Tin Quân Sự - Blog tin tức Quân sự Việt Nam

Paracel Islands & Spratly Islands Belong to Viet Nam !

Quần Đảo Hoàng Sa - Quần Đảo Trường Sa Thuộc Về Việt Nam !

Thứ Tư, 14 tháng 9, 2011

>> Ka-50 bị loại khỏi chương trình mua sắm vũ khí



Không quân Nga từ chối mua trực thăng tấn công Ka-50 Black Shark.


Theo thông tin mà Izvestia có được từ Lực lượng Không quân cho biết Ka-50 không nằm trong chương trình vũ khí quốc gia đến năm 2020. Sáu chiếc hiện tại sẽ tiếp tục phục vụ nhiệm vụ huấn luyện và sẽ không được biên chế vào đội hình chiến đấu.

Hiện nay những chiếc trực thăng chiến đấu một chỗ ngồi Ka-50 đang được tập trung tại trung tâm huấn luyện Torzhok, nơi đào tạo lại các phi công quân sự.

Ka-50 và Ka-52 gần như giống hệt nhau, chỉ khác về số phi công điều khiển (Ka-50 có 1 người, Ka-52 có 2 người). Do đó khi đã thành thạo với Ka-50, các phi công sẽ dễ dàng điều khiển Ka-52.

Lý do chủ yếu dẫn đến việc Ka-50 bị loại là do không thể nâng cấp thành trực thăng 2 người điều khiển. Thực tế cho thấy rằng khó có thể đạt được hiệu suất chiến đấu cao khi một phi công vừa lái vừa bắn. Thêm nữa, mức độ tự động hóa thấp và không cho phép điều khiển vũ khí bằng máy tính.


http://nghiadx.blogspot.com
Nhiều chiếc Ka-50 phải ở lại mặt đất làm giáo trình trực quan!


Trên chiếc trực thăng một chỗ ngồi phi công vừa phải điều khiển máy bay vừa phải kiểm soát hệt thống vũ khí phức tạp. Còn Ka-52 một phi công sẽ lái máy bay, còn một phi công khác sẽ làm nhiệm vụ như một xạ thủ.

Điều này làm tăng mức độ an toàn điều khiển và đảm bảo khả năng tiêu diệt mục tiêu với độ chính xác cao. Do đó, ưu tiên đã được trao cho “những chú cá sấu” Ka-52 Alligator, - đại diện của Lực lượng Không quân Nga tiết lộ.

Ngoài ra, Ka-52 được thực hiện kiểm soát kép – mỗi phi công có một cần điều khiển và bàn đạp. Nếu một trong số họ bị thương hoặc hi sinh, người kia vẫn có thể điều khiển máy bay thoát khỏi cuộc chiến.

Tổng biên tập tuần báo Kỹ thuật hàng không và tên lửa, Ivan Kudishin, giải thích rằng không giống như Ka-50, Ka-52 có thể được sử dụng như một máy bay chỉ huy: thay vào vị trí xạ thủ có thể là toán trưởng của tốp bay hoặc phi đội.

Từ Cabin của Ka-52 toán trưởng có thể trực tiếp đưa ra các mệnh lệnh chỉ dẫn và chia sẻ mục tiêu đối phương cho những chiếc may bay khác trong nhóm. Nhờ đó hiệu quả tác chiến sẽ tăng đáng kể, - Ivan Kudishin tiết lộ với Izvestia.

Hiện tại quân đội đang có tổng cộng khoảng 10 chiếc Ka-50, trong số đó chỉ có 6 chiếc là có thể bay được. Những chiếc còn lại hoặc là bị thanh lý hoặc được sử dụng làm giáo cụ trực quan để đào tạo các nhân viên kỹ thuật, những người sẽ làm nhiệm vụ bảo dưỡng những chiếc Ka-52 có thiết kế tương tự.

Những phi công Ka-50 sẽ được đưa đến Trung tâm huấn luyện chiến đấu ở Torzhok để học chuyển loại sang lái Ka-52, đang được sản xuất hàng loạt. Lực lượng không quân Nga đã đặt hàng hơn 100 chiếc loại này.

Cơ chế một chỗ ngồi từng là “hàng độc” của Ka-50. Người ta kỳ vọng rằng hệ thống điều khiển vũ khí hiện đại sẽ bù đắp cho sự vắng mặt của viên phi công thứ hai, có nhiệm vụ điều khiển hệ thống vũ khí.

>> Trung Quốc có thêm lữ đoàn ICBM mới



Trung Quốc vừa hoàn thành việc biên chế lữ đoàn tên lửa chiến lược DF-31A mới, có trụ sở tại tỉnh Hồ Nam.


Theo báo cáo của Washington Post, Trung Quốc có thêm một lữ đoàn tên lửa chiến lược liên lục địa cơ động mới.

Báo cáo cho biết, trang bị chính của lữ đoàn này là các tên lửa đạn đạo liên lục địa ICBM DF-31A, với số lượng khoảng 30 quả.

Trong khi đó báo cáo của tình báo Mỹ công bố năm 2009 cho biết, Trung Quốc có khoảng 15 tên lửa DF-31A, như vậy số lượng tên lửa DF-31A trong biên chế của Trung Quốc đã tăng gấp đôi so với báo cáo cách đây 2 năm.

http://nghiadx.blogspot.com
Khả năng răn đe hạt nhân của Trung Quốc vừa được nâng lên tầm cao mới với sự ra đời của lữ đoàn ICBM DF-31A thứ 2.


Mark Stokes, tác giả của báo cáo cho biết, lữ đoàn ICBM mới này có trụ sở tại Thiệu Dương, tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.

Biến thể nâng cấp DF-31A có tầm bắn lên đến 11.200km, có thể đánh bất cứ địa điểm nào của nước Mỹ.

Các tên lửa ICBM DF-31 đầu tiên được chế tạo tại Thủy Tiên, tỉnh Cam Túc. Các tên lửa này đạt được khả năng hoạt động ban đầu vào năm 2001.

Trong năm 2006, quân đoàn pháo binh số 2 (cách gọi của lực lượng tên lửa chiến lược Trung Quốc) bắt đầu công tác chuẩn bị cho việc hình thành lữ đoàn ICBM đầu tiên.

Lữ đoàn ICBM đầu tiên được trang bị các tên lửa DF-31 có tầm bắn 7.200km, tên lửa này có khả năng bao phủ toàn bộ châu Á, thậm chí vươn tới bán đảo Alaska của Mỹ, Nga và cả Thái Bình Dương, bao gồm cả đảo Guam.


http://nghiadx.blogspot.com
Tốc độ phát triển của lực lượng tên lửa chiến lược Trung Quốc có thể vượt xa những dự đoán hiện tại.


Hiện tại, ICBM DF-31A chỉ mang theo một đầu đạn hạt nhân nên có nhiều hạn chế. Tuy nhiên, các báo cáo cũng chi ra, Trung Quốc đã bắt tay nghiên cứu công nghệ dẫn hướng nhiều đầu đạn độc lập MIRV.

Theo thông tin chưa được xác nhận, trong tương lai, DF-31A có khả năng mang 3 đầu đạn hạt nhận có đương lượng nổ từ 20-150 kiloton, có thể tấn công 3 mục tiêu khác nhau.

So với khả năng mang đầu đạn hạt của các ICBM của Mỹ, Nga từ 8-10 đầu đạn mỗi tên lửa, khả năng của DF-31A vẫn còn thua xa. Tuy nhiên, "sự khởi đầu này có thể làm thay đổi cuộc chơi trong tương lai", báo cáo của Mark Stokes có đoạn.

Từ đầu năm 2011, Trung Quốc cũng đã công bố việc phát triển một biến thể ICBM có khả đánh chìm tàu sân bay của Mỹ ở cự ly đến 3.000km là DF-21D.

Sự phát triển của tên lửa DF-21D vẫn chưa rõ ràng. Một số báo cáo cho rằng tên lửa đã đạt được khả năng hoạt động ban đầu, một số lại cho rằng tên lửa vẫn trong quá trình phát triển.

Việc biên chế thêm một lữ đoàn ICBM mới cho thấy, năng lực răn đe hạt nhân của Trung Quốc đã có những bước phát triển vượt bậc. Tốc độ phát triển của lực lượng tên lửa chiến lược Trung Quốc có thể vượt ra ngoài những dự báo của quân đội Mỹ.

>> Australia xét lại kế hoạch mua F-35?



Tại Australia, cuộc tranh luận về khả năng xét lại kế hoạch mua 100 chiếc F-35 trị giá hơn 16 tỷ USD nổ ra sau tuyên bố của Bộ trưởng Quốc phòng Stephen Smith.


Với tư cách là một trong 8 đối tác toàn cầu chính thức tài trợ cho việc phát triển máy bay tiêm kích F-35, các nhà phân tích lo ngại bất cứ sự sụt giảm nghiêm trọng nào trong cam kết của Australia sẽ tác động mạnh tới khoảng 125.000 nhân viên của nhà thầu quốc phòng.

Khi được hỏi về tin Australia đang suy tính lại các lựa chọn của mình, Tom Casey, Giám đốc truyền thông quốc tế của nhà sản xuất máy bay Lockheed nói rằng công ty: “Không biết về bất cứ thay đổi nào của chính phủ Australia đối với chương trình máy bay tiêm kích F-35 Lightning II”.

Trên thực tế, Lockheed rất tin tưởng vào cam kết của Australia vẫn được quảng cáo trên trang mạng F-35 như sau: “Cuối cùng, khoảng 100 máy bay F-35A thế hệ thứ 5 sẽ đưa lực lượng Không quân Hoàng gia Australia trở thành lực lượng máy bay chiến đấu giữ vai trò nòng cốt có khả năng đảm bảo sự toàn vẹn lãnh thổ và an ninh quốc gia”.

Tuy nhiên, không phải tất cả các nhà phân tích đều chia sẻ sự lạc quan với Lockheed.

Thực chất, nhiều người tin rằng chương trình này đang đối mặt với trở lực ghê gớm về chính trị và của bộ máy quan liêu, thậm chí cả với một số người tin rằng F-35 là sự lựa chọn tốt nhất cho Không quân Hoàng gia Australia.

Những người này lập luận Australia có thể sẽ cắt giảm một phần trong số 100 máy bay đã cam kết để dành chi cho những hạng mục khác. Theo quan điểm này, vấn đề không phải là “nếu” tiến hành cắt giảm một phần đơn đặt hàng mà là khoản tiền được cắt giảm là bao nhiêu.

Cuối cùng, họ cho rằng vấn đề với Lockheed không phải là sự thể hiện kém cỏi trong giai đoạn đầu của giai đoạn nghiên cứu và phát triển. Thay vào đó là mối quan ngại với việc Lockheed cung cấp đúng thời hạn và đúng dự toán máy bay tiêm kích FA-35 để đáp ứng nhu cầu an ninh của Australia sau khi các yêu cầu về ngân sách, lịch trình và kỹ thuật được duyệt lại.


http://nghiadx.blogspot.com
Kế hoạch mua F-35 của Australia bị xét lại?


Alan Stepnens, nghiên cứu viên ĐH New South Wales, giảng viên thỉnh giảng tại Học viện Quốc phòng Australia đã đưa ra quan điểm cho rằng: “Hầu hết mọi người đều đồng ý sau những trì hoãn thì hoạt động phát triển máy bay F-35 cần trở lại đúng quỹ đạo. Nó rõ ràng đem lại năng lực tiềm tàng tốt nhất cho Australia .Vấn đề nhức nhối hiện tại là đơn giá liên tục tăng lên”.

Trong khi đó, một số nhà phân tích nghĩ rằng việc Lầu Năm Góc không đặt hết sự tin tưởng và sức nặng chính trị vào chương trình phát triển loại máy bay này cũng là một nhân tố.

Một học giả Australia lại cho rằng: “Lịch trình và chi phí là mối quan tâm chủ yếu. Tôi chưa nghe được tin chính phủ đứng đằng sau chủ trương xét lại chương trình này của Bộ trưởng Quốc phòng. Quan tâm chính của Bộ Quốc Phòng Australia là liệu nền công nghiệp quốc phòng gắn với F-35 có khả năng sản xuất được máy báy đúng thời hạn và dự toán”.

Trên thực tế, giả sử các mối quan ngại chủ yếu này chi phối sự suy xét lại, Canberra có thể tìm cách bù đắp các nguy cơ liên quan đến chương trình F-35 bằng cách chuyển một số chi phí dành cho chương trình này sang công nghệ tiên tiến có mức độ thấp hơn song vẫn có được thẩm quyền liên quan.

“Bộ trưởng Quốc phòng Australia nhận thức Không quân Hoàng gia Australia đã không theo quy trình giao dịch thông thường khi gần đây mua các loại máy bay C-17 và Super Hornets. Các loại vũ khí này được mua theo hình thức COT (mua máy bay sẵn có và đưa luôn vào sử dụng) và thường được giới quân sự viện dẫn như là phi vụ mua bán thành công nhất”.

“Hiện Bộ Quốc phòng không thể chi tiêu phần ngân sách đã được phân bổ vì sự kém hiệu quả của hệ thống. Do vậy, mua theo hình thức COT có vẻ hấp dẫn hơn. Các tin đồn ở Canberra đang theo hiệu ứng này”.

Các nhà phân tích đồng ý rằng nếu Canberra chọn mua theo hình thức COT thì đối thủ chiến lược của Lockheed, công ty Boeing sẽ được lợi nhất. Đây sẽ là mối lợi lớn cho Boeing khi công ty này đang có chiến lược tập trung mở rộng sự hiện diện ra khu vực châu Á-Thái Bình Dương.
F-35 Lightning II được phát triển từ máy bay X-35 theo dự án máy bay tiêm kích tấn công kết hợp (JSF), có khả năng tàng hình, đa năng, thực hiện các nhiệm vụ như: yểm trợ trên không, ném bom chiến thuật, chiến đấu không đối không.

F-35 được thiết kế và phát triển bởi một tổ hợp công nghiệp hàng không do Lockheed Martin dẫn đầu. F-35 được phát triển thành 3 phiên bản:

F-35A là kiểu cất cánh và hạ cánh thông thường (CTOL-conventional takeoff and landing);
F-35B là phiên bản máy bay cất cánh đường bay ngắn và hạ cánh (STOVL-short take-off vertical landing);
F-35C dành cho hải quân có cánh lớn hơn và gấp được.

Việc phát triển loại máy bay này đã được đưa vào kế hoạch tài chính của Mỹ, Anh và các chính phủ liên minh khác. Có 3 cấp độ tham gia của các nước khác. Các cấp độ nói chung phản ảnh vai trò về tài chính, mức độ chuyển giao công nghệ và các gói thầu phụ mở ra cho các công ty quốc gia và các đơn đặt hàng mà các quốc gia có thể sản xuất.

Anh là nước duy nhất thuộc đồng minh cấp 1, đóng góp khoảng 2,5 tỉ USD, chiếm 10% chi phí. Các đồng minh cấp 2 là Italy (1 tỉ USD), Hà Lan (800 triệu USD). Các nước cấp 3 là Canada (440 triệu USD), Thổ Nhĩ Kỳ (175 triệu USD), Australia (144 triệu USD), Na Uy (122 triệu USD), Đan Mạch (110 triệu USD). Israel và Singapore cũng tham gia với tư cách thành viên cộng tác của dự án

>> Syria muốn mua hàng loạt tên lửa của Nga



Syria thể hiện sự quan tâm trong việc mua cả một loạt các hệ thống phòng không tiên tiến của Nga, nguồn tin trong ngành CNQP Nga nói với RIA Novosti.

Một nhóm quan sát viên Syria đang theo dõi các cuộc tập bắn đạn thật ở trường bắn Ashuluk (thuộc tỉnh Astrakhan, gần biển Caspi - Nga), một phần của cuộc tập trận "Lá chắn liên minh 2011".

"Các chuyên gia Syria muốn đảm bảo rằng những hệ thống vũ khí thực sự hiện đại, mạnh mẽ và hiệu quả", nguồn tin tiết lộ


http://nghiadx.blogspot.com
Syrian đang muốn mua được các hệ thống tên lửa hiện đại từ Nga trong bối cảnh tình hình chính trị tại quốc gia này đang căng như dây đàn.


Syria, nước nhập khẩu vũ khí chính của Nga ở Trung Đông, đã mua máy bay chiến đấu MiG-29M, hệ thống phòng không Pantsir S1E, Buk-M2E. Nước này đang hy vọng sẽ nhận được máy bay chiến đấu MiG-29SMT, máy bay huấn luyện Yak-130, hệ thống tên lửa chiến thuật Iskander, và 2 tàu ngầm diesel lớp Amur-1650.

Về phía Nga, trước đó đã tuyên bố sẽ tôn trọng hợp đồng năm 2007 về việc cung cấp một số hệ thống tên lửa chống hạm Bastion trang bị tên lửa hành trình siêu âm Yakhont (SS-N-26) cho Syria, bất chấp Mỹ và Israel nỗ lực ngăn chặn thỏa thuận này. (>> chi tiết)

"Chúng tôi hy vọng rằng cuộc khủng hoảng chính trị hiện nay ở Syria sẽ không ảnh hưởng đến việc bán vũ khí của Nga đối với nước này", nguồn tin cho biết. "Phía Syria đã xác nhận rằng nước này đã sẵn sàng để thực hiện các hợp đồng hiện tại với Nga".

Các chuyên gia Nga tin rằng việc mở rộng xuất khẩu vũ khí cho Syria chủ yếu có thể bù đắp cho sự mất mát giữa thỏa thuận vũ khí của Nga với Iran và Libya sau khi một lệnh cấm của Liên Hợp Quốc về bán vũ khí cho Tehran và sự sụp đổ của chế độ Muammar Gaddafi

Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

>> Hồ sơ điệp viên nguyên tử (kỳ 3)



Trong vòng một vài năm cỗ máy tuyên truyền của bọn dân tộc chủ nghĩa ca ngợi Hitler như như là: “vị lãnh tụ, người cầm lái vĩ đại của nước Đức”.

>> Hồ sơ điệp viên nguyên tử (kỳ 1)
>> Hồ sơ điệp viên nguyên tử (kỳ 2)

Món quà thứ nhất - Albert Einstein và các nhà khoa học

Hàng hàng những dòng binh lính dài vô tận, họ xếp hàng theo từng tiểu đoàn đang đi duyệt binh qua cổng thành Brandenburg, rồi dọc theo phố Unter-den-Linden, qua tòa nhà Quốc hội. Những ngọn lửa của các bó đuốc dâng cao tạo thành một dòng suối, mà nói cho đúng hơn là cả một dòng sông lửa cháy bùng bùng. Đó là buổi chiều ngày 30/1/1933. Trưa hôm đó, Aldolf Hitler nhận cương vị Thủ tướng nước Đức. Vị Tổng thống của đất nước này đã 85 tuổi - Đại Nguyên soái,vị tướng của cuộc Chiến tranh Thế giới lần thứ nhất Paul von Hindenburg cũng dự buổi lễ trọng thể đó.

Trong vòng một vài năm cỗ máy tuyên truyền của bọn dân tộc chủ nghĩa ca ngợi Hitler như như là: “vị lãnh tụ, người cầm lái vĩ đại của nước Đức”. Và cũng từ những ngày đó cả nước Đức sục sôi trong guồng máy chiến tranh khủng khiếp nhất của mình…

Khủng bố, khủng bố và khủng bố. Đó là những gì người dân Đức chứng kiến sau khi Hitler dần dần nắm chắc quyền bính trong tay. Bắt đầu là chiến dịch “Đêm của những con dao dài”. Mùa xuân năm 1934. Hitler bắt đầu nhận được những tin tức của Gestapo và SS là những người lãnh đạo SA thỏa thuận định lật đổ ông ta. Những thông tin được tung ra làm như Hitler vẫn tin tưởng họ. Lúc đó, tổ chức SA bao gồm tới 2,5 triệu người. Rohm và một số người lãnh đạo SA khác đã lớn tiếng kêu gào phải tiến hành cuộc cách mạng nữa để lấy tài sản từ tay những kẻ giàu có.

Họ cũng đề nghị duy trì quân đội thường trực, đội quân SS và SA cần phải chịu sự chỉ huy của một tổ chức duy nhất là Bộ Quốc phòng mà Rohm là người đứng đầu cơ quan này. Tóm lại, đã đến lúc uy lực của SA phải giảm đi “, và đến lúc này khó mà tin tưởng họ được”.

Sáng sớm ngày 30/6, các sĩ quan SS đã nhấc Rohm ra khỏi giường ngủ ở một khách sạn ngoại thành Munich, dẫn hắn đến thẳng nhà tù”. Hãy cứ để Adolf làm điều đó nếu ông ta muốn ta phải chết - hắn tuyên bố một cách ngạo mạn. Nhưng khi đó hai viên sĩ quan SS đã thay y làm việc đó. Ngay đêm hôm đó cùng hai ngày tiếp theo, người ta thanh trừng tất cả những người lãnh đạo cuả tổ chức SA và những phần tử chính khách đối lập với Hitler. Sau này người ta gọi đêm rạng sáng ngày 30 tháng 6 là đêm của những con dao dài.

Rồi đến mùa thu năm 1933, cả nước Đức như đang sống trong thùng thuốc súng, đồng thời làn sóng khủng bố các người dân gốc Do Thái tràn ngập khắp nước Đức.

Trong thời gian này Albert Einstein đang ở California, Hoa Kỳ, ông nghe tin Hitler đã lên nắm chính quyền và đang tiến hành chiến dịch thanh trừng trong các trường đại học ở đức. Khi đó gia đình nhà bác học vẫn đang ở Đức và A. Einstein quyết định rất nhanh. Ông đến New York gặp lãnh sự Đức.

Ông lãnh sự Đức giải thích:

- Chính phủ mới ở Đức là một chính phủ chân chính. Nếu Ngài thấy mình không có gì sai trái, thì sẽ chẳng có gì xảy ra với mình khi Ngài trở lại nước Đức.

A. Einstein đáp:

- Tôi sẽ không bao giờ trở lại nước Đức, chừng nào ở đấy vẫn còn chủ nghĩa phát xít thống trị.

Trước khi A. Einstein ra về, ông lãnh sự Đức nói riêng với nhà bác học:

- Bây giờ tôi có thể nói chuyện riêng không chính thức với Ngài, chỉ là giữa người với người. Tôi có thể nói chính thức với Ngài hành động của Ngài là đúng.

Mùa xuân năm 1933, A. Einstein đi tìm một chỗ trú ngụ hợp ý với ông, nghĩa là một nơi xa các thành phố lớn, yên tĩnh. Ông đến một địa điểm hẻo lánh gọi là Le Coq, gần bờ biển thuộc nước Bỉ. Đặt chân lên đất Bỉ. Albert Einstein viết ngay một bản tuyên bố: “ … Chừng nào tôi còn có khả năng, tôi chỉ ở trên một đất nước mà ở đấy tất cả các công dân đều được hưởng quyền tự do chính trị, hưởng được sự khoan dung và sự bình đẳng trước pháp luật…

Hiện nay, những điều kiện đó không được tôn trọng ở Đức. ở đấy người ta theo dõi những người đang được kính trọng vì sự đấu tranh của họ cho một sự hiểu biết chung giữa các dân tộc, và trong số này có nhiều nghệ sĩ nổi tiếng…”

Bản tuyên bố chống chủ nghĩa phát xít của Einstein năm 1933 đã lan ra rất nhanh chóng trên toàn thế giới. Chính quyền Hitler đã phải dùng mọi phương tiện tàn bạo nhất, thấp kém nhất của báo chí để chống lại nhà bác học vĩ đại...Thậm chí, chỉ một thời gian sau chính quyền Đức đã treo giải thưởng 20.000 mác Đức cho ai ám hại được nhà bác học vĩ đại này…

Với những sứ ép nặng nề như vậy A. Einstein quyết định sang Hoa Kỳ, đến Đại học đường Princeton làm việc… Theo gót Einstein từ Đức đến có Edward Teller, James Franck, Walher Bothe; từ Anh sang có Leo Szilard - trước đó nhà vật lý người Hung này đã rời khỏi nước Đức Quốc xã,- và Max Born; từ Italia tới có Enrico Fermi, Emillio Segre, Victor F. Weisskopf…

Khi đến Tân Thế giới các nhà vật lý không rõ những điều họ nghiên cứu sẽ phục vụ được gì. Họ không biết những bí mật của nguyên tử có phải là tương lai của tất cả những con người lỗi lạc như trên của thế kỷ XX hay không. Trong khi đó cả thế giới đang sôi sục trong lò lửa chiến tranh khốc liệt của “trục” phát xít Đức- Italia - Nhật. Các nhà khoa học đã trở thành các con người buồn bã vì lý tưởng mà họ say mê từ thời trẻ hầu sụp đổ dưới gót chân. Trên các khuân mặt thuộc đủ các chủng tộc chỉ hiện lên những nét khắc khổ, bi ai và thất vọng vì những đau khổ họ vừa trải qua sau những cuộc trốn chạy. Những gì xảy ra ở châu Âu làm họ ngỡ ngàng, trái với những điều mà họ hằng mong đợi.

Song chỉ vài năm sau, khi Niels Bohr đặt chân lên châu Mỹ với sứ mạng tìm gặp Albert Einstein và một số nhà khoa học khác cốt đề đạt với Tổng thống Hoa Kỳ Roosevelt một bức thư do nhà bác học người Hungary Leo Szillard soạn thảo. Với bức thư này cộng với các tin tức tình báo từ phía Hoa Kỳ cho rằng chính tại nước Đồng minh Anh quốc đang có những chương trình chế tạo bom hạt nhân. Rồi ngay tại nước Đức Quốc xã cũng đã khởi động chương trình chế tạo một loại “vũ khí mới”.

Món quà thứ hai - Người phụ nữ mạnh nhất hành tinh

Mùa xuân năm 1938 băng giá tràn về nước Đức đang sôi sục. Tại các nhà ga, các bến tàu đầy rẫy bọn mật vụ. Những “chiếc sơ - mi nâu” đi ngang dọc làm mọi người hoa mắt. Bên cạnh các áp phích với hàng chữ “ Hãy cẩn thận bọn Do Thái” là những cặp mắt gườm gườm soi từng người qua lại để phát hiện dù chỉ một phần mười sau dòng máu Do Thái trộn lẫn trong dòng máu Ariang cao quý. Nước Đức đang tự làm trong sạch mình và thực hiện nghĩa vụ cao cả của Thượng Đế giao phó: thống trị các dân tộc hạ đẳng!

Trên chuyến tàu tốc hành từ Berlin đi Amsterdam có một phụ nữ đứng tuổi mang quốc tịch áo đang cố nép mình trong chiếc áo măng - tô rộng quá khổ. Đó là nhà vật lý lý thuyết nổi tiếng Lise Meitner bị “ làn sóng nâu” đẩy khỏi Berlin. Hitler và bè lũ phát xít đã không thể nào biết được chúng đã đuổi ra khỏi nước Đức một người phụ nữ mang theo trong bộ não mình một bí mật khủng khiếp về hạt nhân nguyên tử.

Đầu năm 1938, tại Viện Kaiser Wilhelm (Viện Hóa học Hoàng gia Wilhelm) ở Đức, hai nhà hóa học Otto Hahn và Lise Meitner đã phát hiện ra hiện tượng va chạm nguyên tử. Nhà nữ vật lý người áo này vốn gày gò nhỏ nhắn, nhưng tài năng của bà không mấy nam giới có thể sánh được. Bà có trí thông minh tuyệt vời và khả năng lao động cần cù. Hai nhà vật lý đã đứng trước một sự việc bất ngờ khi nguyên tử uranium (U) va chạm với neutron thì xuất hiện hạt nhân barium (Ba). Cả hai người đều không hiểu và tự hỏi: có phải đây là sự sai lầm?

Thế nhưng bà đã không kịp khẳng định sự đúng sai của mình… Ngồi trên tàu lửa để chạy trốn khỏi các đợt khủng bố xảy ra liên tiếp, bà lúc nào cũng nhớ lại đoàn tuần hành mang theo các bó đuốc như các dòng ánh sáng vô tận trên Quảng trường Unter - den- Linden trong những ngày đầu tiên Hitler lên nắm chính quyền.

Sau này, khi nhớ lại thời kỳ đen tối ấy, nhà văn Đức nổi tiếng Tomac Mann, -người được Giải thưởng Nobel năm 1929.- đã viết: “Cú sốc năm 1933 thật dữ dội, thật kinh khủng biết bao! Cú sốc đã cướp đi của tôi tự do, nhà cửa, các sách vở, kỷ niệm tài sản. ở Tổ Quốc những hành động đểu cáng, đốn mạt xấu xa cứ nối nhau liên tiếp… Những gì xảy ra sau đó cũng không thể nào chấp nhận được: bạn chạy lưu vong từ nước này qua nước khác trong lúc những tin tức đồi bại từ Tổ Quốc cứ vang vọng đến tai bạn. Tổ Quốc bị dã man hóa, bị mất đi, và giờ đây trở nên xa lạ đối với bạn”.

Nước Đức quốc xã đã quá xa lạ đối với những người như vậy như đã xảy ra từ lâu rồi. Nó đã xóa bỏ trong ký ức những tên tuổi đã từng mang lại vinh quang cho chính bản thân quốc gia đó. Họ là những nhà bác học lỗi lạc, những nhà văn hóa lớn mang quốc tịch Đức, nhưng lại mang trong mình dòng máu Do Thái - một dòng máu mà Quốc trưởng Hitler muốn ruồng bỏ... Nước Đức đã mất đi những tài sản tinh thần vô giá. Phải mất nhiều năm nữa quốc gia này mới thấu hiểu điều đó. Sau này các nhà sử học đó có số liệu để tính toán rằng dân Đức gốc Do Thỏi chỉ chiếm 1% dân số nhưng trong số các nhà bác học Đức tài năng người Do Thái chiếm 20%!

Lise Meitner cũng như nhiều nhà khoa học có dòng máu Do Thái, đã từng được nhà bác học Max Planck, - người được giải thưởng Nobel về cơ học lượng tử, cùng Otto Hahn, Viện trưởng Viện Kaiser Wilhelm,- khẩn thiết đề nghị với Quốc trưởng giữ bà ở lại, nhưng… Cũng trong buổi ra đi cay đắng này, Lise Meitner nhớ lại người bạn già của mình và tập thể khoa học, nơi bà làm việc và cống hiến bao sức lực và tình yêu khoa học.

Bà đã làm việc ở đây gần 30 năm liên tục… Bà hồi tưởng lại thời thanh niên sôi nổi cùng những thiếu thốn vật chất, nhưng trong lòng cháy bùng ngọn lửa hy vọng và hướng về một tương lai sáng sủa…Ngày nào đó vào năm 1898, cô sinh viên Lise Meitner xúc động khi đọc vài dòng ngắn ngủi về phát kiến ra chất polonium (Po) và radium (Ra) của cặp vợ chồng Pie - Marie Curie ở Pháp. Những dòng tin ấy đã quyết định số phận của cô nữ sinh thông minh: hãy nghiên cứu vật lý nguyên tử… Để rồi ngày ra đi rời khỏi nước Đức Quốc xã không ai biết được rằng chớnh bà là người phụ nữ mạnh nhất hành tinh: trong trí tuệ của bà có chứa những bước cơ bản của thí nghiệm bản lề để chế tạo trái bom nguyên tử.

Ngồi trên xe lửa bà chỉ nhớ lại từng giai đoạn của cuộc đời mình. Số phận đó cho bà may mắn cú một người cha hiểu biết và mong muốn cho bất kỳ người con nào, không phân biệt trai hay gái đều được học qua bậc đại học. Khi 23 tuổi Lise là người phụ nữ đầu tiên ở thành Vienna được dự các giờ giảng vật lý và làm việc tại phòng thí nghiệm.

Bà được học với các giáo sư nổi tiếng ở Áo thời bấy giờ như Anton Lampa, Stefan Meyer, và sau này còn có Ludwig Boltzmann. Vì vậy Lise Meitner là người phụ nữ thứ hai nhận được bằng Tiến sĩ vật lý ở ĐH Vienna.

Do đó, Lise đó được các thày giáo của mình giới thiệu với Max Planck, người đặt nền móng cho Cơ học lượng tử - khi ông đến Vienna dự lễ tang nhà vật lý Ludwig Boltzmann.

Năm 1907, mới tròn 29 tuổi, bà rời thành Vienna, nơi có truyền thống văn hóa và âm nhạc lâu đời nhất châu Âu, nhưng lại không có điều kiện tốt cho các ý tưởng khoa học nảy sinh và phát triển. Lise Meitner đã chọn Berlin là quê hương thứ hai của mình.

... Khi đến Berlin với hai bàn tay trắng, bà viết trong hồi ký của mỡnh: "Tại đây, tôi chẳng có một địa vị gì để xưng hô. Bạn hãy cố tưởng tượng xem cuộc đời sẽ thế nào nếu bạn không có nhà cửa, phải ở nhờ trong một căn phòng ở nơi làm việc, không một ai giúp đỡ, không một chút quyền hành ...".

Ngay trong những ngày đầu bà được gặp lại người thày dạy vật lý lý thuyết Max Planck. Chính tại đây, Meitner cũng như nhiều phụ nữ thời đó, phải vượt qua ngưỡng cửa đòi quyền học tập cấp sau đại học dành cho nữ giới.

Thoạt đầu ngay cả Max Planck cũng lưỡng lự khi nhận bà là người học trò nữ đầu tiên. Nhưng tài năng xuất chỳng của bà đó thuyết phục được nhà khoa học yên tâm.

Đồng thời, tại Berlin này bà cũng gặp một người bạn cùng chí hướng của mình trong lĩnh vực phóng xạ: Otto Hahn. Hai người gần gũi nhau về nghề nghiệp và ước vọng. Hahn kém bà 1 tuổi, nhưng điều ấy chẳng cản trở gì tình bạn trong khoa học của họ.

Chẳng bao lâu các nhà khoa học ở Berlin thấy xuất hiện những bài báo trên tạp chí khoa học Đức cùng ký tên hai người. Rồi một nhóm hoạt động khoa học hình thành mà hạt nhân của nhóm đó là Otto Hahn và Lise Meitner, rồi sau này thêm nhà vật lý tài hoa Fritz Strassmann.

Lịch sử khoa học thế giới ghi nhận: vào đầu thập niờn 30 thế kỷ 20 đó hình thành 3 Nhóm vật lý lý thuyết lớn: Nhóm Paris với người đứng đầu là Irene Curie, Nhóm Enrico Fermi ở Italia (sau này chuyển sang Hoa Kỳ) và Nhóm Berlin với sự đóng góp đáng kể của 3 nhà vật lý học lừng danh Otto Hahn, Lise Meitner và Fritz Strassmann.

Hồi đó, những người dân Berlin xuất hiện giữa khu phố đông dân một tòa tháp giống hình củ hành. Một nhóm người ít quen biết nhau từ trước đã tụ tập về đây vì cùng có mối quan tâm lớn đối với các chất phóng xạ. Họ trao đổi với nhau bằng thứ tiếng Đức có giọng phát âm hơi nặng theo cách phát âm của người phương Nam. Một tấm biển đá với dòng chữ nổi gắn ở phía ngoài tòa nhà: Viện Kaiser Wilhelm… Các nhà khoa học đã đăng tải các công trình nghiên cứu có giá trị một thời và mãi mãi được lịch sử khoa học ghi nhận.

Năm 1917, nhóm Hahn- Meitner được giải thưởng quốc tế về nghiên cứu trong lĩnh vực phóng xạ. Lần đầu tiên trên thế giới họ đã tách được những sản phẩm phân rã của thorium (Th), radium (Ra).

Cũng trong năm ấy, họ tìm thấy một nguyên tố hiếm phóng xạ đứng ở ô 91 bảng tuần hoàn các nguyên tố giữa thorium và uranium. Họ đặt tên là protactinium (Pa) vì nó biến đổi từ nguyên tố actinium (Ac) và ký hiệu nguyên tố mới này là Pa…

Và cũng từ đây bắt đầu xuất hiện những bi kịch của công dân hạng hai,- Meitner là người áo gốc Do Thái. Khi Viện Hóa học thuộc Viện Kaiser Wilhelm mở thêm chuyên ngành nghiên cứu chất phóng xạ, Hahn làm việc và được nhận lương, còn Meitner chỉ được ghi trong danh sách là “người ngoài làm việc không lương” .

Khi khám phá ra protactinium, Meitner là người làm việc chủ yếu, nhưng Hahn vẫn viết các bài báo với tư cách là người lãnh đạo chính công trình nghiên cứu khoa học đó. Và kết quả là Hội Hóa học Đức trao tặng Otto Hahn Huy chương Emil Fischer, một giải thưởng cao quý thời đó, Meitner chỉ được nhận bản sao của giải thưởng ấy (!).

Rồi bi kịch này cứ tiếp tục mãi cho đến năm 1944, khi Hahn nhận được Giải Nobel nhờ công bố các công trình đó từng hợp tác chặt chẽ với Meitner (khi đó bà đang sống và nghiên cứu tại Viện Vật lý Nobel, Thụy Điển…). Có ý kiến cho rằng Hahn buộc lòng không ghi tên bà bên cạnh các cụng bố của mình chỉ vì ngại ngần bọn Quốc xã kết tội là có liên hệ với phần tử Do Thái Meitner(!).

>> Con đường bất tử (kỳ 1)



Cách đây 50 năm, những con tàu của Đoàn tàu không số đã bắt đầu chuyến vượt biển đầu tiên, chở vũ khí đạn dược chi viện cho chiến trường miền Nam đánh Mỹ.


Vượt lên bao thử thách cam go, chịu đựng đến tột cùng sự hi sinh, 34 chiến sĩ đầu tiên của Đoàn tàu không số ngày ấy đã kiên gan làm nên huyền thoại về đường Hồ Chí Minh trên biển.

Kỳ 1: Đoàn quân sự đặc biệt

Ngày 23/10/1961, theo chỉ thị của Bộ Chính trị và Quân ủy Trung ương, Bộ Tổng tư lệnh Quân đội Nhân dân Việt Nam quyết định thành lập đoàn 759, tiền thân của Lữ đoàn 125 Hải quân ngày nay, với tên gọi “Đoàn tàu không số” để vận chuyển vũ khí trang bị đạn dược cho chiến trường miền Nam.

Đường Hồ Chí Minh trên biển thực sự đã trở thành huyết mạch nối liền máu thịt hai miền Bắc-Nam. Đó cũng chính là con đường bất tử của niềm tin tất thắng, con đường tự hào của bộ đội Hải quân và của cả dân tộc.

Tất cả vì miền Nam thân yêu

Ngày 23/3/1959, chính quyền Ngô Đình Diệm tuyên bố đặt miền Nam Việt Nam trong tình trạng chiến tranh. Tháng 5/1959, Diệm ban hành Luật 10/59, lê máy chém đi khắp miền Nam, tàn sát các chiến sĩ cộng sản, khủng bố dã man phong trào đấu tranh của quần chúng nhân dân, gây bao đau thương tang tóc. Trước tình hình đó, Quân ủy Trung ương đã triển khai hàng loạt công tác chuẩn bị cho cuộc chiến đấu ở miền Nam, vì muốn đánh thắng kẻ thù nhất thiết phải có vũ khí và phương tiện.

Ngày 19/5/1959, Quân ủy Trung ương quyết định thành lập "Đoàn quân sự đặc biệt" có nhiệm vụ mở đường, vận chuyển vũ khí, lương thực, tổ chức đưa đón bộ đội từ Nam ra Bắc và ngược lại. Hai con đường huyết mạch quan trọng được hình thành. Đó là con đường 559 theo dãy Trường Sơn và đường vận tải thủy - sau đó được đổi tên thành đường Hồ Chí Minh trên biển.


http://nghiadx.blogspot.com
Tàu không số vượt biển chở vũ khí vào Nam.


Giữa lúc khắp các chiến trường miền Nam “khát” vũ khí đạn dược, làm thế nào để đưa vũ khí nhiều hơn, nhanh hơn, an toàn hơn? Đó là câu hỏi không chỉ của lãnh đạo Quân ủy Trung ương lúc bấy giờ mà của cả dân tộc Việt Nam. Muốn cách mạng thắng lợi, miền Bắc phải dồn sức chi viện cho miền Nam. Nếu chỉ trông vào lực lượng vận chuyển đường bộ, các tỉnh ở Nam bộ vẫn rất thiếu vũ khí.

Trước thực tiễn ấy, Quân ủy Trung ương đặt câu hỏi: Trong cuộc kháng chiến chống Pháp, chúng ta từng dùng thuyền chở vũ khí vượt biển từ miền Bắc, từ Campuchia và từ Thái Lan vào chi viện cho miền Nam đánh giặc, tại sao bây giờ không vận chuyển được đường biển?

Ngay lập tức Quân ủy Trung ương và Bộ Tổng Tham mưu quyết định thành lập Đoàn Vận tải thủy lấy Tiểu đoàn 603 làm nền tảng, đóng quân tại thôn Thanh Khê (xã Thanh Trạch, huyện Bố Trạch, Quảng Bình), bên bờ sông Gianh, có nhiệm vụ đóng tàu thuyền và vận chuyển vũ khí trên biển chi viện cho miền Nam.

Tập đoàn Đánh cá sông Gianh, họ là ai?

Tiểu đoàn 603 có 107 người do đồng chí Hà Văn Xá làm Tiểu đoàn trưởng, đồng chí Thượng úy Lưu Đức làm Chính trị viên. Tiểu đoàn được biên chế thành hai đại đội. Đại đội 1 do Trung úy Nguyễn Bất làm Đại đội trưởng, Trung úy Đồng Yên làm Chính trị viên, Đại đội 2 do Trung úy Lê Quang làm Đại đội trưởng, Trung úy Trương Kia làm Chính trị viên. Để giữ bí mật, đơn vị không dùng tàu thuyền của vùng sông Gianh mà cử người ra xã Nghi Thiết (huyện Nghi Lộc, Nghệ An) đặt đóng thuyền 2 đáy.


http://nghiadx.blogspot.com
Bia ghi nhớ nơi xuất kích của Tập đoàn Đánh cá sông Giang ở Quảng Bình.


Đây là loại thuyền ngụy trang, đáy dưới để vũ khí, đáy trên để lưới và ngư cụ đánh cá, trọng tải mỗi chiếc 20 tấn theo mẫu của Ban Thống nhất Trung ương. Được sự giúp đỡ của Ủy ban Hành chính tỉnh Quảng Bình và Sư đoàn 325, chỉ sau 2 tháng, 4 chiếc thuyền hai đáy đã đóng xong.

Có tàu, cán bộ chiến sĩ Tiểu đoàn 603 vui mừng khôn xiết. Tranh thủ thời tiết tốt, biển lặng ra khơi để đánh cá. Nói là đi "đánh cá", nhưng thực chất là cuộc diễn tập cho cuộc vượt biển sắp tới. Từ việc quăng chài, thả lưới, rèn luyện sức chịu đựng sóng gió, tập lấy phương hướng theo sao trời, theo địa hình. Ban đầu, đội chỉ tập gần bờ, dần đến xa bờ và sau đó là ra khơi.

Những lúc không đi biển, đơn vị tổ chức học tập chính trị và kỹ thuật, nâng cao trình độ giác ngộ giai cấp, tinh thần yêu nước và lòng căm thù giặc, sẵn sàng hy sinh vì sự nghiệp cách mạng. Nguyên tắc giữ bí mật mà tất cả các cán bộ, chiến sĩ trong tiểu đoàn đều biết đó là: Nếu bị địch bắt thì dù có chết cũng không được khai.


http://nghiadx.blogspot.com
Hãng phim Giải phóng tái hiện cảnh tàu không số chở vũ khí cho chiến dịch Bình Giã.


Ông Nguyễn Hữu Tuần, 82 tuổi, nguyên sĩ quan tham mưu tác chiến của Bộ Tư lệnh Hải quân, chia sẻ: “Nói đến Đoàn tàu không số thì không thể không nói đến đoàn tàu đánh cá Sông Gianh, bởi đây là đoàn tàu khơi mạch nguồn đầu tiên mở đường trên biển. Vì sao Quân ủy Trung ương chọn sông Gianh làm chuyến đầu xuất phát không?

Vì đây là con sông lớn chạy qua tỉnh Quảng Bình và cắt ngang Quốc lộ 1. Khu vực này có cảng và là nơi cửa sông nên hằng ngày có rất nhiều tàu bè ra vào, cả tàu quốc doanh lẫn tàu đánh cá của ngư dân nên dễ trà trộn, khó bị địch phát hiện, tiện cho chỉ huy và bố trí lực lượng của tàu ta. Tập đoàn Đánh cá Sông Gianh là niềm tự hào của bộ đội Hải quân”.

Với khí thế và quyết tâm cao, Tiểu đoàn 603 (Tập đoàn Đánh cá sông Gianh) bắt tay vào làm doanh trại, đóng thuyền, sắm lưới và luyện tập đi biển, sẵn sàng bước vào cuộc chiến đấu mới.

Trước khi đoàn 759 ra đời, đã có 5 con thuyền gỗ đầu tiên của các tỉnh ven biển Nam bộ đã vượt biển ra Bắc, vừa xin vũ khí, vừa làm nhiệm vụ mở đường trên biển. Không la bàn, không hải đồ, nhưng 5 con thuyền đã tới đích, đánh dấu việc khai thông một tuyến đường trên biển.

>> Belarus xem xét mua S-400 Triumf



Thời gian tới, Belarus sẽ xem xét mua một loạt vũ khí phòng không do Nga sản xuất, trong đó có tổ hợp tên lửa phòng không tiên tiến S-400 Triumf.

Đó là tuyên bố của Tư lệnh lực lượng phòng không-không quân Belarus, Thiếu tướng Sergey Lemeshevsky, với báo giới hôm 10/9.

“Theo khuôn khổ thỏa thuận thành lập hệ thống phòng không thống nhất của khu vực, chúng tôi sẽ mua các tổ hợp tên lửa phòng không mới của Nga, trong đó có tổ hợp S-400”, ông S. Lemeshevsky cho biết trong phiên họp của Ủy ban hợp tác về vấn đề phòng không với sự có mặt của các Bộ trưởng Bộ Quốc phòng thuộc Cộng đồng các quốc gia độc lập (SNG) tại Astrakhan.

Cùng với đó, lãnh đạo lực lượng phòng không-không quân Belarus cũng cho biết, thời điểm chuyển giao các tổ hợp vũ khí phòng không mới mua từ Nga sẽ được công bố trong thời gian tới.


http://nghiadx.blogspot.com
S-400 hiện đang là hệ thống tên lửa phòng không hiện đại bậc nhất trên thế giới.


Quân đội Belarus đang tham gia tập trận quy mô lớn với tên gọi “Lá chắn liên minh 2011” tại tỉnh Astrakhan (Nga).

Được thiết kế để tiêu diệt mọi phương tiện bay của đối phương, S-400 đủ khả năng tiêu diệt các dòng máy bay, máy bay không người lái và tên lửa hành trình.

Ngoài chức năng của tổ hợp vũ khí phòng không thông thường, S-400 cũng đảm bảo khả năng đánh chặn ở tầng vũ trụ thấp với các mục tiêu ở cấp độ phi chiến lược.

S-400 Triumf có thể tác chiến trong mọi điều kiện thời gian, thời tiết, thậm chí trong môi trường bị chế áp điện tử mạnh.

S-400 có thể phát hiện và tiêu diệt các mục tiêu trên không ở cự ly 400 km. Ngoài ra, tên lửa S-400 Triumf có thể tiêu diệt các loại tên lửa đạn đạo có tầm bắn tới 3.500km và sử dụng chung các loại đạn tên lửa của hệ thống S-300 như: 48H6E, 48H6E2.

>> Ông Putin quan tâm biến thể T-90 mới



Trong chuyến thăm tới triển lãm vũ khí tại Nizhny Tagil, Thủ tướng Vladimir Putin đặc biệt quan tâm tới loại xe tăng mới của Lục quân Nga, T-90S.


Ngày 9/9, trong khuôn khổ chuyến thăm Triển lãm Quốc tế lần thứ 8 tại Nizhny Tagil, Thủ tướng Vladimir Putin giành nhiều thời gian quan tâm tới một trong những thành tựu mới nhất của ngành công nghiệp vũ khí Nga – siêu xe tăng T–90S do Công ty Uralvagonzavod sản xuất.

T-90S được trang bị những công nghệ mới về động cơ, giáp, hệ thống phòng vệ điện tử. T-90S được đánh giá là phương tiện chiến đấu chủ lực trên chiến trường trong chiến tranh tương lai.

Trong các giải pháp kỹ thuật mới được áp dụng trên T-90S, lần đầu tiên sử dụng vô lăng để lái xe, hệ thống hộp số tự động với khả năng chuyển sang chế độ số tay. Nhờ vậy T-90S giảm tải cường độ làm việc của lái xe cũng như giảm thiểu tiêu hao nhiên liệu, nâng cao các thông số gia tốc.

Ngoài ra, T–90S còn được trang bị khí tài nhìn đêm, camera quan sát phía sau, hệ thống liên lạc và đạo hàng hiện đại, điều hòa nhiệt độ, hệ thống quan sát, cũng như các máy đo xa laser và máy ngắm.

Dù đã lộ diện tại cuộc triển lãm, nhưng T–90S vẫn được xếp vào danh mục “bảo mật” của quân đội Nga. Theo kế hoạch, đến năm 2015, T–90S mới chính thức được đưa vào trang bị cho quân đội nước này.

Theo xếp hạng của Trung tâm Phân tích buôn bán vũ khí thế giới TsAMTO (Nga), hiện Nga vượt xa các đối thủ để đứng đầu về số lượng xe tăng chủ lực dự kiến xuất khẩu giai đoạn 2011-2014 và đứng thứ 2 sau Mỹ về giá trị xuất khẩu xe tăng chủ lực.

Nếu thực hiện đúng tiến độ theo các hợp đồng, chương trình sản xuất theo giấy phép, các biên bản ghi nhớ và các cuộc thầu đang tiến hành hiện nay, khối lượng xe tăng chủ lực xuất khẩu của Nga giai đoạn 2011-2014 sẽ là 688 chiếc trị giá 1,979 tỷ USD, chủ yếu là từ các hợp đồng lớn với Ấn Độ lắp ráp và sản xuất theo giấy phép Т-90S.

Triển lãm Nizhny Tagil 2011 kéo dài từ ngày 8-11/9. Hơn 1.100 thiết bị quân sự, trong đó có 213 mô hình vũ khí đã được phát triển hoàn thiện, của 64 công ty sản xuất vũ khí và 20 công ty quốc phòng nước ngoài được trưng bày tại triển lãm, trong đó có: Pháp, Italia, Thụy Điển, Thổ Nhĩ Kỳ, Ukraine, Belarus và Kazakhstan.

Sau đây là một số hình ảnh Thủ tướng Putin thăm chiếc T-90S:


http://nghiadx.blogspot.com
Mô hình xe tăng T-90 mới của Nga.



http://nghiadx.blogspot.com
Thủ tướng Putin tiến tới "thành quả" mới của công nghiệp quốc phòng Nga.


http://nghiadx.blogspot.com
Thủ tướng Putin chui vào trong chiếc T-90S.


http://nghiadx.blogspot.com
Ông Putin bên trong khoang lái của chiếc T-90S, khí tài điện tử trong xe khá hiện đại.


>> Tiềm năng UAV Lutch của Nga



Tại triển lãm hàng không quốc tế MAKS-2011, Nga đã giới thiệu máy bay trinh sát không người lái đầu tiên do Nga tự phát triển.

Trinh sát cơ không người lái mang tên Lutch được phát triển bởi tập đoàn Vega. Các nhà phát triển nói rằng, mô hình trưng bày tại triển lãm là duy nhất và cần phải khơi dậy sự quan tâm của Không quân Nga cũng như các nước khác.

Vậy những lợi thế của UAV Lutch là gì?

Lutch được thiết kế cho các chuyến bay tầm trung. Tốc độ tối đa lên đến 270 km/h và nó có thể bay trên không liên tục trong 18 giờ, trần bay tối đa 7.000 m.

http://nghiadx.blogspot.com
UAV mới của Quân đội Nga bay thử nghiệm.


Lutch được sử dụng để tuần tra các khu vực biên giới mà quân đội không thể tiếp cận. Ngoài ra nó còn được sử dụng cho nhiệm vụ trinh sát, do thám vị trí đóng quân của đối phương với khoảng cách rất xa.

Lutch có thể được coi là máy bay đa năng, vì nền tảng chức năng của nó rất rộng. Lutch không chỉ tiến hành khảo sát, do thám và truyền các tín hiệu về trạm điều khiển mà còn có khả năng thực hiện cuộc tấn công vào các mục tiêu khác nhau của đối phương.

Trọng lượng của Lutch là 800 kg với đầy đủ các trang thiết bị, có thể mang vũ khí với trong lượng khoảng 50 kg. Nếu được sắp xếp hợp lý thì trọng lượng vũ khí có thể tăng lên đến 170 kg.

Một trong những lợi thế chính của UAV Lutch là dùng nhiên liệu thông thường của ô tô trong tất cả các chuyến bay của mình. Nó được trang bị một động cơ Piston 4 thì Rotax-914 (công suất 115 mã lực).

Yếu tố này giúp thuận lợi và tiết kiệm đáng kể cho các hoạt động của Lutch. Theo thiết kế, tuổi thọ của Lutch là 15 năm, nhưng các nhà phát triển cho rằng con số này có thể tăng lên.

Các nhà phát triển kỳ vọng, Lutch có thể thu thập thông tin trong khu vực có bán kính đến 500 km. Hệ thống viễn trắc của Lutch sẽ truyền tải các thông tin thu thập trong thời gian thực ở khoảng cách 250 km.

Tập đoàn Vega có thể sản xuất đến 20 máy bay không người lái Lutch trong một năm tuỳ thuộc vào đơn đặt hàng.

Trong dự tính của nhà thiết kế, UAV có các tùy chọn khác nhau để tăng thời gian chuyến bay đến 30 giờ cũng như cải thiện hệ thống vũ khí, các phiên bản mới của Lutch sẽ được trang bị súng phóng lựu.

Còn điều thuận lợi nữa đối với UAV Lutch là không đòi hỏi phải có sân bay chuyên dụng, nó có khả năng cất cánh từ đường băng đất nện với chiều dài tối thiểu là 130m.


>> Mỹ xem xét triển khai Predator tại Thổ Nhĩ Kỳ



Mỹ đang xem xét yêu cầu từ Thổ Nhĩ Kỳ trong việc triển khai UAV Predator ở nước này để chống lại lực lượng ly khai người Kurd ở miền Bắc Iraq.


Tờ báo trích dẫn lời của một quan chức cấp cao quân sự Mỹ cho biết, một quyết định triển khai các máy bay không người lái có thể tăng cường thêm mối liên minh Mỹ - Thổ Nhĩ Kỳ về ngoại giao, nhưng có thể làm Mỹ bị lún xâu hơn vào cuộc xung đột.

Quân đội Mỹ đã sử dụng máy bay không người lái Predator ở Iraq từ năm 2007 và cũng chia sẻ những video giám sát của họ với Thổ Nhĩ Kỳ như là một phần bí mật của một cuộc đàn áp chống lại các chiến binh người Kurd? Theo báo cáo của PKK cho biết.

Tuy nhiên, quan hệ hợp tác chống khủng bố giữa Mỹ và Thổ Nhĩ Kỳ có thể kết thúc vào ngày 31/12/2011, khi tất cả các lực lượng của Mỹ dự kiến sẽ rút khỏi Iraq.


http://nghiadx.blogspot.com
UAV trinh sát, tấn công Predator.


Theo tờ Washington Post, chính quyền tổng thống Obama hiện chưa đưa ra quyết định về yêu cầu của Thổ Nhĩ Kỳ.

Tháng 8/2011, Mỹ đã cung cấp thông tin tình báo cho Thổ Nhĩ Kỳ để hỗ trợ nước này tiếp tục chống lại phiến quân PKK, sau khi PKK nhận trách nhiệm về cái chết của 8 binh sĩ Thổ Nhĩ Kỳ trong một cuộc phục kích.

Vụ tấn công xảy ra ở khu vực Cukurca, tỉnh Hakkari, gần biên giới với Iraq. Ngoài 8 binh sĩ thiệt mạng thì còn 11 binh sĩ khác bị thương.

Các mối quan hệ ngoại giao trước đây của Thổ Nhĩ Kỳ không được tiết lộ, cho thấy nước này đã trở nên phụ thuộc nhiều vào máy bay trinh sát Predator, máy bay gián điệp U-2 và các nguồn tin tình báo khác của Mỹ trong chiến dịch quân sự chống lại Đảng Công nhân người Kurd PKK.

Thứ Hai, 12 tháng 9, 2011

>> Đặc nhiệm Ai Cập và cuộc chiến Yom Kippur



Trong cuộc chiến Yom Kippur, lực lượng đặc nhiệm Ai Cập đã đóng vai trò quan trọng. Tuy chiến thắng, nhưng Israel cũng phải kính nể lực lượng đặc nhiệm này.


Bối cảnh ra đời lực lượng đặc nhiệm

Trong chiến tranh Trung Đông lần 2, đặc nhiệm Ai Cập được xây dựng trên cơ sở lực lượng đột kích lục quân khá ít ỏi, trong thời kì chiến tranh nhiệm vụ chủ yếu của lực lượng đặc nhiệm là đảm nhận vai trò mũi nhọn tiên phong trong đội hình bộ binh cơ giới, dùng trực thăng xâm nhập vào sâu trong lòng địch, đánh chiếm các vị trí quan trọng…

Trong cuộc chiến, 2 tiểu đoàn đặc nhiệm Ai Cập được không vận tới thủ đô Amman, hỗ trợ quân Jordan tấn công căn cứ của Israel, nhưng chính họ và quân đội Jordan lại bị đối phương tiêu diệt.


http://nghiadx.blogspot.com
Tổng tham mưu trưởng Ai Cập năm 1973, "cha đẻ" của lính đặc nhiệm Ai Cập, Saadeddin El-Shazli hay gọi tắt là Sadin.


Sau cuộc chiến tranh Trung Đông lần thứ 2 năm 1956, Ai Cập giao trách nhiệm xây dựng tiền thân của lực lượng "đặc nhiệm – dù" cho Sadin, người hùng của Ai Cập trong Thế chiến thứ 2. Tính đến năm 1959, lực lượng này đã định hình qui mô ban đầu, năm 1960 Sadin dẫn đầu một tiểu đoàn dù tham gia lực lượng quân sự của Liên Hợp Quốc tại Congo.

Vào những năm 1960, quân đội Ai Cập có nhiều mặt được coi là "bản sao" của quân đội Liên Xô. Tuy nhiên, một số sĩ quan từng tham dự cuộc chiến tranh thế giới lần 2 tỏ ra rất sùng bái quân đội Anh, nhất là đội đặc nhiệm “Chuột sa mạc” đã chiến đấu kiên cường chống lại quân Đức phát xít trên chiến trường châu Phi.

Sau cuộc chiến Trung Đông lần 3, quân đội Ai Cập và Israel hình thành thế đối đầu lấy kênh đào Suez làm ranh giới, những đơn vị đặc nhiệm của Ai Cập thường xuyên tổ chức những nhóm nhỏ, vượt sông bằng xuồng cao su tiến đánh phá hoại các điểm chốt của Israel, giữa họ và lính Israel thường xuyên xảy ra đụng độ.

Tiêu biểu là tháng 9/1969, 30 lính đặc nhiệm được trực thăng đổ bộ xuống sau lưng phòng tuyến Israel tại bán đảo Sinai, tập kích vào căn cứ quân sự giành được chiến thắng khá vang dội.

Đến tháng 10/1973, quân đội Ai Cập đã có 2 lữ đoàn lính dù, 2 lữ đoàn đặc nhiệm dù và 7 đại đội đột kích.

Thử lửa trên chiến trường

Sau khi đánh bại các quốc gia Arab trong cuộc chiến năm 1967, Israel mở rộng vùng kiểm soát đến bờ đông kênh đào Suez, xây dựng dọc theo bờ sông trên cơ sở 30 cứ điểm để hình thành phòng tuyến Balev nổi tiếng.

Việc thu hồi lại vùng đất bờ đông kênh đào, với người Ai Cập không chỉ là đòi hỏi về chiến lược mà còn mang ý nghĩa lấy lại lòng tự tôn dân tộc. Để thực hiện điều này, quân đội Ai Cập đã nằm gai đếm mật, trải qua những khoảng thời gian huấn luyện gian khổ để cuối cùng có một ngày thách đấu với Israel như hôm nay.

Họ quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải đánh bại người Israel để thu hồi lại phần lãnh thổ bị xâm chiếm. Quân đội Ai Cập gửi gắm niềm hi vọng vào đội tiên phong - lực lượng đặc nhiệm.

http://nghiadx.blogspot.com
Lính đặc nhiệm Ai Cập chụp hình trước giờ tấn công ngày 6/10/1973. Đêm trước cuộc chiến, đội đặc nhiệm Ai Cập đã điều nghiên, trinh sát kỹ lưỡng trận địa phòng ngự của Israel. Ngoài ra, trước đó họ còn tung lực lượng bí mật vượt sông xâm nhập vào bán đảo Sinai, thực hiện phá hoại ngay trước khi lực lượng thiết giáp Israel tổ chức phản công.


Ngày 6/10/1973 là ngày lễ “Ngày chuộc tội” của người Do Thái, người Israel được nghỉ lễ trên toàn quốc. Nhưng người Israel hoàn toàn không thể ngờ rằng vào ngày hôm đó sẽ diễn ra cuộc tổng tấn công của liên quân Ai Cập – Syria, mở màn cho cuộc chiến tranh Trung Đông lần thứ 4 với qui mô và mức độ ác liệt chưa từng có, cuộc chiến Yom Kippur.

Lúc 14h15 ngày 6/10, đội đặc nhiệm Ai Cập bất ngờ, thần tốc và dũng mãnh lao đến bên bờ Tây của kênh đào Suez, họ nhảy vào những chiếc xuồng cao su triển khai vượt sông trên mât sông rộng 200m. Cùng lúc đó, trên bầu trời 200 chiếc máy bay chiến đấu của không quân Ai Cập cũng gầm rú lao về phía trận địa tiền duyên của quân Israel trên bán đảo Sinai.

Trong giây lát trận địa quân Israel trên phòng tuyến Balev mịt mù trong những cột khói đạn, tiếng súng giáng trả của quân Israel cũng nổ giòn giã. Cuộc tấn công của liên quân Ai Cập-Syria chính thức được mở màn.

Vị trí đổ bộ của lính đặc nhiệm nằm giữa hai cứ điểm. Khi xuồng đổ bộ tiến sát bờ, các lính đặc nhiệm nhảy khỏi xuồng, nhanh chóng trèo lên bờ đập cát khá cao, họ buông thang dây cho lực lượng tiếp ứng phía sau. Lên được bờ sông họ nhanh chóng tấn công các chốt phòng thủ, tới tấp quăng lựu đạn và dùng AK báng gấp tấn công đối phương.

Trận chiến ác liệt nhất diễn ra tại cứ điểm Quyi bao bọc cực Nam của phòng tuyến Bar Lev, lực lượng tấn công rất khó tiếp cận. Trong lực lượng tuy chỉ có một nhóm được trang bị súng phun lửa nhưng họ cũng đã đột phá được cứ điểm này, tiêu diệt toàn bộ số lính Israel phòng thủ tại đây.

Các mũi tấn công nhằm vào các cứ điểm khác chỉ vấp phải sự chống cự lẻ tẻ. Các binh sĩ Israel dưới làn đạn pháo như mưa đã co cụm vào các công sự, bỏ lại trận địa với vũ khí không người sử dụng, đây có lẽ là lần đầu tiên người Israel rời bỏ vị trí chiến đấu của mình. Chiếc dịch vượt sông đánh chiếm đầu cầu của Ai Cập thành công mĩ mãn.


http://nghiadx.blogspot.com
Một điểm phòng thủ trong phòng tuyến Bar Lev


Lúc này, lực lượng xe tăng Israel bắt đầu phản công ào ạt về hướng đầu cầu của Ai Cập, 240 chiếc tăng nã đạn như mưa về phía lính đặc nhiệm Ai Cập.

Lực lượng này cũng có sự chuẩn bị, họ đã nhanh chóng lập các bãi mìn chống tăng kết hợp với thứ vũ khí rất hiệu quả lúc bấy giờ, tên lửa chống tăng AT-3 Sagger của Liên Xô. Hơn 170 chiếc tăng của lữ đoàn thiết giáp Israel đã bị bắn cháy.


http://nghiadx.blogspot.com
Bức họa về lính đặc nhiệm Ai Cập với RPG-7


Lực lượng đột kích cũng tấn công mạnh vào phòng tuyến khu vực phía Bắc, trận đánh diễn ra tại cứ điểm Budapis.

Cứ điểm này nằm trong vị trí xung yếu của phòng tuyến Bar Lev, phía Đông cách cảng Fad 11km, khu đầm lầy rộng lớn bao bọc phía Nam tạo thành tấm bình phong che chắn tự nhiên.

Trong thời gian trước, tại đây chỉ có 18 lính Israel đồn trú, sau khi cuộc chiến nổ ra lực lượng thiết giáp được tăng viện.

Chiều ngày 6/10, lực lượng đặc nhiệm Ai Cập gồm 16 chiếc tăng, 16 xe bọc thép quân và các loại xe tải quân sự chở bộ binh tiến đến khu vực này, dưới sự yểm trợ của máy bay và phi pháo, tổ chức tấn công và cứ điểm Budapis.

Cuộc tấn công này bị Israel đẩy lùi, Ai Cập mất 7 xe tăng và 8 xe bọc thép, nhưng một đội đặc nhiệm cũng đã đổ bộ lên được bãi biển cách cứ điểm 2km.

Cứ điểm này sau đó rơi vào thế bị cô lập. Khi phát hiện được ý đồ của quân Ai Cập, Israel điều một trung đội tăng 8 chiếc từ lữ đoàn thiết giáp mới được thành lập của tướng Adam đến tăng cường ngay trong đêm cho cứ điểm Budapis.

Đáng tiếc là đơn vị tăng này không biết gì về sự xuất hiện của toán lính đặc nhiệm Ai Cập, vốn đang chôn mìn chống tăng trên con đường duy nhất đến Budapis.


http://nghiadx.blogspot.com
Cờ Israel mà quân Ai Cập thu được sau những ngày đầu thành công



http://nghiadx.blogspot.com
Lính đặc nhiệm Ai Cập bên cạnh những chiếc tăng Israel mà họ tiêu diệt


Lính Ai Cập bắn pháo sáng quan sát và sử dụng RPG-7 bắn cháy 2 xe tăng, đẩy lùi đợt tấn công.

Đến sáng quân Israel tiếp tục phản kích nhưng bị chặn lại bởi bãi mìn kéo dài đến tận bờ biển, đặc nhiệm Ai Cập lại bắn cấp tập nhiều quả RPG-7 từ cự ly gần 500m, diệt thêm một số xe bọc thép, quân Israel lại rút lui.

Sau đó tăng viện của Israel gồm một đại đội pháo và một đại đội bộ binh tổ chức phản kích lần thứ 3. Lúc này, lính Ai Cập đã ẩn nấp kĩ, các xe tăng Israel rất khó phát hiện ra họ. Đợi đến khi lực lượng Israel đã tràn xuống bãi biển, hỏa lực đồng loạt khai hỏa, 15 lính Israel chết và hơn 30 lính bị thương.

Cũng vào buổi tối cùng ngày, một đại đội đặc nhiệm Ai Cập xâm nhập vào khu vực cách cứ điểm Budapis 30km về phía Đông, họ phục kích một đoàn xe thiết giáp Israel, phá hủy 2 xe tăng và 1 xe bọc thép. Khi đoàn xe tổ chức phản công, lực lượng đột kích biến mất, sau đó họ lại tấn công, Israel mất tiếp 1 xe tăng.


http://nghiadx.blogspot.com


http://nghiadx.blogspot.com
Những bãi mìn (hình trên) và súng chống tăng đã tiêu diệt rất nhiều xe tăng Israel


Thế nhưng, đó chỉ là những trận tập kích qui mô nhỏ. Cuối cuộc chiến, do các đơn vị bộ binh kém cỏi của Ai Cập nhanh chóng tan rã trước sức mạnh tổng lực của quân đội Israel, phần thắng nghiêng về phe của quân dội Do Thái.

Tuy nhiên, lính đặc nhiệm Ai Cập vẫn tạo tiếng vang lớn khi tác chiến với qui mô lữ đoàn, đương đầu với sư đoàn thiết giáp của A. Sharon (Thủ tướng Israel sau này), bảo vệ thành công con đường dẫn đến thủ đô Cairo.


http://nghiadx.blogspot.com

Lính đặc nhiệm Ai Cập diễu binh năm 1974 sau Yom Kipuur


Trong cuộc chiến Yom Kippur, lực lượng đặc nhiệm Ai Cập đã đóng vai trò quan trọng. Tuy cuối cùng, về quân sự người Israel đã chiến thắng trong cuộc chiến đó nhưng lực lượng đặc nhiệm Ai Cập cũng thể hiện họ là lực lượng thiện chiến đáng khâm phục.

>> T-64, chiếc xe tăng cách mạng



Không phải T-54, cũng không phải T-72, chính T-64 mới là cuộc cách mạng về xe tăng hiện đại trên thế giới.


Vào đầu những năm 1950, quân đội Liên Xô đặt ra yêu cầu phát triển một loại tăng hoàn toàn mới. Cũng như các lần trước, khi yêu cầu về một loại tăng hoàn toàn mới được đưa ra, Cục thiết kế tăng ở Kharkiv luôn dẫn đầu cuộc đua bằng việc giới thiệu một loại tăng trái với qui ước về thiết kế tăng.

Concept (tư tưởng) thiết kế loại tăng mới này thể hiện ở chiếc T-64, nó được thiết vào đầu những năm 1960 ở Kharkiv dưới sự chủ trì của Aleksandr A. Morozov và trở thành chiếc tăng đầu tiên trong thế hệ tăng mới (thế hệ tăng hiện đại sau thế hệ T54/55/62) của Liên Xô.

T-64 được chấp nhận đưa vào biên chế tháng 12/1966 và trở thành chiếc tăng đầu tiên của thế hệ tăng thứ 2. Giữ nguyên kết cấu khung thấp như họ T-54/55/62 nhưng T-64 lại tinh vi hơn.

http://nghiadx.blogspot.com


http://nghiadx.blogspot.com
Những chiếc T-64A đầu tiên của quân đội Liên Xô.


Cuộc cách mạng về giáp bảo vệ

Chiếc T-64 có tính cơ động tốt hơn T-62. Động cơ diesel 5 xy-lanh với sức mạnh chừng 700-750hp. Mặc dù động cơ của T-64 nhỏ hơn so với động cơ của T-72, nhưng chiếc T-64 nhẹ hơn (36 tấn) được cho rằng có thể đạt được quãng đường hành trình và vận tốc tương đương với loại T-72. Ngoài ra, xe còn có 2 thùng nhiên liệu phụ 200 lít có thể được gắn phía đuôi xe.

Giáp của T-64 tốt hơn hẳn so với T-62, cả thân xe và tháp pháo đề được đúc, sau đó chúng được hàn lại, lớp giáp là sự kết hợp giữa giáp thép và các miếng gốm, gọi là “Hỗn hợp K”, giúp cho khả năng bảo vệ cao hơn trước những mối nguy hiểm từ đạn HEAT.

Bên cạnh sở hữu lớp giáp trước vững chắc hơn rất nhiều nhờ sử dụng giáp cải tiến kết cấu nhiều lớp, T-64 còn có thể lắp thêm các tấm giáp bảo vệ xích hai bên hông xe hay các tấm chắn dài.

Trên xe có "xẻng" (giống như của các xe ủi đất) to lắp phía trước xe, giúp cho nó có thể tự đào công sự trong một vài phút đồng thời có thể tăng khả năng bảo vệ cho giáp trước xe bằng cách nâng nó lên.

Vì thế, những khẩu pháo 105mm hiện đại nhất trên những xe tăng của NATO không thể làm gì được T-64 nếu ở ngoài tầm 500m.



http://nghiadx.blogspot.com

http://nghiadx.blogspot.com

T-64 vào thời điểm ra đời vượt trội nhiều mặt so với xe tăng của NATO



Bên cạnh hệ thống dò tìm phóng xạ PAZ và lớp chống phóng xạ, T-64 còn có hệ thống lọc chung NBC và hệ thống điều áp.

T-64 lúc đầu sử dụng chung hệ thống phun khói ngụy trang giống series T-54/55/62, sau đó một số phiên bản đã sử dụng các ống phóng đạn khói gắn trên tháp pháo giống như T-72 và T-80.

Hệ thống nạp đạn pháo tự động đầu tiên trên thế giới

Pháo chính của chiếc T-64 là một khẩu pháo 125mm nòng trơn với góc nâng pháo từ -6 đến +14 với tháp pháo quay bằng máy 360 độ.

Khẩu pháo 125mm bắn loại đạn xuyên giáp sơ tốc cao HV-APFSDS có vận tốc đầu nòng lên tới 1,750m/giây và tầm bắn ít nhất 2.000m.

Tổng đạn 40 viên với cơ cấu phân bổ thông thường gồm 12 APFSDS - 6 HEAT - 22 HE. Cơ cấu nạp đạn tự động cho phép tổ lái giảm bớt xuống chỉ còn 3 người (lái xe, pháo thủ, trưởng xe), T-64 cũng sử dụng hệ thống vứt vỏ đạn tự động giống như trên T-62.


http://nghiadx.blogspot.com

Sử dụng ống thở khi lặn sông trên T-64


Ngoài ra, pháo 125mm còn có thể bắn loại tên lửa có điều khiển AT-8 Songster ATGM, thông thường nó mang 6 quả AT-8.

Hệ thống nạp đạn giống với hệ thống nạp đạn tự động trên T-72, ngoài chức năng giảm bớt một pháo thủ nó còn giúp cho tốc độ bắn của chiếc tăng đạt được 8 phát/phút.

Vị trí trưởng xe đã có sự cải tiến hơn so với T-62 khi anh ta có thể sử dụng mọi loại vũ khí trong chiếc tăng từ chỗ ngồi.

Bên cạnh đó, T-64 cũng kết hợp hệ thống kiểm soát hỏa lực, nó có một cái máy vi tính gắn trong xe, một số phiên bản còn có cả máy đo xa laser.


http://nghiadx.blogspot.com

T-64BV với lớp giáp ERA


T-64 luôn đứng trong đội hình tuyến đầu của quân đội Liên Xô, ở trong các đơn vị cơ giới mạnh nhất ở Châu Âu đối mặt với NATO trong thời chiến tranh Lạnh. Nó không bao giờ được xuất khẩu sang các nước đồng minh của Liên Xô, kể cả các quốc gia thân cận nhất như Đông Đức hay Cuba.

Năm 1976, chiếc T-64B tích hợp hệ thống điều khiển “COBRA” giúp nâng tầm bắn lên 4.000m, nó sử dụng hệ thống đo xa laser với kính nhìn đêm mới, tuy vậy thì khối lương chiếc tăng cũng tăng lên 39 tấn.

Việc sản xuất T-64 đã được dừng lại năm 1987, nhưng việc nâng cấp T-64 thì đến nay vẫn được thực hiện.

Khuyết điểm trên T-64

Chiếc tăng T-64, mặc dù đã có nhiều ưu điểm, nhưng nó vẫn có nhiều hạn chế, như hệ thống nạp đạn tự động tuy giúp giảm biên chế tổ lái đi 1 người nhưng lại chiếm dụng một khoảng không gian lớn bên trong tháp pháo, khả năng hạ thấp nòng pháo vẫn chưa được cải thiện nhiều.

Hay như ở biến thể tăng chỉ huy T-64K, khi liên lạc xe buộc phải đứng im, bởi vì cột ăn-ten phải được gắn xuống đất.

>> Báo Nhật 'dạy khôn' Trung Quốc?



Gần đây, phe nổi dậy Libya và các phương tiện truyền thông phương Tây liên tục cáo buộc Trung Quốc bán vũ khí cho Đại tá Gaddafi hồi tháng 7 song Bộ ngoại giao nước này phủ nhận tất cả những cáo buộc trên đồng thời nhấn mạnh đây chỉ là những tin đồn vô căn cứ.


Tờ Globe and Mail, dựa trên các tài liệu được tìm thấy ở Tripoli thì các quan chức an ninh Libya đến Bắc Kinh hồi giữa tháng 7. Ở đó, họ gặp ba nhà xuất khẩu vũ khí quân sự lớn cuả nước này và các đại diện của ông Gaddafi đề nghị Trung Quốc bán cho họ gói vũ khí trị giá 200 triệu USD.

Đáp lại những cáo buộc trên, hồi đầu tuần này, Bộ ngoại giao Trung Quốc kiên quyết phủ nhận tất cả.

Song song với việc khẳng định thông tin đại diện của Đại tá Gaddafi đúng là có liên lạc với các công ty thương mại quân sự của Trung Quốc hồi tháng 7, Bộ ngoại giao Trung Quốc cũng nhấn mạnh rằng không có một hợp đồng cung cấp vũ khí cho ông Gaddafi từng được ký. Theo đó, đây chỉ là tin đồn thất thiệt vô căn cứ nhằm gây bất lợi cho Trung Quốc.

“Đại tá Gaddafi có cử người sang Trung Quốc để gặp một số cá nhân thuộc các công ty thương mại vũ khí Trung Quốc vào hồi giữa tháng 7 song không có bất cứ một hợp đồng mua bán vũ khí nào được ký”, Jiang Yu, phát ngôn viên Bộ ngoại giao Trung Quốc nhấn mạnh.

Ngoài ra, Bộ ngoại giao Trung Quốc cũng lập luận rằng, Bắc Kinh không thể bán vũ khí cho Đại tá Gaddafi bởi hành động này sẽ vi phạm lệnh cấm bán vũ khí cho Libya của Liên Hiệp Quốc.


http://nghiadx.blogspot.com
Bộ ngoại giao Trung Quốc khẳng định không bán vũ khí cho Đại tá Gaddafi.


Cần chú ý rằng, các cáo buộc trên được truyền đi khi Trung Quốc đang nỗ lực thiết lập quan hệ với bên giành chiến thắng trong cuộc chiến Libya nhằm đảm bảo lợi ích quốc gia của mình chẳng hạn như việc gia hạn các thỏa thuận về dầu mỏ với Chính phủ mới. Do vậy, rất có thể đây là đòn tấn công của phương Tây nhằm hạ bệ uy tín của Chính phủ Trung Quốc và làm cho nỗ lực thiết lập quan hệ của nước này với phe nổi dậy Libya trở nên khó khăn hơn.

Ngoài ra, những người ủng hộ Bắc Kinh còn lập luận rằng, cho dù các công ty thương mại quân sự của nước này và đại diện của Gaddafi từng gặp nhau trước đó thì mục đích của họ chưa hẳn là các hợp đồng cung cấp vũ khí. Việc gặp gỡ này chỉ đơn thuần là để giữ liên lạc với ông Gaddafi và chuẩn bị cho các hợp đồng thương mại có thể có trong tương lai. Thậm chí, hai bên có khả năng chỉ gặp nhau để “nói chuyện”.

Tuy nhiên, theo Diplomat, sau sự kiện này, các công ty thương mại quân sự của Trung Quốc thể hiện rằng họ thực sự có nhiều thiếu sót về mặt tuyên truyền và chính trị chẳng hạn sự thiếu cân nhắc và thiếu độ nhạy cảm chính trị.

Trung Quốc rõ ràng là một quốc gia rất được chú ý bởi cộng đồng thế giới và Đại tá Gaddafi thời điểm này cũng vậy. Tuy nhiên, trong khi, ông Gaddafi đang bị “tẩy chay” thì việc các công ty thương mại quân sự Trung Quốc, một đại diện cho quốc gia của họ, lại gặp đại diện của Tổng thống Libya, tạo cớ cho một chiến dịch bôi nhọ Bắc Kinh

Ngoài ra, các công ty thương mại quân sự Trung Quốc cũng là nơi chứa đựng nhiều bí mật liên quan đến việc sản xuất các máy bay chiến đấu và tên lửa của Chính phủ nước này. Trong nhiều trường hợp, đó là các bí mật tuyệt đối mà báo chí không thể xâm nhập được nên kích thích sự tò mò của các cơ quan truyền thông dẫn đến việc đôi khi thông tin không chính xác.

Do vậy, theo Diplomat, để tránh những cáo buộc vô căn cứ tương tự như trên hoặc để ngăn ngừa những tin đồn thất thiệt từ các cơ quan báo chí trong tương lai, Chính phủ Trung Quốc nên cho phép công khai hơn, minh bạch hơn về hoạt động của các công ty này đồng thời bình thường hóa hoạt động kinh doanh của họ.

Về phía các công ty thương mại quân sự nhà nước, cần nâng cao khả năng ngăn chặn những tin đồn thất thiệt và khả năng quan hệ công chúng giúp đối phó với một thế giới mà ở đó các bí mật không phải là thứ có thể giữ kín mãi mãi.

>> Black Hawks “lớn như thổi” sau ngày 11/9



Kể từ sau vụ khủng bố ngày 11/9/2001 cùng với các cuộc chiến tranh ở Iraq và Afghanistan của Mỹ, Sikorsky Aircraft, hãng sản xuất máy bay trực thăng Black Hawk, không ngừng lớn mạnh.

Sikorsky Aircraft được coi là “kho hàng”, nguồn cung mà quân sự Mỹ phụ thuộc nhiều để phục vụ cho các mục tiêu và vận chuyển binh lính ở Iraq và Afghanistan.

Black Hawks – công cụ chính của quân đội Mỹ

Doanh số của hãng Sikorsky Aircraft có trụ sở ở Stratford, tiểu bang Connecticut (Mỹ) tăng gấp đôi, lên đến 6,7 tỉ đô la kể từ năm 2005. Trước đây, tổng thống Mỹ George Washington từng đặt tên cho Connecticut là bang cung ứng trong thời gian chiến tranh cách mạng vì đây là nguồn cung thực phẩm và pháo cho các binh sĩ.


http://nghiadx.blogspot.com
Black Hawk S-70A có thể trở hơn 4.000kg.


Máy bay trực thăng Black Hawk tham chiến lần đầu tiên ở Grenada (vùng biển Caribbean) năm 1983 và liên tục tham chiến trong các trận chiến khác. Ngoài ra, Black Hawk còn được biết đến qua sách và bộ phim mang tên “Black Hawk Down”, nói về trận đánh năm 1993 ở Somalia nơi 2 chiếc trực thăng bị bắn rơi, 18 binh lính chết.

Bắt đầu từ năm 2001, máy bay Black Hawk có khả năng thực hiện các nhiệm vụ như vận chuyển binh lính và săn tìm kẻ địch. Black Hawk trở thành một trong những công cụ chính của quân đội, có thể hiện diện ở các sa mạc rộng lớn hay tại vùng núi gồ ghề. Black Hawk có mặt trong trận chiến Hoa Kỳ xâm chiếm Afghanistan vào tháng 10/2001 và Iraq 17 tháng sau đó.


http://nghiadx.blogspot.com
Máy bay Black Hawk có khả năng thực hiện các nhiệm vụ như vận chuyển binh lính và săn tìm kẻ địch.


Nói cách khác, Black Hawk là chiếc trực thăng có vai trò kép trong một trận chiến thông thường, theo lời của Richard Aboulafia, nhà phân tích hàng không vũ trụ của Teal Group tại Arlington, VA (Mỹ). Đó là vận chuyển binh lính đến và đi khỏi trận đánh để tham chiến hay chăm sóc y tế, đồng thời tìm và tấn công lực lượng đối phương.

Với khoảng 400 phiên bản Black Hawk, máy bay trực thăng trở thành một trong những quân trang được sử dụng nhiều nhất trong quân đội Mỹ, Tim Healy, giám đốc phát triển kinh doanh của không quân Hoa Kỳ tại Sikorsky cho biết. Tim Healy nói: “Đây thực sự là trang thiết bị có nhu cầu cao trong một thời gian rất dài.”

Sikorsky Aircraft “vực” kinh tế Mỹ suy thoái

Số máy bay trực thăng do Sikorsky sản xuất nhiều hơn số máy bay này được sử dụng trong thăm dò dầu, chữa cháy, tìm kiếm và cứu hộ và trong các lĩnh vực khác.


http://nghiadx.blogspot.com
Black Hawk trở thành một trong những công cụ chính của quân đội, có thể hiện diện ở các sa mạc rộng lớn hay tại vùng núi gồ ghề.


Rick Whittington, nhà phân tích của công ty môi giới Sturdivant cho biết lợi nhuận của công ty Sikorsky nổi bật so với các doanh nghiệp hàng không khác thuộc công ty mẹ United Technologies Corp.

Lợi nhuận biên (profit margin) của Sikorsky năm 2010 là 10,7%, tăng đều mỗi năm, từ 8% năm 2004. Trong thời gian tồi tệ nhất của suy thoái kinh tế năm 2009, Sikorsky là doanh nghiệp duy nhất của United Technologies Corp có lợi nhuận cao hơn năm 2008 do nhu cầu quân sự tăng.


http://nghiadx.blogspot.com
Với khoảng 400 phiên bản Black Hawk, máy bay trực thăng trở thành một trong những quân trang được sử dụng nhiều nhất trong quân đội Mỹ.


Với khoảng 9.200 công nhân ở Stratford và ở 3 thị trấn giáp ranh, Sikorsky có số nhân công lớn nhất ở phía tây nam Connecticut. Paul Timpanelli, chủ tịch và giám đốc điều hành của Hội đồng doanh nghiệp khu vực Bridgeport cho biết công ty đã giúp kinh tế khu vực thoát khỏi sự suy yếu. Giai đoạn 2008 – 2010, Sikorsky đã thuê 1.500 – 2.000 công nhân. Hiện tại, khoảng 9.500 công nhân làm việc cho Sikorsky ở Connecticut.

Black Hawk "khỏe" trong môi trường khắc nghiệt

Yêu cầu đặt hàng Black Hawk thay đổi theo sự thay đổi của công nghệ như động cơ được thiết kế lại, hệ thống điều khiển kĩ thuật số trong buồng lái được nâng cấp để cung cấp thông tin về các mối nguy hiểm.


http://nghiadx.blogspot.com
Trực thăng Black Hawk có thể được trang bị một loạt các tên lửa, súng máy và pháo 20 mm.


Bộ phận cảm biến hồng ngoại có thể xác định vị trí binh sĩ bị thương vào ban đêm và trong thời tiết xấu cùng với những nâng cấp đáng kể về hệ thống vũ khí khiến loại máy bay trực thăng này hoạt động hiệu quả hơn trong các trận đấu, đồng thời giảm thời gian vận chuyển người bị thương đến bệnh viện, Tim Healy, giám đốc phát triển kinh doanh của không quân Hoa Kỳ tại Sikorsky cho biết.

Ed Birtwell, người phụ trách quản lý động cơ máy bay của General Electric (Mỹ ) cho biết hàng trăm kỹ sư của công ty đã và đang tham gia thiết kế lại động cơ Black Hawk, vì động cơ này hút cát lúc cất và hạ cánh. Khi đó, cát bị cuốn vào động cơ nóng và chuyển hóa thành thủy tinh làm giảm sức mạnh và hiệu quả hoạt động của động cơ.

Do đó, người ta đưa vào sử dụng một máy nén thép có thể chịu những tác động có tính ăn mòn của cát và máy tách phân tử để loại bỏ cát. Kết quả là động cơ có thể hoạt động khỏe hơn trong thời gian dài và trong môi trường khắc nghiệt.


Bộ Quốc phòng Mỹ dự định giảm 20% chi tiêu trước năm 2015

Kể từ sự kiện 11/9, ngân sách quốc phòng hàng năm của Mỹ đã tăng gấp đôi, lên đến 700 tỉ đô. Lợi nhuận hàng năm của quốc phòng Mỹ theo đó đã tăng gấp 4, đạt khoảng 25 tỉ đô la so với năm trước.

Tuy nhiên, chi tiêu của Lầu Năm Góc sẽ giảm đi vì Tổng thống Obama sẽ cắt giảm sự hiện diện của Mỹ tại Afghanistan và Iraq. Tháng trước, Quốc hội Hoa Kỳ đã nhất trí cắt giảm chi tiêu quân sự thêm 350 tỉ đô la trong vòng 10 năm tới. Theo đó, ngân sách quốc phòng sẽ tự động phải cắt giảm thêm 500 tỉ đô la trong thời gian 10 năm nếu các nhà lập pháp không đạt được thỏa thuận cắt giảm thâm hụt trước tháng 11 này.

Ở tiểu bang Connecticut, bộ quốc phòng Mỹ đã chi khoảng 77 tỉ đô la từ 2000-2009, theo thông tin từ văn phòng các vấn đề về quân sự (OMA, Mỹ). Tàu ngầm, máy bay và động cơ phản lực là các lĩnh vực hàng đầu mà Bộ quốc phòng Mỹ chi tiền. Theo OMA, năm 2011, chi tiêu quốc phòng cho Connecticut sẽ giảm khoảng 4% so với năm 2010, tương đương khoảng 13 tỉ đô la.

Trước năm 2015, Bộ quốc phòng Mỹ dự định giảm 20% chi tiêu trên toàn đất nước, riêng ở Connecticut, bộ sẽ cắt giảm 10% (khoảng 12,29 tỉ đô la).

>> Các dòng tăng chủ lực mạnh nhất thế giới (kỳ 4)



Nỗ lực theo đuổi dòng xe tăng của riêng mình,“pháo đài di động”Merkava, đã giúp Israel trụ vững giữa “chảo lửa” Trung Đông.

>> Các dòng tăng chủ lực mạnh nhất thế giới (kỳ 1)
>> Các dòng tăng chủ lực mạnh nhất thế giới (kỳ 3)

Kỳ 4: Trụ cột sức mạnh

Công đầu của “ông thiết giáp”

Nếu như các chiến lược gia phương Tây ngày càng xem nhẹ vai trò của xe tăng trong chiến tranh hiện đại thì cuộc đối đầu giữa Nhà nước Israel với khối Arab đang vớt vát phần nào vị thế của cỗ máy chiến tranh này. Một trong những quan điểm cơ bản của học thuyết quân sự Israel là “đảm bảo giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh thông thường, quy mô lớn có sự tham gia của các binh đoàn xe tăng và không quân được trang bị vũ khí hiện đại nhất”.

Thái độ coi trọng sức mạnh tăng – thiết giáp này hình thành từ thực tế chiến trường. Trong đó, lực lượng xe tăng là “xương sống” của các cuộc tiến công đối phó với “chiến tranh bạo loạn”, một hình thái xung đột mà đối phương phân tán, ẩn nấp ở các khu dân cư đông đúc.

Để tự tin vạch ra sách lược trên, Israel dựa hoàn toàn dòng xe tăng Merkava, (trong tiếng Hebrew có nghĩa là “chiến mã xa”), với công đầu thuộc về Thiếu tướng Israel Tal, chỉ huy lực lượng tăng – thiết giáp Israel, từng kinh qua các cuộc chiến giành độc lập, cuộc chiến Sinai, cuộc chiến 6 ngày và cuộc chiến Yom Kippur.


http://nghiadx.blogspot.com
"Ông thiết giáp" Israel Tal.


http://nghiadx.blogspot.com
Xe tăng Merkava III làm nhiệm vụ.


Sau cuộc chiến Yom Kippur (năm 1973) giữa Israel và các nước Ai Cập, Syria, Iraq và Jordan…, giới quân sự Israel nhận thức, không thể chiến thắng trong chiến tranh tiêu hao và đặt ra yêu cầu quân đội phải có loại xe tăng mới đảm bảo khả năng sống còn cao cho kíp xe.

Cùng với yêu cầu đó, bài học cay đắng từ việc bị “đồng minh” chơi khăm thúc đẩy Israel quyết tâm chế tạo loại xe tăng của riêng mình. (Israel từng hợp tác với Anh để chế tạo xe tăng Chieftain nhưng sau đó, vì lý do địa chính trị, Anh đã không bán loại tăng này cho nhà nước Do Thái).

Dưới sự chỉ đạo của của “ông thiết giáp”, biệt danh của tướng Israel Tal, chiếc Merkava đầu tiên đã chính thức biên chế trong quân đội vào năm 1979 và tham chiến lần đầu trong chiến dịch “Hòa bình cho Galilee” (năm 1982).

An toàn, an toàn hơn nữa

Tới nay, dòng xe tăng Merkava đã phát triển tới 4 thế hệ, với nhiều biến thể không phải là xe tăng như pháo tự hành, xe chiến đấu bộ binh, xe cứu kéo… Thế nhưng “sợi chỉ đỏ” xuyên suốt trong các thiết kế của gia đình Merkava luôn là tiêu chí đảm bảo sự an toàn cao nhất cho kíp xe.

Điều này có thể dễ dàng nhận ra ở tháp pháo của tất cả các thế hệ xe tăng Merkava với thiết kế hình chỏm cầu nhằm giảm sức phá hủy của các vũ khí chống tăng. Không chỉ vậy, Merkava là một trong những dòng xe tăng hiếm hoi đặt động cơ ở phía trước để làm tăng khả năng sống còn của kíp xe trong trường hợp xe bị bắn trúng.


http://nghiadx.blogspot.com
Thiết kế của dòng xe Merkava tạo khoảng chống tối đa để binh sĩ có thể trú ẩn. Trong ảnh là 1 xe thiết giáp, biến thể của xe tăng Merkava.


Xe được thiết kế các cửa thoát hiểm dành riêng cho trưởng xe, lái xe, người nạp đạn. Còn pháo thủ, có thể chọn bất kỳ các cửa kể trên thoát thân. Nhà sản xuất còn tính toán nếu bớt đi 12 viên đạn pháo có thể đủ chỗ trú ẩn cho 6 binh sĩ nữa. Như vậy, không chỉ kíp xe mà cả lính tùng thiết cũng sẽ được an toàn hơn.

http://nghiadx.blogspot.com
Diềm xích phía sau tháp pháo.


Từ chiếc Merkava II, tháp pháo còn bố trí diềm xích, treo các bi sắt nặng trông diêm dúa nhưng lại có tác dụng giảm tổn thương cho xe khi bị rocket chống tăng bắn từ phía sau.

Ở chiếc Merkava IV, xe được trang bị hệ thống phòng thủ chủ động Rafael Trophy có 4 radar bố trí quanh thân, cung cấp tầm bao quát theo góc cầu 360 độ (thực tế là bán cầu trên), chống lại các mối nguy đến từ các loại tên lửa chống tăng. Hiện nay, trên thế giới cũng mới chỉ có xe tăng T-80 của Nga trang bị hệ thống tương tự là Arena. Trong đó, Trophy được đánh giá là có tính năng vượt trội hơn.

http://nghiadx.blogspot.com
Hệ thống Rafale Trophy thể hiện khả năng bảo vệ Merkava IV.


Thu lời bất chấp lệnh cấm xuất khẩu

Bắt đầu từ năm 2001, Israel đang dần “thay máu” lực lượng tăng – thiết giáp bằng những chiếc Merkava IV, thành viên mới nhất của “gia đình Merkava”. Hiện nay, với tốc độ sản xuất dự kiến khoảng 50-70 chiếc/năm, lục quân Israel sẽ sớm hoành thành mục tiêu có thêm 400 chiếc Merkava IV nữa trong biên chế.

Vì lý do an ninh quốc gia, Merkava IV bị áp đặt lệnh cấm xuất khẩu, nhưng ngành công nghiệp quốc phòng Israel vẫn thu lời nhờ vào việc bán một số bộ phận hoặc hệ thống vũ khí, khí tài.

Merkava IV được trang bị pháo 120mm, bắn các loại đạn (đạn xuyên thoát vỏ có cánh ổn định APFSDS, đạn nổ lõm chốn tăng đa năng HEAT-MP…) mang nhiều quốc tịch (Mỹ, Đức, Pháp). Loại pháo này rất tân tiến vì có khả năng chống cong, vênh dưới tác động nhiệt độ môi trường và hoặc khai hỏa. Ngoài pháo chính, xe còn có súng máy 7,62mm và hệ thống cối 60mm.

Nhờ hệ thống kiểm soát hỏa lực đa kênh (TV, ảnh nhiệt, laser) Merkava IV có thể bắt bắm, bắn các mục tiêu di chuyển trong khi hành tiến, kể cả các mục tiêu trên không như trực thăng.


http://nghiadx.blogspot.com
Xe tăng Merkava thao diễn và bị ngã ngựa.


Để bảo vệ, ngoài những thiết kế đảm bảo an toàn kể trên, Mekava IV còn được trang bị hệ thống cảnh báo laser Amcoram LWS-2. Khi phát hiện đối phương chiếu tia laser dẫn đường cho tên lửa chống tăng, ngay lập tức, hệ thống này sẽ phát lệnh điều khiển các ống phóng bố trí quanh tháp pháo phóng lựu đạn khói để bảo vệ. Các ống phóng này có thể dùng để phóng mồi bẫy nhiệt chống vũ khí chống tăng dẫn hướng bằng ảnh nhiệt. Ngoài ra, lớp vỏ của Mekava IV còn có thiết kế dạng module, cho phép thay thế các lớp giáp phức hợp khác nhau tùy vào từng nhiệm vụ.


http://nghiadx.blogspot.com
Một chiếc Merkava bị "sứt mẻ".


Được Bộ Tổng tham mưu Quân đội Israel kỳ vọng là “khi triển khai hoàn toàn, Mekava IV sẽ đảm bảo an toàn cho kíp xe hơn các loại xe từng có” và được các chuyên gia quân sự xếp vào hạng các xe tăng “an toàn và hiệu quả hàng đầu thế giới” nhưng sự phát triển vũ khí và chiến thuật chống tăng khiến Mekava IV khó ngồi yên ở ngôi “vua chiến trường”.


Trên thực tế, trong các cuộc đối đầu ở Trung Đông, vẫn có những chiếc Merkava bị bắn tung lớp giáp, thậm chí lộn nhào. Và hệ thống phòng thủ chủ động Rafael Trophy dù chính xác đến đâu cũng không cùng lúc ngăn được nhiều rocket chống tăng bắn tới tấp cùng một lúc. Những cỗ xe tăng vẫn rất dễ bị tổn thương trong chiến đấu, những nhà thiết kế xe tăng Israel nói riêng và trên thế giới nói chung vẫn phải giải nhiều bài toán khó để kéo dài thời gian tồn tại cùng lịch sử của loại vũ khí này.

>> Hồ sơ cục thiết kế Sukhoi (kỳ 2)



Cục thiết kế Sukhoi trải qua 4 đời lãnh đạo. Trong số đó, 2 người để lại dấu ấn rõ nét nhất là nhà sáng lập Pavel Sukhoi và cha đẻ chiến đấu cơ Su-27 Mikhail Simonov.


Kỳ 2: Dấu ấn hai nhà lãnh đạo OKB Sukhoi

Pavel Sukhoi, người sáng lập OKB Sukhoi

Pavel Osipovich Sukhoi sinh ngày 22/7/1895 tại ngôi làng nhỏ Hlybokaye (Belarus) giáp biên giới Đế Quốc Nga. Năm 1905, Pavel tới học tại trường Gomel Gymnasium. Trong thời gian học tại đây, vô tình cậu bé Sukhoi đã thấy chiếc máy bay và điều đó đã thay đổi cả cuộc đời sau này của cậu.

“Tôi đang đi cùng với bạn bè mình từ phòng tập thể dục và đột nhiên một chiếc máy bay bay trên đầu chúng tôi. Đó là điều bất ngờ, tuyệt vời và tuyệt đẹp! Không phải là một con chim mà là người đàn ông thực sự đang bay trên đầu chúng tôi,” Pavel Sukhoi nhớ lại giây phút thay đổi cả đời mình.

Sau lần đó, ông dành nhiều thời gian tới việc chế tạo mô hình máy bay và tàu lượn.

Năm 1915, Sukhoi chuyển tới học ở Trường kỹ thuật Moscow (ngày nay là ĐH kỹ thuật Bauman Moscow). Thế chiến thứ nhất nổ ra ông gia nhập quân đội và phục vụ tới năm 1920 thì ra quân vì lý do sức khỏe, ông quay lại trường kỹ thuật học tiếp tới năm 1925.

Trong trường, ông có một học lực xuất sắc nổi bật hơn tất cả sinh viên cùng khóa. Ông sớm được Andrey Tupolev – nhà thiết kế máy bay nổi tiếng của Xô Viết để ý và dìu dắt. Đề án tốt nghiệp “máy bay một động cơ Chasseur” của Pavel Sukhoi được Tupolev trực tiếp hướng dẫn.

Sau khi tốt nghiệp, Sukhoi được Tupolev đưa vào làm ở TsAGI (Viện khí động lực học hàng không Trung ương) và tham gia hầu hết các dự án công nghệ máy bay tiên tiến nhất thời điểm này. Nhiệm vụ đầu tiên của ông trong nhóm Tupolev là phát triển máy bay ném bom hạng nặng nổi tiếng thế giới TB-1 và TB-3.

Tiếp đó, ông tham gia dự án máy bay ném bom tầm xa DB-2, ANT-25 và đặc biệt là dự án máy bay cường kích hạng nhẹ BB-1 (sau 1940 được biết đến với tên Su-2).

Su-2 là mẫu máy bay đầu tay thành công của Pavel Sukhoi với gần 1.000 chiếc được sản xuất, tích cực phục vụ trong Không quân Xô Viết giai đoạn đầu chiến tranh vệ quốc.


http://nghiadx.blogspot.com
Pavel Sukhoi trong phòng làm việc năm 1940.


Năm 1939, Pavel Sukhoi tự thành lập cục thiết kế cho riêng mình. Nhiệm vụ của OKB Sukhoi thời kỳ này là phát triển biến thể Su-2, máy bay cường kích Su-4, Su-6, Su-8...

Ngoại trừ Su-2, tất cả các thiết kế còn lại đều thất bại. Có thể nói, giai đoạn đầu OKB Sukhoi hoạt động là không thuận lợi, thậm chí năm 1949 chính quyền Liên Xô còn ra quyết định giải thể OKB Sukhoi. Phải tới năm 1953, Pavel Sukhoi mới tái lập cục thiết kế.

Kể từ thời điểm đó, Pavel Sukhoi cùng các đồng nghiệp liên tiếp trình làng nhiều mẫu máy bay mới như các loại máy bay cường kích Su-7, Su-17, Su-24, Su-25. Trong đó, đặc biệt là cường kích cánh cụp cánh xòe Su-17 không chỉ phục vụ ở Liên Xô mà còn được xuất sang hơn 20 quốc gia trên thế giới.

Tuy nhiên, với loại máy bay tiêm kích đánh chặn thì OKB Sukhoi vẫn chưa đạt được thành công như mong đợi. Các máy bay Su-9 hay Su-11 chưa được đánh giá cao trong khi Su-15 với đặc tính kỹ thuật vượt trội nhưng nó không nổi danh.

Giai đoạn 1970-1980, OKB Sukhoi triển khai chương trình phát triển máy bay chiến đấu thế hệ thứ tư Su-27. Lúc này, Pavel Sukhoi vẫn đang nắm quyền lãnh đạo cục. Tuy nhiên, ông không có cơ hội được nhìn thấy mẫu chiến đấu cơ xuất sắc này tung cánh. Ngày 15/9/1975, nhà thiết kế máy bay tài ba Pavel Osipovich Sukhoi qua đời. Ông được mai táng tại nghĩa trang Novodevichy.



http://nghiadx.blogspot.com
Cha đẻ chiến đấu cơ chiếm ưu thế trên không Su-27 Mikhail Simonov.


Cha đẻ chiến đấu cơ Su-27

Nhà thiết kế máy bay Mikhail Petrovich Simonov sinh ngày 19/10/1929 tại ngôi làng nhỏ ở Rostov. Năm 1954, ông tốt nghiệp Học viện hàng không Kazan.

Trước khi tới với Sukhoi, ông thành lập cục thiết kế hàng không thể thao và sản xuất một số mẫu tàu lượn như KAI-6, KAI-11, KAI-12, KAI-14, KAI-17, KAI-19...

Mãi tới năm 1970, ông mới vào làm việc tại OKB Sukhoi. Trong 9 năm tiếp theo, Simonov trở thành phó phòng thiết kế OKB Sukhoi và trực tiếp chỉ đạo chương trình phát triển, thử nghiệm máy bay cường kích cánh cụp cánh xòe Su-24 và cường kích Su-25.

Ngoài ra, Simonov là người chỉ đạo chương trình phát triển máy bay chiến đấu thế hệ thứ tứ Su-27. Có thể nói, ông được xem là cha đẻ của chiến đấu cơ nổi tiếng này.

Giai đoạn 1979-1983, Simonov được bổ nhiệm làm thứ trưởng Bộ công nghiệp hàng không Xô Viết. Thời kỳ này, ông vẫn tích cực làm việc ở Sukhoi trong vai trò phát triển chương trình Su-27.

Năm 1983, ông chính thức trở thành người đứng đầu OKB Sukhoi. Simonov chỉ đạo nghiên cứu phát triển các biến thể cải tiến từ Su-27 như Su-30, Su-33, Su-34 và một số loại máy bay thể thao Su-26/29/31.

Thời “hậu Xô Viết”, Simonov nỗ lực lèo lái con thuyền Sukhoi vượt qua những thời điểm khó khăn nhất, đem lại nhiều hợp đồng xuất khẩu vũ khí giá trị không chỉ cho Sukhoi mà cho cả ngành công nghiệp quốc phòng Nga. Ngày 4/3/2011, cha đẻ Su-27 Mikhail Petrovich Simonov qua đời.
Copyright 2012 Tin Tức Quân Sự - Blog tin tức Quân Sự Việt Nam
 
Lên đầu trang
Xuống cuối trang