Tên lửa đánh chặn SM-3 không cần dữ liệu từ các tàu chiến Aegis sẽ là tương lai của hệ thống phòng thủ tên lửa Mỹ tại châu Á? >> Bí mật chiến lược Xây dựng hệ thống phòng thủ chống tên lửa của Mỹ (Kỳ 1) >> Hàn-Mỹ xây dựng hệ thống phòng thủ tên lửa chung Tập đoàn Raytheon vừa đạt một dấu mốc quan trọng khi thử nghiệm thành công tên lửa đánh chặn tên lửa đạn đạo RIM-161 Standard Missile 3 (SM-3), sử dụng kết nối dữ liệu non-Aegis (không cần dữ liệu điều khiển từ tàu phóng). Đây là một bước quan trọng trong nỗ lực trang bị thêm cho các tàu chiến toàn bộ tên lửa thuộc “đại gia đình” Standard Missile. SM-3 cho tàu chiến “không” Aegis SM-3 được xem là tên lửa đánh chặn hàng đầu thế giới hiện nay, xét về tầm bắn, các công nghệ được áp dụng khó có loại tên lửa nào trên thế giới có thể so sánh. Tên lửa đánh chặn SM-3 Block IA sử dụng kết nối dữ liệu dải băng S có thể “bắt tay” với radar mạng pha AN/SPY-1 – “trái tim” hệ thống chiến đấu Aegis để cung cấp dữ liệu dẫn đường tới các mục tiêu bay tầm trung trong khí quyển. Tên lửa đánh chặn SM-3 Block IB, biến thể đang được phát triển thêm và mong đợi sẽ đi vào hoạt động trong năm 2015, cũng sử dụng cơ sở kết nối dữ liệu dạng dải băng S. Tuy nhiên, nhận thức được việc hạn chế việc phụ thuộc vào liên kết dữ liệu tương thích dải băng S làm giảm doanh số bán tên lửa SM-3 và đặc biệt trong hợp tác phòng thủ tên lửa. Tức là, các tàu chiến không có hệ thống chiến đấu Aegis đồng nghĩa với việc họ không thể sử dụng SM-3. Tên lửa đánh chặn tên lửa đạn đạo SM-3 rời bệ phóng. Vì thế, từ năm 2010, Tập đoàn Raytheon đã bắt đầu phát triển hệ thống kết nối dữ liệu sẽ sử dụng liên kết dải băng tần kép. Hệ thống có khả năng hoạt động trên các tàu chiến sử dụng radar ở cả dải tần S và X để liên lạc với tên lửa đánh chặn SM-3 mà không cần trang bị hệ thống Aegis. Trong thời gian đó, những nỗ lực này có vẻ tập trung vào hải quân ở châu Âu. Hơn một tuần sau vụ thử ngày 5/3/2013, giới truyền thông đã xôn xao rằng, Mỹ đang bàn bạc một kế hoạch để “đồng bộ” tên lửa SM-3 với tàu chiến Hải quân Hà Lan, Đức và Đan Mạch. Mặc dù không quốc gia nào trong số ba nước kể trên có dấu hiệu cho thấy họ sẽ ngay lập tức tính đến việc mua các tên lửa SM-3. Nhưng, Hải quân Hà Lan tiết lộ rằng, họ tính đến phương án nâng cấp hệ thống radar mạng pha tiên tiến và trinh sát đường không (SMART-L/APAR) và hệ thống phụ khác để có thể cung cấp dữ liệu mục tiêu cho SM-3. Hiện tại, 7 tàu chiến của Đan Mạch và Đức và 3 tàu của Hà Lan đều trang bị hệ thống radar SMART-L/APAR băng X. Tương lai phòng thủ tên lửa Mỹ ở châu Á? Trong khi bàn bạc về tương lai chương trình SM-3 ở Châu Âu vẫn đang tiếp diễn, thì Hải quân Mỹ đồng thời tập trung vào việc kết hợp chặt chẽ với các nước đồng minh ở khu vực Châu Á - Thái Bình Dương. Với những nguy cơ về tên lửa đạn đạo từ các nước Đông Á không ngừng tăng lên. Tháng 8/2012, Lầu Năm Góc đã công khai về việc triển khai hệ thống radar băng X thứ 2 ở Nhật Bản. Ngoài ra, Mỹ đang tính tới kế hoạch triển khai hệ thống radar thứ 3 (có thể ở Philippines) nhằm thiết lập một “lá chắn” chống lại các nguy cơ tên lửa từ Triều Tiên. Mặc dù các kế hoạch trên đều tránh gây ấn tượng rằng đó là nhằm vào “mục tiêu Trung Quốc”. Nhưng các chương trình kể trên đều nhằm “phòng xa” trước số lượng tên lửa đang không ngừng tăng lên mà Trung Quốc có thể chĩa vào căn cứ Mỹ - Đài Loan. Với khả năng phòng thủ trên không tầm trung và tầm xa, SM-3 được xem là một giải pháp “bọc lót” cho hệ thống phòng thủ trên đất liền PAC-3 và tăng thêm ưu thế di chuyển trong đánh chặn. Tương lai phòng thủ tên lửa của Mỹ ở châu Á là sử dụng hệ thống SM-3 không cần Aegis. Ở Đông Á, SM-3 Block IA đang được triển khai trên các tàu khu trục lớp Aegis của Hạm đội 7 (Mỹ) và Hải quân Nhật. Ngoài ra, Hải quân Hàn Quốc và Đài Loan cũng được trang vị rất nhiều biến thể tên lửa đối không tầm trung - xa SM-1 và SM-2. Ngoài châu Âu, hải quân các nước trong khu vực châu Á với các hạm đội hiện đại hoàn toàn có khả năng trang bị tên lửa đánh chặn SM-3 như Đài Loan, Hàn Quốc và hàng loạt các nước trong khu vực Ấn Độ - Thái Bình Dương như Australia, Singapore và Ấn Độ. Kể cả một hệ thống đồng bộ dữ liệu SM-3 với nhiều điểm giống với những gì đang bàn bạc ở Châu Âu cũng là một kịch bản hoàn toàn có thể xảy ra ở Châu Á. Mặc dù ở thời điểm này kế hoạch đó vẫn chưa có vẻ gì là sẽ được tính đến. Hơn nữa, cho dù nếu các nền hải quân trong khu vực không mặn mà hoặc không đủ khả năng để trang bị công nghệ SM-3 trên các tàu chiến của mình. Sự phát triển của công nghệ dải băng tần kép S/X và khả năng thích ứng với các nền tảng hiện tại. Nó sẽ giúp cung cấp khả năng theo dõi di động, linh hoạt và rộng rãi hơn cho các tên lửa SM-3 được triển khai bởi Mỹ và Nhật. Trước những thử thách từ hệ thống tên lửa đạn đạo của Trung Quốc và Triều Tiên, cộng thêm những tranh chấp lãnh thổ đang lan rộng khắp nơi. Yêu cầu trang bị tên lửa đánh chặn ở châu Á-Thái Bình Dương chính là một trong những nỗ lực của Mỹ nhằm tăng cường an ninh cho các đồng mình trong khu vực. |
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hệ thống phòng thủ AMD. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hệ thống phòng thủ AMD. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013
>> Tương lai của phòng thủ tên lửa Mỹ ở châu Á
Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2012
>> Ấn Độ tự tin chế tạo lá chắn tên lửa
Ấn Độ sẽ xây dựng và phát triển mạnh mẽ hệ thống phòng thủ tên lửa nhằm bảo vệ đất nước trước các mối đe dọa của tên lửa đạn đạo. Hệ thống tên lửa phòng không Prithvi của Ấn Độ Sau khi thành công trong các thử nghiệm gần đây, các quan chức Ấn Độ tin rằng hệ thống chống tên lửa của nước này đã sẵn sàng để có thể đưa vào sản xuất hàng loạt. >> Tìm hiểu gia đình tên lửa đạn đạo Ấn Độ Hiện tại, Ấn Độ vẫn đang sử dụng hệ thống tên lửa đánh chặn hai tầng. Tầng thứ nhất là các tên lửa phòng không Prithvi (PAD) và được sử dụng để đánh chặn trên độ cao từ 50 đến 80 km. Tầng thứ hai gồm có các tên lửa phòng không AAD, được sử dụng cho độ cao thấp hơn (30 km). Hai hệ thống tên lửa kết hợp với một hệ thống radar Green Pine của Israel cung cấp có thể tiêu diệt những tên lửa đạn đạo có tầm xa tới 5.000 km. Điều này sẽ giúp Ấn Độ nâng cao khả năng tự vệ trước các tên lửa của Pakistan và Trung Quốc. Bên cạnh đó, hiện nay, Ấn Độ vẫn đang phát triển một hệ thống tên lửa đánh chặn thứ ba (PDV). Đó là một tên lửa siêu thanh có thể hạ các tên lửa ở độ cao trên 150 km. Ấn Độ là quốc gia thứ năm thực hiện tham vọng phát triển công nghệ phòng thủ tên lửa. Hệ thống phòng thủ tên lửa của Ấn Độ đã được phát triển trong hơn một thập kỷ. Mười năm trước, Ấn Độ đã nhập khẩu hai hệ thống radar chống tên lửa đan đạo Green Pine của Israel. Hệ thống vũ khí này đã được đưa vào sử dụng phục vụ hệ thống phòng thủ tên lửa của Ấn Độ từ sáu năm trước đây sau khi thử nghiệm thành công Radar Green Pine của Israel Radar Green Pine ban đầu được thiết kế chế tạo làm “mắt thần” cho hệ thống chống tên lửa chống đạn đạo Arrow của Israel. Arrow được xây dựng trên cơ sở hợp tác với Mỹ, nhằm bảo vệ Israel trước những mối nguy hiểm của các tên lửa đạn đạo đến từ Iran và Syria. Ấn Độ cũng đã phát triển hệ thống radar Swordfish, trong đó có khả năng tương tự như hệ thống Green Pine và đã hoạt động trong hai năm. Swordfish là một phần của một hệ thống tích hợp dữ liệu từ vệ tinh và các nguồn khác để phát hiện và theo dõi các tên lửa. >> Tên lửa xuyên lục địa Agni-5 chưa thể đe dọa Trung Quốc? Trên thực tế, các tên lửa đánh chặn và hệ thống điều khiển đều được thiết kế và chế tạo ở Ấn Độ, tuy nhiên vẫn có thể mua các công nghệ của Israel để tăng tốc độ phát triển của hệ thống phòng thủ. Ấn Độ muốn mua toàn bộ hệ thống Arrow của Israel, nhưng Mỹ từ chối cho phép Israel thực hiện hợp đồng này vì có liên quan đến rất nhiều công nghệ của Mỹ. Hệ thống tên lửa phòng không tầm ngắn AAD của Ấn Độ Mặc dù, hệ thống phòng thủ tên lửa (ABM) của Ấn Độ chỉ mới hoạt động trong vòng hai năm, tuy nhiên, các nhà nghiên cứu tin rằng nó đã sẵn sàng để đưa vào sản xuất hàng loạt và họ đang đề nghị quốc hội chi tiền để bắt đầu xây dựng hệ thống bảo vệ New Delhi. Trong tình hình hiện nay, với tiềm lực quân sự mạnh mẽ, Trung Quốc và Pakistan có thể đánh bại các hệ thống phòng thủ mỏng manh của Ấn Độ bất cứ lúc nào, bằng cách bắn nhiều tên lửa cùng một lúc hơn so với mức độ xử lý có thể của hệ thống phòng thủ tên lửa Ấn Độ. >> Ấn Độ có thể cho Mỹ triển khai hệ thống phòng thủ tên lửa Các tên lửa cũng có thể trang bị đầu đạn hạt nhân và sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm nếu như để chúng chúng lọt qua “tường lửa”. Ấn Độ có thể mua công nghệ của Israel để đối phó. Tuy nhiên giá thành đắt đỏ cũng như các trở ngại về mặt công nghệ sẽ khiến việc nhập khẩu gặp nhiều khó khăn. Vì vậy, khả năng Ấn Độ phải tự sản xuất các hệ thống phòng thủ tên lửa là cần thiết vào lúc này. |
Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012
>> Điểm 'vô lý' của AMD ?
Nga có thể triển khai tổ hợp tên lửa Iskander tại Kaliningrad nếu các thành phần của hệ thống phòng thủ chống tên lửa của Mỹ ở Ba Lan được hiện đại hoá. Tên lửa đạn đạo tầm ngắn Iskander. Theo Ria Novosti dẫn lời Tổng tham mưu trưởng Quân đội Nga Nikolai Makarov cho biết, các tổ hợp tên lửa Nga có khả năng bắn trúng các thành phần của hệ thống phòng thủ chống tên lửa ở châu Âu (AMD) của Mỹ. Theo tướng Makarov: “Ở Ba Lan đang triển khai hệ thống phòng thủ chống tên lửa mà theo tính năng của nó hiện không có khả năng ảnh hưởng đến các lực lượng hạt nhân của Nga. Nhưng nếu được hiện đại hoá, điều này hoàn toàn có thể xảy ra, nó có thể ở mức độ nào đó đụng chạm đến tiềm năng hạt nhân của chúng tôi. Trong trường hợp đó, có thể sẽ có quyết định chính trị về triển khai hệ thống Iskander ở Kaliningrad". Đồng thời, tướng Makarov nhấn mạnh, việc triển khai Iskander sẽ hoàn toàn mang tính chính trị. “Hiện không có sự cần thiết này”, người đứng đầu bộ Tổng tham mưu giải thích. Cũng theo ông này, cho đến nay Nga vẫn chưa thoả thuận được với Mỹ về hệ thống phòng thủ chống tên lửa ở châu Âu (AMD). “Người Mỹ, đương nhiên, giữ vai trò chủ đạo. Và chúng tôi, ngược lại, không muốn như vậy. Nếu xây dựng hệ thống, thì ta hãy cùng nhau làm. Chỗ nào không cần nó thì không cần phải xây dựng". Xây dựng hệ thống này ở Alaska để làm gì? Để chống lại những nước thứ ba tưởng tượng nào đó? Những nước này ở rất xa Alaska. Chỗ này thấy rõ là hệ thống được xây dựng để chống lại ai. Vì vậy chúng tôi buộc phải có những biện pháp đáp trả để loại bỏ những mối đe doạ như vậy”. Lần đầu tiên Nga tuyên bố về khả năng có thể triển khai các tổ hợp tên lửa Iskander ở Kaliningrad là vào năm 2008, đáp trả ý định của Mỹ bố trí các thành tố của hệ thống phòng thủ chống tên lửa ở châu Âu (AMD) ở Czech và Ba Lan. Kết quả là dự án của Mỹ đã bị dừng lại. Ngoài ra, Mỹ đã định bố trí các công trình chống tên lửa của mình ở Hà Lan, Romania, Tây Ban Nha và Thổ Nhĩ Kỳ. Gần đây nhất, tháng 11/2011, phía Nga một lần nữa tuyên bố, đáp trả việc người Mỹ triển khai các tổ hợp của hệ thống AMD ở châu Âu, Nga có thể bố trí Iskander ở tỉnh Kaliningrad và Belarus. Mỹ đã lập kế hoạch hoàn thành việc triển khai hệ thống AMD trước năm 2018. Mỹ và NATO gọi mục đích chính của việc bố trí các tổ hợp chống tên lửa ở châu Âu là bảo vệ chống lại cuộc tấn công tên lửa tiềm tàng của Triều Tiên và Iran. |
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Chuyên mục Quân Sự
Hải quân Trung Quốc
(263)
Hải quân Mỹ
(174)
Hải quân Việt Nam
(171)
Hải quân Nga
(113)
Không quân Mỹ
(94)
Phân tích quân sự
(91)
Không quân Nga
(83)
Hải quân Ấn Độ
(54)
Không quân Trung Quốc
(53)
Xung đột biển Đông
(50)
Không quân Việt Nam
(44)
tàu ngầm
(42)
Hải quân Nhật
(33)
Không quân Ấn Độ
(16)
Tàu ngầm hạt nhân
(15)
Hải quân Singapore
(12)
Xung đột Iran - Israel
(12)
Không quân Đài Loan
(9)
Siêu tên lửa
(8)
Quy tắc ứng xử ở Biển Đông
(7)
Tranh chấp biển Đông
(7)
Xung đột Trung - Mỹ
(4)
Xung đột Việt-Trung
(2)