Tin Quân Sự - Blog tin tức Quân sự Việt Nam

Paracel Islands & Spratly Islands Belong to Viet Nam !

Quần Đảo Hoàng Sa - Quần Đảo Trường Sa Thuộc Về Việt Nam !

Thứ Ba, 9 tháng 8, 2011

>> So sánh tàu sân bay Trung Quốc và Ấn Độ



Không lâu sau khi Trung Quốc chính thức công bố các bức ảnh mới nhất về tàu sân bay Thi Lang, Ấn Độ cũng cho thấy họ nhận tàu sân bay đầu tiên của mình.


Một điều khá trùng hợp là cả hai đều hoàn thành tàu sân bay của mình bằng cách mua lại và hoán cải những chiếc tàu chiến dưới thời Liên Xô cũ.

Cụ thể, trong khi Trung Quốc mua lại tàu sân bay đang đóng dỡ Varyag, đang trùm mền tại cảng của Biển Đen chờ bán sắt vụn từ Ukraine. Còn Ấn Độ thì mua lại chiếc tàu sân bay trực thăng Đô đốc Gorshkov (tuần dương hạm Baku), thuộc lớp tàu sân bay trực thăng Kiev từ hải quân Nga.

So sánh hai tàu sân bay

Đối với Varyag (Thi Lang theo cách gọi của Trung Quốc), đây là một tàu sân bay đúng nghĩa hơn. Tàu thuộc lớp Kuznetsov với các thông số cơ bản: dài: 300m, rộng: 38m, độ mớn nước: 11m, lượng giãn nước: 65.000 tấn.


http://nghiadx.blogspot.com

Tàu sân bay Varyag đang được tân trang tại cảng Đại Liên, Trung Quốc.


Đây là một kiểu tàu sân bay chiến thuật. Về sức chứa, Varyag có khả năng chứa 26 máy bay chiến đấu cùng với 24 trực thăng.

Theo các thông tin được công bố trên các trang mạng quốc phòng Trung Quốc giời gian qua, Varyag được trang bị hệ thống hỏa lực rất mạnh mẽ, hoàn toàn có thể đem so sánh với các tàu khu trục hay tuần dương hạng nặng khác.

Nguyên bản tàu sân bay trực thăng Đô đốc Gorshkov chỉ bố trí hoạt động được các máy bay trực thăng và máy bay cất hạ cánh thẳng đứng kiểu Yak-38M.

Hai đường băng được thiết kế hơi xéo so với boong tàu, với chiều dài là 160 và 180 mét. Phần boong tàu được mở rộng hơn với nguyên bản.

Để có thể sử dụng các máy bay chiến đấu cất cánh thông thường, toàn bộ hệ thống tên lửa chống hạm P-500, pháo hạm 130mm được tháo bỏ để nhường chỗ cho đường băng. Trên tàu sân bay lớp này, 2 máy bay không thể cất cánh cùng lúc, đây là một hạn chế lớn của các tàu sân bay của Nga.


http://nghiadx.blogspot.com

Tàu sân bay Đô đốc Gorshkov sau khi được hoán cải và nâng cấp.


So với tàu sân bay Varyag thì tàu sân bay Đô đốc Gorshkov (hay INS Vikramaditya theo cách đặt tên của Ấn Độ) “mi nhon” hơn. Thông số cơ bản như sau: Chiều dài: 283m, rộng: 31m, mớn nước 8,2m, lượng giãn nước 45.000 tấn.

Khả năng mang máy bay của INS Vikramaditya khiêm tốn hơn Thi Lang, tàu sân bay này chỉ có thể mang 16 máy bay chiến đấu Mig-29K, tối đa là 16 chiếc trực thăng Ka-28 hoặc Ka-31, bằng một nửa so với tàu sân bay của Trung Quốc.

Hệ thống vũ khí trên tàu thiên về chức năng phòng thủ với 8 hệ thống phòng thủ tầm cực gần Kashtan.

Điểm mạnh của tàu sân bay INS Vikramaditya là cấu trúc thượng tầng không phải thay đổi quá nhiều. Hệ thống điện tử dựa trên hệ thống radar mảng pha đa chức năng, kết hợp với trực thăng chỉ huy và cảnh báo sớm trên không Ka-31AEW.

Toàn bộ công việc hoán cải và nâng cấp được thực hiện bởi các chuyên gia của Nga, những người có nhiều kinh nghiệm trong vấn đề này.

Với tàu sân bay Varyag, toàn bộ công việc hoán cải và nâng cấp được thực hiện tại Trung Quốc. Toàn bộ cấu trúc thượng tầng của tàu phải thiết kế lại để phù hợp với một radar mảng pha đa chức năng sản xuất trong nước.


http://nghiadx.blogspot.com

Tiêm kích trên hạm Mig-29K đã sẳn sàng hoạt động.


Nhiều ý kiến cho rằng, sẽ có sự khác biệt về chất lượng của hai tàu sân bay này.

Với tàu sân bay Varyag, hiện tại Trung Quốc chưa xác định rõ loại máy bay chiến đấu nào sẽ được trang bị trên tàu. Nguyên mẫu tiêm kích trên hạm nội địa J-15 đang trong giai đoạn phát triển, chắc chắn chưa thể triển khai.

Công tác đàm phán mua tiêm kích trên hạm Su-33 từ Nga đang gặp nhiều khó khăn. Trong khi đó, Ấn Độ đã xác định rõ ràng MiG-29K sẽ là chiến đấu cơ hoạt động trên tàu sân bay của họ, và mọi việc đã sẵn sàng.


http://nghiadx.blogspot.com

Tiêm kích trên hạm J-15 vẫn chỉ là mẫu thử nghiệm chưa sẳn sàng hoạt động.


Xét về công nghệ và khả năng không chiến, MiG-29K được đánh giá vượt trội so với Su-33, chính Không quân hải quân Nga đang dự định thay thế toàn bộ Su-33 trên tàu sân bay Kuznetsov bằng MiG-29K.

Kết luận, tàu sân bay Varyag hay Thi Lang của Trung Quốc có lợi thế về khả năng chuyên chở trong khi tàu sân bay INS Vikramaditya của Ấn Độ lại có lợi thế về tiêm kích trên hạm.

“Kẻ tám lạng, người nữa cân”, sự xuất hiện của hai tàu sân bay này sẽ làm thay đổi đáng kể tình hình an ninh quốc phòng tại châu Á.

>> Triều Tiên đã có khả năng tấn công Mỹ ???



Triều Tiên đã phát triển thành công tên lửa đạn đạo tầm trung mới, dựa trên công nghệ của Nga. Điều này có thể dẫn đến khả năng tấn công quân sự trên đất Mỹ.

http://nghiadx.blogspot.com
Minh họa tầm bắn của tên lửa Musudan.


Loại tên lửa mới của Triều Tiên được đặt tên là "Musudan", có tầm bắn xa từ 2.500-4.000 km. Như vậy, tên lửa mới của Triều Tiên có có thể vươn tới quần đảo Guam của Mỹ nằm ở Thái Bình Dương, tờ báo Nga, "Komsomolskaya Pravda" đưa tin.

Nguồn tin tiết lộ, các tên lửa sẽ được phóng từ các bệ phóng cơ động. Loại tên lửa mới sẽ thay thế các chương trình đạn đạo “Taepodong-1” và “Taepodong-2” của Triều Tiên.

Theo các số liệu có được, loại vũ khí mới được tạo ra dựa trên công nghệ của Nga mà Bình Nhưỡng có đạt được trong những năm 1990.

Bước tiến mới trong phát triển tên lửa tầm trung Bắc Triều Tiên cùng với chương trình hạt nhân của nước này gây nên mối quan ngại lớn cho Bộ Quốc phòng Nhật Bản. Điều này đã được ghi nhận trong Sách trắng được gọi là - các báo cáo hàng năm của Bộ Quốc phòng Nhật Bản.

Từ 1998, Triều Tiên đã tiến hành thử tên lửa đạn đạo. Trong năm 2009, theo KCNA, cơ quan thông tấn chính thức của nước này, Bình Nhưỡng đã đưa vào quỹ đạo không gian một vệ tinh được phóng trên một tên lửa được sản xuất trong nước. Tuy nhiên các nguồn tin bên ngoài chưa xác nhận sự xuất hiện của một vệ tinh mới trong quỹ đạo Trái đất.

Cần lưu ý rằng, Bộ Ngoại giao CHDCND Triều Tiên tuyên bố sẵn sàng “nối lại cuộc đàm phán 6 bên về phi hạt nhân hóa bán đảo Triều Tiên mà không cần bất kỳ điều kiện tiên quyết nào”. Tuyên bố được đưa ra chỉ vài ngày sau khi diễn ra các cuộc gặp giữa Thứ trưởng Ngoại giao Kim Kye Gwan với đại diện đặc biệt của chính quyền Mỹ về Triều Tiên Stephen Bosworth.

Các cuộc đàm phán 6 bên gồm Nga, Trung Quốc, Mỹ, Nhật Bản và cả hai miền Triều Tiên về vấn đề hạt nhân bán đảo Triều Tiên đã diễn ra trong khoảng thời gian dài tại Bắc Kinh kể từ ngày 27/8/2003. Vòng đàm phán thứ sáu đã bị gián đoạn bởi Bình Nhưỡng từ 30/9/2007.

>> Trung Quốc nghiên cứu vũ trụ hay do thám quân sự?



Tháng 7/2011 vừa qua, Trung Quốc đã tiếp tục phóng vệ tinh SJ-11-03 thuộc loại vệ tinh Thực Tập (Shi Jian) của nước này với mục đích được công bố là để “Nghiên cứu vũ trụ”.


Vệ tinh SJ-11-03, chế tạo bởi Công ty China Spacesat, một cơ quan trực thuộc Tập đoàn công nghệ và khoa học hàng không Trung Quốc (CASC) được phóng lên quỹ đạo bằng tên lửa Trường Chinh II-C từ bãi phóng vệ tinh Tửu Tuyền thuộc tỉnh Cam Túc.

Ngoài chức năng nghiên cứu khoa học thông thường, CASC còn được biết đến với việc chịu trách nhiệm hỗ trợ Bộ Quốc phòng Trung Quốc chế tạo các hệ thống do thám từ vũ trụ.

http://nghiadx.blogspot.com

Hình ảnh vệ tinh SJ-11-01 trên truyền hình Trung Quốc.

Vệ tinh SJ-11-03 hoạt động ở quỹ đạo hình elip với độ cao cao nhất 723 km và thấp nhất 701 km, gần tương đương với vệ tinh loại Thực Tập được phóng trước đó là SJ-11-01 ( quỹ đạo từ 696 - 711 km).

Dù có khá nhiều vệ tinh Shi Jian đã được phóng lên nhưng Trung Quốc chưa từng công bố bất kỳ nghiên cứu khoa học nào từ các vệ tinh này khiến cho giới quan sát quốc tế cho rằng thực sự Trung Quốc sử dụng những vệ tinh này vào mục đích do thám và thu thập tin tức tình báo. Thậm chí, phương Tây còn nghi ngờ Trung Quốc còn có thể sử dụng vệ tinh để dẫn đường cho loại tên lửa chống tầu tầm siêu xa DF-21D của nước này.

Một bản báo cáo cũng cho thấy các vệ tinh nhóm SJ-6 Trung Quốc phóng từ năm 2006 - 2010 được trang bị công nghệ trí thông minh nhân tạo (ELINT) và làm nhiệm vụ dẫn truyền dữ liệu trinh sát cho Hải quân Trung Quốc.


http://nghiadx.blogspot.com

Phương Tây lo ngại Trung Quốc sử dụng các vệ tinh vào mục đích quân sự như do thám hay dẫn đường cho tên lửa chống hạm tầm siêu xa như DF-21D.


Trong khi các thông tin về vệ tinh SJ-11-02 của Trung Quốc vẫn còn rất hạn chế thì vệ tinh SJ-11-03 được Trung Quốc thông báo có khả năng theo dõi những vật thể lớn trên bề mặt trái đất, như các cụm tàu sân bay chiến đấu của Mỹ, đối tượng chính của tên lửa DF-21D.

Về quỹ đạo, vệ tinh SJ-11-03 có quỹ đạo rất giống với vệ tinh Thập Yển 2, là vệ tinh được trang bị khả năng vẽ bản đồ và trinh sát địa hình. Điều này dấy lên những nghi ngờ vệ tinh thuộc loại Thực Tập có khả năng đảm nhận chức năng cảnh báo sớm.

Trung Quốc đã có khá nhiều kinh nghiệm phóng vệ tinh trang bị công nghệ ELINT. Vệ tinh trang bị công nghệ này đầu tiên của Trung Quốc là SJ-1 được phóng vào tháng 3 năm 1971. Tháng 7 năm 1975 và tháng 8 năm 1976, nước này tiếp tục phóng thêm ba vệ tinh SJ-1 và ba vệ tinh SJ-2 vào năm 1981

>> 'Trung Quốc có 1 thì Ấn Độ có 2 tàu sân bay'



Một sĩ quan Hải quân Ấn Độ cho rằng tuyên bố của Trung Quốc về tàu sân bay đầu tiên sẽ chạy thử trên biển vào cuối năm nay đang gây chấn động trên toàn thế giới.

Tuy nhiên Ấn Độ cũng cảm thấy không quá lo ngại dù điều này đồng nghĩa với việc Trung Quốc sẽ chen lấn không gian chiến lược ở Ấn Độ Dương.

http://nghiadx.blogspot.com


Thứ nhất, dù tàu sân bay này có đi được biển vào năm 2012-2013 thì Trung Quốc cũng phải mất thêm một số năm nữa để nắm vững nghệ thuật phức tạp của việc điều khiển máy bay tiêm kích trên một sân bay di động trên biển, rồi còn phải biến toàn bộ hoạt động của tàu sân bay thành một pháo đài di động, vũ khí tiến công mạnh.

Trong khi đó, tính đến nay, Ấn Độ đã có “nghề” điều khiển những chiếc tàu sân bay “boong phẳng” được 50 năm từ sau khi hạ thủy chiếc tàu INS Vikrant, cùng với phi đội máy bay Sea Hawk vào năm 1961. Hiện nay Hải quân Ấn Độ đang điều khiển tàu INS Viraat 28.000 tấn với 11 máy bay tiêm kích Sea Harrier hạ cánh thẳng đứng.

Một quan chức Hải quân Ấn Độ nhận xét: “Tàu sân bay có thể đi được 600 hải lý/ngày (khoảng 25 hải lý/giờ) rõ ràng là phương tiện để thay đổi thế trận. Nhưng phải mất rất nhiều thời gian để điều khiển nó một cách có hiệu quả xét về góc độ học thuyết hạm đội và sách lược, đào tạo và kỹ thuật".

S quan này cho rằng điều đáng lưu ý ở đây là Trung Quốc có được tàu sân bay đầu tiên bằng cách tu sửa lại con tàu sân bay hoen rỉ 67.000 tấn mang tên Varyag do Liên Xô chế tạo dở dang trong những năm 1980.

Thứ hai, Ấn Độ đã chuẩn bị “biên chế” các phi đội MiG-29K, những máy bay tiêm kích siêu âm đầu tiên mà họ có được, cho tàu sân bay Vikramaditya (hiện là tàu Đô đốc Gorshkov) mà phía Nga sẽ bàn giao vào đầu năm 2013. Hơn nữa, tàu sân bay 40.000 tấn do Ấn Độ tự đóng lấy tại cảng Cochin “sẽ được hạ thủy trong vài tháng tới” sẽ đi vào hoạt động vào năm 2015.

Với những gì có được về công nghệ tàu sân bay, Ấn Độ đang nhằm mục tiêu có được 2 “Nhóm tàu sân bay - tiến công” (CBG) được trang bị các máy bay tiêm kích, máy bay trinh sát, tàu khu trục, tàu ngầm, tàu khu trục nhỏ và tàu tiếp dầu vào năm 2015. Về phương diện này, hiện nước Mỹ đã có đến 11 CBG để triển khai sức mạnh trên toàn cầu.

Viên sĩ quan này khẳng định: “Tàu sân bay Vikramaditya sẽ mang lại cho Ấn Độ những khả năng tấn công biển thực thụ chưa từng có. Với khả năng tiếp dầu trên không và tầm hoạt động tăng gấp đôi cùng với các tên lửa vượt tầm ngắm (BVR) và tên lửa chống tàu có điều khiển, bom thông minh và trang bị tên lửa, những chiếc MiG-29K sẽ tăng khả năng chiến đấu lên gấp 4 lần so với các máy bay tiêm kích Sea Harrier.”

Hải quân Ấn Độ đã có 11 trong số 45 máy bay MiG-29K mà Ấn Độ đã đặt hàng với hóa đơn trên 2 tỷ USD. Hai bên đã nhất trí bàn giao tàu Vikramaditya cho Ấn Độ vào đầu năm 2013 sau khi đã nâng giá khời đầu năm 2004 từ 974 triệu lên 2,33 tỷ USD.

Cuối cùng, viên sĩ quan quả quyết: “Tàu sân bay Vikramaditya sẽ bắt đầu chạy vào cuối năm 2011 sau các thử nghiệm về độ cản và rẽ nước. Sau đó sẽ tiến hành các thử nghiệm rộng rãi khác trên biển. Hơn 150 sĩ quan và thủy thủ Ấn Độ đã được đưa sang Nga đào tạo. Đợt tiếp theo sẽ sang vào tháng 1/2012”.

>> 'Quan tài bay' MiG-21 lại tan xác



Ngày 4/2, một chiếc tiêm kích MiG-21 Bison của không quân Ấn Độ gặp tai nạn.


Vụ rơi máy bay được ghi nhận là vào lúc 11h20 sáng ngày 4/2 ở gần làng Bela - Bhimlat, cách 150km về phía nam căn cứ không quân Gwalior, phát ngôn viên không quân Ấn Độ cho biết.

Nguyên nhân ban đầu được xác định là chiếc máy bay gặp một vài vấn đề với động cơ, viên phi công đã thoát khỏi máy bay và hạ cánh an toàn. Sau đó, trực thăng cứu nạn đã tìm và cứu được phi công.

Vụ tai nạn diễn ra ở vùng núi hẻo lánh nên rất may là không có thương vong dưới mặt đất.


http://nghiadx.blogspot.com
MiG-21 tiếp tục là nỗi kinh hoàng của phi công Ấn Độ.


Đây là vụ tai nạn đầu tiên của dòng tiêm kích huyền thoại MiG-21 trong năm 2011. Đối với Không quân Ấn Độ, cách đó 2 ngày (ngày 2/2) đã mất hai phi công giàu kinh nghiệm khi một trực thăng Cheetah rơi.

Năm 2010 là năm “hạn” của không quân Ấn Độ, có tới 10 chiếc chiến đấu cơ và trực thăng bị rơi (gồm 4 chiếc tiêm kích - bom MiG-27; 2 tiêm kích MiG-21 Bison; 3 trực thăng Mi-17; 1 trực thăng Mi-26 và 1 trực thăng Chetak).

Kể từ cuối những năm 1990, MiG-21 của Ấn Độ thường xuyên gặp tai nạn. Thậm chí, phi công Ấn Độ đã đặt biệt danh cho MiG-21 là “quan tài bay”. Nguyên nhân của các vụ việc hầu hết là do MiG-21 đã quá cũ kỹ, lạc hậu, ngoài ra còn do công tác bảo dưỡng kém.

Để kéo dài "sự sống" MiG-21, Ấn Độ với sự trợ giúp từ phía Nga đã tiến hành gói nâng cấp MiG-21 Bison.

Theo đó, MiG-21 nâng cấp buồng lái với nhiều thiết bị tiên tiến, trang bị radar kiểm soát hỏa lực Phazotron Kopyo cho phép theo dõi 8 mục tiêu cùng lúc và tiêu diệt đồng thời 2 mục tiêu trong số đó.

MiG-21 Bison còn có khả năng không chiến ngoài tầm nhìn với vũ khí là tên lửa không đối không tầm trung R-77. MiG-21 Bison được quảng cáo là ngang ngửa với nguyên mẫu F-16 và các biến thể đầu tiên.


>> Vũ khí cổ lỗ của Nga hạ gục siêu phẩm Mỹ?



MH-47E là bản nâng cấp hiện đại nhất hiện nay của trực thăng chở quân CH-47. Chúng chỉ phục vụ với số lượng hạn chế cho các lực lượng đặc nhiệm trong quân đội Hoa Kỳ.


Đội đặc nhiệm số 6 thuộc lực lượng SEAL của Mỹ là một trong những lực lượng tinh nhuệ nhất mà nước Mỹ sở hữu. Họ thường được giao các nhiệm vụ khó khăn và nguy hiểm nhất, trong đó phải kể đến phi vụ đột kích và hạ sát trùm khủng bố Osama Bin Laden mới đây.

Do tính chất đặc biệt của đội 6, các phương tiện vũ khí phục vụ trong đội cũng là những loại có tính năng cao cấp nhất trong quân đội Mỹ, trong đó phải kể đến loại trực thăng chở quân siêu hiện đại MH-47E.


http://nghiadx.blogspot.com

MH-47E là phiên bản nâng cấp hiện đại nhất của trực thăng vận tải CH-47


Phiên bản MH-47E là bản hiện đại hóa tiên tiến nhất của loại trực thăng chở quân hai cánh quạt vốn đã nổi tiếng từ thời chiến tranh Việt Nam CH-47 Chinook. Đây là loại trực thăng có khả năng chuyên chở rất lớn, chúng có thể chở theo 33 – 55 binh lính hay cẩu được cả những khẩu pháo 155 ly và xe Humvee.

Trong quân đội Mỹ, hiện chỉ có một số lượng rất hạn chế MH-47E phục vụ trong tiểu đoàn số hai, mã hiệu Night Stalker trực thuộc Trung đoàn không quân đặc biệt số 160 (SOAR), dùng để chuyên chở các lực lượng đặc nhiệm, trong đó có đội 6, lực lượng đặc nhiệm SEAL.


http://nghiadx.blogspot.com

Trực thăng MH-47E có khả năng hoạt động ở độ cao lớn và trong các điều kiện thời tiết cực kỳ khắc nghiệt nên rất thích hợp cho các nhiệm vụ của quân Mỹ tại Afghanistan


Trực thăng MH-47E được nâng cấp để có khả năng hoạt động trên độ cao đặc biệt lớn trên các vùng núi tại Afghanistan. Trần bay tối đa của loại máy bay này có thể đạt đến 4.800 mét, tuy nhiên nếu bay với độ cao trên 3.000 mét, các phi công và hành khách phải cần sự hỗ trợ của mặt nạ dưỡng khí.

Để phục vụ cho các nhiệm vụ luồn sâu, bí mật, MH-47E được trang bị radar bay bám địa hình AN/APQ-174A, hệ thống dẫn đường quán tính AN/ASN-137 cùng hệ thống định vị GPS AN/ASN-149(V)2 khiến nó có thể bay ở độ cao thấp, chỉ 90 mét trong điều kiện thời tiết xấu hay thậm chí sương mù hoàn toàn.

Trong điều kiện tầm nhìn bằng không, radar sẽ phát hiện các vật cản và hướng dẫn cho phi công bay tránh.

Với chức năng chính là đổ quân và sơ tán các binh sĩ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, MH-47E trang bị một cáp thả quân phía trong máy bay dài 45 mét và có khả năng chịu tải 272 kg, một cáp thả quân chính gắn ngoài máy bay dài 73,5 mét và chịu tải tới 2.720 kg.

Với hệ thống cáp này, MH-47E có thể thả 9 binh sĩ hay sơ tán 6 binh sĩ cùng lúc. Ngoài ra, MH-47E còn có hệ thống cáp cẩu với trọng tải 11,8 tấn để mang theo các trang thiết bị lớn. Máy bay có thể bay với vận tốc tối đa 259 km/h và tầm bay 1.382 km.


http://nghiadx.blogspot.com

Súng máy gatling 6 nòng M134 trên trực thăng MH-47E.


Về vũ khí, MH-47E chỉ trang bị các vũ khí tự vệ bao gồm hai súng máy gatling 6 nòng M134 cỡ 7,62 mm trên các ụ súng ở cửa trước, một súng máy M60D 7,62 mm hoặc súng máy hạng nặng cỡ 12,7 mm M2HB ở cửa đổ quân phía sau. Ngoài ra, các binh sĩ được chuyên chở có thể sử dụng vũ khí cá nhân của mình bắn qua các lỗ châu mai trên thành máy bay nếu cần thiết.

Điểm đặc biệt nhất của MH-60E là chúng được trang bị rất nhiều vũ khí phòng thủ khỏi các nguy cơ đến từ tên lửa phòng không của đối phương. Các thiết bị này bao gồm thiết bị cảnh báo tên lửa Honeywell AN/AAR-47, hệ thống cảnh báo khi bị chiếu laser AN/AAR-47 hay AN/APR-39A, radio chống nhiễu Rockwell Collins CP1516-ASQ, máy gây nhiễu tự động chống radar AN/ALQ-136, hệ thống đối kháng điện tử AN/ALQ-162 cùng hệ thống phòng mồi bẫy chống tên lửa tầm nhiệt Tracor M-130. Với các hệ thống phòng thủ tối tân này, MH-47E hầu như bất khả xâm phạm trước các loại tên lửa tầm nhiệt vác vai (MANPADS) hay kể cả một số loại tên lửa dẫn đường bằng radar của đối phương.

Tuy nhiên, các vũ khí thông minh này lại vô tác dụng đối với các mối nguy hiểm hết sức bình thường, như một quả đạn rocket phóng đi từ súng chống tăng RPG-7 rẻ tiền của Nga, bởi đạn rocket của RPG-7 nhắm tới mục tiêu bằng lực đẩy của thuốc phóng và không chịu sự điều khiển nào khác.


http://nghiadx.blogspot.com

Tuy trang bị rất nhiều hệ thống phòng thủ chống lại các loại tên lửa phòng không hiện đại, MH-47E lại yếu ớt trước các loại vũ khí cổ lỗ như RPG-7.


Theo trung tá phi công John, hiện là một trong những phi công đang vận hành MH-47E tại trung đoàn 160, động cơ và lớp giáp của MH-47E vẫn chưa đạt yêu cầu khiến nó có thể bị nguy hiểm bởi các loại đạn từ vũ khí cá nhân.

Theo trung tá John, nếu đối phương có trang bị kính nhìn đêm, sử dụng RPG-7 tấn công trong lúc MH-47E đang đổ quân thì đó thực sự là một thảm họa.

Trong lịch sử, các máy bay Mi-24 của Nga cũng bị bắn rơi bởi RPG-7 tại Chesnia hay trực thăng UH-60 Blackhawk của Mỹ cũng bị đánh tan tác tại Somalie bằng RPG-7.

Thậm chí, chiếc MH-47E bị Taliban tuyên bố bắn rơi vừa qua khiến 31 lính Mỹ, trong đó có 22 lính đặc nhiệm Navy SEAL thuộc đội 6 bị thiệt mạng cũng có khả năng bị bắn rơi bởi đạn RPG-7. Hiện, dư luận đang đặt ra câu hỏi nếu chiếc MH-47E hiện đại đã bị hạ gục thế nào? Bởi vũ khí thông thường như súng chống tăng RPG-7, súng phòng không 12,7mm hay trong tai nạn trên còn có điều uẩn khúc liên quan đến quan hệ đang xấu đi giữa Pakistan và Mỹ?

Trong số 26 chiếc MH-47E được sản xuất trong chương trình vũ khí trị giá 690 triệu USD, hiện chỉ có 19 chiếc còn đang hoạt động sau khi một chiếc bị tai nạn khi luyện tập, một chiếc bị rơi ở Philippines, hai chiếc bị rơi ở Afghanistan và 3 chiếc bị hỏng hóc đến mức không thể sửa chữa.

Số máy bay này cùng một số trực thăng MH-47D sẽ được nâng cấp lên chuẩn MH-47G hiện đại hơn rất nhiều trong tương lai trong một dự án trị giá 6,7 tỷ USD của chính phủ Mỹ.

>> Chỉ huy tàu sân bay TQ 'thuộc lòng' biển Đông?



Thiếu tướng Li Xiaoyan đang công tác tại hạm đội Nam hải của quân đội Trung Quốc rất có thể sẽ trở thành chỉ huy tàu sân bay đầu tiên của Bắc Kinh, tờ South China Morning Post đưa tin.

Theo tờ báo này, tướng Li nhiều khả năng được lựa chọn cho vị trí chỉ huy này là bởi có kiến thức uyên thâm về tàu chiến và đặc biệt là kinh nghiệm làm việc tại biển Đông. Đây là một lợi thế của ông Li bởi tàu sân bay đầu tiên của Trung Quốc có thể được triển khai tại biển Đông.

Giám đốc Hiệp hội quân sự quốc tế có trụ sở tại Ma Cao Antony Wong Dong cũng nhận định, tướng Li Xiaoyan hoàn toàn phù hợp với chức vụ chỉ huy tàu sân bay hơn bất kỳ ai khác, bởi ông là người có kinh nghiệm làm việc lâu năm trên các tàu chiến. Đặc biệt, nếu làm việc trên tàu sân bay hoạt động ở biển Đông thì đây sẽ là một lợi thế đối với ông.

Ngoài ra, Giám đốc Dong cho rằng, ông Li giúp quảng bá hình ảnh của hải quân Trung Quốc trong thời gian thăm các nước. Điều này cho thấy ông là người có uy tín rất cao.

Theo South China Morning Post, trong chuyến viếng thăm tàu sân bay Minsk của Nga hồi năm 2002, ông Li từng khẳng định, Trung Quốc cần có một chiếc tàu sân bay cho riêng mình.

Trước đó, tờ China Daily cũng cho hay, tướng Li và 7 sĩ quan hải quân khác được gửi tới Học viện Hải quân Quảng Châu năm 2008 tham gia chương trình đào tạo đặc biệt phục vụ cho các hoạt động chỉ huy tàu sân bay đầu tiên của Trung Quốc.


http://nghiadx.blogspot.com

Tướng Li có khả năng trở thành chỉ huy tàu sân bay đầu tiên của Trung Quốc.

Thiếu tướng Li Xiaoyan, 50 tuổi, bắt đầu con đường binh nghiệp của mình tại trường đào tạo phi công của không quân Trung Quốc. Ông từng theo học lớp huấn luyện sĩ quan điều hành tàu chiến khóa đầu tiên của Trung Quốc năm 1987.

Năm 1991, trong thời gian tập sự, ông được bổ nhiệm làm đội phó tàu khu trục Nam Ninh, sau đó làm đội phó tàu khu trục Nam Xương. Năm 1995, ông Li được bổ nhiệm làm đội trưởng tàu khu trục Giang Môn. Năm 1999, ông nhận bằng thạc sĩ ở Học viện Hải quân N.G. Kuznetsov ở Nga.

Một năm sau đó, ông được bổ nhiệm làm đội trưởng tàu khu trục Thâm Quyến, thực hiện sứ mệnh ngoại giao đi thăm các cảng của nước ngoài. Đến năm 2004, ông Li được cử làm chỉ huy một đội quân trong hạm đội biển Đông của quân đội Trung Quốc.

>> Thái Lan mua 121 xe bọc thép của Ucraina



Việc Thái Lan, một trong các nước trong khu vực Đông Nam Á mua sắm vũ khí cho lục quân là điều đáng quan tâm, hơn nữa, lại là mua vũ khí “hệ hai” đối với họ.


http://nghiadx.blogspot.com

BTR– 3E1.

Trang mạng của công ty xuất khẩu vũ khí “Ukrspetsexport” thông báo, Công ty này của Ucraina đã ký hợp đồng bán 121 xe bọc thép BTR– 3E1 cho Thái Lan.

Giá trị của hợp đồng là 140 triệu USD. Hợp đồng này là phần bổ sung vào thoả thuận đã ký năm 2007 bán cho Thái Lan 96 xe bọc thép. Trước đây có tin Thái Lan có dự định mua BTR– 3E1 nhờ tiền tiết kiệm được của ngân sách quốc phòng.

Sau khi ký hợp đồng mua 96 xe bọc thép, một thời gian dài Thái Lan không nhận được xe. Phía Ucraina giải thích là do Đức từ chối không cung cấp cho Ucraina những phụ tùng được coi là có tính năng quân sự dùng cho xe BTR– 3E1.

Vì vậy mà việc lắp ráp BTR cho Thái Lan không hoàn tất được. Đến cuối tháng 9/2010 mới bàn giao được lô hàng đầu tiên gồm 12 xe bọc thép; lô tiếp theo gồm 12 xe đã được chở đi Thái Lan tháng 4/2011.

Năm 2010, Thái Lan đã tăng mạnh việc mua trang bị kỹ thuật quân sự từ Ucraina. Bộ Quốc phòng giải thích đó là do hàng Ucraina giá rẻ.

Tháng 3/2011 Bộ Tư lệnh Lục quân Thái Lan quyết định mua 200 (có nguồn tin nói chỉ có 100) tăng chiến đấu cơ bản T– 84U “Thành trì” (Оплот) do Ucraina sản xuất. Giá trị hợp đồng tiềm tàng là 7 tỷ Bạt (231,1 triệu USD). Các tăng này sẽ thay thế các xe tăng M41A3 do Mỹ sản xuất đã lạc hậu.

>> Dân mạng Trung Quốc đánh giá hạm đội tàu ngầm Việt Nam



"Thiếu kinh nghiệm vận hành, khả năng làm chủ trang bị thấp, thiếu các phương tiện hỗ trợ liên quan"... là những gì mà báo Trung Quốc nhận xét về hạm đội tàu ngầm tương lai của Việt Nam


"Hạm đội 6 tàu ngầm Kilo là lực lượng không nên xem nhẹ"

Ngay sau khi Đại tướng Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Việt Nam công bố Việt Nam sẽ xây dựng hạm đội tàu ngầm trong 6 năm tới, các trang mạng quốc phòng Trung Quốc, trong đó sôi nổi nhất là trang Junshijia lên tiếng bàn luận, bình phẩm, đánh giá về hạm đội tàu ngầm tương lai của Việt Nam.

Dù Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh nhấn mạnh rằng “Hạm đội tàu ngầm của Việt Nam là để tự vệ và không phải là mối đe dọa cho các nước láng giềng” nhưng các thành viên trên mạng của Trung Quốc lại cho rằng "được sử dụng đúng cách hạm đội tàu ngầm này sẽ là một mối đe dọa với tàu sân bay của Trung Quốc.


http://nghiadx.blogspot.com

Tàu ngầm Kilo của Nga thực sự là mối đe dọa lớn đối với bất kỳ tàu chiến nào.


Tàu ngầm Kilo 636 biệt danh là “Hố đen” đây được xem là tàu ngầm có độ ồn khi hoạt động thấp nhất hiện nay. Được trang bị 6 ống phóng ngư lôi 533mm, vũ khí trang bị đi kèm có ít nhất 4 tên lửa chống hạm Club-S, 18 ngư lôi và 24 quả mìn.

Thành viên mạng quân sự Trung Quốc tin rằng, đây là một khả năng không nên bỏ qua, theo quan điểm của họ “nếu các chiến thuật được sử dụng đúng cách, có thể gây rắc rối không nhỏ cho đối thủ”.

Các hệ thống vũ khí của tàu ngầm Kilo được thiết kế cho mục đích chống tàu nổi và tàu ngầm, đặc biệt hệ thống tên lửa chống hạm Club-S, với phạm vi tác chiến rất rộng.

Tên lửa chống hạm phóng từ tàu ngầm 3M14E được phóng từ ống phóng ngư lôi 533mm, tương tự như tên lửa chống tàu C-602 của Trung Quốc. Tên lửa có tầm bắn tối đa 300km, tốc độ pha cuối của tên lửa lên đến Mach-2,9, rất khó để đánh chặn. "Nếu các tàu ngầm này được sử dụng cho chiến thuật phục kích, đó là mối đe dọa chết người đối với các tàu mặt nước", một ý kiến được đăng trên mạng quân sự Trung Quốc.

Dân mạng quân sự Trung Quốc đánh giá rất cao năng lực tác chiến của tàu ngầm Kilo, bởi chính Hải quân Trung Quốc cũng đang sử dụng ít nhất là 12 chiếc tàu ngầm Kilo với nhiều biến thể khác nhau. Trung Quốc cũng đã sao chép tàu ngầm Kilo của Nga thành tàu ngầm Type-041 lớp Nguyên (Yuan).

Đại tướng Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Việt Nam: “Chính sách quốc phòng của Việt Nam là tự vệ, chứ không nhằm vào nước khác và không bao giờ đi xâm lấn bờ cõi của nước khác. Chúng tôi xây dựng quân đội mạnh nhằm bảo vệ hòa bình, để ai có ý đồ xâm chiếm Việt Nam cũng phải tính đến nhân tố này”.

Trung tướng Nguyễn Chí Vịnh, thứ trưởng Bộ Quốc phòng Việt Nam: "Sức mạnh của chúng ta là chính nghĩa, là tinh thần yêu chuộng hoà bình của nhân dân thế giới, và lòng yêu nước, quyết tâm bảo vệ Tổ quốc của nhân dân ta".

"Trong tay Việt Nam không phải là điều lo ngại"

Tuy nhiên, một bài viết trên trang mạng Junshijia cho rằng, tàu ngầm lớp Kilo ở trong tay Việt Nam không phải là điều quá lo ngại. Tác giả bài viết này tin rằng, Hải quân Việt Nam sẽ phải mất từ 1-2 năm cho công tác đào tạo lái tàu ngầm và các hệ thống vũ khí. "Nhưng điều đó không có nghĩa là các thủy thủ sẽ lái tàu ngầm một cách khéo léo, khó có khả năng để chiến đấu tốt trước một đối thủ hùng mạnh. Để vận hành một hạm đội tàu ngầm không phải là điều đơn giản", một ý kiến trong bài viết.

Bởi theo tác giả, các hệ thống và thiết bị trên tàu ngầm thuộc loại cực kỳ phức tạp, cùng với đó là rất nhiều các vấn đề liên quan. Đầu tiên là xây dựng cơ sở hạ tầng cho tàu ngầm, hệ thống bảo vệ cho các tàu ngầm, hệ thống thông tin truyền thông giữa sở chỉ huy mặt đất và tàu ngầm, hệ thống liên lạc giữa tàu ngầm và tàu mặt nước, hệ thống chỉ thị mục tiêu và dẫn đường cho tàu ngầm trên biển, công tác bảo trì, tiếp tế nhiên liệu, vũ khí.

Tuy nhiên, với "Hải quân Việt Nam hiện nay những yếu tố trên gần như bằng không". Ngoài ra, hệ thống bản đồ định vị cho tàu ngầm dưới nước rất khó mua và sử dụng, hệ thống định vị dưới nước này là cơ sở rất quan trọng để đảm bảo an toàn và khả năng chiến đấu cho các tàu ngầm khi hoạt động ở bất kỳ vùng biển nào trên bản đồ định vị.

"Hiện tại Việt Nam gần như không có khả năng trong lĩnh vực này. Hạm đội tàu ngầm này chẳng những không làm tăng khả năng tấn công mà còn dễ bị tổn thương trước các phương tiện chống ngầm của đối phương", tác giả nhắc lại bình luận về khả năng của Hải quân Việt Nam.


http://nghiadx.blogspot.com

Dân mạng quân sự Trung Quốc cho rằng, tàu ngầm Kilo ở trong tay Việt Nam không phải là điều quá lo ngại.


Cũng theo bài viết, nếu tàu ngầm Kilo muốn phát huy năng lực tối đa của các tên lửa chống hạm Club-S, tên lửa cần thiết phải có sự hỗ trợ dẫn hướng chuyển tiếp và chỉ thị mục tiêu từ bên ngoài sau khi rời khỏi mặt nước, cụ thể là các máy bay trực thăng, nếu không có hệ thống dẫn hướng chuyển tiếp và chỉ thị mục tiêu, tên lửa Club-S chỉ có tầm hoạt động tối đa là 30-40km. "Năng lực dẫn hướng chuyển tiếp và chỉ thị mục tiêu cho tên lửa phóng từ tàu ngầm của hải quân Việt Nam gần như không có".

"Hệ thống sonar trang bị trên Kilo do Nga sản xuất không phải là những hệ thống xuất sắc, một khi tàu ngầm Kilo bị mất khả năng chỉ thị mục tiêu và dẫn hướng từ bên ngoài, hoặc sự gián đoạn thông tin liên lạc. Tàu ngầm Kilo rất dễ rơi vào tình trạng “mù mục tiêu” và biến thành mồi ngon cho hệ thống chống ngầm của đối phương. Thậm chí với tình hình như hiện nay, tàu ngầm Kilo còn bị tiêu diệt ngay khi chưa kịp khởi hành", bài viết có đoạn.

Kết thúc bài viết, tác giả này kết luận, 5-6 năm để xây dựng một hạm đội tàu ngầm là có thể. Nhưng việc hình thành khả năng chiến đấu toàn diện là điều rất khó xảy ra trong thời gian tới.

Hệ thống huấn luyện thủy thủ Gepard và Kilo

Theo một số nguồn tin, Công ty R.E.T Kronshtadt (thuộc nhóm công ty Tranzas) đang hoàn tất lắp đặt hệ thống Laguna-11661 dùng để huấn luyện các thủy thủ đoàn, kíp chiến đấu trên các khinh hạm Gepard tại Việt Nam. Dự kiến, năm 2012 hệ thống huấn luyện tàu ngầm Projekt 636 Kilo cho Việt Nam sẽ hoàn thành.

Hệ thống huấn luyện tổng hợp là hệ thống rất đắt tiền và tinh vi, đòi hỏi phỏng tạo được 100% vũ khí, trang thiết bị kỹ thuật trên tàu. “Chẳng hạn, hệ thống huấn luyện mà chúng tôi đang lắp đặt tại Việt Nam có 56 vị trí làm việc, 7 bộ phận tác chiến làm việc ở 3 chế độ”, - ông Yevgeny Komrakov cho hay.

Việt Nam đánh giặc bằng trí tuệ

Thứ Hai, 8 tháng 8, 2011

>> Chiêm ngưỡng các máy bay do thám Trung Quốc của Mỹ



Đối với Trung Quốc, Mỹ chủ yếu sử dụng các loại máy bay do thám chiến lược như U-2S, RC-135U/V/S/W/X, RQ-4A.


Hiện nay, quân đội Mỹ sở hữu máy bay do thám (trinh sát) với chủng loại và số lượng nhiều nhất thế giới, có thể phân thành 2 loại lớn là máy bay do thám chiến lược và máy bay do thám chiến thuật.

Thực hiện nhiệm vụ do thám cự ly gần đối với Trung Quốc chủ yếu do máy bay do thám chiến lược, bao gồm máy bay do thám điện tử U-2S, máy bay do thám điện tử RC-135U/V/S/W/X, máy bay do thám không người lái tầm xa và cao RQ-4A của không quân Mỹ, máy bay do thám điện tử EP-3E, máy bay do thám không người lái tầm xa, cao RQ-4A của hải quân Mỹ.


http://nghiadx.blogspot.com

Máy bay do thám điện tử RC-135W của không quân Mỹ, số hiệu 62-4134, biên chế ngày 16/8/1981, biệt danh "The Flying W".


http://nghiadx.blogspot.com

Máy bay do thám điện tử RC-135W của không quân Mỹ, số hiệu 62-4139, biệt danh Sniper.


http://nghiadx.blogspot.com

Máy bay do thám điện tử RC-135V của không quân Mỹ, số hiệu 64-14843, biên chế ngày 5/2/1975, biệt danh "Don’t Bet on It".


http://nghiadx.blogspot.com

Máy bay do thám điện tử RC-135U của không quân Mỹ, số hiệu 64-14847.


http://nghiadx.blogspot.com

Máy bay do thám điện tử U-2S của không quân Mỹ.


http://nghiadx.blogspot.com

Máy bay không người lái Global Hawk RQ-4A của không quân và hải quân do Công ty Northrop Grumman bàn giao. Chiếc thứ 1, 3, 4, 5 là của không quân, chiếc thứ 2 là của hải quân. Ba chiếc còn lại (đầu màu trắng) chưa rõ địa chỉ sử dụng.


http://nghiadx.blogspot.com

Máy bay do thám không người lái Global Hawk loại RQ-4A Block 10 của hải quân Mỹ. Loại máy bay này có một số khác biệt nhỏ so với máy bay không người lái Global Hawk của không quân Mỹ.


http://nghiadx.blogspot.com

Máy bay do thám điện tử RC-135V của không quân Mỹ, số hiệu 64-14844, biên chế ngày 3/3/1975, biệt danh "Problem Child".



>> Taliban trừng phạt đội 6 của SEAL NAVY?



Hầu hết các binh sĩ Mỹ thiệt mạng trong vụ máy bay Mỹ bị bắn rơi ở Afghanistan đến từ biệt đội 6, SEAL - đơn vị tham gia tiêu diệt Bin Laden hồi tháng 4/2011.


Theo thông báo chính thức từ Văn phòng Tổng thống Afghanistan Hamid Karzai, một chiếc máy bay trực thăng của Mỹ bị rơi ở miền đông nước này đã làm 31 binh sĩ Mỹ cùng 7 binh sĩ Afghanistan thiệt mạng. Taliban nhận trách nhiệm bắn hạ chiếc trực thăng.

http://nghiadx.blogspot.com

Biệt đội 6, lực lượng đặc nhiệm SEAL là đơn vị tham gia chiến dịch tiêu diệt trùm khủng bố Osama bin Laden.



Theo nguồn tin của AP, trên chiếc trực thăng bị bắn hạ có 22 binh sĩ thuộc biệt đội 6, lực lượng đặc nhiệm SEAL cũng là đơn vị tham gia tiêu diệt trùm khủng bố Osama bin Laden ngày 30/4/2011.

Theo nguồn tin này, đây là thiệt hại lớn nhất trong chiều dài lịch sử của biệt đội 6, lực lượng đặc nhiệm SEAL.

Ngoài ra, trên chiếc trực thăng bị bắn rơi còn có 3 kiểm soát viên hàng không từ không quân Mỹ, 7 binh sĩ chính phủ Afghanistan, một thông dịch viên dân sự và phi hành đoàn.

Liệu đây có phải là 1 sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là 1 hành động trả thù được lên kế hoạch từ trước?

Phía Taliban cho hay, chiếc trực thăng bị bắn hạ bằng tên lửa khi tham gia cuộc không kích vào một ngôi nhà tập trung các phần tử nổi dậy ở quận Sayd Abad, tỉnh Wardak, Afghanistan vào sáng sớm 6/8/2011.

NATO đã xác nhận vụ tai nạn trên nhưng chưa công bố các thông tin chi tiết về con số thương vong cũng như nguyên nhân.

Đầu tháng 5/2011, trên các Diễn đàn Hồi giáo cực đoan trực tuyến tràn ngập lời ca tụng dành cho Osama bin Laden, al Qaeda và kích động thánh chiến báo thù cho cái chết của trùm khủng bố này từ các phần tử cực đoan.

Sau cái chết của Osama bin Laden, Mario Mancuso – phó trợ lý bộ trưởng bộ quốc phòng Mỹ từng tuyên bố “Cái chết của Osama bin Laden có thể khiến cho al Qaeda càng trở nên nguy hiểm hơn”.

>> Vì sao Mig-35 thất bại tại Ấn Độ?



Động cơ thiếu lực đẩy, tầm phát hiện mục tiêu của radar bị hạn chế đó là 2 nguyên nhân dẫn đến sự thất bại của Mig-35 tại Ấn Độ.


Trong chương trình đấu thấu cùng cấp 126 chiến đấu cơ mới cho không quân Ấn Độ, chương trình MMCRA. MiG-35 được xem là ứng cử viên hàng đầu cho người thắng cuộc. Bởi lẽ không quân Ấn Độ đang sở hữu một phi đội Su-30MKI hùng hậu, cùng với đó là các tiêm kích MiG-29K sẽ được trang bị cho tàu sân bay INS Vikramaditya, sự có mặt của MiG-35 xem như là một sự hoàn thiện cho năng lực của không quân Ấn Độ.

http://nghiadx.blogspot.com

Radar Zhuk-MAE đã không nhận được sự quan tâm của Không quân Ấn Độ đồng nghĩa với sự thất bại của MiG-35.



Bên cạnh đó, đường lối quân sự mà Ấn Độ đang xây dựng có phần ảnh hưởng không nhỏ từ đường lối quân sự của Liên Xô trước đây và Nga hiện nay. Mua vũ khí từ Nga vẫn là một trong những ưu tiên hàng đầu của New Delhi.

Tuy nhiên, trái ngược với những kỳ vọng ban đầu, MiG-35 lại là một trong những ứng viên đầu tiên phải chào từ biệt cuộc đua trong chương trình MMCRA.

Trong bản phản hồi của Không quân Ấn Độ đến Rosboronexport của Nga cho biết: Radar Zhuk –MAE tuy là một radar quét mảng pha điện tử, radar AESA, tuy nhiên tầm phát hiện mục tiêu thực tế của radar này không đạt được như trong hồ sơ dự thầu mà Rosboronexport cung cấp cho không quân Ấn Độ. Động cơ Klimov RD-33MK cũng không đạt được hiệu suất lực đẩy theo yêu cầu của không quân Ấn Độ.

Phát biểu với các phương tiện truyền thông hôm 3/8, Vladimir Barkovsky trưởng bộ phận kỷ thuật của hãng Mikoyan cho biết, trong bản phản hồi gửi cho phía Ấn Độ, hãng đã đề xuất thay thế động cơ Klimov RD-33MK bằng một động cơ khác có hiệu suất tốt hơn. Tuy nhiên không quân Ấn Độ đã từ chối đề nghị này.

Dù động cơ RD-33MK không đạt được yêu cầu của không quân Ấn Độ để sử dụng cho MiG-35. Tuy nhiên động cơ này lại đạt được tất cả các yêu cầu của Hải quân Ấn Độ sử dụng trên Mig-29K. Điều đó cũng cho thấy một sự chênh lệch khá lớn trong yêu cầu kỷ thuật của các hệ thống vũ khí giữa Không quân và Hải quân Ấn Độ.

Trưởng bộ phận kỷ thuật Barkovsky cho rằng, bản thân radar Zhuk-MAE lắp đặt trong chiếc MiG-35 mang đến chào hàng tại Ấn Độ chỉ là một mẫu thử nghiệm, chưa bước vào giai đoạn sản xuất loạt. “Chúng tôi đã có thông báo cho Ủy ban đấu thầu và đơn vị thử nghiệm thực tế, rằng trong tương lai chúng tôi sẽ cung cấp radar có tầm phát hiện mục tiêu xa hơn so với hiện tại”, ông nói.

Ông cũng lên tiếng ám chỉ rằng tiêm kích đang đứng trước cơ hội thắng thầu là EF-2000 Typhoon không được trang bị radar AESA, “trong khi người Nga đang chứng minh radar sẽ trang bị cho máy bay của không quân Ấn Độ là một radar AESA, thì Eurofighter lại giới thiệu radar trên máy bay tiêm kích như radar của một chiếc trực thăng”.

Radar của MiG-35 và EF-2000 Typhoon

Theo yêu cầu của Không quân Ấn Độ, các máy bay tham dự trong chương trình MMCRA phải được trang bị radar ASEA. Mig-35 được trang bị radar quét mảng pha điện tử linh hoạt Zhuk-MAE, đây là phiên bản xuất khẩu của radar Zhuk-AE.


http://nghiadx.blogspot.com

Captor-E tuy chưa chính thức được trang bị nhưng đã nhận được sự quan tâm rất lớn của không quân Ấn Độ. Cùng với đó là cơ hội thắng thầu rất lớn cho EF-2000 Typhoon.


Zhuk-MAE là một radar quét mảng pha điện tử chủ động, sử dụng 4 kênh modun thu phát tín hiệu, năng lượng được tạo ra cho mỗi kênh là 5 watt. Radar này được làm mát bằng chất lỏng, nếu một trong các bộ thu phát tín hiệu của nó quá nóng, nó sẽ được tắt bằng máy tính điều khiển của radar cho đến khi nguội hẳn.

Radar Zhuk-MAE có khả năng phát hiện các mục tiêu trên không ở cự ly 130km với diện tích phản hồi radar là 5m2, 200km với các mục tiêu cỡ tàu khu trục, khả năng phát hiện các mục tiêu phía sau là 50km, theo dõi 30 mục tiêu cùng lúc.

Radar có khả năng theo dõi trong khi đang quét, Zhuk-MAE có thể cung cấp dẫn hướng cho 6 tên lửa tấn công mục tiêu cùng lúc.

Zhuk-MAE cung cấp khả năng giám sát không đối không, đối đất, đối hải cùng lúc. Radar có khả năng lập bản đồ địa hình với độ phân giải là 3x3m. Biến thể nâng cấp của Zhuk-MAE là FGA-35 được giới thiệu là có khả năng phát hiện mục tiêu ở cự ly tới 200km, theo dõi 60 mục tiêu cùng lúc, lập bản đồ địa hình với độ phân giải hình ảnh là 1x1m.

EF-2000 Typhoon cũng sẽ được trang bị một radar ASEA là Captor-E, tuy nhiên, hiện tại radar này đang trong giai đoạn phát triển, thông số kỹ thuật của radar này vẫn chưa được thông báo.

Tầm phát hiện mục tiêu của radar Captor-E vẫn chưa được công bố, nhưng theo một số thông tin từ trang web của Euroradar. Điểm mạnh của radar Captor-E nằm ở bộ vi xử lý “back-end”.

Captor-E có khả năng phát 1.425 tia điện tử độc lập, cung cấp khả năng giám sát đồng thời không đối không, đối đất, đối hải và quản lý giao diện vũ khí, cho phép phát hiện nhanh, chính xác, nhiều đối tượng cùng lúc, với chi phí bảo dưỡng thấp hơn so với radar cũ.

Kết luận

Với những thông tin đang có, thật khó để có thể để kết luận radar nào tốt hơn radar nào, nhưng sự lựa chọn cuối cùng vẫn thuộc về những đánh giá của Không quân Ấn Độ. Zhuk-MAE cùng với MiG-35 đã thất bại ngay lần "ra quân" đầu tiên, ít nhất là dưới con mắt đánh giá của các chuyên gia quân sự Ấn Độ.

Dù chính thức bị loại trong cuộc đua MMCRA, nhưng trưởng bộ phận kỷ thuật Barkovsky của Mikoyan vẫn tự tin tuyên bố rằng, hãng sẽ tiếp tục xúc tiến việc giới thiệu MiG-35 cho các khách hàng tiềm năng tiếp theo. Suy cho cùng không phải ai cũng có cách nhìn nhận giống nhau về một hệ thống vũ khí nào đó.

>> Mỹ, Hàn tập huấn phá hủy vũ khí Triều Tiên



Quân đội Mỹ và Hàn Quốc sẽ luyện tập phá hủy vũ khí hủy diệt hàng loạt của Triều Tiên trong cuộc tập trận thường niên diễn ra vào tháng này nhằm nâng cao khả năng sẵn sàng chiến đấu.


http://nghiadx.blogspot.com


Hai nước đồng minh này sẽ thành lập một đơn vị hỗn hợp gọi là Lực lượng đặc nhiệm diệt trừ khi bắt đầu cuộc diễn tập Ulchi Bảo vệ Tự do kéo dài 10 ngày, bắt đầu vào 16/8, thông tấn xã Hàn Quốc Yonhap hôm nay 7/8 đưa tin.

Ulchi Bảo vệ tự do là cuộc diễn tập hàng năm được máy tính hỗ trợ. Khoảng 350 binh sĩ thuộc lực lượng hỗ trợ chỉ huy số 20 của lục quân Mỹ và lính Hàn Quốc sẽ giả vờ phát hiện và phá hủy bom nguyên tử, tên lửa và vũ khí hóa học của Triều Tiên.

"Trong trường hợp khẩn cấp, lượng đặc nhiệm diệt trừ sẽ nhận diện các căn cứ bị nghi là sản xuất vũ khí hủy diệt hàng loạt của Triều Tiên và tiến hành phá hủy nó", một nguồn tin chính phủ Hàn Quốc cho biết.

Quan chức Mỹ và Hàn Quốc cho biết, đây là cuộc diễn tập thông lệ và mang tính phòng thủ. Trong khi đó, phía Triều Tiên thường mô tả cuộc tập huấn chung là diễn tập xâm lược.

Căng thẳng trên Bán đảo Triều Tiên đã bùng phát kể từ khi Hàn Quốc buộc tội Triều Tiên dùng ngư lôi đánh chìm một tàu chiến của nước này làm 46 người thiệt mạng hồi tháng 3/2010.

Triều Tiên phủ nhận cáo buộc song tháng 11 năm ngoái đã bất ngờ pháo kích một hòn đảo ở biên giới hai bên, làm 4 người Hàn Quốc thiệt mạng, trong đó có 2 dân thường. Kể từ đó, Hàn Quốc đã tiến hành một loạt cuộc diễn tập, cả một mình lẫn hợp tác với Mỹ nhằm thể hiện sức mạnh trước Triều Tiên.

Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011

>> Sức mạnh tàu sân bay hiện có của các nước thế nào?



Sở hữu tàu sân bay, những căn cứ không quân trên biển, trung tâm của mỗi hạm đội đã là khó, chế tạo chúng càng khó hơn.

Tàu sân bay Garibaldi, Italia

Tàu sân bay Garibaldi dài 180 m, rộng 23,8 m, mớn nước 6,7 m, lượng choán nước chuẩn 10.100 tấn – tối đa 13.370 tấn, thiết bị động cơ là 4 tuabin khí LM-2500, tổng công suất 80.000 mã lực, 2 chân vịt, tốc độ tối đa 30 hải lý/giờ, khả năng chạy liên tục 7.000 hải lý với vận tốc 20 hải lý/giờ. Đường băng thẳng, dài 173,8 m, rộng 30,4 m, đầu trước đường băng vát lên 6,5 độ, có thể làm nơi đỗ cho 6 máy bay cất/hạ cánh thẳng đứng AV-8B Harrier II hoặc 6 trực thăng SH-3D Sea King.

Kho chứa máy bay được xây dựng ở dưới sàn tàu, dài 110 m, rộng 15 m, cao 6 m, tổng diện tích 1.650 m2, có thể đậu 12 chiếc AV-8B hoặc 12 chiếc Neptune. Cấu trúc tầng trên của mạn tàu phải ở cả trước và sau đều có 1 thang máy, dài 18 m, rộng 10 m, tải trọng 15 tấn. Biên chế cả tàu 825 người, trong đó có 550 thủy thủ, 230 nhân viên hàng không, còn lại là nhân viên Bộ Tư lệnh. Tiêu chuẩn máy bay mang theo là 8 chiếc AV-8B và 8 chiếc Sea King, trong trường hợp đặc biệt cũng có thể tải được 16 chiếc AV-8B hoặc 18 chiếc Neptune.


http://nghiadx.blogspot.com

Tàu sân bay Garibaldi được gọi là tàu sân bay có trọng tải nhỏ nhất trên thế giới.


Tàu sân bay Garibaldi là tàu sân bay hạng nhẹ có tính đại diện, xuất hiện sau tàu lớp Invincible, nó là tàu hạng nhẹ hơn so với tàu Invincible, lượng choán nước chỉ bằng 2/3 tàu lớp Invincible, được gọi là tàu sân bay có trọng tải nhỏ nhất trên thế giới. Bề ngoài của nó rất tương đồng với tàu lớp Invincible, cũng được thiết kế đường băng thẳng, phần đầu đường băng chếch 6,5 độ. Trải qua thiết kế cẩn thận, trọng tải tuy nhỏ, nhưng lại mang được 16 – 18 máy bay.

Vũ khí trang bị trên tàu đầy đủ, có thể tấn công, phòng thủ toàn diện như chống hạm, phòng không và chống tàu ngầm, vừa có thể là tàu chỉ huy của hạm đội tàu sân bay, vừa có thể hoạt động độc lập. Động cơ sử dụng tua-bin chạy ga có thể tích nhỏ, trọng lượng nhẹ, khởi động nhanh, điều khiển linh hoạt, làm cho tốc độ đạt 30 hải lý/giờ, hơn nữa có tính cơ động mạnh, từ trạng thái tĩnh đến trạng thái hết công suất chỉ cần 3 phút.

Nhiệm vụ chính của tàu là thực hiện tuần tra cảnh giới ở Địa Trung Hải, chốt chặn và bảo vệ đường hàng hải Eo biển Gibraltar, độc lập hoặc dẫn đầu hạm đội thực hiện nhiệm vụ chống tàu ngầm, phòng không và chống hạm, yểm trợ và chi viện cho tấn công đổ bộ, hộ tống cho đội tàu vận tải, đảm bảo tự do lưu thông hàng hải…

Năm 1993, tàu này bắt đầu mang theo máy bay cánh cố định, từ đó đã nâng cao rất lớn khả năng tác chiến kiểm soát bầu trời, kiểm soát biển của con tàu này. Hiện nay, Italia đã có kế hoạch chế tạo một tàu sân bay mới tương tự tàu Hoàng tử Asturias của Tây Ban Nha, lượng choán nước tối đa 20.100 tấn, máy bay mang theo là 12 chiếc AV-8B, 4 chiếc trực thăng chống tàu ngầm EH101 và 3 chiếc trực thăng cảnh báo sớm EH101.

Tàu sân bay Cavour, Italia

Tàu sân bay Cavour có lượng choán nước là 27.100 tấn, do xưởng đóng tàu Fenkandini của Italia chế tạo, được gọi là tàu chiến động cơ phi hạt nhân mạnh nhất thế giới. Hợp đồng chế tạo tàu sân bay Cavour được ký tháng 11/2000, khởi công vào tháng 6/2001, hạ thủy và trang bị vào tháng 6/2004, bàn giao cho hải quân Italia năm 2008.

Chiều dài: 244 m. Chiều rộng: 39 m. Mớn nước: 8,7 m. Đường băng: 186 m. Lượng choán nước: chuẩn 21.160 tấn, tối đa 27.100 tấn. Động cơ: 88.000 mã lực. Khả năng chạy liên tục: 7000 hải lý, vận tốc 18 hải lý/giờ. Khả năng duy trì: > 18 ngày. Hệ thống động cơ: Hệ thống đẩy COGAG, 4 tuabin khí General Electric/Avio LM2500, 2 chân vịt. Tốc độ: 28 hải lý/giờ.


http://nghiadx.blogspot.com

Tàu sân bay Cavour do Italia chế tạo, được gọi là tàu chiến động cơ phi hạt nhân mạnh nhất thế giới.


Hệ thống vũ khí: 2 khẩu pháo bắn nhanh 76 mm OTO Breda 76/62 SR, 3 khẩu pháo bắn nhanh 25 mm Oto Breda Oerlikon KBA, 4 hệ thống phóng thẳng 8-cell SYLVER A43 (trang bị tên lửa hạm đối không Aster-15).

Máy bay: 12 - 16 chiếc máy bay chiến đấu AV-8B Harrier hoặc máy bay chiến đấu Lockheed Martin F-35B, 3 máy bay cảnh báo sớm EH-101 Mk.112 AEW/HEW, 4 - 6 máy bay trực thăng chống tàu ngầm EH-101, NH-90 hoặc SH -3D; hoặc 30 máy bay trực thăng.

Tàu sân bay Illustrious, Anh

Tàu sân bay hạng nhẹ Illustrious là tàu sân bay lớp Invincible thứ hai của Anh, biên chế tháng 6/1982. Tàu dài 206,6 m, rộng 27,5 m, mớn nước 8,0 m, lượng choán nước chuẩn 16.256 tấn, tốc độ 28 hải lý/giờ. Tàu này thực tế có khả năng mang 20 máy bay (10 máy bay cất/hạ cánh thẳng Seagull, 10 trực thăng Sea King). Vũ khí chính trên tàu là 1 thiết bị tên lửa đối không See Dart, 2 pháo phòng thủ gần 20 mm, 2 khẩu pháo 20 mm.


http://nghiadx.blogspot.com

Tàu sân bay hạng nhẹ Illustrious là tàu sân bay lớp Invincible thứ hai của Anh.


-Chiều dài: 206,6 m. Chiều rộng: 27,7 m.
- Lượng choán nước: chuẩn 16.000 tấn; tối đa 20.300 tấn.
- Động cơ chính: 4 tuabin khí Olin Phillips TM-3B.
- Tổng công suất: 112.000 mã lực, 2 chân vịt.
- Tốc độ tối đa: 28 hải lý/giờ.
- Khả năng chạy liên tục: 7000 hải lý, vận tốc 18 hải lý/giờ.
- Biên chế: 1.051 người, trong đó 685 thủy thủ, 366 nhân viên hàng không.
- Máy bay mang theo chuẩn là 8 máy bay chiến đấu cất/hạ cánh thẳng Sea Harrier và 12 máy bay trực thăng Sea King.

Tàu sân bay Đô đốc Kuznetsov, Nga

Tàu sân bay Đô đốc Kuznetsov là tàu sân bay đầu tiên mang theo máy bay cánh cố định do Nga (Liên Xô cũ) sản xuất. Tàu này từng 3 lần đổi tên, chính thức đi vào hoạt động năm 1991. Hệ thống vũ khí trang bị trên tàu đầy đủ, uy lực mạnh. Lượng choán nước tối đa 58.500 tấn, chiều dài 304,5 m, chiều rộng 37 m, đường băng rộng 70 m, mớn nước 10,5 m. Tàu sân bay Đô đốc Kuznetsov hiện là tàu sân bay duy nhất của hải quân Nga, sẽ tiến hành cải tiến hiện đại hóa toàn diện vào năm 2012 và hoàn thành vào năm 2017.

Tàu Đô đốc Kuznetsov được trang bị hỏa lực phòng không mạnh. Chủ lực là 4 tên lửa phòng không phóng thẳng SA-N-9, với 192 đầu đạn, tầm bắn là 15.000 m; ngoài ra còn có 8 hệ thống phòng thủ gần Cads-N-1, 2 pháo 30mm6, 8 tên lửa tầm ngắn SA-N-11, tầm phóng của pháo là 2.500 m, tầm bắn tên lửa là 8.000 m; hơn nữa còn có 4 pháo 30 mm 6 nòng AK-630, tầm bắn 2.500 m, tốc độ bắn 3000 phát/phút.


http://nghiadx.blogspot.com

Tàu sân bay Đô đốc Kuznetsov là tàu sân bay đầu tiên mang theo máy bay cánh cố định do Nga (Liên Xô cũ) sản xuất.

Điểm đặc biệt của tàu Đô đốc Kuznetsov ở chỗ, nó là một “khối hỗn hợp” tuyệt vời: Nó vừa có có 2 đoạn đường băng xiên thẳng riêng có của tàu sân bay kiểu hạm đội, vừa có đường băng cất cánh kiểu ski jump cong 12 độ thông dụng của tàu sân bay hạng nhẹ; không có máy phóng, nhưng có thể bảo đảm cất/hạ cánh cho máy bay chiến đấu cánh cố định hạng nặng.

Điều kỳ diệu này nằm ở sự kết hợp giữa phương thức cất cánh kiểu ski jump (do Anh sáng tạo) với máy bay chiến đấu Su-27 có tính năng khí động học nổi trội. Trong điều kiện hy sinh tính năng tác chiến của máy bay, cuối cùng Nga đã sở hữu “tàu sân bay cỡ lớn”, nhưng họ tự xưng là “tàu tuần dương mang theo máy bay”.

Sau khi tàu Đô đốc Kuznetsov đi vào hoạt động, hải quân thế giới đã xuất hiện phương thức cất cánh mới trên tàu sân bay, đó là cất cánh kiểu ski jump, hạ cánh nhờ cáp hãm đà. Trong điều kiện thông thường, máy bay được sử dụng là: 20 máy bay chiến đấu Su-33, 15 máy bay trực thăng chống tàu ngầm Ka-27, 4 máy bay huấn luyện Su-25UGT và 2 máy bay trực thăng cảnh báo sớm Ka-29RLD.

Tàu sân bay Charles de Gaulle, Pháp

Tàu sân bay hạt nhân Charles De Gaulle được Bộ trưởng Quốc phòng Pháp ký lệnh chế tạo vào tháng 2/1986. Tháng 1/1987, Charles de Gaulle R91 cuối cùng đã hoàn thành bản thiết kế tại nhà máy đóng tàu Brest. Tháng 11/1987 bắt đầu cắt tấm thép đầu tiên, tháng 4/1989 bắt đầu lắp ráp tại cảng nhà máy đóng tàu Brest, tháng 7/1994 hạ thủy, tháng 9/2000 chính thức hoạt động. Tàu sân bay Charles de Gaulle không chỉ là tàu sân bay chạy bằng động cơ hạt nhân đầu tiên của Hải quân Pháp, mà nó còn là tàu sân bay hạt nhân duy nhất không phải của hải quân Mỹ.

Tàu sân bay Charles de Gaulle ban đầu có ý định trang bị vũ khí là tên lửa hành trình Tomahawk của Mỹ, nhưng Mỹ không bán cho Pháp. Pháp đành phải hợp tác với Anh phát triển tên lửa Storm Shadow. Tàu Charles de Gaulle hoạt động không lâu thì tên lửa hành trình Storm Shadow được phát triển thành công. Người Pháp vô cùng mừng rỡ, đã lập tức trang bị tên lửa Storm Shadow cho tàu Charles de Gaulle. Storm Shadow là loại tên lửa hành trình tàng hình đầu tiên trên thế giới.


http://nghiadx.blogspot.com

Tàu sân bay Charles de Gaulle không chỉ là tàu sân bay chạy bằng động cơ hạt nhân đầu tiên của Hải quân Pháp, mà nó còn là tàu sân bay hạt nhân duy nhất không phải của hải quân Mỹ.


Sử dụng hệ thống kiểm soát hỏa lực mới là một cải tiến quan trọng khác của tàu sân bay Charles de Gaulle, bao gồm hệ thống SAAM-FR và hệ thống SAAM-IT. Hệ thống SAAM-FR được hợp thành bởi một bộ hệ thống kiểm soát hỏa lực (gồm radar Arabal tích hợp), thiết bị phóng thẳng SYLVER và tên lửa Aster 15. Còn hệ thống SAAM-IT được hợp thành bởi một bộ hệ thống kiểm soát hỏa lực (gồm radar EMPAR tích hợp), thiết bị phóng thẳng SYLVER và tên lửa Aster 15. Hệ thống kiểm soát hỏa lực mới có thể dùng cho thực hiện nhiều nhiệm vụ, đối phó với các mối đe dọa trong tương lai.

Máy bay chiến đấu Rafale trang bị cho tàu sân bay Charles de Gaulle cũng đã được nâng cấp về công nghệ, tính năng của nó đã được phát triển rất lớn, không những có khả năng tác chiến trên không rất mạnh, mà còn có khả năng tấn công đối đất nhất định. Khi sử dụng trên mặt biển, hệ thống theo dõi địa hình đã có thể bảo đảm cho Rafale bay thấp với độ cao chỉ là 30,5 m. Rafale F3 được đưa vào hoạt động trước năm 2007 và là loại máy bay chiến đấu đa năng toàn diện.

Tàu sân bay NAe São Paulo, Brazil

Tàu sân bay NAe São Paulo là tàu Fock được Brazil mua từ Pháp năm 2000, là tàu sân bay duy nhất của hải quân Brazil hiện nay. Tàu này vốn là tàu Fock, thuộc lớp Clemenceau được biên chế cho hải quân Pháp năm 1963, lượng choán nước là 32.780 tấn, dài 265 m, rộng 31,7 m, có thể mang theo 37 máy bay chiến đấu cánh cố định, 2 máy bay trực thăng. Tàu này có thể mang theo 1.300 thủy thủ.


http://nghiadx.blogspot.com

Tàu sân bay NAe São Paulo là tàu Fock được Brazil mua từ Pháp năm 2000. Đây là tàu sân bay duy nhất của hải quân Brazil hiện nay.


- Lượng choán nước tối đa: 32.780 tấn. Chiều dài: 265 m.Chiều rộng: 31,7 m.Đường băng rộng nhất: 51,2 m.
- Mớn nước: 8,6 m. Thiết bị động cơ: Động cơ thông thường, 2 tua bin hơi, 2 chân vịt. Công suất: 92,65 MW (126.000 mã lực).
- Tốc độ: 32 hải lý/giờ. Khả năng chạy liên tục: 7.500 hải lý, vận tốc 18 hải lý/giờ.
- Vũ khí trang bị chính: 2 hệ thống tên lửa phòng không Sidewinder, 2 hệ thống tên lửa phòng không tầm ngắn West Wind, 4 pháo nòng đơn 100 mm.
- Máy bay: 37 máy bay cánh cố định, 2 máy bay trực thăng. Biên chế: 1.017 thủy thủ, 672 nhân viên hàng không.

Tàu sân bay Virrat, Ấn Độ

Tàu sân bay Virrat nguyên là tàu HMS Hermes của hải quân Hoàng gia Anh. Trong hải chiến quần đảo Malvinas giữa Anh và Argentina, tàu này đã đóng vai trò không nhỏ khi tham chiến với tư cách là tàu chỉ huy của hạm đội đặc nhiệm Anh.


http://nghiadx.blogspot.com

Tàu sân bay Virrat nguyên là tàu HMS Hermes của hải quân Hoàng gia Anh.


Tháng 4/1986, hải quân Ấn Độ đã mua con tàu này của Anh có giá khá rẻ 25 triệu bảng Anh, sau khi được cải tạo và đại tu đã đổi tên là Virrat; đồng thời còn mua 12 máy bay chiến đấu cất/hạ cánh cự ly ngắn/thẳng đứng Sea Harrier để trang bị cho tàu sân bay.

Tàu có lượng choán nước chuẩn là 23.900 tấn - tối đa 28.700 tấn; chiều dài 226,9 m, chiều rộng 27,4 m, mớn nước 8,7 m; thiết bị động cơ là 2 tua bin khí, công suất tối đa là 76.000 mã lực, tốc độ tối đa 28 hải lý/giờ. Tàu sân bay Virrat đã qua nhiều lần cải tạo, chủ yếu có nhiệm vụ chống tàu ngầm, kiểm soát trên không và chỉ huy.

Tàu sân bay Chakri Naruebet, Thái Lan

Tháng 3/1992, Hải quân Hoàng gia Thái Lan đã ký với Công ty đóng tàu Bazin, Tây Ban Nha, đặt mua một tàu sân bay hạng nhẹ trang bị máy bay trực thăng và máy bay cất/hạ cánh cự ly ngắn thẳng đứng Harrier, do nhà máy đóng tàu Faroe của công ty này chế tạo. Qua chưa đến 4 năm thiết kế và thi công, tháng 1/1996 70% lượng công việc đã hoàn thành, đến ngày 20/1 hạ thủy. Hoàng hậu Sirikit của Thái Lan đã thân chinh đến Tây Ban Nha, cùng với Nữ hoàng Tây Ban Nha là Sofia tổ chức buổi lễ hạ thủy, Tư lệnh hải quân hai nước cũng đã tham gia buổi lễ long trọng này.

Tàu sân bay hạng nhẹ này của hải quân Hoàng gia được quốc vương Thái Lan đặt tên là Chakri Naruebet. Chakri là tên của quốc vương khai quốc của vương triều Bangkok. Đồng thời, công bố số hiệu tàu là 911.


http://nghiadx.blogspot.com

Tàu sân bay hạng nhẹ này của hải quân Hoàng gia được quốc vương Thái Lan đặt tên là Chakri Naruebet. Chakri là tên của quốc vương khai quốc của vương triều Bangkok.


Sau khi hạ thủy, tiến triển của công trình vẫn rất thuận lợi, đến tháng 10, tàu sân bay cơ bản hoàn thành và có thể đi vào giai đoạn thử nghiệm trên biển. Theo đó, hải quân Thái Lan đã cử lực lượng tiếp nhận đến Tây Ban Nha cùng tàu ra biển, trải qua khoảng nửa năm vừa thử nghiệm vừa giao nhận, đến ngày 20/3/1997, tàu này đã được bàn giao cho hải quân Thái Lan.

Từ khi ký hợp đồng cho đến khi bàn giao chỉ có 5 năm, đây là thành tựu đáng tự hào của nhà máy đóng tàu, bởi vì trước đó họ đã mất đến 10 năm để chế tạo tàu sân bay hạng nhẹ Hoàng tử Asturias cho hải quân Tây Ban Nha. Sau khi bàn giao, tàu sân bay rời bến cảng nhà máy đóng tàu, đến căn cứ Rota của hải quân Tây Ban Nha, tiếp tục tiến hành huấn luyện khoảng 4 tháng cho thủy thủ.

Với sự giúp đỡ của hải quân Tây Ban Nha, tiến hành các bài tập huấn luyện gồm cả tác nghiệp bay, để lực lượng tiếp nhận nắm được thao tác kỹ thuật. Đến tháng 8/1997, hải quân Hoàng gia Thái Lan đã đón tàu về nước, đóng tại căn cứ hải quân lớn nhất Thái Lan là Sattahip. Sau đó, Thái Lan đã tự trang bị thêm một số vũ khí, hệ thống tác chiến và các hệ thống điện, nước làm mát, khí nén, điều hòa, những hệ thống đó đã được thiết kế từ trước, chỉ cần lắp đặt là xong. Tàu sân bay đã chính thức được đưa vào sử dụng năm 1998.

Tàu sân bay Hoàng tử Asturias, Tây Ban Nha

Tàu sân bay Hoàng tử Asturias được cải tiến dựa trên thiết kế tàu kiểm soát biển của Mỹ. Nó có thể mang theo máy bay cất/hạ cánh cự ly ngắn thẳng đứng và máy bay trực thăng, là một tàu sân bay hạng nhẹ hiện đại khác của Tây Ban Nha.

Năm 1990, con tàu này được cải tạo một phần, tiến hành cải tiến đối với kiến trúc tầng trên kiểu đảo, làm cho khoang chính được bố trí hợp lý hơn, máy bay trên bãi đỗ được bố trí thiết bị bảo vệ; ngoài ra đã cải tiến điều kiện ở, làm cho tàu có thể tăng thêm 6 sĩ quan và 50 nhân viên kỹ thuật.


http://nghiadx.blogspot.com

Tàu sân bay Hoàng tử Asturias được cải tiến dựa trên thiết kế tàu kiểm soát biển của Mỹ.


Trong năm đầu tiên khởi công tàu này, Mỹ từng cấp vốn vay là 150 triệu USD, chi phí chế tạo ước tính khoảng 275 triệu USD.

- Lượng choán nước tối đa: 17.188 tấn. Chiều dài: 195,9 m. Chiều rộng: 24,3 m.
- Mớn nước: 9,4 m. Thiết bị động cơ: động cơ thông thường, 2 tua bin khí, chân vịt đơn. Công suất: 34,1 MW (46.400 mã lực).
- Tốc độ: 26 hải lý/giờ. Khả năng chạy liên tục: 6.500 hải lý, vận tốc 20 hải lý/giờ.
- Vũ khí trang bị chính: 4 hệ thống vũ khí tác chiến tầm ngắn 20 mm.
- Máy bay: 12 chiếc máy bay cất/hạ cánh cự ly ngắn thẳng đứng (V / STOL), 16 trực thăng.
- Nhân viên: 555 thủy thủ, 208 người gồm chỉ huy và nhân viên hàng không.

>> Lý Quang Diệu bàn về 'sự thách thức từ TQ'



Bài phân tích "Thách thức ở Thái Bình Dương: Sự trỗi dậy của Trung Quốc" của nguyên thủ tướng Singapore Lý Quang Diệu được đăng tải trên tạp chí Forbes.

Trong suốt hơn nửa thập kỷ qua – kể từ khi cuộc chiến tranh ở Hàn Quốc vào năm 1953 và chiến tranh ở Việt Nam vào năm 1975 kết thúc – sự hiện diện của Mỹ ở Tây Thái Bình Dương được nhiều người đánh giá là đã mang lại sự ổn định và an ninh cho khu vực. Đây cũng là động lực kích thích phát triển kinh tế với nhiều nguồn đầu tư và thương mại. Singapore là một ví dụ điển hình. Từ những năm 1960, Đảo quốc Sư tử này đã có những sự phát triển nhanh chóng. Tổng sản phẩm quốc nội (GDP) tăng từ 974 triệu USD vào năm 1965 lên 223 tỷ USD vào năm 2010. Trong cùng giai đoạn, thu nhập đầu người tăng từ 516 USD lên gần 44.000 USD.

http://nghiadx.blogspot.com

Ông Lý Quang Diệu.


Tuy nhiên, vị trí thống trị của Mỹ trong khu vực đang gặp phải thách thức lớn từ phía Trung Quốc, một đất nước mà sự tăng trưởng về kinh tế thời gian qua được đánh giá là sự kiện ấn tượng nhất của thế kỷ 21. Với sự kết thúc của cuộc Cách mạng văn hóa (1966-76), thời kỳ khó khăn triền miên của Mao Trạch Đông nhằm tạo ra một sự nhiệt tình cách mạng mang tính bất diệt đã dần đi vào quên lãng. Chính Đặng Tiểu Bình, nhà lãnh đạo theo chủ nghĩa thực dụng vốn được ví như kiến trúc sư của những cải cách kinh tế ở Trung Quốc, mới được coi là người phục lại sự ổn định và phát triển của đất nước này. Khi còn là Phó thủ tướng, ông này đã từng có chuyến thăm Singapore vào năm 1978. Đây là chuyến thăm bổ ích vì ở đây, ông đã khám phá ra lý do tại sao một hòn đảo không có tài nguyên thiên nhiên như Singapore lại có thể phát triển nhanh chóng nhờ vào việc bắt tay hợp tác với các nước phát triển, thu hút đầu tư từ các tập đoàn đa quốc gia và thiết lập các trung tâm hậu cần và ngành dịch vụ, trong đó bao gồm những dịch vụ tài chính tối quan trọng.

Khi Đặng Tiểu Bình trở về Trung Quốc vào tháng 12, Chính phủ Trung Quốc đã cho thông qua chính sách “mở cửa”. Đây là tiền đề cho việc hình thành bốn đặc khu kinh tế ven biển vào năm 1980, trong đó đầu tư nước ngoài và tự do thương mại được khuyến khích. Các đặc khu kinh tế này đã mang lại những thành công to lớn cho nền kinh tế TQ và là động lực để thủ tướng Chu Dung Cơ đưa ra chính sách mở cửa đất nước nhằm thu hút đầu tư và thương mại vào năm 2001, thời điểm Trung Quốc trở thành thành viên của Tổ chức Thương mại Thế giới.
Mỹ hiện nay đang phải đối mặt với một Trung Quốc mà theo dự đoán GDP của nước này có thể sẽ vượt qua Mỹ trong vòng 20 năm tới. Nhiều người cho rằng, Mỹ nên chào đón Trung Quốc để nước này tham gia vào việc giải quyết các vấn đề của thế giới, đặc biệt là việc giải quyết vấn nạn nghèo đói của các nước đang phát triển.

Mỹ và Trung Quốc cũng đã thiết lập Đối thoại Chiến lược và Kinh tế Mỹ - Trung nhằm đưa ra các biện pháp chống lại sự cạnh tranh ở khu vực Châu Á Thái Bình Dương. Mỗi nước cũng chủ động tìm kiếm đồng minh ở khu vực, trong khi vẫn tái khẳng định cam kết về một mối quan hệ bền chặt và hợp tác. Mỹ đã và đang tăng cường mối quan hệ với Ấn Độ, Nhật Bản, Hàn Quốc và ASEAN. Trong khi đó, mặc dù Nhật Bản, Ấn Độ và Australia tỏ ra quan ngại trước những tham vọng và sự cương quyết của Trung Quốc, nhưng các nước này cũng muốn duy trì mối quan hệ tích cực với Trung Quốc.

Các chuyên gia còn cho rằng, để đi đến sự ổn định ở Thái Bình Dương sẽ cần phải có một sự cân bằng về quyền lực, khi mà Mỹ và Nhật ở cùng một phe trong khi Trung Quốc lại ở một phe khác. Bên cạnh đó, Ấn Độ cũng là một trong những nước mới nổi đáng chú ý nhất tại khu vực. Dân số Ấn Độ hiện nay vào khoảng 1,2 tỷ người và sẽ dân số Ấn Độ sẽ vượt qua Trung Quốc trong khoảng 20 năm nữa. Tốc độ phát triển kinh tế của Ấn Độ thời gian vừa qua khá ấn tượng, và cùng với Trung Quốc, Nhật Bản và các nước ASEAN, trung tâm kinh tế sẽ dần chuyển dịch từ Đại Tây Dương sang Thái Bình Dương. Thương mại và đầu từ giữa Mỹ và các nước Đông Á (Trung Quốc, Nhật Bản, ASEAN và Ấn Độ) sẽ vượt qua thương mại và đầu tư giữa Mỹ và Châu Âu.

Mỹ sẽ tiếp tục giữ vị thế dẫn đầu trong lĩnh vực công nghệ cao. Trong khi đó, Trung Quốc sẽ cần phải tiếp cận thị trường, thương mại, đầu tư, công nghệ cũng như xã hội mở và các trung tâm giáo dục đại học của Mỹ. Trung Quốc đưa hàng nghìn nhân tài tới Mỹ để nghiên cứu, sống và làm việc tại các viện nghiên cứu của Mỹ. Nước này muốn thiết lập những viện tương tự, thúc đẩy sáng tạo và đổi mới, ở Trung Quốc. Nhưng Trung Quốc cũng sẽ phải mất hàng thập kỷ mới có thể theo kịp Mỹ.

Năm 1949, sau 250 năm hỗn loạn, Mao Trạch Đông đã thống nhất Trung Quốc và tuyên bố “Người Trung Quốc đã đứng lên”. Nếu Trung Quốc có thể duy trì tốc độ tăng trưởng kinh tế trung bình hơn 10% mỗi năm thì nước này sẽ sớm vươn lên ngang hàng cán cân quyền lực với các nước lớn.

Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2011

>> Việt Nam nhận chiến hạm Gepard thứ 2



Theo trang báo mạng Nga, hôm 25/7, khinh hạm Gepard 3.9 (chiến hạm Đinh Tiên Hoàng) thứ hai do nhà máy Zelenodolsk Gorky đóng đã về tới Quân cảng Cam Ranh, Việt Nam.

Chiến hạm Gepard 3.9 thứ hai này sau quá trình chạy thử nghiệm trên biển, thử nghiệm các hệ thống vũ khí và khả năng sống sót thì ngày 25/5/2011 nó được chuyển lên tàu chở hàng EIDE TRANSPORTER. Ngày 26/5, tàu vận tải đã lên đường đưa Gepard về Việt Nam.

Sau khi về tới Việt Nam, phía Nga đã tiến hành sửa đổi một vài chi tiết nội thất của con tàu theo yêu cầu của phía Việt Nam.

Theo các chuyên gia thì chiếc khinh hạm Gepard 3.9 thứ hai này rất tiện lợi và dễ dàng hơn trong việc duy trì và vận hành.

Tất cả các cơ cấu máy móc, hệ thống điện tử và vũ khí đều tương ứng theo hợp đồng đã được ký kết và phê duyệt.

Khinh hạm Gepard 3.9 được thiết kế để thực hiện các nhiệm vụ tìm kiếm, theo dõi và tiêu diệt các mục tiêu tàu chiến nổi, phòng không, chống ngầm (hạn chế), hộ tống, tuần tra bảo vệ lãnh hải và vùng đặc quyền kinh tế. Gepard 3.9 có thể tác chiến độc lập hoặc theo biên đội.

Gepard 3.9 có lượng giãn nước khoảng 2.100 tấn, chiều dài của tàu khoảng 102m. Theo thiết kế của nhà sản xuất thì Gepard 3.9 cho Hải quân Việt Nam được trang bị: một pháo hạm Ak-176 cỡ nòng 76,2mm, hai pháo phòng không bắn nhanh tầm ngắn AK-630M, tổ hợp tên lửa hành trình đối hạm Kh-35 Uran (8 quả), tổ hợp pháo/tên lửa phòng không Palma-S.

Về tính năng chống ngầm, nhiều khả năng Gepard 3.9 sẽ phải dựa hoàn toàn vào trực thăng săn ngầm Ka-28 (có sàn đáp ở đuôi tàu, nhưng không có nhà chứa).


http://nghiadx.blogspot.com

Khinh hạm Gepard 3.9 nằm trên tàu EIDE TRANSPORTER.


http://nghiadx.blogspot.com

Khinh hạm Gepard 3.9 neo tại cảng Cam Ranh, Việt Nam.


http://nghiadx.blogspot.com

Hai chiến hạm Gepard 3.9 tại cảng Cam Ranh, Việt Nam. Chiếc Gepard 3.9 đầu tiên của Việt Nam đánh số hiệu HQ-011 mang tên Đinh Tiên Hoàng.


Dự đoán, chiến hạm Gepard mới được đăt tên là HQ-012 Ngô Quyền.

>> Số phận Maddox sau 'sự kiện Vịnh Bắc Bộ'



Sau sự kiện Vịnh Bắc Bộ 1964, khu trục Maddox - cái tên "khó quên" trong cuộc chiến tranh Việt Nam chủ yếu làm công việc tuần tra và huấn luyện hải quân.


Tàu Maddox thuộc lớp Allen M.Summer được chính thức hạ thủy ngày 19/3/1944 và đưa vào trang bị trong Hải quân Mỹ tháng 6/1944.

Maddox có lượng giãn nước 3.300 tấn, kích thước tổng thể 114,8x12,2x4,8m. Tàu lắp động cơ tuốc bin cho phép đạt tốc độ 34 hải lý/h (63km/h), tầm hoạt động 12.000km (yêu cầu tốc độ 15 hải lý/h). Số lượng thủy thủ và sĩ quan lên tới 336 người. ỏa lực của Maddox gồm: 6 pháo 127mm, 12 pháo 40mm, 11 pháo 20mm, 10 ống phóng ngư lôi cỡ 533mm.

Tham gia cuộc chiến tranh thế giới lần thứ 2 vào những ngày cuối cùng, tàu Maddox hoạt động ở vùng biển Tây Thái Bình Dương chống lại Hải quân Nhật.

Trong quá trình tham chiến tại đây, cuối tháng 1/1945 nó bị một chiếc chiến đấu cơ của Nhật tấn công gây hư hỏng và buộc phải tới Ulithi để sửa chữa rồi tiếp tục tham gia chiến dịch pháo kích hỗ trợ quân đổ bộ lên Nhật Bản.


http://nghiadx.blogspot.com

Khu trục hạm Maddox trong những năm 1950.


Sau thế chiến thứ 2, khu trục Maddox trong thành phần Hạm đội 7 tiếp tục tham gia cuộc chiến tranh Triều Tiên (1950-1953).

Sau 1953, hoạt động chủ yếu của Maddox là tuần tra trên biển, thực hiện các hoạt động diễn tập huấn luyện với các quốc gia thuộc khối quân sự Đông Nam Á (SEATO) và quân phòng vệ Nhật Bản, Hải quân Hàn Quốc, Hải quân Đài Loan.

Trận hải chiến ngày 2/8 (*)

Tháng 5/1964, tàu Maddox trong thành phần Hạm đội 7 lần đầu xuất hiện tại lãnh hải Việt nam (miền Nam Việt Nam).

Ngày 31/7/1964, Maddox ngang nhiên xâm phạm vùng biển miền bắc Việt Nam thực hiện các hành động do thám hệ thống bố phòng, phòng thủ bờ biển của Hải quân Nhân dân Việt Nam.

Thực tế, trong thời gian này Hải quân Mỹ triển khai chiến dịch DESOTO, trang bị cho các tàu khu trục thiết bị trinh sát điện tử tiến hành thám thành bờ biển Liên Xô, Trung Quốc, Triều Tiên và sau đó mở rộng tới Việt Nam.

Trước hành động xâm phạm lãnh hải đó, Hải quân Nhân dân Việt Nam điều phân đội tàu phóng lôi 135 (ba tàu 333/336/339) lên đường chặn đánh địch.

Chiều ngày 2/8, các tàu phóng lôi của phân đội 135 chạm trán Maddox. Trận hải chiến diễn ra ác liệt, mặc dù thua kém quân Mỹ về mọi mặt, nhưng với ý chí kiên cường dũng cảm Hải quân Nhân dân Việt Nam đánh đuổi tàu Maddox, đồng thời bắn hạ một chiếc F-8.

Sau trận này, Maddox bị hư hỏng nhẹ sau khi dính một số phát đạn 14,5mm từ các tàu phóng lôi của Hải quân Nhân dân Việt Nam.


http://nghiadx.blogspot.com

Ba tàu phóng lôi của Hải quân Nhân dân Việt Nam truy kích Maddox.


Tiếp đó, đêm ngày 4/8 Mỹ dựng lên cái gọi là "sự kiện Vịnh Bắc Bộ" vu cáo Hải quân Nhân dân Việt Nam tiến công tàu Mỹ (USS Maddox và USS Turner Joy) ở hải phận quốc tế và lấy cớ đó dùng không quân tập kích.

Ngày 5/8, Mỹ mở chiến dịch "Mũi tên xuyên" huy động các máy bay từ hai tàu sân bay Ticonderoga và Constellation oanh tạc các căn cứ Hải quân Việt Nam và kho xăng dầu ở Vinh.

Tuần tra và sửa chữa

Sau “sự kiện vịnh bắc bộ”, Maddox tiếp tục thực hiện nhiệm vụ tuần tra tới hết tháng 8/1964 rồi trở về Long Beach (bang California, Mỹ) nghỉ ngơi.

Tại đây, từ tháng 9/1964 tới tháng 1/1965, khu trục Maddox trải qua đợt bảo dưỡng sửa chữa. Tiếp đó, nó tham gia các hoạt động huấn luyện và chuẩn bị cho hành trình tới vùng biển Tây Thái Bình Dương.

Ngày 10/7/1965, Maddox rời Long Beach hành quân tới Vịnh Bắc Bộ. Trong 4 tháng, Maddox tham gia hoạt động hỗ trợ hỏa lực ở vùng biển miền Nam Việt Nam.

Sau nhiệm vụ này, Maddox không bao giờ trở lại vùng biển Việt Nam. Ngày 16/12, khu trục Maddox quay trở lại Long Beach bảo dưỡng tới tận mùa hè 1966.


http://nghiadx.blogspot.com

Khu trục Maddox tại Trân Châu Cảng, Hawaii (năm 1966).


Tháng 11/1966, Maddox lại lên đường thực hiện công việc tuần tra trong Hạm đội 7. Trong 2 năm 1967-1968, khu trục Maddox chủ yếu tham gia hoạt động tuần tra trên biển, viếng thăm một số quốc gia đồng minh Mỹ. Maddox trải qua hai lần đại tu sửa chữa lớn vào tháng 2 và tháng 9/1968.

Năm 1969, khu trục hạm Maddox ngừng hoạt động trong Hải quân Mỹ và chuyển sang cho Hải quân Trừ bị Mỹ. Tháng 7/1972, Maddox được chuyển giao cho Hải quân Đài Loan sử dụng. Kể từ thời điểm này, cái tên Maddox không còn tồn tại.

Kết thúc sứ mệnh ở Đài Loan

Tàu Maddox biên chế trong Hải quân Đài Loan với tên gọi là Po Yang. Số hiệu trên thân ban đầu là DD-10, sau đó đổi thành DD-918 và cuối cùng là DD-910 (năm 1979).

Khu trục Po Yang (DD-910) thực hiện các nhiệm vụ tuần tra bảo vệ eo biển Đài Loan, vùng biển xung quanh, hộ tống bảo vệ đoàn tàu vận tải, huấn luyện học viên hải quân. Po Yang đóng vai trò quan trọng trong quá trình xây dựng và phát triển Hải quân Đài Loan.

Tháng 6/1984, Po Yang bị loại bỏ khỏi thành phần trang bị Hải quân Đài Loan sau khi bộ phận động lực tàu hỏng hoàn toàn cùng với đó là cấu trúc thân tàu bị lão hóa.

(*) Chi tiết trận đánh ngày 2/8 của HQNDVN

Ngày 31/7/1964, khu trục Maddox mang số hiệu 731 thuộc biên đội xung kích 77 – Hạm đội 7 xâm phạm vùng biển Việt Nam, tiến sâu Quảng Bình. Tàu Maddox ngày càng tiến gần bờ hơn, khi đi qua khu vực Đèo Ngang, Hòn Mát, Hòn Mê thì các máy móc điện tử trinh thám trên tàu mở hết công suất tiến hành do thám xác định hệ thống bố phòng bảo vệ bờ biển của Hải quân Nhân dân Việt Nam.

Quân đội ta với quyết tâm trừng trị hành động xâm phạm trắng trợn chủ quyền lãnh hải, các chiến sĩ thuộc đoàn 135 tàu phóng lôi và các lực lượng khác sẵn sàng chiến đấu cao. Ngày 1/8, Bộ tư lệnh Hải quân nhận lệnh của Bộ Tổng tham mưu dùng lực lượng đánh tàu địch nếu chúng tiếp tục xâm phạm vùng biển của ta.

Thực hiện nhiệm vụ Bộ tư lệnh Hải quân giao phó, cán bộ đoàn 135 tàu phóng lôi lệnh cho phân đội 3 tàu (333/336/339) lên đường đánh địch. Các tàu phóng lôi được trang bị một súng máy 14,5mm và 2 ngư lôi.

Lúc 13h10 phút 2/8, tàu Maddox cách Đông Nam Hòn Nẹ 10 hải lý, xâm phạm Hòn Mê, Lạch Trường. Phân đội trưởng Nguyễn Xuân Bột ra lệnh đội tàu phóng lôi đồng loạt xuất kích, ba tàu 333/336/339 mở radar sục sạo mục tiêu. Sau khi phát hiện Maddox, tàu ta tăng tốc tiếp cận địch để phóng lôi.

Pháo 127mm của Maddox bắt đầu nổ súng về phía đội tàu của ta, vào gần hơn thì hỏa lực 40mm và 20mm của địch bắn dữ dội, quyết liệt hơn. Quân Mỹ điều động thêm 4 máy bay F-8 từ tàu sân bay USS Ticonderoga tới hỗ trợ Maddox.

Mặc dù thua kém địch về mọi mặt, các chiến sĩ trên 3 tàu phóng lôi của ta vẫn đánh trả quyết liệt và bắn hạ một chiếc F-8. Tuy ngư lôi từ các tàu phóng lôi của ta không đánh trúng Maddox nhưng cũng đủ làm cho quân địch phải hoảng sợ trước ý chí chiến đấu kiên cường, anh dũng của các chiến sĩ Hải quân Nhân dân Việt Nam.

Kết thúc trận đánh, về phía ta hai tàu 336 và 339 hư hỏng, về phía địch mất một chiếc F-8 riêng Maddox bị trúng một số phát đạn 14,5mm làm hỏng vài thiết bị trên tàu.

>> Phía sau vụ Pháp rút tàu Charles de Gaulle



Dù cứng rắn đe dọa "Gaddafi sẽ không có ngày nghỉ" những việc tàu sân bay Charles de Gaulle về Pháp không che dấu nổi sự bế tắc của liên quân NATO chống chế độ Gaddafi.



http://nghiadx.blogspot.com

Tàu sân bay Charles de Gaulle ngoài khơi bờ biển Libya hồi tháng 6/2011 Ảnh: AP


Vắng mặt vài tháng

Theo thông báo từ phía Bộ Quốc phòng Pháp, tàu sân bay Charles de Gaulle đã chính thức tạm ngưng thực hiện các phi vụ tấn công tại chiến trường Libya để lên đường trở về cảng Toulon từ ngày hôm qua 4/8. Tàu sân bay lớn nhất châu Âu sẽ trở về cảng Tuolon vào ngày 10/8.

Công việc bảo trì tàu sân bay này sẽ mất khoảng vài tuần. Một số trang mạng của Hải quân Pháp cho biết, công tác bảo trì tàu sân bay có thể sẽ mất đến vài tháng để hoàn thành công việc.

Tuy nhiên, Pháp khẳng định "ông Gaddafi sẽ không có được những ngày nghỉ ngơi". Bộ trưởng Quốc phòng Pháp Gerard Longuet nhấn mạnh, Pháp sẽ duy trì cam kết của mình cho sứ mạng tại Libya, ông nói

“Ông Gaddafi không nên trông đợi vào thời gian nghỉ ngơi sau khi tàu sân bay rút khỏi Libya, máy bay chiến đấu của Pháp sẽ tiếp tục tiến hành các cuộc không kích cùng các chuyến bay trinh sát từ các căn cứ mặt đất”.

Khí thế nản dần sau 4 tháng

Khi bắt đầu tham gia các chiến dịch không kích Libya theo nghị quyết số 1973 của Hội Đồng Bảo An Liên Hợp Quốc. Các đồng minh trong khối NATO từng hy vọng sẽ kết thúc chiến dịch quân sự tại đây chỉ trong vài tuần.

Tuy nhiên chiến dịch quân sự tại đây đã kéo dài hơn 4 tháng mà vẫn chưa giải quyết được vấn đề gì. Các đồng minh trong chiến dịch không kích do Pháp và Anh dẫn đầu đã bắt đầu chùn bước.

Na Uy đã thông báo rút toàn bộ chiến đấu cơ của mình đang làm nhiệm vụ tại Libya về nước. Italy, quốc gia gần Libya nhất cũng đã thu hẹp sự tham gia của mình trong các chiến dịch không kích bằng cách rút tàu sân bay Garibaldi.

Sau khi Na Uy thông báo rút quân, Anh đã thông báo tăng cường thêm 4 máy bay cường kích Tornado nhằm bổ sung cho số máy bay của Na Uy rút khỏi đây. Từ khi bắt đầu chiến dịch không kích Libya từ ngày 19/3/2011 đến nay. Tổng cộng có 17.566 phi vụ, trong đó có 6.648 phi vụ ném bom đã được thực hiện.

Sau hơn 4 tháng không kích, tình hình trên chiến trường Libya vẫn không hề thay đổi, lực lượng nỗi dậy với sự hậu thuẫn của NATO vẫn không thể làm được gì thêm ngoài những khu vực đã chiếm đóng trước khi nổ ra các cuộc không kích.

Lực lượng nỗi dậy chẳng những không thay đổi được tình hình mà trọng nội bộ của chính họ cũng trở nên rối ren hơn. Cùng với sự nản lòng của các đồng minh trong khối NATO điều đó càng cho thấy, chiến dịch quân sự tại Libya đang lâm vào ngõ cụt.

Một lần nữa cho thấy, tình hình tại các chiến trường như Iraq, Afghanistan đang tái diễn tại chiến trường Libya, Anh, Pháp 2 quốc gia dẫn đầu chiến dịch quân sự tại đây đang trên đường rơi vào vết xe đổ mà Mỹ đã gặp phải tại Iraq và Afghanistan.

Copyright 2012 Tin Tức Quân Sự - Blog tin tức Quân Sự Việt Nam
 
Lên đầu trang
Xuống cuối trang