Tin Quân Sự - Blog tin tức Quân sự Việt Nam

Paracel Islands & Spratly Islands Belong to Viet Nam !

Quần Đảo Hoàng Sa - Quần Đảo Trường Sa Thuộc Về Việt Nam !

Thứ Sáu, 8 tháng 4, 2011

>> Hệ thống phòng thủ xe tăng (kỳ 2)



[BDV news] Sự ra đời của các loại đạn chống tăng áp dụng nguyên lý nổ lõm đã buộc các nhà sản xuất phát triển giáp xe tăng theo hướng mới.

Nửa cuối của Chiến tranh thế giới thứ 2 đánh dấu một bước ngoặt trong chiến thuật sử dụng xe tăng trên chiến trường. Nếu như trước đó, đối mặt với xe tăng là cơn ác mộng của lính bộ binh vì họ chỉ có lựu đạn hay chai cháy hoặc súng trường diệt tăng. Lựu đạn, chai cháy quá nguy hiểm cho người dùng ở cự ly ngắn, còn súng trường diệt tăng lại vô dụng với các loại xe tăng hạng nặng có giáp dày.

Tuy nhiên, đến nửa cuối chiến tranh thế giới thứ hai, bộ binh đã có trong tay thứ vũ khí cực kỳ hiệu quả: Súng phóng lựu bắn đạn ứng dụng nguyên lý nổ lõm. Từ nửa cuối năm 1942, với sự xuất hiện của các loại súng phóng lựu chống tăng cá nhân như M1A1 Bazooka của Mỹ, sau đó là bản copy M1A1 do Đức sản xuất có tên Panzerschreck và cuối cùng là Panzerfaust - một khẩu súng nặng hơn 6 kg nhưng có uy lực của những khẩu pháo cỡ nòng hàng trăm mm.

Panzerfaust 150, phiên bản cuối cùng được sử dụng trong Thế chiến hai có tầm bắn tới 150 m và có khả năng xuyên thủng lớp giáp dày tới 220 mm - nghĩa là có khả năng khoan thủng giáp trước của những loại tăng hạng nặng tốt nhất khi đó như IS-2 của Liên Xô hay King Tiger của Đức.




Súng phóng lựu Panzerfaust tuy gọn nhẹ nhưng sức mạnh không kém gì pháo chống tăng hạng nặng.


Thế chiến thứ 2 kết thúc, súng phóng lựu chống tăng sử dụng đạn lõm lại càng phổ biến và thành công hơn với khẩu súng được biết đến nhiều nhất là RPG-7, có khả năng xuyên giáp từ 330 mm (đạn PG-7V) đến 500 mm (đạn PG-7VL). Khả năng xuyên giáp không phụ thuộc vào góc chạm hay vận tốc của đạn khiến giáp nghiêng trở lên vô nghĩa. Ngay lập tức, các nhà chế tạo đã nghĩ ra cách đối phó với thứ vũ khí mới này.


RPG-7, vũ khí đáng sợ của tất cả các loại tăng thiết giáp trong suốt các cuộc chiến kể từ sau Thế chiến hai.


Giáp lồng thép - giải pháp tình thế và rẻ tiền
Hàng trăm năm trước, khi ngư lôi mới được phát minh, các tàu chiến đã có một giải pháp khá hữu hiệu để chống lại loại vũ khí này là chăng lưới chung quanh tàu. Tương tự, do đạn nổ lõm thường hoạt động theo nguyên tắc chạm nổ, một lớp giáp bằng lưới thép gắn trên xe có thể ngăn đạn không phát nổ.

Trong cuộc chiến tại Việt Nam, đế quốc Mỹ cũng đã sử dụng rất nhiều lưới thép dạng này để ngăn chặn đạn RPG-2 (B-40) của quân giải phóng, đến mức sau này loại lưới này được gọi bằng cái tên “lưới B-40”.


Giáp lồng thép được sử dụng sớm nhất trên xe tăng Panzer của Đức.



Giáp lồng thép kiểu mới được sử dụng trên xe bọc thép M-113 của Mỹ.


Giáp lồng thép có giá thành rẻ, khối lượng nhẹ nên được sử dụng rất rộng rãi trong những năm 1960 - 1970, trên chiến trường Việt Nam và Trung Đông. Sau này, các loại đạn của súng chống tăng cá nhân như RPG-7 có cơ chế tự hủy (phát nổ sau thời gian quy định), nhưng giáp lồng thép vẫn có tác dụng làm giảm đáng kể tác động của luồng xuyên có áp suất và nhiệt độ cực cao do đạn nổ lõm lên giáp chính của xe.

Tuy nhiên, khoác thêm một lớp giáp ngoài như vậy, khiến xe tăng trở nên cồng kềnh, không linh hoạt. Hiện nay, giáp lồng thép được dùng chủ yếu để bảo vệ xe thiết giáp và các loại xe công trình quân sự.


Giáp lồng thép hiện đại được sử dụng trên xe bọc thép Stryker của Mỹ...



...và cả trên BTR-80 của Nga.


Giáp composite
Trong tự nhiên, vật liệu có độ cứng cao thì thường dòn, không chịu nén, kéo; ngược lại, những vật liệu dẻo, chịu biến dạng tốt lại thường không có độ cứng cao. Vật liệu composite (phức hợp) giải quyết vấn đề này bằng cách kết hợp các vật liệu có tính chất khác nhau lại với nhau để tận dụng ưu điểm của chúng.

Trong dân dụng, ta có thể thấy nhiều ví dụ về ứng dụng vật liệu composite như bê tông cốt thép, phíp (được làm bằng sợi thủy tinh và chất dẻo)... Trong quân sự, giáp composite cũng được chế tạo với nguyên lý tương tự.


Mẫu giáp composite làm từ gốm, plastic, sợi thủy tinh.. sau khi được đem đi thử khả năng chống đạn.


Giáp composite dùng cho xe tăng thường được chế tạo từ các lớp kim loại kết hợp với vật liệu cứng như gốm, thủy tinh cường lực. Khi luồng xuyên của đạn nổ lõm xuyên qua lớp kim loại phía ngoài, lớp gốm sẽ vỡ vụn ra và phân tán luồng xuyên này, giảm đáng kể khả năng xuyên của nó với lớp tiếp theo.

Lớp vật liệu có độ cứng cao này còn có khả năng bẻ gẫy thanh xuyên bằng kim loại cứng của các loại đạn xuyên.


Một chiếc xe tăng Merkava-Mk4 của Israel trúng đạn để lộ các lớp giáp composite.


Những loại giáp composite thế hệ mới ứng dụng rất nhiều loại vật liệu khác nhau để tăng khả năng chống chọi của chúng. Những vật liệu này có thể kể đến silic cacbua, bo cacbua, nhôm ôxit đơn tinh thể (có cấu tạo và tính chất như saphia tự nhiên) cho đến kim cương nhân tạo, uranium nghèo.

Loại giáp composite rất nổi tiếng phải kể đến là giáp Chobham, được phát triển từ phòng thí nghiệm Chobham (Anh) đã được ứng dụng trên nhiều loại xe tăng như Challenger hay nổi tiếng hơn cả là M1 Abram của Mỹ. Trong chiến tranh vùng Vịnh lần thứ nhất, loại giáp này đã chứng tỏ tính năng tin cậy khi giảm thiểu thương vong của lực lượng thiết giáp liên quân đi rất nhiều.


Sơ đồ mô phỏng khả năng chống đạn của giáp composite


Mặc dù vậy, giáp composite có giá thành cao, làm tăng khối lượng chiến xa (nhất là giáp composite có chứa thành phần uranium nghèo). Những loại xe tăng sử dụng giáp này như Challenger-II nặng đến 62,5 tấn; M1 Abram nặng 67,6 tấn.

Giáp phản ứng nổ
Vào những năm 1960, sau khi phương Tây phát triển giáp Chobham, người Nga cũng có những nghiên cứu riêng của mình về các loại giáp composite. Tuy nhiên, chi phí đắt và hiệu quả thu nhận được không như mong đợi của loại giáp này khi áp dụng trên xe tăng T-64 khiến Liên Xô đã chuyển sang một hướng mới: giáp phản ứng nổ.

Tuy nhiên, nghiên cứu về giáp phản ứng nổ của Liên Xô chỉ phát triển vào những năm 1970. Năm 1978, sau khi có những nghiên cứu thành công đầu tiên về giáp phản ứng nổ, Israel đã học người Nga sản xuất loại giáp phản ứng nổ có tên là Blazer và sử dụng cho các loại xe tăng Magach và Shot của mình.


Giáp phản ứng nổ thế hệ đầu tiên Blazer trang bị trên xe tăng Magach của Israel.


Năm 1982, trong cuộc tấn công vào Li băng, giáp phản ứng nổ Blazer của Israel đã phát huy tác dụng kinh ngạc, điều này cổ vũ cho các nhà khoa học quân sự Liên Xô tập trung nghiên cứu hơn nữa.

Năm 1983, Liên Xô bắt đầu lắp đặt loại giáp phản ứng nổ có tên Kontakt-EDZ cho xe tăng T-80. Cho đến năm 1985, tất cả các xe tăng hiện đại của Liên Xô đã được lắp đặt giáp phản ứng nổ. Họ cũng tiến hành lắp đặt loại giáp này cho các loại xe tăng cũ hơn như T-55, T-64 và T-72.


Mô phỏng đơn giản nguyên lý của giáp phản ứng nổ (ERA) thế hệ đầu.


Những loại giáp phản ứng nổ thế hệ đầu này đơn thuần là một khối thuốc nổ được kẹp giữa hai lớp thép mỏng theo kiểu “bánh sandwich”. Khi bị luồng xuyên của đạn nổ lõm tác động, khối thuốc nổ sẽ phát nổ; sức nổ và các mảnh vụn sẽ làm yếu luồng xuyên của đạn một cách đáng kể.

Khối lượng, hình dạng khối thuốc nổ cũng như độ dày các tấm thép phía trước và phía sau đều được tính toán một cách tỉ mỉ và chi tiết để khối giáp phát huy được hiệu quả cao và tiết kiệm nhất. Sau đó, lần lượt Pháp, Mỹ cũng như các nước phương Tây khác đều phát triển được loại giáp nổ của riêng mình.

Thế hệ giáp phản ứng nổ đời đầu này cung cấp thêm cho xe tăng một lớp bảo vệ đáng kể, tương đương lớp thép cán dày 350 - 400 mm. Tuy nhiên, nhược điểm chí mạng của loại giáp này là dễ bị phá hủy bởi các loại vũ khí nhẹ như súng bộ binh, lựu đạn hay đạn trái phá. Khi đó, lớp giáp sẽ nhanh chóng bị “thổi bay” và xe tăng chỉ còn lớp giáp chính để chống chọi với hỏa chống tăng.

Thứ hai, giáp phản ứng nổ hầu như không thể sử dụng cho các xe tăng tác chiến trong môi trường đô thị vì sức nổ của nó dễ dàng giết chết toàn bộ lính bộ binh tùng thiết xung quanh.

Thứ ba, loại giáp nổ thế hệ đầu này không cung cấp thêm sự bảo vệ đáng kể nào trước các loại đạn thanh xuyên (APFSDS). Chính vì những điểm bất lợi này, các loại giáp phản ứng nổ thế hệ mới đã nhanh chóng ra đời.


Giáp phản ứng nổ Kontakt-5 trang bị trên xe tăng T-90 của quân đội Nga.



Mô phỏng đơn giản nguyên lý khi bẻ gãy thanh xuyên của giáp phản ứng nổ thế hệ hai.


Năm 1985, giáp phản ứng nổ thế hệ hai đầu tiên do Liên Xô phát triển có tên là Kontakt-5 đã lần đầu xuất hiện trên xe tăng T-80U. Được giới quân sự phương Tây gọi tên giáp phản ứng nổ “hạng nặng”. Kontakt-5 không những bảo vệ xe tăng trước đạn nổ lõm tương đương 600 mm thép cán mà nó còn có khả năng chống lại cả đạn thanh xuyên tương đương 300 mm thép.

Kontak-5 có cấu tạo phức tạp hơn nhiều lần so với giáp phản ứng nổ thế hệ trước đó, chứa nhiều mô đun nổ định hướng cùng các tấm kim loại có khả năng di chuyển theo phương ngang khi giáp hoạt động, có khả năng cắt đứt hoặc bẻ gẫy thanh xuyên của các loại đạn thanh xuyên của phương Tây.

Trong các thí nghiệm do phòng thí nghiệm Bunderswehr (Đức) hợp tác với quân đội Mỹ tiến hành, xe tăng T-72 trang bị Kontak-5 hoàn toàn “miễn dịch” trước loại đạn thanh xuyên M829 APFSDS của Mỹ. Tương tự, trong một thí nghiệm của Nga mới đây, xe tăng T-90 khi trang bị giáp Kontakt-5 cũng có khả năng chống chọi lại với cả các loại tên lửa chống tăng hiện đại như AT-14 Kornet.


Ảnh chụp X-Quang cho thấy thanh xuyên bị bẻ gẫy khi Kontakt-5 hoạt động.


Trước những mối đe dọa mới như loại đạn mới M829A3 mà người Mỹ công bố có khả năng “đánh bại Kontakt-5”, Nga đã phát triển loại giáp phản ứng nổ thế hệ mới (thế hệ thứ ba) với tên Kaktus (hoặc Relikt). Nguyên lý hoạt động của loại giáp phản ứng nổ này hiện vẫn được giữ bí mật, nhưng các chuyên gia Nga công bố loại giáp mới cung cấp sức bảo vệ gấp hai lần loại Kontak-5.

Hiện tại, chỉ duy nhất xe tăng T-80-UM2 của Nga được trang bị loại giáp này. Giáp trước của T-80UM-2 được dự đoán có độ dày tương đương 1.160 mm thép cán khi chống lại đạn thanh xuyên (KE) và 1.710 mm chống lại đạn nổ lõm (HEAT). Khi được trang bị loại giáp này, T-80MU2 được đánh giá an toàn hơn cả các loại xe tăng hiện thời như T-90 (830 mm/ 1.350 mm), M1 Abram (960 mm/ 1.620 mm) hay ZTZ - 99 (800/ 1.050 mm).


Giáp phản ứng nổ thế hệ 3 - Kaktus trên xe tăng T-80UM2



Lớp giáp composite dày và hiện đại cũng không cứu nổi chiêc M1 Abrams này khỏi bị bắn cháy.


Cuối cùng, ngay cả giáp phản ứng nổ hay giáp composite cũng không phải là cứu cánh toàn diện cho xe tăng. Chúng chỉ có thể bảo vệ xe tăng trước một vài loạt đạn nhất định; khi xe tăng bị tấn công bởi nhiều phát bắn, những lớp giáp này cũng trở nên vô dụng.

Hơn nữa, các loại đạn chống tăng loại mới như đạn thanh xuyên có lõi làm bằng uranium nghèo; đầu đạn nổ kiểu TANDEM hay tên lửa chống tăng có khả năng tấn công từ trên nóc hay vào các vị trí giáp yếu khác vẫn có thể đánh bại những lớp bảo vệ này hoặc “đi vòng” qua nó. Liệu xe tăng đã trở thành vô dụng trên chiến trường khi việc phát triển giáp bảo vệ đã gần tới “giới hạn”?.


>> RPG-29: 'Tử thần' của 'siêu phẩm' Merkava-4



[BDV news] Dù ra đời cách đây hơn nửa thế kỷ nhưng dòng súng chống tăng cá nhân RPG vẫn là sát thủ của nhiều loại xe tăng, thiết giáp.

Ngay khi mới ra đời RPG đã nhanh chóng trở thành loại súng chống tăng cá nhân chủ lực của Hồng Quân Liên Xô, và này là Quân đội Nga và nhiều nước trên thế giới.

Tương tự như AK-47, họ súng chống tăng cá nhân RPG là sự lựa chọn số 1 của du kích quân, các lực lượng nổi dậy và cả các tổ chức khủng bố trên khắp thế giới.

Súng chống tăng cá nhân RPG đã trở thành nỗi ám ảnh của lực lượng tăng thiết giáp của nhiều nước. Đặc biệt là ở những vùng chiến sự nóng bỏng như dải Gaza, chiến trường Iraq, Afghanistan...

Trong đó, các phiên bản mới của họ RPG như RPG-27 đặc biệt là RPG-29 có thể tiêu diệt bất cứ loại tăng chiến đấu chủ lực nào trên thế giới.

Đây là biến thể hiện đại nhất của họ RPG vào những năm 1980, chính thức trang bị vào năm 1989, và hiện nay là vũ khí chống tăng cá nhân chủ lực của Quân đội Nga và nhiều nước khác.



Cấu hình tiêu chuẩn cho RPG-29 với đạn xuyên giáp PG-29V



RPG-29 trong cuộc diễu binh của Quân đội Mexico.


RPG-29 được thiết kế với cỡ nòng 105mm, lớn hơn so với RPG-7, ống phóng tên lửa dài 1,85m, được thiết kế làm hai phần có thể tháo rời và gắn lại một cách dễ dàng và đựng trong túi vải tạo điều kiện thuận lợi khi hành quân.

Trên thân súng có gắn cơ cấu cò - kim hoả với tay cầm, chân súng gấp được và thước ngắm cơ khí. Súng cũng được trang bị kèm kính ngắm quang học 1P38 với độ khuếch đại hình ảnh là 2,7 lần để bắn ban ngày và khí tài nhìn đêm 1PN51-2 để bắn đêm.


Hông xe một chiếc M1A2 bị đạn xuyên giáp của RPG-29 "chọc thủng".


RPG-29 có thể sử dụng nhiều loại đạn khác nhau như, đạn xuyên giáp PG-29V đầu đạn lõm liều đúp có khả phá tan mọi loại giáp, kể cả giáp được trang bị thêm giáp cảm ứng nổ ERA, đạn nhiệt áp TBG-29V dùng để tiêu diệt các lực lượng trú ẩn bên trong các công sự kiên cố, đạn phá mảnh dùng để tiêu diệt bộ binh.

Đạn xuyên giáp PG-29V có khả năng xuyên giáp tới 650mm có trang bị giáp cảm ứng nổ ERA, xuyên 1,5 m tường bê tông cốt thép, xuyên 3,7 mét tường gạch bình thường. Tên lửa được trang bị động cơ phản lực thuốc phóng rắn. Liều phóng của động cơ cháy hết trong phạm vi chiều dài của súng.


Xe tăng Merkava-4 của Israel bị RPG-29 thiêu rụi.


Tên lửa có tốc độ bắn là 280 mét/giây, tầm bắn hiệu quả khoảng 500 mét, ống phóng có khối lượng rỗng gồm cả kính ngắm quang học là 12,1kg, 18,8 kg với đạn tên lửa được nạp sẵn.

Nếu RPG-7 có thể gặp khó khăn khi đối mặt với các xe tăng hiện đại, đặc biệt là khi đánh trực diện, nhưng RPG-29 thì hoàn toàn đủ khả năng đánh bại và tiêu diệt bất cứ loại tăng nào hiện có. RPG-29 đã chứng minh khả năng đáng sợ trong thực chiến. Một số RPG-29 đã rơi vào tay phiến quân Hezbollad qua một bên thứ 3 đã trở thành nỗi ám ảnh của lực lượng tăng thiết giáp Israel. Không chỉ vậy, RPG-29 còn được lực lượng du kích Lebanon sử dụng để bắn cháy xe tăng Merkava-4, được giới quân sự Israel tuyên bố là chiếc tăng tốt nhất thế giới, chỉ với một lần khai hỏa.

Một chiếc Merkava-4 bị RPG-29 xuyên thủng vào bên trong xe kích nổ khối đạn dược hất tung cả tháp pháo ra khỏi xe.


Năm 2007, giới chức quân sự Anh đã xác nhận rằng, một chiếc tăng chủ lực Challenger-2 được trang bị loại giáp Chobham đã bị bắn hạ bởi một khẩu RPG-29. Đạn tên lửa xuyên qua phần giáp cảm ứng nỗ phía trước và thâm nhập vào bên trong xe tăng làm bị thương một thành viên tổ lái.

Năm 2008, hãng tin New York Times tiết lộ, một chiếc M1A2 của Thủy quân lục chiến Mỹ tại Iraq đã bị tiêu diệt bởi môt khẩu RPG-29.

Hỏa lực mạnh, khả năng cơ động cao, dễ vận hành, RPG-29 vẫn là loại vũ khí chống tăng hiệu quả nhất từ trước đến nay.

Cho dù một chiếc xe tăng được bảo vệ tốt đến đâu, nó vẫn khó lòng tránh được khả năng bị tiêu diệt bởi các loại súng chống tăng cá nhân như RPG-29, đặc biệt là trong môi trường tác chiến đô thị và chiến lược chiến tranh phi đối xứng.


Thứ Năm, 7 tháng 4, 2011

>> Pháp cả gan đánh cuộc ở cả Libya và Bờ Biển Ngà?



[VITINFO news]Trong năm nay, quốc gia đã tiến hành các cuộc tấn công quân sự và kéo cộng đồng quốc tế vào cuộc chống lại những người chuyên quyền tại cả Libya và Bờ Biển Ngà: đó chính là nước Pháp.

Pháp đã từng phản đối mạnh mẽ cuộc xâm lược Iraq do Mỹ đứng đầu cách đây 8 năm và đã ủng hộ việc cố gắng tiếp cận mọi cách có thể trước khi mang súng vào các cuộc khủng hoảng quốc tế khác.

Giới phân tích nhận định, sự thay đổi bất thường này có thể được bén rễ từ nỗ lực của Tổng thống Pháp Nicolas Sarkozy nhằm nới lỏng châu Âu khỏi sự phụ thuộc lâu nay vào chiếc ô an ninh của Mỹ.

Trong bối cảnh bất ổn ở thế giới Ả Rập và sức mạnh kinh tế của châu Á ngày càng phát triển, giới chuyên gia cho rằng Pháp muốn thúc đẩy sự tham gia của châu Âu với các hoạt động can thiệp quân sự dựa trên nhân quyền và dập tắt tình trạng bất bình kéo dài trong dân chúng về sự suy sụp của lục địa này.

Hiện cũng có một nhân tố khác liên quan đến sự thay đổi trên: Ông Sarkozy phải đối mặt với chiến dịch tái tranh cử vào năm tới và ông ấy có thể sẽ đánh cuộc rằng việc thúc đẩy các giá trị nhân quyền của Pháp có thể giúp ông giành thắng lợi.

Hành động can thiệp quân sự tại Libya cũng là sự chuyển hướng cá nhân đáng chú ý đối với ông Sarkozy, người đã nồng nhiệt đón chào lãnh đạo Libya Moammar Gadhafi tới Paris trong năm 2007, thời điểm hai nước ký kết một loạt thỏa thuận vũ khí và thương mại. Tháng trước, Tổng thống Pháp đã tập hợp các nhà lãnh đạo châu Âu chống lại đại tá Gadhafi khi ông này phát động chiến dịch đẫm máu nhằm vào người biểu tình.




Xác chiếc Soko của không quân Libya sau khi bị máy bay Rafale của Pháp bắn hạ hôm 24/3. (Ảnh Defensetalk)


Tại Bờ Biển Ngà, một thuộc địa cũ của Pháp, Pháp đã trở thành quốc gia đầu tiên khai hỏa vào lực lượng của lãnh đạo Laurent Gbagbo trong tuần này. Hành động của họ tại Bờ Biển Ngà liên quan tới yếu tố kinh tế và văn hóa.

Trong Liên minh châu Âu, Pháp và Anh là những nước có ảnh hưởng lớn nhất về quân sự. Trong khối này, một số quốc gia, đáng chú ý là Đức, hiện do dự trong việc điều binh lính của họ tới các chiến trường nước ngoài.

“Tôi nghĩ rằng hiện nay Pháp có thể tự hào khi can thiệp quân sự và sự biểu hiện dân chủ tại Bờ Biển Ngà”, Thủ tướng Pháp Francois Fillon phát biểu trước quốc hội hôm 05/4.

Cũng trong ngày hôm qua, Ngoại trưởng Pháp tiết lộ ông Gbagbo đang đàm phán về đầu hàng.

Hôm 04/4, máy bay trực thăng của Pháp và Liên Hợp Quốc đã khai hỏa vào Bờ Biển Ngà và vô hiệu hóa các loại vũ khí hạng nặng, chẳng hạn như súng đại bác và máy phóng rocket, của lực lượng trung thành với ông Gbagbo, người từ chối chuyển giao quyền lực cho ông Alassane Ouattara. Liên Hợp Quốc khẳng định, ông Alassane Ouattara đã giành chiến thắng trong cuộc bầu cử năm ngoái.


Trực thăng của LHQ và Pháp không kích một doanh trại của lực lượng thân ông Gbagbo ngày 04/42011. (Ảnh CNN)


Theo một nhà phân tích, tại Bờ Biển Ngà và Libya, Pháp đang tìm cách lay chuyển châu Âu từ bỏ thái độ do dự trong việc sử dụng vũ lực khi cần thiết và có thể để bảo vệ công dân và các giá trị của họ.

“Tại Pháp, các quan chức nhìn thấy các cơ hội tham gia – thường dưới tên của châu Âu – khi giương lá cờ châu Âu, bởi vì ngoài các bạn Anh của chúng ta, các nước đều lặng im về việc sử dụng vũ lực. Người Pháp nghĩ rằng châu Âu chưa chủ động trong việc ủng hộ nhân quyền”, Jean-Dominique Giuliani, Chủ tịch Quỹ Robert Schuman, cho biết.

Ông khẳng định, Pháp muốn nhắc tới các bài học khó khăn trước đây như các bài học từ cuộc chiến những năm 1990 tại Nam Tư cũ, nơi những trì hoãn, những cuộc tranh luận và đường lối ngoại giao không hiệu quả đã khiến nhiều dân thường thiệt mạng.

“Bài học của những người vùng Balkan này là các cuộc tàn sát, và người Mỹ cuối cùng tới giúp đỡ chúng tôi khôi phục trật tự”, ông Giuliani nói. “Các bạn cảm nhận được ý nghĩ trong số các quan chức Pháp rằng không ai muốn tiếp tục chiều hướng này”, ông nói thêm.

Nhưng nhà phân tích Philippe Moreau Defarges cho hay, hành động quân sự của Pháp tại Libya và Bờ Biển Ngà không nên gộp lại với nhau: điểm giống nhau duy nhất là họ nhắm tới những người chuyên chế - những người mà thể chế của họ đã giết hại dân thường trong nỗ lực duy trì quyền lực.

“Mặc khác, có chiến dịch “duy tâm” ở Libya, và chiến dịch “thực tế” tại Bờ Biển Ngà – được ra lệnh bởi những lợi ích cụ thể”, Moreau Defarges, người thuộc Viện nghiên cứu Quan hệ Quốc tế của Pháp (IFRI), nhận định.

Dominique Moisi, một cố vấn cấp cao tại IFRI, khẳng định rằng sau khi Pháp đóng vai trò chính tại các cuộc không kích chống lại binh lính của ông Gadhafi, quốc gia này gần như buộc phải hành động tại Bờ Biển Ngà.

“Sau chiến dịch can thiệp của Pháp tại Libya, sẽ không thể hiểu được nếu Pháp không hành động gì tại Bờ Biển Ngà”, ông cho biết, giải thích hàng ngàn người Pháp xa xứ và mối quan hệ văn hóa của Pháp với quốc gia châu Phi này.

Khi cuộc chiến Nga - Gruzia đang ở thời điểm hết sức căng thẳng và có dấu hiệu ngày càng leo thang, Tổng thống Sarkozy, trên cương vị Chủ tịch EU, đã chủ động bay đến Moscow trong vai trò nhà trung gian hòa giải để thuyết phục ban lãnh đạo Nga về một thỏa thuận hòa bình 6 điểm mang tên Medvedev/Sarkozy, được các bên liên quan chấp thuận. Với nỗ lực ngoại giao con thoi không mệt mỏi của mình, ông Sarkozy đã thành công trong việc làm "nguội" cái đầu "nóng" của cả Moscow lẫn Tbilisi.

Theo ông Giuliani, mục đích của ông Sarkozy là để “cho thấy rằng châu Âu muốn tồn tại, thậm chí chỉ có một số quốc gia thành viên, đặc biệt khi Tổng thống Barack Obama hi vọng châu Âu sẽ gánh vác trách nhiệm nhiều hơn về an ninh.

Tại Libya và Bờ Biển Ngà, ông Sarkozy “đã cả gan đánh cuộc”, Moisi nói.

“Thật là nguy hiểm khi có sự đánh cuộc là ông Gaddafi sẽ ra đi, và cộng đồng quốc tế sẽ nói “Ồ, Tổng thống Pháp đã đóng một vai trò then chốt”, ông khẳng định.


>> Nga sản xuất hàng loạt 'xe tăng bay' Su-34



[BDV news] Tập đoàn sản xuất máy bay Sukhoi của Nga đang tiến hành các hoạt động thử nghiệm đối với máy bay Su-34 sản xuất loạt.

Các hoạt động thử nghiệm đang được tiến hành tại cơ sở của Hiệp hội Sản xuất hàng không Novosibirsk mang tên Chkalov (Napo). Sau khi hoàn thành chương trình thử nghiệm máy bay sẽ được chuyển giao cho Không quân Nga.

Máy bay tiêm kích bom Su-34 Fullback đang hoạt động với số lượng hạn chế trong không quân Nga. Các thông tin phản hồi từ phi công và hoa tiêu trên những chiếc Su-34 là rất khả quan. Họ tỏ ra rất hài lòng với khả năng của chiếc máy bay này, với chế độ tự động hóa rất cao trong mọi hành trình của chuyến bay, khả năng xử lý nhanh nhạy với mục tiêu và quản lý giao diện vũ khí thân thiện.

Su-34 là loại máy bay tiêm kích bom thế hệ 4+, có khả năng hoạt động trong mọi điều kiện thời tiết, bất kể ngày đêm.




Một chiếc Su-34 với đầy đủ vũ khí


Hệ thống điện tử
Máy bay được áp dụng các công nghệ tiên tiến hàng đầu của Nga hiện nay như hệ thống fly-by-wire số hoàn toàn, thanh điều khiển HOSTA theo tiêu chuẩn phương Tây.

Su-34 có một buồng lái "nhà kính" hiện đại, với màn hình hiển thị đa chức năng CRT. Hệ thống điện tử xác định và chỉ dẫn đường chính xác dựa trên thành phần cơ bản là radar quét mảng pha điện tử bị động Leninets V004 (gắn ở mũi máy bay) và hệ thống laser/vô tuyến UOMZ. Ngoài ra, đuôi máy bay có gắn một radar V005 (ở giữa 2 động cơ).


Radar quét mảng pha điện tử bị động Leninets V004 trên Su-34.


Su-34 còn được trang bị thiết bị tác chiến điện tử ECM toàn diện.

Bộ phận điện tử trên máy bay được thiết kế theo cấu trúc mở, mạch bộ nhớ, màn hình màu đa chức năng và bộ xử lý được thiết kế như những modul xử lý thông tin kín.

Được trang bị hệ thống máy tính số rất mạnh Argon với những bộ xử lý lập trình thông tin riêng biệt và các thông tin đó được sử dụng trong những kênh trao đổi dữ liệu đa thành phần.

Mọi modul thông tin đều được kiểm soát bởi hệ thống tính toán kép từ trung tâm điều khiển, do đó, các thông tin sẽ được xử lý và cung cấp mọi hướng dẫn liên quan đến chuyến bay.


Được phát triển nhằm thay thế cho những chiếc máy bay cường kích Su-24, Su-34 được thiết kế với buồng lái có 2 phi công ngồi cạnh nhau. Buồng lái của Su-34 trang bị các thiết bị điện tử hiện đại.


Sự kết nối dữ liệu 2 chiều cho phép lên kế hoạch nhiệm vụ và tính toán về mục tiêu hay cập nhật thông tin về mục tiêu sẽ được thực hiện ngay trong chuyến bay hoặc từ máy bay này sang máy bay khác, từ đó đưa ra lựa chọn sử dụng vũ khí thích hợp.

Su-34 được trang bị một radar mảng pha đa chức năng hiện đại có khả năng nhận biết địa hình để tìm ra đường bay thích hợp nhất khi bay với mọi tốc độ, đặc biệt ở tốc độ cao, và các thao tác hoạt động ở độ cao thấp.

Hệ thống vũ khí
Su-34 được vũ trang một pháo Gsh-30 30mm, cơ số 150 viên. 12 điểm treo dưới cánh giúp máy bay có thể mang tải trọng vũ khí rất lớn, khoảng 8 tấn bom đạn, gồm: tên lửa không đối không, đối đất và đối hải.

Su-34 được giới quân sự Nga đặt cho biệt danh là “xe tăng bay” bởi hỏa lực rất mạnh của máy bay này.


Thông số cơ bản: Dài 22 m, sải cánh 14,7m, cao 5,93m, trọng lượng cất cánh 39 tấn, trọng lượng cất cánh tối đa 45 tấn, trần bay 14km. Trong ảnh, một chiếc Su-34 đang thử nghiệm ném bom.


Su-34 có sức chứa nhiên liệu rất lớn, giúp máy bay có thể bay một mạch 4.500km mà không cần tiếp nhiên liệu. Ngoài ra, máy bay có thể được tiếp nhiên liệu trên không, giúp mở rộng tầm hoạt động.

Su-34 được trang bị hai động cơ AL-35F với lực đẩy có đốt sau là 137kN/chiếc, tốc độ tối đa của Su-34 đạt Mach-1,8, tốc độ tuần tiễu Mach-1,14.

Những chiếc Su-34 sản xuất gần đây được trang bị động cơ đẩy chỉnh hướng phụt, làm tăng khả năng cơ động của máy bay.

Không quân Nga đã lên kế hoạch mua sắm 70 chiếc Su-34 đến năm 2015, và đây sẽ là máy bay cường kích nòng cốt của Không quân Nga.


>> Trung Quốc xây dựng quân đội 'tấn công' hay ‘phòng thủ’?



[BDV news] Theo Sách Trắng Quốc phòng 2010 của Trung Quốc: “Trung Quốc không bao giờ mở rộng Quân đội và không phát triển vũ khí tấn công chiến lược dù nền kinh tế phát triển mạnh mẽ như thế nào”.

Tuy nhiên, trên thực tế, những năm gần đây tiềm lực quân sự của Trung Quốc trong ngày càng phát triển.

"Máy bay chiến đấu J-20 là một minh chứng cho thấy tốc độ phát triển thần tốc của nghành công nghiệp hàng không Trung Quốc", một báo cáo quân sự Nga bình luận.

Một điểm nữa cần lưu ý, trong chương I trong sách Trắng Quốc phòng của Trung Quốc lại nêu ra rằng Trung Quốc không phát triển các loại vũ khí tấn công chiến lược mới và Trung Quốc xây dựng quân đội mang tính phòng thủ quốc gia.

Thế nhưng, Trung Quốc là một nước không ngừng phát triển các loại vũ khí hạt nhân. Điều này đi ngược với tiêu chí giải trừ hạt nhân mà Nga và Mĩ đã thỏa thuận. Các loại tên lửa mang đầu đạn hạt nhân của Trung Quốc đang trở thành mối quan tâm lớn của cộng đồng quốc tế.

Dù Sách trắng Quốc phòng của Trung Quốc nêu ra rằng Trung Quốc không có ý định mở rộng quân đội của mình tuy nhiên trên thực tế, ngân sách quốc phòng của Trung Quốc lại không ngừng tăng cao.

Năm 2008, chi phí cho quốc phòng của Bắc Kinh là 417,876 Tỷ NDT, chiếm 6,68% chi tiêu tài chính nhà nước. Năm 2009, con số này là 495,11 tỷ NDT chiếm 6,49% chi tiêu tài chính nhà nước và năm 2010 là 532,115 tỷ NDT chiếm 7,5% chi tiêu tài chính quốc gia.

Đặc biệt, ngân sách năm 2011 của Trung Quốc là 601,1 tỷ NDT tăng 12,7% và trở thành nước có ngân sách Quốc phòng cao thứ 2 thế giới.

Các hoạt động chi tiêu quốc phòng của Trung Quốc bao gồm: Trang bị, bảo đảm đời sống cho bộ đội và nhân viên chiếm 34,4%; Duy trì các hoạt động quân sự và huấn luyện binh lính chiếm 33,37%; Chi phí vũ khí trang thiết bị kĩ thuật chiếm 32,23%. (*)



Chính phủ Trung Quốc trang bị những loại vũ khí hiện đại cho quân đội.


Không chỉ vậy, Chính phủ Trung Quốc đang xem xét vấn đề tăng lương cho 2,3 triệu binh sĩ Trung Quốc và trang bị những loại vũ khí hiện đại cho quân đội.

Quan niệm về chiến tranh nhân dân trước đây của Trung Quốc đã không còn đáp ứng được đòi hỏi hiện nay. Để đáp ứng yêu cầu chiến tranh hiện đại, Bắc Kinh cho rằng, cần phải có lực lượng quân đội được huấn luyện kĩ lưỡng, tinh nhuệ và phải có các công nghệ vệ tinh và hệ thống định vị hiện đại.

Nhiệm vụ của các lực lượng vũ trang, không chỉ trong quân sự mà trong lĩnh vực chính trị cũng đã được xác định. Theo đó, lực lượng vũ trang Trung Quốc phải là nòng cốt trong cuộc đấu tranh nhằm chống lại những hoạt động chia rẽ, phá hoại và chủ nghĩa khủng bố, bảo vệ sự hoà bình và ổn định xã hội ngoài ra phải tiến hành cuộc đấu tranh chống lại Đài Loan và một số thế lực thù địch khác.

Phát ngôn viên của Bộ Quốc phòng Trung Quốc, Cảnh Nhạn Sinh phát biểu trong cuộc họp báo sau khi công bố sách Trắng Quốc phòng Trung Quốc rằng: Các lực lượng vũ trang của Trung Quốc đang thiết kế vũ khí thế hệ thứ ba. Trung Quốc tiến hành phát triển Quân đội mang tính phòng thủ Quốc gia nhưng ông cũng nhấn mạnh rằng “không có vũ khí hoàn toàn mang tính chất phòng vệ”.

Một thực trạng dễ nhận thấy rằng, tiềm lực kinh tế luôn đi cùng với tiềm lực Quân sự. Theo số liệu của tổ chức Heritage Foundation thì đến cuối năm 2010 Trung Quốc đã đầu tư vào thế giới Arab 37 tỉ USD (lĩnh vực công nghiệp và tài chính), vào châu Phi 43 tỷ, vào Tây Á (trong đó có Iran) 45 tỷ, vào Đông Á 36 tỷ, vào khu vực Thái Bình Dương 61 tỷ và vào châu Âu 34 tỷ.

Cánh tay của Trung Quốc đang vươn đi khắp các vùng lãnh thổ nhằm mở rộng sự ảnh hưởng của mình, do đó, không có lý nào, Quân Đội Trung Quốc "giậm chân tại chỗ" trong thời kỳ mới.

(*) Trung Quốc cũng cơ cấu lại Quân đội của mình như sau:

Lục quân: Gồm 18 Tập đoàn quân bố trí tại 7 đại quân khu: Thẩm Dương, Bắc Kinh, Lan Châu, Tế Nam, Nam Kinh, Quảng Châu và Thành Đô.

Hải quân: Lực lượng Thuỷ quân Lục chiến, Không quân trên Hạm, Cảnh sát biển, bảo vệ bờ biển thuộc 3 Hạm đội: Nam Hải, Bắc Hải và Đông Hải của Hải quân Trung Quốc.

Không quân: Lực lượng lính dù và không quân của 7 đại quân khu Thẩm Dương, Bắc Kinh, Lan Châu, Tế Nam, Nam Kinh, Quảng Châu và Thành Đô trực thuộc Không quân Trung Quốc.




>> Trực thăng Anh trang bị tên lửa đa năng



[BDV news] Anh vừa công bố hợp đồng trang bị tên lửa hạng nhẹ đa chức năng (LMM) cho các trực thăng Lynx Wildcat của Hải quân nước này.

Công ty Thales UK đã nhận được đơn đặt hàng 1.000 đơn vị tên lửa hạng nhẹ đa chức năng, chưa đầy 3 năm sau khi bắt tay vào phát triển thiết kế.

Trong cuộc họp báo ngày 5/4 vừa qua, công ty cho biết bản hợp đồng “mang tính đột phá” này là kết quả của thỏa thuận giữa công ty với Bộ Quốc phòng Anh.

Việc phát triển hoàn thiện và đưa vào sản xuất hàng loạt phiên bản dẫn đường bằng laser của loại tên lửa này sẽ bắt đầu được thực hiện để trang bị cho trực thăng AgustaWestland Lynx Wildcat của Hải quân Anh.



Phiên bản tên lửa cho máy bay không người lái. Mỗi tên lửa LMM có trọng lượng khi phóng là 13kg, tầm bắn 8km.


Công ty Thales UK cũng đang thiết kế một phiên bản khác với đầu nổ mảnh và đầu đạn lõm dùng để chống lại xe thiết giáp hạng nhẹ và hạng trung. Những biến thể khác sẽ đáp ứng được các yêu cầu tấn công từ trên không khác nhau.

“Thiết kế của tên lửa cho phép cải tiến và lắp đặt các kiểu đầu đạn và hệ thống dẫn đường khác trong tương lai. Trong đó, có một phiên bản sử dụng công nghệ laser bán tự động dùng cho vai trò tấn công chính xác trên mặt nước", người phát ngôn Thales UK cho biết.

Theo các nhà phát triển, tên lửa có độ chính xác cao đối với các mục tiêu cố định và di động trong khi gây ra tổn thất phụ rất nhỏ.

Tên lửa LMM cũng có thể được trang bị cho các máy bay không người lái.


>>Bộ 3 'tử thần vác vai' của quân đội Nga



[BDV news] Ngày nay, để tiêu diệt 1 hỏa điểm hay boong-ke, quân đội không chỉ dùng rocket bắn phá hủy mà còn có loại vũ khí mới hiệu quả hơn là vũ khí nhiệt áp.

Thuật ngữ “thermobaric” là sự kết hợp của nhiệt độ (từ “therme” trong tiếng Hy Lap nghĩa là “nóng”) và sức ép (từ “baros” trong tiếng Hy Lạp nghĩa là “áp lực”) lên mục tiêu.

Đạn nhiệt áp đang được sử dụng trong quân đội nhiều quốc gia trên thế giới. Sự phát triển cả về số lượng lẫn chất lượng của nó cho thấy hiệu quả của loại vũ khí này.

Không loại vũ khí thông thường nào vượt khả năng của vũ khí nhiệt áp gia trong việc tăng nhiệt độ và áp suất lên mục tiêu mà không gây tàn phá lớn. Công nghệ vũ khí nhiệt áp cung cấp thêm 1 sự lựa chọn mới trong việc tấn công vào các loại địa hình phức tạp.



Sức công phá khủng khiếp của vũ khí nhiệt áp


Về các dạng vũ khí sử dụng công nghệ này, có thể là bom nhiệt áp, hoặc tên lửa, hoặc đạn pháo (như Triều Tiên vừa sử dụng để tấn công Hàn Quốc hôm 23/11). Nhưng ta sẽ nói về một số loại rocket vác vai sử dụng nguyên lý này, được trang bị rộng rãi trong lục quân nhiều nước.

"Con ong" hủy diệt RPO-A
Việc phát triển loại súng phóng lựu dùng một lần, bắn một đạn nhiệt áp gây cháy hay đạn khói dành cho quân đội Liên Xô được khởi xướng năm 1984.

Kết quả đã cho ra đời loại vũ khí có tên là “Schmel” (Ong nghệ), được biên chế trong quân đội Liên Xô với 3 phiên bản : RPO-A với loại đạn nhiệt áp/FAE, RPO-Z với đạn cháy và RPO-D với đạn khói.

Kể từ khi được chính thức biên chế với phân hạng súng phun lửa, RPO chỉ được binh chủng Hóa học sử dụng, chứ không được phân phối tới các đơn vị bộ binh thông thường. Nó cũng được sử dụng giới hạn trong lực lượng đặc nhiệm Nga, bao gồm lính Bộ Nội vụ.

Mẫu RPO-A được xem là phiên bản chính trong dòng RPO và hiện tại được sản xuất cho quân đội Nga và xuất khẩu.


RPO-A và đạn tên lửa cùng thước ngắm dạng di-op, có các khe ngắm cho nhiều cự ly.


RPO-A là loại súng dạng không giật có cấu trúc khác thường.

Nó có một ống phóng làm bằng nhựa tổng hợp, trong chứa một quả rocket và động cơ. Khi bắn, thuốc nổ động cơ sẽ đẩy quả đạn tên lửa bay đi, còn động cơ vẫn nằm trong súng. Khi quả đạn đã bay ra khỏi nòng, động cơ bị “bắn” ra khỏi súng về phía sau do áp lực còn dư trong súng.

Nguyên lý hoạt động khiến loại vũ khí gây nguy hiểm cho người đứng phía sau nó, khi khai hỏa.


RPO-A với quả rocket và động cơ của nó.


Đạn của súng có 4 loại : Nhiệt áp FAE (RPO-A), đạn cháy (RPO-Z), đạn khói (RPO-D), với 4 cánh đuôi đằng sau.

Hiệu năng của loại đạn FAE của RPO-A, chứa trong nó 2,2kg chất nổ đặc biệt, tương đương với hiệu quả của quả đạn pháo 107mm HE (đạn nổ công phá mạnh). Khi nổ, đạn RPO-A sẽ tạo ra một “đám mây" nhiệt độ cao có đường kính 6-7m (bán kinh cỡ 3m hoặc hơn).

“Đám mây“ này kéo dài chừng 0,4 giây, tạo ra những đợt sóng xung kích đáng kể tác động tới những mục tiêu ở trong boong-ke, lô cốt hay tòa nhà trước khi phát huy tác dụng hủy diệt.

Súng phóng lựu nhiệt áp loại dùng một lần RShG-2
Khẩu súng phóng lựu tấn công RShG-2 là một biến thể của loại RPG-26, với sự khác biệt duy nhất nằm ở đầu đạn và thước ngắm.

Thay vì gắn đầu đạn HEAT như ở RPG-26, thì RShG-2 sử dụng loại đạn Fuel-Air Explosive (thuật ngữ của Nga gọi loại đạn nhiệt áp, loại đạn này sát thương binh lính đối phương bằng nhiệt độ cao và sóng xung kích), loại đạn này dùng sát thương các mục tiêu mềm và các xe cơ giới bọc giáp mỏng, các công trình quân sự chứa các binh lính ở trong đó.

RShG-2 được chấp nhận sử dụng trong quân đội Nga từ năm 2000, và được sử dụng như một loại vũ khí yểm trợ. RShG-2 cũng đã được xuất khẩu.


RShG-2


Về thiết kế, RShG-2 là loại vũ khí dùng một lần, đạn bắn một viên bằng động cơ rocket định hướng.

Ống phóng làm bằng loại sợi thủy tinh và nhựa cách nhiệt, quả rocket nằm trong ống, và động cơ chất rắn của nó sẽ cháy hết khi đạn còn nằm trong súng.

Ở trạng thái bảo quản hay vận chuyển, đầu và nòng súng được đậy bởi 2 nắp cao su, nhưng những cái nắp này không thể lấy ra bằng tay mà sẽ bị phá hủy khi đạn bắn ra.

Đầu đạn nhiệt áp/FAE chứa 1,16kg nhiên liệu nổ, có hiệu quả ngang với 3 kg TNT.


Binh sĩ sử dụng RShG-2


Súng phóng lựu nhiệt áp RPO-M / RPO PDM-A "Shmel-M"
Loại rocket nhiệt áp RPO-M là phát triển mới nhất của tổ hợp KBP, và là bản cải tiến của loại RPO-A, cả 2 loại đều được chế tạo tại một nơi.

RPO-M, còn có tên gọi khác là RPO PDM-A "Shmel-M", được đưa vào biên chế quân đội Nga và xuất khẩu. Nó nhẹ hơn nhiều so với bản RPO-A, với nhiều điểm vượt trội hơn về tính năng lẫn thiết kế. Nó cũng chính xác hơn, nhờ vào kính ngắm quang học được tích hợp vào hệ thống điều khiển.


RPO-M


RPO-M bao gồm ống phóng với được nạp sẵn, và một hệ thống điều khiển bắn có thể tái sử dụng, được gắn vào súng trước khi bắn. Khi bắn xong, ống phóng mới sẽ được gắn vào kính ngắm.

Ống phóng được làm từ hỗn hợp sợi thủy tinh và nhựa, với 2 cái nắp bằng cao su ở hai đầu, sẽ tự động phá hủy khi đạn được bắn ra. Hệ thống điều khiển bắn làm từ plastic, bao gồm một tay cầm, một cò điện, và hệ thống chốt an toàn. Bên trái súng có có rail dùng để gắn kính ngắm quang học hay các loại kính hồng ngoại.

Đầu đạn nhiệt áp của RPO-M được so sánh tương đương với hiệu quả của đạn pháo 155mm/6" HE.


>> Quân đội trình diễn sản phẩm KHCN cao



[BDV news] Đại tướng Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng BQP đã đến kiểm tra tập huấn, tham quan các sản phẩm KHCN của Quân đội Việt Nam.

Chuyến kiểm tra diễn ra ở khu trưng bày và trình diễn báo cáo tại Trung tâm Huấn luyện Miếu Môn (Cục Quân huấn, Bộ Tổng tham mưu).

Trung tướng Nguyễn Quốc Khánh, Phó Tổng tham mưu trưởng đã báo cáo với Bộ trưởng về chương trình, nội dung, kết quả công tác chuẩn bị và triển khai lớp tập huấn cho cán bộ cao cấp của quân đội. Cán bộ tham gia lớp tập đợt đầu tiên này bảo đảm đúng thành phần, đối tượng và về số lượng triệu tập.

Các học viên dự tập huấn đã xác định tốt tinh thần trách nhiệm, chuẩn bị chu đáo, nỗ lực cao trong việc thực hiện tốt các nội dung, chương trình tập huấn. Các cơ quan chức năng phối hợp tốt với đơn vị, bảo đảm thực hiện nghiêm Chỉ thị, kế hoạch tập huấn Bộ Quốc phòng đã phê duyêt.



Bộ trưởng Phùng Quang Thanh tham quan các loại vũ khí mới của Cục Quân khí, Tổng cục Kỹ thuật.


Bộ trưởng Phùng Quang Thanh trực tiếp dự khán nội dung lên lớp nội dung chào tại chỗ, chào báo cáo cấp trên của tổ giáo viên và đội mẫu phục vụ tập huấn của ĐH Trần Quốc Tuấn.

Trong giờ luyện tập của các học viên, Bộ trưởng đã đến kiểm tra, động viên các học viên trên sân tập, kiểm tra chất lượng luyện tập tại Trung đội 5 của lớp tập huấn.

Tiếp đó, Bộ trưởng đã tham quan các gian trưng bày sản phẩm khoa học-công nghệ, trang thiết bị phục vụ huấn luyện của các cơ quan, đơn vị.

Chiều 5/4, sau khi tham quan trình diễn sản phẩm khoa học-công nghệ mới của các đơn vị thuộc Bộ Tổng tham mưu; Tổng cục Hậu cần, Kỹ thuật, Công nghiệp quốc phòng; Học viện Kỹ thuật quân sự, Viện Khoa học và Công nghệ quân sự; Quân chủng Phòng không-Không quân, Binh chủng Hóa học, Bộ trưởng đã đánh giá cao kết quả của các nhà nghiên cứu, cán bộ, công nhân viên quốc phòng.

Tuy nhiên, một số sản phẩm cần được sử dụng thử nghiệm, đánh giá chất lượng kỹ càng hơn nữa mới đưa vào sản xuất, trang bị.

Ngoài ra, Bộ trưởng yêu cầu các tổng cục, nhà máy cần phối hợp chặt chẽ với ngành Quân huấn trong nghiên cứu thiết kế, chế tạo và các sản phẩm nên được đánh giá cụ thể trong thực tế huấn luyện, sử dụng của bộ đội rồi mới quyết định đưa vào trang bị.


Thứ Tư, 6 tháng 4, 2011

>> Ấn Độ mua thêm 4 máy bay P-8I Poseidon



[BDV news] Hãng tin India Defence cho biết, Chính phủ Ấn Độ thông qua kế hoạch mua bổ sung thêm 4 máy bay tuần tra P-8I Poseidon.

Theo lời giám đốc hãng Boeing Military Chris Chadwick, các máy bay P-8I Poseidon mua bổ sung của Ấn Độ sẽ được chuyển giao từ sau năm 2015. Hiện, tổng giá trị của hợp đồng nói trên chưa được công bố.

Bộ Quốc phòng Ấn Độ đã công bố về khả năng mua bổ sung thêm các máy bay P-8I Poseidon mới từ tháng 9/2010. Theo đó, các máy bay tuần tra biển nói trên sẽ có giá tương đương với lô 8 máy bay P-8I Poseidon trị giá 2,1 tỷ USD mà quốc gia Nam Á này đặt mua từ năm 2009.

Như vậy, có thể dự đoán giá thành của 4 máy bay P-8I Poseidon bổ sung trong thời gian tới sẽ vào khoảng từ 1-1,5 tỷ USD. Quyết định mua bổ sung thêm máy bay P-8I Poseidon được coi là để củng cố và nâng cao khả năng tuần tra khu vực duyên hải của Ấn Độ.



P-8I Poseidon là biến thể dành riêng cho Ấn Độ.

Hiện tại, trong biên chế của Hải quân Ấn Độ có 8 máy bay Tu-142M và 5 máy bay IL-38SD cải tiến, 2 loại máy bay này vẫn đảm nhiệm chức năng tuần tra biển của Hải quân Ấn Độ.

Trong tương lai, các máy bay loại này đang đảm nhiệm nhiệm vụ tuần tra biển sẽ được thay thế P-8I Poseidon hiện đại hơn. Theo đó, máy bay mới sẽ đảm nhiệm các nhiệm vụ săn ngầm, tìm kiếm-cứu nạn, trinh sát và chị thỉ mục tiêu.

Quá trình lắp ráp máy bay P-8I Poseidon đầu tiên cho Ấn Độ đã được tiến hành từ tháng 12/2010. Trong đó, việc chuyển giao các máy bay P-8I Poseidon cho Ấn Độ sẽ diễn ra từ năm 2013-2015.

Giống như phiên bản P-8A dành cho hải quân Mỹ, P-8I Poseidon được phát triển dựa trên cơ sở máy bay chở khách Boeing 737. Máy bay khả năng đạt tốc độ tối đa tới 907 km/h và bay tuần tra khoảng 330 km/h, tầm hoạt động của P-8I Poseidon là 3.700 km.

Máy bay P-8I Poseidon được trang bị tên lửa gắn trên 5 giá treo bên trong thân máy bay và 6 giá treo bên ngoài.

Ngoài ra, máy bay còn được trang bị ngư lôi, thủy lôi tùy vào nhiệm vụ tác chiến và cả radar AN/APY-10. P-8I còn có khả năng theo dõi, phát hiện loại tàu ngầm, tàu nổi, trinh sát điện tử, giám sát các vùng biển và hỗ trợ cứu nạn.


P-8I Poseidon có hình dạng giồng như máy bay P-8A của Mỹ.

Máy bay P-8I Poseidon do công ty Boeing nghiên cứu và chế tạo dành riêng cho Ấn Độ. Ngoài việc chuyển giao máy bay, các chuyên gia của hãng Boeing còn chịu trách nhiệm cung cấp dịch vụ hậu cần, bảo trì - bảo dưỡng trong suốt vòng đời của dòng máy bay tuần tra hải quân này trong biên chế hải quân Ấn Độ.

Hiện tại, cả Boeing và Lockheed Martin của Mỹ đang tích cực bán vũ khí cho Ấn Độ. Dự kiến, quan hệ hợp tác của Boeing với Ấn Độ trong thời gian tới có thể đạt doanh thu tới 31 tỷ USD.

Trước đó, Quân đội Ấn Độ đã đặt hàng hãng chế tạo hàng không Mỹ 21 tên lửa đối hạm cận âm AGM-84L Harpoon II.

Tổng giá trị của hợp đồng mua đạn tên lửa Harpoon II ước tính vào khoảng 200 triệu USD. Dự kiến, sau khi được tiếp nhận, tên lửa AGM-84L sẽ được trang bị trên các máy bay Boeing P-8I Poseidon của Hải quân Ấn Độ.

Tên lửa Harpoon II trang bị đầu đạn nổ phân mảnh tadem nặng 226 kg và có khả năng tiêu diệt cả mục các mục tiêu trên biển, cũng như trên bộ. Dòng tên lửa đối hạm này có tầm bắn khoảng 278 km và tốc độ bay đạt tới 850 km/h

Với thời gian hoạt động trên không hơn 5 giờ và được trang bị vũ khí hiện đại, P-8I Poseidon sẽ nâng cao đáng kể khả năng tuần tra cũng như tầm hoạt động trên biển của quân đội Ấn Độ.


>> Nga thử nghiệm thành công máy bay tiêm kích siêu âm thế hệ 5



[Vitinfo news] Đến năm 2013, Bộ Quốc phòng Nga sẽ được nhận 10 chiếc máy bay T-50 đầu tiên, và sẽ mua thêm 60 máy bay tiêm kích T-50. Theo đánh giá, trong tương lai lực lượng không quân Nga cần có tới 150 máy bay tiêm kích loại này.

Cách đây một tuần Nga đã thử nghiệm thành công loại máy bay tiêm kích siêu âm mới nhất thế hệ 5 T-50.

Đến năm 2013, Bộ Quốc phòng Nga sẽ được nhận 10 chiếc máy bay T-50 đầu tiên. Số máy bay này được đưa đến Trung tâm đào tạo chuyển loại phi công ở thành phố Lipetsk. Từ năm 2015 loại máy bay T-50 sẽ được sản xuất hàng loạt.




Ngoài 10 chiếc trên, theo kế hoạch trang bị vũ khí giai đoạn 2011-2020, Bộ Quốc phòng Nga sẽ mua thêm 60 máy bay tiêm kích T-50. Theo đánh giá, trong tương lai lực lượng không quân Nga cần có tới 150 máy bay tiêm kích loại này.

Các tính năng kỹ-chiến thuật của máy bay T-50 được hoàn toàn giữ bí mật. Theo các nguồn tin chính thức, loại máy bay này có tính cơ động rất cao và có khả năng tác chiến ban ngày cũng như ban đêm, trong bất kỳ điều kiện thời tiết nào. Loại máy bay này có hệ thống tự động điều khiển thông minh và có khả năng cất cánh, hạ cánh trên đường băng có độ dài (300-400) mét.


>> Công bố tài liệu về chủ quyền của Việt Nam với Hoàng Sa, Trường Sa



[Vnexpress news] Nhiều sách địa lý và bản đồ cổ của Việt Nam ghi chép rõ Bãi Cát Vàng, Hoàng Sa, Vạn lý Hoàng Sa, Đại Trường Sa hoặc Vạn lý Trường Sa từ lâu đã là lãnh thổ Việt Nam.

>> Download !


Trích đoạn: ... "Hoàng Sa và Trường Sa là hai quần đảo ở ngoài khơi Việt Nam: quần đảo Hoàng Sa chỗ gần nhất cách đảo Ré, một đảo ven bờ của Việt Nam, khoảng 120 hải lý; cách Đà Nẵng khoảng 120 hải lý về phía Đông; quần đảo Trường Sa chỗ gần nhất cách Vịnh Cam Ranh khoảng 250 hải lý về phía Đông.

Nhận thức của các nhà hàng hải thời xưa về Hoàng Sa và Trường Sa lúc đầu mơ hồ; họ chỉ biết có một khu vực rộng lớn rất nguy hiểm cho tàu thuyền vì có những bãi đá ngầm. Ngày xưa người Việt Nam gọi là Bãi Cát Vàng, Hoàng Sa, Vạn lý Hoàng Sa, Đại Trường Sa hoặc Vạn lý Trường Sa như các sách và bản đồ cổ của Việt Nam đã chứng tỏ. Hầu như tất cả các bản đồ của các nhà hàng hải phương Tây từ thế kỷ XVI đến thế kỷ XVIII đều vẽ chung quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa làm một dưới cái tên Pracel, Parcel hay Paracels.

Về sau, với những tiến bộ của khoa học và hàng hải, người ta đã phân biệt có hai quần đảo: quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa. Mãi cho đến năm 1787 - 1788, cách đây hai trăm năm, đoàn khảo sát Kergariou-Locmaria mới xác định được rõ ràng và chính xác vị trí của quần đảo Hoàng Sa (Paracel) như hiện nay, từ đó phân biệt quần đảo này với quần đảo Trường Sa ở phía Nam.

Các bản đồ trên nói chung đều xác định vị trí khu vực Pracel (tức là cả Hoàng Sa và Trường Sa) là ở giữa Biển Đông, phía đông Việt Nam, bên ngoài những đảo ven bờ của Việt Nam.

Hai quần đảo mà các bản đồ hàng hải quốc tế ngày nay ghi là Paracels và Spratley hoặc Spratly chính là quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa của Việt Nam.

Chủ quyền lịch sử của Việt Nam đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa:

Từ lâu nhân dân Việt Nam đã phát hiện quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa, Nhà nước Việt Nam đã chiếm hữu và thực hiện chủ quyền của mình đối với hai quần đảo đó một cách thật sự, liên tục và hoà bình.

Nhiều sách địa lý và bản đồ cổ của Việt Nam ghi chép rõ Bãi Cát Vàng, Hoàng Sa, Vạn lý Hoàng Sa, Đại Trường Sa hoặc Vạn lý Trường Sa từ lâu đã là lãnh thổ Việt Nam.



Toàn tập Thiên Nam tứ chí lộ đồ thư


Toàn tập Thiên Nam tứ chí lộ đồ thư, tập bản đồ Việt Nam do Đỗ Bá, tên chữ là Công Đạo, soạn vẽ vào thế kỷ XVII, ghi rõ trong lời chú giải bản đồ vùng Phủ Quảng Ngãi, xứ Quảng Nam: "giữa biển có một bãi cát dài, gọi là Bãi Cát Vàng", "Họ Nguyễn mỗi năm vào tháng cuối mùa Đông đưa mười tám chiếc thuyền đến lấy hoá vật, được phần nhiều là vàng bạc, tiền tệ, súng đạn".

Trong Giáp Ngọ bình nam đồ, bản đồ xứ Đàng Trong do Đoán quận công Bùi Thế Đạt vẽ năm 1774, Bãi Cát Vàng cũng được vẽ là một bộ phận của lãnh thổ Việt Nam.

Phủ biên tạp lục, cuốn sách của nhà bác học Lê Quý Đôn (1726-1784) biên soạn năm 1776, viết về lịch sử, địa lý, hành chính xứ Đàng Trong dưới thời chúa Nguyễn (1558-1775) khi ông được triều đình bổ nhiệm phục vụ tại miền Nam, chép rõ đảo Đại Trường Sa (tức Hoàng Sa và Trường Sa) thuộc phủ Quảng Ngãi.

"Xã An Vĩnh, huyện Bình Sơn, Phủ Quảng Nghĩa, ở ngoài cửa biển có núi gọi là Cù lao Ré, rộng hơn 30 dặm, có phường Tứ Chính, dân cư trồng đậu, ra biển bốn canh thì đến, phía ngoài nữa lại có đảo Đại Trường Sa. Trước kia có nhiều hải vật và hoá vật của tầu, lập đội Hoàng Sa để lấy, đi ba ngày đêm mới đến, là chỗ gần xứ Bắc Hải".


Đại Nam Nhất thống Toàn đồ.


... Phủ Quảng Ngãi, huyện Bình Sơn có xã An Vĩnh, ở gần biển, ngoài biển về phía Đông Bắc có nhiều cù lao, các núi linh tinh hơn 130 ngọn, cách nhau bằng biển, từ hòn này sang hòn kia hoặc đi một ngày hoặc vài canh thì đến. Trên núi có chỗ có suối nước ngọt. Trong đảo có bãi cát vàng, dài ước hơn 30 dặm, bằng phẳng rộng lớn, nước trong suốt đáy. Trên đảo có vô số yến sào; các thứ chim có hàng nghìn, hàng vạn, thấy người thì đậu vòng quanh không tránh. Trên bãi vật lạ rất nhiều. Ốc vân thì có ốc tai voi to như chiếc chiếu, bụng có hạt to bằng đầu ngón tay, sắc đục, không như ngọc trai, cái vỏ có thể đẽo làm tấm bài được, lại có thể nung vôi xây nhà; có ốc xà cừ, để khảm đồ dùng; lại có ốc hương. Các thứ ốc đều có thể muối và nấu ăn được. Đồi mồi thì rất lớn. Có con hải ba, tục gọi là Trắng bông, giống đồi mồi, nhưng nhỏ hơn, vỏ mỏng có thể khảm đồ dùng, trứng bằng đầu ngón tay cái, muối ăn được. Có hải sâm tục gọi là con đột đột, bơi lội ở bến bãi, lấy về dùng vôi sát qua, bỏ ruột phơi khô, lúc ăn thì ngâm nước cua đồng, cạo sạch đi, nấu với tôm và thịt lợn càng tốt.

Các thuyền ngoại phiên bị bão thường đậu ở đảo này. Trước họ Nguyễn đặt đội Hoàng Sa 70 suất, lấy người xã An Vĩnh sung vào, cắt phiên mỗi năm cứ tháng ba nhận giấy sai đi, mang lương đủ ăn sáu tháng, đi bằng 5 chiếc thuyền câu nhỏ, ra biển 3 ngày 3 đêm thì đến đảo ấy. Ở đấy tha hồ bắt chim bắt cá mà ăn. Lấy được hoá vật của tầu, như là gươm ngựa, hoa bạc, tiền bạc, vòng sứ, đồ chiên, cùng là kiếm lượm vỏ đồi mồi, vỏ hải ba, hải sâm, hột ốc vân rất nhiều. Đến kỳ tháng tám thì về, vào cửa Eo, đến thành Phú Xuân để nộp, cân và định hạng xong mới cho đem bán riêng các thứ ốc vân, hải ba, hải sâm, rồi lĩnh bằng trở về. Lượm được nhiều ít không nhất định, cũng có khi về người không. Tôi đã xem số của cai đội cũ là Thuyên Đức Hầu biên rằng: năm Nhâm Ngọ lượm được 30 hốt bạc; năm Giáp Thân được 5.100 cân thiếc; năm Ất Dậu được 126 hốt bạc; từ năm Kỷ Sửu đến năm Quý Tỵ năm năm ấy mỗi năm chỉ được mấy tấm đồi mồi, hải ba. Cũng có năm được thiếc khối, bát sứ và hai khẩu súng đồng mà thôi.

Họ Nguyễn lại đặt đội Bắc Hải, không định bao nhiêu suất, hoặc người thôn Thứ Chính ở Bình Thuận, hoặc người xã Cảnh Dương, ai tình nguyện đi thì cấp giấy sai đi, miễn cho tiền sưu cùng các tiền tuần đò, cho đi thuyền câu nhỏ ra các xứ Bắc Hải, cù lao Côn Lôn và các đảo ở Hà Tiên, tìm lượm vật của tầu và các thứ đồi mồi, hải ba, bào ngư, hải sâm, cũng sai cai đội Hoàng Sa kiêm quản. Chẳng qua là lấy các thứ hải vật, còn vàng bạc của quý ít khi lấy được”. ...


>> Bờ Biển Ngà trước 'giờ G'



[BDV news] Chiến sự tại Bờ Biển Ngà bước vào giai đoạn quyết định khi quân đội của ông Ouattara chuẩn bị tấn công Abidjan, cứ điểm cuối cùng của ông Gbagbo.



Lực lượng trung thành với Alassane Ouattara – người được cộng đồng quốc tế công nhận là tổng thống hợp pháp của Bờ Biển Ngà, đang tập trung ở ngoại ô của thành phố Abidjan, chuẩn bị cho “cuộc tấn công cuối cùng” để lật đổ ông Laurent Gbagbo.



Nhân chứng cho biết diễn biến tại thành phố Abidjan vẫn rất căng thẳng và Liên Hợp Quốc đã ra lệnh sơ tán nhân viên. Đây là một chiến binh ủng hộ ông Ouattara với quần áo mang các “vật thiêng chứa phép thuật” của các thợ săn.



Binh lính ủng hộ ông Ouattara đã chiếm quyền kiểm soát trên hầu hết các khu vực của Bờ Biển Ngà vào tuần trước.



Theo thống kê của Liên Hợp Quốc, khoảng 50.000 thành viên của lực lượng an ninh ủng hộ ông Gbagbo đã đào ngũ chỉ vài giờ sau khi binh lính của ông Ouattara tới ngoại ô Abidjan.



Dân cư tại Abidjan hoảng loạn và cố gắng tìm chỗ trú ẩn an toàn khi thành phố chuẩn bị chứng kiến một trận quyết chiến ác liệt.



Quân đội Pháp đã bảo vệ sân bay Abidjan, do vậy máy bay thương mại có thể hạ cánh xuống sân bay và sơ tán người ngoại quốc. Tuy nhiên, lực lượng ủng hộ ông Gbagbo cho rằng quân đội Pháp là “quân chiếm đóng”.



Binh lính trung thành với tổng thống Gbagbo vẫn canh giữ phủ tổng thống và vài điểm trọng yếu khác tại Abidjan.



Tiếng súng và vũ khí hạng nặng đã vang lên tại nhiều vùng trong thành phố. Một trong những địa điểm diễn ra các trận chiến ác liệt là phủ tổng thống, trại lính gần đó và tòa nhà truyền hình quốc gia.



Một người thiệt mạng trên đường phố. Phía xa là binh lính ủng hộ ông Ouattara.



Cả hai phe đều sử dụng quân du kích – bao gồm cả lính đánh thuê đến từ quốc gia láng giềng Liberia. Quân đánh thuê đã gây ra cướp bóc tại Abidjan. Quân đội ủng hộ ông Gbagbo tuần tra tại khu vực Plateau – khu trung tâm đông dân cư tại Abidjan.



Quân đội của ông Gbagbo vẫn kiểm soát được phủ tổng thống. Ông Gbagbo đã thua trong cuộc bầu cử nhưng kiên quyết không từ bỏ quyền lực.



Tại thành phố phía tây Duekoue, hơn 1.000 người đã bị giết hại khi quân đội của ông Ouattara tiến vào khu vực này. Liên Hợp Quốc và hội chữ thập đỏ tố cáo cả hai phe phái đã tàn sát dân thường.



>> Bảo vệ chế độ chính trị và thế chế quốc gia là tôn trọng phẩm giá dân tộc



[BDV news] Thời đại ngày nay được người ta diễn đạt bằng nhiều thuật ngữ khác nhau - nào là “thời đại thông tin”; “thời đại toàn cầu hóa”, “thời đại cách mạng khoa học công nghệ”, “thời đại kinh tế tri thức”…; hoặc có người còn gọi thế giới ngày nay là “ thế giới phẳng”…

Tuy nhiên, cho dù diễn đạt theo cách nào, dựa trên quan điểm gì thì cũng không thể phủ nhận được một thực tế là, thế giới ngày nay vẫn là một cộng đồng gồm các quốc gia, dân tộc với những khác biệt về hệ tư tưởng, truyền thống lịch sử, bản sắc văn hóa, chế độ chính trị và thể chế quốc gia.

Đồng thời, giữa các quốc gia vẫn đang diễn ra các cuộc cạnh tranh, đấu tranh với nhau dưới các hình thức chiến tranh nóng, chiến tranh lạnh, chiến tranh không có khói súng, các cuộc “cách mạng sắc màu” và cả những cuộc chính biến hiện nay ở Trung Đông, Bắc Phi, như có người gọi là “cách mạng hoa nhài”.

Nếu người ta có cách nhìn khách quan, sáng suốt thì đều nhận thấy rằng những mâu thuẫn, xung đột và chiến tranh đó là vì các lợi ích vật chất và tinh thần của mình, chứ đâu phải vì các giá trị dân chủ, nhân quyền chung chung của nhân loại.

Theo các chuyên gia nghiên cứu về nhà nước và pháp luật, hơn 190 quốc gia trên thế giới ngày nay đang tồn tại với nhiều chế độ - thể chế khác nhau, như: Cộng hòa dân chủ; Quân chủ; Quân chủ nghị viện; Cộng hòa tổng thống; Cộng hòa đại nghị và Nhà nước tôn giáo (Va-ti-căng).

Ở mỗi quốc gia, việc lựa chọn hệ tư tưởng nào - chủ nghĩa tư bản hay chủ nghĩa xã hội; thể chế chính trị nào - đa đảng hay một đảng lãnh đạo, cầm quyền; mô hình kinh tế nào - chủ nghĩa tự do hay kinh tế thị trường xã hội, cũng như việc định đoạt các nguồn tài nguyên, của cải của mình đều thuộc quyền của mỗi dân tộc mà không ai có quyền can thiệp, kể cả Liên Hiệp Quốc.

Mặt khác, ở các quốc gia, cho dù là quốc gia phát triển hay đang phát triển, ở phương Tây hay ở phương Đông, trong chế độ chính trị, thể chế quốc gia đều có những biểu tượng tinh thần của mình.

Ví dụ như vai trò của hoàng gia (như ở Vương quốc Anh, Nhật Bản, Đan Mạch, Thụy Điển, Thái Lan…) hoặc vai trò của các chức sắc tôn giáo (nhất là đạo Hồi). Chế độ chính trị cùng với những biểu tượng này hình thành trong lịch sử, được nhân dân tôn trọng, hiến pháp và pháp luật bảo vệ.

Ở Việt Nam, chế độ Dân chủ cộng hòa nay là Cộng hòa XHCN ra đời từ cuộc cách mạng do Đảng Cộng sản Việt Nam và Chủ tịch Hồ Chí Minh lãnh đạo, giành lại độc lập dân tộc, xóa bỏ chế độ thuộc địa, phong kiến kéo dài hàng trăm năm.

Chế độ đó được bảo vệ và củng cố bằng xương máu, sức lực của cả dân tộc trong các cuộc chiến tranh xâm lược chống lại những đế quốc hung bạo nhất thế kỷ. Thành quả của các cuộc đấu tranh với bao nhiêu hy sinh, mất mát kéo dài trên một nửa thế kỷ đó được ghi nhận trong Hiến pháp. Hiến pháp 1992 không chỉ là đạo luật gốc, mà còn là giá trị tinh thần của dân tộc.

Thật đáng tiếc, trong xã hội ta có một số ít người đã nhận thức lệch lạc về quyền công dân và quyền con người. Người ta đã tuyệt đối hóa quyền của cá nhân mà quên đi lợi ích của cộng đồng, của quốc gia, dân tộc.

Mỗi khi quyền và lợi ích của cá nhân bị xâm phạm thì người ta bức xúc, thậm chí có thể sử dụng ngay cả bạo lực. Còn đối với lợi ích quốc gia, phẩm giá của dân tộc thì chẳng khác gì câu tục ngữ “cha chung không ai khóc” hoặc “lắm sãi chẳng ai đóng cửa chùa”. Thậm chí, có người còn không tiếc lời xúc phạm, phỉ báng, miệt thị chế độ xã hội.

Lợi dụng Điều 19 về quyền tự do ngôn luận, “Công ước quốc tế các quyền dân sự, chính trị”, năm 1966, có người cho rằng mình có quyền tuyên truyền các quan điểm cá nhân - mà thực chất là phỉ báng, bôi nhọ chế độ xã hội, thể chế quốc gia.

Về các cơ quan Nhà nước của Việt Nam họ nói: “Cả Lập pháp, Tư pháp và Hành pháp chỉ là công cụ cai trị của Đảng Cộng sản”; “ Điều 4 Hiến pháp Việt Nam là hoàn toàn phi lý vì vậy dứt khoát phải xóa bỏ”. Còn hệ thống pháp luật Việt Nam thì họ dám gọi là “một quái trạng pháp luật”…(!)

Những ai đã nghiên cứu các công ước quốc tế về quyền con người thì đều hiểu rằng, Điều 19 (Công ước nói trên) còn cho phép các quốc gia thành viên có quyền đưa ra những hạn chế luật định nhằm:

a) Tôn trọng uy tín và các quyền của người khác;

b) Bảo vệ an ninh quốc gia hoặc trật tự công cộng, sức khỏe hoặc đạo đức của công chúng”.

Về các quyền liên quan đến tự do tư tưởng, tự do ngôn luận, tự do báo chí, pháp luật Việt Nam đã có những quy định như sau: Điều 88, Bộ luật Hình sự, 1999, về “ Tội tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam:

Người nào có một trong những hành vi sau đây nhằm chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, thì bị phạt tù từ ba năm đến mười hai năm:

a) Tuyên truyền xuyên tạc, phỉ báng chính quyền nhân dân;

b) Tuyên truyền những luận điệu chiến tranh tâm lý, phao tin bịa đặt gây hoang mang trong nhân dân;

c) Làm ra, tàng trữ, lưu hành các tài liệu, văn hóa phẩm có nội dung chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

1. Phạm tội trong trường hợp nghiêm trọng thì bị phạt tù từ mười năm đến hai mươi năm”.

Điều 13, Luật An ninh quốc gia quy định như sau: "1. Tổ chức hoạt động câu kết, xúi giục, khống chế, kích động,… nhằm chống chính quyền nhân dân, xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam”.

Điều 14 Quy định nhiệm vụ bảo vệ an ninh như sau:

1. Bảo vệ chế độ chính trị và Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam;

2. Bảo vệ an ninh về tư tưởng và văn hóa… quyền và lợi ích hợp pháp của cơ quan, tổ chức, cá nhân.

Điều 10, Luật Báo chí, quy định “những điều không được thông tin trên báo chí…:

1. Không được kích động nhân dân chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam…

3. Không được đưa tin sai sự thật, xuyên tạc, vu khống xúc phạm danh dự, nhân phẩm của công dân”...

Như vậy là những quy định nói trên của pháp luật Việt Nam không trái với pháp luật quốc tế.

Về mối quan hệ giữa pháp luật quốc gia với pháp luật quốc tế, cho đến nay các công ước quốc tế về quyền con người không chỉ có những quyền tuyệt đối mà còn có những quyền bị hạn chế (trong đó có quyền tự do ngôn luận) đủ sự mềm dẻo để cho các quốc gia, dân tộc vận dụng vào hoàn cảnh đặc thù của mình.

Luật quốc tế về quyền con người không phải là những quy định pháp luật trực tiếp áp đặt cho các quốc gia - dân tộc. Đơn giản vì thế giới ngày nay không phải một quốc gia, Liên hợp quốc không là chính phủ trung ương, các quốc gia không phải là chính quyền địa phương.

Tương tự như vậy, trên lĩnh vực pháp lý - pháp luật quốc gia không phải là hương ước, lệ làng, đó là ý chí của cả dân tộc. Luật quốc tế đối với các quốc gia thành viên trên thực tế đó là các hiệp ước, nó chỉ phát sinh hiệu lực pháp lý khi quốc gia nào đó gia nhập, ký kết, phê chuẩn công ước. Tôn trọng độc lập dân tộc, chủ quyền quốc gia luôn là nguyên tắc hàng đầu của Liên hợp quốc.

Không phủ nhận rằng xã hội ta đang còn nhiều vấn đề như nhiều quốc gia khác, thậm chí còn là nhức nhối cần phải giải quyết - đó là phân hóa giàu nghèo, tình trạng quan liêu, tham nhũng, suy thoái về đạo đức lối sống của một bộ phận cán bộ, công chức; ở nơi này, nơi khác quyền của người dân còn bị vi phạm…

Song, để giải quyết những vấn đề đó cần phải dựa trên các nguyên tắc chính trị, tư tưởng đúng đắn và nguyên tắc nhà nước pháp quyền, chứ không là việc tuyên truyền các quan điểm cá nhân (thực chất là phỉ báng, bôi nhọ, miệt thị chế độ xã hội).

Nền dân chủ Việt Nam vẫn đang trên đường phát triển và hoàn thiện, tuy nhiên, điều đó không thuộc về các “chiến sĩ dân chủ, nhân quyền dũng cảm”, càng không phải là việc "download" (tải về) nền chính trị phương Tây như có người đã nói, mà là công việc của cả hệ thống chính trị và của toàn dân.

Đối với dân tộc ta, độc lập dân tộc, chủ quyền quốc gia, gắn liền với chế độ xã hội, là giá trị cao nhất của dân tộc. Bảo vệ các nguyên tắc Hiến định, trong đó có Điều 4, Hiến pháp 1992 quy định về vai trò lãnh đạo Nhà nước và xã hội của Đảng Cộng sản Việt Nam không chỉ là bảo vệ thành quả cách mạng mà còn là tôn trọng phẩm giá của dân tộc.


>> Thiệt hại của quân đội Libya qua ảnh



[BDV news] Với sức mạnh vượt trội, lực lượng Liên quân đã khiến quân đội trung thành với ông Gadhafi những chịu những đòn chí mạng.



Tên lửa hành trình Tomahawk được giao nhiệm vụ tiên phong trong việc tiêu diệt các căn cứ của quân đội ông Gadhafi.



Một quả tên lửa Tomahawk đánh trúng một bãi đỗ xe của quân chính phủ Libya.



Các căn cứ của quân đội chính phủ liên tiếp bị trúng bom của Liên quân.



Một xe phóng rocket bắn loạt BM-21 của quân chính phủ bị hỏa lực của Liên quân thiêu rụi.



Nét mặt vui sướng của một chiến binh nổi dậy trước một xe tăng T-72 của quân đội chính phủ bị Liên quân tiêu diệt.



Một chiếc tháp pháo xe tăng T-72 của quân đội chính phủ bị tên lửa chống tăng Liên quân đánh bay ra khỏi thân xa một đoạn khá xa.



Một xe phóng tên lửa đối không SA-8 của quân chính phủ bị Liên quân tiêu diệt.



Lực lượng nỗi dậy đang kiểm tra các xe quân sự của quân chính phủ bị Liên quân tiêu diệt.



Một xe phóng tên lửa hành trình đối đất Scud của quân đội chính phủ bị trúng mảnh đạn của hỏa lực Liên quân làm vỡ kính buồng lái.



Một phiến quân với lá cờ của lực lượng nổi dậy đứng trên đống đổ nát của các xe quân sự của quân đội chính phủ như một sự khẳng định cho chiến thắng.



Copyright 2012 Tin Tức Quân Sự - Blog tin tức Quân Sự Việt Nam
 
Lên đầu trang
Xuống cuối trang