Tin Quân Sự - Blog tin tức Quân sự Việt Nam: Hệ thống phòng không

Paracel Islands & Spratly Islands Belong to Viet Nam !

Quần Đảo Hoàng Sa - Quần Đảo Trường Sa Thuộc Về Việt Nam !

Hiển thị các bài đăng có nhãn Hệ thống phòng không. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hệ thống phòng không. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

>> Mắt thần "tóm cổ" máy bay tàng hình của Việt Nam

Phòng không Việt Nam được trang bị hệ thống trinh sát đường không có thể “tóm cổ” mọi máy bay tàng hình tối tân nhất thế giới.

>> Tìm hiểu tổ hợp radar VERA-E

Ngày nay, tàng hình trước các hệ thống radar trinh sát đã trở thành một xu hướng mới trong thiết kế, chế tạo các hệ thống vũ khí. Từ tàu chiến, tiêm kích, máy bay ném bom.. các nhà thiết kế đều cố gắng trang bị cho chúng khả năng tàng hình trước sóng điện từ nhằm tạo sự bất ngờ về mặt chiến thuật.

Trong các vũ khí được thiết kế với khả năng tàng hình, máy bay tàng hình được đánh giá là vũ khí cực kỳ lợi hại bởi tốc độ di chuyển nhanh chóng, khả năng đánh đòn phủ đầu chớp nhoáng khiến đối phương không kịp trở tay.

Máy bay tàng hình trước các biện pháp trinh sát điện từ chủ yếu nhờ vào thiết kế khí động học độc đáo giúp làm giảm tối đa diện tích phản xạ sóng radar (RCS). Ngoài ra máy bay còn được phủ một lớp sơn đặc biệt có khả năng hấp thu sóng điện từ cùng với các biện pháp che chắn hồng ngoại toàn diện.


Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Máy bay tàng hình thực sự là đối thủ "khó nhai" với bất kỳ một lực lượng phòng không quốc gia nào trên thế giới. Ảnh minh họa

Phần lớn sóng điện từ do các radar phát đi sẽ bị tán xạ trong không khí do thiết kế khi động học của máy bay hoặc bị hấp thụ bởi lớp sơn đặc biệt. Điều đó khiến cho máy bay trở nên “tàng hình” trước các biện pháp trinh sát điện từ chủ động. Các radar chủ động gặp bất lợi lớn trong việc phát hiện các máy bay có khả năng tàng hình từ xa.

Tuy nhiên, máy bay tàng hình không hẳn là không có điểm yếu, máy bay tàng hình bay trong đội hình phải trao đổi thông tin liên lạc với nhau, mở radar phát sóng để tìm kiếm mục tiêu tạo nên những bức xạ điện từ trong không khí.

Đây chính là “nhược điểm lớn nhất” máy bay tàng hình, qua đó một số quốc gia đã phát triển thành công các hệ thống trinh sát điện từ (tìm kiếm, bắt tín hiệu điện từ phát ra từ máy bay tàng hình) chuyên trị loại vũ khí nguy hiểm này.

Một trong những quốc gia đang đạt được nhiều thành tựu lớn trong lĩnh vực này là Ukraine với hệ thống trinh sát điện từ thụ động Kolchuga.

Kolchuga được hợp tác phát triển giữa Cục thiết kế các thiết bị radar đặc biệt, Đại học Kỹ thuật Quốc gia Donetsk và Tập đoàn Xuất khẩu Vũ khí Nhà nước Ukrainae Ukrspetsexport. Quá trình phát triển hệ thống kéo dài trong 8 năm từ năm 1993-2000.

Theo dữ liệu Viện Nghiên cứu Hòa bình và Quốc tế Stockhom (SIPRI), năm 2009, Việt Nam đã ký hợp đồng với Ukraine mua 4 hệ thống trinh sát điện từ thụ động Kolchuga với tổng giá trị 54 triệu USD. Việc chuyển giao được hoàn tất trong năm 2012.

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Các thành phần trong hệ thống trinh sát điện từ thụ động Kolchuga chuyên bắt máy bay tàng hình.

Kolchuga được coi là một trong những hệ thống cảnh báo sớm đường không đặc biệt hiệu quả. Nó có thể phát hiện các loại máy bay tàng hình hiện có hoặc sẽ được trang bị trong tương lai thông qua sóng điện từ (thiết bị vô tuyến liên lạc, radar hoạt động sinh ra) phát từ máy bay. Đồng thời, nó cũng có thể phát hiện các loại máy bay tàng hình nhờ sóng điện từ phát ra từ động cơ.

Mỗi hệ thống trinh sát điện từ Kolchuga gồm: 3 đài thu tín hiệu sóng điện từ có thể bố trí cách nhau 10km; 1 đài điều khiển xử lý tín hiệu trung tâm, có thể phát hiện và bám sát các loại phương tiện bay bằng việc giao hội sóng điện từ giữa 3 đài thu tín hiệu.

Kolchuga có thể cùng lúc bám sát tín hiệu của 32 mục tiêu với đủ 3 tham số (cự ly, góc tà và phương vị). Các đài thu và trạm điều khiển trung tâm đều được đặt trên khung gầm xe vận tải bánh lốp Kraz 6x6.

Theo tính toán, nếu hệ thống được đặt ở độ cao 100m (so với mặt đất) và mục tiêu bay ở độ cao 10km thì tầm phát hiện mục tiêu tới 450km, còn mục tiêu bay ở độ cao 20km thì cự ly phát hiện đạt 620km.

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Với Kolchuga, phòng không Việt Nam có khả năng bắn hạ được máy bay tàng hình nếu phải đối đầu.

Như vậy, Kolchuga có thể hoạt động như một hệ thống cảnh báo sớm tầm xa hiệu quả. “Mắt thần” Kolchuga sẽ đảm đương nhiệm vụ cảnh giới phát hiện sớm các mục tiêu xâm nhập bầu trời Việt Nam, cung cấp tham số về mục tiêu cho các hệ thống phòng không sẵn sàng tiêu diệt bất cứ mục tiêu nào.

Mặt khác do không chủ động phát sóng mà chỉ thu nhận tín hiệu điện từ phát ra từ máy bay đối phương nên nó “miễn nhiễm” với các loại tên lửa chống radar hoạt động theo nguyên lý bám theo cánh sóng radar.

Kolchuga cùng với Tamara và Vera của Cộng hòa Czech là các hệ thống trinh sát điện tử thụ động hiện đại nhất hiện nay. Các chuyên gia về vũ khí cho rằng Kolchuga có tính năng vượt trội hơn so với hệ thống 85V6-VEGA tương tự của Nga.


(Nguồn: Báo Kiến Thức)

Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013

>> Sức mạnh thật sự của hệ thống phòng không Triều Tiên?

Mặc dù trang bị vũ khí đã lỗi thời, song hệ thống phòng không Triều Tiên vẫn có thể ‘hoàn thành’ các nhiệm vụ trong tình huống khẩn cấp, đó là đánh giá của Mil.eastday.com, một trang web của Trung Quốc. Vậy sức mạnh thật sự hệ thống "canh trời" của Triều Tiên mạnh tới đâu?

>> Tên lửa S-200 : Rồng lửa canh trời của Triều Tiên
>> Triều Tiên có thể vít cổ B-52 như Việt Nam? 


Quá khứ vinh quang

Bằng những vũ khí của thời Liên Xô, hệ thống phòng không Triều Tiên cũng đã làm Không lực Hoa Kỳ có những ký ức buồn.

Ngày 18/4/1990, máy bay trực trăng trinh sát hạng nhẹ OH-58B của quân đội Mỹ đã “phá vỡ” đường ranh giới quân sự hai miền Nam-Bắc (còn được biết đến là vĩ tuyến 38) và đã bị trúng đạn pháo phòng không của Quân đội Triều Tiên. Máy bay đã phải hạ cánh bắt buộc, hai phi công sống sót và bị bắt làm tù binh. Các phi công đã được trao trả sau khi có công hàm chính thức từ phía Hoa Kỳ.

Sau đó 13 năm, vào ngày 03/3/2003, máy bay trinh sát điện tử RC-135 cất cánh từ căn cứ trên lãnh thổ Nhật Bản và tiến đến cách bờ biển Triều Tiên 240 km với mục đích quan sát việc bố trí các hệ thống tên lửa của “Miền Bắc”. Ngay lập tức hai chiếc MiG-23 và một MiG-29 cất cánh đánh chặn. MiG-29 đã bay “rất sát” với máy bay do thám của đối phương, buộc RC-135 phải “bỏ chạy trong nỗi khiếp sợ” về phía Nhật Bản.


Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Tên lửa phòng không Triều Tiên - Ảnh: Chinamil

Hệ thống phòng không "toàn Nga"

Triều Tiên là quốc gia có hệ thống phòng không rất hùng hậu với 300 bệ phóng tên lửa, bao gồm 240 SAM-2, 36 SAM-3 và 24 SAM-5 (S-200) đã từng tham chiến trên các chiến trường Trung Đông, Việt Nam, Nam Tư và được bố trí trên khắp lãnh thổ, nhất là gần khu phi quân sự và thủ đô Bình Nhưỡng.

Hệ thống phòng không SAM-2 được đưa vào Triều Tiên từ những năm 1964. SAM-2 có chiều dài 10,9 m, đường kính 0,65 m, trọng lượng 2.160 kg, tên lửa có tốc độ Mach 3, có thể phá hủy mục tiêu xa từ 13-35 km, độ cao mục tiêu từ 3-22 km. SAM-2 là một trong những vũ khí đã làm thất bại mưu toan của Mỹ ở Việt Nam. Thế nhưng, tổ hợp SAM-2 không có tính cơ động cao và cũng dễ bị “tổn thương” trong chiến tranh điện tử.

SAM-3 là hệ thống phòng không thế hệ thứ ba của Liên Xô, được thiết kế để tấn công các mục tiêu trên không tầm thấp, ngoài ra cũng có thể tấn công các mục tiêu trên đất liền và trên biển. Chiều dài của SAM-3 là 5,95 m, tốc độ tối đa Mach 2, tấn công mục tiêu bay từ 20 m đến 8.000 m.

“Rồng sát thủ” S-200 là “át chủ bài” hệ thống phòng không Triều Tiên, được Liên Xô chuyển giao từ năm 1987, bố trí gần khu phi quân sự và thủ đô Bình Nhưỡng. SAM-5 có thể tấn công các mục tiêu ở khoảng cách 250-300 km và độ cao lên đến 40 km, tên lửa nặng tới 7,1 tấn, dài 10,8 m, được kết nối với 4 động cơ đẩy.

Tuy nhiên là tên lửa tầm xa nên khi mục tiêu lọt vào sau 60 km thì SAM-5 “bó tay”, mặt khác SAM-5 chỉ có thể “hạ” mục tiêu có tính cơ động không cao như máy bay ném bom chiến lược, khả năng kháng nhiễu kém. Nhưng nếu có chiến thuật, cách đánh hợp lý thì vẫn có thể bắn hạ những máy bay tối tân của đối phương.

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Triều Tiên sở hữu khoảng 40 tiểu đoàn (240 bệ phóng) tên lửa phòng không S-75 Dvina (NATO định danh là SA-2)

Trong những năm 80 thế kỷ trước, Triều Tiên đã sản xuất hàng loạt hệ thống phòng không vác vai (MANPADS) SA-7, chính là tên lửa vác vai 9K32 Strela-2 của Liên Xô. SA-7 nặng 14,5 kg, đường kính 0,72 m, trọng lượng 0,87 kg, tấn công mục tiêu tầm xa 3.400 m và độ cao 1.200 m. Đặc biệt của tên lửa này là nó tự hủy sau 14 giây nếu không trúng mục tiêu. Với thiết kế đơn giản, cho phép người lính có thể sử dụng thành thạo chỉ sau một ngày tìm hiểu.

Ngoài ra, trong biên chế của lực lượng phòng không Triều Tiên còn có MANPADS SA-16, có chiều dài 1,67 m, đường kính 0,72 m, trọng lượng 10,8 kg, tốc độ tối đa 880 m/s, có thể tấn công mục tiêu trong khoảng cách từ 600-8.000 m, độ cao mục tiêu từ 10-3500 m. MANPADS SA-16 tham chiến đầu tiên vào năm 1991 trong cuộc chiến vùng Vịnh, đã bắn hạ 8 máy bay ném bom A-10 và 4 máy bay chiến đấu đa chức năng AV-8. Chính những tổ hợp tên lửa này đã bắn rơi một số máy bay và trực thăng của Nga trong cuộc chiến tại Chechnya.

Lực lượng trên không “khủng”

Không quân quân đội Triều Tiên có 80.000 người, biên chế trong 3 trung đoàn máy bay ném bom hạng nhẹ, 6 trung đoàn máy bay ném bom và 10 trung đoàn máy bay chiến đấu.

Tổng số máy bay của không quân Triều Tiên là 1.500 máy bay các loại, trong đó 690 máy bay chiến đấu, bao gồm 80 máy bay ném bom hạng nhẹ Il-28 và Yak-28, tiêm kích đánh chặn hạng nhẹ có 110 MiG-17, 130 MiG-19, 130 MiG-21, 46 tiêm kích đánh chặn MiG-23, 40 tiêm kích hiện đại thế hệ thứ 4 MiG-29 có sức mạnh tác chiến hùng mạnh, 36 máy bay ném bom Su-25 và trực thăng Mi-24.

Vũ khí chính trên các máy bay chiến đấu là tên lửa dẫn đường AA-2 (K-13), AA-7 (R-23) và AA-11 (R-60) với tổng số lượng vào khoảng 1.000 tên lửa.

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Mig-29 - Loại tiêm kích hiện đại nhất của Không quân Triều Tiên

Năm 1999, Triều Tiên mua 40 máy bay MiG-21 đã qua sữ dụng của Kazakhstan với mục chính là “tìm kiếm” phụ tùng thay thế. Khả năng vận tải đường không của Quân đội Triều Tiên “giao phó” cho 300 máy bay, bao gồm các loại An-24, IL-14, IL-18, IL-62, Tu-134 và TU-154.

Ngoài ra còn có 283 máy bay trực thăng, chủ yếu là Heu-500D, Mi-2, Mi-8, Mi-17. Hệ thống máy bay huấn luyện có tất cả 283 máy bay, cơ bản là MiG-21 và Yak-18.

Là lực lượng hùng hậu, song tính sẵn sàng và sức mạnh chiến đấu của những máy bay, vũ khí kèm theo cũng như khả năng hợp đồng tác chiến của lực lượng Không quân Triều Tiên đến đâu sẽ là một bài toán khó cho các chuyên gia quân sự nước ngoài.

Thứ Hai, 25 tháng 3, 2013

>> Hệ thống phòng không tầm thấp của Việt Nam trong tương lai

Ngoài hệ thống phòng không tầm thấp tự hành ZSU 23-4 đã có trong trang bị, nguồn tin quân sự Nga cho biết Việt Nam đã cử quân nhân đi đào tạo chuyển loại các hệ thống phòng không cấp chiến thuật cực kỳ hiện đại của Nga là Panshir, Tor và Buk...

>> Vityaz - Hệ thống phòng không tầm trung tương lai của Nga
>> Tìm hiểu "Ba ngón tay Thần chết"


Hệ thống pháo tên lửa tự hành ZSU 23-4 M4 có hệ thống điều khiển hoả lực bằng radar và ZSU 23-4MS có hệ thống điều khiển hoả lực bằng radar và bằng thiết bị quang học kết hợp. Đây là hệ thống phòng không tầm thấp, bổ sung hữu hiệu vào hệ thống lưới lửa phòng không đã có tầm xa và tầm trung. Loại vũ khí này hết sức thích hợp với việc phòng không điểm hoặc phòng không cấp chiến thuật.

ZSU 23-4 M4 cải tiến có thể bắn các máy bay chiến đấu và máy bay trực thăng bay ở độ cao từ 25-2.500m. Trong khi ZSU 23-4 MS có thể bắn các mục tiêu này với độ cao từ 0-1.500m. Trong cả hai trường hợp, các mục tiêu trên không bay với tốc độ 500m/giây có thể bị tiêu diệt từ cự ly 2.500m. Xác suất tiêu diệt mục tiêu trên không cũng được tăng lên đáng kể.

Cùng với việc nâng cao tính năng kỹ chiến thuật, các tính năng tác chiến khác cũng được cải tiến:

1. Thiết bị kiểm tra tình trạng hoạt động của tổ hợp thông tin vô tuyến (RDC) và tình trạng hoạt động của toàn bộ hệ thống cũng được lắp đặt.

2. Thiết bị huấn luyện được lắp đặt cho phép người điều khiển radar có thể được huấn luyện tác chiến trong môi trường có sử dụng thiết bị chống nhiễu điện tử mạnh mà không cần đến mục tiêu máy bay thật trong huấn luyện cơ bản.

Hệ thống ZSU 23-4 cải tiến hiện đã được U-li-a-nôp-xcơ phát triển hoàn thiện và sẵn sàng sản xuất khi có yêu cầu.


Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
ZSU 23-4 M4.

Hệ thống ZSU-23-4 cải tiến được trang bị SAM

Hệ thống này được trang bị thêm các tên lửa đất đối không. Trong thử nghiệm, ít nhất là có một hệ thống ZSU-23-4 cải tiến được trang bị hai thiết bị phóng tên lửa, mỗi thiết bị có hai tên lửa đất đối không "bắn và quên" được lắp đặt hai bên thân xe, phía sau tháp pháo. Hai thiết bị phóng tên lửa này do Kolomna - nhà thầu chính đối với tất cả hệ thống SAM mang vác cá nhân của Nga - thiết kế, chúng có một nguồn điện bên trong, bộ nguồn này có thể phóng tới 4 tên lửa mới phải thay thế. Các tên lửa được sử dụng là Igla (9K38) hoặc Igla-1 (9K310).

Trong chế độ bắn chính/thông thường, các tên lửa SAM được sử dụng để bắn mục tiêu với tầm bắn xa trong khi pháo 23mm dùng để bắn các mục tiêu trên không ở cự ly gần cũng như có thể tiêu diệt các mục tiêu mặt đất khi cần.


Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Một xe ZSU-23-4 mẫu 1965 trong lần duyệt binh ở Mátxcơva

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Góc nhìn từ nhìn cao khá thú vị của ZSU-23-4 mẫu 1965 . Nó cho thấy miếng che ống thông hơi làm mát hướng về phía sau của tháp pháo . Một điểm khác biệt nữa của những chiếc Shilka đầu tiên và những chiếc phổ biến hơn sau này là hình dáng của vị trí lái và cửa ra của lái xe.

ZSU-23-4 Do SSTCARA của Ucraina cải tiến

Trung tâm Khoa học và Kỹ thuật Súng pháo của U-crai-na (SSTCARA) đã phát triển hệ thống cải tiến từ hệ thống pháo phòng không tự hành ZSU 23-4 được thiết kế và chế tạo tại Nga, hệ thống cải tiến này hiện đang được chào bán rộng rãi.

Những thông tin chi tiết về ZSU 23-4 được nêu cụ thể trong phần hệ thống cải tiến của Nga và các nước thuộc Liên Xô trước đây. Theo ước tính, tổng số hệ thống pháo phòng không tự hành ZSU 23-4 hiện có khoảng 6.000-7.000 chiếc trên toàn thế giới. Việc sản xuất đã được tiến hành vào khoảng năm 1983 và đến nay có khoảng hơn 25 nước sử dụng hệ thống ZSU-23-4.

ZSU 23-4 được trang bị bốn pháo AZP-23mm làm nguội nòng bằng nước, tốc độ bắn loạt từ 800 đến 1.000 phát/phút/nòng. Tầm bắn hiệu quả đối với mục tiêu máy bay khoảng 2.300m. Hệ thống điều khiển bắn trên xe gồm một radar phát hiện và bám mục tiêu "Gun Dish" lắp trên tháp pháo, hệ thống kính ngắm, máy tính, hệ thống ổn định tầm hướng. Trong lần đầu tiên được đưa vào sử dụng, hệ thống ZSU 23-4 tỏ ra có hiệu quả cao, tuy nhiên, hiện nay hệ thống này có một số hạn chế về tác chiến chiến thuật ví dụ như tầm bắn ngắn và hệ thống radar lỗi thời làm hạn chế khả năng bắn trúng mục tiêu.

SSTCARA của U-crai-na đã thay radar "Gun Dish" bằng một hệ thống radar mới bề ngoài giống với hệ thống radar được sử dụng trong hệ thống pháo điều khiển từ xa 30mm được SSTCARA phát triển trong thời gian gần đây để ứng dụng cho một số hệ thống. Đến thời điểm cuối năm 2000, hình như việc cải tiến hệ thống này vẫn còn trong giai đoạn chế thử mẫu.

Phía trên radar là một hệ thống sensor có lẽ bao gồm một camera ngày/đêm và một thiết bị đo xa laser để cung cấp thông tin cho hệ thống điều khiển hoả lực, có lẽ là hệ thống điều khiển hoả lực cũng đã được cải tiến. Để giảm chiều cao của hệ thống khi di chuyển, toàn bộ hệ thống sensor và các tên lửa có thể được hạ thấp xuống.

Lắp phía trên hệ thống radar và sensor là một dàn phóng tên lửa gồm 6 quả tên lửa đất đối không hoạt động theo nguyên lý "bắn và quên". Các tên lửa này là tên lửa Kolomma KBM Igla (SA-18 "Grouse") của Nga. Tên lửa Igla có tầm bắn xa nhất là 4.500m khi bắn đón, độ cao lớn nhất đối với các mục tiêu máy bay phản lực khi bắn đón khoảng 2.000m.

Trong chế độ bắn thông thường, các tên lửa được sử dụng để bắn các mục tiêu từ cự ly xa, còn pháo 23mm dùng để bắn các mục tiêu trên không gần hơn và mục tiêu mặt đất (thứ yếu).

Theo SSTCARA, ZSU 23-4 cải tiến có thể tiêu diệt các mục tiêu cả khi đứng yên và khi di chuyển, kiểu bắn trong khi di chuyển thường được ưa thích hơn.

Ưu điểm chính của hệ thống cải tiến là có thể bắn cùng lúc nhiều mục tiêu hơn, tầm bắn xa hơn, xác suất diệt mục tiêu cao hơn và gần như có thể hoạt động trong mọi điều kiện thời tiết.

Cùng với việc cải tiến hệ thống vũ khí, hệ thống thân xe cũng được cải tiến, thân xe cải tiến giống với loại thân xe sử dụng trong hệ thống phòng không Kub (SA-6 "Gainful") của Nga.

Hiện nay SSTCARA đã hoàn thành giai đoạn nghiên cứu cải tiến và sẵn sàng sản xuất khi có yêu cầu.

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com

Pháo phòng không tự hành ZSU-23-4M5 SHILKA cải tiến của Minotor service enterprise

Hệ thống pháo phòng không tự hành (SPAAG) ZSU 23-4 23mm do Nga thiết kế là một trong những loại pháo 23mm được sử dụng rộng rãi nhất trên thế giới.

Do khó khăn về ngân sách quốc phòng, ngày càng có nhiều nước, trong đó có các nước châu Âu, Trung Đông và châu Á (các nước sử dụng ZSU 23-4 nhiều nhất), có nhu cầu cải tiến các hệ thống ZSU 23-4 theo chuẩn mới, thay vì mua các hệ thống SPAAG mới. Việc cải tiến ZSU-23-4 được Bê-la-rut tiết lộ lần đầu tiên là vào năm 1999, khi 1 trong 6 mẫu pháo cải tiến đầu tiên lần đầu tiên được đưa ra triển lãm tại Abu Dubai.

Thị trường lớn nhất của loại pháo cải tiến này là Trung Đông, trong đó Ai Cập có nhu cầu cải tiến 117 hệ thống hiện đang có trong trang bị. Việc cải tiến ZSU 23-4M5 đã được tiến hành bằng việc liên doanh giữa nhà máy Minotor Service Enterprise, Công ty cổ phần Peleng của Bê-la-rut và Nhà máy cơ khí U-li-a-nôp-xcơ của Nga. U-li-a-nôp-xcơ đồng thời cũng chào bán các gói cải tiến cho pháo ZSU 23-4 của riêng mình.

Trong liên doanh này, Minotor Service Enterprise chịu trách nhiệm tổ hợp hệ thống, còn Peleng phát triển hệ thống quang học. Một số thành phần cải tiến cũng được sử dụng trong pháo ZSU 23-4 cải tiến của U-li-a-nôp-xcơ.

Trong kiểu ZSU23-4M5 cải tiến cơ bản, 4 nòng pháo 23mm AZP-23M làm nguội nòng bằng nước được giữ nguyên. Tầm bắn hiệu quả đối với mục tiêu trên không cũng như mục tiêu mặt đất là 2.500m. Tổng cơ số đạn 2.000 viên. Khi nòng được làm nguội bằng nước, số phát bắn liên tục tối đa cho phép là 150 viên/nòng (sau khi bắn với số lượng đó, cần phải tạm dừng bắn để làm nguội nòng).

Tuy nhiên, một trong những phương án cải tiến có thể được áp dụng là lắp thêm các ống phóng tên lửa đất đối không (SAM) hoạt động theo nguyên lý "bắn và quên". Trong kiểu bắn thông thường, tên lửa SAM được sử dụng để bắn các mục tiêu ở cự ly 5.000m, còn đạn 23mm dùng để tiêu diệt các mục tiêu ở các cự ly gần hơn.

Để tăng hiệu quả tổng thể của hệ thống ZSU-23-4, tháp pháo đã được cải tiến rất nhiều, bao gồm việc trang bị thêm một radar cải tiến, một hệ thống máy tính số hoá mới, hệ thống bám số hoá (DIFS), hệ thống định vị mục tiêu quang học 3 kênh (OLS), tự động hoá một số hệ thống trên tháp pháo, hệ thống cảnh báo laser, hệ thống vô tuyến cho lái xe (phía trước là màu, phía sau là đen trắng), hệ thống lái xe hiện đại, máy phát điện xoay chiều mới, cơ cấu truyền động cải tiến và hệ thống chống mìn cho khoang lái.

Việc tổ hợp các hệ thống điện tử và các hệ thống phụ trợ khác cho phép giảm số người trong kíp xe ZSU-23-4M5 từ 4 xuống còn 3 người. Tầm phát hiện mục tiêu của radar là 12km và cự ly xa nhất mà radar có thể bám được mục tiêu là 10km. Radar được chế tạo từ các thiết bị bán dẫn và sử dụng phương pháp đo xa số hoá, đồng thời khả năng chống nhiễu cũng được tăng lên.

OLS có 3 kênh: kênh ngày (sử dụng vào ban ngày) có camera vô tuyến, kênh thụ động sử dụng vào ban đêm có camera vô tuyến và thiết bị đo xa laser. Hệ thống này cho phép có thể bám mục tiêu cả trong điều kiện ngày lẫn đêm mà không cần radar phải hoạt động. Kênh ngày hoạt động trong dải sóng 0,5 đến 0,8mm và có thể phát hiện được mục tiêu từ cự ly 8.000m, bám được mục tiêu trong phạm vi 7.500m. Camera vô tuyến phía trước là camêra màu, camêra phía sau là đen trắng.

Kênh đêm hoạt động trong dải sóng 8-12mm và có thể phát hiện được máy bay F-16 từ cự ly 20.000m và nhận dạng được nó trong phạm vi 10.000m. Thiết bị đo xa laser bước sóng 1,06mm có thể đo chính xác trong phạm vi 7.000m và chuyển thông tin về mục tiêu thu được tới máy tính điều khiển hoả lực. Tần suất/tốc độ cập nhật dữ liệu của camera kênh ngày và kênh đêm và của thiết bị đo xa là 25Hz. Tính năng này làm tăng khả năng sống còn của hệ thống, bởi vì các thiết bị cảnh báo radar của mục tiêu (máy bay) không thể phát hiện ra hệ thống, do đó nó không thể bị tiến công bởi các tên lửa chống bức xạ phóng từ trên không.

Hệ thống cảnh báo laser bao gồm các sensor lắp ở các góc của thân xe và được nối với hệ thống cảnh báo trung tâm lắp trong tháp pháo. Một dãy các ống phóng lựu đạn khói nguỵ trang cỡ 81mm, kích hoạt bằng điện, đặt ở bên phải cả phía trước và phía sau thân xe. Các tấm chắn được lắp thêm vào hai bên thành xe, cũng một tấm chắn được đặt phía dưới phần mặt vát thân xe để ngăn bụi bẩn bắn lên. Một thùng chứa đồ được lắp thêm vào phía sau xe. Một thiết bị huấn luyện đa năng được trang bị cho phép huấn luyện kíp xe bằng cách sử dụng các mục tiêu mô phỏng trong môi trường có nhiễu hoặc không có nhiễu, theo các chế độ quan sát, phát hiện, bám mục tiêu.

Hệ thống phòng không Panshir

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Tổ hợp pháo tên lửa phòng không Panshir-1C trên các thân xe.

Tổ hợp tên lửa- pháo phòng không Pansir-C1 "Панцирь-С1" là tổ hợp phòng không tầm thấp, có nhiệm vụ bảo vệ phòng không chống lại các mục tiêu có diện tích nhỏ nhưng có ý nghĩa quan trọng về quốc phòng hoặc kinh tế chính trị quốc gia trong mọi điều kiện thời tiết và trong mọi điều kiện chiến tranh điện tử, khả năng tác chiến ngày đêm.

Tính năng kỹ chiến thuật của tổ hợp bảo đảm tác chiến có hiệu quả với mọi mục tiêu máy bay chiến đấu, máy bay trực thăng, tên lửa hành trình và các loại bom đạn tấn công có độ chính xác cao từ trên không. Tổ hợp Pansir-C1 đã vượt qua thử nghiệm quốc gia. Tổ hợp Pansir-1 đã có đơn đặt hàng của UAE ( Các tiểu vương quốc Arap thống nhất) và Syria

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com

Hệ thống tên lửa Buk và Tor

Hệ thống tên lửa Buk-M2 ЗРК "Бук-М2" là hệ thống tên lửa tầm trung của cấp sư đoàn bộ binh cơ giới hoặc quân binh chủng hợp thành. Quá trình hiện đại hóa và nâng cấp tên lửa đã nâng tầm bắn của tên lửa từ 32 km lên đến 45 km.

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Tổ hợp tên lửa chiến trường Buk-M2

Tầm cao tên lửa từ 22km lên đến 25 km và tốc độ bay của tên lửa từ 830 m/s lên đến 1100m/s. Trong cùng một lúc, một tiểu đoàn tên lửa chiến trường có thể phóng đồng thời từ 6 – 24 rãnh đạn.

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Tổ hợp tên lửa chiến trường Tor-M2.

Hệ thống tên lửa tầm gần Tor-M2 ЗРС "Тор-М2" là hệ thống tên lửa trang bị cho tiểu đoàn pháo phòng không nằm trong đội hình trung, lữ đoàn bộ binh cơ giới hoặc hợp thành. So với các thông số kỹ chiến thuật như chiều sâu và chiều rộng cũng như tầm cao tên lửa, thời gian phóng tên lửa và cơ số tên lửa gấp 2 lần só với Tor và Tor – M1.

Hệ thống có khả năng tiêu diệt mọi mục tiêu trên không với tốc độ bay đến 900m/s trên tầm bắn từ 1-20 km, tầm bay cao của mục tiêu là 0,01 – 100 km. Một xe tự hành tên lửa có khả năng tấn công cùng một lúc 4 mục tiêu.

Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012

>> Pháo đài' Syria (kỳ 1)

Điều này không phải không có cơ sở khi Syria thực sự là một pháo đài khá vững chắc và kiên cố.

>> Chiến tranh Lybia và bài học sử dụng hệ thống phòng không Nga


Ngày 19/07/2012, lực lượng chống đối Syria đã thu được từ tay quân chính phủ 1 bộ radar kiểu 120 là một bộ phận cấu thành quan trọng của hệ thống tên lửa phòng không cơ động tầm cao, tầm xa tiên tiến Hồng Kỳ-9 (HQ-9) của Trung Quốc. Radar 120 được chuyên chở trên xe vận tải hạng nặng, có thể nhanh chóng chuyển sang trạng thái chiến đấu sau 15 phút, cứ sau 10 phút tác chiến lại tắt máy và di chuyển, cự li sục sạo tối đa là 300km.

Hồng Kỳ - 9 được coi là có tính năng tiệm cận với Patriot của Mỹ và S-300 của Nga với tầm bắn tối đa 200km, vận tốc siêu âm 4.2 Mach, độ cao tác chiến tối đa 30km. Một lữ đoàn tên lửa HQ-9 của Trung Quốc được cấu thành bởi 2 bộ phận là: bộ tư lệnh lữ đoàn (gồm 01 xe chỉ huy, 04 xe thông tin và xe sửa chữa) và 06 tiểu đoàn tên lửa. Mỗi tiểu đoàn bao gồm 01 xe điều khiển tên lửa, 01 xe radar chỉ thị mục tiêu, 01 xe radar sục sạo và 08 xe phóng tên lửa, mỗi xe phóng tên lửa mang theo cơ số đạn là 04 quả. Như vậy mỗi tiểu đoàn tên lửa được trang bị 32 quả đạn (chưa tính đạn dự phòng) và 1 lữ đoàn có số lượng là 192 quả.

Hệ thống tên lửa phòng không Hồng Kỳ -9 mua từ Trung Quốc.

Với độ cao, tầm bắn xa và hiệu quả tác chiến của HQ-9, hầu như tất cả các máy bay chiến đấu tối tân nhất trên thế giới hiện nay đều có thể bị nó bắn hạ. Một tính năng đặc biệt quan trọng nữa là HQ-9 có khả năng đánh chặn tên lửa hành trình ở giai đoạn cuối với khoảng cách tác chiến 30km. Trong thử nghiệm nó đã bắn hạ tên lửa M-9 (phiên bản xuất khẩu của tên lửa DF-15) với chiến thuật đánh chặn hình chữ T, không đón đầu.

Như vậy toàn bộ các phương án tấn công từ trên không của Mỹ và Nato đều bị hệ thống này ngăn chặn. Tuy vậy, thông tin về HQ-9 hầu như không ảnh hưởng gì đến lực lượng chống đối ở Syria với chủ yếu là vũ khí bộ binh mà nó sẽ có ảnh hưởng lớn đến chiến lược đối phó với Syria của Mỹ và các nước tây Âu.

Thế nhưng tại sao trong thời điểm nhạy cảm này Damacus lại sơ xuất để lộ thông tin về HQ-9 lọt vào tay quân phiến loạn? Liệu đây có phải là một sự cố ý? Khi Mỹ và các nước phương Tây còn chưa hết sốc về vấn đề này thì ngay sau đó, tổng thống Syria Bashar al-Assad tiếp tục tuyên bố sẽ sử dụng vũ khí hóa học nếu có sự can thiệp quân sự của nước ngoài vào Syria. Đến lúc này thì không ai còn nghi ngờ gì nữa, Syria đã chính thức đưa ra lời cảnh báo về hậu quả mà Mỹ và Nato phải gánh chịu nếu liều lĩnh tấn công họ.

Trước khi HQ-9 xuất hiện, Mỹ và Nato đã rất đau đầu vì Syria đang sở hữu hệ thống phòng không rất mạnh với những tổ hợp tên lửa phòng không hiện đại của Nga. Ông Igor Korotchenko, Giám đốc Trung tâm phân tích và thương mại vũ khí toàn cầu có trụ sở tại Moscow đánh giá Syria có một hệ thống phòng không rất hiệu quả được tổ chức chặt chẽ hệt như lưới lửa phòng không Hà Nội năm 1972.

Một chuyên gia khác có tên là Amminov cũng cho rằng: hiện nay, khả năng phòng không của Syria là rất mạnh với hơn 900 hệ thống phòng không và 4000 khẩu pháo phòng không các loại tạo thành hệ thống phòng không dày đặc nhiều tầng, nhiều lớp với nhiều tổ hợp hiện đại như: hệ thống Pantsyr-S1; hệ thống Pechora 2M; 2 hệ thống Buk M-2E và 48 tổ hợp S-200 “Angara” do Liên Xô cũ sản xuất và một số bệ phóng được cho là của loại tên lửa phòng không tối tân S-300 của Nga.

Pechora 2M là biến thể nâng cấp rất hiện đại của hệ thống S-125 Neva/Pechora (hay SAM-3, tên ký hiệu NATO SA-3 Goa). Trong quá khứ, hệ thống S-125 Neva/Pechora đã chứng minh hiệu quả khi bắn hạ một chiếc máy bay tàng hình F-117 Nighthawk vào ngày 27-3-1999 và một chiếc F-16 của NATO vào ngày 2-5 trong chiến tranh Kosovo. Trong các cuộc chiến tranh khác, SA-3 và các hệ thống SAM khác đã bắn hạ nhiều máy bay không người lái của NATO và Mỹ. Pechora 2M được nâng cấp mạnh về radar và tên lửa, nó sử dụng tên lửa 5V27D và 5V27DE, tầm bắn từ 3,5 đến 35 km, độ cao tối đa trên 20 km.

Hệ thống Buk M-2E là biến thể hiện đại nhất của hệ thống Buk (Cây sồi), ra đời năm 2008, có khả năng ngắm bắn cùng lúc 4 mục tiêu trong khi đang theo dõi 24 mục tiêu khác. Nó sử dụng tên lửa 9M317 (Nato gọi là SA-17 Grizzly) có tầm bắn 3 – 50km, độ cao tối đa 25km với vận tốc đạt tới Mach4. Một tiểu đoàn Buk tiêu chuẩn bao gồm 1 xe chỉ huy, 1 trạm trinh sát/khóa mục tiêu và điều khiển đặt trên xe TAR, 6 xe phóng tên lửa, mỗi xe mang 4 quả tên lửa trên bệ, cùng 4 quả dự trữ. Hệ thống này chỉ cần 5 phút để triển khai chiến đấu và rút khỏi trận địa sau khi phóng. Thời gian phản ứng của tổ hợp từ khi theo dõi mục tiêu tới khi phóng tên lửa là khoảng 22 giây.

Còn hệ thống Pantsyr-S1 (Nato gọi là SA-22 Greyhound) là tổ hợp phòng không tích hợp pháo phòng không tự động 30mm 2A72, radar và tên lửa đối không 57E6-1. Loại tên lửa này có vận tốc 1300m/s (tương đương mach4), tầm bắn 20km, trần bắn tối đa 15km. Các nhà sản xuất vũ khí Nga khẳng định hệ thống này có thể bắn hạ cả máy bay tàng hình, UAV tàng hình và tên lửa hành trình.

Tin Quân Sự - http://nghiadx.blogspot.com
Tổ hợp phòng không Pantsir-S1 mà Syria mua từ Nga.

Mạng thông tin chiến lược Mỹ cho rằng, khả năng là Trung Quốc đã bán hệ thống tên lửa phòng không HQ-9 cho Iran vào năm 2007 khi hợp đồng mua S-300 của Nga đổ vỡ và Iran đã cung cấp loại tên lửa này cho Syria, đây cũng là lời giải thích cho các bệ phóng được cho là S-300 của Nga mà các chuyên gia quân sự phát hiện trong 2 cuộc diễn tập tháng 12/2011 và 07/2012. Thực chất đây đúng là các bệ phóng S-300 nhưng là hệ thống S-300 tự tạo của Iran. Sau khi không mua được S-300 “chính hiệu”, Tehran đã quay sang mua HQ-9 của Trung Quốc và nỗ lực cải tiến các hệ thống S-200 sẵn có của mình.

Cùng với những công nghệ thu lượm được từ HQ-9 và công nghệ tên lửa tự phát triển, Iran đã chế tạo thành công S-300 trên cơ sở của S-200 vào tháng 11/2010. Các chuyên gia quân sự Nga cho biết, hệ thống này có những thông số kỹ thuật gần giống S-300 của Nga, khả năng phòng thủ của nó còn vượt trội hơn so với hệ thống tên lửa Patriot của Mỹ. Nó có tầm bắn tối đa 166,7 km với độ cao trên 27 km, radar có khả năng đồng thời theo dõi đến 100 mục tiêu, có khả năng bắn hạ máy bay tàng hình, tên lửa mang đầu đạn hạt nhân tầm thấp và tên lửa đạn đạo, thời gian triển khai chiến đấu chỉ trong vòng 5 phút.

Cuối tháng 6 vừa qua, lực lượng phòng không Syria đã bắn rơi máy bay trinh sát RF-4E Phantom của Không quân Thổ Nhĩ Kỳ gần như ngay lập tức khi máy bay này tiến hành trinh sát và xâm phạm vùng trời Syria với mục đích “sát hạch” hệ thống phòng không của Damacus. Và sau câu trả lời hoàn hảo của “thí sinh” Bashar al-Assad, dự định thiết lập vùng cấm bay trên vùng trời Syria sẽ khó trở thành hiện thực.


Thứ Ba, 4 tháng 9, 2012

>> Chiến tranh Lybia và bài học sử dụng hệ thống phòng không Nga

Dù được đánh giá là lực lượng hàng đầu khu vực song lực lượng phòng không Libya dễ dàng bị đánh bại, đâu là nguyên nhân?

>> Khám phá lưới lửa phòng không Syria


http://nghiadx.blogspot.com
Sơ đồ bố trí lực lượng phòng không Libya có quá nhiều lỗ hổng để NATO khai thác. Ảnh: Google Earth.

Trước khi nổ ra chiến dịch Bình minh Odyssey, lực lượng phòng không Libya được đánh giá thuộc hàng “có máu mặt” trong khu vực, lực lượng này được xếp vào hàng Top 4 lực lượng phòng không mạnh nhất Trung Đông.

Tuy đa phần trang bị của phòng không Libya đều đã lạc hậu so với tác chiến hiện đại nhưng mọi chuyện đều có thể xảy ra, nên nhớ rằng những hệ thống được cho là đã lạc hậu từng “quật ngã” máy bay tàng hình F-111A của Mỹ ở Kosovo.

Bên cạnh đó, phòng không Libya có ít kinh nghiệm trong đối đầu với không quân phương Tây qua các cuộc xung đột Arab-Israel, cuộc đụng độ với không quân Mỹ năm 1986.

Tuy nhiên, toàn bộ mạng lưới phòng không đồ sộ của Libya không một lần khai hỏa. Sự thất bại của phòng không Libya đã để lại nhiều bài học quan trọng đặc biệt là các quốc gia có sử dụng vũ khí Liên Xô (Nga)

Sơ đồ bố trí phòng không nghèo nàn, thiếu chiều sâu

Sai lầm lớn nhất của Libya là mạng lưới bố trí phòng không của họ không thay đổi kể từ năm 1986 sau cuộc chạm trán ngắn với Không quân Mỹ.

Bên cạnh đó, thiếu các biện pháp ngụy trang hợp lý cũng như sự hỗ trợ chi phối hỏa lực cho nhau. Yếu tố này đã bị NATO khai thác triệt để. Các vệ tinh gián điệp của Mỹ hoàn toàn có thể định vị được các khu vực bố trí lực lượng phòng không Libya, tầm phát sóng của radar, tầm tác chiến của tên lửa.

Một sai lầm khác là các trạm radar cảnh giới bố trí theo kiểu co cụm do đó không thể hỗ trợ cho nhau và tạo ra nhiều lỗ hổng cho đối phương khai thác.

Các tiêm kích của NATO xuất phát từ Địa Trung Hải bay dọc theo lỗ hổng giữa các trạm radar cảnh giới và bất ngờ tung đòn tập kích khiến lực lượng phòng không Libya không kịp trở tay.

Còn theo báo cáo ngày 20/03/2011, Phó Đô đốc Bill Gortney, Tham mưu trưởng chiến dịch Bình Minh Odyssey cho biết: “Chúng tôi đánh giá các cuộc không kích rất hiệu quả. Hôm nay chúng tôi không phát hiện thấy tín hiệu radar từ bất kỳ khu vực bố trí phòng không nào của Libya. Đã có sự giảm đáng kể việc sử dụng các hệ thống radar giám sát trên không, chỉ có vài tín hiệu radar nhỏ lẻ xuất hiện hạn chế xung quanh Tripolo và Sirte”.

Như vậy toàn bộ các trạm radar và các bệ phóng tên lửa đối không cố định của Libya hầu như bị vô hiệu hóa ngay loạt đạn đầu tiên, thất bại là điều không thể tranh khỏi.

Bất lực trước chiến tranh công nghệ cao

Trong chiến tranh hiện đại, vũ khí công nghệ cao là các loại tên lửa chống radar, tên lửa hành trình tấn công mặt đất phóng từ tàu chiến và máy bay chính là vũ khí đầu tiên mà bên tấn công tung ra nhằm chế áp lực lượng phòng không và cơ sở hạ tầng của đối phương.

Có vẻ như lực lượng phòng không Libya đã không được chuẩn bị cho một kịch bản chiến tranh công nghệ cao.


http://nghiadx.blogspot.com

Tên lửa hành trình tấn công mặt đất Tomahawk đòn đánh phủ đầu lợi hại. Tuy nhiên, điểm yếu của tên lửa hành trình là buộc phải dựa vào GPS để tấn công mục tiêu chính xác nên rất dễ bị lạc mục tiêu trong môi trường gây nhiễu GPS mạnh và các địa hình hiểm trở. Ngoài ra, tên lửa có độ cao hành trình thấp, tốc độ chậm nên có thể bị bắn hạ bằng các loại pháo phòng không tốc độ cao và tên lửa phòng không vác vai.

Khả năng sống sót sau loạt đạn phủ đầu là nhân tố quyết định sự tồn tại của bất kỳ lực lượng phòng không nào.

>> Hệ thống phòng không hỗn hợp của Trung Quốc

Báo cáo của Lầu Năm Góc cho biết, ngày đầu tiên của chiến dịch Bình Minh Odyssey Hải quân Mỹ đã phóng đi 110 tên lửa hành trình Tomahawk tấn công 20 mục tiêu khác nhau. Tính trung bình 5,5 tên lửa/mục tiêu một con số không phải quá lớn cho một khu vực bố trí phòng không có bán kính vài chục km.

Bên cạnh đó, không phải tất cả các tên lửa đều đến mục tiêu cùng lúc, có sự ngắt quãng nhất định giữa các đợt tấn công và đây chính là khoảng thời gian quý giá cho phòng không Libya xoay xở. Thế nhưng sức phản kháng của lực lượng phòng không Libya là không đáng kể.

New York Times dẫn lời quan chức quốc phòng Mỹ cho biết, nhiều khả năng Lầu Năm Góc đã tiến hành một cuộc tấn công mạng quy mô lớn vào Libya trước khi diễn ra đợt tấn công quân sự đầu tiên, điều này góp phần quan trọng cho sự sụp đổ nhanh chóng của mạng lưới phòng không Libya.

Sau này, lực lượng nổi dậy Libya phát hiện ngàn tên lửa đối không còn nằm nguyên trong ống bảo quản và chưa được nạp nhiên liệu. Điều này càng củng cố giả thiết lực lượng phòng không Libya không hề được chuẩn bị cho một cuộc tấn công từ bên ngoài.

Trang bị thiếu đồng bộ và không được bảo trì đúng cách

Hình ảnh từ vệ tinh Mỹ cho thấy Libya có đến 31 khu vực triển khai lực lượng phòng không, tuy nhiên, trong số 31 khu vực triển khai này chỉ có 20 khu vực có khả năng chiến đấu, những khu vực còn lại tất cả các trang thiết bị từ radar, bệ phóng, tên lửa đều xuống cấp một cách nghiêm trọng do không nhận được sự bảo trì cần thiết.

http://nghiadx.blogspot.com

Dù được đánh giá là xương sống của lực lượng phòng không của Libya song S-200 không một lần khai hỏa để chứng minh giá trị của nó trong thực chiến.
Những radar cảnh giới như P-12/18, P-14, P-35/37 có tuổi đời sử dụng trên 20 năm sự xuống cấp là điều không tránh khỏi. Bên cạnh đó một thời gian dài từ năm 1986-2011, các radar cảnh giới không được cập nhật các gói nâng cấp cần thiết.

Radar cảnh giới lạc hậu

Sau cuộc chạm trán với Không quân Mỹ trong chiến dịch ELDORADO CANYON năm 1986, Trung tướng nghỉ hưu Vladimir Yaroshenko được điều đến Libya để tìm hiểu về quá trình hoạt động kém hiệu quả của các hệ thống tên lửa đối không Liên Xô tại đây.

Báo cáo của Tướng Yaroshenko cho biết, hệ thống kiểm soát của các radar của Liên Xô bán cho Libya rất nghèo nàn, độ bao phủ tín hiệu kém. Ngoài ra, Libya đã đánh giá thấp vũ khí và chiến thuật chống radar của Mỹ. Đáng tiếc, những điểm yếu này tồn tại đến tận hôm nay.

Trong bối cảnh chiến tranh công nghệ cao, các radar cảnh giới có trong biên chế Libya chỉ phát hiện được các mục tiêu từ độ cao 200m trở lên, tên lửa S-200 chỉ có thể tấn công các mục tiêu có độ cao từ 300m trở lên. Nhìn vào trang bị lực lượng phòng không Libya không có loại radar nào có khả năng bắt thấp và rất thấp.

Trong khi đó các tên lửa hành trình Tomahawk có độ cao hành trình rất thấp dưới 100m nên các radar cảnh giới không thể phát hiện được từ xa, các máy bay chiến đấu NATO xuất phát từ Địa Trung Hải đều bay thấp dưới tầm radar, khi phát hiện thì đã quá muộn.

Kết luận

Sự sụp đổ nhanh chóng của mạng lưới phòng không Libya bộc lộ nhiều vấn đề quan trọng trong tác chiến hiện đại. Để có thể chống lại một cuộc tập kích đường không quy mô lớn bằng vũ khí công nghệ cao đòi hỏi phải xây dựng một mạng lưới phòng không có chiều sâu, nhiều tầng nhiều lớp hỗ trợ cho nhau.

Sức mạnh của NATO là quá lớn so với khả năng của phòng không Libya song điều đáng quan tâm và đánh giá một cách nghiêm túc là sự sụp đỗ quá nhanh của cả một mạng lưới phòng không đồ sộ chỉ trong thời gian ngắn.

Đồng ý là phòng không Libya rất khó để cầm cự trước một cuộc tấn công hội đồng từ những nền quân sự hàng đầu thế giới nhưng điều đáng nói là họ đã thua một cách quá nhanh, không muốn nói là bạc nhược.

(Nguồn :: BDV)

Thứ Ba, 3 tháng 7, 2012

>> Thổ Nhĩ Kỳ có cần HQ-9 của Trung Quốc ?

Truyền thông Thổ Nhĩ Kỳ đưa tin, đầu tháng 7/2012, chính phủ nước này sẽ công bố tên tổ hợp phòng không được chọn trong gói thầu tên lửa phòng không T-LORAMIDS

>> HQ-9 Trung Quốc tranh thầu ở Thổ Nhĩ Kỳ
>> HQ-9: Đứa con lai của S-300PMU và Patriot



http://nghiadx.blogspot.com
NATO quyết tâm ngăn cản Thổ Nhĩ Kỳ mua HQ-9 vì lo ngại hệ thống này có thể được dùng như phương tiện trinh sát do thám?


(*) T-LORAMIDS (Turkish Long Range Air And Missile Defence System) là gói thầu có trị giá hơn 4 tỷ USD.

Trong đó, có 4 nhà thầu được Thổ Nhĩ Kỳ đang cân nhắc chọn lựa là tổ hợp tên lửa phòng không PAC-3 Patriot do liên doanh Raytheon và Lockheed Martin chế tạo; Tổ hợp SAMP/T với đạn tên lửa Aster 30 do Pháp và Italy hợp tác sản xuất; Tổ hợp S-300 và S-400 của Nga và tổ hợp HQ-9 do Trung Quốc phát triển.

Dự kiến, Thủ tướng Thổ Nhĩ Kỳ Recep Tayyip Erdogan sẽ tham gia cuộc họp với 4 nhà thầu trên vào ngày 4/7. Tên quốc gia trúng thầu sẽ được công bố cùng ngày.

Mời Trung Quốc dự thầu để thể hiện

Theo truyền thông nước này, các quốc gia trong khu vực đã trang bị dày đặc các hệ thống phòng không tầm xa khiến Thổ Nhĩ Kỳ buộc lòng phải trang bị các tổ hợp tương ứng để tìm lại sự cân bằng chiến lược.

Dù các hệ thống của Mỹ hoặc Nga có khả năng giành chiến thắng cao nhưng việc HQ-9 lọt vào vòng sau cùng của gói thầu này cũng khiến cho NATO khó chịu. Họ từng tìm cách gây áp lực lên phía Thổ Nhĩ Kỳ loại bỏ HQ-9 ngay từ vòng loại nhưng không thành công. Khi đó, NATO lên tiếng cảnh báo sẽ không cung cấp thông tin phòng thủ tên lửa với Thổ Nhĩ Kỳ, nếu các dòng sản phẩm tên lửa phòng không của Nga hoặc Trung Quốc giành chiến thắng.

Defense News dẫn lời một chuyên gia phương Tây tiết lộ, nếu hệ thống HQ-9 trúng thầu, Trung Quốc sẽ có cơ hội tiếp cận vào hệ thống tình báo của NATO theo các phương thức hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp. Từ đó, dẫn đến việc có khả năng việc rò rỉ thông tin phòng thủ của NATO cho Trung Quốc. Điều này có thể dẫn tới việc phá vỡ được các kế hoạch hành động của tổ chức quân sự này. NATO chăc chắn không thể cho phép khả năng trên xảy ra

Tuy nhiên, người ta lại đặt câu hỏi, HQ-9 không phù hợp với hệ thống thông tin liên lạc của NATO. Vậy làm thế nào tổ hợp này có thể có được thông tin tình báo của đối phương? Truyền thông Trung Quốc cho rằng, lý do trên chỉ là để che dấu cho mục đích thật sự của NATO là không cho HQ-9 thắng gói thầu này của Thổ Nhĩ Kỳ.

Việc một quốc gia thuộc khối NATO mua vũ khí của Nga hay Trung Quốc không phải không có tiền lệ, nhưng điều khiến cả khối hiệp ước này chú ý mạnh mẽ như vậy là việc hiếm thấy.

Ngoài ra, Thổ Nhĩ Kỳ là quốc gia có tiếng nói trong NATO, nhưng chính sách hướng Tây của nước này ngày càng ít được coi trọng.

Trang mạng Warsonline của Nga cho rằng, các cảnh báo của Mỹ và NATO chỉ nhằm một mục đích là loại những kẻ ngáng đường Mỹ trong gói thầu này, nhưng phía Thổ Nhĩ Kỳ từ chối yêu cầu này và vẫn đưa các hệ thống của Nga và Trung Quốc vào vòng “chung kết”. Hành động trên được coi là một việc thể hiện thái độ chính trị quan trọng.

Trong những năm gần đây, quan hệ Thổ Nhĩ Kỳ và Trung Quốc có những bước tiến đáng kể, Tổng thống Recep Tayyip Erdogan vừa có chuyến viếng thăm Trung Quốc vào tháng 4/2012. Thổ Nhĩ Kỳ cũng đã có tiền lệ mua sắm các kĩ thuật quân sự của Trung Quốc.

HQ-9 tương đương S-300 và Patriot?

Lợi dụng Liên Xô tan rã, người Nga buộc lòng xuất khẩu một số hệ thống vũ khí để nuôi sống ngành công nghiệp quốc phòng trong nước, Trung Quốc đã mua một số hệ thống phòng không S-300 rồi sau đó tiến hành sao chép chúng. Trong quá trình này, Trung Quốc cũng mặt tích cực phát triển công nghệ phòng không thứ 3. Kết quả, hệ thống HQ-9 ra đời vào năm 1998.

Hệ thống HQ-9 xuất hiện lần đầu tiên tại một triển lãm quốc phòng năm 2008 với tên gọi FD-2000. Bắc Kinh quảng cáo, hệ thống của họ có được những ưu điểm về cả công nghệ của hệ thống Patriot của Mỹ và ưu thế về giá của hệ thống S-300 của Nga, do đó rất có tính cạnh tranh trên thị trường quốc tế.


http://nghiadx.blogspot.com
Trung Quốc tự cho rằng HQ-9 tương đương thậm chí là hơn S-300, Patriot.

Theo các tin tức công khai, đạn tên lửa của HQ-9 sử dụng hệ thống dẫn đường quán tính pha đầu và dẫn bằng radar ở pha cuối, được hệ thống chỉ huy và kiểm soát cung cấp dữ liệu mục tiêu. HQ-9 có thể tiêu diệt hiệu quả mục tiêu là tiêm kích trong khoảng cách 125km hoặc 25km với mục tiêu là tên lửa hành trình.

Trên thực tế, việc NATO e sợ không phải là vấn đề rò rỉ thông tin tình báo, mà là vì HQ-9 được xem là thành tựu của công nghệ phòng không Trung Quốc. Một bài báo của Anh cho biết, nếu nhìn vào kĩ thuật mà HQ-9 có được và tốc độ trang bị của PLA có thể thấy, Bắc Kinh đang nỗ lực xây dựng một hệ thống đánh chặn tên lửa cho riêng mình. Sau khi Trung Quốc thành công trong vụ thử đánh chặn tên lửa tầm trung, một vài bài báo ở Nga cho rằng Trung Quốc đã đuổi theo rất gần Mỹ và Nga trong lĩnh vực này.

Mạnh, yếu của HQ-9 trong cuộc đua ở Thổ Nhĩ Kỳ

Trong số các tổ hợp tham gia vào gói thầu tên lửa phòng không tầm trung xa trị giá hơn 4 tỷ USD của Thổ Nhĩ Kỳ lần này, các chuyên gia quân sự Nga cho rằng, hệ thống S-400 của họ có ưu thế vượt trội về các thông số tầm bắn, độ chính xác, dễ sử dụng, khả năng chống nhiễu...

Đồng thời, HQ-9 chỉ là tổ hợp sao chép của S-300, dù phía Trung Quốc nói rằng họ đã thực hiện một số cải tiến, nâng cấp hệ thống này nhưng nó chỉ ưu thế chủ yếu là giá thành thấp, tính năng không thể nào so sánh với tổ hợp phòng không S-400. Còn đối với hệ thống Patriot của Mỹ, ưu thế lớn nhất là yếu tố chính trị.

Một số nguồn tin từ Nga cho rằng, với các số liệu và thông tin mà họ có được thì khả năng tác chiến của HQ-9 hoàn toàn tương đương với S-300 PMU. Tầm bắn xa nhất của cả hai hệ thống này ở vào khoảng 200 km. HQ-9 có thể bám sát cùng lúc 48 mục tiêu, bắn được mục tiêu ở mọi độ cao và thực hành chiến đấu trong mọi điều kiện thời tiết, các mục tiêu của nó bao gồm máy bay chiến đấu và các loại tên lửa hành trình, các loại tên lửa đường đạn và các loại vũ khí tấn công đường không khác.

Thế nhưng, hệ thống S-400 của Nga tiên tiến hơn. Hệ thống này sử dụng các loại đạn tên lửa tầm trung 9M96E và tầm xa 9M96E2 là hai loại tên lửa hoàn toàn mới, loại 9M96E2 có tầm bắn lên tới 400km có thể coi là khắc tinh của các loại máy bay cảnh báo sớm AWACS.

http://nghiadx.blogspot.com
Hệ thống HQ-9 tham gia bắn đạn thật.

Dù vậy, báo giới Trung Quốc cho biết, Bắc Kinh còn tự tin tuyên bố rằng trong quá trình cải tiến, nâng cấp, hệ thống của họ vượt qua bản S-300 đời đầu.

Theo đó, Viện số 2 (Tập đoàn Cơ điện Hàng không Trung Quốc) đã thực hiện công tác cải tiến hình dáng đạn tên lửa cho tổ hợp HQ-9 từ rất lâu trong đó có cả việc cải tiến các vấn đề kĩ thuật, gồm xây dựng dây chuyền sản xuất hydroxyl terminated polybutadiene – thành phần có tác dụng kết dính trong nhiên liệu động cơ tên lửa rắn; sử dụng vật liệu tổng hợp epoxy/polyester trong động cơ tên lửa; giúp giảm đi khối lượng đạn tên lửa. Trung Quốc tự hào rằng công nghệ đạn tên lửa của họ không thua kém gì các cường quốc khác trên thế giới.

Cũng theo báo chí Trung Quốc, hệ thống HQ-9 sau khi được nâng cấp hoàn toàn có thể gây uy hiếp đối với tiêm kích tàng hình thế hệ năm F-22 của Mỹ.

Trong những bài diễn tập phòng không khu vực mục tiêu mà Trung Quốc thực hiện trong năm 2011, đại quân khu Thành Đô nhiều lần cho HQ-9 tham gia bắn đạn thật với đối tượng là các “phương tiện tập kích đường không có độ bộc lộ vô tuyến điện từ thấp”. Kết quả được thông báo là, xác suất tiêu diệt mục tiêu tàng hình ở các tình huống diễn tập này đều rất cao.

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

>> Tìm hiểu "Ba ngón tay Thần chết"

Được mệnh danh là 'Ba ngón tay của Thần chết', SA-6 là một hệ thống tên lửa đối không tầm trung lợi hại cho đến tận hôm nay.

>> S-400 Triumf chống lại Antei-2500



http://nghiadx.blogspot.com

http://nghiadx.blogspot.com

http://nghiadx.blogspot.com

http://nghiadx.blogspot.com
Hệ thống tên lửa đối không tầm trung,SA-6.


2K12 Kub, NATO định danh là SA-6 Grainful là hệ thống phòng không cơ động tầm trung, tên lửa sử dụng nhiên liệu rắn, được sản xuất tại Liên Xô vào năm 1958. Hệ thống có khả năng tiêu diệt các mục tiêu ở cự ly từ 4-24km với tầm cao từ 50-14000m.

Sự phát triển của 2K12 Kub được bắt đầu vào ngày 18/7/1958 theo yêu cầu của Ban chấp hành Đảng Cộng sản Liên Xô. Hệ thống tên lửa được yêu cầu phải có khả năng tiêu diệt các mục tiêu trên không với tốc độ bay từ 420-600 m/s, độ cao hiệu quả từ 100-7.000m, phạm vi hiệu quả khoảng 20km. Hệ thống được nghiên cứu và phát triển bởi Viện nghiên cứu khoa học NIIP.

Hệ thống tên lửa 2K12 trải qua thời gian thử nghiệm khá dài từ năm 1959-1966, sau khi vượt qua các khó khăn về kỹ thuật, hệ thống được chấp nhận đưa vào sử dụng trong tháng 1/1967, công tác sản xuất loạt được thực hiện ngay vào năm đó.

SA-6 được xuất khẩu cho các nước Ai Cập và Syria và đã tham gia vào nhiều cuộc chiến khác nhau giữa các nước khối Arab và Israel. Hệ thống SA-6 đã khẳng định được tên tuổi của mình và được đặt cho biệt danh là “Ba ngón tay của Thần chết”.

Chiến tranh Yom Kippur 1973

Là cuộc chiến giữa khối Arab và Israel diễn ra vào ngày Yom Kippur, ngày lễ linh thiêng nhất của của người Do Thái, dẫn đầu bởi Ai Cập và Syria nhằm giành lại những vùng đất đã bị Israel chiếm đóng trước đó.

Trong cuộc chiến này, lực lượng không quân hùng hậu của Israel đã bị bất ngờ và đo ván bởi sự xuất hiện của hệ thống SA-6.

Các máy thu cảnh báo radar trên các máy bay chiến đấu Israel thời đó như A-4 Skyhawk, F-4 Phantom đều không hề nhận biết việc bị chiếu xạ bởi radar dẫn đường cho tên lửa đối không.

SA-6 đã chứng minh là một hệ thống tên lửa đối không cực kỳ hiệu quả, trong suốt thời gian diễn ra chiến tranh Yom Kippur với chiến tích bắn hạ 64 máy bay Israel bằng 95 tên lửa SA-6. Tỷ lệ tiêu diệt là 1,4 tên lửa/1 máy bay - một con số ấn tượng với bất kỳ hệ thống tên lửa đối không nào.

Kể từ cuộc chiến này, SA-6 đã được đặt cho biệt danh là “Ba ngón tay Thần chết” với "ba ngón tay" là ba quả đạn tên lửa trực chiến của hệ thống.

Tuy nhiên, sau khi Israel thay đổi lập trình hệ thống máy thu cảnh báo radar trên tất cả các máy bay, SA-6 mất dần lợi thế và không còn là mối đe dọa quá nghiêm trọng đối với các máy bay Israel.

Một phần của sự hạn chế này là do các hệ thống tên lửa SA-6 xuất khẩu cho các nước Arab không kịp nhận các gói nâng cấp hệ thống như các hệ thống của Nga.

Chiến tranh Lebanon năm 1982

Một số hệ thống tên lửa đối không SA-6 đã được chuyển đến Lebanon vào năm 1981 sau khi Israel bắn hạ 2 máy bay trực thăng của Syria gần Zahle. Syria phản ứng lại bằng cách triển khai lữ đoàn tên lửa đối không đến thung lũng Beqaa.

Để đối phó với các hệ thống tên lửa đối không của Syria tại khu vực này, Không quân Israel đã triển khai chiến dịch áp chế phòng không Syria (SEAD >> chi tiết). Chiến dịch Mole Cricket 19 đã trở thành một trong những trận chiến trên không lớn nhất kể từ chiến tranh Triều Tiên.

Trong chiến dịch này, Không quân Israel đã áp dụng một số chiến thuật mới cùng với những tiến bộ về công nghệ điện tử được chuyển giao từ phía Mỹ. Kết cục, “ba ngón tay Thần chết” cùng với các hệ thống SA-2/3 chịu tổn thất nặng nề.

Chiến dịch Mole Cricket 19 chỉ kéo dài trong khoảng 2 tiếng đồng hồ nhưng có đến 17/19 khẩu đội tên lửa đối không Syria triển khai tại khu vực này bị phá hủy, 29 máy bay MiG các loại bị bắn rơi, không quân Israel không chịu bất kỳ thiệt hại nào.

Thiệt hại của lực lượng phòng không Syria cho thấy tính dễ bị tổn thương của các hệ thống điện tử của Nga trước các thủ đoạn tác chiến điện tử của phương Tây.

Tranh chấp biên giới giữa Libya và Chad

Hệ thống tên lửa đối không SA-6 đã được triển khai tại Lybia vào tháng 1/1987, tháng 3/1987 phiến quân Chad đã tấn công chiếm đóng căn cứ không quân Ouadi Doum, toàn bộ trang thiết bị của căn cứ không quân này đã bị phiến quân Chad chiếm giữ trong đó có một số hệ thống tên lửa đối không SA-6.

Tháng 8/1987, Không quân Lybia đã điều động 2 máy bay Tu-22B tấn công vào căn cứ Aouzou, tuy nhiên, phiến quân Chad đã sử dụng chính hệ thống tên lửa SA-6 để phục kích các máy bay này, kết quả 1 chiếc Tu-22B của Libya đã bị bắn hạ bởi SA-6.

Chiến tranh Iraq năm 1991

Trong thời gian diễn ra chiến tranh Iraq lần thứ nhất, lực lượng phòng không Iraq đã sử dụng hệ thống tên lửa đối không SA-6 bắn rơi một chiếc F-16 mang số hiệu 87-228. Đây là lần đầu tiên một chiếc tiêm kích của Mỹ bị bắn rơi trong chiến đấu kể từ sau chiến tranh Việt Nam.

Trước đó vài ngày một chiếc B-52G của Không quân Mỹ được cho là đã bị hư hỏng nặng bởi một tên lửa SA-6.

Chiến tranh Bosnia và Kosovo

Trong chiến tranh Bosnia, lực lượng quân đội Serbia đã sử dụng một biến thể nâng cấp của SA-6 và đã thành công trong việc bắn rơi một chiếc F-16C của Không quân Hoa Kỳ vào năm 1995.

Ngày 28/5/1995, một tên lửa SA-6 đã bắn hạ một chiếc Mi-17 của Bosnia, làm Bộ trưởng Ngoại giao Irfan Ljubijankić và một số chính trị gia khác thiệt mạng.

Gần đây Nga đã giới thiệu các gói nâng cấp dành cho hệ thống này. Các gói nâng cấp giúp SA-6 đạt sức mạnh ngang ngửa với hệ thống tên lửa đối không SA-11. Dù đã bị các nước phương Tây cho là lạc hậu, nhưng với một chiến thuật khéo léo, hệ thống tên lửa đối không vẫn không hề mất đi biệt danh “Ba ngón tay Thần chết”.

>> Syria lỡ ‘vuốt râu hùm’?

Sự cố máy bay F-4 (biến thể trinh sát RF-4E) của Thổ Nhĩ Kỳ bị Syria bắn hạ đang là tâm điểm của cộng đồng quốc tế với nhiều ý kiến trái chiều.

>> Syria bắn rơi F-4 Thổ Nhĩ Kỳ



http://nghiadx.blogspot.com
Hệ thống phòng không bắn hạ RF-4E của Thổ Nhĩ Kỳ đặt ở Latakia, địa điểm nằm trong ô hình vuông màu đỏ.

Quyền tự vệ chính đáng của Syria

Việc tìm thấy xác chiếc tiêm kích trinh sát RF-4E trong lãnh hải Syria càng củng cố giả thiết máy bay Thổ Nhĩ Kỳ đã xâm phạm không phận nước này.

Lãnh hải được quy định là khu vực 12 hải lý tính từ đường cơ sở của một quốc gia, đổi ra hệ đo lường quốc tế khoảng cách sẽ là hơn 22km. Về lý thuyết, chiếc RF-4E, với vận tốc tối đa là Mach 2,23 (khoảng 2.159km/h) sẽ chẳng cần đến một phút để ra khỏi khu vực này.

Như vậy, dù RF-4E không xâm phạm thì máy bay này cũng đã bay rất sát với không phận Syria. Điều này, hoàn toàn không cần thiết với mục đích “luyện tập” của chuyến bay được báo chí Thổ Nhĩ Kỳ đăng tải.

(Cũng cần nhớ lại rằng, trong bối cảnh chưa kịp thống nhất về phát ngôn, Phó Thủ tướng Thổ Nhĩ Kỳ Bulent Arinc cho biết, máy bay bị Syria bắn hạ thực hiện nhiệm vụ trinh sát và thử nghiệm radar. Không rõ, radar mà ông Arinc nhắc tới là của nước nào?)

Bên cạnh đó, RF-4E bị hệ thống phòng không Syria đặt tại Latakia bắn hạ, khu vực bố trí phòng không này cách biên giới với Thổ Nhĩ Kỳ khoảng 40km. Với khoảng cách đó, dù Syria sử dụng hệ thống phòng không nào có trong biên chế của quân đội nước này thì chắc chắn một điều, phi công lái RF-4E đã nhởn nhơ bay trong không phận Syria một thời gian đủ dài để có thể ý thức về hành động của mình.

Hiện có nhiều nguồn tin không thống nhất về hệ thống phòng không đã bắn hạ RF-4E. Theo MSNBC tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, sát thủ hạ gục RF-4E là “ba ngón tay tử thần” SA-6 (tầm bắn 20-24km), còn theo nguồn tin quân sự Debka, tác giả vụ bắn rơi máy bay là hệ thống pháo – tên lửa phòng không tối tân Pantsir (tầm bắn 20km). Ngoài ra, cũng có nguồn tin cho biết, hệ thống phòng không làm nên chiến công của Quân đội Syria là hệ thống SA-11 (tầm bắn 30km). Như vậy, tầm bắn và sự bố trí của hệ thống phòng không Syria cho phép máy bay Thổ Nhĩ Kỳ xâm phạm bầu trời ít nhất 10-20km.

Rõ ràng, các con số và dữ kiện nghiêng về quyền tự vệ chính đáng của Syria.

>> Đánh thắng Syria, NATO cần 2.000 máy bay, 60 vạn quân

F-4 chỉ là con tốt thí?

Về phía Thổ Nhĩ Kỳ, Ngoại trưởng Thổ Nhĩ Kỳ Ahmet Davutoglu cáo buộc Syria bắn hạ chiếc chiếc RF-4E mà không hề đưa ra cảnh báo. Ông này nói rằng, khi đó, hai phi công của Thổ Nhĩ Kỳ đang luyện tập và đã vô tình bay vào không phận của Syria.

Trước đó, kênh thông tin NTV (Thổ Nhĩ Kỳ) còn bình luận: “Ngay cả khi nó (chiếc RF-4E) bay vào không phận Syria, nước này nên gửi một cảnh báo để máy bay quay lại”.

Bên cạnh đó, các đồng minh của Thổ Nhĩ Kỳ trong khối NATO cũng đồng loạt lên án Syria. Trong ngày mai (26/5), khối này sẽ tiến hành một cuộc họp để “thống nhất quan điểm” đối với quốc gia cứng đầu trong khu vực này.

Đối chiếu với Điều 4 trong hiệp ước của NATO, Thổ Nhĩ Kỹ hoàn toàn có tư cách đưa vụ việc trên ra chương trình nghị sự của khối.

Tiếp theo, NATO có thể dựa vào Điều 5 để đánh giá: Syria đã có hành động tấn công cả khối. (Điều 5 Hiệp ước NATO: Bất kỳ cuộc tấn công nào vào một nước thành viên được đánh giá là tấn công cả liên minh).

Ráp nối những sự kiện và điều khoản này lại có thể thấy, một chiến đấu cơ thế hệ ba của những 1960 bị bắn rơi trong một tình huống gây tranh cãi đang tạo cơ hội cho NATO mở toang cánh cửa can thiệp quân sự vào Syria. Đây là điều mà khối này chật vật tìm kiếm suốt thời gian qua mà không được, do bị Nga và Trung Quốc án ngữ ở Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc.

Đổi một chiến đấu cơ lạc hậu và già nua lấy một cơ hội mười mươi quả là cái giá khá hời. Diễn biến tuy mới so với những gì bế tắc suốt thời gian qua, nhưng không hề sáng tạo so với cách thức mở màn các cuộc chiến tranh xâm lược trong lịch sử thế giới, theo đó, các quốc gia bị xâm lược luôn là những kẻ “kẻ khiêu khích” đầu tiên.

Một mũi tên trúng nhiều đích?

Trong sự kiện này, câu hỏi đặt ra là tại sao phía Syria lại “quyết đoán” đến vậy trong việc bắn hạ máy bay của Thổ Nhĩ Kỳ? Chắc chắn, Syria không thể không nhận thức được sự nguy hiểm của hành động “vuốt râu hùm” này.

Cách đây chưa lâu, mở màn cuộc chiến ở Libya, các máy bay Pháp đã thực hiện các phi vụ trinh sát trên bầu trời Tripoli dễ như đi chợ. Vì vậy, một đòn đánh vỗ mặt là cần thiết giúp những kẻ mưu toan can thiệp tỉnh táo và cân nhắc hơn chăng?

Thêm vào đó, đây không phải lần đầu Thổ Nhĩ Kỳ đem Điều 5 Hiệp ước NATO ra dọa Syria. Hồi tháng 3/2012, Ankara đã lên tiếng cảnh báo Damascus về việc tiễu trừ các phần tử nổi dậy ở biên giới hai nước. Khi đó, việc vượt biên truy kích của Quân đội Chính phủ Syria từng được đặt vấn đề là hành động “tấn công thành viên khối NATO”.

Cũng cần nhớ lại, khu vực biên giới Thổ Nhĩ Kỳ - Syria là nơi diễn ra các hoạt động phân phát vũ khí của phương Tây cho phe nổi dậy.

Sự nhúng tay của Thổ Nhĩ Kỳ vào các hành động chống phá chính quyền Syria là rất rõ ràng. Điều này có thể làm Syria nóng mặt từ lâu, và sự xâm phạm không phận của các chiến đấu cơ F-4 Thổ Nhĩ Kỳ là dịp để Damascus “nhắc nhở” Ankara về thái độ đúng mức trong quan hệ giữa hai nước.

Tuy nhiên, trên tất cả, với việc bắn rơi máy bay xâm phạm không phận, chính quyền Syria đã thể hiện thái độ cương quyết bảo vệ chủ quyền lãnh thổ. Về đối nội, hành động này sẽ gây được thanh thế hơn cả, nhất là trong bối cảnh chính quyền nước này đối phó vất vả với các lực lượng nổi dậy. Dẫu sao, “người ta lớn, bởi vì anh quỳ xuống”.



( Nguồn :: Báo Đất Việt )

Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012

>> Hệ thống phòng không nhỏ : Nỗi khiếp đảm của máy bay địch

(Nguồn:: Phunutoday) Chiến tranh hiện đại cho thấy phòng không đóng vai trò hết sức quan trọng. Một khi hệ thống này bị phá vỡ, các mục tiêu mặt đất trở thành miếng mồi ngon cho không lực đối phương.

Tuy nhiên, đối với các quốc gia nhỏ và không có điều kiện kinh tế, việc phát triển hoặc mua sắm các hệ thống phòng không hiện đại gần như nằm ngoài tầm tay. Họ cần có các hệ thống phòng không nhỏ gọn, hợp túi tiền nhưng phải hiệu quả.

>> 'Chiến binh' tiêu biểu của tác chiến phi đối xứng



http://nghiadx.blogspot.com


Trong những năm gần đây, hầu hết các cuộc chiến với sự góp mặt của các cường quốc đều diễn ra theo một kịch bản duy nhất. Khởi đầu là màn chế áp hệ thống phòng không giúp “giải phóng” và chiếm lĩnh bầu trời. Sau đó, không quân tự do xâm nhập và đánh phá các mục tiêu mặt đất.

"Bài" của các nước lớn là chế áp hệ thống phòng không của đối phương rồi tấn công đường không ồ ạt

Trong khi đó, các quốc gia nhỏ không có đủ tiền để mua sắm các phương tiện tấn công tầm xa để tấn công cứ điểm xuất phát của đối phương. Hệ thống phòng không bị chế áp trong khi không thể tấn công tầm xa, các nước này phải nằm “chịu trận” để mặc cho các loại bom đạn và tên lửa bắn phá.

Nhưng ngay cả khi các hệ thống radar hiện có “sống sót” thì các nước này cũng khó có thể phát hiện các loại tên lửa nhỏ và có khả năng bay thấp. Loại radar chuyên sử dụng để phát hiện và theo dõi quá trình phóng và quỹ đạo bay của tên lửa đạn đạo cũng bất lực với các loại tên lửa này.


http://nghiadx.blogspot.com
Khi mất khả năng chống đỡ, các mục tiêu mặt đất trở thành mồi ngon cho bom và tên lửa của đối phương


Vậy làm thế nào để chống đỡ các đòn tấn công đường không khi cuộc chiến xảy ra theo kịch bản này? Các chuyên gia Belarus đã tìm ra câu trả lời cho vấn đề.

Ngay từ thời Liên Xô, Belarus đã tập trung nhiều nguồn lực để phát triển các hệ thống phòng không. Nhờ vậy, quốc gia này có rất nhiều kinh nghiệm trong việc chống đỡ các đòn tấn công đường không.

Phương án của các chuyên gia quân sự Belarus nêu ra thậm chí còn không cần sử dụng tới các trạm radar mà vẫn có thể phát hiện tên lửa có cánh, tính toán quỹ đạo và dự đoán hành trình của chúng.

Khi đã có đủ các yếu tố trên thì việc tổ chức đánh chặn tên lửa của đối phương vào thời điểm và địa điểm thích hợp là điều hoàn toàn có thể thực hiện. Chỉ cần một viên đạn cũng đủ để phá hủy đầu đạn tự dẫn và làm mù tên lửa đối phương.

http://nghiadx.blogspot.com
"Tiểu hệ thống" phòng không rẻ tiền nhưng đủ khả năng khắc phục các nhược điểm cho các loại radar đắt tiền hiện có


Các hệ thống cực nhanh được điều khiển tự động với khả năng tiêu diệt các mục tiêu thấp hiện đã được trang bị cho quân đội Belarus.

Theo Giáo sư Sergei Geister thuộc Viện nghiên cứu Khoa học Quân đội Belarus, nhiệm vụ phát hiện các tên lửa có cánh bay thấp sẽ được thực hiện nhờ các bộ cảm ứng âm thanh-địa chấn. Các bộ cảm ứng này do chính các nhà khoa học quân sự Belarus nghiên cứu chế tạo.

Các bộ cảm ứng này có khả năng bắt và xác định từ khoảng cách xa các loại tiếng ồn do động cơ tên lửa và máy bay tạo ra, kể cả tiếng máy bay trực thăng. Đặc biệt, các bộ cảm ứng này lại hoàn toàn “tỉnh bơ” trước các loại âm thanh khác.

http://nghiadx.blogspot.com
Với khả năng cảm ứng cực nhạy, "tiểu hệ thống" phòng không đủ sức phát hiện các loại tên lửa kích thước nhỏ và bay thấp


Việc thiết lập một mạng lưới các bộ cảm ứng này sẽ giúp giải quyết triệt để nhiệm vụ phát hiện các loại tên lửa có cánh bay thấp và kích thước nhỏ của đối phương. Đặc điểm nổi bật của hệ thống này là không quá phức tạp, mà giá thành lại rẻ.

Các thiết bị cảm ứng này chỉ cần lắp đặt ở các hướng “nguy hiểm” nhất mà đối phương có thể tấn công.

Mạng lưới cảm ứng này có khả năng sống còn cực cao trước các đòn tấn công bằng vũ khí công nghệ cao của đối phương. Với nguyên tắc xây dựng mạng lưới, hệ thống này vẫn hoạt động bình thường ngay cả khi một bộ phận các bộ cảm ứng bị phá hủy.

Đối với Belarus, một nước không quá lớn thì việc sử dụng các bộ cảm ứng này có thể kết hợp với các trạm radar thông thường và các thiết bị gây nhiễu.

http://nghiadx.blogspot.com
"Tiểu hệ thống" phòng không có thể là giải pháp tối ưu cho các quốc gia nhỏ trước các đòn tấn công chớp nhoáng, bất ngờ và bằng vũ khí công nghệ cao của các nước lớn

Cách làm này từng được người Mỹ áp dụng trong Chiến tranh Việt Nam. Khi đó, quân đội Mỹ cho lắp đặt các bộ cảm ứng bí mật trên mặt đất tại các hướng mà phía Việt Nam có thể vận chuyển quân và vũ khí. Sau khi nhận được tín hiệu từ các bộ cảm ứng báo về, Mỹ sẽ cho máy bay đánh phá vào các vị trí nghi vấn.

Về cơ bản, nguyên tắc này cũng được các nhà khoa học Belarus áp dụng cho “tiểu hệ thống” phòng không của mình. Tuy nhiên cho tới nay, Belarus vẫn giữ bí mật về các đặc tính kỹ chiến thuật của “tiểu hệ thống” phòng không này cũng như các vị trí lắp đặt chúng.

Thứ Hai, 18 tháng 6, 2012

>> HQ-9 Trung Quốc tranh thầu ở Thổ Nhĩ Kỳ

Mặc dù bị NATO cảnh báo, nhưng Thổ Nhĩ Kỳ vẫn đưa hệ thống phòng không tầm xa của Nga và Trung Quốc vào danh sách chọn mua.

>> HQ-9: Đứa con lai của S-300PMU và Patriot
>> Tên lửa HQ-9 TQ khó cạnh tranh với Mỹ, Nga



http://nghiadx.blogspot.com
Tên lửa phòng không tầm xa HQ-9 của Trung Quốc.

Mạng sina.com.cn vừa dẫn các nguồn tin cho biết, Chính phủ Thổ Nhĩ Kỳ sẽ bất chấp sự cảnh báo của NATO, đưa hệ thống tên lửa phòng không do Trung Quốc và Nga sản xuất vào danh sách chuẩn bị chọn mua cuối cùng.

Tân Hoa xã dẫn thông tin ngày 13/6 từ tờ “Thời đại” của Thổ Nhĩ Kỳ cho biết, Thổ Nhĩ Kỳ có kế hoạch bỏ ra 4 tỷ USD mua một hệ thống tên lửa phòng không tầm xa hoàn toàn mới nhằm ứng phó với sự thay đổi của tình hình khu vực.

Bài báo cho biết, sản phẩm trong danh sách chọn mua của Thổ Nhĩ Kỳ có 4 loại: hệ thống tên lửa Patriot PAC-3 của Mỹ, hệ thống tên lửa phòng không S-400 của Nga, hệ thống tên lửa SAMP-T do Pháp và Italia hợp tác nghiên cứu chế tạo, và hệ thống HQ-9 do Trung Quốc sản xuất.

Thủ tướng Thổ Nhĩ Kỳ Erdogan dự kiến chủ trì hội nghị Ủy ban Công nghiệp Quốc phòng vào ngày 4/7 tới để quyết định chọn đối tác cuối cùng cho đơn đặt hàng này.

Tờ “Thời đại” cho biết, chính phủ Thổ Nhĩ Kỳ quyết định mua hệ thống tên lửa phòng không tầm xa là do khu vực quanh Thổ Nhĩ Kỳ triển khai dày đặc hệ thống tầm xa tương tự, Thổ Nhĩ Kỳ buộc phải đổi mới trang bị.

Trước đó, có quan chức phương Tây hiểu rõ hoạt động của NATO cho biết, NATO sẽ mạnh mẽ phản đối Thổ Nhĩ Kỳ mua hệ thống của Nga và Trung Quốc, nếu Thổ Nhĩ Kỳ mua thì họ sẽ không cho phép liên kết với hệ thống thông tin của NATO.





http://nghiadx.blogspot.com

http://nghiadx.blogspot.com
Trận địa tên lửa phòng không tầm xa S-400 của Quân đội Nga.

Rất nhiều quan chức và chuyên gia phương Tây cho rằng, hệ thống của Nga và Trung Quốc và hệ thống của NATO không thể tích hợp. Nhưng, mặc dù vậy, Thổ Nhĩ Kỳ vẫn không đưa hai nước này ra khỏi danh sách chọn mua.

Thổ Nhĩ Kỳ là một thành viên của NATO, nhưng những năm gần đây đã cải thiện quan hệ với Trung Quốc. Tháng 4/2012, Thủ tướng Thổ Nhĩ Kỳ Erdogan đã có chuyến thăm tới Trung Quốc.

Trong khi đó, những năm gần đây, Nga và NATO đã tranh cãi không dứt về hệ thống phòng thủ tên lửa, Tổng thống Nga Putin ngày 14/6 cho biết, Nga dự định tiếp tục tích cực tăng cường khả năng phòng thủ.

Ông nói, mặc dù Nga muốn Mỹ thay đổi kế hoạch triển khai hệ thống phòng thủ tên lửa ở châu Âu, nhưng Nga vẫn có đủ cơ hội áp dụng các biện pháp đáp trả tương xứng với kế hoạch này.

Trước đó, NATO đã quyết định xây dựng hệ thống phòng thủ chống tên lửa ở Thổ Nhĩ Kỳ và triển khai radar cảnh báo phóng tên lửa sóng ngắn X tại miền đông nước này.

Mặc dù NATO còn chưa chính thức nói rõ mối đe dọa tên lửa trong tương lai chủ yếu đến từ đâu, nhưng các chuyên gia phổ biến cho rằng, mục đích triển khai radar cảnh báo ở Thổ Nhĩ Kỳ chủ yếu là để chống lại Iran.

Cùng với việc xây dựng hệ thống phòng không thống nhất với NATO, hiện nay Thổ Nhĩ Kỳ còn tìm cách xây dựng hệ thống phòng không quốc gia của mình để phòng bị các mối đe dọa trên không, trong đó có máy bay và tên lửa đạn đạo.

http://nghiadx.blogspot.com

http://nghiadx.blogspot.com
Hệ thống tên lửa phòng không SAMP-T do Pháp và Italia hợp tác nghiên cứu chế tạo.

http://nghiadx.blogspot.com

http://nghiadx.blogspot.com
Hệ thống tên lửa Patriot PAC-3 do Mỹ sản xuất.

Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

>> Nga bán hệ thống tên lửa phòng không cho Belarus


Bộ trưởng Quốc phòng Nga Anatoly Serdyukov ngày 18/4 cho biết nước này sẽ tiếp tục bán các hệ thống tên lửa phòng không TOR-M2E được giảm giá cho Belarus trong năm 2012.




http://nghiadx.blogspot.com
Hệ thống tên lửa phòng không TOR-M2E

Bộ trưởng Quốc phòng Nga Anatoly Serdyukov ngày 18/4 cho biết nước này sẽ tiếp tục bán các hệ thống tên lửa phòng không TOR-M2E được giảm giá cho Belarus trong năm 2012.

Phát biểu sau cuộc họp tại Minsk giữa một ủy ban chung gồm các bộ trưởng quốc phòng của Nga và Belarus, ông Serdyukov nêu rõ:

"Trong số các nước thuộc Cộng đồng các quốc gia độc lập khác, Belarus là thị trường tiêu thụ vũ khí và khí tài quân sự hàng đầu của Nga, và chúng tôi sẽ tiếp tục bán các hệ thống tên lửa phòng không TOR-M2E giảm giá cũng như chuyển giao vũ khí và khí tài quân sự do Nga sản xuất cho các quân chủng an ninh của Belarus."

Ngoài ra, Nga có kế hoạch tiếp tục huấn luyện nhân viên cho lực lượng vũ trang Belarus, trong đó gồm cả các chương trình không thu phí.

Theo ông, "tình hình hiện nay khiến chúng tôi phải tăng cường hợp tác với các đồng minh của mình, chủ yếu là Belarus.

Chúng tôi lo lắng trước việc NATO tăng cường hoạt động gần các đường biên giới của Liên minh Nga-Belarus và việc Mỹ cùng các thành viên khác trong NATO có kế hoạch triển khai các thành tố của lá chắn phòng thủ tên lửa ở Châu Âu."

Ông cho biết thêm Nga và Belarus có kế hoạch "tiếp tục cuộc đối thoại xây dựng nhằm thúc đẩy nền an ninh chung giữa hai nước," và việc cung cấp viện trợ cho các đồng minh và đối tác là một trong những ưu tiên hàng đầu của Nga.

Về phần mình, Bộ trưởng Quốc phòng Belarus nhấn mạnh hợp tác quân sự giữa Belarus và Nga đóng vai trò trung tâm cho an ninh Belarus. Belarus quan tâm đến việc phát triển và mở rộng hơn nữa sự hợp tác với Liên bang Nga.

Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2012

>> S-300V có thể được xuất khẩu sang Ấn Độ


Trước thông tin bê bối về quân đội nói chung và lực lượng phòng không Ấn Độ nói riêng, Nga tự tin sẽ mở được cánh cửa xuất khẩu tên lửa S-300 bị đóng lâu nay.



Lá thư gần đây của Tướng VK Singh gửi Thủ tướng Ấn Độ đã bị rò rỉ và được tờ Daily News dẫn lại. Nội dung thư chỉ trích lực lượng vũ trang Ấn Độ thiếu khả năng chiến đấu và gán tội tham nhũng cho hệ thống đấu thầu quân sự của đất nước.

Theo Tướng Singh, hầu hết Quân đội Ấn Độ không được trang bị các loại vũ khí và đạn dược tiên tiến. Lực lượng Phòng không, với 97% vũ khí bị lỗi thời, cho thấy lỗ hổng lớn nhất.

Trong khi đó, các nhà sản xuất hệ thống phòng không của Nga đã không thể có được bất kỳ hợp đồng lớn nào với Ấn Độ trong nhiều năm nay. Nói cách khác, thị trường phòng không tầm xa và tầm trung của Ấn Độ đã bị “đóng cửa”.

Ông Aminov, Tổng Biên tập trang tin tức quân sự VestnikPVO nói trên Đài Tiếng nói Nga cho biết: "Nga đã chào hàng cho Ấn Độ một số hệ thống phòng không hiện đại và đã chủ động đề nghị cung cấp cho Ấn Độ hệ thống phòng không tiên tiến S-300 và Buk. Nhưng Ấn Độ cho thấy họ không quan tâm tới những hệ thống này". Kết quả, Lực lượng phòng không Ấn Độ vẫn sử dụng các hệ thống phòng không như 2K22 Tunguska lỗi thời.

Theo ông Aminov, lý do khiến Ấn Độ lảng tránh vũ khí phòng không hiện đại của Nga là vì họ chịu sự ảnh hưởng lớn của Israel trong lĩnh vực này và bởi sự tự tin "thái quá" ở năng lực quốc phòng của mình.

"Israel đã cung cấp cho họ (Ấn Độ) các hệ thống tên lửa phòng không Spyder và Barak. Phía Israel cũng đã đàm phán với quân đội Ấn Độ để cùng phát triển chung một hệ thống tên lửa phòng không Barak-8, có tầm bắn lên đến 85 km", ông Aminov nói.

"Hơn nữa, Ấn Độ cũng đang tự phát triển một hệ thống lửa phòng không tầm trung Akash cho riêng mình, dựa trên loại tên lửa Kvadrat do Liên Xô chế tạo từ những năm 1960. Nhưng hệ thống này đã được phát triển trong thời gian quá dài và dần trở nên lỗi thời", Tổng Biên tập tờ VestnikPVO nói thêm.

Chỉ S-300V mới 'cứu được' Ấn Độ

Các chuyên gia cho rằng, thời điểm hiện tại Ấn Độ không thể có đủ khả năng phòng thủ trên không để tự bảo vệ đất nước trước các loại tên lửa đạn đạo tầm trung (MRBM) từ Pakistan hay Trung Quốc. Kể cả hệ thống Arrow của Israel cũng không có khả năng bảo vệ bầu trời Ấn Độ.

Vì vậy, Ấn Độ đang nỗ lực phát triển hệ thống đánh chặn tên lửa được xây dựng dựa trên các nghiên cứu riêng và sẽ đưa vào sử dụng trong thời gian tới,

Trước đây Ấn Độ đã nhận được sự giúp đỡ đáng kể từ Mỹ, nhưng do lo ngại những bí mật quân sự có thể bị Ấn Độ tiết lộ với Nga nên năm 2002, Mỹ đã chặn một thỏa thuận tương tự, khiến Ấn Độ không có gì ngoài một tổ hợp radar Green Pine thay vì toàn bộ hệ thống Arrow.


http://nghiadx.blogspot.com
Hệ thống tên lửa phòng không S-300V.

Do đó, ông Aminov tự tin khẳng định: Ấn Độ không có lựa chọn nào khác hơn ngoài hệ thống tên lửa đánh chặn Antei-2500 hay S-300VMD, biến thể xuất khẩu của hệ thống phòng không S-300V.

Phía Nga còn nhận định, bằng cách tiếp cận đúng hướng, các nhà sản xuất vũ khí của Nga có thể có được một chỗ đứng vững chắc hơn trong thị trường Ấn Độ. Câu hỏi duy nhất là liệu họ đã sẵn sàng cho một cuộc đàm phán dài và khó khăn để đạt được một kết quả có lợi cho cả hai bên, ông Aminov kết luận.

Theo thông tin mới nhất, tại triển lãm quốc phòng - an ninh DSA - 2012 sẽ diễn ra tại Malaysia từ ngày 16 - 19/4 tới đây, Nga sẽ tiếp tục sang mang mô hình của hệ thống S-300V với mục đích giới thiệu và mong muốn đàm phán để ký được hợp đồng cung cấp mới cho các khách hàng tiềm năng ở Đông Nam Á.

Hệ thống tên lửa phòng không tầm xa 9K18 S-300V (NATO gọi là SA-12 Giant/Gladiator) có thể đánh chặn các mục tiêu trên không từ cự li xa tới 200 km, vì vậy được sử dụng để phòng thủ các cụm quân đoàn và các công trình quan trọng nhất trên chiến trường và hậu phương trước các đòn tập kích đường không cường độ mạnh của các tên lửa đạn đạo cấp chiến dịch - chiến thuật, các máy bay chiến lược và không quân chiến thuật, các máy bay gây nhiễu chủ động, trực thăng chiến đấu, UAV và tên lửa hành trình... trong điều kiện thời tiết phức tạp và bị gây nhiễu mạnh, để che chắn đường không cho các binh đoàn tác chiến cơ động.

Hệ thống phòng không S-300V là hệ thống phòng thủ đường không cơ đa năng cơ động đầu tiên, được phát triển từ nguyên bản hệ thống tên lửa phòng không S-300, và còn được mạnh danh là hệ thống tên lửa đánh chặn số một thế giới.

Dù tuyên bố chấm dứt dây chuyền sản xuất S-300 để thay thế bằng hệ thống tên lửa phòng không S-400 Triumf mới. Tuy nhiên, hồi tháng 3/2012, Bộ Quốc phòng Nga lại quyết định đặt hàng thêm các hệ thống S-300V4, biến thể hiện đại hóa sâu của hệ thống S-300VM để tăng cường khả năng phòng thủ của đất nước

Thứ Ba, 17 tháng 5, 2011

>> 'Nga mua vũ khí nước ngoài vì tham nhũng' ?



Dù hệ thống vũ khí của Nga được các nước trên thế giới đánh giá rất cao, tuy nhiên Bộ Quốc phòng nước này vẫn lên kế hoạch mua vũ khí ở nước ngoài.


Những năm gần đây, Bộ Quốc phòng Nga đã chi những khoản tiền lớn để nhập khẩu mua sắm vũ khí. Trong khi đó, số tiền này có thể đầu tư phát triển cho công nghiệp quân sự hiện đại trong nước, tạo công ăn việc làm, tăng thu nhập cho các doanh nghiệp quốc phòng, tạo động lực cho việc đầu tư phát triển các hệ thống vũ khí tối tân hơn,

Đồng thời, chiến lược này có thể đẩy nền công nghiệp quốc phòng của Nga thụt lùi, Quân đội Nga phụ thuộc vào nguồn cung từ đối thủ là NATO. Nếu xảy ra chiến tranh, điều này quả là vô cùng nguy hiểm.

Những hợp đồng hớ

Hiện Hải quân Nga muốn đặt hàng hệ thống pháo hạm cho các tàu khu trục nhỏ trong nước, mua sắm hệ thống động cơ diesel, máy phát điện diesel, hệ thống thông gió và điều hòa không khí cho tàu ngầm...

Tuy nhiên, các hệ thống vũ khí mà quân đội cho là hiện đại đó đều là các mẫu lỗi thời và kém chất lượng. Đơn cử hợp đồng mua pháo hạm OTO Melara 127mm khi nhận được hàng hóa ra đây là mẫu của những năm 1968.



Chút nữa thì Bộ Quốc phòng Nga mua "hớ" tàu đổ bộ trực thăng Mistral.
Ảnh: Topwar


Hợp đồng mua máy bay không người lái của Israel cũng là mang về một thiết kế lỗi thời. Gần đây nhất, Bộ Quốc phòng Nga suýt “dính quả lừa” trong hợp đồng mua tàu đổ bộ trực thăng Mistral của Pháp.

Khi bước vào đàm phán chính thức công ty xuất khẩu vũ khí nhà nước Nga Rosoboronexport mới “té ngửa” nhận ra, công nghệ để đóng tàu Mistral cho Nga đã quá lỗi thời và tàu sẽ không được trang bị các hệ thống vũ khí và điện tử hiện đại.

Đầu năm 2011, Bộ Quốc phòng Nga cũng đã ký một thỏa thuận mua một dây chuyền sản xuất xe bọc thép Iveco của Italy tại nhà máy KAMAZ. Theo kế hoạch, sẽ có khoảng 1.700 xe được sản xuất cho Bộ Nội Vụ và Bộ Quốc phòng Nga. Chiếc xe sẽ được bọc thép chế tạo theo công nghệ luyện kim Đức.

Bộ Nội Vụ Nga cũng đã lên kế hoạch mua 1.000 xe bọc thép Panhard của Pháp, một phần trong hợp đồng này sẽ sản xuất tại Nga. Thậm chí, đã có những đề xuất loại bỏ dòng súng AK huyền thoại khỏi trang bị cho quân đội Nga, thay vào đó là một loạt súng trường tấn công khác từ nước ngoài.



Xe tăng T-90 được giới quân sự thế giới đánh giá rất cao.

Trong khi Nga tìm mua vũ khí từ nước ngoài thì nước khác, hình là Trung Quốc tìm mọi cách để “moi công nghệ” của Nga.

Nhiều hệ thống vũ khí của Nga được giới quân sự thế giới đánh giá rất cao, được xếp vào loại hàng đầu thế giới. Điển hình như máy bay chiến đấu như Su-27, Su-30 đang là những sản phẩm đắt hàng trên thị trường thế giới. Hay như tiêm kích thế hệ 4,5 Su-35 đang là niềm mơ ước của nhiều quốc gia.

Hệ thống phòng không tầm xa như S-300, S-400 được xem là những hệ thống phòng không tốt nhất thế giới. Rất nhiều quốc gia “thèm khát” nó. Có nguồn tin cho rằng, Mỹ đã bí mật mua về một khẩu đội S-300 để mổ xe, "moi" bí quyết công nghệ để cải tiến PAC-2 thành PAC-3.

Mỗi lần hệ thống S-300 được bán đi là một lần thị trường vũ khí lại xôn xao. Thậm chí, hợp đồng S-300 của Nga với các nước Trung Đông bị biến thành quân cờ mặc cả với các nước lớn.

Những loại xe bọc thép của Nga được đánh giá rất cao, như xe tăng T-90, các loại xe bọc thép như Tiger đang có doanh số bán hàng ra thế giới ngày một gia tăng.



Hệ thống phòng không S-300 của Nga.


Ngay cả các nước NATO cũng công nhận một số công nghệ của Nga thuộc hàng đầu thế giới như công nghệ sản xuất máy bay trực thăng. Trực thăng Mi-17 của Nga được NATO chứng nhận là an toàn và hiệu quả tại độ cao lớn. Lầu Năm Góc đã làm phật ý Thượng viện Mỹ bằng quyết định “xưa nay hiếm” đó là mua trực thăng vận tải quân sự Mi-17 của Nga để hoạt động tại Afghanistan.

Lý giải nào cho vấn đề này?

Alexander Samsonov, một nhà phân tích quân sự của Nga đã bày tỏ ý kiến thẳng thắng của mình về vấn đề này trong một bài viết đăng tải trên trang Topwar rằng: “Sự tham nhũng, lũng đoạn của các quan chức quốc phòng là lý do để Bộ Quốc phòng Nga săn lùng những công nghệ đã lạc hậu từ nước ngoài”.

Lý do nữa được Alexander Samsonov nhận định đó là sự phá hoại của các “kẻ thù trong nội bộ”, những người luôn tìm mọi cách để loại bỏ sự liên kết và làm suy yếu nền công nghiệp quốc phòng Nga, tạo ra sự phụ thuộc của quân đội Nga vào hàng hóa nước ngoài, ngăn cản sự hồi sinh của công nghiệp quốc phòng Nga, đặc biệt là công nghệ cao và công nghệ không gian. Qua đó ngăn chặn sự hồi sinh, tìm lại vinh quang quyền lực của Nga trên toàn thế giới.

Ông Samsonov kết luận lại vấn đề rằng: Cần có một cái nhìn khách quan và đầy đủ nhất từ cấp độ chính phủ. Hơn ai hết, Quân đội Nga cần phải hiểu được giá trị của các hệ thống vũ khí trong nước đối với đảm bảo an ninh quốc phòng và toàn vẹn lãnh thổ.

Bên cạnh đó, ông Samsonov cũng đưa ra kiến nghị đó là các thương nhân không được tham gia vào công tác quản lý nhà nước ở mọi cấp độ. Bởi đối với họ lợi ích kinh tế là trên hết.

[BDV news]


Copyright 2012 Tin Tức Quân Sự - Blog tin tức Quân Sự Việt Nam
 
Lên đầu trang
Xuống cuối trang