Mỹ giúp Israel thử nghiệm virus Stuxnet tấn công vào các cơ sở hạt nhân của Iran. Thời báo New York Times cho biết, cơ quan tình báo Mỹ và Israel phối hợp với nhau phát triển virus phá hủy máy tính nhằm phá hoại nỗ lực chế tạo bom hạt nhân của Iran Thời báo này trích lời các chuyên gia quân sự và tình báo cho rằng Israel đã thử nghiệm được tính hiệu quả của loại virus máy tính Stuxnet vốn đã đánh sập 1/5 máy ly tâm hạt nhân của Iran vào tháng 11 vừa qua, làm chậm khả năng chế tạo vũ khí hạt nhân đầu tiên của Iran. Vụ thử nghiêm diễn ra tại tổ hợp Dimona được canh gác cẩn mật ở sa mạc Negev. Các quan chức, chuyên gia trên cho biết nỗ lực tạo ra virus Stuxnet là "tác phẩm" của Mỹ-Israel, nhưng chưa rõ có sự giúp đỡ của Anh và Đức hay không. Virus Stuxnet có 2 bộ phận chính, bộ phận thứ nhất có nhiệm vụ làm cho các máy ly tâm hạt nhân của Iran không thể kiểm soát được. Bộ phận khác bí mật ghi lại các hoạt động thông thường tại nhà máy hạt nhân thu lại các hình ảnh sẽ xuất hiện thường xuyên trong thời gian diễn ra chiến dịch phá hoại. Virus Stuxnet nhằm vào hệ thống kiểm soát máy tính do Tập đoàn công nghiệp khổng lồ Siemens của Đức sản xuất và thường dùng để kiểm soát hệ thống cung cấp nước, dàn khoan dầu, nhà máy điện và các cơ sở hạ tầng quan trọng khác tại Iran. Trước đó, Tehran đã phát hiện virus Stuxnet đã tấn công máy tính tại Iran đồng thời tố cáo quốc gia Do Thái và Mỹ giết 2 nhà khoa học hạt nhân vào tháng 11/2010 và tháng 1/2011. Chú trọng lệnh trừng phạt Cả Mỹ và Israel gần đây cho rằng chương tình hạt nhân của Iran sẽ phải chậm lại vài năm. Lý do mà Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton chỉ là Iran phải chịu hàng loạt lệnh trừng phạt áp dụng từ tháng 6/2009 do Hội đồng Bảo an và một số quốc gia riêng lẻ thực hiện Bộ trưởng các vấn đề chiến lược của Israel ông Moshe Yaalon và cựu Tổng Tư lênh lệnh quân đội nước này tháng trước cho rằng một loạt thách thức về công nghệ và khó khăn buộc Tehran phải mất khoảng 3 năm nữa mới sản xuất được vũ khí hạt nhân . Israel đã ủng hộ các nỗ lực do Mỹ đứng đầu ngăn chặn Iran phát triển khả năng vũ khí hạt nhân thông qua lệnh trừng phạt nhưng không loại bỏ khả năng sử dụng sức mạnh quân sự. Ngày 11/1, Thủ tướng Israel Benjamin Netayahu cho biết các lệnh trừng phạt chống lại Iran sẽ có hiệu lực nếu được hỗ trợ bằng răn đe quân sự thực sự. Tuần trước, Ngoại trưởng Clinton có chuyến công du 5 ngày tới Các tiểu vương quốc Arab Thống nhất (UAE), Oma và Qatar kêu gọi các quốc gia Arab chú trọng lệnh trừng phạt chống Iran. Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc tháng 6/2010 đã áp đặt lệnh trừng phạt lần thứ 4 chống Iran trong nỗ lực ngăn chặn chương trình làm giàu uranium của nước này. Iran cho rằng chương trình hạt nhân của họ vì mục đích hòa bình, bác bỏ cáo buộc của Israel và phương Tây rằng chương trình làm giàu uranium là nhằm che dấu hoạt động sản xuất vũ khí hạt nhân. Quốc gia cộng hòa hồi giáo này sẽ tổ chức vòng đàm phán mới về vấn đề hạt nhân với Anh, Pháp, Đức, Nga và Mỹ tại Istanbul vào ngày 21-22/1. |
Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011
>> Virus tấn công máy ly tâm có 'quốc tịch' Mỹ
Thứ Hai, 17 tháng 1, 2011
>> Chiêm ngưỡng 10 siêu tàu lớn nhất thế giới
Tàu chở dầu Knock Nevis của Na Uy, dài 458m; Tàu Emma Marsk của Đan Mạch, dài 396,8m; 3.Tàu Oasis of the seas của quốc đảo Bahamas, dài 360m là một trong 10 siêu tàu lớn nhất thế giới. 1. Tàu chở dầu Knock Nevis của Na Uy, dài 458m Tàu Knock Nevis hay còn gọi với các tên như Seawise Giant, Happy Giant và Jahre Viking được biết đến như "Vua" của các loại tàu chở dầu với chiều dài 458m, rộng 69m. Hiện nay, nó được sử dụng như một giàn khoan ngoài biển. Knock Nevis được đóng từ năm 1979 đến năm 1981, nhưng nó đã bị phá huỷ trong cuộc chiến tranh Iran-Iraq. Sau đó, Knock Nevis được hạ thuỷ một lần nữa vào năm 1991. Và hiện nay, nó được sử dụng như một giàn khoan bất động ngoài biển. Trọng tải của con tàu này là 564.763 tấn, trong khi đó, trọng lượng choán nước của nó lên tới 647.955 tấn, có thể chở được gần 650.000m3 dầu (tương đương với gần 4,1 triệu thùng dầu). Khi đầy, phần chìm dưới nước của con tàu này lên tới 24,6m, điều này khiến cho Knock Nevis không thể đi qua eo biển Manche, mà nó chỉ có thể đi qua kênh đào Suez và Panama. 2. Tàu Emma Marsk của Đan Mạch, dài 396,8m Tàu Emma Maersk là tàu chở container lớn nhất thế giới hiện nay thuộc biên chế của Tập đoàn A.P. Moller-Maersk. Tàu Emma Maersk có chiều dài 396,8m; chiều rộng 56,40m. Tàu được đặt theo tên người vợ quá cố của chủ Tập đoàn Mærsk Mc-Kinney Moller và được đưa vào sử dụng từ ngày 8/9/2006. (Trước đây tập đoàn này cũng đã có tới 8 con tàu khác mang cùng tên Emma Maersk, đến nay hầu hết đã giải bản hoặc đổi tên). Tuy nhiên, theo thỏa thuận giữa Tập đoàn A.P.Moller-Maersk với Xưởng đóng tàu Odense Steel thì Xưởng đang đóng thêm 7 tàu cùng loại và có khả năng sẽ đóng tàu lớn hơn Emma Maersk. Tàu Emma Maersk có chiều dài 396,8m; chiều rộng 56,40m (tương đương diện tích của 4 sân bóng đá) và chiều cao 100m. Người ta có thể xếp được 22 container theo chiều ngang của tàu và 8 container theo chiều cao. Theo cách tính của Tập đoàn thì mỗi container nặng 14 tấn và tàu chở được 11.000 container. Tàu lớn nhất từ trước tới nay là tàu Xin Los Angeles có tải trọng 9.580 container, chỉ xếp được 18 container theo chiều ngang mà thôi. 3. Tàu Oasis of the seas của quốc đảo Bahamas, dài 360m Tàu Oasis of the Seas có nhiều ưu điểm nhất thế giới: kích thước lớn nhất, nội thất rộng nhất, khả năng phục vụ cao nhất, tiện nghi du lịch trên biển tốt nhất, hiện đại và an toàn nhất. Kích thước lớn nhất, nội thất rộng nhất, khả năng phục vụ cao nhất, tiện nghi du lịch trên biển tốt nhất, hiện đại và an toàn nhất. Tàu được đóng theo đơn đặt hàng của Royal Caribbean International xô đổ nhiều kỷ lục của ngành hàng hải thế giới. Oasis of the Seas đã thực hiện hành trình thử nghiệm đầu tiên của nó từ Turku, Phần Lan đến Miami, Hoa Kỳ. Oasis of the Seas là con tàu du lịch tiêu tốn hết 1.24 tỉ USD chi phí đóng tàu cùng với khoảng chi phí dự kiến khoảng 2.5 tỉ USD để vận hành thử nghiệm và đưa vào thương mại hóa chính thức trong tháng 8 năm 2010. Nó có độ dài là xấp xỉ 360m và nặng khoảng 220.000 tấn. Oasis of the Seas có cấu trúc tổng thể lớn hơn 43% so với chiếc tàu du lịch giữ kỷ lục trong nhiều năm qua là Queen Elizabeth II. Nó bao gồm hàng loạt khu phức hợp mua sắm, công viên trung tâm cùng các dịch vụ nghỉ dưỡng tương đương chất lượng của một khách sạn 5 sao trên đất liền với khả năng phục vụ cùng lúc cho khoảng hơn 5.300 du khách và thủy thủ đoàn… 4. Tàu Queen Mary 2 của Anh, dài 345m Queen Mary 2 (QM2)-chiếc tàu khách lớn nhất, mới nhất và lộng lẫy nhất thế giới - đã nhổ neo bắt đầu chuyến hải trình vượt đại dương đầu tiên ngày 12/1/2004. 5. Tàu sân bay USS Enterpraiz (CVN-65) của Mỹ, dài 342,3m USS Enterprise là chiếc tàu sân bay chạy bằng năng lượng hạt nhân đầu tiên của hải quân Mỹ và trên toàn thế giới. Tàu được triển khai vào hoạt động năm 1961, có tuổi thọ phục vụ đến hết năm 2013. USS Enterprise là chiếc tàu sân bay có 8 lò phản ứng hạt nhân và hiện nay vẫn đang hoạt động. Enterprise được hạ thuỷ ngày 24/09/1960, là tàu sân bay quân sự dài nhất, cao nhất và công suất mạnh nhất thế giới hồi đó. Khác với tàu sân bay thông thường, số lượng bom đặt trên Enterprise nhiều hơn gấp 1,5 lần. Nhưng điều quan trọng nhất là Enterprise không cần phải tiếp nhiên liệu trong thời gian di chuyển: với lượng nhiên liệu hạt nhân có thể đủ cho tàu sân bay hoạt động trong vòng 13 năm và trong khoảng thời gian này, tàu có thể đi được gần 1 triệu dặm. 6. Thiết giáp hạm Yamato của Nhật Bản, dài 263m Yamato được đặt theo tỉnh lâu đời của Nhật Bản - tỉnh Yamato, là một thiết giáp hạm của Hải quân Đế quốc Nhật Bản trong Thế chiến thứ II và là soái hạm của Hạm đội Liên hợp Nhật Bản. Nó là chiếc dẫn đầu trong lớp thiết giáp hạm mang tên nó. Yamato, cùng với chiếc tàu chị em với nó là Musashi, là những chiếc thiết giáp hạm lớn nhất và nặng nhất từng được chế tạo, với lượng choán nước lên đến 72.800 tấn khi đầy tải. Dàn pháo chính của Yamato bao gồm 9 khẩu pháo 460mm (18,1inch), là loại pháo hải quân có cỡ nòng lớn nhất từng được trang bị cho tàu chiến. Mỗi khẩu pháo dài 21,13 m (69 ft 4 in), nặng 147,3 tấn, có khả năng bắn đầu đạn phá mảnh hay đạn xuyên thép đi một khoảng cách 42 km (22,6 hải lý). Dàn pháo hạng hai bao gồm 12 khẩu 155 mm (6,1 inch) bố trí thành bốn tháp súng ba nòng (một phía trước, một giữa, hai phía sau tàu), và 12 khẩu 127 mm (5 inch) bố trí thành sáu tháp súng nòng đôi (ba chiếc mỗi bên hông giữa tàu). Thêm vào đó, Yamato còn trang bị 24 pháo phòng không 25 mm (1inch), chủ yếu được bố trí ở giữa tàu. Khi được tái trang bị vào năm 1944, cấu hình pháo hạng hai của nó được thay đổi thành 6 khẩu pháo 155 mm (6,1 inch), 24 khẩu 127 mm (5 inch), và 162 súng phòng không 25 mm (1inch), nhằm chuẩn bị cho những cuộc hải chiến tại khu vực Nam Thái Bình Dương. Được chế tạo từ năm 1937 đến năm 1940 và được chính thức đưa vào hoạt động vào cuối năm 1941, Yamato đã phục vụ như là soái hạm của Đô đốc Isoroku Yamamoto trong suốt năm 1942, lần đầu tiên hoạt động như một thành phần của Hạm đội Liên hợp trong trận Midway vào tháng 6/ 1942. Trong suốt năm 1943, Yamato liên tục di chuyển giữa các căn cứ Truk, Kure và Brunei để đối phó lại các cuộc không kích của Mỹ xuống các hòn đảo căn cứ Nhật Bản. Lần duy nhất mà Yamato nã các khẩu pháo chính của nó xuống tàu chiến đối phương là trong trận chiến ngoài khơi Samar vào tháng 10/ 1944. Yamato bị đánh chìm vào tháng 4 năm 1945 trong cuộc hành quân Ten-Go. 7. Tàu ngầm 941 “Cá mập” của Nga, dài 172m Tàu ngầm nguyên tử lớn nhất hiện nay là Dmitry Donskoi của Nga (theo tên gọi của NATO là Cá mập). Dmitry Donskoi được chế tạo theo dự án 941U và nếu so sánh với tàu ngầm Kursk nó cũng không hề thua kém. Tàu ngầm Cá mập được trang bị 20 tên lửa đạn đạo, mỗi tên lửa mang 10 đầu đạn hạt nhân. Số vũ khí này có thể tấn công đồng thời 200 mục tiêu lớn trên mặt đất với tổng diện tích 7.000 km ²(diện tích Moscow là 1.000 km²), ở khoảng cách 10.000 km. Nói cách khác, con tàu nằm đâu đó ở khu vực Biển Trắng này có thể bất ngờ tiêu diệt hàng chục thành phố kiểu như New York; thổi tung một đất nước nhỏ ở châu Âu hay san bằng một nửa đất nước Afghanistan. “Cá mập” còn mạnh hơn 10 trung đoàn Topol. Tàu ngầm Akula hạ thủy vào tháng 06/2002. “Cá mập” được chế tạo từ thập niên 80 của thế kỷ trước và đã chờ đợi tu sửa suốt 12 năm. Kinh phí để hiện đại hóa con tàu này quá lớn và ngân sách quốc gia không thể đáp ứng ngay lập tức. Có thể nói, hoàn thành “Cá mập” là một chiến công lớn đối với nước Nga. 8. Du thuyền Eclipse của Nga, dài 170m Với chiều dài 550 feet (tương đương gần 170m), chiếc Eclipse mà Roman Abramovich đặt mua đã trở thành siêu du thuyền tư nhân lớn nhất thế giới từ trước tới nay. Nó còn được trang bị rạp chiếu phim và có thể chuyên chở 70 thuyền viên, 24 khách. Tuy nhiên, điểm đặc biệt của du thuyền lại nằm ở hệ thống phòng thủ tối tân. Radar trên thuyền có khả năng phát hiện tên lửa và sẽ cảnh báo sớm khi có nguy cơ cướp biển tấn công hoặc khủng bố. Khu vực đài chỉ huy và cabin điều khiển được bọc thép. Các cửa sổ cũng được thiết kế bởi vật liệu chống đạn. Trên thuyền có hai khu vực dành cho trực thăng. Ngoài ra, Abramovich còn cho lắp các thiết bị chống vi khuẩn. Nếu có kẻ lạ mặt xâm nhập, tỷ phú Nga có thể thoát hiểm trên chiếc tàu ngầm màu vàng lặn sâu tới gần 50m. Tỷ phú Nga bí mật đặt đóng siêu du thuyền ở Đức, nơi sản sinh chiến hạm lừng danh Bismarck thời Thế chiến II. Ngay tên gọi Eclipse cũng quá ư kiêu hãnh, chủ nhân muốn nó khi xuất hiện sẽ làm lu mờ mọi siêu du thuyền có mặt trên thế giới. 9. Tàu phá băng “50 năm Chiến thắng” của Nga, dài 159,6m Tàu phá băng “50 năm Chiến thắng” là tàu phá băng nguyên tử lớn nhất thế giới. Đây là một dự án cải tiến của hàng loạt tàu phá băng nguyên tử kiểu “Artika”. Tàu dài 159m, rộng 30m, trọng tải 25 ngàn tấn. Chiều dày băng lớn nhất mà tàu này có thể phá là 2,8m. Công suất của tàu là 75 ngàn mã lực. Thủy thủ đoàn gồm có 138 nhân viên. Tàu phá băng “50 năm Chiến thắng” đã được hạ thủy vào ngày 29/12/1993. Sau đó do thiếu kinh phí mà việc đóng tàu đã bị đình trệ. Một phần kinh phí đã được cấp trở lại từ cuối những năm 90. 10. Thuyền buồm France II của Pháp, dài 146,2m Cho đến nay nó được coi là thuyền buồm lớn nhất thế giới trong lịch sử đóng thuyền. Đây là thuyền có 5 cột buồm, được đóng tại Xưởng đóng tàu Chantiers et Ateliers de la Gironde tại Bordo vào năm 1911. Đây là thuyền buồm lớn nhất thế giới trong lịch sử đóng thuyền. Thuyền có chiều dài 146,20m, lượng choán nước 10.710 tấn. Trong thế chiến thế giới thứ nhất, thuyền đã từng được trang bị pháo 90mm. (bee news) |
>> 3 cơ sở để Mỹ đánh giá thấp J-20
Máy bay chiến đấu J-20 của Trung Quốc thật sự có làm cho Mỹ phải lo ngại? Năm 2009, Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ, Robert Gates nói: Đến năm 2020, Trung Quốc chưa thể có máy bay chiến đấu thế hệ thứ 5. Năm 2010, ông thay đổi đôi chút: Năm 2020, Trung Quốc sẽ có vài chiếc máy bay chiến đấu thế hệ thứ 5. Trong buổi trả lời phỏng vấn gần đây (đầu năm 2011) ông Gates lại sửa lại: “Tới năm 2020 hoặc 2025 khoảng cách về số lượng máy bay của Trung Quốc và Mỹ là rất lớn”. Dù vậy, ông Robert Gates cho rằng có 3 yếu tố khiến J-20 của Trung Quốc chưa thể đe dọa được Mỹ. Báo cáo ngày 11/1 của mạng AOL (Mỹ) cho biết, dù bộ trưởng quốc phòng Mỹ Robert Gate cho rằng tình báo Mỹ đánh giá sai về tốc độ phát triển máy bay chiến đấu của Trung Quốc và máy bay chiến đấu tàng hình J-20 bước đầu thử nghiệm thành công (trưa ngày 11/1) là có thật thì quân đội Mỹ cũng không cảm thấy sợ hãi đối với J-20. Ba nguyên nhân mà ông Gates đưa ra là: Thứ nhất: Hiện nay, dù J-20 có thể đã bay được nhưng nó vẫn chỉ là nguyên mẫu, đằng sau đó còn rất nhiều công tác phải chuẩn bị để nó là “máy bay chiến đấu của Trung Quốc”, hơn nữa để có thể điều khiển thành thạo J-20 thì không quân Trung Quốc còn phải mất nhiều thời gian. Hình ảnh chiếc J-20 trong cuộc thử nghiệm gây tranh cãi trên mạng. Thứ hai: Dù Trung Quốc bắt đầu phát triển máy bay tiêm kích thế hệ 5 nhưng số lượng còn thua xa so với Mỹ. Người đại diện của cơ quan Triển lãm hàng không Mỹ cho biết: “Đến năm 2025 số lượng máy bay chiến đấu tiên tiến thế hệ thứ 5 của Mỹ sẽ là 1.700 chiếc, trong khi đó Trung Quốc mới chỉ có vài chiếc”. Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ dự đoán đến năm 2020 số lượng máy bay chiến đấu của Mỹ sẽ nhiều gấp Trung Quốc 20 lần! Thứ ba: Tính năng của máy bay chiến đấu này cũng là một trong những nhân tố quan trọng. Dù máy bay chiến đấu của Trung Quốc có thể được trang bị những tính năng tiên tiến như khả năng tàng hình nhưng nó không phải là một tính năng then chốt của một máy bay chiến đấu, mà còn phải kể đến radar và hệ thống vũ khí. Dù kế hoạch triển khai F-35, F-22 của Mỹ nhiều lần bị trì hoãn nhưng Mỹ đã đưa F-22 vào sử dụng. F-22 được trang bị hệ thống tích hợp vô cùng tinh vi như: Máy thu cảnh báo radar, cảnh báo phương pháp tiếp cận hệ thống tên lửa, hệ thống radar điện và hệ thống tên lửa không-đối-không, không-đối-đất. Những thông tin thu được phản ánh qua sự phát triển công nghiệp quốc phòng Trung Quốc và những hình ảnh mới đây về J-20 phát tán trên internet chưa cho thấy khả năng này. |
>> Tên lửa siêu vượt âm của Mỹ làm Nga 'lạnh gáy'
Việc xây dựng hệ thống phòng không-phòng thủ vũ trụ (VKO) thống nhất là một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất trong năm 2011 của Bộ Quốc phòng Nga. Đó là kết luận của các chuyên gia tại cuộc trao đổi bàn tròn bàn về nội dung về các nhiệm vụ đặt ra trước quân đội Nga năm 2011 trong thông điệp thường niên của Tổng thống Nga. Theo Tổng biên tập Tạp chí Quốc phòng (Nga), Ủy viên Hội đồng Xã hội thuộc Bộ Quốc phòng Nga Igor Korotchenko, “VKO trù tính sử dụng với hiệu quả cao nhất tiềm lực hiện có của tất cả các quân-binh chủng, lực lượng và phương tiện dùng để tác chiến chống kẻ địch trên không và vũ trụ bằng cách tích hợp chúng trên cơ sở chỉ huy tập trung hóa”. Cần nhanh chóng xây dựng hệ thống VKO vì ở nhiều nước, trước hết là Mỹ đang ráo riết phát triển thế hệ mới các phương tiện tiến công siêu vượt âm, cũng như vũ khí tên lửa siêu vượt âm. Hệ thống tên lửa phòng không/phòng thủ tên lửa S-400 Triumf. Trong khuôn khổ chương trình ARRMD (Affordable Rapid Response Missile Demonstrator) do DARPA đề xướng, Mỹ đang phát triển các tên lửa không-đối-đất, hạm-đối-đất siêu âm và siêu vượt âm tầm xa. Những ưu điểm chính của vũ khí này so với các tên lửa hành trình phóng từ máy bay hiện có của Mỹ, ví dụ như AGM-86B, là giảm 7 lần thời gian bay hết tầm 1.400 km (còn 12 phút) và tăng 8 lần động năng của đầu đạn xuyên với cùng trọng lượng phóng và kích thước. Đang ở giai đoạn bay thử là tên lửa siêu vượt âm có điều khiển Х-51А với khung thân làm bằng hợp kim titan và hợp kim nhôm (phần chót mũi làm bằng volfram), được phủ một lớp chống nhiệt tan mòn. X-51A có trọng lượng phóng 1.100 kg, trọng lượng phần chiến đấu 110 kg, tầm bắn đến 1.200 km, tốc độ bay tối đa trên 2400m/s ở độ cao 27-30 km (tương đương 7,5-8M). Tên lửa Х-51А có thể được nhận vào trang bị sau năm 2015. Tên lửa siêu vượt âm có điều khiển Х-51А Wave Rider. Sự xuất hiện các loại vũ khí trên trong trang bị của Không quân Mỹ đòi hỏi Nga áp dụng các biện pháp đối phó tương xứng, trong đó dĩ nhiên có việc xây dựng hệ thống VKO và trang bị cho nó các phương tiện trinh sát, thông tin và hỏa lực, bao gồm hệ thống tên lửa thống nhất phòng không-phòng thủ tên lửa thế hệ 5. Nhà thầu chính phát triển hệ thống VKO là Tập đoàn Phòng không Almaz-Antei với gần 60 xí nghiệp, tổ chức, viện nghiên cứu và viện thiết kế chuyên ngành. Theo các chuyên gia, sắp tới, nhiều xí nghiệp quốc phòng khác của Nga sẽ được gộp vào tập đoàn này. Khi đó, tập đoàn sẽ được đổi tên thành VKO Almaz-Antei. |
Chủ Nhật, 16 tháng 1, 2011
>> Bí ẩn máy bay ném bom siêu âm của Trung Quốc
Bên cạnh chiếc J-20 đang thu hút sự chú ý của dư luận thế giới, Trung Quốc đang âm thầm phát triển một chiếc máy bay ném bom tàng hình mới, tạm gọi là H-8. Trung Quốc trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý của giới quân sự thế giới như một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hoặc một sự cố ý rò rỉ thông tin với động cơ chính trị. Trong những ngày đầu năm 2011, liên tục thông tin về các hệ khí mới, từ tên lửa chống tàu sân bay, máy bay tiêm kích thế hệ 5 được hé lộ. Bây giờ đến lượt máy bay ném bom chiến lược tàng hình H-8. Dường như, Trung Quốc đang cho cả thế giới thấy, sức mạnh quân sự, khoa học công nghệ quốc phòng của họ không thua kém bất kỳ quốc gia nào. Theo một báo cáo, H-8 có khối lượng rỗng khoảng 63 tấn, trọng lượng cất cánh trung bình 155 tấn, tối đa khoảng 163 tấn, H-8 sẽ có khả năng mang theo 18 tấn vũ khí trong khoang chứa. Hình ảnh chưa được xác minh. Theo một số thông tin, Trung Quốc gọi H-8 là “Phượng hoàng lửa”. Đây là loại máy bay được thiết kế cho nhiệm vụ ném bom chiến lược, có khả năng tàng hình, nhằm đối trọng với B-2 Spirit của Mỹ. Chương trình phát triển H-8 rất bí mật, có rất ít thông tin được hé lộ. Tuy nhiên, có nhận định cho rằng, H-8 sẽ có chuyến bay thử nghiệm đầu tiên vào đầu năm 2011. Hiện hình ảnh gần nhất về H-8 cho thấy, loại máy bay này mới chỉ tồn tại ở dạng mẫu nghiên cứu chế tạo, có hình dáng khí động học động học gần giống với B-2 Spirit của Mỹ. Trước đây, có thông tin cho rằng, một nhà khoa học người Mỹ gốc Ấn đã bán các tài liệu bí mật về B-2 Spirit. Điều này đến nay lại càng được củng cố. Một hình ảnh khác về H-8 phát tán trên internet. Tuy nhiên, dựa vào quan sát đường nét, bức ảnh bị nghi vấn là sản phẩm của phần mềm chỉnh sửa ảnh. H-8 được phát triển nhằm thay thế H-6 (nguyên mẫu là máy bay ném bom Tu-16 của Nga), được Xian Aircraft Industrial Corporation phát triển. H-8 được kỳ vọng có tốc độ khoảng Mach-1,2, mang theo các tên lửa hành trình và bom, thậm chí, tên lửa hạt nhân chiến thuật. Sự phát triển của H-8 được cho là cùng lúc với sự phát triển của tiêm kích thế hệ 5 J-20, hai loại máy bay này sẽ là nòng cốt trong lực lượng không quân Trung Quốc PLAF tương lai gần. Các báo cáo cho biết, H-8 được áp dụng nhiều công nghệ cao trong thiết kế, thân và cánh máy bay được làm bằng sợi cacbon với tỷ lệ cao, vật liệu composite nhằm tăng khả năng chịu lực và khả năng bộc lộ radar thấp. Máy bay cũng được áp dụng hệ thống Fly-by-wire hiện đại, máy bay có khả năng bay theo địa hình nhờ sự trợ giúp của một radar chức năng, kết hợp với hệ thống liên lạc vệ tinh để lập bản đồ kỹ thuật số cho hành trình. Tuy nhiên khả năng này có thể chưa hoàn thiện do hệ thống vệ tinh Bắc Đẩu chưa sẳn sàng. Vũ khí chính của H-8 là 1 tên lửa hành trình đối đất Hồng Nan HN-3 Red Bird (sao chép từ tên lửa Kh-55 của Nga), được bố trí trong hai ổ quay, mỗi ổ quay mang 6 tên lửa. Trong nhiều trường hợp, tên lửa này có khả năng mang đầu đạn thông thường hoặc đầu đạn hạt nhân 350 kiloton, tầm bắn khoảng 3.000km. Ngoài ra khoang chứa bom có khả năng mang theo các loại bom dẫn bằng lade, tên lửa hành trình chống tàu. H-8 có phi hành đoàn 2 người. Theo nhận định H-8 có tầm bay rất lớn, các thùng nhiên liệu lớn trong thân cho phép máy bay bay liên tục khoảng 11.000km mà không cần tiếp nhiên liệu. Việc phát triển H-8 cũng là đề tài cho nhiều sự đồn đoán, cùng với J-20 cả hai loại máy bay này đều gặp phải khó khăn với động cơ sẽ trang bị cho nó. Rất có thể, H-8 sử dụng 4 động cơ WS-10A, được sản xuất từ sự kế thừa công nghệ Nga, Mỹ. Động cơ loại này có phần được làm từ sợi cacbon, được phủ một lớp hóa chất đặc biệt bằng công nghệ nano nhằm giảm bức xạ hồng ngoại. Tuy nhiên, nếu sử dụng động cơ nội địa WS-10A tồn tại nhiều nhược điểm kỹ thuật, không có gì đảm bảo H-8 sẽ bay được với tốc độ Mach-1,2 với hành trình lên đến 11000km. Kết luận, cũng tương tự như J-20, H-8 chưa sẵn sàng để cất cánh trong năm 2011, hai mẫu máy bay chỉ dừng lại ở cấp độ mẫu chế tạo thử nghiệm. Với những nước có bề dày kinh nghiệm sản xuất máy bay như Mỹ, Nga, từ mẫu thử nghiệm đến khi được chấp nhận thiết kế cũng phải mất 5-7 năm, từ nguyên mẫu đến sản xuất loạt cũng cần bằng ấy thời gian nữa. Trung Quốc chắc chắn sẽ còn mất nhiều thời gian để cho ra mắt nguyên mẫu chính thức. Quốc Việt (theo Defence Aviation) |
Thứ Sáu, 14 tháng 1, 2011
>> Hải quân, không quân Việt Nam sẽ 'tiến thẳng lên hiện đại hóa'
Đại tướng Phùng Quang Thanh khẳng định, binh chủng hải quân, không quân, thông tin liên lạc… sẽ được đầu tư để tiến thẳng lên hiện đại, đáp ứng yêu cầu bảo vệ tổ quốc. - Thưa Bộ trưởng, có ý kiến cho rằng, để quân đội đáp ứng yêu cầu bảo vệ tổ quốc trong tình hình mới, thay vì xây dựng quân đội theo hướng “từng bước tiến lên chính qui, hiện đại” thì một số binh chủng trong quân đội cần phải “tiến thẳng lên hiện đại”. Quan điểm của Bộ trưởng như thế nào về vấn đề này? Bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh. Nếu chỉ có trang bị hiện đại mà con người chưa hiện đại, trình độ không đáp ứng yêu cầu, không làm chủ, khai thác tối đa trang thiết bị hiện đại thì không đáp ứng yêu cầu. Việc xây dựng một số binh chủng, lực lượng trong quân đội tiến thẳng lên chính qui, hiện đại được xác định thế nào trong kế hoạch của Bộ Quốc Phòng thưa Bộ trưởng? Trong nghị quyết của Đảng bộ Quân đội đã xác định rõ, phải xây dựng lực lượng hải quân, phòng không không quân, trinh sát điện tử…đi thẳng lên hiện đại. Kèm theo đó là có kế hoạch ngắn hạn, trung hạn, dài hạn để đầu tư về mặt trang bị, con người, đào tạo… và có lộ trình phù hợp với khả năng tài chính của đất nước. - Trả lời báo chí, một quan chức Bộ Quốc phòng cho biết, ngân sách quốc phòng của ta hiện chiếm khoảng 1,8% GDP. Theo Bộ trưởng, số tiền chi cho ngân sách quốc phòng như vậy có đáp ứng yêu cầu phát triển của quân đội trong tình hình mới? - Theo tôi như vậy đã là một sự cố gắng lớn của Đảng, Nhà nước. Nếu vượt quá khả năng đó sẽ rất khó cho ngân sách. Chúng ta còn phải lo rất nhiều thứ như an sinh xã hội, xóa đói giảm nghèo, giáo dục đào tạo… nên như vậy đã là sự cố gắng. - Bộ trưởng có bình luận gì về thông tin báo nước ngoài cho rằng, ngân sách quốc phòng của ta năm qua khoảng 2 tỷ USD? - Cái đó thì rõ rồi, ngân sách năm nay là 52.000 tỷ đồng, khoảng hơn 2 tỷ USD. - Xin cảm ơn Bộ trưởng! Thiếu tướng Phí Quốc Tuấn, Tư lệnh Bộ tư lệnh Thủ đô: |
>> 10 vũ khí được thế giới quan tâm năm 2010 (kỳ 1)
- Dưới đây là top 10 vũ khí được coi là "ngôi sao" của năm trong con mắt truyền thông thế giới: Phi cơ X-37B của Mỹ: “chân trời vũ khí không gian” Nếu như trong vài năm trở lại đây, có người nói phi cơ có thể bay với vận tốc gấp 5 lần vận tốc âm thanh, có thể bay từ bất kì thành phố này tới thành phố khác trên hành tinh trong vòng 2 giờ, tự do bay lên tới độ cao 410km, chạm vào vệ tinh của các nước khác... thì người đó có thể là kẻ ảo tưởng hoặc là người biết được thông tin về dự án thử nghiệm phi cơ X-37B của Mỹ. Ngày 3/12, phi cơ X-37B của Mỹ đã hạ cánh an toàn kết thúc hơn 7 tháng du hành trong không gian. X-37B thân không to, chiều dài là 8,8m, cánh khoảng 4,6m, có thể triển khai tới bất kỳ nơi nào trên thế giới trong 2 giờ. Thậm chí, có tin đồn, máy bay có thể biến đổi cấu trúc để chiến đấu lâu dài trên không, có khả năng tấn công vệ tinh. Nhiều dự báo cho rằng, đưa X-37B vào các trận không chiến sẽ làm thay đổi các hình thức chiến đấu. Máy bay chiến đấu JF-17 của Pakistan Trong quan điểm truyền thông của Trung Quốc và Pakistan, JF-17 thực sự là "ngôi sao" của năm 2010. Vì đây là thế hệ máy bay chiến đấu đa năng kiểu mới do Tập đoàn công nghiệp hàng không số 1 Trung Quốc và không quân Pakistan cùng nhau nghiên cứu chế tạo. JF-17 có tốc độ bay lớn nhất đạt 2.200km/h, tầm bay 3.000km, được trang bị một pháo cỡ nòng 23mm, dưới thân và cánh được thiết kế 7 điểm treo nhằm trang bị các loại hỏa lực như: tên lửa, bom rơi tự do và bom có điều khiển… Trong cuộc triển lãm hàng không tại Chu Hải, JF-17 đã thực hiện rất nhiều thao tác bay mang tính kỹ thuật cao, thu hút rất nhiều sự chú ý của giới quân sự các nước. Máy bay chiến đấu PAK FA Su-T-50 của Nga Nga đang nghiên cứu chế tạo Su-T-50, được định vị là chiến đấu cơ đa năng, trang bị radar N050 BRLS AFAR/AESA cực mạnh, phát hiện các mục tiêu cách 400km, theo dõi 32 mục tiêu và tấn công 8 mục tiêu cùng một lúc, động cơ chỉnh hướng phụt 3D AL-41F, khả năng thao diễn vượt mọi loại máy bay hiện nay, cất cánh ở những đường băng cực ngắn và có khả năng tàng hình cao. Su-T-50 có khối lượng rỗng 18,5 tấn, có thể mang theo 7,5 tấn vũ khí và 10,3 tấn nhiên liệu. được trang bị hai pháo 30 mm, với mỗi pháo 150 viên đạn. Vũ khí chính của Su-T-50 gồm các loại tên lửa không đối không mới nhất của Nga như R-73, R-77, R-37, các loại tên lửa đối đất chống radar như Kh-31P hay tên lửa chống hạm như Kh-35 Ural, Kh-41 Moskit và tên lửa hành trình đối đất Kh-55S với tầm bắn 3.000 km và có khả năng mang theo đầu đạn hạt nhân. Ngoài ra, Su-T-50 còn có 8 mấu cứng gắn trên cánh để trang bị các thiết bị trinh sát điện tử hay thùng nhiên liệu phụ cho các nhiệm vụ tuần tiễu. Dù đã thực hiện các chuyến bay thử nhưng nhiều thông tin quan trọng khác của Su-T-50 vẫn nằm trong vòng bí mật. Tàu đổ bộ Mistral của Pháp Năm 2010 đánh dấu nước Nga nhập khẩu vũ khí từ nước ngoài. Thương vụ đầu tiên là tàu chiến Mistral của Pháp. Khi cần thiết, con tà chi cần “một cái lắc mình” là trở thành “bệnh viện trên biển” hoặc tàu sân bay. Con tàu này có thể mang theo hơn 1.450 binh sĩ và một số lượng lớn vũ khí, 60 xe bọc thép, 230 xe các loại, 4 tàu đổ bộ LMC thông dụng, 2 thủy phi cơ, 16 trực thăng hặng nặng, 35 trực thang hạng nhẹ. Mistral có lượng giãn nước từ 16.500 tấn đến 21.300 tấn. Chiều dài 199m, rộng 32m, mớn nước 6.3m, được trang bị 4 động cơ diesel, 2 động cơ đẩy Mermaid, trục kép. Vận tốc tàu đạt 18,8 hải lý. Hệ thống vũ khí bao gồm 2 súng Breda-Mauser 30mm, súng máy hạng nặng M2-HB và 2 hệ thống tên lửa phòng không. Trang bị radar DRBN-38A Decca Bridgemaster E-250 theo dõi tàu; radar MRR3D-NG giám sát trên không/trên biển, 1 bộ ARBR-21 thiết bị radar cảnh báo; 2 hệ thống phòng chống cháy nổ, hệ thống quản lý dữ liệu tác chiến Xi Nite, hệ thống chỉ huy và hỗ trợ SIC-21, 3 hệ thống thông tin vệ tinh, 1 hệ thống vệ tinh thông tin hàng hải quốc tế, 1 hệ thống thông tin vệ tinh Hạm đội, liên kết dữ liệu số 11 và 16. Máy bay AT-802U của Mỹ Trong chiến tranh công nghệ cao hiện tại và tương lai, máy bay dùng trong nông nghiệp có thể hoán cải trở thành máy bay chiến đấu? Đó chính là trường hợp của máy bay AT-802U (Mỹ) AT-802U có thiết kế dựa trên máy bay nông nghiệp và được phát triển thành "sát thủ trên không", chủ yếu sử dụng cho việc thực hiện tấn công các mục tiêu cố định và di chuyển trên mặt đất, thực hiện các nhiệm vụ trinh sát. Ngoài việc sử dụng để bảo vệ rừng, cơ động ở tốc độ thấp, đơn giản, bền, đáng tin cậy, có thể đáp xuống ở mọi đường băng thậm chí là đường băng gồ ghề và chi phí đặc biệt thấp, AT-802U còn có thể sử dụng để vận chuyển các loại vũ khí, thể hiện ưu thế siêu việt, độc đáo trong công tác chống khủng bố. AT-802U khiến cho nhiều người hiểu rằng: đánh giá vũ khí tốt phải phụ thuộc vào các nhiệm vụ cụ thể, không nhất thiết phải là tiên tiến nhất mới là tốt nhất. |
>> TQ sẽ có 2 hạm đội tàu sân bay thường trú ở biển Đông?
- Trung Quốc đang tập trung nghiên cứu chế tạo tàu sân bay và trong khả năng của mình, họ sẽ sở hữu đến 5 tàu sân bay vào năm 2020, trong đó 2 tàu sân bay cùng với các tàu hộ tống sẽ tạo thành các hạm đội thường trú ở biển Đông. Tân Hoa Xã dẫn nguồn tin từ tờ “Tuần báo Hàng không” Mỹ ngày 5/1 cho biết, quân đội Trung Quốc đang xây dựng tàu sân bay đầu tiên của mình và ổn định tính năng của nó trên mọi khía cạnh, cố gắng xây dựng được vai trò ảnh hưởng quân sự mạnh nhất ở khu vực châu Á. Tàu sân bay tương lai của Hải quân Trung Quốc Năm 2009, tờ "Asahi Shimbun" của Nhật Bản đã từng có một bài báo tiết lộ về tham vọng chế tạo tàu sân bay của Trung Quốc. Tờ báo này có được tin tức từ phía quân đội và nhà máy đóng tàu của Trung Quốc cho biết, Trung Quốc hiện đang chế tạo 2 tàu sân bay lớp 50.000 tấn tại nhà máy đóng tàu đảo Trường Hưng, Thượng Hải, trong đó có kế hoạch hạ thủy một chiếc vào năm 2014. Đồng thời, tàu sân bay Varyag (58.500 tấn) do Liên Xô sản xuất đang được cải tạo ở cảng Đại Liên và có kế hoạch đưa vào sử dụng từ năm 2012. Đến năm 2020 hoặc không lâu sau đó, trên cơ sở tàu Ulyanovsk 1143.7 được Liên Xô thiết kế (nhưng chưa chế tạo), Trung Quốc sẽ còn chế tạo 2 tàu sân bay chạy bằng năng lượng nguyên tử lớp 60.000 tấn. "Tuần báo Hàng không" cho biết, điều này có nghĩa là đến năm 2020, Trung Quốc sẽ sở hữu 5 tàu sân bay bao gồm cả tàu Varyag. Công việc cải tạo tàu sân bay Varyag cũng sẽ tạo cơ sở cho chế tạo các tàu sân bay sản xuất trong nước của Trung Quốc trong tương lai. Bắt đầu từ năm 2005, công việc cải tạo tàu Varyag của Trung Quốc bắt đầu được dư luận quan tâm, đồng thời đã có một số hình ảnh về nó tuyên truyền trên mạng Internet Tháng 4/2009 tàu "Varyag" đã được kéo vào xưởng đóng tàu số 3 của nhà máy đóng tàu Đại Liên. Từ cuối tháng 4/2009, công việc tập trung vào lắp đặt các thiết bị và sửa chữa thân tàu được liên tục tiến hành. Mãi đến tháng 4/2010, tàu Varyag được kéo ra khỏi xưởng đóng tàu. Gần đây, còn chuẩn bị lắp đặt một hệ thống điện tử hải quân mới Năm 2003, Đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân - Trung Quốc đã trưng bày mô hình tàu sân bay sản xuất trong nước của Trung Quốc tương tự như Varyag. Mô hình này được trang bị tên lửa chống hạm tầm xa YJ-63, hệ thống tên lửa phòng không phóng thẳng và hệ thống phòng thủ tầm ngắn 30 mm kiểu 730. Vào tháng 11, có tin cho biết, quân đội Trung Quốc đang trang bị hệ thống phòng không tầm ngắn mới nhất FL-3000N cho tàu Varyag; mỗi hệ thống FL-3000N được trang bị 24 quả tên lửa. Nhìn bề ngoài nó giống với hệ thống tên lửa phòng không RAM-116 do Công ty "Raytheon" Mỹ phát triển. Tên lửa được sử dụng trong hệ thống FL-3000N được nghiên cứu chế tạo trên cơ sở TY-90, tầm phóng lớn nhất là 9 km. Đồng thời, lực lượng không quân có thể được biên chế cho tàu "Varyag" cũng lần đầu tiên được phát hiện ra manh mối. Trên mạng có tin cho biết, tháng 8/2009 Công ty Máy bay Thẩm Dương đã hoàn thành chuyến bay đầu tiên của chiếc J-15 đầu tiên. Tin cho biết, chiếc máy bay này được phỏng chế trên cơ sở T-10K của Su-33. Hiện nay, Công ty Máy bay Thẩm Dương tiếp tục hoàn thiện máy bay J-15 rất có triển vọng này; nó sẽ được trang bị radar mới nhất do Trung Quốc thiết kế, tên lửa không đối không thế hệ thứ năm và tên lửa chống hạm tầm xa YJ-63 có thể phóng từ trên không. Đồng thời, quân đội Trung Quốc còn đang chế tạo các tàu hộ tống cho hạm đội tàu sân bay của họ. Mùa thu năm 2009, hai nhà máy đóng tàu bắt đầu chế tạo 2 tàu khu trục, nhưng trang bị và các thiết bị của nó vẫn chưa được tiết lộ ra bên ngoài.Được biết, Trung Quốc dự kiến sẽ chế tạo 18 tàu hộ tống phòng không 065A. Hiện nay, đã chế tạo được 2 tàu ngầm tấn công chạy bằng năng lượng nguyên tử 093. Đến năm 2015, tàu sân bau Varyag và tàu sân bay “anh chị em” khác sẽ cùng với các tàu hộ tống của chúng tạo thành những hạm đội có thể được bố trí ở căn cứ hải quân Tam Á, đảo Hải Nam. |
Thứ Hai, 10 tháng 1, 2011
>> Gepard-3.9 chuẩn bị vào biên chế chiến đấu của Hải quân Việt Nam
- (VietnamDefence)Sau khi hoàn tất các thử nghiệm toàn diện tại các trường thử ở khu vực Baltyisk, 2 tàu Gepard-3.9 của Hải quân Việt nam sẽ lên đường về địa bàn hoạt động ở Đông Nam Á, ven bờ biển Việt Nam
Frigate lớp Gepard-3.9 của ZPKB là bước phát triển tiếp theo của lớp tàu tuần tiễu Projekt 11661 vốn đang được đóng cho Hải quân Nga. Bệ mang cơ sở này còn là cơ sở để chế tạo một loạt thiết kế tàu frigate và tàu tuần tra ngoài khơi (OPV), hợp thành họ tàu Gepard.
Frigate Gepard-3.9 dùng để tác chiến chống mục tiêu trên biển, trên bờ và trên không, trong đó có các mục tiêu bay thấp.
Hệ thống động lực kết hợp diesel-turbine khí lắp theo sơ đồ CODAG, có tổng công suất 20.000 mã lực, cho phép đạt tốc độ toàn phần 28 hải lý/h khi dùng động cơ turbine khí, và khi dùng các động cơ diesel với tốc độ tiết kiệm 10 hải lý/h có thể hành trình 5.000 hải lý. Thời gian hoạt động độc lập 20 ngày đêm.
Khi Gepard-3.9 tại triển lãm Euronaval 2010, Tổng giám đốc ZPKB Leonid Sharapov nhấn mạnh cách bố trí trực thăng độc đáo trên tàu. Ngoài sân cất/hạ cánh, trên tàu còn có nơi trú ẩn cho trực thăng.
Trực thăng được đẩy và khoảng trống giữa các vách ở phần đuôi phần thượng tầng và khi cần có thể che chắn bằng vải bạt. Nghĩa là không cần phải có 1 hăng-ga cồng kềnh.
|
>> Đại chiến Mỹ-Trung 2015: Một kịch bản
- (VietnamDefence) Bất kỳ hành động nào của Trung Quốc nhằm đánh chiếm Đài Loan sẽ khơi ngòi cho cuộc đối đầu với Hải quân và Không quân Mỹ. Mỹ đã chuẩn bị để đối phó với mối đe dọa đang gia tăng này chưa?
Ngày 9.8.2015: 4 giờ 00
Cuộc chiến giành Đài Loan mở màn lúc sáng sớm. Không hề có các cuộc pháo kích của hải quân hay các làn sóng máy bay ném bom: Đó là cách mà các cuộc chiến ở Thái Bình Dương được tiến hành 70 năm trước. Thay vào đó, 1.200 tên lửa hành trình và tên lửa đường đạn bay lên từ các xe hạng nặng trên đại lục Trung Quốc.
Mạng lưới phòng không khiêm tốn của Đài Loan - đó là các tên lửa đánh chặn I-Hawk và Patriot được triển khai tản mạn - khai hỏa bắn vào vào mấy chục đầu đạn đang lao đến. Đó là một hành động vô ích. Cuộc tập kích ồ ạt áp đảo các lực lượng phòng không khi hàng trăm đầu đạn tên lửa làm nổ tung các căn cứ quân sự và sân bay. Không quân Đài Loan bị ghìm chặt dưới đất, và nếu Trung Quốc duy trì được ưu thế trên không trên eo biển Đài Loan, họ có thể phát động một cuộc tấn công. Binh sĩ Đài Loan được động viên tập trung tại Đài Bắc và chiếm lĩnh các vị trí trên các bãi biển đối diện Trung Quốc, chỉ cách 100 hải lý về phía Tây. Song họ biết điều thế giới biết: Đây không còn là cuộc chiến đấu của Đài Loan. Đó là trận đánh giữa một siêu cường già cỗi và một siêu cường mới. Kể từ năm 1949, khi các lực lượng quốc dân đảng thoái lui ra Đài Loan sau chiến thắng của quân đội cộng sản trong cuộc nội chiến Trung Hoa, Bắc Kinh đã coi hòn đảo này là một tỉnh phản loạn của Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Lúc này, năm 2015, chỉ có Mỹ có thể mang lại cho Đài Loan sự bảo vệ trước các máy bay chiến đấu và hạm đội tấn côngcủa Trung Quốc.
Tàu sân bay ở gần nhất là USS Nimitz, tàu này vừa rời cảng Yokosuka trên vịnh Tokyo, Nhật Bản khi các quả tên lửa rơi xuống Đài Loan. Mặc dù Bắc Kinh đã hứa tấn công bất kỳ kẻ nào can thiệp vào “chiến dịnh an ninh nội địa” này, Tổng thống Mỹ vẫn hạ lệnh cho tàu Nimitz và lực lượng hộ tống tiến đến eo biển Đài Loan. Cụm tàu sân bay chiến đấu Nimitz cần ít nhất 2 ngày để tàu sân bay đến được eo biển, cách 1.300 hải lý về phía Tây Nam. Cụm tàu sân bay khác ở gần nhất là ở Trân Châu cảng, cách đó 6 ngày đường.
Cho đến khi tàu Nimitz đến được, nhiệm vụ bảo vệ hòn đảo phải do căn cứ không quân Kadena trên đảo Okinawa, Nhật Bản, cách Đài Loan 400 hải lý về phía Đông Bắc.
Lúc 5 giờ 15, các phi công Không quân Mỹ cất cánh trên 40 máy bay tiêm kích F-15E để tiến hành tuần tra chiến đấu bên trên đảo Đài Loan. Một nửa số máy bay đó đã ở trên không khi căn cứ Kadena bị tấn công. Trước hết, những thông điệp hỏng hóc bắt đầu xuất hiện trên các màn hình máy tính. Các hệ thống phòng không hiện đại chia sẻ thông tin từ các sensor (phương tiện phát hiện) và dữ liệu mục tiêu để phối hợp hiệp đồng tốt hơn, nhưng kết nối này sắp trở nên khó khăn. Một đội quân hacker hoạt động trên khắp Trung Quốc đang công phá các mạng máy tính của căn cứ làm tê liệt các đường kết nối với các các màn hình số của các trắc thủ radar đang chập chờn và nhiễu loạn bằng các dữ liệu giả và mâu thuẫn.
Tiếp đó, các vệ tinh báo động sớm phát hiện luồng phụt hồng ngoại của 25 tên lửa đường đạn phóng từ Hoa lục. 5 quả nổ tung trên quỹ đạo xé nhỏ các vệ tinh thông tin và chụp ảnh của Mỹ. Tuy cả Mỹ và Trung Quốc đã bắn rơi các vệ tinh trong các cuộc thử nghiệm, song đây là lần đầu tiên bùng nổ chiến tranh nóng trong vũ trụ và nó làm mù một phần các lực lượng Mỹ.
20 quả tên lửa còn lại quay về khí quyển bên trên đảo Okinawa. Các đại đội tên lửa Patriot của căn cứ Kadena khai hỏa phóng tên lửa chặn đánh, nhưng chúng đã mất kết nối mạng và hoạt động hỗn loạn - 10 quả tên lửa Trung Quốc đã bị bắn trúng bởi nhiều tên lửa đánh chặn, nhưng một số lượng tên lửa Trung Quốc như thế đã lọt qua màn chắn phòng thủ và tấn công Kadena.
Một số đầu đạn dẫn bằng GPS có chứa các bom con cày nát 2 đường băng của căn cứ. Các đầu đạn khác nổ tung bên trên căn cắt, tàn phá các doanh trại, các anten radar và các hăng-ga. Kadena chưa bị hủy diệt, nhưng cho đến khi các đường băng được khôi phục, nó vẫn đứng ngoài cuộc chiến. Các máy bay F-15 trên đường bay đến Đài Loan phải quay về Guam, cách đó 1.300 hải lý về phía Đông Nam - chúng có đủ tầm bay đến bay đến căn cứ ở đó, song chỉ có Kadena là đủ gần để tiến hành các phi vụ tuần tra chiến đấu hiệu quả. Các máy bay tàng hình F-22 đóng tại căn cứ không quân Hickam, Hawaii, lúc nay cũng không thể hạ cánh xuống các đường băn bị cày nát của căn cứ để chi viện cho các máy bay F-15. Trong khi lực lượng của căn cứ Kadena bị loại khỏi vòng chiến, tàu sân bay Nimitz và đội tàu hộ tống gồm 8 tàu, trong đó có các tàu khu trục tên lửa Aegis và 2 tàu ngầm đang hết tốc lực lao đến một kẻ thù sở hữu một trong những hạm đội tàu ngầm và kho tên lửa chống hạm phóng từ mặt đất, trên không và trên biển lớn nhất thế giới. Khoảng 8 giờ sau cuộc tập kích ồ ạt Đài Loan, tiếng còi điện bắt đầu vâng lên ầm ĩ trên boong tàu Nimitz và các tàu hộ tống của nó. Trên trời xuất hiện nhiều tên lửa hơn nữa, lần này lao thẳng đến cụm tàu sân bay. Eo biển Đài Loan vẫn còn cách đó hơn 1.000 hải lý, nhưng chiến tranh đã đến với tàu Nimitz. Bay sát mặt biển Thái Bình Dương là 4 tên lửa siêu âm bay nhanh hơn tiếng gầm rú của chính chúng.
Những cơ hội để một cuộc chiến Trung-Mỹ không xảy ra vào năm 2015 hoặc bất kỳ thời điểm nào khác
Trong những hoàn cảnh bình thường, một cuộc chiến giành Đài Loan đơn thuần là quá đắt đỏ để cả hai bên phát động, nhất là khi có cả nguy cơ leo thang hạt nhân. Nhưng hoàn cảnh thì không phải lúc nào cũng bình thường.
“Tôi thường bị chỉ trích vì nói điều đó, song tôi nghĩ Bắc Kinh có khả năng hành động một cách bất hợp lý khi có liên quan đến Đài Loan”, Chuẩn đô đốc (về hưu) Eric McVadon, người từng là tùy viên hải quân ở Bắc Kinh và hiện là cố vấn cao cấp về nghiên cứu châu Á-Thái Bình Dương của Viện Phân tích chính sách đối ngoại (Institute for Foreign Policy Analysis) ở Cambridge, Massachusetts, cho biết. “Họ bị ám ảnh bởi Đài Loan. Trong một ngày nào đó, hoàn toàn có thể để người ta đứng quanh một cái bàn trong bộ chính trị ở Bắc Kinh, và ai đó làm cho quả bóng lăn. Và khi nó dừng lại, chúng ta đã có mặt trong một cuộc chiến”.
Yếu tố quyết định có thể là bất cứ điều gì, từ sự bất ổn ở các tỉnh nông thôn ngày càng bất trị của Trung Quốc cho đến chủ nghĩa dân tộc Đài Loan hung hăng và to tiếng. Tuy vậy, giống như nhiều trò chơi chiến tranh của Lầu Năm góc, cuộc xung đột tưởng tượng này không liên quan đến các hành động chính trị tiềm tàng mà thay vào đó là liên quan đến việc đánh giá các khả năng quân sự của Trung Quốc. Kịch bản dựa trên các phân tích bởi các tổ chức nghiên cứu dân sự, trong đó có RAND Corp., các sách trắng quốc phòng và các cuộc phỏng vấn các quan chức cao cấp Lầu Năm góc.
Nguy cơ của một cuộc chiến có thể còn xa xôi, song chiến lược của Trung Quốc nhằm ngăn chặn Mỹ tiếp cận các chiến trường gần bờ biển Trung Quốc - và những vũ khí để làm được việc đó - chắn chắn đã có.
Kể từ cuộc chiến Vùng Vịnh, quân đội Trung Quốc đã chuyển từ việc nghiên cứu học thuật cách thức đánh bại các tàu sân bay Mỹ trên các biển Hoa Đông và Biển Đông sang mua sắm và chế tạo các vũ khí để biến kế hoạch đó thành một hiện thực chiến lược. Đây không phải là việc xây dựng quân đội thời chiến tranh lạnh nhằm phát động hoặc răn đe, ngăn chặn một cuộc chiến hủy diệt cuối cùng. Đó là một lực lượng xây dựng để chiến thắng một cuộc chiến tranh cục bộ hạn chế, ví dụ để buộc Mỹ đứng đủ xa để Trung Quốc chiến thắng Đài Loan.
Kinh tế Trung Quốc phát triển bùng nổ đã cho phép quân đội nước này nhanh chóng mở rộng kho tên lửa hành trình nhằm vào Đài Loan, và các tên lửa đường đạn nhiều tầng có tầm đủ để tấn công phần lớn châu Á. Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc cũng đã mua các tàu ngầm, trong đó có ít nhất 12 tàu ngầm điện-diesel siêu êm mua từ Nga và đang phát triển một đội máy bay chiến đấu lớn.
Nhưng vũ khí mới nguy hiểm nhất của Trung Quốc có thể là tên lửa đường đạn chống hạm (ASBM),được thiết kế chuyên để tấn công tàu sân bay đang di chuyển.
Mỹ có 11 tàu sân bay. Để giành thắng lợi trong một cuộc xung đột tương lai, Trung Quốc sẽ không phải tiêu diệt tất cả số đó, mà chỉ cần vài chiếc có khả năng xuất hiện để phản ứng với hoạt động chiến sự ở ngoài khơi bờ biển Trung Quốc.
Các quan chức lãnh đạo cao cấp Lầu Năm góc đang trở nên lo lắng hơn về kho vũ khí của Trung Quốc. Đô đốc Robert Willard, Tư lệnh Bộ chỉ huy Thái Bình Dương đã nói với Quốc hội Mỹ hồi tháng 3.2010 rằng, “Những tiến bộ tiếp tục của quân đội Trung Quốc xác nhận xu hướng làm thay đổi sự cân bằng quân sự xuyên eo biển có lợi cho Bắc Kinh”.
Tháng 6.2010, phát biểu tại Hội châu Á tại Washington, Đô đốc Mike Mullen, Chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng liên quân Mỹ, đã nói thêm rằng, ông đã “chuyển từ tò mò đến thực sự lo ngại” về sự tăng cường quân sự của Trung Quốc.
Một người có khả năng đối mặt người Trung Quốc trong chiến đấu là Đô đốc Patrick Walsh, Tư lệnh đương nhiệm của Hạm đội Thái Bình Dương Mỹ, coi việc chuẩn bị là một cách để tránh cuộc chiến đấu trong tương lai.
“Khi chúng ta thấy những tiến triển này, như ASBM, chúng là những tiến triển công nghệ mà chúng ta tôn trọng, song không nên sợ hãi”, ông Walsh nói. “Yếu tố then chốt của bất kỳ chiến lược răn đe nào là làm rõ với những người có khả năng sử dụng những phương tiện công nghệ đó rằng, chúng ta có những phương tiện để chống lại nó và duy trì ưu thế công nghệ”.
Ngay lúc này, dường như người Trung Quốc đang dẫn đầu cuộc chạy đua vũ trang mới. Khi RAND đưa ra báo cáo năm 2000 mô tả hậu quả tiềm tàng của một cuộc xung đột Trung-Mỹ xung quanh Đài Loan, Mỹ đã giành chiến thắng trong cuộc chiến một cách ngon lành.
9 năm sau, tổ chức nghiên cứu này xem xét lại bản phân tích của mình, có tính đến lực lượng không quân được nâng cấp của Bắc Kinh, việc họ đặt trọng tâm vào chiến tranh điều khiển học và khả năng sử dụng tên lửa đường đạn để loại khỏi vòng chiến các vệ tinh của Mỹ.
Kết luận mới của RAND là: Mỹ cuối cùng có thể thất bại trong cuộc chiến tranh không quân và một cuộc xung đột tổng lực có thể sẽ khó khăn hơn và đắt đỏ hơn nhiều người tưởng tượng.
(Sưu tầm VietnamDefence)
|
Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2009
Ngày Mưa...
Lại mưa rồi ... |
Thứ Năm, 7 tháng 5, 2009
All Out Of Love
All Out Of Love |
Thứ Năm, 23 tháng 4, 2009
Tại sao Hoàng Sa ???
Chỉ còn 10 ngày nữa thôi là tới lễ kỉ niệm chiến thắng 30/4, ngày mà đất nước Việt Nam chúng ta non sông Bắc Nam thống nhất một nhà !!!
|