Chiến đấu cơ tàng hình thế hệ thứ năm Sukhoi T-50 của Nga rời bỏ cuộc đua trong thương vụ đấu thầu 7,26 tỷ USD ở Hàn Quốc để tránh rò rỉ công nghệ mật.
Ngay sau khi PAK FA từ bỏ cuộc đua ở Hàn Quốc, nhiều chuyên gia đã không khỏi ngạc nhiên và thắc mắc tại sao chiến đấu cơ hiện đại nhất của Không quân Nga lại bỏ gói thầu béo bở này. Mới đây, các chuyên gia quân sự Nga đã chính thức tiết lộ lý do. Tờ Arms-expo dẫn bình luận của các chuyên gia quân sự Nga cho biết, có ba lý do chính để họ quyết định rút máy bay Sukhoi T-50 ra khỏi chương trình đấu thầu của Không quân Hàn Quốc. + Nguyên nhân quan trọng hàng đầu, Nga không muốn chia sẻ các công nghệ phát triển máy bay bí mật của họ với các nước đồng minh của Mỹ, cụ thể là Hàn Quốc. + PAK FA T-50 không hy vọng sẽ giành chiến thắng trước đối thủ là máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm F-35 Lightning II của Mỹ, vì đây là "thị trường truyền thống" của Mỹ. + Nga chưa muốn sản xuất máy bay Su-T-50 với số lượng lớn. Ông Alexander Konovalov, chuyên gia phân tích chiến lược về chính trị và quân sự, viện Nghiên Moscow cho biết: "Việc phát triển máy bay Su-T-50 là bí mật và trong khi chúng tôi mới chỉ có 3 nguyên mẫu của máy bay, thậm chí biến thể xuất khẩu còn chưa được tạo ra". "Ngoài ra, Hàn Quốc lại là một trong những đồng minh thân cận của Mỹ, do đó các máy bay của Nga sẽ không có cơ hội để thắng thầu trước các máy bay của Mỹ", ông Konovalov nói. Chương trình nghiên cứu chế tạo máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm PAK FA đang trong quá trình phát triển và có nhiều công nghệ mới hứa hẹn như công nghệ tàng hình Plasma và tàng hình ngụy trang điện tử. Bên cạnh đó, Su-T-50 còn có hệ thống máy tính mạnh, có thể xử lý lưu lượng thông tin "khổng lồ", hệ thống radar tiên tiến và công nghệ động cơ mới giúp máy bay bay hành trình ở tốc độ siêu âm… Tất cả những công nghệ này được liệt vào hàng “siêu mật” này có thể bị Hàn Quốc khám phá và tiết lộ với đồng minh Mỹ. Nguyên nhân chính khiến PAK FA T-50 giã từ cuộc đua tại Hàn Quốc đó là sợ mất bí mật công nghệ. Vị chuyên gia nhấn mạnh thêm, công nghệ tàng hình của Su-T-50 khác so với công nghệ tàng hình trên máy bay F-22 và F-35 của Mỹ, vì thế, không thể để lộ ra ngoài. Cũng theo ông Konovalov, Nga vẫn chưa triển khai xây dựng nhà máy sản xuất máy bay Su-T-50 nào. Giám đốc Trung tâm Phân tích và buôn bán vũ khí cầu (TSAMTO), ông Igor Korotchenko tin rằng, việc hỗ trợ tài chính trong chương trình FX-III của Hàn Quốc là "không cần thiết". Bởi, "Nga đang chờ đợi cho một hợp đồng cung cấp 250 máy bay thế hệ thứ năm PAK FA cho Không quân Ấn Độ , những kinh nghiệm tham gia đấu thầu tại Hàn Quốc sẽ được áp dụng trong các chương trình đấu thầu máy bay khác". Kinh nghiệm cho chúng tôi thấy, gần như Hàn Quốc đã lựa chọn đề xuất máy bay tàng hình thế hệ thứ năm F-35 Lightning II của Lockheed Martin (Mỹ). Bằng chứng là, Seoul đã trả 1 triệu USD để Lockheed Martin cung cấp chi tiết các tài liệu hướng dẫn đối với ứng viên F-35. Trong chương trình này, chúng tôi nghi ngờ, đã có có một quyết định mang tính chính trị giữa Chính phủ hai nước Hàn Quốc - Mỹ về đề xuất máy bay F-35 của Lockheed Martin, dù các chuyên gia vẫn tin rằng, vẫn có một cuộc cạnh tranh công bằng giữa các máy bay chiến đấu Mỹ với đề xuất máy bay Eurofighter Typhoon của EADS. Nga đã từng tham gia đấu thầu chương trình cung cấp máy bay chiến đấu cho Không quân Hàn Quốc vào năm 2011. Tuy nhiên, đề xuất máy bay Su-35 của họ đã bị loại trước người chiến thắng là F-15 của Mỹ. Tuy nhiên, Quân đội Hàn Quốc vẫn đang sử dụng các xe tăng T-80U và xe chiến đấu bộ binh BMP-3 của Nga được mua từ trước đó. Hàn Quốc đang thực hiện giai đoạn thứ ba của chương trình FX để có thể mua cho Không quân của mình dự kiến 60 máy bay chiến đấu mới, có áp dụng công nghệ tàng hình. Chương trình mua máy bay này được chính phủ Hàn Quốc thông qua nhằm tăng cường khẳ năng bảo vệ bầu trời trước mối đe dọa quân sự từ phía Triều Tiên, cũng như sự gia tăng sức mạnh quân sự của các nước láng giềng như Trung Quốc và Nhật Bản. Trị giá của gói thầu FX-III lên tới 7,26 tỷ USD, và đây cũng sẽ là hợp đồng mua bán vũ khí có qui mô lớn chưa từng thấy của nước này. Theo những thông tin mới nhất, đề xuất máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm F-35 Lightning II của Lockheed Martin (Mỹ) cũng đang vấp phải những khó khăn đáng kể sau khi cơ quan thu mua quốc phòng Hàn Quốc DAPA đưa ra hai yêu cầu “khó hiểu” là F-35 phải mang được vũ khí bên ngoài và đạt tốc độ bay cực đại Mach 1.6 hoặc lớn hơn. Tuy có ý phàn nàn đề xuất lạ lùng này, các quan chức Mỹ vẫn khẳng định sẽ thực hiện các yêu cầu này một cách dễ dàng. Sự kiện năm 1976, khi phi công Viktor Belenko, đã đào ngũ sang Nhật Bản cùng với chiếc MiG-25P Foxbat-A Mặc dù chiếc MiG-25P này cũng được trao trả lại phía Liên Xô, nhưng trước đó nó đã được tháo ra và nghiên cứu cẩn thận từng chi tiết để phân tích bởi Bộ phận công nghệ tại nước ngoài (giờ là Trung tâm tình báo không trung và không gian quốc gia) của Không quân Hoa Kỳ, tại căn cứ không quân Wright-Patterson gần Dayton, Ohio. Sau 67 ngày, chiếc máy bay đã được trở về Liên Xô dưới dạng linh kiện rời. Người Mỹ và đồng minh đã nắm được toàn bộ bí mật trên máy bay MiG-25 hiện đại nhất của Không quân Liên Xô thời kỳ đó. Kết quả, các chuyên gia Mỹ đã cho ra đời loại máy bay F-15 có bề ngoài không khác mấy so với MiG-25P. |
Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2012
>> Tại sao Nga 'né' chương trình FX-III ở Hàn Quốc
Nhãn:
Arms-expo news,
Cuộc thầu F-X2,
Không quân Hàn Quốc,
Không quân Mỹ,
Không quân Nga,
Phân tích quân sự,
Sukhoi T-50-1 PAK FA,
Viktor Belenko
>> Tên lửa SLAM-ER, mũi lao của tàu sân bay
Xuất phát là tên lửa đối hạm chủ lực, Harpoon được phát triển trở thành "vũ khí nối dài" của tàu sân bay Mĩ với tên gọi SLAM-ER.
Tên lửa đối hạm chủ lực Tên lửa cận âm bay thấp GM-84 Harpoon là loại tên lửa đối hải duy nhất của Hải quân Mỹ, nếu không tính đến loại tên lửa đối hải nhỏ hơn nhiều AGM-119B Penguin chuyên dành cho trực thăng và tên lửa chống tăng Hellfire cũng hay được gắn trên các trực thăng H-60. Harpoon có nhiều biến thể và nó cũng được sử dụng trong hải quân rất nhiều quốc gia. Hiện tại gia đình Harpoon có đầy đủ các biến thể phóng từ trên không, trên biển/bộ và phóng từ dưới nước (tàu ngầm). Harpoon rời bệ phóng Đối thủ nổi tiếng nhất của Harpoon trên thị trường vũ khí là loại tên lửa MBDA *M38/39/40 Exocet của Pháp, Kh-35 Uran của Nga (bị “mỉa mai” gọi là Harpoonski, vì có thiết kế khá giống Harpoon). Nếu biến thể trên tàu chiến RGM-84 có động cơ nhiên liệu rắn để đối phó với sức hút lớn vốn sẽ làm giảm tầm bắn tên lửa hay biến thể trên tàu ngầm UGM-84 còn có thêm động cơ rocket đặt trong hộp chứa có chức năng đẩy tên lửa lên mặt nước thì ưu điểm của biến thể phóng từ trên không là không phải chống lại trọng lực lớn và tận dụng lợi thế tốc độ sẵn có của máy bay nên đạt tầm bắn của xa nhất. Sự khác biệt nằm ở rocket phụ giữa Harpoon tàu chiến và tàu ngầm Harpoon Bock 2 đang được phát triển để tấn công các mục tiêu ở vùng biển ven bờ có nhiều tàu qua lại, nơi mục tiêu sẽ được bảo vệ bởi các hệ thống trên bờ lẫn tàu chiến xung quanh. Tên lửa Harpoon Block 2 được dẫn đường bằng vệ tinh (GPS/INS) tới khu vực mục tiêu. Khi đã tới đây, hệ thống tìm kiếm của nó sẽ sử dụng dữ liệu được cung cấp từ trước để tìm diệt mục tiêu. Đây là ưu điểm vượt trội lọa Block 1. Thêm vào đó, Harpoon Block 2 có thể sử dụng chung thiết bị phóng lẫn hệ thống dẫn đường của loại cũ. Hiện tại biến thể Harpoon phóng từ trên không được trang bị cho các máy bay tuần tra biển P-3 Orion, máy bay chiến đấu F-18, F-16 và B-52. "Cánh tay nối dài" của tàu sân bay Trong số đó, biến thể AGM-84K đối đất SLAM-ER là một cải tiến sâu từ Harpoon và cạnh tranh với các loại khác như JASSM của Lockheed, MBDA Storm Shadow và EADS Taurus KEPD 350 của châu Âu. Được biên chế từ năm 2000, SLAM-ER là tên lửa tấn công mặt đất tầm xa chủ yếu của tiêm kích tàu sân bay F-18, ngoài ra còn được gắn trên F-15K Hàn Quốc và F-16 Thổ Nhĩ Kì. SLAM-ER là tên lửa đối đất chính của tiêm kích chủ lực tàu sân bay, F-18 SLAM-ER trên F-15K Hàn Quốc Được trang bị 1 động cơ phản lực, tên lửa SLAM-ER nặng 635kg có thể mang đầu đạn nặng 226kg đi xa 241km với tốc độ cận âm. Điều thú vị là tên lửa có thể tiếp nhận dữ liệu về vị trí mục tiêu kể cả khi đã được phóng thông qua hệ thống IFFT và kết nối video. Chỉ khi đến gần khu vực mục tiêu đã được đánh dấu, SLAM-ER mới kích hoạt cảm biến ảnh nhiệt, sử dụng thuật toán so sánh hình ảnh mục tiêu được cung cấp trước khi phóng với hình ảnh thực địa để xác định vị trí hợp lý chờ lệnh chuẩn bị công kích. Chính lúc này, phi công có quyền thay đổi lệnh công kích nếu cảm thấy "không ổn" hoặc chẳng làm gì để SLAM-ER tự động lao vào mục tiêu. Ngoài ra, thông tin mục tiêu cũng có thể gửi lại từ SLAM-ER chia sẻ cho các máy bay khác hoặc UAV giúp tăng khả năng gây thiệt hại cho lực lượng đối phương. SLAM-ER trên F-15K Hàn Quốc Mô tả khả năng xuyên phá của SLAM-ER, đại diện Hải quân Mĩ cho biết thêm: “Tên lửa được trang bị đầu đạn 226kg là loại đầu đạn của tên lửa hành trình Tomahawk Block 3 phát triển tại Trung tâm Vũ khí Hải quân. Đầu đạn WDU-40/B sử dụng đầu xuyên titan giúp tăng khả năng xuyên và sau đó mới kích nổ, giúp tăng hiệu quả công phá và gây cháy. Hiện tại trong kho hải quân Mĩ có chừng 700 tên lửa sẽ được nâng cấp lên chuẩn SLAM-ER. |
Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2012
>> Xứng danh làm 'vua tăng châu Á' ?
Trung Quốc huênh hoang gọi xe tăng Type-99 của họ là “Ông vua châu Á” và hết lời tâng bốc những phẩm chất của nó. Thực hư ra sao?
Theo cựu nhân viên tình báo quân sự Mỹ, tác giả cuốn sách “Quân đội Trung Quốc hôm nay” Dennis Blasco, Quân đội Trung Quốc hiện sở hữu khoảng 400 xe tăng tối tân Type-99 (còn có ký hiệu ZTZ-99) thuộc các biến thể khác nhau, do nhà máy số 617 của công ty NORINCO sản xuất. (>> chi tiết) Trung Quốc huênh hoang gọi xe tăng này là “vua châu Á” và hết lời tâng bốc những phẩm chất của nó. Xét tổng thể, quả thực này xe tăng này không phải là quá tồi. Các công trình sư Trung Quốc, theo các chuyên gia nước ngoài, đã cố gắng tập hợp ở nó những phẩm chất của các xe tăng Nga Т-72 và Т-80, xe tăng Mỹ Abrams, xe tăng Đức Leopard và xe tăng Israel Merkava. Đặc biệt là ở biến thể mới nhất của xe tăng này là Type-99А2. Lái xe điều khiển chiếc xe đồ sộ 60 tấn bằng bánh lái. Tháp và thân xe có vỏ giáp vững chắc. Vỏ giáp gồm giáp đồng nhất dày 500-600 mm, cũng như giáp tích cực 2 lớp, tổng cộng tương đương giáp dày 1.000-1.200 mm. Các kỹ sư Trung Quốc cho rằng, pháo 120 của xe tăng Abrams của Mỹ có khả năng xuyên giáp dày không quá 810 mm. Pháo 125 mm của Trung Quốc được chế tạo dựa trên các mẫu của Nga mà Trung Quốc “làm chủ công nghệ” nhờ sự giúp sức của các kỹ sư và kỹ thuật viên Ukraine xuyên được giáp dày 850 mm, trong khi vỏ giáp của Abrams chỉ tương đương giáp đồng nhất dày 600-700 mm. Người ta khẳng định rằng, Trung Quốc đã chế tạo cho Type-99 một loại đạn mới có khả năng xuyên giáp dày 950 mm. Các xe tăng này đã qua các thử nghiệm toàn diện trong các vùng khí hậu khác nhau, kể cả khu vực miền bắc mô phỏng khu vực cận cực. Type-99. Theo tạp chí Mỹ Defense News, nhiệm vụ mua sắm các xe thiết giáp mới là nhiệm vụ ưu tiên của quân đội Trung Quốc. Đồng thời, giới quân sự Trung Quốc cũng rất muốn mua thật nhiều Type-99А2. Tuy nhiên, tốc độ trang bị xe tăng này cho các đơn vị quân đội bị chậm so với số lượng và thời hạn dự định. Một là xe tăng này quá phức tạp khi sản xuất. Hai là, nó rất không rẻ. Mỗi xe tăng sản xuất loạt có giá 16 triệu tệ (2 triệu USD hay 1,6 triệu euro), tức là đắt gần gấp đôi tăng chủ lực Type-96 của Trung Quốc. Chính vì thế mà “những ông vua châu Á” chỉ được trang bị cho các đơn vị tinh nhuệ của Quân đội Trung Quốc. Tuy nhiên, Type-99 cũng có những nhược điểm khó chữa khác. Trước hết là trọng lượng. Nó quá nặng đối với đa số cầu cống Trung Quốc. Cũng có những hạn chế về vận chuyển xe tăng này bằng đường sắt. Bắt tay chế tạo xe tăng thế hệ 4 Biến thể mới nhất của Type-99 là Type-99KM còn chưa được đưa vào dây chuyền sản xuất. Xe tăng này được trang bị động cơ diesel 2.100 mã lực, vỏ giáp tích cực module mới và hệ thống đối kháng laser tích hợp JD-3. Khi nhận được thông tin báo xe tăng bị laser đối phương chiếu xạ, JD-3 tự động quay tháp về phía phát xạ laser và “bắn” ra tia laser mạnh, loại khỏi vòng chiến các khí tài quang hay mắt xạ thủ đối phương. Theo một số nguồn tin, Trung Quốc đã chế tạo cho Type-99KM loại pháo 152 mm, có khả năng bắn tên lửa có điều khiển và đạn động năng thế hệ mới, trong đó có đạn xuyên động năng, bao gồm một số phần tử xuyên làm bằng hợp kim đặc biệt. Dĩ nhiên là xe tăng lại nặng và cồng kềnh. Giá của “ông vua siêu hạng” này tất yếu cũng tăng lên. Điều đó buộc giới lãnh đạo Quân đội Trung Quốc phải tìm kiếm các phương án mới để trang bị xe tăng cho lục quân. Họ đang nghiên cứu chế tạo tăng thế hệ 4. Theo giám đốc viện nghiên cứu ô tô Hoa Bắc, xe tăng này sẽ nhẹ hơn Type-99А2. Kíp xe gồm 2 người sẽ nhận thông tin cần cho tác chiến từ nhiều sensor (hồng ngoại, ảnh nhiệt…). Chắc chắn vũ khí chính của nó sẽ là pháo tăng 140 mm có khả năng phóng tên lửa mà Trung Quốc khẳng định là “khá chín muồi”. Hệ thống phòng vệ chủ động dùng để tiêu diệt tên lửa chống tăng bay đến. Theo sự mô tả khá nghèo nàn này, xe tăng tương lai của Trung Quốc về khái niệm khá giống xe tăng mà Nga đã đình chỉ phát triển. Ít ra thì rõ ràng là ý tưởng của loại xe tăng đó có ảnh hưởng đến thiết kế tăng tương lai này của Trung Quốc. |
>> Việt Nam mua radar tối tân của phương Tây ?
Việt Nam đang đàm phán với một số nhà cung cấp vũ khí của phương Tây để có thể tiếp cận với các công nghệ quốc phòng hiện đại, Reuters cho biết hôm 10/2. Việt Nam có thể mua hệ thống radar giám sát hiện đại của phương Tây. Ảnh minh họa Reuters dẫn lời các chuyên gia cao cấp trong ngành công nghiệp quốc phòng Pháp cho biết, Việt Nam là một trong số các nước Đông Nam Á đang tìm cách mở rộng khả năng giám sát và tuần tra trên biển. Các hợp đồng vũ khí được dự đoán lên tới hàng trăm triệu USD. "Việt Nam đang bắt đầu cởi mở hơn đối với các nhà cung cấp vũ khí phương Tây từ 2 - 3 năm trước", bà Marie-Laure Bourgeois, Phó Chủ tịch tập đoàn Thales, chuyên gia phụ trách các dự án mua bán quốc phòng ở Nam và Đông Nam Á của hãng này cho biết. "Các quốc gia trong khu vực Đông Nam Á đều muốn có đủ các phương tiện này để biết rõ những gì đang diễn ra ở trên biển và trên không", bà Bourgeois nói thêm. Theo lời bà Bourgeois, Israel được xem là quốc gia có nhiều triển vọng nhất để ký được hợp đồng cung cấp hệ thống radar tiên tiến cho Việt Nam, dù Tập đoàn Thales của Pháp cũng đang xúc tiến đàm phán với Việt Nam để có thể giành chiến thắng trong gói đấu thầu này. "Cơ hội của Thales vẫn còn ở phía trước", bà Bourgeois nói. "Việt Nam sẽ không chỉ mua vũ khí của Nga. Chúng tôi đã thực hiện một số cuộc thảo luận với các quan chức Việt Nam về việc cung cấp hệ thống radar và vẫn còn một số cuộc thảo luận", bà Bourgeois nói với các phóng viên Reuters nhân sự kiện chuẩn bị diễn ra Triển lãm hàng không Singapore từ ngày 14-19/2 tới đây. Israel và Vệt Nam đã tăng cường các cuộc đàm phán song phương vào hồi cuối năm 2011, nhưng vài tháng nữa thỏa thuận mới được ký kết, một nguồn tin trong ngành công nghiệp quốc phòng Israel nói với Reuters. Hôm 9/2 vừa qua, Israel đã công bố một hợp đồng cung cấp radar trị giá 150 triệu USD cho một quốc gia giấu tên ở châu Á. Ông James Hardy, Biên tập viên của tạp chí Jane’s Defence Weekly đưa ra bình luận, Việt Nam có truyền thống mua vũ khí của Liên Xô (nay là Nga), trong đó có hợp đồng gần đây là mua 6 tàu ngầm Kilo 636, nhưng Hà Nội đang nổi lên là một thị trường vũ khí cho các quốc gia phương Tây. "Chúng tôi thấy rằng Việt Nam đang tăng cường quan hệ với các nước phương Tây trong vài năm qua, Việt Nam nổi lên là một thị trường tiềm năng cho chúng tôi", ông Hardy nói. Reuters cũng cho biết rằng, tại triển lãm hàng không Singapore Air Show sắp tới, các nhà cung cấp vũ khí phương Tây sẽ trưng bày các hệ thống phòng thủ và hệ thống giám sát biên giới của họ để mong ký thêm được các hợp đồng với các đối tác Đông Nam Á. |
>> Việt - Nga hợp tác phát triển tên lửa hành trình
Dự kiến trong năm 2012, Nga và Việt Nam sẽ bắt đầu làm việc để phát triển chung một tên lửa hành trình mới.
RIA Novosti dẫn lời ông Mikhail Dmitriev, Giám đốc Liên bang về Hợp tác Kỹ thuật Quân sự Nga cho biết, trong năm 2012, Nga và Việt Nam sẽ bắt đầu hợp tác để cùng nhau phát triển một tên lửa hành trình mới. "Trong năm nay, Việt Nam sẽ tăng cường năng lực để bắt đầu sản xuất một loại tên lửa hành trình mới, dựa trên tên lửa Uran của Nga", ông Dmitriev nói với các phóng viên.
Theo đó, loại tên lửa mới sẽ "tương tự" như tên lửa hành trình siêu âm BrahMos mà Liên doanh Nga - Ấn phát triển. Theo ông Dmitriev, Nga và Việt Nam đang đàm phán về một hợp đồng quân sự khác, liên quan đến hợp tên lửa chống tàu Bastion. "Chúng ta đang nói về một hợp đồng mua bán tên lửa khác, hợp đồng sẽ được cấp tín dụng cho vay có thời hạn", ông Dmitriev nói. Việt Nam sẽ phát triển tên lửa hành trình tiên tiến dựa trên tên lửa Uran của Nga. Ông này cũng nhắc lại, trong năm 2011, Nga đã hoàn thành hợp đồng đầu tiên trong việc cung cấp hai hệ thống tên lửa phòng thủ bờ biển Bastion cho Việt Nam. Chi tiết về loại tên lửa hành trình mới không được tiết lộ, tuy nhiên, biến thể tên lửa này sẽ "tương tự" như tên lửa chống tàu siêu âm BrahMos như khả năng bay "siêu âm" ở tốc độ Mach 2,8. Như vậy, Việt Nam sẽ sớm có một nhà máy chế tạo tên lửa hành trình thuộc hàng "tiên tiến bậc nhất" trên thế giới, với sự giúp đỡ của Nga Trước đó, Tổng Giám đốc công ty Tên lửa chiến thuật (KTRV), ông Boris Obonosov cũng đã tiết lộ rằng, công ty này đã bàn giao đầy đủ số tiên lửa chống tàu Kh-35E (hay còn gọi là Uran-E) cho Việt Nam từ năm 2009-2010 trong hợp đồng được ký kết trước đó , với số lượng bàn giao là 31 tên lửa Kh-35E. Phần lớn các chiến hạm tên lửa hiện đại của Hải quân Việt Nam đều đang sử dụng tên lửa hành trình chống tàu Uran làm vũ khí tấn công chủ lực. Việc cùng hợp tác và phát triển lên một biến thể tên lửa mới sẽ giúp Việt Nam sớm tiếp thu được công nghệ chế tạo tên lửa tiên tiến, dần dần tự sản xuất tên lửa cho các tàu tên lửa như tàu lớp Molniya, Gepard 3.9... cũng như xin giấy phép và mua dây truyền công nghệ. |
Thứ Năm, 16 tháng 2, 2012
>> Khu trục hạm Type 052C của Hải quân Trung Quốc
Tháng 5 năm 2003, tạp chí Jane's Defense Weekly đã giới thiệu tầu khu trục kiểu mới của Trung quốc Type 052C (Luyang-II class), được nhiều thông tin nhắc đến như một sản phẩm mang nhiều bản copy công nghệ không có bản quyền của nước ngoai.
Cần phải thẳng thắn thừa nhận rằng, Type 052C là sản phẩm thật sự của công nghiệp đóng tầu hiện đại Trung Quốc phát triển với đặc điểm là có hệ thống phòng không rất mạnh. Tầu khu trục được trang bị hệ thống phóng tên lửa thẳng đứng và radar anten mạng pha, tên lửa phòng không HQ-9 với tầm bắn rất xa. Hải quân Trung Quốc dự kiến sẽ đóng nhiều tầu có hệ thống phòng không cực mạnh và có lượng giãn nước lớn. Sự xuất hiện của Type 052C đã làm giảm đi đáng kể ưu thế Không Hải của lực lượng quân đội Mỹ trong khu vực Thái Bình Dương và Vịnh Thái Lan.
Từ cuối những năm 1960, trên thế giới đã có xu hướng phát triển các tên lửa chống tầu có tầm bắn xa, tốc độ cao và trần bay thấp. Điều đó buộc các nhà đóng tầu quân sự phải tiến hành triển khai nghiên cứu thiết kế các chiến hạm có khả năng phòng ngự đánh chặn các đòn tấn công bằng tên lửa chống tầu với số lượng lớn trong đội hình hải chiến. Từ đó, xuất hiện những tầu chiến được trang bị các ống phóng tên lửa phòng không thẳng đứng, cho phép trong 1 thời gian ngắn có thể phóng các tên lửa phòng không đánh chặn tên lửa chống tầu có số lượng lớn, đồng thời sử dụng các radar tìm kiếm, bám dính và bắt mục tiêu dạng anten mạng pha, các radar dạng mạng pha có khả năng phát hiệt và theo dõi nhiều mục tiêu trên không cùng một lục, đồng thời có thể đảm bảo tấn công đánh chặn cả máy bay chiến đấu và tên lửa chống tầu. Từ đó, các hệ thống phóng tên lửa phòng không thẳng đứng đặt dưới sàn và khoang tầu đang làm một cuộc cách mạng trong công nghệ đóng tầu quân sự hiện nay. Khu trục hạm Type 052C Vào những năm 1980, Liên xô và Mỹ đã chế tạo thành công các hệ thống tên lửa phòng không trên biển. Người Mỹ đã chế tạo hệ thống AEGIS với radar anten mạng pha SPY-1 và hệ thống phóng tên lửa thẳng đứng Мк41. Liên bang Xô viết cũng thiết kế thành công hệ thống tên lửa phòng không Fort-M với hệ thống phóng đạn kiểu ổ xoay sử dụng tên lửa S-300( hệ thống tên lửa có ống phóng đạn kiểu revolve được thế giới biết đến với cái tên russian – revolve. Vào năm 2002, theo thông tin trên mạng Internet Nga, người Trung Quốc đã bỏ 200 triệu USD để có được 2 hệ thống phóng tên lửa Fort-M của Nga nhằm trang bị cho 2 tầu khu trục type -051C. Vụ mua bán trên không gây ra tiếng vang ở trên thị trường vũ khí trên thế giới cho đến khi, sau một năm xuất hiện các thông tin về tầu khu trục hiện đại mẫu type 052C và giới truyền thông quân sự phương Tây bắt đầu xôn xao. Năm 2004, một trạng mạng của Mỹ thông báo, người Trung quốc đã copy hệ thống tên lửa S-300, và hệ thống điều khiển tên lửa thì copy từ hệ thống điều khiển tên lửa đánh chặn Patriot-2. Đồng thời, một trang web của châu Âu cũng đưa tin, hệ thống radar của Trung Quốc có an ten giống hệt như hệ thống ăn ten của Mỹ SPY-1.Như vậy, Phương Tây đang cố gắng tưởng tượng thiết kế của tầu khu trục type 052C là sản phẩm của quá trình lắp ghép các bản copy công nghệ phi bản quyền của các cường quốc công nghệ quân sự nước ngoài. Nhưng cùng với những công bố trên mạng và điều tra thực tế, các chuyên gia quân sự châu Âu đã phát hiện ra rằng, cấu tạo thiết kế của hệ thống ống phóng tên lửa Trung Quốc không phải là hệ thống phóng tên lửa revolve của Nga, người Trung Quốc đã lắp các ống chứa đạn tên lửa và đồng thời là ống phóng đạn tên lửa lên tầu. Mỗi thùng chứa là một ống phóng đạn. Hệ thống Fort-M của Nga chỉ có 1 cửa phóng, trống chứa đạn tên lửa quay quanh trục và đưa tên lửa đến ống phóng (tương tự như hệ thống nạp đạn của xe thiết giáp BMP-1. Đồng thời cũng thấy rằng, hệ thống an ten mạng pha của Trung Quốc là hệ thống phát xạ tích cực, chứ không hấp thụ sóng radar thụ động như của Spy-1 của Mỹ. Hệ thống tên lửa Từ những quan sát và nhận định đã nêu, các chuyên gia quân sự phương Tây đã cho rằng, Trung Quốc với mẫu tầu khu trục Type 052C đã bước lên nhóm nước chế tạo tầu chiến cấp II (Nga, Anh và Đức) ,nhưng còn xa mới đạt được cấp I (Mỹ). Trước khi xuất hiện thế hệ tầu khu trục Type 052C, Trung Quốc đứng ở hàng thứ III, tương đương với Ấn Độ. Trên trang web militaryphotos.net giới thiệu hình ảnh mô phỏng của tầu khu trục Type 052C (Luyang-II class), có rất nhiều điểm tương đồng với tầu khu trục Mỹ Arleigh Burke. Mô hình khu trục hạm Type 052C Hiện nay mới có 2 tầu khu trục lớp 052C được chế tạo, đó là tầu 170 Lanzhou ( Lan Châu), kết thúc vào cuối năm 2002. hạ thủy vào ngày 29.04.2003, được biên chế vào lực lượng Hải quân Trung Quốc vào tháng 7 năm 2004 thuộc hạm đội Nam Hải và tầu 171 Haikou (Hải Khẩu) hạ thủy vào ngày 30.10.2003, biên chế vào lực lượng Hải quân Trung Quốc, thuộc hạm đội Nam Hải vào năm 2005. Tầu khu trục lớp type 052C được trang bị hệ thống điện toán điều khiển hỏa lực H/ZBJ-1 – hệ thống tương đương với hệ thống Aegis của Mỹ, hệ thống tự đồng số hóa xử lý, liên kết và truyền dữ liệu thông tin HN-900 (tương tự như hệ thống Link-11), hệ thống thiết bị kết nối vệ tinh truyền thông SNTI-240, radar Type 438 (dải băng tần S-band, tầm phát hiện mục tiêu lên đến – 450 km) với 4 dàn anten mạng pha, phát triển bởi Viện nghiên cứu công nghệ điện tử viễn thông Nam Kinh (Nanjing Research Institute of Electronic Technology) trước đây là Viện nghiên cứu 14. Hai radars phát hiện tọa độ mục tiêu trên không Type 571Н-1 Knife Rest, Radar điều khiển hỏa lực tên lửa chống tầu và pháo hạm МР-331 (Мinheral-МE) xuất xứ từ Nga , radar điều khiển hỏa lực МЗАК Type 347G Rice Lamp (EFR-1), hệ thống tìm kiếm xác định mục tiêu bằng sonar – thủy âm gắn vào thân tầu ГАС SJD8/9 (nâng cấp của hệ thống DUBV-23) và hệ thống tìm kiếm xác định mục tiêu sonar-thủy âm kéo theo tầu ГАС ESS-1 (hoàn thiện từ hệ thống DUBV-43). Hệ thống thiết bị quang điện tử : OFC-3. Hệ thống thiết bị chế áp quang điện tử: 4x18-ống Type 726-4 decoy RL. Cắt lớp khu trục hạm Type 052C Quote: Tính năng kỹ chiến thuật của tầu khu trục - Lượng gián nước - 6600 tấn - Chiều dài – 153,0 m - Chiều rộng lớn nhất– 16,5 m - Mức ngấn nước – 6 m - Động cơ – 2 trục truyền lực, 2 Động cơ tuốc bin DA80/DN80 (Ucraina, 48600 mã lực.), 2 động cơ điesen Shaanxi (bản copy MTU-20V956 TB92, 8840 mã lực.) - Tốc độ – 29 knots - Thủy thủ đoàn – 250 người. (bao gồm có. 40 sĩ quan) Vũ khí trang bị - 2х4 hệ thống phóng tên lửa hành trình chống tầu YJ-62 - 6х6 (phần mũi tầu) và 2х6 (phần đuôi tầu) Ống phóng tên lửa phòng không HQ-9 (S-300F) - Pháo hạm 1х1 100-mm - Pháo phòng không 2х7 30-mm МЗАК Type 730 - Hai bệ phóng ngư lôi 2х3 -324-mm (ngư lôi Yu-7) - Ống phóng rocket chống ngầm 2х12 240-mm Loại Type 75 Ống phóng rôc két chống ngầm 4х18 РБУ - Máy bay trực thăng hải quân: 1 Ка-28 hoặc Z-9C trong khoang tầu. |
>> Khám phá chiến đấu cơ Su-35S
Hình dáng khí động học ưu việt, hệ thống điện tử hàng không hiện đại, tầm bay, tải trọng vũ khí cực mạnh, Su-35S là máy bay thông thường mạnh nhất hiện nay. Su-35S là đỉnh cao của thiết kế máy bay chiến đấu thông thường, một sự kết hợp giữa hình dáng khí động học ưu việt và động cơ tiên tiến cùng với hệ thống điện tử hàng không hiện đại. Buồng lái hiện đại của Su-35S Ảnh: Sukhoi Su-35S là biến thể hiện đại hóa sâu rộng của Su-27M, trước đây còn gọi là Su-35BM. Trong đó, Su-35S được chỉ định là biến thể trang bị cho Không quân Nga và Su-35BM là biến thể dành cho xuất khẩu. Su-35S mang một luồng gió mới trong thiết kế máy bay của Nga, máy bay được trang bị một khung máy bay mới với tuổi thọ lên đến 6.000 giờ bay, tương đương với 30 năm, thời gian cần phải đại tu khung máy bay lên đến 1.500 giờ (10 năm). Su-35S giữ lại các thiết kế khí động học cơ bản của dòng Flanker kết hợp với nhiều cải tiến khí động học quan trọng. Thiết kế của máy bay loại bỏ phanh không khí phía sau buồng lái làm tăng khả năng cơ động, kết hợp với động cơ đẩy vector đa chiều không đối xứng. Hệ thống điện tử tích hợp hiện đại Su-35S được trang bị hệ thống fly-by-wire số hoàn toàn với 3 kênh tín hiệu, so với các biến thể Su-27/Su-30, máy bay không có đường kết nối cơ khí nào giữa thanh điều khiển với các cánh nâng bên ngoài. Hệ thống phần mềm điều khiển bay tích hợp sẽ kiểm soát hoàn toàn các hoạt động, điều chỉnh cánh nâng, động cơ đẩy vector cũng như giới hạn các động tác nhào lộn. Máy bay được trang bị thanh điều khiển HOSTA hiện đại, hệ thống điện tử hàng không được thiết kế trên cơ sở ứng dụng cho tiêm kích thế hệ 5. Su-35S được trang bị 2 động cơ 117S, được phát triển từ động cơ AL-31F, có lực đẩy tăng 16%, cung cấp lực đẩy thô 86,3kN, 142,2kN với buồng đốt hai lần. So với động cơ AL-31F hiệu suất, tuổi thọ của động cơ tăng từ 2-2,7 lần, khoảng thời gian cần sửa chữa từ 500 giờ lên đến 1.000 giờ, thời gian cần đại tu động cơ lên đến 1.500 giờ bay. Động cơ mới được trang bị hệ thống quạt mới, buồng đốt áp lực cao và áp lực thấp cùng với một hệ thống điều khiển số mới hoàn toàn. Động cơ đẩy vector đa chiều không đối xứng 117S mang lại cho Su-35S khả năng thao diễn vượt trội. "Mắt thần" của Su-35S là radar quét mạng pha điện tử Irbis-E, radar có đường kính 900mm. Đây là một radar hiệu năng cao đươc thiết kế riêng cho Su-35S. Irbis-E là sản phẩm của Viện nghiên cứu công nghệ Tikhomirov NIIP. Irbis-E là một radar quét mạng pha điện tử bị động, radar có khả năng quét góc 60 độ ở cả hai góc phương vị và độ cao, các thiết bị truyền động thủy lực cho phép radar xoay 120 độ. Radar cung cấp khả năng giám sát không đối không, đối đất, đối hải cùng lúc, lập bản đồ mặt đất với chế độ khẩu độ tổng hợp. Irbis-E là radar trang bị cho máy bay chiến đấu có phạm vi hoạt động lớn nhất hiện nay Ảnh: NIIP Irbis-E có khả năng phát hiện các máy bay tàng hình, phương tiện bay không người lái, tên lửa có diện tích phản hồi radar RCS 0.01m2 ở cự ly tới 90km. Radar có khả năng phát hiện và theo dõi 30 mục tiêu trên không có RCS 3m2 ở cự ly tới 400km, tham chiến với 8 mục tiêu cùng lúc. Không chỉ vậy, radar có khả năng lập bản đồ số độ phân giải cao, theo dõi và tham chiến với 4 mục tiêu mặt đất cùng lúc với phạm vi lên đến 400km mà không cần phải ngưng chế độ giám sát trên không. Radar phía trước được hỗ trợ bởi một radar phía sau để điều khiển các tên lửa đối không SARH, tầm bao quát về phía sau là 50km. Ngoài ra, radar Irbis-E còn được hỗ trợ bởi hệ thống tìm kiếm, theo dõi mục tiêu bằng hồng ngoại OLS-35. Hế thống bao gồm, một bộ cảm biến hồng ngoại, máy đo xa kiêm chỉ thị mục tiêu laser và cuối cùng là một hệ thống quang-truyền hình. OLS-35 là một hệ thống có độ chính xác cao, sai số trượt mục tiêu (CEP) của hệ thống chỉ 5 mét, phạm vi hoạt động tối đa là 20km chống lại các mục tiêu trên không, 30km với các mục tiêu mặt đất, tầm phát hiện mục tiêu của hệ thống là 90km. Su-35S có một buồng lái hiện đại, máy bay được trang bị hai màn hình LCD độ phân giải cao kích thước 230x305mm, màn hình hiển thị HUD đa chức năng, hai kênh thông tin liên lạc mã hóa VHF/UHF, hệ thống chống nghẽn tín hiệu liên lạc giữa các máy bay và trạm chỉ huy mặt đất. Các hệ thống định vị dựa trên màn hình hiển thị bản đồ kỹ thuật số với khả năng định vị quán tính và định vị toàn cầu GLONASS. Su-35S được trang bị hệ thống đối phó điện tử ECM tích hợp, có thể tùy chọn hệ thống KNIRTI SAP-14. Hệ thống này được đánh giá tương đương với hệ thống ALQ-99E của Mỹ trang bị cho máy bay tác chiến điện tử EA-18 Growler. Phương án tương đương cho Su35S là hệ thống KNIRTI SAP-518 ECM, hệ thống chỉ thị mục tiêu quang điện tử gắn ngoài UOMZ Sapsan. Hệ thống vũ khí đầy uy lực Su-35S có tới 12 điểm treo vũ khí bên ngoài, tổng tải trọng vũ khí lên đến 8.000kg, các vũ khí ưu việt có thể kể đến như: Tên lửa không đối không tầm ngắn RVV-MD, biến thể nâng cấp của R-73M(AA-11 Archer), tên lửa được trang bị đầu dò hồng ngoại đa màu sắc, tầm bắn tối đa đến 40km, tên lửa không đối không ngoài tầm nhìn RVV-SD, biến thể nâng cấp của R-77 (AA-12 Adder), tầm bắn tối đa lên đến 160km. Cận cảnh vũ khí một bên cánh của Su-35S. Tên lửa không đối không tầm trung R-27AE(AA-10 Alamo), tầm bắn tối đa 130km, ngoài ra, Su-35S còn được trang bị tên lửa chống bức xạ Kh-31P, tên lửa chống hạm Kh-31A, tên lửa hành trình Kh-59ME/MK tầm bắn 285km, Kh-29T/L, bom có điều khiển và không có điều khiển. Cuối cùng Su-35S được vũ trang một pháo GSh-30, 30mm với cơ số 150 viên đạn Tốc độ, tầm bay vượt trội Trong số các máy bay của phương Tây, ngoại trừ F-15 và F-22 có khả năng thực hiện một cuộc đua tốc độ với Su-35S, các máy bay còn lại, thậm chí cả F-35 điều bị Su-35S cho “hít khói”. Su-35S đạt tốc độ tối đa Mach-2,25 tại độ cao lớn, Mach-1,4 tại độ cao thấp, thời gian tăng tốc từ 1.100km/h lên 1.300km/h chỉ trong vòng 8 giây, trần bay tối đa là 18km. Với tối đa nhiên liệu bên trong Su-35S có tầm hoạt động 3.600km, bán kính chiến đấu 1.580km, với hai thùng nhiên liệu gắn ngoài, tầm bay tối đa đạt 4500km, cùng với đó là hệ thống tiếp nhiên liệu trên không để tăng tầm bay. Các chuyên gia quân sự châu Âu luôn lo ngại rằng, các máy bay chiến đấu hiện đại nhất của họ hiện nay đều không phải là đối thủ của Su-35S ở mọi chỉ số, thậm chí tiêm kích thế hệ 5 F-35 sẽ trở nên yếu thế khi mất đi khả năng tàng hình, gần như chắc chắn F-35 sẽ bị đánh bại trong một cuộc chạm trán với Su-35S. Su-35S hội đủ tất cả các yếu tố để trở thành một siêu tiêm kích thế hệ 4++, và Singapore Air Show 2012 là cơ hội để các khách hàng nước ngoài được chiêm ngưỡng những đặc tính kỹ thuật ưu việt của tiêm kích này. Trong thập kỷ tới, Su-35S sẽ ngôi sao sáng trên thị trường xuất khẩu thế giới. |
>> Nếu Israel tấn công Iran: Khó đến mức nào?
Nếu Israel tấn công các cơ sở hạt nhân của Iran, cuộc tấn công đó có thể là dạng oanh kích phức hợp bao gồm hàng chục máy bay chọc thủng các hàng rào phòng không của nước Cộng hòa Hồi giáo và tấn công một loạt mục tiêu cùng lúc.
Nếu đánh Iran, Israel sẽ phải thực hiện một cuộc không kích cực kỳ phức tạp. "Đó sẽ là một cuộc tấn công phức tạp hơn bất kỳ cuộc tấn công nào trước kia", Charles Wald, một vị tướng Không lực Mỹ về hưu, người từng dẫn đầu chiến dịch không kích giúp lật đổ Taliban của liên quân ở Afghanistan, nhận xét. Nếu so sánh, cuộc oanh kích của Israel nhằm vào lò phản ứng hạt nhân Osiraq của Iraq năm 1981 và một cuộc tấn công ở Syria năm 2007 là các chiến dịch đơn giản hơn nhiều, chỉ đòi hỏi Tel Aviv tấn công một mục tiêu đơn lẻ trên mặt đất. Bên cạnh đó, cả Syria và Iraq đều không có các năng lực phòng không tinh vi. Còn với một cuộc tấn công vào các cơ sở hạt nhân của Iran, sẽ chẳng có gì là dễ dàng, theo ông Wald. Cũng theo vị tướng về hưu này, người Iran đã học được nhiều từ các cuộc tấn công của Israel ở Syria và Iraq. Các cơ sở hạt nhân của Iran nằm rải rác trên khắp đất nước, một vài trong số đó được gia cố để trụ vững trước các vụ đánh bom - Colin Kahl, một giáo sư của Đại học Georgetown và là cựu quan chức Lầu Năm Góc chuyên theo dõi chính sách Trung Đông - cho biết. Các phi công sẽ phải đối mặt với một mạng lưới radar và các tên lửa phòng không được thiết kế để bảo vệ không phận Iran. Các nhà phân tích Trung Đông đánh giá, rất khó để dự đoán chính xác một cuộc tấn công sẽ như thế nào. "Người Israel vô cùng sáng tạo", ông Kahl nói. "Không ai biết chính xác họ sẽ thực hiện việc đó như thế nào". Dưới đây là những thách thức chủ chốt mà Israel sẽ phải đối mặt nếu thực hiện một cuộc tấn công nhằm vào Iran: Tầm bay Các phi công Israel sẽ gần đạt tới hoặc vượt quá tầm bay tối đa của những chiếc phi cơ F-15 và F-16 do Mỹ chế tạo, phụ thuộc vào hành trình họ sẽ đi theo cùng tốc độ và lượng chất nổ. Theo cựu tướng Wald, người Israel hoặc phải cần đến nhiệm vụ tiếp nhiên liệu trên không hoặc hạ cánh đâu đó trên hành trình để tiếp nhiên liệu. Hiện chưa rõ liệu có nước nào cho phép làm điều này hoặc liệu Israel có thể thiết lập một cơ sở tiếp nhiên liệu bí mật trên sa mạc. Tiếp nhiên liệu trên không cũng có rất nhiều khó khăn. Không lực Israel có năng lực tiếp nhiên liệu hạn chế, và nếu vận hành bất kỳ một chiếc nào trong 4 chiếc máy bay tiếp dầu KC-130 của mình, họ sẽ phải cử các máy bay chiến đấu đi theo bảo vệ và điều này càng kéo căng thêm các nguồn lực, theo Scott Johnson, một chuyên gia phân tích tại hãng tư vấn quốc phòng IHS Jane's. Israel hiện có khoảng 350 chiếc F-15 và F-16. Bay qua bầu trời Iraq là tuyến thẳng nhất đối với các phi công Israel. Vì Mỹ đã rút quân, Iraq không đủ khả năng bảo vệ hiệu quả không phận của mình và thực tế đó có thể cho Israel một con đường tiếp cận Iran trong khi phải duy trì một yếu tố bất ngờ. Phòng không Máy bay Israel có thể chọc thủng các hàng rào phòng không Iran. Tuy nhiên, theo giới phân tích, Israel sẽ cần phải điều thêm máy bay để gây nhiễu radar và theo cách khác, phải vô hiệu hóa các hệ thống tên lửa và radar của Iran. "Họ sẽ không dùng bút chì sáp trên kính", Johnson nói về phòng không Iran. "Họ đã nâng cấp các hàng rào phòng không hiện đại dùng máy tính". Iran chưa có các hệ thống mới nhất, theo tướng về hưu Wald, một nhà phân tích quân sự thuộc nhóm cố vấn Trung tâm Chính sách Lưỡng đảng. Năm 2010, Nga đã hủy một hợp đồng dự kiến bán cho Iran các tên lửa đất đối không tinh vi S-300, loại vũ khí có thể nâng cấp đáng kể các hàng rào phòng không của Iran. Bom Israel có nhiều bom lớn đủ sức xuyên thủng boongke, nhưng theo một số nhà phân tích, nước này cần các loại bom đạn tinh vi hơn nữa để giúp hạ gục một số cơ sở được bảo vệ tốt của Iran. Israel có các bom phá boongke GBU-28 do Mỹ chế tạo, các bom nặng 5.000 pound đủ sức công phá các mục tiêu được gia cố. Trong một báo cáo mới đây, Trung tâm Chính sách Lưỡng đảng ủng hộ Mỹ cung cấp cho Israel các loại bom GBU-31 tinh vi hơn. Giới phân tích cho rằng, thời gian thực hiện một cuộc tấn công sẽ là yếu tố quyết định, vì một chiến dịch kéo dài sẽ phát sinh khả năng bị Mỹ phản đối và có thể dẫn tới một cuộc xung đột rộng khắp hơn. "Có thể họ sẽ chỉ thực hiện một cuộc oanh kích", Anthony Cordesman, một nhà phân tích tại Trung tâm Các nghiên cứu Chiến lược và Quốc tế, nhận xét. Cựu tướng Wald thì cho rằng, chiến dịch đó đòi hỏi nhiều thời gian hơn. "Nếu bạn thực sự muốn làm đúng điều này, có thể bạn phải bàn luận mất vài tuần". Mỹ nên sẵn sàng cho một cuộc phản công của Iran, ông Wald đánh giá. Colin Kahl thì nhấn mạnh Iran có các tên lửa tầm trung có thể bắn chạm tới Israel. Có nhiều cách Iran có thể tấn công đáp trả. Hải quân nước này có thể chặn các tàu buôn đi qua Eo biển Hormuz, phá vỡ các hoạt động cung cấp dầu của thế giới. Năm 2009, khoảng 17% tổng lượng dầu lửa trao đổi trên toàn thế giới được chuyên chở qua eo biển nhỏ hẹp này, theo Bộ Năng lượng Mỹ. Giới phân tích cũng cho rằng, Iran có thể sẽ dùng đến các tổ chức ủng hộ nước này, Hamas ở Gaza và Hezbollah ở Lebanon, để tấn công Israel. "Bạn phải sẵn sàng cho điều đó", ông Wald nói |
Thứ Ba, 14 tháng 2, 2012
>> Siêu tăng Sabra của Israel
Xe tăng chiến đấu chủ lực Sabra được hiện đại hóa từ loại M60A3 do Mỹ sản xuất, ban đầu được Israel phát triển theo đơn đặt hàng của Thổ Nhĩ Kỳ
Siêu tăng Sabra Lịch sử phát triển Trong nhiều thập kỷ, Israel luôn nhận được sự hỗ trợ quân sự dài hạn từ phía Hoa Kỳ, trong đó có việc cung cấp một số lượng lớn xe tăng M48 và M60 Patton. Dựa trên kinh nghiệm chiến đấu, quân đội Irsael đã cải tiến và thay đổi những xe tăng này cho phù hợp với điều kiện tác chiến. Một trong những chương trình hiện đại hóa xe tăng mà Irsael đã thực hiện, đó là cho ra lò hàng loạt siêu tăng chiến đấu chủ lực Magach. Ngoài ra, Israel cũng đã giúp đồng minh Thổ Nhĩ Kỳ nâng cấp các xe tăng M60A3 của Mỹ. M60 Patton Bộ Quốc phòng Thổ Nhĩ Kỳ đã đưa ra quyết định hiện đại hóa một số lượng lớn các xe tăng M60A3 Patton của Mỹ. Biến thể mới của xe tăng chiến đấu chủ lực này mang tên Sabra. Việc hiện đại hóa các xe tăng này do Tập đoàn Công nghiệp Quốc phòng Irsael IMI (Israel Military Industry) thực hiện tại một nhà máy công nghiệp nặng ở Ramat Hasharon. Do hiện đại hóa sâu, Sabra đã có một hệ thống vũ khí mạnh mẽ và chính xác hơn, động cơ nhanh, mạnh hơn, khả năng bảo vệ của lớp giáp, và khả năng chiến đấu của toàn bộ xe tăng cũng tốt hơn nhiều so với người anh M60 của nó. Siêu tăng Merkava (trên) và Sabra (dưới) của Israel Nhìn bên ngoài, Sabra giống siêu tăng Merkava hơn là M60 của Mỹ, với các cạnh nhọn và trông có vẻ đường nét hơn. Các bề mặt có độ dốc lớn hơn giúp cải thiện đáng kể khả năng bảo vệ của xe tăng. Sabra có các biến thể Sabra Mk I, Sabra Mk II, Sabra Mk III. Chương trình hiện đại hóa 170 xe tăng M60 đã được hai nước Israel và Thổ Nhĩ Kỳ ký kết vào năm 2002. Các mẫu xe tăng nâng cấp đầu tiên được bàn giao vào tháng 10 năm 2005. Trong khoảng thời gian từ năm 2007 đến năm 2009, toàn bộ số xe tăng nâng cấp Sabra MkII (Thổ Nhĩ Kỳ gọi là M60T) đã được Israel bàn giao cho phía Thổ Nhĩ Kỳ. Một đề nghị hiện đại hóa M60 dưới cái tên M60-2000 đã được General Dynamics Land Systems (Hoa Kỳ) đưa ra với quân đội Thổ Nhĩ Kỳ. Tuy nhiên, cuối cùng, Thổ Nhĩ Kỳ đã quyết định ký hợp đồng với Israel, và “gợi ý” cho General Dynamics Land Systems về việc hiện đại hóa M60 của Ai Cập. Biến thể Sabra MK I là biến thể hiện đại hóa của xe tăng Magach 7C, Israel. Biến thể này có tháp chỉ huy hình vòm, thấp hơn, được trang bị hệ truyền động Allison truyền CD850-6BX và động cơ diesel Continental AVDS 1790-5A. Biến thể xe tăng Sabra Mk II được trang bị giáp phản ứng nổ và súng máy M85 cỡ đạn 12,7 mm trên tháp chỉ huy. Sabra Mk II sử dụng động cơ diesel MTU MT 881 908 mã lực do Đức sản xuất và hệ truyền động Renk. Sabra Mk III được trang bị thêm một súng máy điều khiển từ xa, giáp phản ứng nổ và hệ thống kiểm soát hỏa lực, tương tự như các siêu tăng Merkava Mk4. Các xe tăng này cũng sử dụng động cơ diesel của Đức trang bị trên Sabra Mk II. Sabra có trọng lượng chiến đấu 55 tấn, chiều dài xe (kể cả nòng súng hướng về phía trước) 9,4 m, chiều rộng khi chưa lắp vỏ giáp 3,63 m, chiều cao 3,05 m. Cũng như nguyên mẫu Patton, kíp chiến đấu của Sabra bao gồm bốn người: lái xe, chỉ huy trưởng, xạ thủ và người nạp đạn. Vũ khí Vũ khí chính của Sabra là pháo 120mm mới (thay cho pháo 105 mm của M60) có thể thay thế bởi các chi tiết vũ khí và hậu cần của NATO. Tương tự như vũ khí lắp trên xe tăng Merkava III, nó được lắp thêm thiết bị ảnh nhiệt và hệ thống điều khiển bắn có khả năng bắn chính xác trong khi xe đang hành tiến. Pháo 120mm được điều chỉnh phù hợp với các kích cỡ tháp pháo nhỏ hơn. Tháp pháo nâng cấp và có hệ thống bảo vệ nhằm tăng cường khả năng chịu đựng trước sự phá huỷ của các loại đạn hoả tiễn đối phương. Đạn dự trữ là 42 quả. Ngoài pháo chính 120 mm và súng máy 12,7 mm gắn trên tháp chỉ huy (đối với các biến thể Mk II, Mk III), Sabra còn được trang bị súng máy đồng trục 7,62mm hoặc 5,56mm gắn bên ngoài, súng cối 60mm để chống máy bay và để tự vệ. Hệ thống bảo vệ Sabra được trang bị giáp phản ứng nổ và phòng hộ tích cực có cấu trúc mô-đun. Các mô-đun giáp này có thể thay đổi tùy thuộc vào tình hình chiến đấu và các mối đe dọa tiềm năng. Khi đạn, nhiên liệu phát nổ, bốc cháy, cửa phòng chống cháy nổ tự động mở, để giải phóng áp suất nổ ra ngoài. Sabra sử dụng hệ thống dập lửa tiên tiến có thể dập tắt đám cháy trong xe trong thời gian ngắn, đảm bảo an toàn cho kíp lái. Ngoài ra, xe tăng còn được trang bị 8 ống phóng lựu đạn khói ở trên tháp chỉ huy, hai bên pháo chính. Các ống phóng lựu có tác dụng tạo ra màn khói ngụy trang, giúp xe tăng có thể lẩn trốn sau khi thực hiện nhiệm vụ, làm giảm hiệu quả của các thiết bị phát hiện quang hồng, quang điện tử, hồng ngoại, laser…, góp phần bảo vệ xe tăng trước sự tấn công của đối phương. Hệ thống điều khiển và chỉ huy hỏa lực Các xe tăng được trang bị hệ thống điều khiển hỏa lực điện tử Knight, được cung cấp bởi công ty El-Op Industries Ltd của Rehovot và Elbit Systems của Haifa. Hệ thống xoay tháp pháo bằng thuỷ lực sẽ vận hành khi xạ thủ xoay tay cầm. Di chuyển tay cầm lên xuống sẽ nâng hoặc hạ pháo chính. Hệ thống xoay tháp pháo bằng thuỷ lực của xe tăng Sabra thay thế cho loại cơ khí hay vận hành bằng điện giúp cho xe tăng có tốc độ xoay pháo nhanh. Ở bên trái bộ điều khiển hoả lực là các thiết bị điều khiển thủ công dùng cho trường hợp hệ thống thuỷ lực gặp sự cố. Ở bên phải bộ điều khiển là một thiết bị báo góc phương vị để báo cho xạ thủ biết hướng chĩa của tháp pháo so với thân xe và ở sau thiết bị này là máy tính đo lường đạn đạo. Động cơ và hệ truyền động Các xe tăng Sabra được trang bị động cơ diesel bốn xi-lanh 908 mã lực với hệ thống làm mát bằng không khí AVDS-1790-5A từ General Dynamics. Sabra được trang bị hệ truyền động tiên tiến giúp cho xe có tốc độ cao và khả năng vượt hào, vượt dốc, vượt vách đứng, lội ngầm tốt hơn. Siêu tăng Sabra sử dụng hệ truyền động tự động Renk 304. Sabra đường có tốc độ tối đa là 48 km/h (theo một số nguồn, tốc độ tối đa là 55 km/h) và tăng tốc 0-32 km/h trong thời gian 9,6 giây. Dự trữ hành trình 450 km. Xe tăng có thể vượt dốc 60% và đi dốc nghiêng tới 30%, vượt qua chướng ngại vật có chiều rộng từ 2,6 m và chiều cao 0,91 mét, lặn sâu tới 1,4 m. Với những tính năng ưu việt như hỏa lực mạnh mẽ, sức cơ động cao, khả năng chiến đấu linh hoạt, siêu tăng Sabra thật sự trở thành một phương tiện chiến đấu đáng sợ trong chiến tranh hiện đại. |
>> Israel xây dựng lưới lửa dày đặc
Lực lượng không quân và tên lửa phòng thủ của Israel sẽ kết hợp và tái cơ cấu để có thể bảo vệ tốt hơn toàn vẹn lãnh thổ đất nước. Arrow 2 ASIP, một vũ khí chiến lược của Không quân Israel. Ảnh: Defense-Updates. Theo quyết định mới, Không quân Israel sẽ kết hợp tất cả các lực lượng có thể chặn đứng máy bay và tên lửa ở bất kỳ tầm cao nào. Lực lượng phòng thủ “đa tầng” này sẽ được điều khiển từ một trung tâm chỉ huy đánh chặn. Cùng với đó, Không quân Israel cũng bố trí theo nhiệm vụ thay vì triển khai theo địa hình. Theo lý luận quân sự cũ, các vị trí bố trí lực lượng đảm bảo bảo vệ phần lớn không phận của Israel. Giờ đây, lực lượng phòng hệ năng động hiện đại hoạt động dựa trên cảnh báo và kiên định với mục tiêu ban đầu từ khoảng cách rất xa. Theo đó, bộ phận chỉ huy phòng không không quân có thể bảo vệ không phận Israel tốt hơn, bất chấp địa điểm đặt vũ khí ở đâu. Kho vũ khí phòng không của Israel hiện gồm các tên lửa và hệ thống: MIM-23 Improved Hawk PIP3, MIM-104 Patriot, MIM-92A Stinger, Arrow 2 ASIP, Iron Dome, C-RAM... Trong đó, 2 hệ thống được sản xuất tại Israel gồm: Arrow để chặn đứng tên lửa đạn đạo tầm trung Scud của Iraq và Syria và Iron Dome chống lại các cuộc tấn công rocket của du kích Hồi giáo cực đoan. Không quân Israel (IAF) đang lên kế hoạch triển khai khẩu đội Iron Dome thứ tư trong vài tháng tới và sẽ đặt nó ở vịnh Haifa để bảo vệ trung tâm công nghiệp của nước này. Theo yêu cầu của IAF, cần triển khai khoảng 12 khẩu đội này dọc biên giới phía Nam và phía Bắc Israel. Thêm vào đó, Rafael đang đề xuất một biến thể mới của Iron Dome, được gọi là Iron Flame có nhiệm vụ phản pháo các vụ phóng rocket của du kích Hồi giáo. Trước thông tin tình báo về việc Iran đang cố sản xuất vũ khí hạt nhân, đồng minh Mỹ và Israel đang lên kế hoạch tổ chức tập trận chung quy mô lớn nhất từ trước đến nay nhằm thử nghiệm các biện pháp phòng vệ chung chống lại tên lửa đạn đạo. Hai cuộc tập trận chung là Juniper Cobra và Austere Challenge được dự định tổ chức từ đầu năm nhưng lùi lại đến tháng 4 hoặc tháng 5/2012, thậm chí muộn hơn. Mỹ dự định triển khai hệ thống THAAD trong quá trình tập trận. Trong bối cảnh như vậy, THAAD có thể bổ sung cho tên lửa Arrow của Israel với khả năng hoạt động ở độ cao lớn hơn. Cuộc tập trận sẽ bao gồm việc thiết lập trạm chỉ huy của Israel tại trụ sở chỉ huy châu Âu của Mỹ đặt tại Đức. |
>> Brazil sẽ mua J-11B của Trung Quốc ?
Chuyên gia hàng không quân sự Brazil Evandro Santana Pereira kiến nghị nước này nên xem xét việc mua tiêm kích J-11B để trang bị cho quân đội.
Trong một bài viết được đăng tải trên Aereo, cổng thông tin điện tử có tầm ảnh hưởng quan trọng với Quân đội Brazil, chuyên gia hàng không quân sự Evandro Santana Pereira nêu ra tầm quan trọng của việc xem xét mua tiêm kích J-11B của Trung Quốc.
Chuyên gia hàng không quân sự Brazil Evandro Santana Pereira cho rằng, J-11B là một sự tiến hóa từ Su-27SK của Nga, nó thừa hưởng được gần như toàn bộ đặc tính của Su-27 với sự tiến bộ vượt bậc gần đây của công nghiệp hàng không Trung Quốc, J-11B là mẫu máy bay cần quan tâm nghiên cứu. Ông nhận xét, J-11B là một mẫu máy bay chiến đấu hiện đại, hiệu suất của nó hoàn toàn không thua kém các máy bay chiến đấu thế hệ 4 của các nước phương Tây, ngoài ra, tiêm kích này có chi phí rất phải chăng. Cuối bài viết của mình, vị chuyên gia này một lần nữa kêu gọi Bộ Quốc phòng Brazil xem xét đưa J-11B vào danh sách nghiên cứu mua hàng để trang bị cho quân đội nước này. Đôi nét về J-11B J-11B là một thiết kế sao chép từ Su-27SK của Nga, tiêm kích này kết hợp sử dụng bộ khung của Su-27SK và hệ thống điện tử được cho là tiên tiến hơn của Trung Quốc. Phía Nga cho rằng, J-11B là một sự sao chép trắng trợn Su-27SK, tuy nhiên, phía Trung Quốc không đồng tình với kết luận này. Cuộc tranh cãi giữa Nga- Trung Quốc xung quanh bản quyền của Su-27 vẫn đang diễn ra, tuy nhiên, nếu nhận xét một cách khách quan, J-11B không hoàn toàn là một bản sao từ Su-27. J-11B sử dụng chung phần khung máy bay và động cơ giống Su-27 của Nga, đây có thể coi là một sự “nhân bản”, nhưng các hệ thống điện tử được thiết kế riêng cho biến thể này. Hệ thống cảm biến cảnh báo tên lửa MAWS ở đuôi của J-11B có thể coi là sự khác biệt lớn so với Su-27. Sự khác biệt về hệ thống điện tử so với Su-27 bao gồm: - Một hệ thống dò tìm mục tiêu hồng ngoại IRST do Trung Quốc thiết kế thay thế cho hệ thống OLS-27. - Một radar mảng pha giống với radar Zhuk-27, nó bao gồm hệ thống phân biệt bạn thù IFF. - Hệ thống điều áp và oxygen tích hợp mới OBOGS ở J-11B xuất hiện trước khi Nga trang bị hệ thống tương tự vào các sản phẩm của họ. - Buồng lái nhà kính được thiết kế khá độc đáo với cách bố trí bất đối xứng hoàn toàn khác biệt từ biến thể Su-30MKK/MK2 và Su-27SMK. - Một hệ thống cảm biến cảnh báo tên lửa quang học MAWS được tuyên bố hoạt động ở dãi phổ cực tím. - Tấm ổn định điện môi không nhìn thấy ở bất kỳ biến thể nào của Nga. Như vậy, J-11B có thể xem là một nhánh của gia đình Flanker chứ không hoàn toàn là một sao chép của Su-27SK. J-11B Bài viết của ông có đoạn: "J-11B được phát triển từ Su-27 của Nga (Liên Xô), tiêm kích này được phát triển trong giai đoạn 1970-1980. Máy bay đi vào hoạt động vào năm 1985. Su-27 là một câu trả lời của Nga đối với máy bay chiến đấu F-15 của Mỹ, mục đích thiết kế của nó là đạt được ưu thế trên không". Sau thời gian dài gặp nhiều khó khăn trong phát triển, Su-27 đã trở thành một trong những máy bay chiến đấu tốt nhất thế giới. Su-27 đã đạt được sự tín nhiệm ở nhiều quốc gia trên thế giới, từ Su-27, Sukhoi đã phát triển thành một gia đình máy bay Su với khả năng đa nhiệm. Su-27 đã đạt được thành công vượt bậc trong xuất khẩu, hiện được sử dụng ở rất nhiều quốc gia trên thế giới, trong đó có Trung Quốc. Năm 1990, Trung Quốc bắt đầu mua hàng loạt máy bay chiến đấu Su-27, tiếp đó là tiêm kích đa năng Su-30MKK và Su-30MK2. Năm 1996, Trung Quốc bắt đầu đàm phán về việc mua giấy phép sản xuất Su-27SK tại nước này với tên gọi J-11. Từ năm 1998-2004, tổng công ty máy bay Thẩm Dương (Shenyang) đã sản xuất được 100 chiếc J-11, tuy nhiên sau đó, phía Trung Quốc đã hũy bỏ hợp đồng và phát triển thành J-11B, hiện nay, J-11B đã được sản xuất với 90% linh kiện trong nước. J-11B bắt đầu được sản xuất trong những năm 2000, bắt đầu đưa vào sử dụng trong năm 2008, quá trình nội địa hóa J-11B đã được hoàn thành trong năm 2010 |
>> Tàu ngầm hạt nhân Chakra - "thợ săn hạm" của Hải quân Ấn Độ
Tàu ngầm hạt nhân Chakra được Ấn Độ thuê của Nga được cho là không thua kém tàu ngầm tiên tiến nhất của Mỹ, là một “thợ săn chí tử”.
Tàu ngầm hạt nhân Chakra Ngày 29/1, tờ “Daily Star” của Bangladesh đã đăng bài viết của cựu Đại sứ Bangladesh tại Trung Quốc Ashfaqur Rahman cho biết, cách đây không lâu, Hải quân Ấn Độ đã trang bị tàu ngầm hạt nhân Chakra (nguyên là tàu Cheetah). Hải quân Ấn Độ bỏ ra số tiền gần 1 tỷ USD, thuê của Nga tàu ngầm hạt nhân lớp 8.000 tấn này, thời hạn thuê là 10 năm. Tàu ngầm hạt nhân Chakra sẽ gia nhập vào hạm đội 14 chiếc tàu ngầm cũ kỹ của Hải quân Ấn Độ, tàu ngầm này sẽ trang bị tên lửa hành trình Club-S ngầm đối đất (do Nga chế tạo, có tầm phóng khoảng 300 m) và ngư lôi tiên tiến. Tàu ngầm này sẽ triển khai ở cảng Vishakhapatnam, ven bờ vịnh Bangladesh.Bộ Quốc phòng Ấn Độ cho biết, tàu ngầm hạt nhân Chakra “sẽ là thợ săn chí tử của tàu ngầm và tàu chiến đối phương”. Nó sẽ bảo vệ cho hạm đội Hải quân Ấn Độ. Tính yên tĩnh của chiếc tàu này tiên tiến như tàu ngầm mới nhất của Mỹ, hơn nữa có thể lặn trong thời gian tương đối lâu. Hiện nay, Ấn Độ trang bị nhiều loại vũ khí trang bị quân sự tiên tiến trên biển. Một nước theo đuổi hoà bình thế giới mà làm như vậy là không bình thường. Nhưng, có chuyên gia phân tích cho rằng, đây là một phần trong những nỗ lực khu vực để ứng phó với bất cứ nước lớn thù địch nào, đặc biệt là những nước ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương. Trong những nỗ lực khu vực này, các nước đã sớm hình thành liên minh “trục dân chủ”. Theo đó, Ấn Độ, Mỹ, Nhật Bản và Australia đã hình thành một liên minh. Tàu ngầm hạt nhân Chakra Tháng 5/2011, Nhật Bản và Australia đã ký Hiệp định Thu nhận và Dịch vụ tương hỗ (Acquisitionand Cross-Servicing Agreement, ACSA). Thoả thuận này yêu cầu Nhật Bản và Australia cung cấp vật tư và dịch vụ cho nhau trong thời gian tập trận chung, giữ gìn hoà bình, viện trợ. Đây là thoả thuận thứ hai Nhật Bản ký với nước ngoài, sau khi đã ký với Mỹ. Nhưng, trước đó, vào tháng 4/2011, Bộ trưởng Quốc phòng Nhật Bản còn thăm Ấn Độ và tổ chức hội nghị cấp Bộ trưởng Quốc phòng Nhật-Ấn lần thứ hai. Hai bên đã đạt được đồng thuận về tập trận chung, đối thoại quân sự, giao lưu các cấp và các lĩnh vực. Đồng thời, Mỹ đang tập trung xây dựng cơ chế an ninh mới ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương. Trọng điểm quan tâm của Mỹ là các tuyến đường biển có vị trí quan trọng, hiểm yếu (yết hầu), đó là các eo biển hẹp và dài nối các tuyến đường biển trên thế giới. Do rất nhiều dầu mỏ phải được vận chuyển qua những eo biển này, cho nên chúng có vai trò rất quan trọng đối với an ninh năng lượng toàn cầu. Eo biển Hormuz ở vịnh Péc-xích và eo biển Malacca - nối Ấn Độ Dương với Thái Bình Dương, đều thuộc tuyến đường biển quan trọng và hiểm yếu. Đầu phía đông của eo biển Malacca nối với biển Đông, nơi Trung Quốc và một số nước ASEAN tồn tại tranh chấp chủ quyền quần đảo Trường Sa (thuộc chủ quyền của Việt Nam). Ở eo biển Hormuz, Mỹ đối mặt trực tiếp với Iran. Iran đã sẵn sàng, nếu Mỹ tiến hành trừng phạt kinh tế đối với Iran do chương trình hạt nhân, Iran sẽ đóng cửa eo biển Hormuz. Vì vậy, tháng 10/2011, tại Hà Nội, khi tham gia Hội nghị cấp Bộ trưởng Quốc phòng châu Á, Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ đương nhiệm khi đó là Robert Gates đã gặp gỡ Bộ trưởng Quốc phòng Nhật Bản Toshimi Kitazawa, hai bên tái khẳng định hai nước Mỹ-Nhật sẽ dựa vào thoả thuận an ninh song phương để bảo vệ sự ổn định của biển Hoa Đông, ứng phó với tranh chấp lãnh thổ giữa Trung-Nhật trên biển Hoa Đông. Trong thời gian này, hai bên có thể đã nhắc tới khả năng tác chiến hiệp đồng giữa Hải quân Mỹ và Lực lượng Phòng vệ Biển Nhật Bản. Gần đây, quan hệ giữa Hải quân Ấn Độ và Australia được tăng cường vững chắc. Australia coi Ấn Độ là “nước láng giềng kéo dài”. Tàu chiến hải quân hai nước đã thăm viếng lẫn nhau và ngày càng tổ chức thường xuyên các cuộc tập trận chung. Về nguyên tắc, Australia đã đồng ý bán uranium cho Ấn Độ, đây là một bước ngoặt chính sách lớn. Mỹ còn thông qua xây dựng quan hệ đối tác hợp tác chiến lược đã tăng cường quan hệ với Ấn Độ. Tháng 10/2011, quân Mỹ và lực lượng miền núi Ấn Độ đã tổ chức cuộc tập trận chung “Yudh Abhyas” ở phía nam dãy núi Himalayas. Mỹ còn tổ chức tập trận chung thường niên “Malabar” với Ấn Độ. Đến nay, cuộc tập trận này đã gồm cả Canada, Australia, Nhật Bản và Singapore. Năm 2007, cuộc tập trận “Malabar” được tổ chức tại vịnh Bangladesh rất gần với ven bờ Bangladesh, có 25 tàu chiến của 5 nước tham gia. Vì vậy, một nước nghèo có dân số tới 700 triệu người lại tích cực mua sắm và thuê những loại vũ khí tiên tiến như tàu ngầm hạt nhân Chakra sẽ gây sự chú ý của dư luận. Đối với Ấn Độ, họ thiếu tài nguyên và không dùng để xoá nghèo, điều này là do Ấn Độ đang đối mặt với sự nổi loạn của chủ nghĩa phe phái, các cuộc tấn công khủng bố và khởi nghĩa vũ trang ở phía đông bắc, cần được Chính phủ New Delhi ưu tiên xem xét. Trò chơi nước lớn cuốn vào Ấn Độ Dương có thể sẽ làm cho một số nước không quan tâm tới vấn đề chiến lược của New Delhi tồn tại bất đồng. Trên thực tế, Ấn Độ trước hết cần tiếp xúc với Trung Quốc, nhanh chóng phân định tuyến đường biên giới phía bắc để tăng cường lòng tin, giảm thấp khả năng nổ ra xung đột tiềm tàng giữa hai nước. Trong cuộc hội đàm lần thứ năm về biên giới Trung-Ấn gần đây, hai bên đã đạt đồng thuận trong việc xây dựng cơ chế tham vấn và điều phối công tác về vấn đề biên giới. Hai nước Ấn Độ và Trung Quốc là đối tác hợp tác thương mại, nhưng hầu như không có biện pháp gì có thể xoá được cảm giác không tin cậy lẫn nhau giữa hai nước. Động thái gia nhập vào liên minh chống Trung Quốc với Mỹ, Nhật Bản và Australia có thể tiếp tục làm xấu đi tình hình này. Năm 2011, Ấn Độ đã đầu tư 36 tỷ USD cho lĩnh vực quân sự. Hiện nay, Ấn Độ đang nhanh chóng hiện đại hoá lực lượng vũ trang, xây dựng hệ thống phòng thủ tên lửa và hệ thống vận chuyển hạt nhân. Nước này có kế hoạch đầu tư hơn 112 tỷ USD trước năm 2016, phát triển vũ khí trang bị tiên tiến. Về việc ứng xử với một nước Ấn Độ như vậy, báo Bangladesh cho rằng, từ năm 2009 đến nay, Bangladesh luôn tổ chức tập trận chung với Ấn Độ. Hai nước còn cùng kiểm tra chiến thuật khu vực chiến lược. Ấn Độ đang xem xét cung cấp trang bị quân sự cho Bangladesh. Điều đáng mỉa mai là, Bangladesh luôn mua vũ khí trang bị từ Trung Quốc. Mặc dù vậy, việc tuần tra của Hải quân Ấn Độ đối với vùng biển sâu vẫn làm cho Bangladesh và các nước nhỏ quanh Ấn Độ Dương phải lo ngại về an ninh thương mại và vận chuyển năng lượng đường biển. Họ lo ngại, Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương trong tương lai sẽ xuất hiện một lực lượng quân sự tương tự như NATO (được hợp thành bởi Mỹ, Nhật Bản, Ấn Độ và Australia) ngăn chặn Trung Quốc và các nước khác. Động thái thuê tàu ngầm hạt nhân Chakra của Ấn Độ đã báo trước sự phát triển tiềm tàng này. Đông Bì |
Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012
>> Đối phó Mỹ : Iran đã nhập rất nhiều tên lửa Sunburn từ Trung Quốc,Nga
Tại eo biển Hormuz, tên lửa Sunburn chỉ cần 1 phút là có thể bắn trúng tàu thuyền qua lại, tạo ra mối đe dọa thực sự cho Hải quân Mỹ. Tên lửa chống hạm Sunburn(SS-N-22) Ngày 8/2, trang mạng Business Insider của Mỹ có bài viết cho rằng, trong 10 năm qua, Iran đã nhập khẩu rất nhiều tên lửa Sunburn từ Nga và Trung Quốc. Loại tên lửa này có giá thành thấp, cơ động linh hoạt, có thể dùng nhiều bệ phóng khác nhau, tuy không thể diệt được tàu sân bay, nhưng lại có thể bắn chìm tàu chiến nhỏ hơn, rất thích hợp cho tác chiến ở eo biển hẹp Hormuz. Nhiều nguồn tin cho thấy, quan điểm cho rằng Iran không thể phong tỏa eo biển Hormuz lâu dài là sai lầm. Trên thực tế, Iran không chỉ có năng lực phong tỏa eo biển Hormuz trong một khoảng thời gian, hơn nữa còn có thể gây thiệt hại nặng nề cho Hạm đội 5 của Hải quân Mỹ. Bởi vì trong 10 năm qua, Iran đã nhập rất nhiều tên lửa chống hạm Sunburn từ Nga và Trung Quốc. Loại tên lửa này là vũ khí mũi nhọn do Nga nghiên cứu phát triển, có giá thành thấp, có thể tạo ra thách thức cho vũ khí công nghệ cao của Mỹ, đặc biệt là lực lượng đặc nhiệm tàu sân bay. Tên lửa chống hạm Sunburn Bài báo cho rằng, khả năng bùng nổ xung đột Iran là rất cao, đối với lý luận hải quân thế giới, cuộc xung đột này là một cuộc khảo nghiệm to lớn. Điều đáng chú ý là, hai nước Trung Quốc và Nga đều có mối quan tâm lớn đối với lý luận này, đây có thể chính là nguyên nhân hai nước này cung cấp vũ khí cho Iran. Theo ước tính, Iran có thể đã sở hữu hàng nghìn quả tên lửa Sunburn. Mặc dù Hải quân Mỹ rất chuyên nghiệp, nhưng về mặt phòng thủ chiều sâu, eo biển Hormuz lại khác với vùng biển quốc tế. Trên thực tế, eo biển này đã cung cấp cho Iran một mạng lưới hỏa lực đan xen có lợi. Tuy hệ thống phòng thủ tàu chiến như Aegis của Mỹ rất mạnh, nhưng cũng không thể hoàn toàn tránh được bị tấn công, tàu chở dầu thì càng không thể tránh được. Mỹ đang cố gắng phát triển hệ thống phòng thủ laser thế hệ mới, đối phó với những tên lửa này. Nhưng, hệ thống này vẫn đang trong quá trình nghiên cứu phát triển. Tình hình này sẽ làm cho Iran tin rằng hiện nay tuyên chiến sẽ chiếm ưu thế hơn so với sau này. Tên lửa Sunburn có thể là tên lửa chống hạm gây sát thương nhất trên thế giới, có thể bay với tốc độ hơn 1.500 dặm Anh/giờ, bay thấp ở mức 9 thước Anh trên mặt đất/mặt nước. Loại tên lửa này có giá thành rất thấp, rất thích hợp với xung đột hải quân cự ly gần ở eo biển nhỏ hẹp. Tên lửa Sunburn có nhiều tác dụng, hầu như có thể phóng ở bất cứ bệ phóng nào, bao gồm cả xe phẳng đơn giản. Tên lửa này có tầm phóng 90 dặm Anh, rất thích hợp với vịnh Ba Tư và eo biển Hormuz chỉ rộng có 40 dặm Anh. Sau khi phóng đi từ bờ biển, loại tên lửa này có thể bắn trúng tàu ở eo biển trong vòng chưa đến 1 phút. Điều này sẽ tạo ra mối đe dọa thực sự cho Hải quân Mỹ. Trong các cuộc thử nghiệm, hệ thống phòng thủ Aegean và RAM ngăn chặn có hiệu quả 95% tên lửa Sunburn, nhưng những thử nghiệm này đều được tiến hành ở các vùng biển quốc tế, chứ không phải ở vùng biển nhỏ hẹp. Tên lửa Sunburn có thể mang theo 750 cân (pound), tuy hoàn toàn không đủ để bắn chìm tàu sân bay, nhưng đủ để bắn chìm tàu chiến tương đối nhỏ. Eo biển Hormuz là một điểm xung đột tiềm tàng. Iran chắc chắn đã xác định góc và vị trí phóng tên lửa ở dọc tuyến bờ biển vịnh Ba Tư. Điều này đã tiếp tục tạo ra sức ép to lớn đối với việc định vị của máy bay chiến đấu quân Mỹ và việc phá hủy các bệ phóng tên lửa – nó có thể chỉ là một chiếc xe phẳng. Trên thực tế, khu vực Jask ở phía đông đến Bandar ở phía tây của Iran đều có công sự, có thể dễ dàng bao trùm lên tàu thuyền thương mại và quân sự đi qua eo biển nhỏ hẹp này. Tầm phóng của tên lửa Iran cũng tạo ra phiền phức rất lớn cho toàn bộ vịnh Ba Tư. Bahrain có thể bị tên lửa Sunburn phiên bản xa hơn là Bastion tấn công. Nếu Mỹ rút khỏi nơi đó, thì quyền kiểm soát tuyến đường vận tải dầu mỏ ở eo biển Hormuz sẽ rơi vào tay Iran. Nhưng, nếu lưu lại ở đó nắm quyền kiểm soát này, thì chắc chắn phải trả giá: Ưu thế chiến lược của Iran đồng nghĩa với việc Hạm đội 5 sẽ bị tổn thất nhất định. Tên lửa chống hạm siêu âm Sunburn được phóng từ tàu khu trục lớp Hiện Đại của Hải quân Trung Quốc |
>> Mỹ: Không quân Trung Quốc đang phát triển phòng không tấn công
"Không quân Trung Quốc nhất định phải xây dựng được khả năng chiến lược mà một cường quốc không quân số 1 phải có" - tướng Trung Quốc Lưu Á Châu.
Tờ tạp chí “Không quân” Mỹ tháng 2 đã đăng bài viết của tác giả Richard Halloran có tựa đề “Cách mạng của Không quân Trung Quốc”. Tác giả cho rằng: “Thời đại trang bị lạc hậu, huấn luyện không đủ, quan niệm lỗi thời của Không quân Trung Quốc đã qua, không còn quay trở lại nữa”.
Máy bay chiến đấu tàng hình J-20 của Trung Quốc Tháng 1/2011, khi Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Robert Gates thăm Trung Quốc, đúng vào dịp Trung Quốc cho bay thử máy bay chiến đấu tàng hình mới J-20. Robert Gates từng hỏi Chủ tịch Hồ Cầm Đào: “Đây chỉ là sự trùng hợp hay cố tình khoe khoang?”. Hồ Cẩm Đào đáp lời rằng, kế hoạch bay thử đã xác định từ trước, không có liên quan đến chuyến thăm của ông. Cho dù sự thực như thế nào, sự xuất hiện của J-20 chứng minh rằng các nhà lãnh đạo Trung Quốc quyết tâm xây dựng một lực lượng không quân tương xứng với địa vị cường quốc thế giới của Trung Quốc. Nhà chiến lược Không quân Trung Quốc, tướng Lưu Á Châu từng nói, Không quân Trung Quốc nhất định phải xây dựng được khả năng chiến lược mà một cường quốc không quân số 1 phải có. Công ty Rand (RAND Corporation) từng viết cho Không quân Mỹ một bản báo cáo đánh giá về Không quân Trung Quốc, có tựa đề là “Kinh thiên động địa”. Báo cáo cho biết, Không quân Trung Quốc đang chuyển đổi. 10 năm trước, trang bị chính của Không quân Trung Quốc còn mô phỏng theo thiết kế những năm 1950 của Liên Xô, đào tạo nhân lực không đủ, tư tưởng tác chiến lỗi thời. Nhưng hiện nay, Không quân Trung Quốc đang trở thành một lực lượng không quân hiện đại hướng tới thế kỷ 21. Với việc tăng cường vị thế của không quân, thậm chí có thể làm lung lay vị thể “anh cả” của Lục quân trong Quân đội Trung Quốc. Máy bay chiến đấu J-10 của Không quân Trung Quốc Không quân Trung Quốc mới được thành lập sau khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa ra đời, đồng thời đã trải qua thách thức thực tế chiến đấu trong Chiến tranh Triều Tiên. Sau khi Chiến tranh Triều Tiên kết thúc, Trung Quốc đã mô phỏng tiêu chuẩn của Tổ chức Hiệp ước Warsaw (Warsaw Treaty Organization), tiến hành huấn luyện, mỗi năm phi công bay 120 giờ, chỉ bằng một nửa phi công của Không quân Mỹ. Trong Chiến tranh vùng Vịnh năm 1991, sức mạnh của Không quân Mỹ đã làm chấn động Không quân Trung Quốc. Lưu Á Châu đã đưa ra một sự so sánh hình tượng là, nó giống như Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc, mặc dù đây là niềm tự hào dân tộc, nhưng cuối cùng nó lại không thể ngăn chặn được sự xâm lược của dân tộc du mục phương Bắc. Sau đó, Không quân Trung Quốc bắt đầu thoát khỏi ảnh hưởng của Liên Xô, chuyển sang học tập Mỹ. Các nhà lãnh đạo Không quân Trung Quốc chuyển đổi Không quân Trung Quốc từ một quân chủng hỗ trợ chi viện cho lực lượng mặt đất, sang một quân chủng chiến lược. Máy bay chiến đấu Su-30MKK2 của Không quân Trung Quốc Không quân Trung Quốc bắt đầu tin vào lý luận quyền kiểm soát trên không của Giulio Douhet. Tác giả cho rằng, Không quân Trung Quốc có ba nhiệm vụ cốt lõi: bảo vệ vùng trời, làm công tác chuẩn bị cho tấn công Đài Loan, điều binh tới biển Đông và Thái Bình Dương. Về trang bị, trước đây Không quân Trung Quốc phụ thuộc vào trang bị của Liên Xô, sản xuất máy bay Liên Xô theo giấy phép, sau đó đo vẽ bản đồ đảo ngược, tiến hành phỏng chế. Máy bay ném bom tầm trung H-6 của Không quân Trung Quốc Tên lửa phòng không tầm xa HQ-9 của Trung Quốc Sau sự sụp đổ của Liên Xô vào năm 1991, nước Nga nghèo đã bán máy bay chiến đấu tiên tiến Su-27 cho Trung Quốc. Trong 15 năm sau, Nga trở thành nhà cung ứng vũ khí lớn nhất của Trung Quốc. Báo cáo của Công ty Rand cho biết, Trung Quốc hiện đã trang bị hơn 300 máy bay chiến đấu hiện đại, đồng thời đang tiếp tục sản xuất. Trong số đó có Su-27, Su-30 và máy bay chiến đấu J-10 tự nghiên cứu chế tạo, có tính năng tương đương với F-16 của Mỹ. Rất nhiều máy bay chiến đấu của Không quân Trung Quốc đều có thể mang theo tên lửa không đối không vượt tầm nhìn và vũ khí dẫn đường chính xác. Máy bay ném bom tầm trung H-6 đã có thể phóng tên lửa hành trình. Đồng thời, Không quân Trung Quốc còn mua lượng lớn tên lửa đất đối không S-300 của Nga và đang tự sản xuất tên lửa HQ-9 có tính năng tương đương. Công ty Rand cho rằng, khả năng của Không quân Trung Quốc đã “bắt đầu tiếp cận Không quân Mỹ”. Ngoài ra, Không quân Trung Quốc đang phát triển chiến lược mà Không quân Mỹ gọi là “chống can dự và phong tỏa khu vực”. Phòng không khu vực trọng yếu bắt đầu nhường chỗ cho phòng không cơ động và phát triển phòng không mang tính tấn công. Báo báo cáo của Công ty Rand cho biết: “Tích cực tổ chức tác chiến phản kích các loại quy mô, quấy nhiễu và tiêu hao kẻ thù, phá vỡ kế hoạch và thế tấn công của đối phương, từng bước làm cho kẻ thù rơi vào bị động, đồng thời cuối cùng giành được quyền chủ động trên chiến trường”. Không quân Trung Quốc còn đang quan tâm tới chiến tranh thông tin và và tác chiến hợp nhất giữa vùng trời với không gian vũ trụ. Hiện nay, thời gian đào tạo phi công của Không quân Trung Quốc đã tăng lên đến 200 giờ mỗi năm, gần với tiêu chuẩn của phi công Không quân Mỹ.
(Dẫn nguồn : Báo giáo dục)
|
Nhãn:
Không quân Mỹ,
Không quân Trung Quốc,
Máy bay ném bom H-6,
Phòng không tấn công,
RAND Corporation,
Richard Halloran,
Tên lửa HQ-9,
Tiêm kích J-20
>>Israel thử nghiệm lần cuối phòng thủ tên lửa Arrow
Bộ Quốc phòng Israel ngày 10/2 cho biết Israel và Mỹ gần đây đã thực hiện thành công lần thử nghiệm cuối cùng hệ thống phòng thủ tên lửa.
Tên lửa Arrow Theo AFP, Bộ Quốc phòng Israel ngày 10/2 cho biết Israel và Mỹ gần đây đã thực hiện thành công lần thử nghiệm cuối cùng hệ thống phòng thủ tên lửa "Arrow" trên Địa Trung Hải. Theo tuyên bố của bộ trên, trong buổi diễn tập, hệ thống rada của Arrow đã theo dõi một mục tiêu "đại diện cho các mối đe doạ của tên lửa đạn đạo nhằm vào Israel" và đã "truyền thông tin tới Hệ thống kiểm soát quản lý chiến trường Citron Tree, hệ thống này đã chuẩn bị một phương án đánh chặn giả tưởng." Cũng theo bộ trên, đây là cột mốc lịch sử trong quá trình phát triển của Arrow và mang lại niềm tin vào khả năng Israel có thể đánh bại các mối đe doạ tên lửa đạn đạo đang gia tăng. Vào tuần trước, Tư lệnh tình báo quân đội Israel Aviv Kochavi đã cảnh báo rằng các nước thù địch hiện kiểm soát "khoảng 200.000 tên lửa." Ông Kochavi lưu ý rằng Iran hiện đã có đủ nguyên liệu phóng xạ để sản xuất bốn quả bom nguyên tử. Dự án Arrow được khởi động vào năm 1988 và hiện nay chi phí phát triển hệ thống phòng thủ tên lửa này được đồng minh thân cận của Israel là Mỹ tài trợ 50%. |
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Chuyên mục Quân Sự
Hải quân Trung Quốc
(263)
Hải quân Mỹ
(174)
Hải quân Việt Nam
(171)
Hải quân Nga
(113)
Không quân Mỹ
(94)
Phân tích quân sự
(91)
Không quân Nga
(83)
Hải quân Ấn Độ
(54)
Không quân Trung Quốc
(53)
Xung đột biển Đông
(50)
Không quân Việt Nam
(44)
tàu ngầm
(42)
Hải quân Nhật
(33)
Không quân Ấn Độ
(16)
Tàu ngầm hạt nhân
(15)
Hải quân Singapore
(12)
Xung đột Iran - Israel
(12)
Không quân Đài Loan
(9)
Siêu tên lửa
(8)
Quy tắc ứng xử ở Biển Đông
(7)
Tranh chấp biển Đông
(7)
Xung đột Trung - Mỹ
(4)
Xung đột Việt-Trung
(2)