electric Aircraft”, và có thể nhận vào trang bị sau năm 2030.

Với sứ mệnh kế tục các máy bay thế hệ 5 F-22 và F-35, tiêm kích F-X có khả năng tránh được sự phát hiện bằng radar và khí tài ảnh nhiệt, được trang bị vũ khí laser, vũ khí vi ba và lây nhiễm virus vào các mạng máy tính của kẻ thù. Đồng thời, máy bay sẽ có tầm bay xa hơn và sử dụng ít nhiên liệu hơn.


http://nghiadx.blogspot.com
Hình ảnh khái niệm tiêm kích thế hệ 6 mới nhất F-X mà hãng Boeing giới thiệu tại Hội nghị Hiệp hội Không quân năm 2011 tổ chức ở National Harbor, Maryland.


Tại Hội nghị thường niên năm 2011 của Hiệp hội Không quân tổ chức ở National Harbor, Maryland vào tháng 9.2011, hãng Boeing giới thiệu hình ảnh khái niệm tiêm kích thế hệ 6 mới nhất của họ.

Đây có thể hoặc cũng có thể không phải là mẫu hoàn thiện của khái niệm tiêm kích hải quân thế hệ 6 F/A-XX (ảnh dưới) mà Boeing đã tiết lộ năm ngoái. Lưu ý ở ảnh trên, trên phần thân sau máy bay có logo hình chữ P của phân hãng Phantom Works của Boeing.

Thành phần then chốt của F-X gồm hệ thống năng lượng mới có nguyên tắc hoạt động giống với ô tô hybrid (xăng-điện) và một động cơ siêu hiệu quả chu trình làm việc hỗn hợp thích ứng tốt cả cho bay nhanh và bay chậm.

Các bộ tích điện của hệ thống năng lượng làm nhiệm vụ tích trữ điện năng từ động cơ chính để cung cấp cho vũ khí năng lượng định hướng và các hệ thống cơ khí. Nhờ vậy, có thể lắp cho F-X vũ khí laser sát thương năng lượng cao, vũ khí vi ba để thiêu cháy radar đối phương và các radar công suất cao có khả năng phóng mã độc vào các hệ thống máy tính của kẻ thù.

Các hệ thống điện trên F-X còn chuyển hóa nhiệt từ động cơ phản lực thành điện năng cấp thêm cho các bộ tích điện, vừa giảm được độ bộc lộ của máy bay ở dải hồng ngoại. Vì vậy, F-X sẽ có đặc tính tàng hình radar giống như F-22 và F-35, nhưng có đặc tính tàng hình nhiệt tốt hơn.

Tuy nhiên, khái niệm tiêm kích chạy điện F-X rất phức tạp trong phát triển và cực kỳ đắt tiền. Nên người ta rất nghi ngờ khả năng của USAF biến được ý tưởng này thành hiện thực.

>> Những 'chàng Hercules' bay (kỳ 1)



Vượt qua nhiều rào cản về kỹ thuật, cuối cùng con người cũng đã thỏa ước nguyện về một cỗ máy đầy uy lực bay thẳng lên trời.

Sự ra đời của trực thăng hiện đại mở ra kỷ nguyên của trực thăng vận tải và vũ trang với màn rượt đuổi ngoạn mục giữa các cường quốc quân sự.

Tuy "sinh sau, đẻ muộn" so với máy bay cánh cố định, nhưng trực thăng vũ trang đã nhanh chóng chiếm vị trí không thể thay thế trong chiến lược quân sự của mỗi quốc gia, xứng đáng là những "đại lực sĩ" dũng mãnh trên chiến trường.

Kỳ 1: Biến giấc mơ thành hiện thực

Ý tưởng về cỗ máy bay thẳng lên trời đã xuất hiện cách đây 2.000 năm với trò chơi "chong chóng tre". Nó còn được nhắc lại trong phát minh của nghệ sĩ đa tài người Italia thời Phục Hưng Leonardo Da Vinci. Tuy nhiên, bài toán về động cơ, sức bền vật liệu… là rào cản quá lớn biến giấc mơ thành hiện thực.



Clip giới thiệu các mẫu trực thăng quân sự của quân đội Nga

Cuộc đua nước rút

Trực thăng chính thức chuyển mình với sự kiện năm 1942, người Mỹ giới thiệu và sản xuất hàng loạt trực thăng R-4. Tuy xuất hiện chậm nhưng sự phát triển của trực thăng đã tiến rất nhanh, nhất là trong bối cảnh Chiến tranh Lạnh. Ở đó, sự cạnh tranh toàn diện giữa Mỹ và Liên Xô đã nâng cao vị thế của trực thăng, lấn lướt vai trò của máy bay cánh cố định trong quân sự, trước hết ở lĩnh vực vận tải.

http://nghiadx.blogspot.com
"Vua" trực thăng vận tải Mi-26.



Những năm 1950, hãng Mil (Liên Xô) tung ra 2 thiết kế trực thăng vận tải hạng nặng Mi-6, trực thăng vận tải lớn nhất thế giới khi đó, có khả năng chở 12 tấn hàng. Không chịu thua kém Liên Xô, Mỹ giới thiệu trực thăng CH-47 có thể chở 12,7 tấn (vào năm 1960) và sau đó là trực thăng CH-53 với tải trọng 14 tấn (năm 1970). Không lâu sau, vào năm 1977, “vua” trực thăng vận tải Mi-26 xuất hiện với khả năng chở 20 tấn hàng hóa.

Nếu so sánh với kỷ lục của các máy bay vận tải quân sự có cánh như C-5 Galaxy (tải trọng 122 tấn) hay An-124 (tải trọng 150 tấn) và An-225 (tải trọng 250 tấn), khả năng chở của CH-53 hay Mi-26 không thấm vào đâu. Tuy nhiên, do không phụ thuộc nhiều vào bãi đáp, trực thăng được giới quân sự ưa chuộng hơn cho các nhiệm vụ dã chiến.

Nếu các máy bay như An-125 cần đường băng dài tối thiểu 1-2km để hạ cánh thì Mi-26 chỉ cần bãi đáp có đường kính khoảng 48m. Vì vậy, ngay từ khi ra đời, những chiếc trực thăng kể trên thường xuyên đảm nhận công việc chuyển chở pháo hạng nặng, xe thiết giáp, máy bay chiến đấu… trong nhiều cuộc chiến.

"Ong thợ" Mi-17

Cuộc đua trực thăng vận tải giữa Mỹ và Nga còn diễn ra ở phân khúc vận tải hạng trung với các đại diện lần lượt là UH-1 và Mi-8 (với hậu duệ là Mi-17). Tuy nhiên, ở phân khúc này, sự thành công trên thị trường là thước đo chính chứ không phải khả năng mang tải trọng. Do đó, trực thăng Nga đã ghi điểm cao hơn dù cả hai đều giành được nhiều thành công và có mặt trong thành phần trang bị của nhiều quốc gia.

Yếu tố quyết định chiến thắng của Mi-17 ở khả năng làm việc bền bỉ trong môi trường khắc nghiệt. Về cơ bản, Mi-17 có thiết kế tương tự Mi-8 nhưng phần thân được mở rộng, còn bộ truyền động, cánh quạt lấy từ Mi-14 và quan trọng hơn cả, trực thăng này dùng 2 động cơ turbine trục Klimov TV3-117VM, cho phép nó đạt tốc độ 250km/h. Mi-17 được đánh giá có thể hoạt động tốt ở vùng khí hậu nắng nóng, hoặc địa hình nhiều đồi, núi. Khi được vũ trang nhẹ, Mi-17 còn tham gia chiến đấu yểm trợ bộ binh một cách hiệu quả.


http://nghiadx.blogspot.com
Trực thăng vận tải Mi-17 trong Không quân Afghanistan.

Yếu tố này buộc người Mỹ phải chấp nhận mua Mi-17 cho các nước đồng minh ở Iraq, Pakistan, Afghanistan. Khi các thượng nghị sĩ Mỹ tỏ ý phản đối quyết định mua Mi-17 của chính phủ, đại diện Lầu Năm Góc nói: “Chúng ta bắt buộc phải tìm cách vượt qua sự thật là đang nói tới trực thăng Nga, Mi-17 đang hoạt động rất tốt ở Afghanistan”.

Thái Lan, một đồng minh của Mỹ ở Đông Nam Á, cũng đặt mua 6 chiếc Mi-17 vào năm 2008 với lý do đơn giản: Giá 3 chiếc Mi-17 bằng một UH-60, trong khi đó Mi-17 chở được 30 lính, còn UH-60 Black Hawk chỉ chở 14 lính.

"Cõng" MiG

Ở Việt Nam, trực thăng Liên Xô đã xuất hiện trong biên chế Không quân Nhân dân Việt Nam với “vốn liếng” đầu tiên là 4 chiếc trực thăng Mi-4. Sau đó, Liên Xô tiếp tục viện trợ cho nước ta trực thăng Mi-6, Mi-8.

Trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, các máy bay trực thăng này đảm nhận nhiệm vụ vận chuyển hàng hóa, vũ khí, trực tiếp tham gia chiến đấu hỗ trợ hỏa lực mặt đất khi được vũ trang nhẹ.

Đặc biệt, trong những năm tháng chống cuộc chiến tranh phá hoại miền Bắc, trực thăng Mi-6 đã hàng trăm lần “cõng” MiG-17, MiG-19, MiG-21, dàn radar, pháo cao xạ đi sơ tán và hoặc tới trận địa phục kích. Chiến dịch xuân 1975, Mi-6, Mi-8 đóng góp thực hiện vận chuyển khí tài, bộ đội vào nam đảm bảo mệnh lệnh “thần tốc, thần tốc hơn nữa” của Đại tướng Võ Nguyên Giáp.


http://nghiadx.blogspot.com
Mi-6 của Không quân Nhân dân Việt Nam "cõng" MiG-21 trong những năm tháng chống chiến tranh phá hoại miền Bắc.


Trong quá trình làm nghĩa vụ quốc tế giúp đỡ nhân dân Campuchia thoát họa diệt chủng, bộ đội Việt Nam đã dùng trực thăng Mi-6, Mi-8 chuyển quân, hàng hóa, thương binh, yểm trợ hỏa lực cho bộ binh mặt đất tiến công tiêu diệt địch. Tháng 3.1984, các biên đội Mi-8T vũ trang nhiều lần phối hợp với trinh sát cơ U-17 không kích các điểm trú quân của Khơ Me Đỏ. Cuối năm 1987, Mi-8T chi viện hỏa lực cho bộ binh ta truy quét tàn quân Khơ Me Đỏ ở Xiêm Riệp.

Ngày nay, ngoài Mi-8, lực lượng trực thăng trong Không quân Nhân dân Việt Nam ta tiếp tục được bổ sung thêm Mi-17 và biến thể Mi-171. Ở thời bình, các đơn vị trực thăng Việt Nam thực hiện tốt vai trò tìm kiếm cứu nạn, vận tải hàng hóa tới điểm bão lụt, bảo vệ vùng biển đảo Tổ quốc.
Trong lịch sử phát triển trực thăng, không có mốc chính xác về ý tưởng khởi thủy đầu tiên. Tuy nhiên, một số tài liệu cho trực thăng được khởi nguồn từ trò chơi “chong chóng tre” của trẻ em Trung Quốc, cách đây 2.000 năm. Nhưng cũng có những lý giải khác, người ta đã tìm thấy bản vẽ về thiết bị bay theo nguyên tắc trực thăng của danh họa Leonardo Da Vinci.

Mọi thứ đều bế tắc trong nhiều thế kỷ, nhưng động cơ ra đời ít nhiều cho người ta hi vọng “giấc mơ bay”. Năm 1878, nhà phát minh người Italia Enrico Forlanini đã thiết kế “trực thăng không người lái” dùng động cơ hơi nước (cất cánh thẳng đứng, bay cao 13m, treo trên không 20 giây).

Năm 1907, nhà phát minh người Pháp Paul Cornu sáng chế trực thăng hai cánh quạt không đồng trục xoay ngược chiều nhau. Chiếc trực thăng bay cao 2m, điều đáng nói đây là chuyến bay có người lái. Những năm 1920, nhiều phát minh mới tiếp tục lần lượt ra đời nhưng vẫn chưa định hình một cách rõ ràng về trực thăng. Trong khi máy bay đã tiến bước dài thì trực thăng vẫn dậm chân tại chỗ.

Đầu những năm 1930, quá trình phát triển trực thăng bắt đầu có những bước tiến khởi sắc. Ở Pháp, Liên Xô người ta đã chế một số trực thăng bay cao vài trăm mét. Nhưng thành công hơn cả vẫn là người Đức, năm 1936 chiếc trực thăng Focke-Wulf Fw 61 với 2 cánh quạt nâng không đồng trục ra đời, hoạt động khá tốt với trần bay đạt gần 3.500m, tốc độ 122km/h. Không dừng lại ở đó, nước Đức còn làm được nhiều hơn thế. Họ tiếp tục đầu tư phát triển sản xuất mẫu số lượng nhỏ trực thăng Focke-Achgelis Fa 233 và Flettner FI 282 Kolibri, dùng trong thế chiến thứ hai cho các nhiệm vụ trinh sát, vận tải, cứu nạn, ném bom quân đồng minh.

Dù đi sau Đức, nhưng Igor Sikorsky – nhà sáng lập tập đoàn quốc phòng hàng đầu Mỹ lại đưa ra thiết kế trực thăng đầy đủ. Năm 1942, Sikorsky R-4 mang nhiều đặc điểm trực thăng hiện đại cất cánh thành công lần đầu. Ngoài ra, R-4 trực thăng đầu tiên trên thế giới được đưa vào sản xuất hàng loạt dùng cho không quân, hải quân Mỹ.

Sau thế chiến thứ hai, máy bay cánh cố định có những bước tiến dài, vững chắc và tiến vào thời đại phản lực thì trực thăng mới bắt đầu có những bước chuyển mình. Dù vậy, trong giai đoạn tiếp sau trực thăng đã đuổi kịp máy bay cánh cố định, thậm chí lấn lướt ở một vài lĩnh vực trong quân sự, như vận tải.


>> Những công nghệ ‘ứng tác' xuất sắc của Mỹ



Thời gian qua, Bộ Quốc phòng Mỹ trên cơ sở kinh nghiệm chiến đấu ở Iraq và Afghanistan đã đáp ứng nhanh nguyện vọng của binh sĩ trên chiến trường để đưa ra những sản phẩm, công nghệ ‘ứng tác’ thiết thực.

Mùa hè này, Lầu Năm góc đã công bố danh mục những sáng chế quân sự xuất sắc nhất đã được phát triển nhanh chóng và ứng dụng trên chiến trường.

Khác với đa số các cuộc thi tương tự, lựa chọn những người thắng cuộc không phải là các quan chức Bộ Quốc phòng Mỹ hay các chuyên gia các cơ quan phân tích, mà là những cựu binh dày dạn chiến trận.

Hơn nữa, hầu như tất cả các sáng chế tham dự cuộc thi đều được phát triển dựa trên mong muốn của binh sĩ và kinh nghiệm tác chiến ở Iraq và Afghanistan. Người Mỹ được quyền tự hào về hệ thống trao đổi thông tin giữa quân đội và ngành công nghiệp đã xây dựng được, nhờ đó quân đội Mỹ nhận được kịp thời những thứ cần thiết.

Đạn lựu hồng ngoại

Đạn M992 là một loại đạn chiếu sáng hồng ngoại bắn từ ống phòng lựu kẹp nòng 40 mm М203 hay súng phóng lựu nòng ngắn M320. Đạn lựu hồng ngoại được nhận vào trang bị ngày 8/10/2010 và đã nhận được nhiều lời khen nức nở từ binh sĩ trên tuyến đầu Afghanistan.

Đạn lựu M992 dùng để chiếu sáng trận địa ở dải hồng ngoại. Đạn được bắn lên trời ở góc lớn, sau đó chiếc dù 50 cm bung ra, và cháy sáng ở độ cao 150-200 m (khi bắn thẳng đứng), hầu như vô hình đối với mắt thường, nhưng chói lóa ở dải sóng hồng ngoại.

Quân đội Mỹ cũng có các đạn lựu tương tự cỡ 40 mm để chiếu sáng địa hình ở dải phổ nhìn thấy như: M583A1 ánh sáng trắng, M661 ánh sáng xanh lá cây và M662 màu đỏ. Chúng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình khi chiếu sáng rõ nét một vòng tròn có đường kính đến 200 m trong vòng 40 s.


http://nghiadx.blogspot.com
Đạn lựu M992 dùng để chiếu sáng trận địa ở dải hồng ngoại.


Lính Mỹ ở Iraq và Afghanistan hiện có ưu thế hơn hẳn phiến quân khi có các khí tài nhìn đêm, nhờ đó lính Mỹ tác chiến ban đêm không kém nhiều so với ban ngày. Dĩ nhiên là ánh sáng chói sẽ triệt tiêu ưu thế này khi làm cho các lính thủy đánh bộ Mỹ mất đi thị lực trước các phiến quân Taliban “mù lòa”.

Lục quân Mỹ đã nhận vào trang bị các loại đạn pháo chiếu sáng hồng ngoại như đạn 155 mm M1066 hay đạn 105 mm M1064. Các đạn này đang được sản xuất khá nhiều, đâu đó khoảng 3.000-4.000 quả/năm. Đánh giá đúng vai trò của “pháo hồng ngoại”, lính Mỹ đã yêu cầu phát triển loại đạn tương tự cho các súng phóng lựu 40 mm của họ.

Dù có kinh ngạc đến đâu thì Lục quân Mỹ cũng đã lắng nghe yêu cầu của binh sĩ và mở cuộc thi thiết kế đạn M992. Hơn nữa, họ thậm chí còn cam kết mua 90.000 viên đạn mới mặc dù có giá đắt gấp đôi (94 USD/quả) so với đạn lựu chiếu sáng thông thường. Lô đạn đầu tiên gồm 22.000 quả đã bắt đầu được cung cấp cho các đơn vị chiến đấu trong năm 2011.

Đầu đạn lõi đồng

Đặc điểm cuộc chiến ở Afghanistan đã đặt ra vấn đề hiệu quả của đạn 5,56х45 mm: các đầu đạn cỡ nhỏ bị nảy bật ra khi va vào đá và cành cây, bắn xuyên thấu các phiến quân Taliban nhưng không giết chết tức thì.

Trung sĩ Jason Gillis, tiểu đội trưởng của Lữ đoàn chiến đấu số 2, thuộc Sư đoàn dù 82 (2nd Brigade Combat Team, 82nd Airborne Division), mô tả lại một trường hợp “tức cười” xảy ra với anh ta trên một đường phố Baghdad năm 2004. Viên trung sĩ cùng các binh sĩ thuộc quyền đang làm nhiệm vụ đi bộ tuần tra thì một xe ô tô con chạy tốc độ cao lao thẳng về phía anh ta. Bất chấp cảnh cáo, chiếc xe không dừng lại và toán lính dù Mỹ đã nổ súng bắn túi bụi vào xe bằng 2 khẩu súng máy 5,56 mm M249.

Trong mấy giây, các viên đạn bắn liên tiếp vào khoang động cơ và kính chắn gió, chiếc xe dừng lại và thật sửng sốt đối với mấy lính Mỹ khi thấy tài xế chui ra khỏi xe... hoàn toàn lành lặn! Hơn 400 viên đạn đã bắn đi vô ích: các mảnh chì ẩn chứa chết chóc đơn giản đã bị phá hủy khi va đập vào vỏ xe và kính ô tô mặc dù lẽ ra chúng phải xuyên thủng lỗ chỗ tất cả những gì bên trong ô tô.


http://nghiadx.blogspot.com
M855A1 xuyên bức tường bằng các khối bê tông từ cự ly 80m khi bắn từ súng М-16 và từ cự ly 40 m khi bắn từ carbine М-4.


Lính Mỹ tất nhiên là không thể chấp nhận tình cảnh đó nên đã đặt ra cho Lầu Năm góc một bài toán hóc búa: làm cho họ một đầu đạn xuyên giáp, nhưng với rủi ro đạn nảy tối thiểu và sức phá cao.

Thế là đầu đạn mới đã được chế tạo và gần 30 triệu viên đạn mới với đầu đạn M855A1 đã được chuyển đến Afghanistan. Chỉ có điều việc mua ồ ạt đạn mới xem ra có vẻ vội vàng: trong quá trình thử nghiệm trước khi nhận vào trang bị, đã bắn đi hơn 400.000 viên đạn với đầu đạn M855A1, đây là một thứ kỷ lục.

Đầu đạn mới có lõi đồng thay cho lõi thép nên giảm được xác suất đạn nảy và nâng cao sức phá. Đầu đạn M855A1 có cấu tạo đặc biệt để làm giảm ảnh hưởng của trương động (dao động) đến khả năng xuyên giáp, kết quả là ở cự ly 400 m, 50% đầu đạn mới xuyên được tấm thép mềm dày 1 cm (đầu đạn thường chỉ làm được thế khi bắn ở cự ly không quá 160 m).

Hơn nữa, đầu đạn M855A1 xuyên được bức vách bằng các khối bê tông ở cự ly 80 m khi bắn từ súng М-16 và từ cự ly 40 m khi bắn từ carbine М-4. Đầu đạn chì cũ M855 không thể xuyên bức vách như thế ở bất kỳ cự ly bắn nào. Đối với lõi đồng của đầu đạn thì kính chắn gió ô tô không phải là vật cản và nó vẫn xuyên ngon lành 24 lớp kevlra ở cự ly bắn 1.000 m.

Vũ khí chống người ăn xin và khủng bố liều chết

Điều đáng buồn là những câu chuyên giống như câu chuyện do Jason Gillis mô tả lại hay xảy ra do các cuộc chiến hiện đại diễn ra ngay giữa cuộc sống thường nhật của thường dân. Nhiều người đã chết chỉ vì họ không hiểu những cử chỉ hay tiếng quát của toán lính tuần tra hay các lính gác tại trạm kiểm soát.


http://nghiadx.blogspot.com
GLEF giúp binh sĩ xua đuổi những người bán hàng hay người ăn xin dai như đỉa mà trà trộn trong đó có thể có các phần tử khủng bố liều chết.


Trái với ý kiến của một số ký giả, đại đa số binh lính không muốn bắn vào phụ nữ và trẻ em, cũng như họ chẳng muốn tôi mạng do vụ nổ của một tay súng liều chết. Lính Mỹ đã yêu cầu cho họ một thiết bị nhờ đó có thể thu hút sự chú ý và khiến người ta hiểu rõ là không được làm những hành vi khiêu khích.

Và một lần nữa Lầu Năm góc lại chiều lòng binh sĩ. Theo đơn đặt hàng của Bộ Quốc phòng Mỹ, công ty CROWS chỉ trong có 12 tháng đã phát triển một laser xanh lá cây công suất lớn GLEF. Nó được đặt tại các trạm kiểm soát và trên xe thiết giáp, phóng ra tia laser rộng mà dù ở cự ly xa cũng có thể làm mất thị lực tạm thời.

Nhờ thiết bị này, có thể dễ dàng chỉ thị vào một đối tượng nào đó hoặc làm mất phương hướng một người nào đó vì giương mắt nhìn vào GLEF cũng “dễ chịu” như dòm mặt trời lúc giữa trưa.

Hiện nay, các laser này được lắp trên các xe thiết giáp và các lối vào căn cứ quân sự ở Afghanistan, Iraq, giúp binh lính xua đuổi những người bán hàng hay người ăn xin dai như đỉa mà trà trộn trong đó có thể có các phần tử khủng bố liều chết. Ngoài ra, đây cũng là cách để trị các lái xe đang phóng nhanh một cách không suy nghĩ cùng cả gia đình mình ngay trước các nòng súng máy và pháo tự động.

Máy kéo “pháo đài”

Bom mìn tự tạo là bệnh đau đầu thật sự đối với quân đội Mỹ. Đa số tổn thất nhân mạng và trang bị ở Afghanistan và Iraq chính là do bom mìn cài ven đường.

Để giải quyết vấn đề này, người ta đã thiết kế một “máy kéo chiến đấu” độc đáo Husky Mark III/2G dựa trên kinh nghiệm chiến đấu và các khuyến nghị của binh sĩ các đơn vị công binh.


http://nghiadx.blogspot.com
Thiết kế đặc biệt bảo đảm khả năng bảo vệ tối đa cho 2 thành viên kíp xe và khả năng sống còn của xe ngay cả khi vấp mìn công phá lớn.


Thiết kế đặc biệt (các bánh xe lắp trên hệ treo kiểu tay đòn và thùng xe hình chữ V với vỏ giáp vững chắc) bảo đảm khả năng bảo vệ tối đa cho 2 thành viên kíp xe và khả năng sống còn của xe ngay cả khi vấp mìn công phá lớn - đến 50 kg TNT ở khoảng cách 5 m.

Ngoài ra, Husky Mark III còn bất khả xâm phạm đối với súng bộ binh, có khả năng việt dã cao và có thể đi trước đoàn xe để dọn đường.

Để phát hiện và vô hiệu hóa mìn và thiết bị nổ tự tạo, “chiếc máy kéo” 9 tấn này sử dụng các sensor công nghệ cao, một thiết bị cảm từ xung, các hệ thống chế áp tín hiệu vô tuyến, cũng như có các lốp xe áp suất thấp cỡ lớn (rộng 550 mm với áp suất 0,6 at) để giảm tải lên mặt đất và ngăn ngừa kích nổ mìn chống tăng.

Các binh lính Mỹ đã làm cho các nhà thiết kế hiểu ra là chui ra khỏi xe thiết giáp ra ngoài để lau kính chắn gió bằng giẻ có thể thực hiện được bên cạnh một siêu thị ở giữa California, nhưng không thể nào làm được trên một cái đèo ở xứ Afghanistan heo hút.

Bởi vậy, bộ phận đặc biệt quan trọng của xe rà phá mìn mới là các bộ lau kính với các thùng chứa dung dịch rửa kính dung tích lớn và các lưỡi gạt kính bền chắc, tin cậy vốn rất cần ở đất Afghanistan đầy bụi bặm. Xe mới có khả năng mở rộng để sử dụng các robot mà thành viên thứ hai của kíp xe có thể điều khiển.

Súng máy nhẹ bằng titan

Súng máy cỡ nòng 7,62х51 mm là một vũ khí xuất sắc, nhưng lại nặng đến ê người. Súng máy M240B nặng gần 12 kg không kể đạn, điều không có gì ngạc nhiên đối với loại súng đưa vào trang bị từ năm 1977 xa xôi.

Nhìn chung, lính Mỹ khoái súng M240 vì có độ tin cậy và uy lực, nhưng về vấn đề cân nặng thì họ có vô số than phiền, buộc Lầu Năm góc cố gắng giải quyết vấn đề này bằng các công nghệ mới.


http://nghiadx.blogspot.com
Biến thể mới của súng máy 7,62 mm M240 là M240L nhẹ hơn 2,5 kg nhờ ứng dụng hợp kim titan.


Biến thể mới của súng máy 7,62 mm M240 là M240L, nhẹ hơn 2,5 kg nhờ ứng dụng hợp kim titan. Hộp khóa nòng bằng titan chịu được 50.000 phát bắn với xạ tốc 650 phát/phút và sơ tốc đạn 853 m/s. Tầm bắn ngắm của M240L là 1.800 m.

Kết liễu cơn ác mộng bom mìn tự tạo

Sau khi hệ thống Jackal Explosive Hazard Pre-Detonation System xuất hiện trong trang bị của quân đội Mỹ, các phiến quân Taliban và Iraq đã buộc phải đoạn tuyệt hẳn với các loại bom điều khiển từ xa bằng vô tuyến và chuyển sang sử dụng các tay súng cảm tử, ngòi nổ đè nổ... Bằng cách đó, hệ thống đã không chỉ bảo vệ được lính Mỹ mà còn tước đi của các tay súng nổi dậy một vũ khí hiệu quả và buộc họ phải chịu rủi ro với tính mạng hay thất bại của hoạt động chống lính Mỹ.

Vì những nguyên nhân dễ hiểu mà thông tin về Jackal System có rất ít. Đây là một hệ thống vô tuyến điện tử làm át các tín hiệu của ngòi nổ vô tuyến hay kích nổ cưỡng bức thiết bị nổ trước khi xe thiết giáp đi vào vùng sát thương.

Năm 2010, Trung tâm khoa học kỹ thuật công binh ARDEC của Lục quân Mỹ đã phát triển và gửi Jackal cho các đơn vị trên toàn lãnh thổ Iraq, và nó đã hầu như chấm dứt việc sử dụng các bom mìn điều khiển bằng vô tuyến chống lại lính Mỹ.

Trên cơ sở kinh nghiệm chiến đấu phong phú, người Mỹ đã trang bị cho Jackal System những khả năng thích ứng và cấu trúc module mới, cho phép phản ứng nhanh với những sáng tạo mới cảu các chuyên gia chất nổ đối phương.

Điều trị theo tin nhắn

Dự án mCare thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng trên thực tế là một cuộc cách mạng trong quân y.

mCare là hệ thống trao đổi thông tin (tin nhắn) hai chiều, cho phép gửi đến điện thoại di động của bệnh nhân các hướng dẫn điều trị, thời gian biểu trong ngày, thông báo cần đến khám bác sĩ, các loại thuốc được chỉ định, các loại phân tích...

Về phần mình, bệnh nhân gửi đến máy chủ mCare các tin nhắn về tình trạng sức khỏe của mình, các liệu pháp đã thực hiện và các loại thuốc đã sử dụng. Bằng cách đó, người ta có thể theo dõi ngoại trú đối với bệnh nhân mà không cần bệnh nhân phải đến các cơ sở y tế vừa mệt mỏi và tốn thời gian.

Nhờ mCare có thể kiểm soát liên tục quá trình hồi phục của bệnh nhân mà không phải buộc bệnh nhân rời khỏi công việc hay nghỉ ngơi.

Pháo kích nhanh sau 2 phút

Hệ thống MFCS-D cho phép bắn pháo không phải sau 8 phút sau khi triển khai ban ngày và 12 phút sau khi triển khai ban đêm, mà chỉ sau 2 phút bất kể giờ giấc ngày đêm. Hệ thống gồm các máy tính được bảo vệ, một acquy, các màn hình, hệ thống định vị và một bệ mang xe kéo M120A1 lắp một khẩu cối 120 mm.

Hệ thống rất đơn giản: xe ô tô kéo rơ-mooc lắp khẩu cối và khi cần trong vài phút hệ thống số MFCS-D tiến hành định vị tọa đọa hiện thời, tính toán phần tử bắn... Nói cách khác, thời gian chuẩn bị bắn được giảm tối đa, điều có tầm quan trọng sống còn trong điều kiện trận chiến diễn biến nhanh hiện đại.


http://nghiadx.blogspot.com
Hệ thống MFCS-D cho phép bắn pháo cối chỉ sau 2 phút, bất kể giờ giấc ngày đêm.


MFCS-D được chế tạo để đáp ứng yêu cầu của binh sĩ vốn đã mệt mỏi với các tay súng Taliban bỏ chạy khỏi trận địa trước khi pháo cối nhằm bắn được vào họ. Thiết bị điện tử và thiết bị đầu cuối tiện dụng đã đưa toàn bộ khoa học pháo binh chỉ còn là việc bấm mấy cái nút. MFCS-D tương thích với tất cả các loại pháo cối cỡ từ 60 đến 120 mm.

Điều khiển robot an toàn

Hệ thống triển khai robot Robot Deployment System (RDS) dành cho các xe thiết giáp MRAP RG-31 cho phép một người lính khởi động và điều khiển một robot mà không phải rời khỏi chỗ ngồi an toàn trong xe thiết giáp.


http://nghiadx.blogspot.com
RDS nay đã trở thành trang bị tiêu chuẩn của nhiều xe thiết giáp Mỹ trên khắp Afghanistan.


Lính Mỹ đơn giản là cầu khẩn chế tạo một thiết bị tiện lợi vì họ vô cùng ngại chui ra khỏi xe thiết giáp để bước xuống một con đường ẩn chứa nguy cơ bị cài mìn và vô số cạm bẫy phục kích của Afghanistan.

Người ta lại lắng nghe ý kiến của họ và năm 2010 “chiếc hộp thần kỳ” bọc thép RDS đã được đưa vào trang bị. Đó là một thiết bị đơn giản giống như một thang máy thả robot công binh kiểu Talon xuống đất, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì lại nâng robot đưa trở lại xe.

Robot Deployment System cho phép người lính khởi động và điều khiển một robot mà không phải rời khỏi chỗ ngồi an toàn trong xe thiết giáp.

RDS nay đã trở thành trang bị tiêu chuẩn của nhiều xe thiết giáp Mỹ trên khắp Afghanistan Binh lính Mỹ cũng liên tục tìm cách hoàn thiện hệ thống ngay trong điều kiện chiến trường nhờ thiết kế hiệu quả đơn giản dễ hiện đại hóa.

Tất cả những phát minh, sáng chế kể trên cũng như hàng trăm sáng chế khác cho thấy có thể đạt được những thành công như thế nào nếu biết khéo léo sử dụng nguồn lực khoa học và công nghiệp. Kinh nghiệm của quân đội Mỹ cho thấy, sự quan tâm tới tính mạng con người có thể cùng tồn tại với lợi ích thương mại và mang lại lợi ích cho cả quốc gia.

Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2011

>> Trung Quốc bí mật đóng thêm tàu ngầm Type-041



Các trang mạng Trung Quốc vừa đăng hình một chiếc tàu ngầm diesel-điện được cho thuộc lớp Yuan (Nguyên), đóng tại nhà máy Giang Nam và đang chuẩn bị được hạ thủy.


Trang China - Defense vừa mới đăng hình ảnh về một tàu ngầm Type-041 lớp Nguyên được đóng tại nhà máy đóng tàu Giang Nam, Thượng Hải và chuẩn bị thử nghiệm.

Trước đó, tàu ngầm Type-041 lớp Nguyên đầu tiên của Trung Quốc đã được hạ thủy vào năm 2004 ở nhà máy đóng tàu Vũ Hán. Như vậy, Trung Quốc đang có tới 2 nhà máy cùng đóng tàu lớp Nguyên.

Ngoài ra, một số hình ảnh ghi lại được tại nhà máy đóng tàu Giang Nam trong tháng 7/2011 cũng đã chứng minh rằng nhà máy đóng tàu này đang đóng loại tàu ngầm Type-041 lớp Nguyên cho Hải quân Trung Quốc.


http://nghiadx.blogspot.com
Hình ảnh mới được đăng tải cho thấy 1 tàu ngầm Type-041 tại nhà máy đóng tàu Giang Nam đã hoàn thành và việc còn lại chỉ là hạ thủy.



Việc huy động tới 2 nhà máy cùng đóng một loại tàu ngầm lớp cho thấy Trung Quốc đang muốn sớm sở hữu số lượng lớn các tàu ngầm hiện đại để tăng cường cho các hạm đội của mình.

Hình ảnh của tàu ngầm Type-041 lớp Nguyên xuất hiện lần đầu tiên vào năm 2004 và sự xuất hiện này đã gây ra bất ngờ lớn đối với các nhà phân tích tình báo phương Tây, họ cho rằng, thiết kế của tàu ngầm lớp Nguyên cho thấy một sự pha trộn giữa thiết kế tàu ngầm Trung Quốc và tàu ngầm Nga.

Các nguồn tin tình báo Mỹ thì miêu tả, tàu ngầm lớp Nguyên như là "một tàu ngầm Kilo đặc sắc của Trung Quốc hay một tàu ngầm lớp Tống (Type-039) với các đặc điểm của tàu ngầm Nga".

Theo đó, tàu ngầm lớp Nguyên được cho là "hoạt động yên tĩnh" so với các tàu ngầm trước đó mà Trung Quốc từng sản xuất.


http://nghiadx.blogspot.com
1 tàu ngầm đang được đóng tại nhà máy đóng tàu Giang Nam.



http://nghiadx.blogspot.com
2 hình ảnh chụp từ tháng 7/2011 tại nhà máy đóng tàu Giang Nam cho thấy, nhà máy này đang đóng 1 tàu ngầm Type-041 lớp Nguyên.

Theo tạp chí Jane' Defense, Trung Quốc từng sản xuất loạt tàu ngầm lớp Tống (Song) Type-039/039G nhưng ngừng đóng vào năm 2005 và chuyển sang sản xuất tàu Type-041 lớp Nguyên.

Các chuyên gia quân sự Trung Quốc mới đây cũng đã tự tin tuyên bố rằng, tàu ngầm Type-041C lớp Nguyên của họ còn hiện đại hơn cả tàu ngầm lớp Lada của Nga.

Trên thực tế, cấu hình khí động học của tàu ngầm lớp Nguyên rất giống với tàu ngầm lớp Lada của Nga. Điều này cho thấy người Trung Quốc vẫn “gặp khó khăn” trong việc tạo ra một mẫu thiết kế mang "màu sắc" Trung Quốc.

Tàu ngầm lớp Nguyên cũng được cho là sử dụng hệ thống đẩy sử dụng không khí độc lập AIP, được phát triển bởi Viện 711, song chính giới quân sự nước này cũng chưa xác nhận thông tin trên.
Đặc điểm của tàu ngầm Type-041 lớp Nguyên

Tàu ngầm lớp Nguyên được trang bị 6 ống phóng ngư lôi 533 mm, ngoài ra còn có khả năng phóng các tên lửa chống hạm YJ-8X (C-80X). Các tên lửa này sử dụng hệ dẫn đường quán tính kết hợp với radar dẫn hướng chủ động ở giai đoạn cuối. Tên lửa mang theo đầu đạn nặng 165 kg và có tầm bắn tối đa 80 - 120 km với tốc độ bay dưới âm (Mach 0,9).


http://nghiadx.blogspot.com
Việc Trung Quốc bí mật đóng thêm tàu ngầm Type-041 ở nhà máy đóng tàu Giang Nam cho thấy nước này đang muốn tăng cường đóng số lượng lớn các tàu ngầm mới để cung cấp cho các Hạm đội.


Tàu ngầm Type-041 cũng được cho là có khả năng bắn tên lửa chống ngầm CY-1 từ dưới nước, với tầm bắn tối đa là 18km.

Tuy nhiên, thông tin về quá trình sản xuất của loại tên lửa này vẫn chưa được xác nhận. Liệu loại vũ khí này có được trang bị trên tàu ngầm lớp Nguyên hay không vẫn là một ẩn số.

Tàu được trang bị hệ thống sonar TSM 2233 ELEDONE / DSUV-22 hoặc TSM 2255 / DUUX-5 của Thales, Pháp trong những năm 1980 và đầu những năm 1990.

Tàu ngầm Type-041 cũng có thể sử dụng công nghệ của các hệ thống sóng siêu âm hiện đại Nga như MG-519 MOUSE Roar hay MGK-500 SHARK GILL thông qua việc mỗ xẻ và nghiên cứu các tàu ngầm Kilo mua từ Nga.

Tàu ngầm lớp Nguyên cũng được cho là có thể được trang bị một radar tìm kiếm trên mặt nước và trên không. Tương tự hệ thống MRK-50 SNOOP TRAY được trang bị trên các tàu ngầm của Nga.

>> Trung Quốc đã có khả năng đánh chặn X-47B



Hiện nay, công nghệ do thám vũ khí bay tàng hình và công nghệ đánh chặn tên lửa tàng hình của Trung Quốc đã có bước phát triển quan trọng.

Tờ “Văn Hối” Hồng Kông cho biết, quân đội Trung Quốc vừa tổ chức tập trận ở biển Hoàng Hải, vũ khí cảnh báo sớm trên không của Hải quân Trung Quốc đã dẫn đường cho máy bay chiến đấu đánh chặn thành công tên lửa tàng hình. Đây là lần đầu tiên quân đội Trung Quốc tiết lộ tập trận đánh chặn như vậy.

Chuyên gia vấn đề quốc tế nổi tiếng, Phó Tổng thư ký Hội Nghiên cứu Khoa học Quân sự Trung Quốc, Thiếu tướng Lạc Viện cho biết, điều này đã phản ánh khả năng phòng thủ tên lửa của Trung Quốc đã được cải thiện rất lớn, đã có khả năng nắm bắt, nhận biết và tấn công nhất định đối với các mục tiêu tác chiến tàng hình như máy bay chiến đấu thế hệ thứ tư (có tính năng tàng hình).

Lần đầu tiên thử nghiệm thành công cho thấy, Trung Quốc còn có ưu thế phát triển đi sau nhất định.


http://nghiadx.blogspot.com
Tên lửa HQ-9 của quân đội Trung Quốc


Vậy tên lửa tàng hình là gì? Đối với vấn đề này, Lạc Viện cho biết, tên lửa hàng hình chủ yếu là tàng hình radar, tàng hình hồng ngoại, tàng hình tiếng ồn và tàng hình tần số nhìn.

Lạc Viện cho rằng, tên lửa tàng hình sở dĩ có khả năng trên, cốt lõi là đã giảm tiết diện tán xạ của radar, thường áp dụng các phương pháp sau:

Một là, ở lớp ngoài quét thêm lớp sơn có thể hấp thu hoặc phân tán sóng radar.

Hai là, kỹ thuật ngoại hình và bố cục khí động học độc đáo của vũ khí trang bị tàng hình.

Ba là, loại vũ khí trang bị tàng hình này có thể đã áp dụng vật liệu composit mới, chứ không phải là vật liệu kim loại bình thường.

Tất cả những điều này đều có thể làm giảm hoặc tránh né sự theo dõi phát hiện của radar.



http://nghiadx.blogspot.com
Tàu khu trục 054 của Trung Quốc đã áp dụng rất nhiều công nghệ tàng hình


Thử nghiệm lần đầu thành công do có ưu thế phát triển đi sau

Lạc Viện cho biết, cuộc tập trận đánh chặn lần này thành công cho thấy, hiện nay Trung Quốc đã có công nghệ chế tạo tên lửa tàng hình và có khả năng tấn công tên lửa tàng hình, phản ánh hệ thống phòng thủ tên lửa của Trung Quốc đã có khả năng đánh chặn và đáp trả nhất định đối với tên lửa tiên tiến.

Ông cho rằng, khi đã có khả năng đáp trả tên lửa tàng hình, thì đối với những mục tiêu tác chiến tàng hình tương đối lớn, tốc độ bay tương đối chậm như máy bay chiến đấu thế hệ thứ tư, khả năng phòng không và phòng thủ tên lửa của Trung Quốc đã tiếp cận trình độ tiên tiến của thế giới.


http://nghiadx.blogspot.com
Máy bay chiến đấu tàng hình F-22 của quân đội Mỹ


Nhưng chuyên gia quân sự này cũng nhắc nhở, mặc dù Trung Quốc lần đầu tiên tiết lộ đã thành công, gián tiếp phản ánh thời gian thí nghiệm đã rút ngắn so với Mỹ, nhưng điều này hoàn toàn không có nghĩa là Trung Quốc hiện đã hoàn toàn đạt được trình độ của Mỹ vốn phải trải qua nhiều năm tháng.

Do đây là lần đầu tiên quân đội Trung Quốc tiết lộ loại cuộc tập trận như vậy, cho nên rất có thể công nghệ này của Trung Quốc vẫn còn nằm trong giai đoạn đầu, còn đòi hỏi phải tiếp tục nghiên cứu và hoàn thiện.

Vũ khí lợi hại ngăn chặn đối thủ trong tác chiến

Ngoài ra, ngày 22/11, dân mạng Trung Quốc cũng có bài viết cho rằng, máy bay chiến đấu tàng hình của Mỹ khiến rất nhiều nước bị tấn công trong tình trạng bị động, cơ bản không có khả năng đánh trả, hơn nữa trong các cuộc chiến tranh ở nước ngoài do Mỹ tiến hành trước đây, ngoài máy bay chiến đấu F117 bị bắn rơi trong chiến tranh Kosovo, còn các máy bay chiến đấu tàng hình hầu như không có ghi chép nào cho thấy bị tấn công.

Lần này, quân đội Trung Quốc tập trận thành công, một mặt phản ánh công nghệ do thám đối với vũ khí bay tàng hình của Trung Quốc đã tương đối hoàn thiện và tiên tiến (có thể phát hiện vũ khí bay tàng hình nhỏ hơn), mặt khác cho thấy công nghệ đánh chặn đối với tên lửa tàng hình của quân đội Trung Quốc đã có đột phá quan trọng. Việc đánh chặn thành công cho thấy hệ thống phòng thủ tên lửa khu vực chiến lược của Trung Quốc đã bước vào giai đoạn ứng dụng cho chiến đấu thực tế.


http://nghiadx.blogspot.com
Máy bay ném bom tàng hình không người lái X-47B của Hải quân Mỹ


Bài viết cho rằng, gần đây Mỹ đưa ra khái niệm tác chiến tích hợp không-hải quân, nhân vật chính là máy bay không người lái X-47B. X-47B không chỉ là loại “máy bay phản lực không người lái, không có cánh đuôi”, hoàn toàn do máy tính điều khiển đầu tiên trong lịch sử loài người, mà còn là chiếc máy bay ném bom tàng hình đầu tiên có thể cất cánh từ trên tàu sân bay và tự đáp xuống.

Cuộc tập trận đánh chặn lần này thành công của quân đội Bắc Kinh cho thấy, quân đội Trung Quốc đã có “bài” để đối phó với X-47B, là sự đáp trả mạnh mẽ của tích hợp hải-không quân Trung Quốc đối với tích hợp không-hải quân của Mỹ.


>> Chiến tranh Nga Mỹ sẽ xảy ra tại Syria?



Tình hình Syria trở nên khó lường khi mà mới đây cả Nga, Mỹ và Liên quân đã có những động thái quân sự tại quốc gia Trung Đông này.

Tình hình Syria trở nên khó lường khi mà mới đây cả Nga, Mỹ và Liên quân đã có những động thái quân sự tại quốc gia Trung Đông này.

Syria đang trượt dài vào một cuộc nội chiến toàn diện khi mà bạo loạn kéo dài tám tháng qua dần leo thang thành cuộc xung đột thật sự. Cuộc xung đột này đã cướp đi mạng sống của hơn 3500 thường dân Syria.

Bất chấp thỏa thuận hòa bình của Liên đoàn Ả rập yêu cầu ngừng tấn công, và các lực lượng đối lập, binh lính của chính phủ ông Assad vẫn tiếp tục các cuộc đàn áp đẫm máu (theo cáo buộc của truyền thông quốc tế).


http://nghiadx.blogspot.com
Tàu chiến của Hải quân Nga (ảnh minh họa)


Trước tình hình căng thẳng đang diễn ra tại Syria, Mỹ và NATO đã có những động thái kiên quyết nhằm vào chính quyền tổng thống Syria sau những cáo buộc cho rằng Bashar Assad chỉ huy quân đội, cảnh sát tiếp tục có những hành động cứng rắn nhằm vào người biểu tình.

Thứ 5 tuần trước, Đức, Pháp và Anh đã đưa ra nghiên cứu tại Liên Hợp Quốc một bản dự thảo nghị quyết mới về Syria. Ba nước đề xuất Đại hội đồng lên án sự vi phạm nhân quyền tại quốc gia Ả Rập này.

Trước đó, dự thảo nghị quyết trừng phạt Syria được các thành viên của châu Âu soạn thảo dưới sự ủng hộ của Mỹ, trong đó cáo buộc chính quyền Syria đàn áp người biểu tình; đồng thời cảnh báo có những hình phạt nặng hơn nếu Tổng thống Bashar Assad không dừng các hành động mạnh tay đối với người biểu tình.

Vấn đề Syria đã gây nên sự quan tâm chú ý của rất nhiều nước trên thế giới. Nhiều người bày tỏ sự quan ngại về một cuộc “đụng độ” lớn giữa Nga, Mỹ và Liên quân tại “sân sau” của Nga.

Trong nhiều năm qua, Nga đã nhiều lần “làm ngơ” trước nhiều vụ việc liên quan đến lệnh trừng phạt của Mỹ và đồng minh tại nhiều quốc gia. Quyền phủ quyết là đặc quyền hiếm khi được sử dụng của các thành viên Hội đồng bảo an Liên Hiệp Quốc.

Tuy nhiên, lần này Nga đã phải sử dụng đến quyền phủ quyết của mình tại Hội đồng bảo an nhằm chống lại dự thảo nghị quyết trừng phạt Syria của Mỹ và Liên quân.

Tại cuộc họp Hội đồng An ninh quốc gia Nga vào tháng 10/2011, Tổng thống Nga Dmitry Medvedev khẳng định rằng: “Không được biến Liên hợp quốc thành công cụ lật đổ chính quyền ở các nước”. Và đây được xem như là quan điểm của Nga về vấn đề Syria.


http://nghiadx.blogspot.com
Tổng thống Nga Dmitry Medvedev và Tổng thống Syria Bashar al-Assad


Mới đây, các nguồn tin cho hay, hôm 18/11 Nga đang gửi một số tàu chiến của họ đến vùng biển của Syria trong một động thái nhằm ngăn chặn bất kỳ một cuộc tấn công nào của NATO vào quốc gia này.

Động thái này của Nga nhằm tăng cường sức mạnh chiến đấu cho Quân đội Syria và để đảm bảo rằng Nga có thể thực hiện được các hợp đồng bán vũ khí trị giá lên đến 3,5 tỷ USD cho quốc gia Trung Đông này.

Các nguồn tin cũng cho biết thêm rằng xe tăng Nga cũng đã tiến vào Syria để hỗ trợ cho chính quyền Tổng thống Bashar al-Assad.

Và như là một phản ứng dây chuyền, trong khi Nga điều tàu chiến và xe tăng đến Syria thì Mỹ cũng đã điều 2 tàu sân bay tới gần biển Iran, theo các nguồn Arap.

Ngoài ra, mới đây, ứng viên Tổng thống Mỹ của Đảng Cộng hòa Rick Perry đã kêu gọi chính quyền Obama áp đặt một một vùng cấm bay tại Syria mà không cần chờ tới sự đồng ý của Liên Hợp Quốc.

Điều này làm dấy nên khả năng thúc đẩy một cuộc tấn công nhằm lật đổ chính phủ của Tổng thống Assad.

Như vậy, tình hình Syria vốn đã căng thẳng nay lại càng trở nên khó lường hơn, khi mà cả Nga, Mỹ và liên quân đã có những động thái quân sự nhất định.

Quan điểm của Nga tại “sân sau” của mình có thể đã rõ. Nhưng Mỹ và NATO thì sao? “Can thiệp nhân đạo” hay là những “bước đi cuối cùng” trong lộ trình mở cuộc tấn công quân sự vào Iran từ Syria?

Và liệu có hay không một cuộc chiến giữa Nga Mỹ và liên quân (ít nhất là trên mặt trận ngoại giao) tại quốc gia Trung Đông này?


Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

>> Công trình bí hiểm của Trung Quốc tại Tân Cương



Các công trình kiến trúc khổng lồ, không rõ cấu trúc vừa được phát hiện trên hệ thống vệ tinh tại khu vực sa mạc Gobi cằn cỗi, dấy lên các câu hỏi về việc Trung Quốc xây dựng nên công trình này phục vụ cho mục đích quân sự, không gian và chương trình hạt nhân.


http://nghiadx.blogspot.com
Trong hai bức hình có thể thấy trên Google Earth, có thể thấy các hình chữ nhật có phát sáng dài gần 2km, trong đó là các đường sáng màu giao nhau.


http://nghiadx.blogspot.com
Bức hình khác lại thấy các vòng tròn đồng tâm tỏa ra trên mặt đất, với ba máy bay phản lực đỗ ở trung tâm.


http://nghiadx.blogspot.com


Trong một bức hình chụp từ năm 2007, một lượng lớn các khối màu cam được sắp xếp trong một hình tròn. Tuy nhiên, trong những bức hình gần đây, những khối màu cam này - mỗi bên của một chiếc container chở hàng dường như được đặt cách xa chỗ cũ chừng 5km .

Một bức hình khác lại thấy các một dãy các khối vuông kim loại rải đều có vẻ như là gạch hoặc đất vụn từ việc thăm dò, trong khi bức hình khác lại cho thấy một mạng lưới phức tạp trải dài trên gần 30km.

Tất cả các khu vực này đều nằm trên các biên giới của tỉnh Cam Túc và Tân Cương, có một số khu cách thành phố Tửu Tuyền khoảng 160 km - trung tâm đầu não của chương trình không gian của Trung Quốc và là nơi đặt các bệ phóng.

Các hình chữ nhật chằng chịt có thể thấy trên bản đồ này trên thực tế nằm cách đường cái gần nhất khoảng 112km và không hề có dấu hiệu của các hoạt động xung quanh đó. Tuy nhiên, căn cứ không quân quốc phòng Ding Xin là nơi Trung Quốc thực hiện các chương trình thử nghiệm chiến đấu cơ bí mật thì lại tương đối gần khu vực bí hiểm trên. Khoảng cách này chừng 640km .

Cách đó 640 km nhưng theo một hướng khác là Lop Nur có các hồ nước mặn. Tại đây Trung Quốc đã thử nghiệm 45 quả bom hạt nhân từ giữa năm 1967 đến 1995.

http://nghiadx.blogspot.com

Hình chụp từ Google Earth

Không ai rõ mục đích của các công trình này, nhưng một số chuyên gia cho rằng đó có thể là các khu vực thử nghiệm quang học cho các tên lửa Trung Quốc, với các mô hình giả làm các mạng lưới đường xá của thành phố.
Tim Ripley là chuyên gia quốc phòng của Tuần báo Quốc phòng Jane đã so sánh các công trình này với mạng lưới tương tự tại Khu vực 51 - một cơ sở thử nghiệm quân sự bí mật của Mỹ tại Nevada. "Bức hình có các vòng tròn đồng tâm này rất giống khu vực thử nghiệm tên lửa với mục tiêu và các trang thiết bị được lắp đặt để ghi lại tác động của vũ khí. Mỹ có rất nhiều những thứ tương tự thế này tại Nevada - Khu vực 51".

Những người hoài nghi tin rằng Khu vực 51 là nơi vẫn còn lưu giữ con tàu ngoài vũ trụ tìm thấy tại Roswell, do đó, có ý kiến đưa ra giả thuyết tương tự về các khu vực này tại Trung Quốc.

Trên trang web Baidu, một người bình luận: "Trông nó giống hệt như một Khu vực 51 của riêng chúng ta vậy". Người khác lại hỏi: "Đó có phải là căn cứ ngoài hành tinh?". "Trông nó có vẻ giống như các thiết bị năng lượng mặt trời, với đường dành cho người đi bộ bên cạnh" - một người khác phán đoán.


http://nghiadx.blogspot.com

Trong bức hình này, Google Maps cho thấy một tổ hợp khối vuông, có vẻ như các hố vuông hoặc các khối kim loại với các đống đổ nát xung quanh.

http://nghiadx.blogspot.com

Có vẻ như tâm của các đường tròn này là mục tiêu.


http://nghiadx.blogspot.com

Hàng ngàn đường thẳng giao nhau trong một mạng lưới khổng lồ, dài khoảng 29 km

http://nghiadx.blogspot.com
Bức hình phóng to từ một mạng lưới khổng lồ.


http://nghiadx.blogspot.com


http://nghiadx.blogspot.com




>> Mỹ thẳng thừng tuyên bố đã mất bình tĩnh với TQ



Tổng thống Mỹ Barack Obam hôm 12/11 nói với Chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào rằng Mỹ đã "nản lòng" và "mất bình tĩnh" với tốc độ thay đổi trong chính sách kinh tế của Bắc Kinh.


http://nghiadx.blogspot.com
Đối thoại Mỹ - Trung

Nhà lãnh đạo Mỹ đã cảnh báo thẳng thừng như vậy trong các cuộc hội đàm trước thềm hội nghị thượng đỉnh châu Á Thái Bình Dương, một quan chức cấp cao Mỹ cho biết.

Trước đó, Tổng thống Obama đã cảnh báo rằng Trung Quốc phải "chơi theo luật" thương mại quốc tế. "Chúng tôi muốn các vị chơi theo luật và tiền tệ có lẽ là ví dụ tốt nhất".

Cách nói thẳng thừng của Tổng thống Obama cho thấy Mỹ ngày càng lo lắng về sự tuân thủ các tiêu chuẩn sở hữu trí tuệ của Bắc Kinh lẫn mức độ của đồng nhân dân tệ, đồng tiền mà các nhà chỉ trích cho rằng nó được duy trì ở mức thấp một cách không tự nhiên nhằm thúc đẩy xuất khẩu.

Cuộc gặp giữa Tổng thống Obama và Chủ tịch Hồ Cẩm Đào diễn ra trong bối cảnh sức ép chính trị đối với Obama về hồ sơ thương mại của Trung Quốc tăng cao. Vấn đề này đã được các ứng viên Tổng thống đảng Cộng hòa nhắc lại trong cuộc tranh luận về tranh cử hôm 12/11 khi chiến dịch tranh cử tổng thống Mỹ đang bắt đầu có đà.

Tuy nhiên, nhà lãnh đạo Trung Quốc đã vặn lại rằng sự tăng giá của đồng nhân dân tệ không hề giúp gì cho Mỹ. Và rằng, thâm hụt thương mại, tỷ lệ thất nghiệp ở Mỹ không phải do chính sách tỷ giá của Trung Quốc gây ra. Theo các bình luận đăng trên website của Bộ Ngoại giao Mỹ, ông Hồ Cẩm Đào nói với người đứng đầu nước Mỹ: "Cho dù giá trị đồng nhân dân tệ tăng đáng kể thì nó cũng không giải quyết được các vấn đề mà Mỹ đang đối mặt",.

Lúc xuất hiện công khai trước khi hội đàm tại một khách sạn ở Honolulu, hai nhà lãnh đạo Mỹ Trung không lạc khỏi những nụ cười ngoại giao và căng thẳng kinh tế chỉ nảy nở ở cuộc gặp kín.

Tổng thống Obama "đã khẳng định rõ ràng là người Mỹ và cộng đồng thương mại Mỹ đang ngày càng mất bình tĩnh và nản lòng với tình trạng thay đổi trong các chính sách kinh tế của Trung Quốc và quá trình phát triển của quan hệ kinh tế Mỹ-Trung", Michael Froman, phó cố vấn an ninh quốc gia Mỹ cho biết.


>> Nỗi khiếp đảm có tên “chiến tranh điện tử Israel”


Điều đáng sợ nhất trong “chiến tranh điện tử Israel” đó là vũ khí công nghệ tối tân, và tấn công vào lúc không ai nghĩ là cuộc chiến có thể nổ ra.


Công nghệ tinh vi



Hình minh họa một loại phi cơ chiến đấu của Israel. Ảnh: the Daily Beast


Phần lớn thời gian trong thập kỷ qua, Iran kiên trì xây dựng các chương trình hạt nhân của mình, Israel cũng gom hàng tỉ USD để lắp ráp nên các loại vũ khí công nghệ cao cho phép dội các đợt tấn công phủ đầu khiến các hệ thống phòng vệ của Iran đủ choáng váng.

Theo các thông tin tình báo Mỹ vào mùa hè vừa qua, bất kỳ các cuộc oanh kích của Israel (nếu có) vào các khu vực hạt nhân kiên cố của Iran sẽ không dừng lại ở việc sử dụng phi cơ tấn công F-15 và F-16. Đó có thể sẽ bao gồm một cuộc chiến điện tử tấn công lên mạng lưới điện, Internet, mạng lưới điện thoại di động và các tần số khẩn cấp cho lính cứu hỏa và các quan chức cảnh sát.

Israel đã phát triển một vũ khí có khả năng bắt chước duy trì tín hiệu di động, có thể ‘ra lệnh’ cho mạng lưới điện thoại di động “đi ngủ”, ngừng hoàn toàn việc truyền tải. Phía Israel cũng có thiết bị có khả năng gây nhiễu trong các hệ thống tần số khẩn cấp của Iran.

Năm 2007, trong một cuộc tấn công vào khu vực nghi ngờ sản sản xuất hạt nhân tại al-Kibar, quân đội Syria đã nếm mùi của dạng chiến tranh này khi các hệ thống ra-đa phòng không bị “dắt mũi”. Đầu tiên, hệ thống ra-đa tưởng rằng không có máy bay nào trên không phận, nhưng ngay sau đó lại “phát hiện” hàng trăm máy bay đang phủ kín bầu trời.

Theo một quan chức tình báo quân đội đã nghỉ hưu, hai năm trước, Trung tâm Phân tích Chiến tranh (JWAC, Mỹ) đã phát hiện ra điểm yếu của mạng lưới điện của Iran. Israel có vẻ như sẽ khai thác điểm nhạy cảm này trong các mạng lưới điện của Iran ở các thành phố lớn, hệ thống này kết nối tới Internet và do đó rất dễ bị phá hủy trong một cuộc tấn công mạng kiểu Stuxnet. Nguồn tin từ JWCA nói thêm: Israel có khả năng tấn công từ chối dịch vụ để ra lệnh cho hệ thống chỉ huy và kiểm soát của Iran vốn dựa vào Internet.

Với kiểu tấn công có yếu tố điện tử này, phương thức tấn công có thể sẽ bao gồm một thiết bị trên không không người lái, có kích thước của một máy bay phản lực cỡ lớn. Một phiên bản đời đầu của loại này được gọi là Heron, phiên bản mới nhất được biết đến với tên gọi Eitan. Eitan có thể bay thẳng một mạch 20 giờ đồng hồ và trọng thải có thể lên tới một tấn. Một phiên bản khác của loại máy bay không người lái này lại có thể bay thẳng 45 giờ đồng hồ.

Các máy bay không người lái này là một phần không thể thiếu trong các cuộc chiến của Mỹ tại Iraq, Afghanistan, và Pakistan, thu thập thông tin tình báo và cho nổ tên lửa tại các khu vực tình nghi là có chống đối. Hiện, các phi đội của Israel đã hoàn toàn tích hợp với các cuộc chiến điện tử.

Các máy bay không người lái sẽ hoạt động với đơn vị không quân đặc biệt của Israel được biết với tên gọi Quạ Trời, chủ yếu tập trung vào chiến tranh điện tử. “Mục tiêu của chúng ta là kích hoạt hệ thống của mình và phá vỡ, vô hiệu hóa các hệ thống của kẻ thù” - tờ Jerusalem Post năm 2010 trích lời của một vị chỉ huy chiến tranh điện tử Israel.

“Tôi nghĩ rằng với các tiềm lực của Israel – gồm lực lượng không quân và tiếp nhiên liệu trên không - có thể đọ sức với các khu vực này” – Fred Fleitz, Ủy ban Chọn lọc Thường trực của Quốc hội về Tình báo (Mỹ) nói. Ông hiện đang là biên tập viên cao cấp của mạng Lignet.com. “Họ có thể đánh lạc hướng hệ thống ra-đa và phòng không. Họ cũng có thể tấn công với tên lửa và các phi đội máy bay không người lái”.

Ngay lúc này, chưa ai rõ quyết định cuối cùng của Israel đối với chương trình hạt nhân của Iran là gì. Nhưng trong tháng này, Israel có một mục tiêu quan trọng trong chiến lược chính trị là khiến cho những người đưa ra quyết định tại Iran tin rằng một cuộc tấn công quân sự vào các cơ sở hạ tầng hạt nhân của họ là một khả năng rất thực tế. “Cách duy nhất vẫn được biết tới để ngừng chương trình hạt nhân là có các lệnh trừng phạt thích đáng cùng với lời đe dọa về mặt quân sự xác thực. Libya là một ví dụ điển hình nhất có thể thấy” – một quan chức cho biết.

Thời điểm bất ngờ

Nếu nhìn lại quá khứ để tìm ra chút manh mối về phương thức tấn công, có thể thấy Israel dường như sẽ không tấn công vào lúc mà các quan chức của họ bàn thảo sôi nổi trên mặt báo. Nói cách khác, nếu như Israel đang thảo luận cởi mở về một cuộc tấn công quân sự, thì ít khả năng nó sẽ xảy ra.

Nhưng nếu như Israel âm thầm truyền tín hiệu – như cách mà họ đã tấn công khu vực nghi là hạt nhân tại Iraq vào năm 1981, thì đó có thể là dấu hiệu cảnh báo rằng một cuộc tấn công đang gần kề.

Khi Sam Lewis là Đại sứ Mỹ tại Israel trong thời gian chuyển giao từ chính quyền Carter sang chính quyền Reagan, ông đã cảnh báo rằng có khả năng Thủ tướng Menachem Begin sẽ cho ném bom vào lò phản ứng hạt nhân Osirak tại Iraq.

“Tôi đã cảnh báo đầy đủ về các mối nguy hiểm cho chính quyền mới” – Lewis nhớ lại trong một bài phỏng vấn. “Chúng tôi đã thảo luận với phía Israel về việc họ muốn chấm dứt dự án này bằng cách nào, đã có rất nhiều thông tin và sau đó tất cả im bặt”.

Ngày 7/6/1981, không một lời cảnh báo, các máy bay phản lực của Israel đã bay theo không phận của Jordan và biến các cơ sở hạt nhân đang xây dựng dở tại phía đông nam Baghdad ra tro trong một chiến dịch có tên Opera. “Sau chuyện đó, tôi thấy đáng lẽ mình phải thừa nhận là một cuộc ném bom như vậy sẽ xảy ra” – Lewis nói. “Sau khi cuộc tấn công kết thúc, tôi không ngạc nhiên, tôi cảm thấy khó chịu với việc bị đánh lạc hướng từ sự ‘im lặng’ trước đó”.

Đó cũng có thể là một bài học cho chính quyền Obama khi họ cố gắng đoán định xem Israel sẽ làm gì với Iran. Kể từ khi nhậm chức, Tổng thống Obama đã rất cố gắng để không bị “bất ngờ” trong mối quan hệ với Israel, đặc biệt là về vấn đề Iran. Tổng thống Obama và Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu đã giao cho các cố vấn an ninh quốc gia thiết lập nên một hệ thống chưa từng có để hội ý thường xuyên giữa hai bên, chủ yếu là qua các cuộc họp truyền hình từ xa.

Họ thành lập một ủy ban thường trực về Iran để kiểm tra tiến độ của các lệnh trừng phạt, chia sẻ thông tin tình báo, và cập nhật thông tin. Mặc dù vậy, Thủ tướng Israel không hề đảm bảo với phía Mỹ rằng ông sẽ thông báo hoặc xin phép trước khi tấn công vào Iran. Trong khi cuộc tấn công như vậy có thể khiến cho Iran trả đũa vào chính Mỹ hoặc Israel. Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Leon Panetta “bày tỏ mong muốn thảo luận về mọi dự tính hành động quân sự của Israel trong tương lai, và [Ehud] Barak hiểu rõ vị trí của Mỹ” – một quan chức trong chính quyền Mỹ cho biết.

Phía Israel lúc này có thể hơi kín tiếng bởi vì nhớ lại kinh nghiệm của Thủ tướng Israel Ehud Olmert. Vào năm 2007, Israel đã trình bày nội dung mà họ cho là bằng chứng xác thực về việc Syria đang xây dựng một cơ sở biến đổi hạt nhân tại al-Kibar. Cựu Ngoại trưởng Mỹ Condoleezza Rice nhớ lại: họ yêu cầu Tổng thống Bush cho ném bom vào cơ sở này.

“Tổng thống quyết định phản đối tấn công và gợi ý một tiến trình ngoại giao cho Thủ tướng Israel” – bà Rice viết. “Ehud Olmert cảm ơn chúng tôi vì đưa thêm phương án nhưng lại từ chối lời khuyên của chúng tôi, sau đó thì Israel đã tự mình hành động”.

Một nhân vật Mỹ thân cận với Thủ tướng Israel đương nhiệm nói: “Khi Netanyahu nhậm chức, ông ấy sẽ không lặp lại sai lầm mà Olmert từng gây ra, ông sẽ hỏi Tổng thống [Mỹ] về những việc có thể không nên làm. Xin lỗi vẫn tốt hơn là xin phép”.

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2011

>> Các kịch bản xung đột Iran-Israel (kỳ 3)


Trước việc Iran có thể sở hữu vũ khí hạt nhân và có lập trường đối đầu với Nhà nước Do Thái, các nhà phân tích đang xem xét đánh giá các kịch bản xung đột giữa 2 nước.

>> Các kịch bản xung đột Iran-Israel (kỳ 2)

Mối quan hệ giữa Israel và thế giới Hồi giáo Trung Đông chưa bao giờ là tốt sau 5 cuộc chiến lớn giữa Israel và các nước Arab cùng rất nhiều cuộc xung đột nhỏ khác.

Bằng sức mạnh quân sự đáng nể, sự hậu thuẫn của Mỹ và phương Tây kết hợp với chiến lược ngoại giao khôn khéo, Israel đã ký được những thỏa ước hòa bình tạm thời với những người láng giềng như Ai Cập, Lebanon, Syria, Jordan qua đó chung sống hòa bình với các đồng minh Arab của Mỹ như Arab Saudi, Qatar, UAE...

Tuy nhiên, với tiềm lực quân sự ngày càng phát triển mạnh mẽ của Iran, thế cân bằng này đang dần bị lung lay, dự báo trước một đợt bất ổn mới cho khu vực.

Với câu trích dẫn từ giáo chủ Khomeini cho rằng: “Thể chế đang chiếm đóng Jerusalem phải bị loại bỏ”, Tổng thống Iran Mahmoud Ahmadinejad đã đặt Israel trên đống lửa khi nước này càng ngày càng phát triển mạnh về quân sự cùng với khả năng sở hữu tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân.

Về phần Israel, với câu khẩu hiệu nổi tiếng: “Nếu người Hồi giáo Arab từ bỏ vũ khí, sẽ không còn bạo lực - Nếu người Israel từ bỏ vũ khí, sẽ không còn Israel”, chắc chắn nước này sẽ không chịu ngồi yên nhìn Iran từ từ “kề dao vào cổ” mình.


http://nghiadx.blogspot.com
Cuộc chiến tranh giữa Israel và Lebanon năm 2006 cho thấy hòa bình giữa Israel và các nước Arab trong khu vực còn quá mong manh


Năm 2007, diễn biến chính trị khu vực diễn ra tương tự những sự kiện gần đây. Sau khi Syria từ chối hợp tác toàn diện với thanh sát viên IAEA, tổ chức này đã đưa ra một bản báo cáo không chính thức cho rằng Syria đang thực hiện các hoạt động trái phép về năng lượng nguyên tử. (Tháng 4/2011, IAEA đã chính thức xác nhận vị trí này là một cơ sở hạt nhân).

Ngay sau đó, phi đội 69 “Hammer” của Israel với các máy bay F-15I, F-16I đã tấn công phá sập hoàn toàn cơ sở này dưới sự hỗ trợ chỉ điểm mục tiêu của đặc nhiệm không quân Shaldaq và đặc nhiệm lục quân Sayeret Matkal.

Về phía Syria, họ đã không kịp thực hiện bất cứ hành động nào đáp trả vụ tấn công này và kết quả cơ sở này đã bị phá hủy hoàn toàn.

Theo Bloomberg, khoảng 10 nhân viên hạt nhân của Triều Tiên cũng đã bị thiệt mạng trong cuộc không kích.


http://nghiadx.blogspot.com
Chiến dịch Orchard của Israel nhằm phá hủy một cơ sở hạt nhân của Syria đã thành công trọn vẹn.


Đối với Iran, một đất nước có vị trí địa lý khá xa Israel và có một lực lượng quân đội đông đảo, việc tấn công bằng hải quân hay bộ binh tổng lực là điều bất khả thi. Vì thế, sử dụng đặc nhiệm, không kích và bắn tên lửa là tất cả các khả năng mà Israel có thể tính đến.

Không kích Iran

Đối với một đất nước có tiềm lực quân sự mạnh và quá rộng lớn như Iran (diện tích đến 1,6 triệu km2, gấp gần 80 lần Israel), việc tấn công tổng lực, không kích phá hủy hoàn toàn các cơ sở quân sự của Iran chắc chắn là điều không tưởng. Chính vì thế, nếu lựa chọn phương án không kích, Israel chỉ có thể chọn những mục tiêu giá trị nhất: các cơ sở hạt nhân có khả năng làm giàu uran và chế tạo đầu đạn nguyên tử.

Tuy nhiên, việc không kích Iran lại không hề đơn giản như điều Israel đã từng làm với Syria.

Thứ nhất, về địa hình, Syria giáp biên giới phía Bắc với Israel, việc bay qua đường biên giới, chế áp phòng không Syria và tấn công mục tiêu cần thiết ở khoảng cách chỉ vài trăm km là điều đơn giản. Tuy nhiên, đối với Iran, Israel sẽ phải “mượn” không phận của rất nhiều nước, thậm chí bắt buộc phải tiếp dầu trên không tại không phận những nước Arab này, vốn sẵn có quan hệ “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt” đối với nhà nước Do Thái.

Thêm nữa, khoảng cách từ Israel tới các cơ sở quân sự Iran là quá lớn đối với các máy bay mang bom: Từ Hadera (Haifa, Israel) tới nhà máy làm giàu uranium tại Natanz, đường bay thẳng dài tới 1.400 km, thậm chí tới căn cứ Esfahal , khoảng cách này lên tới 1.538 km.


http://nghiadx.blogspot.com
Các con đường có thể tấn công Iran của Israel đều có cự ly từ 1.500 km - 2.400 km và vi phạm không phận nhiều nước Arab



Trên thực tế, Israel khó có thể bay thẳng tới Iran do các lý do ngoại giao. Để tấn công Iran, Israel chỉ có thể tấn công với ba đường:

Thứ nhất, từ Haifa, bay men theo bờ biển của Lebanon, sau đó bay bám theo biên giới Syria, mượn không phận Thổ Nhĩ Kỳ và tấn công các căn cứ phía Bắc của Iran như thủ đô Tehran, cơ sở làm giàu uranium bí mật tại Qom ở khoảng cách trên 2.000 km. Tuy nhiên, những diễn biến mới gần đây trong quan hệ giữa Israel và Thổ Nhĩ Kỳ có thể khiến kịch bản này bất khả thi.


http://nghiadx.blogspot.com
Bản đồ các căn cứ không quân và bố trí máy bay của Israel


Con đường thứ hai, máy bay từ cảng Tel Aviv, bay qua không phận Palestin, Jordan, một phần Iraq, Israel có thể dễ dàng tấn công cơ sở hạt nhân Arak và nhà máy làm giàu urani Natanz.

Đây là một trong những mục tiêu quan trọng nhất vì Iran đã làm giàu urani lên tới mức 20% ở nhà máy này, một bước tiến rất quan trọng để sau đó làm giàu urani tới 90% phục vụ vũ khí hạt nhân (urani trong nhiên liệu lò phản ứng nước nhẹ chỉ cần làm giàu đến mức 3-4% còn để làm nhiên liệu lò phản ứng hạt nhân nước nặng thì không cần thiết phải làm giàu). Đây cũng là con đường ngắn nhất vì hầu hết các chặng là bay thẳng với khoảng cách đến Natanz dưới 1.500 km.

Tuy vậy, để bay qua được con đường này, Israel cũng phải giải quyết nhiều vấn đề. Thỏa ước hòa bình mong manh của Israel với Jordan, Arab Saudi sẽ khó có thể tồn tại được nếu máy bay chiến đấu Israel bay qua không phận của các nước này, nhất là trong bối cảnh Mỹ, đồng minh có tiếng nói của Arab Saudi tuyên bố không giúp đỡ Israel nếu nhà nước Do Thái đơn phương thực hiện cuộc tấn công.

Con đường thứ ba cho phép máy bay Israel bay xuống biển Đỏ, sau đó lần lượt bay qua không phận Arab Saudi, Iraq và cuối cùng là tấn công nhà máy điện hạt nhân Busher nằm trên bờ vịnh Persian. Khó khăn của Israel khi sử dụng con đường này cũng tương tự như sử dụng con đường thứ hai.


http://nghiadx.blogspot.com
Bom GBU-28 có thể khoan sâu tới 6 m bê tông trước khi phát nổ


Với khoảng cách xa như vậy, chắc chắn Israel sẽ sử dụng các máy bay F-15I (biến thể dành riêng cho Israel) của máy bay tấn công F-15E Strike Eagle có tầm bay xa nhất trong số các máy bay chiến đấu của nước này.

Tuy nhiên, nếu F-15I mang đầy đủ vũ khí (bom khoan hầm, tên lửa không đối không Python) thực hiện chuyến bay dài 1.500 km sẽ phải thực hiện tiếp dầu trên không, nhiều khả năng ở bầu trời Iraq, khi nước này còn nằm trong sự chiếm đóng của Mỹ.

Ngoài ra, để hộ tống F-15I phải cần tới các tiêm kích F-16 tuy không quá hiện đại nhưng rất đông đảo của Israel.

Để tấn công những cơ sở hạt nhân nằm sâu dưới lòng đất của Iran (ví dụ nhà máy làm giàu uranium tại Natanz nằm sâu 8 m dưới đất và bọc trong lớp bê tông cốt thép dày 2,5 m), Israel bắt buộc phải sử dụng những loại bom khoan hầm hạng nặng như loại bom nặng gần hai tấn GBU-28 sử dụng đầu khoan BLU-113 có khả năng khoan sâu 6 m bê tông hoặc 30 m đất.

Thế nhưng, dù Israel có khả năng đàm phán để bay qua không phận các nước Arab, mang được bom khoan hầm đến Iran, vượt qua lực lượng không quân và tên lửa nước này thì việc ném được bom vào các cơ sở hạt nhân Iran vẫn còn rất nhiều khó khăn.


http://nghiadx.blogspot.com
Bản đồ bố trí các hệ thống radar cảnh báo của Iran


Iran có rất nhiều hệ thống radar cảnh báo đặt dọc bờ biển vịnh Persian, biên giới với Iraq và Thổ Nhĩ Kỳ, trong đó có loại radar Ghadir nội địa có khả năng phát hiện mục tiêu xa tới 1.000 km.

Thậm chí, năm 2010, thiếu tướng Amir-Hamid Arjangi, chỉ huy căn cứ không quân Khatamolanbia còn khẳng định nước này đang sản xuất loại radar mới có tầm phát hiện mục tiêu xa tới 3.000 km, nghĩa là có thể phát hiện được các máy bay Israel khi chúng vừa cất cánh.


http://nghiadx.blogspot.com
Tầm bảo vệ của các loại tên lửa SA-5, Hawk và Hồng Kỳ - 2 của Iran



http://nghiadx.blogspot.com
Sơ đồ bố trí hệ thống phòng không tại cơ sở hạt nhân Esfahan




http://nghiadx.blogspot.com
Tại nhà máy điện hạt nhân Busher



http://nghiadx.blogspot.com
Tại cơ sở làm giàu uranium Natanz



http://nghiadx.blogspot.com
Tại lò phản ứng hạt nhân nước nặng Arak


Về vũ khí, Iran sở hữu loại tên lửa phòng không tầm xa SA-5 Gammon có tầm bắn tới 250 km. Dù cho Mỹ và Israel đã quá quen với loại tên lửa này và dễ dàng chế áp (như cách phương Tây đã làm khi tấn công Libya và Iraq) nhưng với năng lực quốc phòng và khả năng cải tiến vũ khí của Iran thì đây cũng là loại tên lửa rất đáng gờm.

Một mũi nhọn phòng không khác của Iran chính là loại tên lửa tầm xa có ngoại hình giống với S-300 mà nước này đã công bố đã tự sản xuất được. Nếu như loại tên lửa này là thật thì mối nguy đối với các máy bay của Israel còn tăng lên gấp bội.

Thêm nữa, với các dàn tên lửa phòng không tầm ngắn Tor-M1, có khả năng phát hiện các mục tiêu với tiết diện phản xạ radar tới 0,1 m2, Iran còn có thể bắn hạ các tên lửa diệt radar hay bom lượn của Israel trước khi chúng kịp chạm đất.

Cũng không thể không kể đến các hệ thống pháo phòng không - tên lửa tầm ngắn dày đặc của Iran xung quanh các cơ sở hạt nhân. Tại những địa điểm này, trận địa phòng không dày đặc, nhiều tầng được xây dựng với nhiều loại vũ khí như pháo phòng không 100 mm Iran tự sản xuất theo pháo KS-19 của Nga có tầm bắn tới 21 km; hệ thống phòng không Skyguard với pháo 35 mm bắn bằng radar tầm bắn 4 km, pháo 23 mm - 2,5 km và súng máy 12,7 mm sẽ trám nốt chỗ trống còn lại. Cùng với các loại tên lửa tầm nhiệt khác như RBS-70, ngay cả việc máy bay hay tên lửa hành trình bay cực thấp cũng khó có thể lọt qua.

Đặc biệt, Iran còn phát triển thêm hệ thống pháo phòng không 23 mm Meshbar gồm 8 nòng pháo, có thể đạt tốc độ bắn tới 4.000 phát/phút, điều khiển bằng hệ thống ngắm quang điện tử và radar, hoàn toàn có thể đóng vai trò như hệ thống C-RAM (Counter Rocket, Artillery, Mortar - Vũ khí đánh chặn đạn rocket, pháo và cối) của Mỹ.

Chính vì những lý do trên, một nguồn tin của Israel đã dự đoán muốn phá hủy được các cơ sở hạt nhân của Iran, ít nhất Israel phải trả giá bằng 1/3 lực lượng không quân của mình.

Với một dân tộc coi trọng sinh mạng binh lính như Israel, chắc chắn đây không phải là một giải pháp được ưa thích.


http://nghiadx.blogspot.com
Pháo 23 mm 8 nòng Meshbar có tốc độ bắn tới 4.000 phát/phút có thể được sử dụng như một vũ khí chống lại các loại bom và tên lửa hành trình



Sử dụng lực lượng đặc nhiệm

Trên thực tế, Iran cũng không phải là một nước ổn định về chính trị. Nhà nước Hồi giáo Shiite của Iran chưa bao giờ làm hài lòng những bộ tộc Hồi giáo Sunni sống ở phía Bắc.

Chính vì thế, năm 2009 đã xảy ra một vụ đánh bom đẫm máu do nhóm vũ trang Hồi giáo Sunny Jundallah gây ra làm 31 người thiệt mạng, trong đó có 2 vị tướng trong Quân đội Iran.

Vì nguyên nhân này, việc cử những lực lượng đặc nhiệm nhỏ, tinh nhuệ đột nhập vào Iran có vẻ đơn giản hơn với Israel. Trên thực tế, đã có khá nhiều vụ đặt bom hay bắn súng giết chết các nhà khoa học hạt nhân Iran bị tình nghi có bàn tay của Israel dính líu. (>> xem thêm)

Hiện cũng có hai cách để các lực lượng đặc nhiệm Israel có thể dùng để đánh phá tiềm lực quân sự của Iran.

Thứ nhất, họ có thể kích động các bộ tộc Hồi giáo Sunni nổi dậy chống lại nhà nước Iran, qua đó giúp sức về nhân lực và vũ khí cho các nhóm này giành lợi thế trước chính quyền tương tự những điều đã diễn ra ở Libya từ tháng 4 -10/2011.

Tuy nhiên, cần nhớ rằng, bộ phận dân cư theo Hồi giáo Sunni quá ít so với cả dân số Iran và quân đội Iran cũng chuyên nghiệp hơn đội quân của ông Gaddafi rất nhiều.


http://nghiadx.blogspot.com
Một máy bay Mỹ bị bắn cháy trong chiến dịch Eagle Claw


Thứ hai, chắc chắn lực lượng an ninh của Iran đã tính đến khả năng này và đã tăng cường an ninh cho các cơ sở hạt nhân và quân sự đến mức tối đa. Với khoảng cách xa, không có yếu tố bất ngờ, rất khó cho lực lượng Israel có thể tấn công.

Hơn thế nữa, lực lượng an ninh Iran cũng không phải không có kinh nghiệm trong việc chống biệt kích đối phương đột nhập, phá hoại.

Ngày 25/4, trong chiến dịch Eagle Claw, Mỹ đã sử dụng 9 chiếc trực thăng RH-53D và 6 chiếc máy bay vận tải C-130 Hercules nhằm giải cứu 52 con tin là công dân Mỹ đang bị giam giữ trong Đại sứ quán Mỹ tại Tehran. Tuy nhiên, chiến dịch này của Mỹ đã kết thúc với kết quả thảm hại khi họ không giải cứu được các con tin và để mất 6 trực thăng, một máy bay C-130, 8 binh sĩ thiệt mạng, 4 người khác bị thương.


http://nghiadx.blogspot.com
Lực lượng đặc nhiệm Iran cũng là đối thủ khó nhằn đối với biệt kích Israel


Hơn thế nữa, Iran có trong tay khá nhiều cơ sở hạt nhân trải dài trên một diện tích rộng (Cơ sở hạt nhân Arak nằm cách nhà máy điện Busher tới gần 2.000 km) trong khi đặc nhiệm Israel chỉ có trong tay một lực lượng hạn chế, việc phá hoại tất cả những cơ sở này trong thời gian ngắn là không thể thực hiện được.

Chính vì vậy, nếu được sử dụng trong cuộc chiến chống Iran, Israel chỉ có thể đóng vai trò hỗ trợ thông tin, chỉ điểm mục tiêu cho không quân oanh kích hơn là đóng vai trò chủ đạo đột nhập, phá hoại.

Tấn công bằng tên lửa

Đây có thể coi là phương án tấn công đơn giản nhất và ít thiệt hại nhất nếu Israel chọn tấn công phủ đầu. Để vươn tới các cơ sở hạt nhân nằm sâu trong nội địa Iran, Israel có trong tay khoảng 30 tên lửa đạn đạo Jericho-III tầm bắn 6.500 km hoặc các tên lửa hành trình Popeye Turbo phóng từ tàu ngầm Dolphin.


http://nghiadx.blogspot.com
Tên lửa Jericho-III của Israel có thể dễ dàng vươn tới các cơ sở hạt nhân của Iran


Tuy vậy, trên thực tế nếu sử dụng đầu đạn thuốc nổ thông thường, số tên lửa trên khó có thể đánh gục ngay tiềm lực hạt nhân của Iran do hầu hết các cơ sở hạt nhân nước này đều nằm sâu trong các boongke bê tông kiên cố.

Thậm chí, Israel có thể chịu thiệt hại nặng nề khi Iran trả đũa bằng các loại tên lửa có tầm bắn trên 2.000 km của nước này như Shahab-3, Sajjin. Với diện tích và dân số hạn chế, nếu để điều này xảy ra, Israel sẽ có thể bị thiệt hại đến mức không thể khôi phục được.

Nếu sử dụng đầu đạn hạt nhân (thông tin không chính thống dự đoán Israel có trong tay khoảng 200 đầu đạn hạt nhân), Israel chưa thể xóa sổ ngay toàn bộ lực lượng vũ trang Iran, hơn thế, lúc đó Israel sẽ mất đi hoàn toàn sự ủng hộ của cộng đồng thế giới, ngay cả với các đồng minh khi đơn phương tấn công một quốc gia khác bằng vũ khí hạt nhân.

Cùng lúc đó, Israel sẽ hứng chịu sự trả thù khốc liệt hoàn toàn có thể dự báo trước của thế giới Hồi giáo, và đây là kết cục nhà nước Do Thái chắc chắn không mong muốn.

http://nghiadx.blogspot.com
Iran cũng có thể đáp trả bằng tên lửa Shahab-3, dù sẽ khó khăn hơn vì phải vượt qua các hệ thống Arrow của Israel


Tựu chung, Israel gần như không thể tấn công phủ đầu đánh gục tiềm lực hạt nhân của Iran mà không có Mỹ và phương Tây giúp sức trong điều kiện hiện nay. Với khoảng cách địa lý xa và tiềm lực quân sự không hề yếu, Iran quá dễ xoay sở khi đứng vào vai trò phòng thủ và Israel quá khó khăn trong vai trò tấn công.

Chính vì thế, lựa chọn tốt nhất của Israel bây giờ một mặt là dùng lực lượng tình báo hiệu quả cao, ngấm ngầm phá hoại, làm suy yếu khả năng hạt nhân của Iran (ám sát, thả virus tương tự như vụ virus Stuxnet phá hoại các máy tính điều khiển trong cơ sở hạt nhân), một mặt vận động được Mỹ và đồng minh phương Tây tiến hành hợp sức cùng tấn công hoặc chí ít tiếp tục đặt gánh nặng trừng phạt lên Tehran.

Tuy nhiên, trong tình hình hiện nay khi Mỹ còn phải đối mặt với nhiều mối quan tâm hơn tại các chiến trường Iraq, Afghanistan, lợi ích ở châu Á - Thái Bình Dương, còn Tây Âu còn vật lộn với khủng hoảng kinh tế, nếu muốn chắc thắng, chắc chắn Israel sẽ tiếp tục phải “nhẫn nhịn” thêm một thời gian nữa.


Copyright 2012 Tin Tức Quân Sự - Blog tin tức Quân Sự Việt Nam
 
Lên đầu trang
Xuống cuối trang